Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

26. Chờ tôi trở về, cưới em không thời hạn.



Trên mặt của Song Du Hyun toàn là máu... Anh ta quỳ xuống đi tới ôm lấy bắp đùi Jo Hyung Ho, cầu xin tha thứ: "Tôi thực sự không biết giả cả, Cậu Jo, van cầu cậu, thả tôi đi."

Jo Hyung Ho đá hắn ta văng ra xa.

Trong không khí, nhiệt độ lạnh lẽo đến chết người, Jungkook đưa tay, kéo cổ áo của Du Hyun, môi mỏng lạnh như băng nhếch lên: "Con đàn bà đó trông thế nào?"

"Tôi không biết... Rất gầy... Rất trắng, hình như tên Cô Hong gì đó..." Song Du Hyun mặc dù không biết người trước mắt, thế nhưng cảm giác được không khí nguy hiểm nồng nặc như địa ngục vậy, làm cho anh ta sợ, giọng càng run rẩy: "Cô ấy cho tôi... 3 tỷ. Thẻ tôi cũng mang theo... Tôi đã dùng 1 tỷ rồi... Tôi thực sự cái gì cũng không biết!"

Đây là một cái thẻ đen, có đánh dấu của ngân hàng nhà họ Jeon.

Jungkook nhìn tấm thẻ này, nhiệt độ trong mắt càng ngày càng giảm.

Thấy người đàn ông đáy mắt lạnh lẽo.

Song Du Hyun kinh hãi không ngừng đập đầu: "A... Được rồi... Chính là người đàn bà kia... Là cô ta nói muốn ly hôn cùng chồng mình, cho nên muốn quay cảnh chồng mình dan díu với người phụ nữ khác. Như vậy thì có thể uy hiếp chồng cô ta... Có được nhiều tài sản hơn..."

Jungkook nhắm mắt, chỉ cảm thấy lồng ngực cuồn cuộn, giống như có một ngụm máu dâng lên, anh dùng sức nuốt nó xuống, xương ngón tay nắm chặt. Đáy mắt là màu đen đậm đặc, phảng phất như buổi đêm đen tối nhất.

"Anh Ba..." Jo Hyung Ho cảm giác được nhiệt độ quanh người chợt lạnh đi, thấy sắc mặt cực kỳ khó coi của Jungkook, có chút lo lắng mở miệng...





---
Xế chiều Taehyung lái xe tới phần mộ của nhà họ Hong.

Thăm mộ của Kim So Hee.

Rời khỏi thành phố Incheon, thứ khó buông bỏ nhất chính là mẹ mình.

Nhưng, mẹ lại thích ở đây.

Taehyung đem hoa tươi mới hái trong hoa viên đặt ở trước bia mộ, cả buổi chiều hầu như đều ở trong khu nghĩa trang.

Nhân viên trông coi nghĩa trang nhận ra cô, cho người đến nhắc cô: "Cô Hong, trời không còn sớm, mau trở về đi thôi."

Taehyung vốn là muốn đi siêu thị, ngày hôm nay trong nhà Vú Yoo có một chút chuyện, xin nghỉ mấy ngày, vừa mới ngồi vào trong xe, điện thoại di động liền vang lên.

Là Jihyo.

Jihyo hẹn cô đi dạo phố.

Taehyung suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng tốt, để tài xế lái xe đi đến khu thương mại. Xuống xe, vừa vặn thấy Jihyo đứng ở trên bậc thang, phía sau cách đó không xa có hai gã bảo vệ, Taehyung đã quen.

Wo Sung Min trông coi Jihyo rất kỹ, giống như lúc nào cũng ở bên.

Con gái thích đi xem chỉ có quần áo, đồ trang sức, các loại túi xách, dù là không mua, vừa đi dạo vừa trò chuyện là một cách giải tỏa tâm trạng.

Jihyo hỏi: "Được rồi, lần trước mình đưa cho cậu khuyên tai cậu không dùng à?"

"Ở trong ngăn kéo." Taehyung nhớ khuyên tai này, lúc ở yến tiệc ở Mỹ, Jihyo nói rằng nó có chế độ định vị: "Mai mình đưa cho cậu."

"Không cần, cậu cầm là tốt rồi, khuyên tai có hệ thống định vị trí, cậu cứ để trên người." Jihyo cảm thấy, Taehyung quá đơn thuần, nhất là người như Jungkook, bên cạnh nhiều hoa đào như vậy, hơn nữa Wonin là một con người giả dối. Nếu như cô ta tính kế sau lưng Taehyung, cô ấy cũng có thể tìm được Taehyung ở đâu.

Lần trước, cô nghe Wo Sung Min nói ở Mỹ, sau khi bọn họ trở về, nhà Lim tổ chức tiệc tối, có người nhốt Taehyung ở trong kho lạnh.

Taehyung gật đầu: "Được."

Cô luôn cảm thấy có một loại cảm giác rất quen thuộc đối với Jihyo, khiến cô muốn tới gần, phảng phất như bạn bè đã quen nhau từ lâu, thế nhưng Taehyung nhìn mặt của Jihyo, gương mặt này rất đẹp, thế nhưng rất xa lạ.

Xa lạ, từ trước tới nay cô chưa từng gặp.

Hai người đi dạo trong chốc lát, đi dạo mệt cùng nhau lên tầng 16 tìm một tiệm cơm Tây, Taehyung đem túi đưa cho Jihyo: "Mình đi toilet, cậu chọn đồ trước đi."

"Ừ." Jihyo vùi đầu xem thực đơn, cô ấy rất quen thuộc với khẩu vị của Taehyung, không thích ăn cay, khẩu vị thanh đạm, thích ngọt một chút.







---
Taehyung nghe gian bên ngoài truyền đến một giọng nói, là giọng của phụ nữ, có chút quen tai, giống như lúc trước đã từng nghe thấy.

"Con biết rồi, mẹ, được rồi, con chỉ đi dạo một vòng với bạn thôi, rất nhanh sẽ trở về. Sao con phải giấu chứ?"

"Còn không phải là bởi vì con khốn kia, con mới phải giấu giếm như thế. Mẹ, mẹ phải giúp con."

Taehyung từ từ cuộn tròn tay.

Cô không dám tin.

Con ngươi hơi rụt lại.

Đây là...

Giọng này là, Hong Cha Young...

Là Hong Cha Young!

Đến khi Taehyung đẩy cửa phòng đi ra, người vừa mới nói chuyện đã đi rồi, thế nhưng Taehyung... Có thể khẳng định, người vừa rồi chính là Hong Cha Young.

Hong Cha Young đã trở về?

Một bữa cơm, Taehyung không có tâm tư ăn, chỉ ăn vài miếng, Jihyo cũng nhìn ra, quan tâm hỏi cô: "Làm sao vậy, có phải đồ không ngon không, hay chúng ta đổi quán khác?"

"Ăn rất ngon." Taehyung thu suy nghĩ lại, ăn vài miếng cơm, cô cười cười: "Mình không sao, chỉ là suy nghĩ vài thứ thôi."

Jihyo trông thấy sắc mặt cô có chút tái nhợt: "Thực sự không có chuyện gì sao?"

Taehyung lắc đầu.

Jihyo mặc dù là bạn cô, nhưng liên quan tới thân phận của mình, cô cũng không nhiều lời, nội tâm của cô thở dài một tiếng, luôn cảm thấy, Hong Cha Young đột nhiên trở về, nhất định là có chuyện.

Han Ae Cha nhất định là đang tính toán gì đó.





---
Jungkook tối nay có một tiệc rượu, có thư mời, nhiều doanh nhân ở thành phố Incheon cũng đi.

Jungkook ánh mắt thờ ơ, nhìn Park Jimin ngồi đối diện, Park Jimin cười cười mở miệng: "Jeon Tổng, lại trùng hợp rồi."

Việc phê duyệt dự án đã xong, công tác đều chứng thực xong rồi, quyền lợi phủ đầu, bên trong hộp là bạn, trên bàn rượu cũng chỉ là kẻ thù thôi.

Nhưng chân chính muốn tranh chỉ có Jeon, Park, Choi, Goo bốn gia tộc này thôi, còn lại mấy ông khác cũng chỉ làm nền, uống chút rượu, trao đổi một chút cảm tình.

Dù sao, nói về thực lực, trong bốn nhà này chọn một nhà đều ổn, lấy trứng chọi đá, ai lại làm chứ?

Mà Goo gia là gần nhất bởi vì chuyện con trai nhà họ Goo bị thương, ngầm thừa nhận là từ bỏ. Nhà họ Choi cũng chỉ mới nổi, dù thực lực cũng được, nhưng trước kia thua lỗ không ít.

Cạnh tranh lần này, rất rõ ràng, chỉ có nhà họ Jeon và Park thôi.

Có điều nhà họ Park... Bất luận trên phương diện nào, cũng không thể so sánh với nhà họ Jeon sản nghiệp đứng đầu Incheon.

Thế mà lần này, lại mời hai nhà đến đây.

Rõ ràng là ai thắng ai thua còn chưa biết.

Bí thư mới nhậm chức, thoạt nhìn không hề đơn giản như ngoài mặt.

Jungkook buổi tối uống rất nhiều rượu, lúc từ ghế đi ra còn có người đỡ, gần như không nhìn thấy đường nữa. Lên xe, tâm tư đã sớm rối loạn, tài xế hỏi anh đi đâu, anh trả lời theo bản năng: "Biệt thự Danji."

Anh muốn hỏi người kia, vì sao... Tại sao muốn làm như vậy, tính toán sau lưng anh, vì tiền sao?

Anh có thể cho cô nhiều tiền hơn, chỉ là tâm tư của cô tại sao lại độc ác như vậy?

Nửa giờ sau, xe dừng ở cửa biệt thự Danji.

Taehyung vừa mới trở về, chưa kịp thay đồ, chỉ nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng động, Yeontan chạy ra ngoài trước, cô đi xuống lầu, thấy tài xế đỡ Jungkook đi tới.

Taehyung bước tới, đỡ lấy anh, tài xế nói: "Đêm nay có một tiệc, Anh Jeon uống nhiều rượu."

Taehyung có chút khó khăn đỡ anh, anh uống rất nhiều rượu, dựa vào gần một chút, Taehyung đã ngửi được mùi rượu nồng nặc, dường như đã lâu rồi anh không uống say như vậy...

Taehyung có chút lo lắng, đỡ anh đi lên phòng ngủ trên tầng.

Jungkook mờ mịt nhìn Taehyung, anh nắm thật chặt tay cô, hình như là bởi vì uống rượu, sức anh dùng hơi mạnh, cầm rất chặt, chặt đến nỗi làm cho Taehyung cảm thấy cổ tay đau nhức.

"Anh Jeon... Anh làm sao vậy?"

"Cô muốn cái gì?" Anh rất say, thế nhưng lúc này lại tỉnh, rõ ràng anh cảm nhận được nội tâm thất vọng tràn trề, phẫn nộ. Anh cầm cổ tay cô, tay không ngừng dùng sức, gầm nhẹ: "Hong Cha Young, rốt cuộc thì cô muốn gì!"

Tôi cho em hết, được không?

"Ngài Jeon, anh sao vậy, có phải chỗ nào không thoải mái?" Taehyung vươn tay muốn sờ trán Jungkook.

Người đàn ông nắm lấy tay còn lại của cô, gắt gao ôm cô vào lòng, Taehyung cảm thấy đến hít thở cũng không thuận lợi, cô phát giác tối nay, cảm xúc của Jungkook có chút không đúng, tài xế nói anh uống không ít rượu.

Tại sao lại uống nhiều rượu như vậy?

Thời gian này, anh rất ít khi uống say...

Anh ôm lấy cô, hít hà mùi thơm trên người người phụ nữ, trong đầu không ngừng quay cuồng dữ dội, vậy mà là cô tìm người bỏ thuốc anh và Wonin, muốn quay video bọn họ lên giường uy hiếp anh, lúc li hôn muốn lấy được càng nhiều tài sản càng tốt.

Cô muốn li hôn.

Trong túi xách của cô luôn có thuốc tránh thai, cô căn bản không muốn mang thai con của anh.

Cô không thích anh...

Thậm chí là, sau khi li hôn với anh, cô sớm đã chuẩn bị hàng dự phòng.

Khó trách, đồ anh tặng cô cô không dùng, thẻ cô cũng không quẹt, vòng anh tặng cô cũng chưa từng thấy cô thích, cô lại đem chiếc dây chuyền Choi Woo Shik tặng coi như bảo bối vậy.

Còn không phải vì cái người tặng đồ cho cô, cô không thích, thế nên đến đồ được tặng, cũng không thích nốt.

Có chút tự giễu, Jungkook nhếch môi.

Rõ ràng uống rất nhiều rượu, nhưng hiện tại lại tỉnh táo khác thường.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, anh vậy mà lại có suy nghĩ muốn ở cùng người con gái này cả đời, dường như bất giác, anh đã yêu người con gái này.

Nhưng cô...

Trong lòng đầy toan tính, đôi mắt sạch sẽ này, vì sao lại bẩn như vậy?

Tất cả chuyện trước đây của cô anh có thể không để ý, nhưng tại sao, Hong Cha Young, vì sao lại phải dùng thủ đoạn đê tiện thế này để tính kế anh!

Cổ họng anh giống như có lửa đốt, khó chịu vô cùng: "Hong Cha Young, em... Muốn có tiền như vậy, muốn li hôn với tôi như vậy sao?"

Taehyung bị anh ôm chặt trong ngực, lúc cô nói ngẩng đầu lên: "Hôn ước của chúng ta vốn dĩ là một tờ thỏa thuận, ngày kia chúng ta phải li hôn rồi... Ngài Jeon anh yên tâm, tôi sẽ không... Sẽ không lấy thứ không thuộc về mình, tiền anh cho tôi, tôi một xu cũng sẽ không lấy thêm."

Jungkook buông cô ra, nhìn tôi mắt xinh đẹp sạch sẽ, giống như dòng suối trong vắt thấy đáy, lòng anh cuối cùng vẫn là có chút không muốn tin tưởng, chuyện bỏ thuốc, vậy mà lại là cô làm.

Vươn tay, ngón tay chai sạn vươn ra sờ vào mắt của người con gái, cô thức nhắm mắt lại, chớp chớp, lòng bàn tay của người đàn ông chuyền đến cảm giác ngứa ngáy, lông mi động vào lòng bàn tay anh.

Anh giống như tức giận nghiến răng, cười: "Tốt, rất tốt, Hong Cha Young, nhớ câu em nói lúc này."






---
Jungkook uống nhiều rượu, dạ dày không thoải mái, thuốc và nước cô lấy cho anh đều bị anh ném đi, sau đó anh đến phòng sách.

Khoảng thời gian này, đây là lần đầu tiên anh tức giận như vậy.

Taehyung không biết chỗ nào xảy ra vấn đề, cô vẫn cầm một hộp thuốc dạ dày để ở trước cửa phòng sách, sau đó trở về phòng ngủ.

Một đêm ngủ không ngon.

Thế nên buổi sáng ngày thứ hai bên ngoài sân truyền đến tiếng động cơ xe, Taehyung nghe vô cùng chân thật, cô lập tức ngồi dậy xuống giường, bước vài bước đến bên cửa sổ, chỉ nhìn thấy đuôi xe, Jungkook đã lái xe đi rồi.

Taehyung nghĩ nghĩ, cầm điện thoại nhắn một tin cho Sam Ki, tối qua uống nhiều rượu, dạ dày không thoải mái, để Sam Ki chăm sóc anh, nhớ đưa thuốc dạ dày cho anh.




---
Buổi sáng, tại tòa nhà Jeon Thị.

Sam Ki bưng một li nước và một hộp thuốc dạ dày bước vào, đặt trước bàn làm việc: "Tổng giám đốc Jeon, đây là bà chủ dặn tôi..."

Ngón tay kí tên của người đàn ông dừng lại, không có ngẩng đầu, ngữ điệu lạnh nhạt: "Ra ngoài đi."

Thuốc và nước cũng không có động đến.

"Tổng giám đốc Jeon..." Trong lòng Sam Ki thở dài một hơi, anh ở bên cạnh Jungkook nhiều năm như vậy, nhìn ra được, tình cảm của ngài ấy đối với bà chủ vĩnh viễn không có lạnh nhạt như trong tưởng tượng, mà lần này...

"Tổng giám đốc Jeon, thứ bảy phu nhân Kathy tổ chức tiệc mừng thọ, thiệp mời đã được phát đi."

Người đàn ông ngẩng đầu, đẩy gọng kính ở mũi: "Đặt vé máy bay cho tôi đến Pháp vào thứ năm."

Sam Ki có chút kinh ngạc.

Theo như bình thường, đều là anh mang theo quà mừng thọ đến Pháp chúc mừng trước.

Anh ta gật đầu: "Rõ."




---
Thời gian từng ngày trôi qua, một mạch mấy ngày, buổi tối, đều chỉ có một mình Taehyung ở trong căn biệt thự lạnh lẽo trống vắng.

Jungkook không có đến.

Taehyung có chút cười khổ, thời gian này, cô thậm chí đã quen, quen buổi tối khi đi ngủ có anh ở bên cạnh.

Quen buổi sáng lúc thức dậy thấy anh ngủ ở bên cạnh.

Ấm áp như vậy.

Nằm trên giường, cô phát hiện bản thân căn bản không ngủ được.





---
Bên ngoài biệt thự, tắt đèn.

Một chiếc xe con màu đèn đỗ ở một chỗ không xa bên ngoài biệt thự Danji, xung quanh không có đèn đường, một mảng tối đen, trong xe cũng không có đèn.

Tay người đàn ông gác ngoài cửa sổ, ngón tay kẹp một điếu thuốc.

Jungkook chỉ hút vài hơi, ánh mắt rơi vào căn phòng ngủ sáng đèn, qua một lúc lâu, anh mới thu lại ánh mắt, tiếp tục hút thuốc.

Một mạch đợi đến lúc trời sáng, người đàn ông mới lái xe rời đi.

Mấy ngày nay đều như vậy, Jungkook gần như mỗi tối đều lái xe đến đó, đỗ xe bên đường trước biệt thự Danji, nhưng không có vào, anh cũng không biết tại sao, trong lòng vô cùng không thoải mái.

Anh đối với cô không đủ tốt sao?

Tại sao người phụ nữ đó cứ luôn muốn li hôn với anh?

Cho dù là cô muốn có tiền, anh có thể cho cô, tại sao trong trong trái tim người phụ nữ đó lại chỉ có người đàn ông khác.

Mong mỏi li hôn với anh!

Tại sao lại chà đạp lên tôn nghiêm và tình cảm của anh, bỏ thuốc anh, muốn dùng video uy hiếp anh.

Trong lòng anh không muốn thừa nhận, anh yêu người phụ nữ ham hư vinh toan tính này, yêu người phụ nữ có đời tư phóng đãng bẩn thỉu này.

Nhưng lại không thể không thừa nhận, cảm xúc của anh đã bị cô nắm bắt, anh thích cô, anh không muốn li hôn với cô.

Anh càng không muốn, trong lòng người phụ nữ đó toàn là người đàn ông khác.






---
Sáng sớm, Taehyung đang chuẩn bị bữa sáng, điện thoại reo.

Cô nhìn một cái, là Woo Bin gọi tới.

"Alo, Woo Bin..."

"Dì Tae..." Đầu dây bên kia, lời của Woo Bin còn chưa nói hết, điện thoại liền bị cắt đứt, trước đó, cô hình như nghe thấy âm thanh cái gì đó rơi.

"Woo Bin, Woo Bin cháu sao thế?"

Tinh thần Taehyung còn chưa ổn định lại, lập tức gọi điện cho Ko Mun Yeong: "Chị Ko, Woo Bin đâu?"

"Woo Bin à, tôi không biết, tôi ở ca đêm còn chưa trở về, Woo Bin và Sa Rang ở trong nhà, có Lão Seok bên cạnh đó."

Taehyung luôn cảm thấy không đúng, cô lập tức nói: "Chị Ko, chị hiện tại mau chóng về nhà xem, liên lạc với anh Seok một chút."

Taehyung ngồi trên sô pha, vươn tay xoa mi tâm, trong lòng có một cảm giác bất an, mà một tiếng sau, Chị Ko gọi điện thoại tới, Woo Bin và Sa Rang đều không thấy đâu nữa.

Trước mắt Taehyung tối sầm, suýt thì ngất đi.

Mà lúc đó, điện thoại lại vang lên, là cuộc gọi của 'Woo Bin'.

Cô lập tức không chút do dự nhận nghe: "Woo Bin, cháu sao thế, cháu bây giờ đang ở đâu?"

"Cô Kim..." Bên kia truyền đến giọng nói của một người đàn ông xa lạ: "Cô Kim, cô yên tâm, chúng tôi cũng là nhận tiền làm việc, Woo Bin còn có con gái cô hiện tại tạm thời không có chuyện gì, có điều, chúng tôi tạm thời sẽ trông nom, còn tình hình cụ thể, cô vẫn là đi hỏi Bà Hong đi."

Trong đầu Taehyung 'uỳnh' một tiếng.

Cô khó khăn hít thở hai cái, môi nhanh chóng trắng bệch.

Đầu bên kia đã ngắt điện thoại.

Ngón tay Taehyung co chặt lại.

Bà Hong, là Han Ae Cha bắt Sa Rang và Woo Bin đi.

Bà ta vậy mà bắt Sa Rang đi, còn có Woo Bin, Woo Bin có lẽ là muốn gọi điện thoại cho cô sau đó bị phát hiện, Taehyung lập tức thay quần áo, từ gara tùy ý tìm một chiếc xe, dùng tốc độ nhanh nhất, lập tức đến nhà họ Hong.





---
Nhà họ Hong.

Phòng khách.

"Mẹ, mẹ phải giúp con, rõ ràng con mới là Bà Jeon, đều bị con tiểu tiện nhân kia chiếm tiện nghi." Nghĩ đến khuôn mặt anh tuấn vô song của Jungkook, Hong Cha Young liền cảm thấy tinh thần phơi phới, người đàn ông ưu tú như vậy, rõ ràng là của cô ta rồi.

"Được rồi, Cha Young, con yên tâm, mẹ làm sao có thể không giúp con chứ? Mẹ đều giúp con nghĩ cả rồi, đến lúc đó con cứ đem tất cả lỗi sai đổ lên người con tiện nhân đó, chỉ việc quang minh chính đại đợi làm mợ chủ nhà họ Jeon thôi."

Hong Cha Young bây giờ hối hận rồi, nếu không phải lúc đó cô ta đang mang thai, sao có thể đến lượt Taehyung thay cô ta, Jungkook, người đàn ông ưu tú như vậy, gia thất như vậy, làm vợ rõ ràng là việc mà tất cả những người phụ nữ ở thành phố Incheon có nằm mơ cũng nghĩ đến.

Cô ta khoác tay Han Ae Cha: "Mẹ, Taehyung con tiểu tiện nhân đó sẽ đồng ý sao? Lỡ cắn ngược lại chúng ta một cái, đến lúc đó lại đem nước bẩn hất lên người chúng ta."

"Con ngoan, con yên tâm đi, mẹ đã thay con chuẩn bị tốt rồi..." Han Ae Cha nhếch môi, lộ ra nụ cười lạnh, ai có thể ngờ đến con tiểu tiện nhân đó, vậy mà lén lút sinh một đứa con gái...

Hong Baek Hyeon từ sau tờ báo ngẩng đầu lên, nhìn Han Ae Cha và Hong Cha Young một cái, nhíu mi: "Được rồi, Cha Young nếu đã quay về, chúng ta hẹn Taehyung qua cùng nói chuyện, còn nhà họ Jeon, Cha Young, thân phận bây giờ của con vẫn không thể đi, dù sao cũng là Taehyung thay con gả qua đó."

"Ba!" Hong Cha Young bất mãn lên tiếng: "Ba, ba vậy mà bảo vệ con tiện nhân đó, con mới là con gái ba mà."

Hong Baek Hyeon đập tay xuống bàn một cái: "Lớn tiếng làm cái gì, còn không phải đều tại con năm đó không biết giữ gìn, bị người ta làm cho to bụng, nếu không phải Taehyung thay con gả qua đó, nhà chúng ta bây giờ đều thành ra cái dạng gì rồi?"

Mặc dù ông ta đối với Taehyung này không có cảm tình, nhưng cũng không thể đen trắng điên đảo không rõ được.

Hong Cha Young uất ức khóc: "Mẹ..."

Han Ae Cha đau lòng cho con gái của mình, nhìn Hong Baek Hyeon: "Không biết giữ gìn? Ông nói con gái mình như vậy sao? Ông cho rằng đứa con gái Kim So Hee sinh cho ông là người băng thanh ngọc khiết sao? Ông có phải lại nghĩ đến Kim So Hee rồi, không nỡ đúng không, Cha Young mới là con gái của chúng ta!"

"Tôi làm như vậy có gì sai? Thân phận mợ chủ nhà họ Jeon, vốn chỉ là của Cha Young, bây giờ bảo Taehyung trả lại thì đã làm sao, Taehyung làm mợ chủ nhà họ Jeon một năm nay, đã từng vì nhà họ Hong làm được cái gì? Một đồng cũng không muốn đưa, một con sói mắt trắng chỉ biết nghĩ đến người ngoài. Ông còn cho rằng Taehyung đó thuần khiết lắm sao, nó sớm đã không biết lăng chạ với biết bao nhiêu thằng đàn ông rồi, cũng giống như Kim So Hee con tiện nhân đó thôi!"

Hong Baek Hyeon sầm mặt: "Đủ rồi!"

Han Ae Cha nói: "Nó ở bên ngoài sớm đã sinh một đứa con gái, lớn như vậy rồi, vừa nhìn đã biết là tạp chủng lăng chạ với ai bên ngoài sinh ra, chuyện như vậy, nếu như ông cảm thấy nhà họ Jeon biết được, hậu quả sẽ như thế nào đây!"

Hong Baek Hyeon kinh ngạc: "Bà nói cái gì?"

Hong Cha Young có chút không dám tin: "Mẹ, mẹ vừa mới nói cái gì, con tiểu tiện nhân đó ở bên ngoài sinh một đứa con gái?"

"Ông chủ, bà chủ, cô chủ lớn..." Người giúp việc đi đến: "Bà Jeon đến rồi..."

Taehyung ngồi trên sô pha trong phòng khách, cô không thích nơi này, từ khi còn nhỏ, cùng mẹ rời khỏi nơi này, cô rất ít khi đến.

Mỗi lần đến, đều không có tâm trạng gì tốt đẹp cả.

Cô vô cùng chán ghét nơi này.

Người giúp việc bê một ly trà: "Bà Jeon, mời cô uống trà."

Hong Cha Young cổ quái lên tiếng: "Bà Jeon, mày cũng có mặt làm Bà Jeon à?"

Taehyung nhếch con ngươi, ánh mắt liếc qua đó, lạnh lẽo nhìn Hong Cha Young, Hong Cha Young bị nhìn trong lòng có chút sợ hãi: "Nhìn cái gì mà nhìn, hạ tiện chính là hạ tiện."

Ngón tay Taehyung nắm chặt lại, cố gắng để bản thân bình tĩnh, Han Ae Cha khống chế Woo Bin và Sa Rang, nhất định là muốn uy hiếp cô cái gì đó, thế nên Sa Rang và Woo Bin, hiện tại sẽ không có chuyện.

Cô nhìn Hong Cha Young, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh, cuối cùng đem ánh mắt đặt lại lên người Han Ae Cha.

Han Ae Cha nói: "Sao mày đến đây, nhà họ Hong tao nhỏ, không chứa nổi Bà Jeon nhân vật lớn như vậy."

Han Ae Cha tỏ ra muốn làm nhục Taehyung, càng nhìn Taehyung, khuôn mặt này, càng nhớ đến Kim So Hee, đã chết rồi vẫn còn khiến Hong Baek Hyeon nhung nhớ như vậy.

Bà ta biết chỉ cần bà ta giữ con gái của cô, Taehyung sẽ ngoan ngoãn nghe lời bà ta.

Hong Cha Young không đợi được muốn làm Bà Jeon, lập tức mở miệng: "Taehyung, con gái mày bây giờ đang nằm trong tay tao, nếu mày muốn con con gái mày không xảy ra chuyện gì, thì ngoan ngoãn nghe lời, làm theo những gì tao nói."

Han Ae Cha trợn mắt với Hong Cha Young một cái, sao bà ta có thể sinh ra một đứa con gái phế vật não ngắn như vậy...

Có điều, cũng lập tức nói: "Taehyung, thiết nghĩ, mày cũng không muốn để chuyện này bị nhà họ Jeon biết được đâu ha, nếu như để nhà họ Jeon biết mày ở bên ngoài có một đứa con gái lớn như vậy, nhà họ Jeon sớm sẽ đá mày ra ngoài..."

Taehyung mặt không biểu cảm cười nhạt một cái: "Biết thì đã làm sao?"

Han Ae Cha nhìn cô, bà ta không ngờ Taehyung vậy mà một chút cũng không bị uy hiếp, có chút nhìn không thấu suy nghĩ của Taehyung, bà ta thà cho rằng, Taehyung có lẽ rất sợ nhà họ Jeon biết sự tồn tại của đứa con gái này: "Taehyung, Bà Jeon, vị trí này vốn dĩ là của Cha Young, mày chẳng qua là thế thân cho Cha Young mà thôi, bây giờ Cha Young quay về rồi, mày nên đem vị trí Bà Jeon trả lại cho Cha Young."

Taehyung cắn môi, cô nào không biết suy nghĩ của Han Ae Cha, cô nhìn Hong Baek Hyeon vẫn luôn không nói: "Ngài Hong cũng là có ý này sao?"

Hong Baek Hyeon nhíu mi, không có lên tiếng, ông ta không hề đồng tình làm như vậy.

Cho dù ông đối với đứa con gái này không có cảm tình, nhưng đảo loạn đen trắng, qua cầu rút ván như vậy, ông ta đều không đồng tình.

Han Ae Cha cắn răng: "Baek Hyeon, ông đừng quên đứa con gái này là một con sói mắt trắng, nhà họ Hong gặp khó khăn nó một chút cũng không giúp đỡ, lại nói, vị trí mợ chủ nhà họ Jeon vốn dĩ là của Cha Young, người cậu Ba nhà họ Jeon cưới cũng là Cha Young."

Hong Baek Hyeon trầm mặt, do dự một lúc, gật gật đầu: "Taehyung, dù sao, con cũng chỉ là gả thay..."

Taehyung mặt không cảm xúc cười lạnh: "Được, có điều, Hong Cha Young có ngồi được không, đó là chuyện của cô ta rồi."

Ngày mai...

Ngày mai cô và Jungkook...

Thỏa thuận có hiệu lực.

Hôn nhân của cô và Jungkook là một năm, liền tự động li hôn.

"Taehyung, chỉ cần mày đồng ý trả vị trí Bà Jeon cho Cha Young, con gái mày và Woo Bin đó, tao sẽ không động đến một sợi tóc, ngày kia chúng ta cùng qua nhà họ Jeon nói cho rõ ràng, tao sẽ cho người thả con gái mày và thằng nhóc đó ra, mày cứ nói có ý đồ tham vinh hoa phú quý, lúc Cha Young bị bệnh lấy cái chết ra dọa, cố chấp muốn thay Cha Young gả cho cậu Ba nhà họ Jeon, tao và bố mày chẳng qua chỉ là thương sót mày, không nhẫn tâm để mày cắt tay tự sát, nên mới đáp ứng, bây giờ Cha Young về rồi, lương tâm mày nổi lên, muốn trả vị trí mợ chủ nhà họ Jeon lại cho Cha Young."

Taehyung nở nụ cười trào phúng, hai tay nắm chặt. Vừa buông ra, nghe Han Ae Cha đổi trắng thay đen, không khỏi nhắm mắt lại, có chút bất lực nói: "Được."

Hong Cha Young thấy Taehyung đồng ý rồi, cảm giác dường như bây giờ mình đã là Bà Jeon, chỉ vào Taehyung: "Bỏ những thứ Jungkook tặng cô ra đây, tất cả thẻ đều để lại, đưa chìa khóa xe bên ngoài cho tôi. Đó là những thứ của Jungkook, không phải của cô. Cô nên biết rằng, người anh ấy lấy là tôi."

Chiếc xe bên ngoài là xe thể thao có giá hơn 30 tỷ. Hong Cha Young cầm chìa khóa xe trong tay, tất cả những thứ này đều là của cô ta.

Taehyung nhìn bộ dạng vui vẻ của hai người họ, ánh mắt cô dừng trên người Han Ae Cha, chậm rãi mở miệng: "Han Ae Cha, nếu như con gái tôi và Woo Bin có chuyện gì, tôi không ngại cá chết lưới rách đâu. Đến lúc đó, ai trong chúng ta cũng đừng mong sống tốt!"

Han Ae Cha bị ánh mắt lạnh lẽo của cô dọa sợ. Bà ta thật không ngờ, một Taehyung luôn luôn yếu đuối lại có thể có ánh mắt lạnh lẽo như vậy.

Rời khỏi nhà họ Hong, Taehyung một mình đi ở lối đi bộ.

Ánh nắng yếu ớt rơi trên người cô, Taehyung có cảm giác bất lực.

Cô vốn muốn rằng, trước khi đi sẽ để lại một chút ấn tượng tốt cho anh, chứ không đến nỗi... Xấu như thế này.

Nhưng bây giờ...

Ngài Jeon, mong rằng anh không... Quá ghét tôi.

Trở lại biệt thự Danji, Sam Ki đang chờ ở cửa, chuẩn bị gọi điện thoại.

Anh nhìn thấy Taehyung liền nói: "Mợ chủ, cô tới rồi, cậu chủ bảo tôi đến lấy một tập tài liệu."

Taehyung lập tức mở cửa, Sam Ki theo cô đi vào phòng khách lấy tài liệu. Sam Ki nói: "Mợ chủ, cậu chủ tối nay lên máy bay, phải đi Pháp. Tôi và ngài ấy đi cùng nhau, mợ chủ có gì muốn mang về không?"

Taehyung ngẩn ra, anh muốn đi Pháp sao?

Cô lập tức rũ mắt: "Không có, không có gì muốn mang về cả."

"Cậu chủ nói, ngày mai là đến hạn hôn ước của hai người, mong mợ chủ không nên đụng vào đồ đạc bên trong biệt thự. Còn nữa, ngài ấy nói đã từng đưa cô chủ 240 tỷ dưới danh nghĩa cậu Oh, mong cô chủ viết một tờ giấy nợ."

Lúc nói câu này, Sam Ki hít sâu một hơi.

"Anh vừa nói gì?"

Taehyung nhìn Sam Ki, trái tim run lên một cái. Cô lùi về phía sau một bước, 240 tỷ là do Jungkook đưa sao? Thảo nào, thảo nào lúc đó chơi mạt chược, bài của cô dở như thế mà lại luôn thắng.

"Tôi biết rồi. Tiền, tôi sẽ trả lại cho anh ta."

Sam Ki thầm nói, thôi xong rồi, cậu chủ không phải là có ý này...

"Mấy giờ anh ta lên máy bay?"

"Năm giờ chiều."






---
Taehyung về phòng ngủ. Cô mở ngăn kéo, lấy quyển nhật ký trong ngăn kéo ra, sau đó bỏ vào vali của mình. Cô chỉ thu dọn mấy bộ quần áo đơn giản.

Yeontan tựa hồ nhận ra cô không vui, chạy tới liếm tay cô. Taehyung sờ đầu Yeontan: "Mẹ mang con đi được không?"

Ngẫu nhiên, Taehyung nở nụ cười: "Quên đi."

Cô ôm Yeontan: "Yeontan, con nói xem, mẹ có cần đi tìm anh ta hay không?"




---
Buổi chiều, thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Lúc bốn giờ, Taehyung đứng dậy, thay quần áo, nhanh chóng rời khỏi biệt thự.

Cô vẫy một chiếc taxi: "Đến sân bay."

Cô nhìn cảnh vật vút qua ngoài cửa sổ.

Có thể, có thể đây là lần cuối cùng cô gặp Jungkook rồi...

Một lần cuối cùng.

Cô không chờ được anh trở về.

Trên đường bị kẹt xe.

Lúc Taehyung đến sân bay đã là 4 giờ 57 phút.

Cô chạy vào, nhìn những bóng người qua lại. Sân bay lớn như vậy, cô bước đi vội vã, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng ở cửa soát vé. Cô muốn lên tiếng gọi anh, nhưng lại phát hiện bên cạnh anh có bóng dáng của một người phụ nữ.

Taehyung nhận ra, đó là Wonin.

Wonin cũng ở đây.

Taehyung cắn môi, nhìn bóng lưng của anh từ từ biến mất trước mặt. Taehyung hé miệng, nhưng lại không lên tiếng, chỉ là khẩu hình nói: "Tạm biệt, Ngài Jeon."

Tạm biệt.

Thời gian một năm này.

Taehyung cũng không lập tức rời khỏi sân bay mà tìm một chiếc ghế gần nhất để ngồi xuống nghỉ ngơi. Cô mở điện thoại di động, tìm ảnh chụp của Sa Rang, ngón tay vuốt nhẹ gò má của cô bé ở trong ảnh.

Sa Rang, xin lỗi con, là mẹ không bảo vệ được con. Rất nhanh thôi, mẹ sẽ đến tìm con, chúng ta sẽ tìm một nơi không ai quen biết chúng ta, cùng nhau sống thật tốt.

Đột nhiên, trước mắt hiện lên một đôi giày da bóng loáng đắt tiền, lông mi cô run lên một cái, chậm rãi ngẩng đầu lên...

In vào trong mắt là gương mặt anh tuấn quen thuộc của người đàn ông, tầm mắt cô đột nhiên mơ hồ: "Ngài Jeon... Sao anh lại... ở đây?"

Không phải anh... Bây giờ đang ở trên máy bay sao?

Jungkook nhìn gương mặt trắng nõn của cô, ánh mắt anh phức tạp, giọng nói khàn khàn: "Tôi có chút việc, chờ chuyến bay sau."

Sam Ki đứng ở một bên, trong lòng lặng lẽ nói, rõ ràng là một gã vệ sĩ nói nhìn thấy một người giống mợ chủ, vừa nói xong thì bị ngài ấy nghe được.

Sau đó Ngài Jeon đi ra tìm mợ chủ khắp nơi.

"À... tôi..."

Taehyung hé miệng, rõ ràng là muốn đến sân bay gặp anh, nhưng lúc nhìn thấy rồi thì lại không biết nói gì.

Cô ngẩng mặt lên cười một chút: "Ngài Jeon, vậy tôi không quấy rầy anh nữa, tôi đi trước đây."

Người đàn ông bắt được tay cô.

Anh nhìn cô, nhìn chằm chằm nụ cười trên mặt cô, ánh mắt sâu thẳm: "Hong Cha Young, trái tim cô làm bằng thép sao?"

Tim Taehyung run lên, tránh khỏi ánh mắt sâu thẳm của anh: "Tôi... Tôi không biết những lời này của Ngài Jeon là có ý gì."

"Nếu đã không phải, tại sao lòng dạ cô lại tàn nhẫn như vậy?"

Anh nắm cổ tay cô càng chặt hơn. Thấy cô vẫn cúi đầu, ngón tay thon dài sạch sẽ của anh nắm lấy cằm cô, thế nhưng tại sao...

Biết rõ lòng dạ người phụ nữ này tàn nhẫn như vậy.

Anh vẫn...

Vẫn không tự chủ được mà thích cô.

Không nỡ xa cô, không nỡ đánh cô, mắng cô.

Vừa yêu vừa hận, tình cảm vô cùng mâu thuẫn tràn ngập trong lòng Jungkook. Nghe vệ sĩ nhỏ giọng nói một câu, hình như nhìn thấy một người rất giống mợ Jeon, anh liền đi tới, tìm cô trong sân bay lớn như vậy.

Đôi mắt hạnh của Taehyung run lên: "Ngài Jeon nói sao thì là vậy đi."

Cô nhìn anh, không hề muốn tranh cãi với người đàn ông này vì một vấn đề nào hết.

Chắc anh đã hiểu lầm cô chuyện gì rồi.

Nhưng cô cũng không muốn đi làm rõ, bởi vì cô cảm thấy mình đã đủ thảm hại rồi.

Cô muốn để lại cho anh ấn tượng tốt một chút.

Nhưng hình như không được rồi.

Ngay lập tức còn có thể tồi tệ hơn. Khi anh biết được nhất định sẽ rất thất vọng về cô.

"Ngài Jeon."

Taehyung hơi nở nụ cười: "Chắc anh phải sang Pháp vài ngày đấy nhỉ."

"Khoảng một tuần."

Taehyung rũ mắt, quả nhiên không chờ được anh.

Nhưng mà như thế cũng tốt, cô không muốn để lộ dáng vẻ thảm hại nhất của mình ở trước mặt anh.

"Tôi... Ngài Jeon, tôi nhớ ra tôi còn có việc, tôi phải đi trước đây. Ngại quá, đã làm lỡ chuyến bay của anh rồi."

Nói xong, Taehyung muốn tránh khỏi tay anh, rời đi.

Một giây sau, cánh môi bị chặn lại, Taehyung chớp mắt một cái, hơi thở đàn ông bao vây lấy cô. Bàn tay của anh đặt ở vòng eo nhỏ nhắn của cô, một tay giữ chặt cổ cô, hôn cô triền miên bá đạo.

Hai phút sau mới buông ra.

Taehyung bình tĩnh lại từ trong khiếp sợ, đầu lưỡi bị hôn đến tê dại, đôi môi hơi sưng đỏ, cái miệng nhỏ nhắn thở hổn hển.

Người đàn ông giúp cô vén sợi tóc vương trên mặt. Mỗi lần, mỗi lần tức giận người phụ nữ này, cuối cùng đều là mình bại trận trước.

Bất kể là cô tính kế mình cũng được, hoặc không thích mình cũng thôi đi, ham hư vinh, thích tiền của anh, thế nhưng cuối cùng anh vẫn thua trước.

Vì vậy, khi người phụ nữ này... Nói ra hai chữ ly hôn kia, như cắt vào tim khiến anh rất khó chịu.

Anh kém cỏi như thế sao?

Giọng người đàn ông khàn khàn, ánh mắt phức tạp dán chặt lên mặt cô: "Cô tới sân bay, là để tìm tôi sao?"

"Phải..."

Anh hỏi: "Tại sao?"

"Tôi nghe Sam Ki nói anh muốn đi Pháp, tôi muốn tới nhìn anh một chút..."

Lúc này Taehyung nhìn vào ánh mắt Jungkook, không biết sửa miệng thế nào. Cô có một loại xúc động muốn khóc, lại bị chính mình mạnh mẽ kìm chế được.

Bởi vì đây là lần cuối cùng cô gặp anh rồi.

Rất nhanh, rất nhanh thôi cô sẽ phải rời đi... Cô không nhịn được, không nhịn được muốn nhìn thấy anh, không nỡ.

"Tôi muốn... Tôi... Ở trong bảng tin tôi thấy một vị phu nhân có một bức ảnh, là một cái túi, là hàng số lượng có hạn chỉ ở Pháp mới bán, vẫn còn chưa ra mắt."

Taehyung cảm giác mình càng nói càng lộn xộn. Cô cố gắng để khiến mình vui vẻ một chút.

Cô cố gắng áp chế sự chua xót trong lồng ngực.

Cô cảm thấy mình cười rộ lên nhất định rất khó coi, nếu không tại sao sắc mặt người đàn ông lại càng ngày càng xấu?

Cuối cùng, cô mới hoảng hốt nói một câu: "Xin lỗi."

Cô đột nhiên nghe thấy anh hít sâu một hơi, sau đó liền bị người đàn ông ôm vào trong lòng. Ngón tay khớp xương rõ ràng lướt qua lọn tóc mềm mại của Taehyung, giam cô thật chặt trong lồng ngực mình.

Taehyung nghe thấy giọng nói rất buồn bực, rất trầm của người đàn ông: "Ừ."

Cô nhắm mắt lại hai giây, lẳng lặng nghe tiếng tim đập của người đàn ông.

"Ngài Jeon, chúc anh ở Pháp chơi vui vẻ."

Jungkook đi rồi, đi chuyến bay tiếp theo.

Sau nửa tiếng, Taehyung nhìn bóng lưng của anh từng chút từng chút biến mất trước mắt mình, mãi đến khi không còn trông thấy nữa.

Ngài Jeon, đây có lẽ là lần cuối cùng chúng ta gặp mặt rồi. Anh ghét tôi như thế, ấn tượng tôi để lại cho anh thảm hại như thế, sau này không có tôi, chắc anh sẽ... Rất vui đúng không...

Cảm ơn anh, đã xuất hiện trong cuộc đời tôi.

Taehyung xoay người bước về phía trước.

Không cẩn thận đụng phải một bé trai.

Cô liền vội vàng nói: "Xin lỗi."

Bé trai được mẹ nắm tay rời đi.

"Mẹ, có phải con đụng phải làm đau chị gái kia không, chị ấy khóc rồi."

Người mẹ trẻ xoa đầu bé trai: "Vậy sau này con đi đứng phải cẩn thận một chút, biết chưa? Chị gái kia chắc là có chuyện buồn đấy."







---
Buổi tối Taehyung không ngủ, cô ngồi ở bên giường. Mãi cho đến hừng đông, dưới phòng khách có tiếng chuông kêu, cô có chút hoảng hốt.

Trời sáng rồi.

Như vậy, cuộc hôn nhân trong vòng một năm của cô và Jungkook...

Đã được hủy bỏ rồi.

Ngay từ đầu khi gả cho anh, rõ ràng cô rất kháng cự. Cô bị uy hiếp phải thay thế Hong Cha Young gả cho anh.

Thế nhưng, khi nhìn thấy anh, Taehyung mới phát hiện, thì ra anh là người đàn ông kia... Số phận sao lại khiến cô trở tay không kịp như vậy.

Bây giờ, đã giải thoát rồi.

Cô phải rời khỏi nơi này rồi...

Cô gọi cho Chị Ko một cuộc điện thoại, bảo Chị Ko yên tâm, Woo Bin không có việc gì. Han Ae Cha có thể thuê thám tử tư tra được cô, cô cũng không bất ngờ. Một câu tôi là mẹ của Taehyung là có thể khiến các chi nhánh có liên quan, còn cả công ty của cô tiết lộ tư liệu của cô, chẳng cần dùng bất cứ thủ đoạn đặc biệt nào.

Trước đây, Han Ae Cha sẽ không tra tư liệu về cô, bởi bà ta chỉ ước gì đuổi cô ra khỏi nhà họ Hong, khiến cô cả đời không thể quay lại thành phố Incheon, cắt đứt quan hệ với nhà họ Hong. Cho dù có tra ra cô đã sinh con, thì cũng chỉ chế giễu cô, nhục mạ cô, nhục mạ mẹ cô mà thôi.

Thế nhưng, hiện tại, cũng là thủ đoạn uy hiếp mình tốt nhất. Người của Han Ae Cha mai phục trên đường đi học của Woo Bin và Sa Rang, bắt hai đứa bé mang đi, bây giờ còn đang ở thành phố Gwangcheon.

Ngày mai, ngày mai tất cả sẽ kết thúc...

Thân phận này, cũng sẽ chấm dứt.

Một đao cắt đứt, anh sẽ vui mừng.




---

Trong quán rượu.

Jungkook ngồi trước bàn đọc sách, nhìn hộp nhung tinh xảo trong tay, bên trong là một chiếc nhẫn lộng lẫy chói mắt.

Đây là tác phẩm của Winer - nhà thiết kế trứ danh người Pháp. Thầy Tossler của Winer đã tự tay cắt kim loại, mỗi mặt cắt đều sáng bóng, viên kim cương xinh đẹp, xung quanh là những viên kim cương nhỏ. Winer là một nhà thiết kế nhẫn kim cương nổi tiếng, là người mỗi năm chỉ thiết kế duy nhất một chiếc nhẫn cưới.

Mỗi cái đều là độc nhất vô nhị.

Tìm anh ta để thiết kế nhẫn cưới, là đại diện cho sự giàu có, càng đại diện cho sự rực rỡ, hấp dẫn của người phụ nữ.

Lần này Jungkook đến Pháp, ngoài việc chúc thọ phu nhân Kathy, còn có nguyên nhân khác là đích thân đến lấy chiếc nhẫn này.

Người đàn ông uống một ngụm rượu vang đỏ, lúc vuốt ve viên kim cương góc cạnh sắc bén, trong đầu hiện lên khuôn mặt của người phụ nữ.

Dường như đang suy nghĩ gì đó, ánh mắt anh yên lặng xa xăm nhìn theo màn đêm.

Từ trước đến giờ anh chưa từng nghĩ, người phụ nữ kia lại chiếm vị trí quan trọng đến đáng sợ như thế trong lòng anh.

Anh thậm chí có thể chịu đựng được cuộc sống cá nhân hỗn loạn trước kia của cô, cho dù lần đầu cùng với anh, cô cũng không phải lần đầu tiên.

Anh thậm chí còn tự nói với mình không cần phải để ý những thứ này.

Anh thậm chí có thể chịu đựng được chuyện người phụ nữ này khiêu chiến ranh giới cuối cùng của anh, anh muốn dùng một cái xích chân để khóa chặt cô lại bên cạnh mình.

Thế nhưng tại sao cô vẫn muốn rời khỏi anh?

Tiếng gõ cửa vang lên, Jungkook không nghĩ ngợi nữa, đặt lại chiếc nhẫn vào trong hộp.

Sam Ki đi tới, thấp giọng nói: "Jeon Tổng, vừa rồi luật sư Yoo gọi điện thoại nói, cuộc hôn nhân của ngài và cô chủ năm nay đã được tự động hủy bỏ."

Ngón tay sạch sẽ của người đàn ông nắm chặt hộp nhung, vẻ mặt mặt lạnh lùng như nước. Sam Ki muốn nói gì đó, nhưng lại rời đi.

Jungkook đứng lên, đi đến trước cửa sổ, mở cửa ra, gió lạnh thổi vào. Đôi mắt người đàn ông không có chút tia sáng, chưa từng có loại cảm giác này.

Nghe được chuyện ly hôn với cô, ngược lại... rất...

Rất khó chịu.

Một cảm giác đè nén chập chội tràn ngập trong lòng.






---
Buổi chiều Taehyung làm rất nhiều việc. Cô đến Hwarang thăm Jeon Jung Hae, mở video trò chuyện với Jeon Somi.

Jeon Jung Hae đang luyện thư pháp, cô ở Hwarang một giờ rồi rời đi.

Cô làm điểm tâm không đường đưa đến nhà họ Jeon.

Chị Deok hỏi cô có uống thuốc đông y bồi bổ cơ thể không, Taehyung cười cười.

Chị Deok chỉ cho rằng cô đang xấu hổ: "Mợ chủ, thang thuốc này rất có tác dụng bồi bổ cơ thể, cô phải kiên trì sử dụng, ông bà cụ vẫn luôn mong có chắt bế đấy."

Ông Bà Jeon đối xử rất tốt với cô.

Một năm này, Taehyung ở đây cảm nhận được sự ấm áp chưa từng có. Buổi chiều ông Jeon và mấy người bạn già đi ra ngoài câu cá, bà cụ ở nhà một mình liền kéo tay Taehyung liên miên oán giận.

Taehyung yên tĩnh lắng nghe.

Đến tám giờ tối mới về.

Tắm nước nóng xong, Taehyung xách đồ đạc mình đã thu dọn, cô nhìn phòng ngủ, có chút hoảng hốt.

Nơi này, là nơi cô đã ở lại một năm.

Điện thoại di động vang lên, Taehyung cầm điện thoại, màn hình hiển thị 'Ngài Jeon', cô bắt máy để ở bên tai.

Bên kia, chắc là anh vừa tỉnh ngủ.

"Hong Cha Young."

"Vâng."

"Cô có nhớ cô nợ tôi 240 tỷ không?"

Taehyung tất nhiên là nhớ rõ. Lúc đó bài của cô dở như vậy mà vẫn thắng, là Oh Sehun và mấy người trên bàn có ý định nhường cô.

Hong Baek Hyeon và Han Ae Cha uy hiếp cô, để cô hỏi vay Jungkook 240 tỷ.

Cô cho rằng, tiền đó là do Oh Sehun cố ý thua cô.

Nhưng cô không ngờ được... Đó là do Jungkook bảo anh ta làm thế.

"Ngài Jeon, cảm ơn anh, tiền tôi sẽ nghĩ cách trả lại cho anh, giấy nợ tôi cũng viết xong rồi."

"Vậy cô định khi nào trả lại cho tôi?"

Giọng người đàn ông giống như nước lặng, ngữ khí cũng như vậy, cũng rất kiên định: "Tôi cho cô biết, 240 tỷ đó để đến bây giờ đã là hơn nửa năm, lãi ngân hàng cũng không ít đâu."

"Tôi sẽ nhanh chóng nghĩ cách trả lại cho anh."

Nghe giọng nói dịu dàng bên kia, trán người đàn ông nhíu lại.

Anh căn bản không cần cô trả lại tiền.

Tối hôm qua, anh nằm mơ.

Trong mơ, người phụ nữ này rời đi, ly hôn với anh không chút do dự, quay đầu ngã vào lòng người đàn ông khác.

Buổi sáng vừa tỉnh, anh quả thực sắp bị cô dằn vặt đến điên rồi.

Trợ lý gõ cửa đi vào, nói với anh bữa sáng đã được chuẩn bị xong.

Taehyung nghe được giọng nói bên kia, cô mơ hồ nhanh chóng nói rằng: "Ngài Jeon..."

Đừng cúp máy.

Cô muốn... Muốn nghe giọng nói của anh.

Nghe thêm một lần nữa.

"Sao thế?"

"Tôi... Anh có thể nói chuyện với tôi một lát không, chỉ một lát thôi."

Sắc trời tối dần, Taehyung khoác một bộ quần áo mỏng đi đến bên cửa sổ.

Bóng đêm dày đặc, tối nay, không có sao.

Chỉ là một màu đen trống rỗng.

Anh nói: "Ừ, nói đi, nói chuyện gì?"

Giọng Taehyung nghẹn ngào: "Ngài Jeon, nếu như, tôi nói là nếu như, nếu như tôi lừa anh... Anh có tha thứ cho tôi không?"

Người đàn ông nhàn nhạt cười: "Hong Cha Young, cô không cảm thấy, cô lừa tôi đủ nhiều rồi sao?"

Anh nói một câu thật nhỏ: "Đồ lừa đảo."

Taehyung không lên tiếng.

Người phụ nữ này, dường như rất sợ dáng vẻ tức giận của anh. Mỗi lần như thế giọng nói đều mềm mại yếu ớt, viền mắt hồng hồng nhìn anh.

Trái tim Jungkook mềm nhũn: "Được rồi, coi như cô lừa tôi, tôi đảm bảo, không hung dữ với cô, được chưa?"

"Được, Ngài Jeon, anh nhớ kỹ, nói phải giữ lời."

Taehyung cố gắng hít thở bình thường: "Tôi phải đi ngủ đây, Ngài Jeon, chúc anh chơi ở Pháp vui vẻ."

Cô đang chuẩn bị cúp máy thì đột nhiên bên kia truyền đến giọng đàn ông.

Một câu nói bình tĩnh trầm thấp kia, quả thực giống như sóng thần cuồn cuộn lấy cô. Trái tim người phụ nữ mãnh liệt run lên, giọt nước mắt từ trên mi mắt lăn xuống.

Cô muốn khắc chế bản thân mình. Nhưng vì câu nói này, làm thế nào cô cũng không ngừng lại được. Taehyung lấy tay bịt chặt môi mình.

Bên kia, anh nói: "Tôi không cần cô trả 240 tỷ cho tôi, chờ tôi trở về, chúng ta kết hôn đi. Lần này, không có thời hạn."

Đôi môi suýt nữa bị cắn nát. Ngón tay Taehyung mạnh mẽ cuộn chặt, lộ ra khớp xương trắng bệch. Thế nhưng tay cầm điện thoại lại vô lực rũ xuống, điện thoại di động rơi trên mặt đất.

"Hong Cha Young!"

Bên kia, Jungkook không nghe thấy cô trả lời, nhíu mày, đáy mắt tối tăm: "Nói chuyện, Hong Cha Young!"

Ngón tay xuôi bên người cuộn chặt thành nắm đấm.

Sự im lặng của cô khiến Jungkook có chút khẩn trương. Cho dù có đối mặt với đơn hàng mấy tăm tỷ, lần đó anh cũng không phải là trò chuyện vui vẻ sao, nào có căng thẳng như vậy.

"..."

Taehyung hé miệng mấy lần làm cơn nấc bị ép xuống, nước mắt làm ánh mắt mơ hồ. Cô nhặt điện thoại rơi trên mặt đất lên, môi run run: "Tại sao..."

Cô lẩm bẩm lặp lại: "Tại sao? Ngài Jeon..."

Người đàn ông sửng sốt một giây, dường như đang áp chế gì đó, rất lãnh đạm: "Ông đây muốn kết hôn thì kết hôn, chẳng có vì sao cả."

"Nhưng mà, Ngài Jeon, anh đâu có yêu tôi..."

Anh cúi đầu quát lên một câu: "Ai nói tôi không yêu cô!"

Taehyung cả kinh, cắn môi, nghe giọng nói nam tính bên tai.

Anh cúi đầu lặp lại một câu: "Tôi yêu em, Hong Cha Young."

Trái tim mạnh mẽ run lên.

Tại sao, tại sao lại phải nói trong tình huống này?

Taehyung cảm thấy dường như đây hoàn toàn là một trò cười.

"Em không đồng ý sao?"

Nghe giọng nói người phụ nữ mang theo tiếng khóc nức nở, Jungkook mím đôi môi mỏng, có cảm giác thất bại ngoài ý muốn: "Em không muốn gả cho tôi?"

"Không có."

"Vậy tại sao em phải khóc. Hong Cha Young, trong lòng em, tôi kinh khủng đến thế sao?"

"Tôi chỉ là... Rất vui thôi. Ngài Jeon, tôi rất vui, bởi vì quá vui, quá kích động cho nên tôi mới khóc."

Nghe cô nói như vậy, sắc mặt Jungkook mới tốt hơn một chút. Khóe môi anh cong lên thành nụ cười: "Chờ tôi quay về, tôi có niềm vui bất ngờ dành cho em."

Ánh mắt rơi xuống chiếc nhẫn trên tay, người đàn ông nhìn ánh sáng rực rỡ của viên kim cương.

Anh phải cầu hôn cô, tổ chức một buổi cầu hôn long trọng.





---
Rạng sáng, thành phố Incheon nổi trận mưa to.

Trời mưa rất lớn.

Khoảng thời gian này, đây là lần đầu tiên mưa lớn như vậy, dường như đem tất cả mội thứ gột rửa một lần. Mãi đến khi trời sáng dần, mưa mới nhỏ dần, sau cùng mới tạnh.

Khiến người ta có một loại ảo giác.

Cả đêm mưa xối xả, sáng sớm đón bình minh.

Chín giờ sáng.

Sảnh lớn nhà họ Jeon.

Trong phòng khách, bầu không khí trầm trọng. Chị Deok bưng chén trà đi vào phòng khách, nhìn thoáng qua cô gái khí chất yên tĩnh ngồi trên sô pha, đáy lòng khẽ thở dài, đặt trà trước mặt Han Ae Cha và một cô gái trẻ tuổi.

Ông Bà Jeon sắc mặt nặng nề.

Ông Jeon nhìn Han Ae Cha, ánh mắt sắc bén: "Ý của cô là, người này mới là Hong Cha Young?"

Han Ae Cha lập tức tủi thân nói: "Đúng vậy, đây mới là con gái Cha Young của tôi. Ông Jeon, Bà Jeon, tôi vốn dĩ không muốn nói chuyện này ra. Dù sao... Dù sao cũng là nhà họ Hong chúng tôi có lỗi trước."

Bà ta chỉ vào Taehyung, dáng vẻ đau đớn: "Taehyung này là con gái của chồng tôi và vợ cũ của ông ấy. Tôi đối xử với nó như con gái ruột, thế nhưng Cha Young bị bệnh. Chúng tôi vốn dĩ muốn trì hoãn hôn sự, nhưng Taehyung tham hư vinh phú quý, biết được Cha Young có hôn ước với cậu Ba nhà họ Jeon, thế mà lại dám cắt cổ tay uy hiếp tôi và ông nhà tôi. Hai người chúng tôi là bị ép vào đường cùng mới phải đồng ý."

Hong Cha Young lúc này tỏ vẻ yếu ớt: "Từ nhỏ chị Taehyung đã không thích cháu, thứ gì của cháu cũng muốn cướp đi. Lúc đó cháu bị bệnh nặng, phải qua Mỹ điều trị. Chị Taehyung biết được chuyện này mới lấy tính mạng uy hiếp ba mẹ cháu."

Taehyung mím môi, không lên tiếng.

Cô cúi đầu, nhắm mắt nghe Han Ae Cha và Hong Cha Young đổi trắng thay đen, sắc mặt tái nhợt nhưng tuyệt không có biểu cảm gì.

Chỉ chăm chú mân mê ngón tay, lộ ra khớp xương, lộ ra nội tâm đè nén của cô lúc này.

Han Ae Cha và Hong Cha Young kẻ xướng người họa, nhất là Hong Cha Young yếu ớt khóc lóc kể lể, khóc đến nước mắt như mưa, ông Jeon cau mày.

Giơ tay ném chén trà xuống đất, vỡ vụn.

"Hoang đường, chuyện hôn nhân đại sự, sao có thể như trò đùa như thế?"

Ông Jeon cả người run rẩy, thế nhưng không tin lời nói từ một phía của Han Ae Cha, mà ánh mắt rơi trên người Taehyung nãy giờ chưa mở miệng, giọng nói vẫn trầm như trước, nhưng ánh mắt lại hiền lành hơn rất nhiều: "Những gì hai người họ nói, là thật sao?"

Taehyung ngẩng đầu lên, nhìn ông Jeon và Bà Jeon.

Bà Jeon căn bản không tin lời hai người kia nói. Bà đã từng này tuổi rồi, nhìn người rất chuẩn. Dáng vẻ khoan thai khóc thầm kia của Hong Cha Young, vừa nhìn đã biết là cùng một loại với con hát Wonin kia.

"Cha Young, cháu nói đi, nói với bà. Đã xảy ra chuyện gì, tại sao cháu không phải là Cha Young? Ông bà tin tưởng cháu, có phải cháu có nỗi khổ gì không cháu?"

Chuyện một năm nay, Bà Jeon đã nhìn chuẩn đứa cháu dâu này.

Taehyung không ngờ, đến nước này, ông Bà Jeon vẫn tình nguyện tin tưởng mình. Điều này khiến cô cảm thấy có chút hổ thẹn.

Cô muốn mở miệng, lại đối mặt với ánh mắt uy hiếp của Han Ae Cha.

Ngón tay cô bấm chặt vào lòng bàn tay, Sa Rang và Woo Bin vẫn còn đang nằm trong tay Han Ae Cha.

Cô lắc đầu, giọng nói khổ sở: "Ông, bà... Xin lỗi... Là con..."

Hong Cha Young thấy chuyện đã được vạch ra, ông Bà Jeon lại hoàn toàn tin tưởng Taehyung như thế, lúc này cô ta bắt đầu ghen tỵ, lập tức bén nhọn cắt lời: "Ông Jeon, Bà Jeon, hai người đừng để chị ta lừa. Trước kia chị ta cũng vì cuộc sống cá nhân không đứng đắn nên ba cháu mới đuổi ra khỏi nhà họ Hong. Năm năm liền chị ta ở bên ngoài, sống phóng đãng với đàn ông, còn lén sinh một đứa con gái nữa."

Những lời này vừa nói ra, không khí liền trầm xuống.

Hong Cha Young thấy rằng đã đạt được ý đồ, lập tức thêm dầu vào lửa: "Cháu vốn dĩ muốn quên chuyện này đi, chị ta là chị gái cháu, thay cháu gả đi cháu cũng chỉ yên lặng nhẫn nhịn. Nhưng cuộc sống của chị ta hỗn loạn, sinh một đứa con hoang bên ngoài. Một người phụ nữ bẩn thỉu như thế sao có thể xứng với cậu Ba nhà họ Jeon. Cháu không đành lòng thấy ông bà và cậu Ba bị người phụ nữ này dùng bộ dáng hiền lành để lừa gạt!"

Cả người Taehyung cứng đờ, lúc nghe thấy hai chữ 'con hoang', cô dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Hong Cha Young.

Hong Cha Young bị nhìn đến mất tự nhiên, lập tức ra vẻ tủi thân khóc lóc kể lể: "Chị Taehyung, em biết chị nhất định hận em vì nói ra chuyện này, nhưng ông Bà Jeon, còn có cậu Ba Jeon, chị lừa gạt họ lâu như vậy, lương tâm chị không cắn rứt sao?"

Han Ae Cha cũng biết con gái mình nóng lòng muốn làm mợ chủ nhà họ Jeon, cho nên mới đem chuyện Taehyung sinh con bên ngoài để lộ ra, lập tức nói đỡ: "Đúng vậy, Taehyung, cô làm như thế thật khiến người ta ớn lạnh."

Bà Jeon chấn kinh, hiển nhiên là không dám tin.

Bà thất vọng nhìn Taehyung: "Những chuyện này... Đều là thật sao?"

Viền mắt Taehyung nóng rực, cô nhìn Han Ae Cha, Sa Rang và Woo Bin vẫn ở trong tay bà ta. Cô nặng nề gật đầu: "Phải. Điều bà Hong và Cô Hong nói là thật."

Cô chậm rãi thở ra một hơi, lưng thẳng tắp: "Là con ham hư vinh, cho nên trong thời gian Hong Cha Young bị bệnh đã đòi thay cô ta gả cho Ngài Jeon. Con không phải Hong Cha Young, con là Taehyung."

Cô đứng dậy, cúi người xuống: "Ông Jeon, Bà Jeon, thật sự xin lỗi, một năm nay, con đã lừa gạt hai người."

Han Ae Cha thấy đã có hiệu quả, lập tức nói: "Ông, bà, chúng tôi là bị Taehyung uy hiếp. Càng không nghĩ rằng Taehyung lại là người như thế, sinh con bên ngoài. Chúng tôi cũng không đành lòng nhìn hai vị bị cô ta lừa gạt như vậy, nên mới dẫn Cha Young đến đây nói rõ chân tướng cho mọi người."

Đổ tất cả lỗi lầm lên đầu Taehyung, ánh mắt Han Ae Cha và Hong Cha Young không giấu được vẻ đắc ý.

Ông cụ Jeon nói: "Lúc đó hôn ước này là do Bae Suzy quyết định, người một nhà các người cho rằng có thể mượn đại một cái cớ là có thể chối sạch chuyện này sao? Vậy mà lại dám tìm người thay thế để cưới, có còn để nhà họ Jeon trong mắt nữa hay không?"

là bà nội của Taehyung.

Ông nhìn Taehyung, muốn nói gì đó, cuối cùng lại thở dài một tiếng.

Tất nhiên là không muốn tin tưởng, càng cảm thấy vô cùng hoang đường.

Taehyung nhìn thấy ánh mắt thất vọng của ông, trong lòng đau như bị kim đâm vậy. Ở nhà họ Jeon cô cảm nhận được sự ấm áp trước giờ chưa từng có, bà cụ Jeon thật lòng đối xử tốt với cô như với cháu gái ruột.

Bây giờ nhất định là rất thất vọng.

Cô lại nói một câu: "Xin lỗi."

Ông cụ Jeon tức giận, giận đến suýt chút nữa là phát bệnh, bà Jeon lạnh nhạt đỡ ông lên lầu.

Trong phòng khách, quản gia nói: "Mấy vị, mời."

Quản gia nhìn Taehyung, muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài một hơi.

Ai có thể ngờ là mợ chủ trước mặt vậy mà lại không phải là mợ chủ...

Vậy mà lại là cưới thay...

Chuyện như vậy xảy ra ở nhà họ Jeon là chuyện nực cười và hoang đường biết bao nhiêu.

Han Ae Cha và Hong Cha Young tất nhiên là không hài lòng với kết quả này, Hong Cha Young vốn còn muốn một bước bay lên cành cao trở thành mợ chủ nhà họ Jeon.

Rời khỏi nhà họ Jeon, Taehyung nhìn Han Ae Cha, lạnh lùng nói: "Con gái của tôi đâu?"

Han Ae Cha thấy thân phận cũng đã được vạch trần nhưng mà ông bà cụ Jeon vẫn không nhắc đến chuyện để con gái mình khôi phục thân phận mợ chủ nhà họ Jeon, lại nhìn về phía Taehyung, đáy mắt tràn đầy đố kỵ: "Hừ, đúng là giống với người mẹ tiện nhân kia của cô, biết cách dụ dỗ đàn ông, ở bên ngoài sinh con hoang."

Hong Cha Young đỡ cằm: "Không phải là vậy à, muốn bao nhiêu thấp hèn thì có bấy nhiêu."

"Tôi hỏi lại lần nữa, con gái của tôi và Woo Bin đâu?" Taehyung vẻ mặt không đổi nhìn Han Ae Cha, ánh mắt lạnh như băng: "Han Ae Cha, tôi hy vọng bà nói là làm, thả con gái tôi và Woo Bin ra, nếu không bây giờ tôi cũng không ngại đi tìm ông cụ Jeon nói rõ ràng. Bà nghĩ là ông ấy sẽ tin tưởng tôi hay tin tưởng hai người."

Han Ae Cha tất nhiên là biết nếu như Taehyung thật sự đi tìm ông cụ Jeon giải thích, cho dù bản thân có nói đến rách miệng thì ông cụ Jeon cũng sẽ không tin tưởng mình, một năm này quan hệ giữa Taehyung và ông bà cụ Jeon rõ ràng là rất tốt.

Bà ta trói Kim Sa Rang và Woo Bin lại chỉ là vì muốn uy hiếp Taehyung, cũng không thật sự muốn ảnh hưởng đến mạng người, dù sao chuyện phạm pháp này bà ta vẫn chưa dám làm.

Không có chuyện gì ai lại muốn tự chuốc lấy rắc rối.

Bà ta lấy điện thoại di động ra, gọi một cuộc điện thoại ra lệnh thả người.

Hong Cha Young kéo cánh tay của Han Ae Cha: "Mẹ, sao có thể cứ thế thả đứa con hoang kia ra chứ?"

Một giây sau đó, Hong Cha Young hét lớn một tiếng, mặt nghiêng sang một bên.

Cô ta che mặt không dám tin nhìn Taehyung: "Đồ tiện nhân, mày dám đánh tao?"

Han Ae Cha tất nhiên cũng không ngờ một Taehyung luôn luôn mềm yếu dễ bị bắt nạt lại biết đánh người.

Taehyung đưa tay giơ điện thoại di động lên, phía đang hiển thị ghi âm cuộc trò chuyện.

Mặt Han Ae Cha và Hong Cha Young biến sắc.

"Taehyung, cô có ý gì?"

"Có ý gì, từ hôm trước đến nhà họ Hong, hai người bắt cóc con gái của tôi và Woo Bin, dùng chuyện này để uy hiếp tôi, hất hết nước bẩn lên người tôi, tôi đều ghi âm lại." Taehyung mở điện thoại di động ra: "Hai người, có muốn nghe thử một chút không?"

Hong Cha Young nghe thấy giọng mình trong điện thoại di động, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, tức đến run rẩy cả người.

Taehyung hé môi: "Han Ae Cha, đừng cố gắng giẫm lên giới hạn cuối cùng của tôi, nếu không, tôi không ngại đem phần ghi âm này đến nhà họ Jeon cho họ nghe thử."

Nói xong, Taehyung xoay người đi nhanh về phía trước.

Cô bắt một chiếc taxi, xe từ từ lăn bánh, cô nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ xe, thành phố này, đến cuối cùng cũng kết thúc rồi.






---
Buổi chiều, Taehyung sắp xếp lại đồ đạc của mình ở biệt thự Danji, đồ của cô cũng không nhiều, quần áo, châu báu, những túi xách phong cách trong phòng, cô không đụng vào bất cứ thứ gì cả.

Taehyung đặt thẻ Jungkook cho mình ở bên trong ngăn kéo.

Tiền trong này cô cũng chưa đụng tới.

Yeontan giống như nhận ra gì đó, vẫn luôn di chuyển vòng quanh người cô, Taehyung ngồi xuống ôm lấy Yeontan, cụng mặt vào trán của Yeontan: "Yeontan, mẹ phải đi rồi... Xin lỗi, không thể đưa con đi cùng."

Cô gọi cho Eun Ju một cuộc điện thoại, bảo Eun Ju sang đây một chuyến.

Đưa Yeontan đi.

Bình thường Nayeon bận quay phim, Jihyo lại ở nhà của Wo Sung Min, chỉ có Eun Ju là có thể chăm sóc cho Yeontan thôi.

Eun Ju đến rất nhanh, nhìn thấy vali của cô thì nhíu mày: "Cha Young, cậu định đi đâu, ra ngoài du lịch à?"

"Ừ, định đi... Du lịch."

Eun Ju rất thích Yeontan, chơi với Yeontan trong chốc lát: "Lúc nào thì về, lúc đó hẹn nhau đi ăn, mình đã nói với cậu, Na mới đầu tư một quán lẩu."

"Mình... Cũng không biết, có lẽ là rất nhiều ngày đó!" Taehyung cười cười, cố gắng làm cho nụ cười của mình tự nhiên hơn một chút: "Yeontan đành nhờ cậu chăm sóc."

"Đi đi, không thành vấn đề."

Eun Ju nán lại một lát rồi đưa Yeontan đi, Taehyung nhìn qua cửa sắt dõi theo chiếc xe từ từ biến mất.

Nayeon và Eun Ju xem cô là bạn tốt, nhưng mà cô lại không biết phải nói với bọn họ thế nào...

Cô cơ bản không phải là Hong Cha Young.

Các cô ấy sẽ biết nhanh thôi, đến lúc đó... Nhất định là họ sẽ rất thất vọng nhỉ...

Dù sao cũng gạt các cô ấy lâu như vậy.

Bây giờ đến lúc ra sân bay vẫn còn sớm, cô đặt vé máy bay mười giờ tối, Taehyung lại cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh, cô đi đến nghĩa trang thăm mẹ, sau đó đi đến nhà tù nữ thành phố Incheon, Son Ye Jin vẫn như trước không chịu gặp bất kỳ ai.

Có lẽ là Jungkook đã chuẩn bị trước, quản giáo nhà tù thấy cô đến rất nhiều lần, hỏi cô: "Cô này, cô có muốn nói gì với Son Ye Jin sao? Tôi có thể chuyển lời giúp cô."

"Chuyển lời của tôi cho cô ấy, chăm sóc bản thân thật tốt, Goo Jae Byung không chết để cô ấy phải tự trách, không cần phải bắt ép tim của mình, nói với cô ấy... Tôi định đi du lịch... Có lẽ rất lâu sẽ không quay về, hẹn gặp lại."







---
Trở về biệt thự Danji, Taehyung nhận được điện thoại của Chị Ko, nói Sa Rang và Woo Bin đã quay về, cô không cần phải lo lắng.

Nỗi lòng của Taehyung lúc này mới thả lỏng.

Bảo Chị Ko chăm sóc tốt cho Sa Rang, cô sẽ nhanh chóng quay về.

Chị Ko nghe nói cô muốn quay về thì rất vui vẻ: "Thật vậy sao, cô Kim, chuyện trong nhà đã giải quyết xong rồi à?"

"Vâng."

Tiếng chuông cửa reo, Taehyung cầm điện thoại di động, đi đến cửa, nhìn qua camera thấy người bên ngoài là Hong Cha Young.

Cô cau mày cúp điện thoại.

Mở cửa ra: "Cô đến đây làm gì?"

Hong Cha Young đẩy cô ra bước vào, cứ như cô ta là nữ chủ nhân của chỗ này vậy, tháo kính râm xuống, vui vẻ nhìn những đồ dùng trong nhà, mặc dù nhà họ Hong cũng được xem là có tiền, nhưng mà cũng chỉ là nhà giàu mới nổi mà thôi, nhà họ Jeon mới là nhà giàu chân chính nhất.

Chỉ là tranh treo trên tường giá trị cũng gấp ngàn lần.

"Chỗ này sau này sẽ là nhà của tôi, tất nhiên là tôi sẽ đến đây, tại sao cô vẫn chưa đi, tôi nói cho cô biết, đồ đạc ở đây, cái gì không phải của cô thì đừng mơ lấy đi."

Hong Cha Young đi vào phòng cất đồ, nhìn những trang sức rực rỡ muôn màu và cả những loại trang phục, túi xách xa xỉ, tất cả những thứ trong này sớm muộn gì cũng sẽ thuộc về cô ta.

Cô ta lập tức cầm một cái nhẫn lên, đeo vào tay mình, lại nhận ra nhẫn quá nhỏ, chỉ có thể đeo vào đầu ngón tay.

Taehyung không để ý đến cô ta, lên lầu kéo vali xuống.

Cô bay chuyến mười giờ đi tới thành phố Gwangcheon.

Hong Cha Young cản cô lại, ánh mắt dừng ở sợi dây chuyền ngôi sao sáu cánh trên cổ cô: "Sợi dây chuyền này nhất định không phải do cô tự mua! Tất cả đồ vật ở đây đều thuộc về tôi."

Taehyung đưa tay sờ vào cổ mình.

Ngón tay chạm vào vòng cổ ngôi sao sáu cánh.

Đồ bên trong biệt thự cô chưa từng đụng đến, cũng không mang theo, chỉ mang vài bộ quần áo, vài cuốn sách, tập tranh vẽ của cô, đồ dùng bình thường hàng ngày.

Chỉ có mỗi sợi dây chuyền này...

Cô đã đồng ý với anh, vẫn luôn đeo.

Đang ngẩn người bỗng thấy cổ tê rần.

Hong Cha Young dùng tay giật lại sợi dây chuyền, bởi vì bỗng nhiên dùng sức nên sợi dây chuyền cứa vào cổ cô, Taehyung nhíu mày: "Trả lại cho tôi."

Hong Cha Young nhìn sợi dây chuyền trong tay, thấy Taehyung để ý như thế thì cô ta sẽ càng không trả lại, sợi dây chuyền này vừa nhìn là thấy chế tác tinh xảo giá cả xa xỉ, cô ta lập tức muốn chiếm làm của mình, bĩu môi: "Trả lại cho cô? Đồ ở đây đều thuộc về tôi, sợi dây chuyền này cũng vậy."

Taehyung đưa tay muốn giành lại: "Những thứ khác tôi không đụng đến, sợi dây chuyền này trả lại cho tôi."

Hong Cha Young càng thấy cô gấp gáp với sợi dây chuyền này thì cô ta càng nắm thật chặt, cái gì của Taehyung cô ta đều muốn cướp về, lập tức đeo lên cổ mình: "Cậu ba nhà họ Jeon tặng gì cho cô thì cũng là tặng cho tôi, không liên quan đến cô, Taehyung, cô không thật sự nghĩ mình là mợ ba nhà họ Jeon đấy chứ, cùng lắm cô chỉ là cưới thay mà thôi."

Thấy ánh mắt của Taehyung lạnh lẽo, Hong Cha Young hơi sợ, nhưng mà nghĩ đến hai gã vệ sĩ mà cô ta dẫn đến, cô ta nhìn chằm chằm vali đồ của Taehyung: "Cô sẽ không lén mang theo thứ gì đáng giá đó chứ!"

Cô ta lập tức bảo hai vệ sĩ sang đây: "Hai người mở vali này ra cho tôi!"

Trong vali đồ của Taehyung chỉ có vài bộ quần áo, sách, còn có đồ đùng sinh hoạt hằng ngày, cô biết Hong Cha Young đến đây là muốn làm nhục mình, từ nhỏ đến lớn tính tình của Hong Cha Young thế nào, cô là người rõ nhất.

Sức của phụ nữ làm sao có thể so sánh với hai người vệ sĩ lực lưỡng, một vệ sĩ thấy Taehyung giãy dụa thì khống chế hai tay của cô, một gã vệ sĩ còn lại ngang ngược mở hành lý của Taehyung ra, đổ tất cả mọi thứ ra ngoài.

Hong Cha Young bước tới, nhìn thoáng qua, mỉa mai hai tiếng: "Nghèo vậy sao?" Cô ta độc ác bĩu môi, nhấc chân lên giẫm lên tập tranh của Taehyung: "Còn muốn ngủ mê ở nhà vẽ vời à, được thôi, tôi quên nói, mấy ngày nữa tôi sẽ đến Jeon Thị làm việc, cô sẽ không nghĩ là cô lừa được ông bà cụ Jeon, khóc lóc lỳ ở đây chứ."

"Hong Cha Young..." Taehyung cười nhạt, giọng nói còn nhạt hơn cả nụ cười: "Vậy chúc cô có được vị trí mợ chủ nhà họ Jeon này!"

Không có ai biết, ngay cả ông bà cụ Jeon cũng không biết, cô và Jungkook có hợp đồng hôn nhân, trong vòng một năm thì sẽ tự động ly hôn về mặt pháp luật.

Taehyung vùng khỏi vệ sĩ, nhặt những thứ trênmặt đất lên bỏ vào vali, trên mặt tập tranh có in một dấu chân rõ ràng.

Cô rũ mắt, kéo vali, nhanh chóng rời khỏi biệtthự Danji.

Phía sau, Hong Cha Young đang đắm chìm tronggiấc mơ trở thành mợ chủ nhà họ Jeon, biệt thự xa hoa, còn cả phòng cất đồ vớichâu báu sang trọng quý giá bên trong, xoay người nhìn bóng lưng Taehyung rờiđi, khóe môi nở một nụ cười độc ác.



***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro