
25. Rất sợ đây chỉ là một giấc mơ.
Địa điểm tổ chức bữa tiệc chính là biệt thự nhà họ Lim.
Buổi yến tiệc mời không ít nhóm gia tộc có làm ăn hợp tác qua lại với nhà Lim.
Taehyung mặc bộ váy dài màu vàng nhạt trang nhã thục nữ, không hề khoa trương, vô cùng khiêm tốn thanh nhã theo sau Jungkook bước vào sảnh hội nguy nga lộng lẫy với ánh đèn thủy tinh sáng lấp lánh. Một cô gái trẻ tuổi với khuôn mặt tinh xảo, hoa lệ tay nâng ly rượu đi tới, nhân viên phục vụ phía sau cũng qua đây, đưa cho Jungkook một ly rượu vang.
Lim Ga Eul mỉm cười đứng bên cạnh Jungkook: "Kook, đây là Bà Jeon sao?"
Taehyung nhìn người con gái trước mặt, thì ra đây là Lim Ga Eul à, cô hơi cười một chút: "Cô Lim."
Lim Ga Eul nhìn Taehyung, không cảm nhận được bất kỳ cảm giác uy hiếp nào, cho dù là Wonin mà trước kia Kook cực kỳ thích đó, cô ta cũng không để vào mắt.
Những người phụ nữ thanh cao, nhã nhặn kiểu này không thể chiếm được trái tim Jungkook, anh chẳng qua chỉ là muốn đổi khẩu vị thanh đạm vài hôm mà thôi.
"Kook, mai em về nước rồi, ông nội tìm em có chuyện cần nói, ông đang ở phòng nghỉ tầng hai đợi em."
Jungkook hơi nhíu mày sau đó lập tức giãn ra, gật đầu rồi xoay người nói với Taehyung: "Đừng đi lung tung, ăn chút gì đi."
Taehyung gật đầu.
Lim Ga Eul đi theo Jungkook đến phòng nghỉ, Taehyung sao lại không nhìn ra vị đại tiểu thư nhà họ Lim này có địch ý với cô chứ!
Trong sảnh hội, những bóng người xinh đẹp quần áo lả lướt đi tới đi lui, trong không khí phảng phất hương rượu vang thơm dịu, Taehyung ăn chút đồ ngọt rồi cầm ly nước ép trái cây đi đến hành lang gọi điện hàn huyên với Nayeon.
Trước mắt Nayeon đang quay một bộ phim, cũng đã sắp hoàn thành, quay cả sáng cả tối.
Đột nhiên cô nhớ ra sắp đến ngày kết hôn của Son Ye Jin rồi nên hỏi: "Sắp tới ngày kết hôn của Son Ye Jin với thái tử gia nhà họ Goo rồi nhỉ?"
"Ừm, là thứ bảy tuần này."
Còn năm ngày nữa.
Lại nói thêm vài câu rồi Nayeon nói: "Tôi phải đi đóng phim rồi, haizz, qua mấy ngày nữa tôi sẽ được giải phóng, tôi sẽ ở nhà ngủ một giấc thật ngon."
Taehyung chuẩn bị cất điện thoại thì trước mặt có ba cô gái phương Tây đi tới, đúng lúc va vào Taehyung, trên tay cô đang cầm ly nước ép, vì sợ không cẩn thận sẽ làm đổ lên quần áo nên theo bản năng cô bảo vệ ly nước ép trong tay.
Điện thoại rơi xuống đất.
"Tôi xin lỗi." Mấy cô gái phương Tây vội vàng xin lỗi, một cô gái nhặt điện thoại của Taehyung lên đưa cho cô, dùng ngôn ngữ không được thuần thục nói: "Cô à, thật... ngại quá..."
Taehyung hơi nhíu mày, lắc đầu: "Không sao."
Nhận điện thoại, điện thoại đã không thể khởi động được nữa, màn hình cũng hơi vỡ, điện thoại Taehyung dùng cũng không có gì để chơi, cô nghĩ ngày mai về nước sẽ sửa, nếu không được thì mua cái mới.
Nghe thấy có người gọi mình, Taehyung quay người lại.
Cô thấy một cô gái trẻ tuổi mặc âu phục hồng nhạt, có con ngươi màu trà đi tới: "Bà Jeon."
Là cô gái phương Tây cô gặp trong buổi yến tiệc lần trước, Ji Yeon.
"Cô Ji Yeon."
Chỉ là gặp mặt một lần mà thôi, hai bên cũng không thân quen nên chào hỏi vài câu, Ji Yeon liền bị bạn bè kéo đi, còn Taehyung vào nhà vệ sinh một chút.
Đối với loại tiệc xã giao thương nghiệp kiểu này, Taehyung vẫn không thể quen được, rửa tay xong đang định đi ra thì đột nhiên có một bàn tay đưa ra bịt chặt miệng cô.
Taehyung giãy giụa.
Trên khăn có tẩm thuốc mê nồng nặc, len vào hơi thở của cô.
Dần dần cô mất đi ý thức.
---
"Ý của cháu ta cậu cũng biết đó, nhưng cậu đã kết hôn rồi, thật là đáng tiếc." Ông cụ Lim cười, uống một ngụm trà.
"Lão tiên sinh khách khí rồi, là khi đó tôi không xứng với Cô Lim."
Năm đó trong khoảng thời gian học ở Mỹ, Lim Ga Eul cũng vứt bỏ dáng vẻ kiêu ngạo của mình điên cuồng theo đuổi Jungkook, hơn nữa còn tỏ tình với anh.
Nhưng lại bị Jungkook từ chối.
Ông cụ Lim nhìn Jungkook, có chút tiếc nuối thở dài, người này nếu như trở thành cháu rể ông ta thì gia tộc to lớn Lim giao cho anh chắc chắn sẽ tốt hơn bây giờ.
Lim Ga Eul đương nhiên sẽ quản lý rất tốt xí nghiệp nhưng dù sao cũng là con gái, sao có thể có tầm nhìn xa trông rộng và thủ đoạn cứng rắn được như cánh đàn ông.
Những tên công tử theo đuổi cháu gái ông cũng rất nhiều nhưng đều là những kẻ ăn hại không làm được việc.
Jungkook nhìn đồng hồ trên tay: "Chuyện về cô tư nhà họ Lim, tôi rất xin lỗi, không nghĩ rằng lại xảy ra chuyện như này."
Ông cụ Lim phất tay, vẻ mặt nghiêm túc: "Chuyện của Ji Seul ngay từ đầu ta đã cho người đi điều tra, đây rõ ràng là có người tâm địa độc ác đứng đằng sau giở trò muốn châm ngòi quan hệ mấy nhà chúng ta, nếu để ta bắt được người này nhất định không bỏ qua cho hắn."
Một bàn tay độc ác đứng đằng sau có ý đồ làm náo loạn mấy gia tộc lớn.
"Đúng rồi, khi nào về thì giúp ta gửi lời hỏi thăm ông nội cậu."
---
Taehyung từ từ mở mắt, thuốc mê vẫn chưa hoàn toàn hết tác dụng, hai bên Thái Dương vẫn âm ỉ đau.
Từng luồng khí lạnh bao vây lấy cô.
Taehyung ngồi dậy, vừa day huyệt Thái Dương vừa cảnh giác nhìn xung quanh, nơi này là...
Là hầm chứa băng ướp lạnh rau quả, đồ ăn của biệt thự.
Ý thức được điều này, Taehyung không khỏi cắn chặt môi, cô đứng dậy, đến thở cũng đều thở ra một làn khói trắng, sao cô lại ở đây?
Cô nhắm mắt lại suy nghĩ, cô nhớ khi đó đang chuẩn bị từ nhà vệ sinh đi ra...
Có người đã đánh thuốc mê cô.
Khi ấy trong nhà vệ sinh chỉ có hai cô gái trẻ tuổi đang rửa tay, Taehyung lúc đó cũng không để ý những điều này.
Cô nhanh chóng đi về phía cửa, đập cửa rồi hét.
"Có ai không, có ai ở ngoài không?"
Mùa này, không khí cũng đã có chút lạnh lẽo.
Cô chỉ mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt, dù đã khoác bên ngoài một chiếc áo choàng, lúc này, khi ở trong kho lạnh, cô thật sự vẫn không thấy có chút ấm áp nào.
Cô đưa tay lên xoa xoa cánh tay lạnh lẽo, chỉ cảm thấy máu thịt toàn thân đều đang dần dần đông lại, thật lạnh quá.
Cô là lần đầu tới nơi này, cũng không thù không oán với bất cứ ai, rốt cuộc là ai lại làm như vậy!
Rốt cuộc là ai đánh xỉu cô rồi lại đem cô nhốt vào hầm băng này?
Di động của cô vẫn ở trên người, thế nhưng đã bị ném hỏng, bây giờ Taehyung có muốn gọi điện thoại cầu cứu cũng không có cách nào.
Cô dùng sức đập vào cánh cửa dày nặng trịch: "Có người hay không, bên ngoài có ai không? Có ai nghe thấy tôi không!"
Qua mấy phút, Taehyung cả người run rẩy, may mắn duy nhất chính là ở trên giá đựng hàng cô tìm được một cái áo khoác, khoác lên vai, hơi lạnh vẫn như cũ vây quanh cô, xâm nhập vào da thịt của cô.
Cô gắng phả ra hơi ấm vào lòng bàn tay, cố gắng muốn mình ấm áp thêm một chút, cô không thể ngủ, ở nơi như thế này nếu như ngủ, có khi thật sự sẽ không thể tỉnh lại nữa.
Dọc theo cửa ra vào, cố gắng vận động thân thể, cố gắng để cho mình giữ tỉnh táo.
Nhưng mà dần dần, cô thật sự...
Taehyung cảm thấy, mình sắp không kiên trì được...
Cô thật mệt mỏi quá, lạnh quá.
Ý thức dần dần mơ hồ, cô tựa vào cửa ra vào, chậm rãi ngồi xuống, khí tức lạnh như băng giống như lưỡi đao sắc bén đang liên tục đâm vào mỗi một tấc da của cô, đánh gục các dây thần kinh của cô.
Mí mắt của cô run rẩy lay động.
Ngón tay run rẩy cầm điện thoại di động lên, nhìn thấy màn hình vẫn đen xì không đổi. Có chút tuyệt vọng nhếch khóe môi.
Jungkook bây giờ, chắc hẳn đang ở bên cạnh Cô Lim kia, điện thoại di động của cô hỏng rồi, thật sự không liên lạc được với bất cứ ai.
Trong nháy mắt lí trí dần dần tiêu tan đó, trong đầu của cô hiện lên rất nhiều hình ảnh, cũng nhớ tới rất nhiều người, cuộc đời của cô, những tiếc nuối, những vui sướng.
Mẹ, Dawon...
Còn có Sa Rang. Đây là điều duy nhất Taehyung không thể buông tay...
Còn có, Jungkook...
---
"Chị Aeri, chị nói xem, chúng ta đem cô ta nhốt vào bên trong kho lạnh thật sự không sao chứ?" Người nói chuyện là một cô gái trẻ tuổi năng động, trên khuôn mặt có chút lo lắng, lông mày nhăn lại, đang chăm chú nhìn vào cô gái ngồi ở bên cạnh.
Lim Aeri cười cười: "Em sợ cái gì nha, chẳng qua là vứt cô ta vào kho lạnh để dạy dỗ một chút mà thôi, hơn nữa không phải chúng ta đã để lại điện thoại di động cho cô ta rồi hay sao? Cô ta có thể cầu cứu, sẽ không có chuyện gì đâu, lại nói, năm ngoái chúng ta cũng từng đem Wonin kia vứt vào trong kho lạnh, anh Kook cũng không tức giận mà, anh ấy sẽ không tìm tới chúng ta đâu."
Cô gái trẻ tuổi kia vẫn cảm thấy có chút không thích hợp: "Nhưng mà, đây dù sao cũng là vợ của anh ấy, nếu như anh ấy sau khi biết chuyện muốn tìm chúng ta trách tội thì sao, dù sao tối nay cũng là tiệc tối do Chị Eul tổ chức."
"Nếu như em thấy sợ, em tới thả cô ta ra là được rồi, nhưng mà chị không đi đâu, người nào không biết Chị Eul vẫn luôn yêu thích anh Kook, chúng ta làm như vậy cũng là muốn giúp Chị Eul dạy dỗ người phụ nữ kia một chút mà thôi." Lim Aeri kéo tay cô gái trẻ kia: "Sắp tới lúc khiêu vũ rồi, đừng nói mãi mấy chuyện này."
---
Jungkook ra khỏi phòng nghỉ ngơi, Lim Ga Eul đi tới trước mặt anh, đưa tay nhẹ nhàng ôm anh một cái sau đó buông ra: "Kook, ngày mai anh đi rồi, công ty em còn có một số việc, không có cách nào đi tiễn anh, em ở đây nói chào tạm biệt với anh."
"Ừm."
"Kook, nếu như em về nước, anh nhớ phải tới chơi với em, em có rất nhiều chỗ chưa từng được tới."
"Nếu như Cô Lim đến, tôi nhất định sẽ sai người sắp xếp." Jungkook khẽ gật đầu, giọng nói lạnh lẽo mà xa cách.
Lim Ga Eul chỉ nở nụ cười: "Anh vẫn như vậy."
Người đàn ông đứng ở trên cầu thang tầng hai, ánh mắt đảo một vòng, không nhìn thấy bóng dáng của Taehyung, anh cau mày đi xuống. Ánh sáng trong phòng tiệc nhẹ nhàng, người đứng đông đúc, khúc nhạc Piano vang lên du dương, mọi người đã bắt đầu khiêu vũ.
Anh lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại.
Đầu dây bên kia báo đã tắt máy.
Thế mà lại tắt máy, người còn không thấy?
Đáng chết, đến cùng là chạy đi đâu rồi?
Lim Ga Eul nhìn anh: "Kook, chúng ta cũng đi khiêu vũ một bài đi."
Jungkook thu tầm mắt lại, không gật đầu cũng không có lắc đầu, cau mày, người phụ nữ kia đi đâu rồi? Không phải nói là đừng có chạy loạn lung tung sao?
"Kook..."
"Cô Lim, tôi còn có việc cần đi trước, đành tạm biệt cô ở đây, trong này những người muốn mời Cô Lim khiêu vũ có rất nhiều."
Nói xong, anh nện bước chân dài, nhanh chân đi xuống tầng.
Cho dù Lim Ga Eul có được giáo dục tốt như thế nào, giờ khắc này nụ cười cũng cứng ngắc trên khóe môi, ngón tay bấm chặt vào lòng bàn tay, khớp xương lộ ra rõ ràng, mấy giây sau, cô nâng làn váy dài lên, bước chân xuống lầu.
Một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục xa hoa đi tới, chắn ở trước mặt Lim Ga Eul, khuôn mặt đẹp trai lại có chút âm mưu: "Eul, em vậy mà lại đi thích cái loại đàn ông kia sao? Tại sao? Em đường đường là cô chủ nhà Lim, từ khi nào đã bị người ta từ chối lại còn không cần mặt mũi mà dán đến."
Khuôn mặt Lim Ga Eul lạnh lẽo: "Ahn Gil Ho, chuyện này cùng với anh cũng không có quan hệ gì."
"Eul, anh sẽ nhanh chóng đưa người tới cầu hôn em với ông cụ nhà Lim, em nói xem, chuyện này với anh có quan hệ hay không."
"Hừ, lại còn muốn cưới tôi, nhà họ Ahn các anh vẫn chưa có mặt mũi lớn như vậy đâu!" Lim Ga Eul lướt qua người anh ta, bước chân ưu nhã đi xuống cầu thang.
---
Tìm khắp một vòng phòng tiệc, Jungkook cũng không tìm thấy bóng dáng của Taehyung, cô gái này rốt cuộc đã đi đâu rồi, anh đã hỏi vài nhân viên tạp vụ, cũng đều được trả lời là chưa từng thấy cô, anh biết người phụ nữ kia rất nhát gan lại nhu nhược, cô không có khả năng chạy loạn khắp nơi, càng không thể một mình rời đi.
Dựa theo tính cách của cô, chắc hẳn nên là, cô tìm một chỗ yên tĩnh nào đó ngồi chờ đợi mình, nhưng mà, anh đã tìm khắp tất cả các phòng nghỉ ở trên tầng hai cũng không thấy người.
Căn bản không có chút manh mối nào của cô để lại.
Sắc mặt của anh trầm xuống, môi mỏng mím thành một đường thẳng.
Cô không thể nào tự mình rời khỏi đây, anh rất hiểu cô, lời mà anh nói cô chắc chắn sẽ nghe theo, cô lần nào cũng rất biết điều gật đầu.
Như vậy thì chỉ có một nguyên nhân...
Ánh mắt của anh lạnh lẽo mà nguy hiểm nheo lại Jungkook chưa bao giờ nghĩ tới, ở tiệc rượu của nhà Lim, lại có người dám động tới người của anh.
Ở lối rẽ của hành lang...
"Anh Kook."
Ji Yeon nhấc theo làn váy, đi tới: "Anh Kook, anh đang tìm mợ Jeon sao?"
Cô ta cắn môi: "Em..."
Ánh mắt của anh đột nhiêu nheo lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta: "Cô nhìn thấy cô ấy?"
"Vâng..." Ji Yeon tim đập lỡ một nhịp, đưa tay che ngực, vẫn như cũ si mê say đắm nhìn Jungkook: "Lúc nãy em đang nói chuyện với mợ Jeon thì cô ấy bảo muốn đi toilet, thế nhưng mãi mà không thấy trở về."
Phòng giám sát.
Hình ảnh trên màn hình rõ ràng có hai cô gái đỡ Taehyung đi ra khỏi nhà vệ sinh, đi thẳng đến cầu thang xuống tầng, sau đó thân ảnh biến mất không thấy nữa.
Sắc mặt của Jungkook trầm xuống, anh cười lạnh nhìn Lim Ga Eul đang đứng phía sau: "Cô Lim không tính cho tôi một câu trả lời hợp lý sao? Hai cô em gái này của cô đã dẫn vợ tôi đi đâu?"
Lim Ga Eul lập tức lấy điện thoại di động ra, sắc mặt cũng vì giận giữ mà tái nhợt: "Bảo Aeri và Dei Ji tới đây!"
Hai người kia, lại dám công khai ở trên yến hội của cô làm ra đến chuyện như vậy.
Cô cúp điện thoại, dịu dàng nhìn Jungkook: "Kook, có khả năng chỉ là Aeri và Dei Ji muốn đùa một chút với mợ Jeon mà thôi, mợ Jeon chắc là đã bị say rượu cho nên Aeri và Dei Ji mới dẫn cô ấy đi nghỉ ngơi."
Ánh mắt của người đàn ông sít sao nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính, đồng tử co rút lại, lên tiếng hỏi: "Dưới lòng đất có những nơi nào?"
Nhân viên giám sát trả lời: "Có kho rượu và kho lạnh bảo quản thực phẩm..."
Jungkook mím môi, ánh mắt khi nghe thấy mấy từ kho lạnh rõ ràng nheo lại một chút, Lim Ga Eul cắn răng, còn muốn giải thích thêm: "Kook..."
"Ha..." Khóe môi người đàn ông nâng lên một độ cong lạnh lùng, ánh mắt lãnh đạm nhìn Lim Ga Eul, giọng nói từ từ rét lạnh: "Tôi nghĩ là Cô Lim vẫn nên hy vọng vợ của tôi không có chuyện gì đi, nếu không, dù cô ấy chỉ có chút xíu tổn thương thì... Tôi cũng không phải làm một người biết thương hoa tiếc ngọc đâu."
Nói xong, anh đẩy cửa, nhanh chân đi ra ngoài.
Lim Ga Eul sắc mặt thay đổi, cô nắm chặt bàn tay, Lim Aeri và Lim Dei Ji đều là con em trong gia tộc của cô.
Tuy rằng không có nhiều liên hệ máu mủ, thế nhưng đến cùng vẫn là người của nhà họ Lim.
---
"Hong Cha Young, Hong Cha Young..."
Trong lúc hoảng hốt.
Có người kêu lên một cái tên.
Cái tên này khiến cho cô thấy vừa xa lạ mà cũng quen thuộc.
Taehyung chỉ cảm thấy mí mắt của mình rất nặng, làm sao cũng không mở ra được, cô buồn ngủ quá, cả người mệt mỏi cực kỳ, cuối cùng là ai đang gọi cô chứ..
Hình như có thứ gì đó ấm áp bao bọc lấy cô.
Taehyung từ từ mở mắt, mơ hồ nhìn thấy mặt mũi của người đàn ông, đây là đang nằm mơ sao? Nếu không phải là mơ, cô sao có thể nhìn thấy được Jungkook...
Làm sao mà có thể nhìn thấy trên mặt của anh ấy là vẻ lo lắng như vậy.
Hai mắt nặng nề, cô chậm rãi nhắm mắt lại.
Jungkook cởi âu phục đang mặc, bọc kín người cô lại, ôm cô nhanh chân đi ra ngoài, nhìn thấy cô đang muốn nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ, gấp gáp nói: "Hong Cha Young! Cô mau mở mắt ra."
Nhìn thấy người phụ nữ trong lòng lại từ từ mở mắt, đáy lòng anh khẽ buông lỏng một chút, trên mặt cũng không còn quá nghiêm trọng: "Nhìn tôi, không được ngủ."
Taehyung tỉnh táo thêm một chút, ý thức vẫn như cũ mơ hồ, cô nở nụ cười, lầm nhẩm lầm bầm nói: "Tôi còn tưởng rằng, sẽ không bao giờ nhìn thấy anh nữa..."
Bước chân của người đàn ông hơi dừng lại, anh nhìn người phụ nữ với khuôn mặt tái nhợt đang cười kia, trong phút giây này, lồng ngực của anh cứ như có thứ gì đó bắt đầu đâm chồi, nhanh chóng lớn lên, không thể khống chế...
Jungkook nhìn cô, ánh mắt thâm sâu mà chăm chú, giọng hòa hoãn: "Có tôi ở đây, cô sẽ không sao đâu."
"Nhưng mà, tôi buồn ngủ quá... Tôi thật sự buồn ngủ quá, anh đừng có hung giữ với tôi nữa, tôi, tôi muốn ngủ một chút..." Giọng nói của cô gái mềm mại bất lực dần dần nhỏ xuống.
Jungkook bước dài chân, nhanh chóng đi về phía trước, vừa cúi đầu nhìn dáng dấp yếu ớt của cô gái đang mệt mỏi cực kỳ, anh nói: "Được, thế nhưng lúc tôi gọi cô, cô nhớ tỉnh lại, nếu không, tôi sẽ tức giận, sẽ trừng phạt cô."
Cô ngoan ngoãn ngả đầu vào trong lồng ngực của anh, khép hai mắt lại.
Jungkook sắc mặt trầm xuống, hai tay ôm chặt cô, đi tới trước mặt mấy người Lim Ga Eul: "Kook, tôi đã gọi bác sĩ đến, đang ở trong phòng chờ rồi, vợ của anh sẽ không sao đâu."
Đi theo sau lưng Lim Ga Eul, còn có hai cô gái trẻ tuổi, đây chính là Lim Aeri cùng Lim Dei Ji, cả hai run lẩy bẩy cúi đầu đi theo sau Lim Ga Eul.
Jungkook liếc mắt nhìn một cái sau đó lạnh lùng thu tầm mắt lại.
---
Trong phòng nghỉ ngơi.
Jungkook đem Taehyung đặt lên giường, bác sĩ lập tức đi tới kiểm tra một phen, áp lực trong phòng nghỉ ngơi quá mức mạnh mẽ, trán của bác sĩ cũng nổi lên một tầng mồ hôi, sau đó mới nói với Jungkook: "Anh Kook, vợ của anh bị nhiễm khí lạnh, may là thời gian không quá lâu, cô ấy còn chút mệt mỏi, tôi sẽ ghi chút thuốc cho cô ấy uống sau khi tỉnh, bây giờ cần phải truyền dịch cho cô ấy."
Jungkook 'ừ' một tiếng, ánh mắt từ trên khuôn mặt trắng xám suy yếu của cô gái dời đi, anh nhìn về hai cô gái phía sau lưng Lim Ga Eul, khuôn mặt anh tuấn một mảnh âm trầm, "Cô Lim, cô có phải hay không nên cho tôi một câu trả lời hợp lý?"
Ở sau lưng, Lim Aeri cùng Lim Dei Ji dồn dập nhìn Lim Ga Eul, hai người bọn họ cũng không nghĩ tới, chuyện sẽ huyên náo lớn như vậy, chẳng qua chỉ là muốn cho người phụ nữ này một bài học mà thôi.
Ai biết...
Lim Aeri ngẩng đầu lên, đón nhận ánh mắt lạnh như băng của Jungkook, run lên một cái, đôi mắt này lạnh giá đến mức làm cho cô ta sợ hãi, lúc này cô ta mới thấy hoảng, lập tức nhìn về phía Lim Ga Eul cầu cứu.
Ttrên mặt Lim Ga Eul vẫn là nụ cười nhẹ nhàng lễ phép mà cao quý thuộc về thiên kim tiểu thư của một gia tộc lớn, cô đi tới bên cạnh Jungkook, liếc mắt nhìn cô gái đang truyền dịch nằm ở trên giường, nói với bác sĩ: "Smith, anh vội vã tới đây cũng đã mệt rồi, trước tiên đi qua một phòng khác nghỉ ngơi một lúc đi, lát nữa lại tới đây kiểm tra cho cô ấy."
"Vâng, Cô Lim." Bác sĩ đã sớm cảm giác được không khí ở nơi này không bình thường, khí áp nặng nề, nghe thấy Lim Ga Eul bảo mình rời đi, lập tức thở phào nhẹ nhõm đi ra ngoài.
Lim Ga Eul nhìn Jungkook: "Kook, chuyện này, tôi rất xin lỗi, may là Jeon phu nhân không có việc gì, nếu không tôi thật không biết nên làm gì mới tốt."
"Tôi sẽ cố gắng giáo dục lại Aeri và Dei Ji, xin lỗi đã gây thêm phiền phức cho anh."
Tướng mạo của Lim Ga Eul đẹp đẽ rực rỡ, một thân váy dài đoan trang thanh lệ, lời nói ra lại dịu dàng chân thành, Lim Ga Eul cảm thấy, gia tộc Lim cùng với nhà họ Jeon đã vì cái chết của Lim Ji Seul mà có chút cứng ngắc, hai nhà đều là người làm ăn, làm căng lên đối với người nào cũng không tốt.
Hơn nữa, vừa rồi bác sĩ cũng đã nói, Hong Cha Young cũng không có chuyện gì.
Cô không cho là Jungkook sẽ vì một chuyện nhỏ như vậy mà tức giận không buông, khẽ nghiêng đầu nháy mắt với Lim Aeri cùng Lim Dei Ji.
Hai người lập tức vâng vâng dạ dạ.
"Anh Kook, xin lỗi anh, em cùng Dei Ji chỉ là định đùa giỡn với Jeon phu nhân một chút mà thôi." Lim Aeri mở miệng nói: "Đợi tới khi Jeon phu nhân tỉnh lại, hai người chúng em nhất định sẽ xin lỗi cô ấy, rất mong được Jeon phu nhân tha thứ."
Người đàn ông đi tới trước sofa ngồi xuống, hai chân gác lên nhau, ánh mắt của anh nhẹ nhàng liếc Lim Aeri một cái, lại nhìn Lim Ga Eul một chút, môi mỏng khẽ nhếch lên một độ cong lạnh lùng, không nhanh không chậm mở miệng: "Tốt, không bằng tôi đây cũng đùa giỡn với hai cô một chút đi?"
Ngoài cửa, hai tên vệ sĩ trẻ tuổi đi tới, Jungkook liếc mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay, mặt không có chút cảm xúc, nhẹ nhàng lạnh nhạt mở miệng: "Đem hai vị tiểu thư đây, ném vào kho lạnh, không tới 2 giờ không cho phép ra ngoài."
Lim Ga Eul sắc mặt rất khó coi, nụ cười cũng không giữ được nữa: "Kook..."
Sự việc làm kinh động đến ông cụ Lim.
Ở hầm đá dưới mặt đất, bảo vệ kéo hai người mang vào, đóng cửa lại, Lim Aeri và Lim Dei Ji khóc lóc la lên: "Chị Eul cứu bọn em."
Lim Ga Eul đứng ở bên ngoài, sắc mặt rất khó xem, cô thật không thể ngờ.
Người phụ nữ kia nhìn rất đơn giản, vậy mà Jungkook lại coi trọng cô ta như vậy, hoặc là mượn chuyện này để cảnh báo nhà họ Lim.
Bất kể là ý gì, đều khiến sắc mặt Lim Ga Eul rất khó coi.
Trong lòng cô ta càng bực bội, tức giận vì hai người em gái của cô ta tự ý làm như vậy. Đúng là phế vật, đem sĩ diện của nhà họ Lim ném đi hết rồi.
Chuyện này kinh động đến ông cụ Lim, Lim Aeri và Lim Dei Ji đi cầu cứu mẹ mình. Dù sao con gái mình bị nhốt trong hầm băng, hai bà vợ nhà họ Lim đau khổ cầu xin, ai ngờ ông cụ Lim lại tức giận: "Hoang đường, vậy mà lại dám gây ra chuyện đến nước này."
Vẻ mặt của ông nghiêm túc: "May là không xảy ra chuyện gì, nếu có chuyện, ai gánh nổi hậu quả đây. Aeri và Dei Ji, hai người họ không tốt, chuyện này tôi không thể quản được."
Hai bà còn muốn cầu xin.
Sắc mặt Lim Ga Eul đã vô cùng lạnh lùng: "Hai thím, không nên quấy rầy ông nội nghỉ ngơi."
Cô nhìn sang hướng bảo vệ ở gần cửa: "Đưa hai thím ra ngoài."
Căn phòng to như vậy nhanh chóng trở nên yên tĩnh, Lim Ga Eul nhìn về phía ông cụ Lim: "Ông nội, chuyện này là do con không đúng, con không coi chừng tốt Aeri và Dei Ji. Không ngờ hai em ấy lại có lá gan lớn như vậy."
"Ga Eul, mặc dù Jungkook rất tốt, nhưng dù sao nó cũng đã kết hôn rồi. Gần đây quan hệ giữa nhà họ Ahn và nhà chúng ta hơi đạm bạc, cháu trai của nhà họ Ahn cũng không tệ..."
Ông cụ Lim làm sao có thể không nhìn ra tâm tư của cháu gái mình.
Lim Ga Eul cười nhạt một tiếng, cũng không lập tức từ chối: "Ông nói rất đúng, thật ra công ty dạo gần đây công việc bề bộn, hơn nữa chuyện của Ji Seul, con tạm thời không còn ý muốn tiếp tục mối quan hệ này một lần nữa."
"Cháu có thể ở chung cùng cháu trai nhà họ Ahn thử xem sao." Tuy nhà họ Ahn đã mở lời kết thông gia, ông cụ Lim cũng cân nhắc vài chỗ, nhưng vẫn phải phụ thuộc vào ý kiến của cháu gái mình.
Lim Ga Eul lẳng lặng trả lời: "Dạ."
---
Jungkook ngồi trên ghế ở cạnh giường, hai chân bắt chéo cầm một quyển sách trong tay. Trời đang tối dần, anh chớp mắt một cái nhìn cô gái nằm trên giường.
Cô vẫn còn đang ngủ.
Chưa tỉnh.
Đã truyền hết một nửa bình dịch, nhiệt độ trên cơ thể cũng đã bình thường. Nhưng, Jungkook đưa tay cầm tay của cô, tay của cô vẫn còn hơi lạnh.
Jungkook nâng tay, chậm rãi đưa lên không trung, ngay lúc sắp chạm vào hai má của cô thì dừng lại, che phủ lên cái trán trơn bóng của cô, lúc này độ ấm trên trán khá bình thường.
Người phụ nữ này, cơ thể căn bản đã không tốt mấy, lúc trước còn có một khoảng thời gian rất ốm yếu, dạ dày cũng không tốt, nhưng lại có khẩu vị thích ăn ngọt, sợ bóng tối, chân còn đụng bị thương gây ra một vết sẹo sâu như vậy.
Trong lòng anh không biết làm sao nữa...
Cảm giác rất nặng nề.
Jungkook phát hiện, bản thân mình không biết từ lúc nào lại hiểu rõ người phụ nữ này như vậy. Trong lúc vô hình lại để cho người phụ nữ mà anh chán ghét từ từ hòa nhập vào cuộc sống của anh.
Truyền dịch xong cũng đã muộn.
Lim Ga Eul tiến tới muốn nói gì đó, nhưng Jungkook lại không để ý đến, bế bổng Taehyung vẫn còn đang ngủ say rời khỏi buổi tiệc.
---
Bên trong kho lạnh
Hai người gắt gao ôm nhau xoa xoa lạnh đến run cầm cập, trên người hai người họ chỉ mặc một bộ váy dự hội đơn giản, ngay cả cánh tay cũng lộ ra ngoài.
Trên mặt Lim Aeri phủ một tầng sương lạnh trắng, lúc nói chuyện âm thanh cũng run rẩy mang theo tiếng khóc nức nở, dù sao cũng là thiên kim tiểu thư, đâu thể chịu nỗi đối đãi như vậy: "Dei Ji, hai người chúng ta có thể chết ở đây luôn không? Chị không muốn chết đâu..."
Lim Dei Ji tự ôm chính mình, co rúm lại: "... Sẽ không đâu... Anh Jeon kia nói, 2 tiếng nữa sẽ thả chúng ta ra ngoài. Chỉ còn nửa tiếng nữa là ổn rồi... Chúng ta kiên trì thêm chút thôi..."
"Còn không phải do con đàn bà kia." Lim Aeri nghiến răng oán hận: "Đều do con kia, chúng ta chẳng qua chỉ muốn dạy dỗ cô ta một chút thôi, vậy mà cô ta lại khiến cho Anh Jeon đối xử với chúng ta như vậy?"
Lạnh đến chết là một chuyện.
Trước mặt mọi người bị bảo vệ khống chế nhốt vào kho lạnh, nhiều người sau lưng xì xầm bàn tán như vậy, tuy cô ta không phải là cô chủ lớn của nhà họ Lim, nhưng dù sao cũng là con gái nhà giàu được chiều chuộng từ nhỏ.
Lim Dei Ji hạ mắt xuống, tâm sự nặng nề, cô nhớ đến người đàn ông tuấn mỹ lãnh khốc kia lúc ôm cô Jeon mới có một phần dịu dàng.
Cô ta và Aeri phạm sai lầm, liền lập tức đem hai người nhốt trong kho lạnh để trừng phạt. Taehyung ở kho lạnh chờ đợi 40 phút, hai người các cô phải chịu trừng phạt đến 2 tiếng đồng hồ. Tuy nhiệt độ kho lạnh không quá thấp, chẳng qua chỉ dùng để giữ cho rau quả tươi. Nhưng nhiệt độ cũng dưới 0 rồi, khắp nơi đông thành đá, phải chịu đựng thời gian lâu như vậy, cơ thể cũng sẽ không trụ nổi.
May mà Chị Eul nhờ người chỉnh nhiệt độ lên một chút.
Khó trách, khó trách Chị Eul lại thích Anh Jeon này...
Lim Dei Ji dường như rơi vào tâm sự của thiếu nữ bình thường, ngay cả cái lạnh trên người cũng không để ý nữa, Lim Aeri nhìn cô ta: "Dei Ji, Dei Ji, em bị gì vậy, chị còn chưa nói xong với em đâu."
"Chị Aeri, chị vẫn nên nói ít để giữ sức đi. Nếu không còn một khoảng thời gian dài như vậy sẽ không chịu được mà ngủ ở chỗ này, có thể xảy ra chuyện đó."
---
Về đến khách sạn.
Taehyung vẫn còn ngủ say, Jungkook lấy đồ ngủ trong tủ quần áo, thay cho cô, ánh mắt dừng ở phần lưng trắng nõn.
Trên đó có vài vết sẹo rất nông, theo thời gian đã mờ đi nhiều, ở trên làn da trơn bóng của cô lại có vẻ đặc biệt bất ngờ.
Ánh mắt của Jungkook lại chăm chú dừng tại đó.
Đưa tay, ngón tay chậm rãi vuốt ve vết sẹo, đây là... Đáy mắt anh tối sầm, đây là vì cứu anh mà bị thương.
Đèn thủy tinh bị rơi xuống.
Cô gái này đã đẩy anh ra.
Lúc đó anh đối với cô chán ghét như vậy, khi gặp nguy hiểm người đầu tiên cứu anh lại chính là cô...
Anh tắt đèn, lại nghĩ đến cô sợ bóng tối, đành giữ lại một cây đèn mờ nhạt, đứng dậy đi đến cạnh cửa sổ, rút một điếu thuốc. Anh quay người tựa lưng vào bệ cửa, ánh mắt từ khung cảnh ban đêm bên ngoài rơi xuống người con gái đang ngủ say.
Con ngươi quan sát thật sâu.
Bỗng chốc, anh khẽ nở nụ cười.
Cô gái này, vừa quật cường vừa nhát gan, nhưng hết lần này tới lần khác anh đều xem trọng cô.
Bất kể bộ dạng trước kia của cô như thế nào, cuộc sống cá nhân phóng đãng cũng được, ham hư vinh cỡ nào, mặc kệ là giả vờ hay thành thật, anh chính vì vậy mà coi trọng cô.
Quá khứ của cô, anh không cần biết.
Từ nay về sau, người con gái này chính là vợ của anh.
---
Lúc Taehyung mở mắt đã là buổi sáng. Ngày hôm sau, đầu óc hỗn loạn, hơi ấm bao vây lấy cô, cô nghiêng người nhìn thấy gương mặt ngủ say của anh ở sau lưng mình.
Anh còn chưa tỉnh giấc.
Taehyung run sợ hai giây, mới giật mình nhớ tới những chuyện tối hôm qua không phải là mơ. Cô bị người ta làm bất tỉnh rồi nhốt trong kho lạnh, người đàn ông này đã cứu cô, đó không phải mơ.
Cô đưa tay, chậm rãi giơ lên không trung.
Lặng lẽ chạm vào đôi lông mi dày rậm của anh, thực sự rất nhẹ giống như một cọng lông vũ.
Một giây sau mu bàn tay bị nắm lấy.
Anh đặt ở bên môi hôn nhẹ một cái, cũng không lập tức mở mắt, giọng nói sáng sớm có chút khàn khàn: "Tỉnh rồi sao?"
"Ừm."
"Tối hôm qua không phải tôi đã nói rồi sao, không cho em chạy loạn, em đã chạy đi đâu, hửm?" Anh mở miệng: "Bị giam ở đó cũng không biết gọi điện thoại cho tôi sao? Nhất thiết phải chết cóng trong đó mới để tôi phát hiện vợ mình bị đông chết?"
Jungkook nói xong, mở to mắt.
Taehyung đối diện với đôi mắt này, cúi đầu lên tiếng: "Thật xin lỗi, điện thoại của tôi bị rơi vỡ..."
Jungkook quan sát bộ dạng khúm núm của cô, trong lòng nghĩ đến tối qua có khả năng bị người ta ăn hiếp cũng không lên tiếng, bộ dạng dịu dàng, lạnh nhạt như vậy, khó trách sẽ có người ức hiếp cô.
Bác sĩ nói đã kiểm tra thành phần thuốc mê, xem ra hai cô gái nhà Lim kia bị nhốt hai tiếng còn nhẹ.
Sắc mặt anh trầm xuống, ngồi dậy, Taehyung cũng ngồi dậy theo, anh nhìn cô: "Vừa nãy tôi rất hung dữ hả?"
Taehyung lắc đầu: "Không có."
Anh chẳng qua là theo bản năng mà bực bội, cũng không có ý muốn hung dữ với cô, cô gái này đã từng nói anh rất hung bạo. Anh hơi nhếch môi, nhìn người con gái đang hạ mi mắt: "Tối qua tôi gọi em, em không tỉnh?"
"..." Taehyung hơi trừng mắt.
Trí nhớ của cô có chút mơ hồ.
Nhưng không phải cái gì cũng nhớ không được.
Cô tưởng đó là mơ.
Cô rất mệt, lại còn lạnh như vậy, thầm nghĩ rất muốn ngủ.
Cô mơ hồ nhớ anh đã nói...
"Có tôi ở đây, em sẽ không có chuyện gì."
"Tôi rất khỏe... Tôi thật sự rất tốt... Anh không cần hung dữ với tôi... Tôi nghỉ ngơi một chút thôi."
"Tốt, nhưng lúc tôi gọi em thì em phải tỉnh, nếu không tôi sẽ nổi giận, tôi sẽ trừng phạt em."
Jungkook nhìn chằm chằm cô: "Vậy nên, tôi gọi em, nhưng em không tỉnh, tôi nói rồi, sẽ trừng phạt em."
Taehyung từ từ dùng chăn che: "Trừng phạt cái gì..."
---
Vốn là hôm nay về nước, nhưng Taehyung vừa mới tỉnh lại, cho nên dời lại thêm một ngày. Bốn giờ chiều ngày hôm sau, Taehyung xuống máy bay, về tới thành phố Incheon.
Chuyện thứ nhất cô làm chính là ngủ một giấc thật ngon, đem đồng hồ sinh lí bị lệch đặt lại.
Sau đó đi mua một chiếc di động mới, mở lên mới phát hiện có nhiều tin nhắn chưa xem, trong đó có Son Ye Jin.
Mấy ngày nay Jungkook vẫn luôn xử lý công việc của công ty, buổi tối trở về thì đã khuya lắm rồi.
Nhưng không có chuyện không về.
Buổi chiều Taehyung có ghé qua tiệm sách.
Đóng cửa.
Phía trên còn dán giấy thông báo nói rõ "Trong nhà có việc, tạm thời ngừng kinh doanh vài ngày".
Son Ye Jin và Goo Jae Byung còn hai ngày nữa là đến ngày cưới, hẳn là bận rộn mấy chuyện này, nhà họ Jeon cũng nhận được thiệp mời.
Hôm đó là thứ bảy, cô đi theo Jungkook cùng vào khách sạn quốc tế XX.
Khách sạn dưới chướng nhà họ Goo.
Địa thế nhà họ Goo ở thành phố Incheon không thể lay chuyển, hơn nữa nhà họ Goo còn rất thần bí, theo hắc đạo lập nghiệp, từng bước một tiêu sái đến bây giờ. Ngay cả ông chủ lớn của sòng bài ngầm lớn nhất ở thành phố Incheon này cũng là người của nhà họ Goo.
Bên ngoài khách sạn, mấy trăm tên bảo vệ chặn phóng viên ở bên ngoài, ai cũng muốn đào được tin hay.
Không có thiệp mời, không được vào.
Taehyung đi vào phòng tiệc, hai chính trị gia có mặt mũi ở nước Z đều đã tới, mà ngay cả những chính trị gia chỉ xuất hiện trên TV hay báo chí cũng đã có mặt, bảo vệ và trợ lý theo sát bên cạnh. Chẳng trách bảo vệ bên ngoài lại chấp hành nghiêm ngặt như vậy, không có thiệp mời, dù thân phận cao quý cỡ nào cũng không được vào.
Có mấy người quấn quanh Jungkook, nịnh hót lẫn nhau.
Một ánh mắt dừng trên người Taehyung: "Vị này chính là cô Jeon sao?"
Taehyung khẽ gật đầu, nở nụ cười.
Mấy tên Tổng Giám đốc kia dường như thấy vẻ mặt lạnh lùng của Jungkook, vì vậy vây quanh Taehyung, tán dương khen ngợi cô không hết lời.
Taehyung quay lại cười yếu ớt từng cái một.
Cô nhìn thấy Nayeon và Eun Ju, Jungkook cũng nhìn thấy, uống một ngụm rượu vang rồi nói: "Đừng đi quá xa."
Taehyung gật đầu: "Vâng."
Hôm nay là đám cưới của Goo Jae Byung và Son Ye Jin, hai cụ nhà họ Goo bị đám người vây quanh, trên mặt lúc nào cũng mang nụ cười.
Nayeon đi đến bên tai cô nói vài câu, Taehyung nhẹ gật đầu.
Mấy người đi đến chiếc bàn bỏ trống phía sau cùng ngồi xuống, trò chuyện.
Nhưng Goo Jae Byung và Son Ye Jin vẫn chưa thấy xuất hiện.
Tiệc cưới xa xỉ đắt đỏ đã sắp đến 12 giờ trưa mà cô dâu chú rể vẫn chưa xuất hiện, nụ cười trên mặt Bà Goo đông cứng lại một chút, nói với cô gái trẻ tuổi bên cạnh: "Đi xem xem anh cả con và Son Ye Jin đang làm cái gì, còn không qua đây."
Taehyung hơi cau mày, mặc dù mấy người các cô là bạn của Son Ye Jin, nhưng rốt cuộc vẫn là khách mời tới, đi tới phòng trang điểm tìm Son Ye Jin cũng không thấy...
Với lại, Goo Jae Byung cũng không ở đây...
Chắc hẳn hai người đã có chuyện gì, thế nhưng đều...
Cũng đã gần tới mười hai giờ rồi...
Taehyung lấy điện thoại di động ra gọi một cú điện thoại cho Son Ye Jin, không liên lạc được, lại gửi một tin nhắn đi.
Cô đưa tay ấn ấn mi tâm một chút, không biết bị làm sao, chỉ cảm thấy mi tâm nhảy lên thình thịch, có một dự cảm khiến cô cảm thấy bầu không khí trở nên nguy hiểm, tiếng xì xào bàn tán trò chuyện vang lên trong phòng tiệc.
Sắc mặt hai người Bà Goo và Ông Goo trở nên ngưng trọng, người chủ trì lập tức đi lên đài chủ trì, nhưng bầu không khí trong phòng tiệc cũng không có bất kỳ thay đổi gì.
Có mấy diễn viên nữ đi đến chào hỏi Nayeon, trò chuyện mấy câu đề tài cũng kéo tới tiệc cưới lần này, dường như tất cả mọi người ở đây nói nhỏ như có như không tại sao thái tử gia nhà họ Goo và Cô Son vẫn chưa ra...
Eun Ju đứng lên lôi kéo Taehyung, nói với Nayeon: "Na, cô và mấy bạn ở đây trò chuyện một lúc, tôi và Cha Young đi toilet."
"Được."
Mấy diễn viên nữ kia cũng không phải là được mời, chẳng qua là đi theo mấy nhân vật lớn tới đây, một diễn viên nữ trong đó nói: "Nếu tôi nói, có lẽ là thái tử gia nhà họ Goo hối hận không muốn cưới người phụ nữa kia..." Cô ta giảm thấp tiếng nói xuống, cũng không che giấu được sự ghen ghét nồng nặc bên trong: "Nghe nói, người phụ nữ kia thế nhưng lại là người câm đấy..."
"Thật sao?" Một diễn viên nữ khác kinh ngạc mở miệng: "Vậy mà là người câm..."
"Đương nhiên là thật."
Chuyện Son Ye Jin không biết nói này, truyền thông cũng không có đưa tin.
Nhưng mấy người bạn của Son Ye Jin đều biết rõ.
Chuyện này cũng cũng không phải là chuyện bí mật gì.
Chỉ có điều giờ phút này bị người khác bới ra thêm mắm thêm muối nói đến, Nayeon cau mày bưng Champagne, nhìn rõ mấy người nữ minh tinh trước mặt, cười lạnh: "Không biết nói chuyện thì thế nào, thái tử gia nhà họ Goo thích là được."
Một tay cô ta chống cằm: "Ôi, các cô nói xem, ở nhà thái tử gia nhà họ Goo đã quen nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuyệt vời của Son Ye Jin rồi, nếu mà chia tay với Son Ye Jin, sau này có phải không tìm được bạn gái hay không, dù sao ở nhà quen nhìn sắc đẹp tuyệt trần nghiêng nước nghiêng thành rồi, những cái khác đều thành tầm thường."
Ý là, coi như chia tay với Son Ye Jin, cũng không tới lượt mấy người tầm thường như các cô!
Đối với Nayeon, không che giấu giễu cợt chút nào, lập tức trên mặt mấy diễn viên nữ kia không nhịn được càng thêm ghen ghét, chủ đề nói chuyện của phụ nữ mãi mãi cũng chỉ là liên quan tới khuôn mặt đẹp.
---
Taehyung và Eun Ju hỏi thăm nhân viên tạp vụ mới biết được phòng trang điểm của Son Ye Jin ở tầng ba, chưa kịp đi đến phòng trang điểm, mới vừa đi ra khỏi thang máy, đã nghe thấy trên hành lang truyền đến một tiếng hét lên...
Taehyung giật mình, nhấc váy dài lên, mấy bước đi ra ngoài, nhanh chóng đi về hướng phòng trang điểm.
Tới cửa phòng trang điểm, cô nhanh chóng đẩy Goo Ah Ra ra, trừng to mắt nhìn bên trong...
Goo Jae Byung nằm trên ghế sofa, hai tay rũ xuống, đầu gối ở trên đùi Son Ye Jin, mắt nhắm thật chặt, sắc mặt tái nhợt, khóe môi mang theo vết máu, cánh môi màu xám trắng giống như là sắp chết...
Son Ye Jin cúi đầu nhìn anh, ánh mắt không có chút rung động nào, giữ một tư thế.
Taehyung và Eun Ju sững sờ ngay tại chỗ.
Goo Ah Ra lảo đảo nghiêng ngả đi qua, lắc lắc cánh tay Goo Jae Byung: "Anh, anh, anh tỉnh lại đi!" Cô ta run rẩy nhưng gay gắt lên tiếng: "Son Ye Jin, là cô, chắc chắn là cô, là cô hại chết anh trai tôi!"
Cô ta xé rách áo cưới của Son Ye Jin, kêu khóc: "Tôi đã biết cô là tai họa, cô hại chết anh trai tôi!"
Taehyung và Eun Ju đi qua, ngăn cản Goo Ah Ra, Taehyung cắn môi: "Ye Jin..."
Cô run rẩy, không tiếp tục lên tiếng.
Bởi vì từ trong đôi mắt sáng dọa người của Son Ye Jin, cô thấy được sự giải thoát...
Rất nhanh, Ông Goo và Bà Goo cũng chạy tới, còn có bác sĩ và cảnh sát, tiệc cưới đắt đỏ xa xỉ lâm vào một trận hỗn loạn, cho dù nhà họ Goo đã ra sức áp chế tin tức, nhưng chỉ trong chốc lát, tin tức thái tử gia nhà họ Goo bị thương nặng đang hấp hối lập tức ồn ào náo động khắp mọi nơi.
Tất cả mũi nhọn đều nhắm vào Son Ye Jin, Bà Goo đi tới liên tiếp cho Son Ye Jin mấy cái tát, Taehyung muốn đi lên ngăn lại nhưng một cánh tay giữ lấy cánh tay cô.
Cô quay người liền nhìn thấy Jungkook.
"Ngài Jeon..."
Người đàn ông mở miệng: "Đây là chuyện của nhà họ Goo bọn họ."
"Thế nhưng mà Ye Jin..."
Jungkook hơi nhíu mày: "Cô cảm thấy, không phải Son Ye Jin hạ độc sao?"
Taehyung đã sớm có được đáp án từ đáy mắt của Son Ye Jin, đôi mắt kia của cô ấy không che giấu chút nào nói cho cô biết, đúng là như vậy.
Bên ngoài phòng trang điểm vây quanh hơn chục người vệ sĩ, không ai có thể tới gần, cảnh sát tới lấy bằng chứng, Bà Goo đau thương quá độ lên cơn đau tim, suýt nữa ngất đi, tất cả phong cách quý phái, tất cả quy củ thái độ đúng mực trước đó cũng không còn: "Chính là người đàn bà độc ác này, là cô ta hại con trai tôi, chính là cô ta..."
Hiển nhiên Ông Goo cũng không chịu nổi đả kích, cả người lung la lung lay được trợ lý dìu: "Ye Jin à, nhà họ Goo chúng tôi đối với cô không tốt sao? Tại sao lại làm như thế..."
Son Ye Jin rất bình tĩnh, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt sắc kia hằn lên dấu bàn tay rất rõ ràng, nhưng vẫn đẹp kinh người như cũ.
Lần đầu tiên Taehyung nghe thấy Son Ye Jin mở miệng nói chuyện.
Cô ấy không phải là người câm điếc.
Giọng nói của cô ấy rất trầm, khàn khàn: "Goo Jae Byung, là tôi giết."
---
Goo Jae Byung không chết, được đưa đến bệnh viện, trong vòng ba ngày cấp cứu năm lần, hành lang bệnh viện gần như đều là người nhà họ Goo, bên ngoài bệnh viện còn có các nhà truyền thông.
Taehyung và Eun Ju đi tới bệnh viện một lần, xa xa ở bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt nhìn vào.
Eun Ju nói tỉ lệ cứu sống rất thấp, Son Ye Jin hạ độc ở trong chén nước anh ta uống, loại độc dược này chỉ cần vài ml, tất cả cơ quan toàn thân sẽ bắt đầu suy kiệt.
Là một loại độc dược đã bị cấm dùng trong công nghiệp và nông nghiệp.
Chỉ là mùi của độc dược này rất gay mũi, rất nặng, là một loại chế dược dùng trong công nông nghiệp, cho vào trong nước trà rất dễ bị phát hiện, chỉ có kẻ ngu mới không biết đây là độc dược.
Goo Jae Byung và Son Ye Jin, rất rõ ràng, một người muốn giết, một người muốn chết.
Bữa tiệc cưới xa xỉ mà đắt đỏ này cuối cùng cũng theo việc thái tử gia nhà họ Goo bị thương nặng bệnh tình nguy kịch mà kết thúc, khiến cho người ta thổn thức không ngừng, mà hung thủ lại chính là cô dâu, trong chốc lát đây là chủ đề bàn tán sau bữa ăn của dư luận toàn thành phố Incheon.
Mấy ngày nay thành phố Incheon có một trận mưa, thời tiết rét lạnh một thời gian sau đó mới bắt đầu ấm lên.
Buổi chiều, Taehyung đi tới phòng giam thăm Son Ye Jin, đây là lần thứ ba cô đến phòng giam thăm Son Ye Jin kể từ khi việc kia xảy ra ở tiệc cưới đến bây giờ.
Son Ye Jin không chịu gặp bất kỳ ai.
Từ phòng giam đi ra, Taehyung nhìn đồng hồ, sau đó lái xe tới đến một quán cà phê, cô có hẹn với Wo Sung Min.
Taehyung đã tra ra, đó chính là, trên ly nước Goo Jae Byung uống kia, thật ra không hề có vân tay của Son Ye Jin, trên đó chỉ có vân tay của một mình Goo Jae Byung.
Son Ye Jin hoàn toàn có thể thoát tội.
Wo Sung Min cười cười, nhàn nhạt mở miệng: "Thế nhưng vấn đề là, chính cô ấy đã nhận tội."
Taehyung giật mình, sau hai giây cô mới hỏi: "Thật sự không có cách nào à..."
"Cho dù thoát tội thì có thể làm được cái gì, một giây sau khi cô ấy đi ra từ nhà giam, nhà họ Goo liền có thể im hơi lặng tiếng giết chết cô ấy, bây giờ Goo Jae Byung nằm ở trên giường không rõ sống chết, ai có thể bảo vệ được cô ấy?"
Giọng nói của Wo Sung Min nặng nề không ổn, anh ta nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, ánh mắt một lần nữa rơi xuống trên mặt Taehyung: "Thật ra thì, nếu cô muốn giúp Son Ye Jin, không bằng đi nhờ lão Tam..."
Jungkook sao?
Không phải là Taehyung chưa nghĩ qua.
Wo Sung Min là luật sư số một ở thành phố Incheon, nếu như anh ta cũng không có cách nào, như vậy đoán chừng luật sư ở những văn phòng khác cũng không thể nhận nó.
Đứng lên, Taehyung nói một tiếng cảm ơn rồi chuẩn bị rời đi.
Wo Sung Min mở miệng nói: "Hong Cha Young, chẳng lẽ cô thật sự không biết, lão tam bị thương như thế nào sao?"
Taehyung nhìn anh ta, mờ mịt lắc đầu.
Cô đúng là không biết, trên bờ vai Jungkook bị thương do chuyện gì xảy ra, mặc dù bây giờ đã kết vảy rồi, nhưng vết đâm rất là sâu.
Wo Sung Min hơi cười, quả nhiên, lão tam sẽ không nói cho cô biết.
---
Buổi tối, Taehyung tắm rửa xong ở ban công cắt móng chân cho Yeon, cửa sổ ban công mở ra từ chiều thông gió đến bây giờ cũng chưa đóng lại, bên ngoài truyền đến âm thanh động cơ xe, Yeon 'meo' một tiếng, sau đó từ trong ngực Taehyung nhảy xuống.
Thân thể màu đen thon dài thẳng tắp vừa mới đi tới, Yeon liền nhảy lên, ngón tay với khớp xương rõ ràng của người đàn ông vuốt ve lông sau lưng nó, một tay ôm lấy Yeon, sau đó một cái tay khác nơi nới lỏng cà vạt, ánh mắt rơi vào trên người Taehyung.
Anh mở miệng: "Tới đây."
Taehyung để đồ trên tay xuống đi qua, cô nhớ tới lời Wo Sung Min nói lúc xế chiều hôm nay... anh ta nói...
Vết đâm trên bờ vai Jungkook, là chính anh tự làm ra...
Thế nhưng là vì cái gì đây?
Wo Sung Min nói, Jungkook và Wonin bị hạ thuốc, cùng bị nhốt trong một phòng ngủ, anh vì bảo đảm mình không động vào Wonin, liền đâm mình một đao.
Thế nhưng...
Vì cái gì...
Tại sao Jungkook muốn làm như thế, anh không phải... Không phải anh thích Wonin sao?
Vì sao không động vào Wonin?
Người đàn ông cúi đầu nhìn cô, đưa tay bóp lấy cằm cô, nhìn cô đang thất thần, nhẹ nhàng nhéo nhéo: "Nghĩ gì thế?"
Ngón tay của anh mang theo hơi nóng bên ngoài.
Taehyung lấy lại tinh thần nhìn anh: "Không, tôi vừa mới cắt móng chân cho Yeon, anh đến, Yeon liền chạy tới."
Cô đưa tay, tự nhiên giúp anh cởi cà vạt, sau đó cởi âu phục khoác lên trên kệ áo phòng khách.
Jungkook ngồi trên ghế sofa, Yeon ghé vào trên đầu gối anh liếm láp chân mình, người đàn ông đưa tay vuốt cái má mập mạp của Yeon: "Tại sao lại mập?"
"Meo..." Cực kỳ bất mãn, từ trên người Jungkook nhảy xuống, ghé vào bên chân Taehyung.
"Ngài Jeon, anh ăn cơm ở bên ngoài chưa? Buổi tối Vú Yoo làm rất nhiều đồ ăn, tôi đi hâm nóng lại cho anh."
Taehyung ôm lấy Yeon, định tiếp tục cắt sửa móng chân cho nó.
"Ăn rồi."
Người đàn ông nhìn cô, ánh đèn trong phòng khách mở rất sáng, cô ôm Yeon, Yeon cũng không nghịch ngợm, ngoan ngoãn để cô cắt móng chân, chải lông, cuối cùng uể oải ngủ thiếp đi.
Taehyung đem Yeon bỏ vào trên ghế sofa.
Nghĩ nghĩ, lại ôm Yeon đưa nó đặt ở trong ổ của mình, vén mấy lần, sau đó đứng người lên, phía sau đột nhiên đụng phải đồ vật gì dày rộng ấm áp, cô giật nảy mình quay người nhìn Jungkook không biết đứng sau lưng cô từ lúc nào.
Lưng của cô chính là tựa ở lồng ngực của người đàn ông.
"Hong Cha Young." Anh gọi tên cô.
"Ừm."
"Hôm nay cô đi tìm Wo Sung Min à?"
"Ừm."
Anh đưa tay, đầu ngón tay mang theo vết chai mỏng sờ lên khuôn mặt trắng nõn, tiếng nói khàn nhàn: "Muốn nhờ anh ta giúp cô đưa Son Ye Jin từ trong tù ra?"
Taehyung nháy mắt, cũng không giấu diếm: "Ngài Wo là luật sư nổi tiếng, nếu như anh ta bằng lòng giúp Ye Jin, hẳn là mức hình phạt sẽ giảm xuống rất nhiều..."
"Thay vì tìm anh ta, sao cô không tìm tôi?" Jungkook hơi cúi đầu, sống mũi cao đụng chạm tới cái trán của cô, môi mỏng gần sát mặt cô: "Tìm tôi, không phải dễ dàng hơn sao? Hay là cô không muốn tìm tôi?"
Ngữ điệu của anh rất bình tĩnh, chỉ là hơi khàn khàn, Taehyung suy nghĩ không ra, nhưng nhìn dáng vẻ, không hề giống là đang khó chịu, cô yếu đuối mở miệng nói: "Tôi sợ anh sẽ không đồng ý."
Nhìn dáng vẻ dịu dàng điềm tĩnh lấy lòng anh của cô, anh cười cười: "Cô không nói, tôi đồng ý với cô như thế nào được."
Taehyung nhẹ cắn cánh môi: "Ngài Jeon, anh có thể giúp tôi một chút hay không..."
"Ừm."
Taehyung ngước mắt lên, nhìn người đàn ông tuỳ tiện đồng ý với cô có chút không chắc chắn: "Giúp tôi, mau cứu Ye Jin..."
"Ừm."
Taehyung run lên hai giây, cô không nghĩ tới, người đàn ông này lại dễ dàng đồng ý như vậy, dễ dàng đến mức khiến cô cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Dừng lại một chút, cô lại hỏi: "Chuyện này sẽ không... Mang đến phiền toái cho anh chứ..." Dù sao nhà họ Goo sẽ không bỏ qua cho Son Ye Jin.
Lúc người đàn ông nói chuyện, môi mỏng phun ra hơi thở nhàn nhạt ấm áp: "Cũng có chút ít phiền phức, cho nên, cô muốn đền bù cho tôi như thế nào?"
"Ngài Jeon, muốn đền bù cái gì..."
"Sinh con cho tôi." Anh cứ dùng cằm vuốt ve cái trán trơn bóng của cô như vậy: "Sinh con cho tôi, tôi cam đoan, để Son Ye Jin còn sống ở trong tù giam, không có người nào dám động vào cô ấy."
Son Ye Jin ở trong tù, nếu không có người bảo lãnh cho cô ấy, không quá mấy ngày liền sẽ bị người nhà họ Goo yên lặng ra tay, chết thảm trong tù.
Nếu may mắn ra tù, cũng sẽ bị nhà họ Goo cho người âm thầm giết chết.
Dù sao độc chết thái tử gia nhà họ Goo như thế này là chuyện lớn kinh thiên động địa...
Taehyung nhìn không rõ, từ góc độ này, cô chỉ trông thấy yết hầu gợi cảm của người đàn ông, cô không nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông, càng không nhìn thấy lúc anh nói câu nói này, khóe mắt đuôi mày đều mang theo sự khát khao.
---
Rạng sáng lúc bốn giờ, Taehyung liền tỉnh.
Đầu giường tỏa ra ánh sáng rất nhạt, cô nhìn người đàn ông bên cạnh đang ngủ say, anh giống như thường ngày, thích ôm eo của cô ngủ, cô không hề ngủ, đây giống như là một giấc mơ.
Người đàn ông này nói, để cô sinh cho anh một đứa bé.
Vì cái gì...
Anh sẽ mong chờ sao?
Không phải anh rất ghét mình sao?
Rõ ràng chỉ còn thời gian một tuần, kỳ hạn một năm đã đến...
Tính cả hôm nay, còn có 6 ngày...
Không phải anh thích Wonin sao, tại sao lại từ chối Wonin, Taehyung không dám nghĩ, không dám tiếp tục suy nghĩ...
Tại sao anh lại đối với mình... Tốt như vậy...
Tốt đến mức cô không dám tưởng tượng.
Rất sợ đây chỉ là một giấc mơ.
Anh luôn luôn xuất hiện bên cạnh cô lúc cô đứng trước thời điểm nguy hiểm, cho cô ấm áp vô tận.
Nhưng lại lạnh lùng tàn nhẫn.
Cô đưa tay, nhẹ nhàng sờ soạng khuôn mặt người đàn ông một chút, động tác rất nhẹ, không hề làm anh ngủ say tỉnh lại.
Cô muốn nói cho anh cỡ nào, thật ra, tôi không phải là Hong Cha Young.
Tôi là Taehyung.
Là Taehyung năm năm trước.
---
Thứ ba.
Phòng dùng hình ngầm nhà họ Jo.
F cau mày, ngồi ở trên ghế nằm, nháy mắt với người thủ hạ, đối phương liền đem một người đàn ông trẻ tuổi dẫn tới, ấn trên mặt đất, F mở miệng: "Nói đi, không cần phải dông dài, người bình thường tới đây, có thể hoàn chỉnh đi ra rất ít."
Người đàn ông nằm dưới đất nhìn rất trẻ trung, làm việc ở nhà hàng Tây, vẫn còn mặc quần áo làm việc, vẻ mặt kinh hoàng.
"Tôi chỉ là một nhân viên tạp vụ bình thường, đây là nơi nào, các người bắt tôi tới đây là phạm pháp!"
F giơ tay lên một cái, lập tức hai tên vệ sĩ buông lỏng người đàn ông kia ra, anh ta đứng dậy đi qua, một đạp giẫm lên lưng đối phương: "Xem ra tôi cần nhắc nhở anh một chút, ban đêm khoảng một tháng trước, người mua chuộc anh, bảo anh hạ độc người kia là ai?"
Sắc mặt của người đàn ông đột nhiên thay đổi.
"Tôi không biết, tôi thực sự không biết, tôi chỉ làm việc trong nhà hàng và không biết gì cả."
F buông chân: "Không nói, được thôi." Anh đưa mắt ra hiệu cho hai thuộc hạ: "Kéo hắn ta vào trong."
Tới nơi này, cho dù là lính đánh thuê được huấn luyện chuyên nghiệp cũng đều không thể chịu đựng được.
Huống chi đó chỉ là một người bình thường, nhưng sau năm phút, một tên thuộc hạ bước ra và nói: "Thực sự không có tác dụng, tôi còn nghĩ hắn có thể chống cự được lâu."
F uống một ngụm trà: "Ném anh vào trong, anh cũng không chống cự được bao lâu, huống chi hắn ta chỉ là một người bình thường."
"Người nhân viên tạp vụ này không có vấn đề gì cả, chỉ là một người nhân viên tạp vụ bình thường, nhưng bởi vì hắn ta là cậu của Giám đốc nhà hàng Tây đó nên mới tới đó làm việc. Buổi tối ngày 15 đó, một người đàn ông được gọi là Anh Geum đến tìm hắn ta, đưa cho hắn ta 350 triệu, sai hắn ta hạ độc Tam gia."
F cau mày: "Tôi muốn thông tin chi tiết về người Anh Geum đó."
"Vâng."
Hai mươi phút sau.
"Người đó tên Hwang Geum, là một tên côn đồ, dưới tay hắn ta chỉ có một vài người, hắn không có quyền lực lớn như vậy, chắc chắn cũng là bị người khác sai khiến. Người hạ độc phía sau rất thông minh, sợ rằng chúng ta sẽ điều tra ra, vì vậy đã tìm vài người xuất hiện trước mắt chúng ta để che mắt."
F liếc nhìn đồng hồ đeo tay của mình: "Tôi không tin, không cần biết ai đứng đằng sau, trước tiên hãy bắt Hwang Geum lại."
---
Sòng bạc ngầm Hanabo là chốn tiêu tiền nổi tiếng của Incheon. Sau mười hai giờ đêm, nó thậm chí còn huy hoàng hơn. Sắc mặt của một người đàn ông trước bàn đánh bạc có vẻ phấn khích, mọi người xung quanh cũng đều đã rất quen anh ta, rõ ràng anh ta là khách thường xuyên tới đây.
Đột nhiên có một bàn tay vỗ vỗ vào vai anh ta.
Người đàn ông phớt lờ, bàn tay phía sau lại vỗ vỗ. Người đàn ông chuẩn bị quay người lại chửi ầm lên thì nhìn thấy sắc mặt của một số người xung quanh đều thay đổi.
Người đàn ông giật mình, chầm chậm quay người lại và nhìn người đó với sắc mặt sợ đến tái nhợt: "Ông F ...Ông ...Sao ông lại đến đây..."
Vài người bắt tới hành lang, F châm một điếu thuốc, hít một hơi...
Song Du Hyun toát mồ hôi: "Ông F, như này là thế nào? Có chuyện gì thì ông cứ nói."
"Bản thân anh đã làm ra chuyện gì, tôi còn phải nói cho anh sao?" Một tên thuộc hạ mặc âu phục đen nói: "Anh biết Hwang Geum chứ, nói đi, có phải anh đã đưa thuốc kích thích tình dục cho Hwang Geum, là ai sai khiến anh. Ông F không có sự kiên nhẫn để nói những lời vô nghĩa với anh lần thứ hai đâu."
Sắc mặt Song Du Hyun lập tức thay đổi, không hề vùng vẫy, trước mắt người này anh ta đâu có thể không biết, người nhà họ Jo, con chó điên trung thành bên cạnh Jo Hyung Ho, đường chủ trẻ tuổi nhất của nhà họ Jo, nhưng lại là một người độc ác, lập tức run rẩy nói: "Đúng vậy... Là một người phụ nữ đã đưa cho tôi... Cho tôi 3 tỷ để tôi tìm cách mua thuốc kích thích tình dục liều mạnh, cho vào rượu vang đỏ của người phụ nữ và người đàn ông đó."
Song Du Hyun phù một hơi và quỳ xuống: "Ông F, tất cả những gì tôi nói đều là sự thật, một người phụ nữ đã tìm tới tôi, lúc đó tôi chỉ nghĩ là một việc nhỏ nên đồng ý một cách thiếu suy nghĩ... Thực sự việc này không liên quan gì đến tôi."
F cau mày: "Người phụ nữ nào? Trông cô ta như thế nào?"
"Cô ta rất trẻ, tôi mới gặp qua một lần, gặp ở đầu hẻm, là một người bạn dẫn cô ta tới tìm tôi. Tôi thấy rằng là người quen dẫn đến nên cũng không hỏi nhiều. Ông F, ông cũng biết là tôi chỉ lấy tiền làm việc mà thôi. Người phụ nữ đó dường như muốn ly hôn hay là... Muốn bỏ thuốc người đàn ông và người phụ nữ đó, chụp lại những bằng chứng cả hai lên giường với nhau để uy hiếp đối phương, tranh giành tài sản... Đúng rồi, tôi nghe thấy bạn của tôi gọi cô ta là... Cô Hong..."
Lúc 3 giờ sáng, Song Du Hyun về tới nhà, một bóng dáng yêu kiều va vào người anh ta, Song Du Hyun ôm lấy phần hông của đối phương: "Tiểu bảo bối, em thật thơm."
"Ghét, anh Hyun, thế nào rồi, hôm nay thực sự là dọa chết em rồi, Hwang Geum gọi điện cho em nói rằng đã điều tra tới anh rồi..."
"Ly Ly, anh đều đã nói dựa theo lời dặn dò của em rồi, lại đây, trước tiên hãy để anh sảng khoái một chút!" Vừa nói xong anh ta liền bồng đối phương lên giường.
Ánh sáng long lanh chiếu rọi lên khuôn mặt cô ta.
Chính là người quản lý bên cạnh Wonin – Hye Jeong.
Hye Jeong buông thả nói: "Anh Hyun, anh thật khỏe."
"Anh vẫn chưa bắt đầu làm mà em đã lẳng lơ rồi, em xem xem bộ dạng này của em, đợi chút nữa anh cho em lên đỉnh."
Sáng sớm, Hye Jeong ra khỏi giường, gọi điện thoại và nói: "Wonin, tôi đã gửi cho cô vài vở kịch cùng với quảng cáo và giá cả đều được thương lượng rồi."
Wonin ở đầu dây bên kia nói vài câu.
"Cô yên tâm, tôi đã để Anh Hyun giải quyết ổn thỏa rồi, việc Jungkook bị hạ độc, họ không thể điều tra ra cô..."
Nếu như Jungkook biết được chuyện này, người đàn ông phũ phàng đó sẽ nhớ đến tình một đêm vào năm năm trước với Wonin mà tha cho cô ta một con đường sống, nhưng Hye Jeong lại không được may mắn như vậy.
Hơn nữa, Wonin đã giúp cô ta kiếm được không ít tiền trong những năm qua, cô ta không nỡ để cây rụng tiền này đổ xuống được.
"Wonin, cô chỉ cần đợi để làm vợ của Ngài Jeon, chúng ta đều là châu chấu trên cùng một chiếc thuyền, tôi không giúp cô thì giúp ai nữa."
---
Biệt thự Danji.
Jungkook thức dậy sớm, khi anh thức dậy thì Taehyung vẫn đang ngủ. Anh cúi thấp xuống hôn lên mặt người phụ nữ và ra khỏi giường.
Thay quần áo xong, ánh mắt anh nhìn vào tập tranh đặt ở trên bàn.
Anh biết rằng cô thường thích vẽ một số bản thảo thời trang và thiết kế quần áo. Anh bước qua đó cầm tập tranh lên và mở ra, một tập tranh khá dày, cô đã dùng hơn một nửa tập và còn đánh dấu lên trên rất nhiều, đủ để cho thấy người phụ nữ này cẩn thận đến mức nào. Cô rất thích nó.
Anh nhớ rằng cô đã mượn rất nhiều sách chuyên ngành khi cô đến thư viện.
Lật từng trang một.
Đôi mắt của người đàn ông nhìn vào tất cả những bức bản thảo áo cưới phía trên, hai mươi ba mươi trang, mỗi trang là một kiểu dáng khác nhau. Anh nhìn chăm chú, đầu óc anh đột nhiên tưởng tượng hình ảnh cô mặc váy cưới đi về phía anh.
Chiếc váy cưới trắng tinh và nụ cười của cô thật đẹp và thuần khiết.
---
Cao ốc toà nhà Jeon Thị.
Trong văn phòng của Tổng Giám đốc, người đàn ông đang ngồi trên ghế giơ tay xoa xoa ấn đường và đang nói chuyện điện thoại: "Ừ, kiểu dáng váy cưới tôi đã gửi cho anh rồi, sẽ làm ra hai mươi bộ."
PNJ ở đầu dây bên kia tưởng chừng như là muốn phát điên: "Hai mươi bộ trong một tháng, có phải anh chuẩn bị cho tôi lên thiên đường không?" Sau một lúc ngừng lại, anh ta nói điên cuồng hơn: "Còn nữa, bộ thứ sáu và bộ thứ bảy không phải đều giống nhau sao? Chỉ có điều là một bộ có ren và một bộ không có ren, còn nhẫn kim cương, tôi đã thiết kế nhiều như vậy mà anh đều không hài lòng sao?"
"Tôi làm sao biết được cô ấy thích kiểu dáng nào?"
"Anh không biết thì anh hỏi cô ấy? Không thể tìm thấy một bộ mà cô ấy thích nhất sao?"
Đôi môi mỏng của người đàn ông nở một nụ cười nhạt, đôi mắt thường ngày không chút gợn sóng lúc này gợn sóng lăn tăn nói: "Bất ngờ vui mừng." Nếu như người phụ nữ đó biết được, còn gì là bất ngờ nữa. Jungkook thực sự muốn xem xem vẻ mặt của cô khi nhìn thấy váy cưới sẽ trông như thế nào.
Nhất định sẽ rất vui mừng.
Trong lòng PNJ: Trời má.
Người đàn ông phũ phàng Jungkook này biết điều gì được gọi là bất ngờ vui mừng sao?
PNJ im lặng.
Anh ta bị làm cho kinh ngạc.
Buổi chiều 3 giờ, Jungkook đang họp, điện thoại di động vang lên, anh nhìn thoáng qua, là Jo Hyung Ho gọi tới, vừa lúc có một quản lí đang phát biểu, anh thuận tay đưa điện thoại di động cho Sam Ki.
Sam Ki đi ra ngoài nghe.
Qua năm phút đồng hồ, Sam Ki đi vào phòng họp, sắc mặt khó coi: "Jeon Tổng..."
---
Bên trong phòng Tổng Giám đốc.
Jungkook xem thư đến trong màn hình máy tính, hai tay từ từ nắm chặt thành quyền, môi mỏng khẽ nhếch thành một đường cong sắc bén.
Trên màn hình có một video đang chạy.
Anh mở ra.
Một tiệm nhỏ ở đầu hẻm.
Một người đàn ông trung niên dẫn một cô gái đi tới, cô gái kia đeo kính mắt, chỉ có thể thấy một gò má mơ hồ, còn có bóng lưng.
Cô mặc áo khoác ngoài màu cà phê, tóc rối tung trên bờ vai, thân hình tinh tế, đeo kính râm bản lớn.
Tiếng nói chuyện rất nhỏ, cùng Song Du Hyun trò chuyện với nhau gì đó, nghe không chân thực lắm.
Cô lấy từ trong túi ra một tấm thẻ, đặt lên bàn, người đàn ông trung niên đứng ở sau lưng cô cười một tiếng.
Giọng của đàn ông luôn lớn hơn phụ nữ chút, hơn nữa có thể đọc khẩu hình, cho nên Jungkook có thể hiểu rõ ràng, người đàn ông trung niên này nói là: "Cô Hong, xin yên tâm, chuyện này nhất định sẽ được xử lý ổn thỏa."
Jungkook dời ánh mắt, giơ tay lên xoa mi tâm, giống như là có chút buồn ngủ.
Sam Ki mở miệng: "Jeon Tổng, tôi luôn cảm thấy, cái này cũng không chắc là mợ chủ, mợ chủ thoạt nhìn không hề giống..."
Khônghề giống người như thế.
Sam Ki lời còn chưa nói hết, người đàn ông lạnh giọng ngắt lời: "Đi rangoài..."
Lúc này, Jungkook rất loạn.
Ánh mắt của anh lần nữa rơi vào video trên máy tính, đưa tay gập màn hìnhxuống, ngực phập phồng, đáy mắt đen kịt.
Là phẫn nộ, là thất vọng!
Tay cầm điện thoại di động đang run rẩy, không khống chế được tức giận...
Người bỏ thuốc anh và Wonin, vậy mà là Hong Cha Young...
Không, không phải!
Không phải cô!
Nhất định không phải cô
Jungkook lấy chìa khóa xe, nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc, anh đi thẳngtới hầm đỗ xe. Ngồi vào trong xe, vừa khởi động xe vừa gọi Jo Hyung Ho:"Tìm ra Song Du Hyun cho tôi, bây giờ, ngay lập tức."
Jo Byung Ho cũng biết chuyện này, F đã sớm nói cho anh biết, anh ấy cau mày:"Anh Ba, anh đừng gấp, có thể...Có thể chị Ba..."
Jo Hyung Ho cũng không thể tin được, chị Ba vậy mà biết...Làm như vậy...
Nhưng biểu hiện của người kia, rõ ràng chính là chị Ba...
Anh biết hôn ước của Hong Cha Young và anh Ba một năm sau sẽ tự độngly hôn. Gần đây đã đến thời hạn, nếu như anh Ba lạc lối trong hôn nhân, dù làthỏa thuận đã được ký từ trước, Hong Cha Young không thu được ích lợi lớn, thếnhưng video ở trong tay của cô... Nếu như dùng video uy hiếp anh Ba, video anhBa và Wonin ở chung với nhau bị truyền khắp nơi trên Internet, đối với nhà họJeon cũng là thương tích không nhỏ.
Trong khoảng thời gian ngắn, Jo Hyung Ho cũng không dám chắc chắn...
Dù sao, đây cũng không phải chuyện nhỏ.
Trong khoảng thời gian này, mấy người anh em bọn họ đều có thể nhìn ra, thái độanh Ba đối với Hong Cha Young rõ ràng đã thay đổi rất nhiều. Vì lúc dính thuốckích thích, để giữ bản thân tỉnh táo, anh đã không tiếc cho mình một dao.
Nếu như Hong Cha Young một mực lạt mềm buộc chặt, sau lưng tính toán những thứnày, Jo Hyung Ho quả thực không dám tưởng tượng anh Ba biết rồi sẽ nổi giận thếnào.
***
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro