21. Không thể khống chế được.
Nhà họ Hong.
Han Ae Cha từ sau khi Jungkook rời đi cùng Taehyung, liền tức giận, người làm bưng ly trà tới liền bị hắt lên người, Han Ae Cha chỉ vào người làm mắng: "Thuê cô có tác dụng gì, nóng như này, muốn tôi chết bỏng phải không?"
Đem ngọn lửa này, đều trút lên người làm.
Hong Baek Hyeon không thể nhìn được nữa: "Được rồi, bà ngồi xuống đi." Ông nhìn Han Ae Cha: "Bà còn ngại trước đó chưa đủ mất mặt sao?"
Han Ae Cha nhớ lại ánh mắt hờ hững như nước của Jungkook trước đây, liền cảm thấy lạnh cả sống lưng, bà trừng mắt nhìn Hong Baek Hyeon: "Hung dữ cái gì, tôi làm sao biết được Jungkook thật sự sẽ đến."
Hong Baek Hyeon cảm thấy Jungkook hình như đối xử với Taehyung không tồi: "Ngày mai, tôi sẽ đi tìm Taehyung để nói chuyện, nói ra chuyện hợp tác với Jeon Thị..."
Han Ae Cha 'hừ' một tiếng: "Đứa con gái của ông nghĩ đến quyền lợi của người khác mà không nghĩ cho người nhà, lần trước có 240 tỷ cũng không bằng lòng, một chút cũng không coi trọng người làm cha như ông."
Trên mặt Hong Baek Hyeon có chút khó coi: "Được rồi, nếu không phải vì Cha Young ở nước ngoài đã làm một chuyện không biết liêm sỉ như vậy, còn cần phải dùng Taehyung để thay thế sao?"
"Cái gì gọi là không biết liêm sỉ, Cha Young là con gái của chúng ta..."
Điện thoại của Han Ae Cha reo.
Bà nhìn tên người gọi đến trên điện thoại, cầm điện thoại đi lên lầu: "Alo, Cha Young."
"Mẹ..." Sau đó là âm thanh của Hong Cha Young: "Mẹ... khi nào con mới có thể về nước?"
"Cha Young, chuyện mẹ bảo con làm con đã làm xong chưa..."
Sau đó là giọng nói không tự nhiên của Hong Cha Young: "Mẹ, mẹ yên tâm, phẫu thuật sửa màng trinh, con đã hoàn thành rồi, bây giờ đã bình phục rồi..."
---
Bên ngoài cửa sổ một lớp tuyết.
Đây là lần đầu tiên Taehyung mừng năm mới cùng với Jungkook.
Sáng nay cô dậy rất sớm, vị trí bên cạnh đã trống không, nhưng vẫn còn một chút nhiệt độ cơ thể, trên người cảm thấy có chút đau mỏi.
Cô xuống giường, đi vào phòng tắm tắm rửa qua một chút, sấy tóc, tóc của Taehyung đã dài ra rất nhiều, ban đầu chỉ qua vai, bây giờ đã dài hơn hai hoặc ba cm.
Điện thoại reo.
Cô đặt máy sáy tóc xuống, mái tóc đã khô một nửa xõa trên lưng, Taehyung cầm điện thoại, nhanh chóng kết nối, là Chị Ko gọi đến, vừa được kết nối, liền nghe được giọng nói non nớt của con gái.
"Mami, chúc mừng năm mới."
Taehyung nghe thấy giọng của con gái, đôi môi khẽ cong lên: "Chúc mừng năm mới Sa Rang." Cô đi đến bên cạnh cửa sổ, tuyết rơi cả đêm, nhìn tuyết bên ngoài, vẻ mặt cô có chút không tự nhiên, nhớ lại đêm hôm qua.
Tối qua, Jungkook ôm cô đến bên cạnh cửa sổ, tắt đèn, kéo rèm cửa ra, cô vừa sợ vừa xấu hổ, tuyết trắng đang bay, anh đem cô ép ở trước cửa sổ, hôn cô một cách bá đạo và gợi tình.
Khoảng thời gian này, anh rất thường xuyên đến biệt thự, số lần muốn cô cũng thường xuyên hơn.
Cô không hiểu, tại sao... anh thích Wonin, lại vẫn muốn chạm vào cô, nhưng anh thực sự không giống loại đàn ông thích bao dưỡng phụ nữ bên ngoài, anh với những công tử kia không giống nhau, mặc dù cũng đến những nơi nhạy cảm, nhưng từ trước đến giờ không bao giờ chạm vào những người phụ nữ đó.
Taehyung nhớ lại năm năm trước, cô đứng ở trước cửa hộp đêm.
Cô xin người khác giúp đỡ.
Chính anh đã đưa cho cô 1 tỷ, nhưng không có bán cô, giống như là một vị thần từ trên trời xuống, cứu cô ra khỏi cái lồng tuyệt vọng.
Sau khi nói chuyện điện thoại với Sa Rang, Taehyung rơi vào trầm tư.
Cô nhìn những bông tuyết trắng ngoài cửa sổ. Những bông tuyết như pha lê đang bay trong không trung, rơi xuống, cô mở cửa sổ, bắt lấy một bông tuyết, bông tuyết bị nhiệt độ trong lòng bàn tay cô làm tan chảy, biến thành nước lạnh.
Đột nhiên một bàn tay siết chặt eo cô từ phía sau, lưng cô dán chặt vào ngực Jungkook, tay người đàn ông nắm lấy tay cô, lòng bàn tay cô rất lạnh, bên trên còn có nhiệt độ của nước tuyết vừa tan ra.
"Đang nghĩ gì thế?" Jungkook ôm cô đồng thời kéo một nửa rèm cửa lại, đem cô áp lên tường, nhìn cô, Taehyung vừa mới tắm xong, trên người đang mặc một chiếc áo tắm ngọt ngào màu hồng phấn, vẫn còn mùi thơm của sữa tắm.
Hòa vào trong mũi của người đàn ông, đôi mắt của Jungkook sáng lên, giơ tay lên khều mái tóc còn ướt của cô.
Taehyung đẩy anh một cái, dù biết sự phản kháng này của mình không đáng kể với Jungkook, cô chỉ là cảm thấy ánh mắt người đàn ông này có chút nóng bỏng, liền quay mặt đi: "Anh Jeon, chúng ta nên đi đến nhà bà nội rồi."
Theo động tác nghiêng đầu của cô, mái tóc đen dán lên chiếc cổ trắng ngần và thon dài, có những giọt nước theo gáy chảy xuống cổ, rất lạnh, cô liền co rúm lại.
Jungkook chỉ cảm thấy dưới bụng một cảm giác nóng bỏng, dáng vẻ bây giờ của người phụ nữ này đặc biệt quyến rũ, nhưng người phụ nữ này lại không nhận ra, anh cúi đầu hôn cô, Taehyung có chút hoảng sợ, bị hôn làm hơi thở rối loạn: "Anh Jeon... Bà nội nói, bảo chúng ta qua sớm một chút."
"... Ừ... Làm một lần nữa, chỉ một lần thôi." Anh vừa hôn cô vừa trả lời một cách không rõ ràng, cắn dái tai của cô, cơ thể Taehyung yếu ớt suýt nữa có chút không đứng vững, tay anh nâng mông cô lên, đặt cô lên bệ cửa sổ, tách hai chân cô ra, cảm thấy cô đang run rẩy, anh nói: "Hong Cha Young..."
"Ừm..."
Jungkook nhàn nhạt cười, giọng nói khàn khàn, gợi cảm mà trầm thấp: "Chúc mừng năm mới."
Taehyung nhìn vào con ngươi đen nháy của người đàn ông, phản chiếu hình bóng của chính mình, một câu 'Chúc mừng năm mới' vang lên bên tai, ngây người một lúc: "Anh Jeon, năm mới vui... A..."
Chữ 'vẻ' kia vẫn chưa phát ra, anh tiến lên một bước, mặc dù có màn dạo đầu, Taehyung vẫn có chút đau.
"Cô nói xem, làm nhiều lần như thế rồi, sao vẫn mẫn cảm như vậy?" Ngón tay của Jungkook lướt qua mái tóc cô, đặt tại đầu cô, tránh cho động tác kịch liệt chạm đến đầu của cô, người phụ nữ nhỏ giọng 'a' một tiếng, khiến đáy mắt của anh càng sâu hơn vài phần ham muốn.
Kêu thật hay.
"Hong Cha Young, lại gọi một tiếng, thế nào?" Anh cúi đầu cắn lên yết hầu của cô, hàm răng không nặng không nhẹ chạm vào, Taehyung làm sao sẽ đáp ứng loại yêu cầu này, xấu hổ đỏ mặt, nhắm mắt: "Jeon tiên sinh, anh nhanh một chút, bà nội nói rồi, phải đi sớm."
"Nhanh một chút? Cô ở cùng một người đàn ông mà lại muốn nhanh sao?" Người đàn ông vỗ một cái vào mông cô, tăng nhanh tốc độ, "Muốn nhanh như vầy sao? Hay là muốn nhanh như thế nào?"
Bị anh xuyên tạc câu nói, đây là muốn để cho Taehyung xấu hổ, bờ môi trên cơ thể không khống chế được mà co giật của cô bị cắn phá, cô không lên tiếng, vừa khó chịu vừa tức giận, không hề có sức lực trừng mắt nhìn anh!
Vừa lúc đó.
Di động vang lên.
Là di động của Jungkook.
Vẫn đang vang lên.
Taehyung vỗ vỗ phía sau lưng anh: "Di động vang, nhất định là bà nội gọi tới. Jeon tiên sinh, anh nhanh đi nghe điện thoại đi."
Jungkook ôm lấy cô, bởi vì quần áo có chút ngổn ngang, sờ soạng một lúc mới từ trong túi quần tây lấy ra di động, liếc mắt nhìn, quả nhiên là bà nội gọi tới, anh cũng không buông Taehyung ra, trái lại hướng về phía trước đâm một phát, nhấn nghe điện thoại, đặt ở bên tai Taehyung.
Taehyung cắn chặt hàm răng trắng, vô lực tức giận trừng mắt nhìn Jungkook.
"Alo, Jungkook, con và Cha Young khi nào mới đến đây?"
Taehyung nỗ lực để cho hô hấp của mình đều đặn một chút: "Bà nội..." Tiếng nói chuyện của cô vẫn không kìm chế được phản ứng cực hạn của cơ thể, cho dù cô nỗ lực khống chế thì giọng vẫn run lên: "Con và Jungkook... sắp đến rồi."
"Cha Young, giọng nói của con có phải là bị cảm rồi không, trời đang lạnh, con mặc nhiều quần áo một chút, đừng để bị cảm mạo."
"Bà nội, con biết rồi... ừm..." Ngón tay của Taehyung cuộn lại, nước mắt cũng sắp rơi xuống, Jungkook một mực cắn vành tai cô, làm cho cả người cô trở nên mềm nhũn.
Jungkook ôm eo cô, đưa điện thoại di động đặt ở bên tai, tiếng nói khàn khàn: "Bà nội, con biết rồi, lát nữa con sẽ đến."
Cúp điện thoại, đặt ở một bên.
Jungkook cúi người hôn chiếc cằm trắng nõn của cô, ngửi mùi hương câu dẫn trên người cô, nỗ lực khắc chế dục vọng của chính mình, nói một hơi: "Hong Cha Young, em thật sự có thể dằn vặt tôi."
Taehyung cảm thấy oan ức, đây là ai dằn vặt ai chứ, rõ ràng chính là người đàn ông này, vẫn đang chơi đùa mình. Còn xuyên tạc ý của cô.
Kết thúc khoảng chừng là sau nửa giờ, trong không khí đều là mùi vị ám muội.
Taehyung từ trong ngăn kéo lấy ra thuốc tránh thai uống một viên, tuy rằng uống loại thuốc này sẽ làm cho kỳ kinh nguyệt của cô càng thêm khó chịu, thế nhưng Taehyung vẫn uống, cô không muốn mang thai con của người này, cô rất sợ, thật sự rất sợ.
Cô sợ chính mình bảo vệ không được đứa bé này, sợ sẽ lại giống như Ki Jung rời bỏ cô.
Càng sợ vì đứa bé này mà càng thêm dây dưa, cô sợ chính mình ba tháng sau không đành lòng rời khỏi anh.
Khoảng thời gian này anh muốn cô khá nhiều lần, anh xưa nay đều không mang bảo hộ, mỗi lần Taehyung đều sẽ uống thuốc tránh thai, cô không muốn để cho mình rơi vào bên trong sự bị động tuyệt vọng, đưa tay đặt lên bụng, loại đau đớn vì mất đi đứa con của mình, một lần cũng đủ khiến cô đau thấu tim gan.
---
Ở nhà họ Jeon đã có rất nhiều người đến, đều là mấy thân thích mà Taehyung không quen biết, con thứ của nhà họ Jeon là Jeon Joon Jae mang theo vợ cùng con là nhị thiếu gia Jeon Tae Oh cùng tới.
Taehyung chào hỏi.
Jeon Joon Jae gật đầu, Kim Taek một bên lấy ra bao lì xì đưa cho cô, Bà Jeon cười híp mắt: "Cha Young, nhanh nhận lấy đi."
Taehyung: "Cảm ơn thím hai."
Đây là lần thứ nhất cô nhìn thấy Jeon Joon Jae cùng Jeon Tae Oh, không thể không cảm thán gen di truyền tốt đẹp của Jeon gia, có điều Jeon Tae Oh trong vẻ anh tuấn có tao nhã, tuy rằng là anh em với Jungkook, thế nhưng không có loại tuấn mỹ quá mức như Jungkook, làm cho người ta có một loại cảm giác ôn hòa nho nhã.
Ông Jeon cùng Bà Jeon cho cô một bao lì xì rất lớn: "Cảm ơn ông bà nội."
Jeon Somi không đến, có điều người của nhà họ Man đến, Man Bong cũng đến, cầm điếu thuốc nở nụ cười với cô xem như là hỏi thăm một chút.
Taehyung nghĩ, cô đã hơn một tháng không có liên lạc với Jeon Somi, gửi tin nhắn wechat cho Jeon Somi cũng không được trả lời.
Gọi điện thoại thì không gọi được.
Cô muốn đi tìm Man Bong hỏi Somi làm sao vậy, nhưng phòng khách nhiều người, tạm thời coi như thôi.
Gia tộc của nhà họ Jeon có rất nhiều nhánh, Ông Jeon cũng có rất nhiều môn sinh, ngưỡng mộ đến chúc tết cũng không ít, vừa lúc giới thiệu cho cô một chút.
Phòng khách nhiều người, Taehyung đi tới vườn hoa.
"Chị Ba." Taehyung nghe thấy phía sau có một âm thanh.
Xoay đầu lại, nhìn Mae Cheon Sa chạy tới, gò má của cô gái hơi ửng hồng: "Chị Ba, anh Ba đâu rồi?"
Taehyung nhớ đây là Mae Cheon Sa, 17 tuổi, còn đang học cấp ba, là cháu ngoại của em gái Ông Jeon.
"Anh Jungkook ở trên lầu." Taehyung cũng không rõ lắm Jungkook hiện tại ở đâu, người đến Jeon gia tương đối nhiều, gia nhân bận rộn trong bếp, Taehyung cũng chuẩn bị đi đến nhà bếp giúp đỡ, Jungkook hình như đã đi lên lầu.
"Chị Ba, dẫn em đi tìm anh Ba có được hay không?" Mae Cheon Sa kéo cánh tay Taehyung, nhẹ lắc.
Taehyung cảm thấy vị Mae tiểu thư này thật đáng yêu.
"Mae Cheon Sa..." Một giọng nói trong trẻo của nam nhân vang lên.
Tiếp đó, một bóng người cao gầy đi tới, khi đi đến gần, Mae Cheon Sa buông tay Taehyung ra, chạy tới: "Woo Shik ca ca."
Taehyung nhìn Choi Woo Shik hơi kinh ngạc, Choi Woo Shik vậy mà lại quen biết Mae Cheon Sa, anh ta đi tới, chậm rãi mở miệng: "Hong tiểu thư."
Mae Cheon Sa vốn là muốn giới thiệu một chút, không nghĩ tới hai người lại quen nhau, cao hứng nói: "Anh Woo Shik, anh biết chị Ba của em sao?"
Choi Woo Shik gật đầu, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn rơi vào trên người Taehyung, nhìn trên cổ cô trống không, ánh mắt hơi tối sầm lại.
"Ừm, quen biết."
Taehyung cười cợt: "Choi thiếu gia."
Tuyết vẫn rơi, lọt vào trên bậc thang thành một tầng mỏng manh, hai chân Taehyung hơi mỏi, đạp lên tuyết làm trượt chân, suýt nữa té ngã, một bàn tay đỡ eo cô, tiếp theo là tiếng nói ôn hòa của Choi Woo Shik: "Cẩn thận một chút."
"Cảm ơn."
Bàn tay Choi Woo Shik đặt hờ ở bên hông cô, chờ sau khi cô đứng thẳng người mới buông tay ra: "Không cần khách sáo."
Lầu hai.
Một tay Jungkook chống ở trên bệ cửa sổ, xuyên qua lớp thủy tinh, nhìn tuyết bay lả tả trong hoa viên, còn có...
Bóng người tinh tế kia.
Từ khi cô suýt nữa té ngã đến khi Choi Woo Shik buông cô ra, Jungkook vẫn nhìn, điếu thuốc trên đầu ngón tay chầm chậm cháy, nghĩ đến Hong Cha Young bởi vì sợi dây chuyền mà Choi Woo Shik đưa nên đã tìm mọi cách cầu xin mình, trong lòng anh liền nổi lên một ngọn lửa.
Anh híp mắt.
Nhớ tới Hong Cha Young trước đây cũng ở nước Mỹ, mà Choi Woo Shik cũng là từ nước Mỹ vừa trở về, hẳn là vừa bắt đầu đã quen biết.
Trong đầu của anh nhớ đến người phụ nữ hai mắt đẫm lệ nói một câu, 'Gả cho anh, cũng quấy rối cuộc sống của tôi'.
Quấy rối cuộc sống của cô?
Quấy rối cô và Choi Woo Shik sao?
Ý niệm này vừa xuất hiện khiến ánh mắt anh trầm xuống.
Đáng chết!
Jungkook đột nhiên bóp tắt điếu thuốc trong tay, điếu thuốc đang cháy bị đầu ngón tay của anh làm tắt đi, sắt mặt anh lạnh nhạt, nhìn hai người trong hoa viên đang trò chuyện nói cười vui vẻ, anh gọi một cú điện thoại.
Taehyung cầm điện thoại di động, một câu lạnh như băng vang lên 'Đến phòng sách tìm tôi' rồi cúp ngay, cô nhìn Choi Woo Shik: "Choi thiếu gia, chồng tôi tìm, tôi đi lên trước."
Choi Woo Shik có hơi nắm chặt lòng bàn tay lại, tuy anh ta kiềm chế rất tốt, nhưng khi nghe thấy tiếng 'chồng' từ chính miệng của Taehyung phát ra, một cảm xúc phức tạp cuồn cuộn nổi lên trong lồng ngực anh.
Taehyung đi rồi.
Mae Cheon Sa khoác tay Choi Woo Shik, cảm thấy cả cánh tay anh đều đang căng cứng, cô còn chưa kịp mở miệng hỏi, Choi Woo Shik đã rút cánh tay bị cô ôm lấy lại, con ngươi trong mắt anh nhìn thì không lạnh lùng nhưng vẫn không chất chứa bất kì cảm xúc nào: "Cô Mae, hôm nay tôi đến thăm hỏi ông Jeon, cũng không còn sớm nữa, tôi không làm phiền."
" Anh Woo Shik..." Mae Cheon Sa đuổi theo.
Nhưng Choi Woo Shik vẫn không thèm quay đầu lại mà đi thẳng ra cánh cửa lớn màu đen được chạm khắc hoa văn.
Mae Cheon Sa cúi thấp đầu, đáy mắt của nữ sinh xinh đẹp trẻ trung thoáng hiện lên vẻ ảm đạm, lúc nãy cô cảm nhận được... Sự ấm áp trên người của Choi Woo Shik, đó là lúc anh đỡ lấy chị ba, anh cúi đầu nhìn chị ba, khóe mắt anh hiện lên một sự ôn nhu.
---
Lầu hai nhà họ Jeon có ba phòng sách, căn phòng sát bên phòng ngủ của Jungkook chính là phòng sách của anh, cô đi lên đó, trên tay cô bưng một khay trà, bên trên có một ly trà và một đĩa bánh quy thơm phức mà Chị Deok vừa làm.
Cô gõ cửa, cửa không có khóa, nên cô đẩy cửa đi vào trong.
Cô nhìn thấy một bóng người cao lớn đứng trước cửa sổ, anh đang nói chuyện điện thoại, nhìn thấy Taehyung, anh nói: "Tôi biết rồi, chỉ là một nhà họ Park nhỏ bé, tôi còn chẳng xem ra gì, gửi tư liệu qua email cho tôi."
Taehyung nghe thấy ba chữ 'Nhà họ Park'.
Hai tay bưng trà đột nhiên khựng lại một lúc, nhưng không lâu, cô tiếp tục bày những món trên khay trà lên bàn làm việc của anh.
Jungkook nhìn cô, đi về phía cô, khuôn mặt tuấn lãng tiến gần đến trước mặt cô, Taehyung theo bản năng lùi lại một bước, nhưng chiếc thảm mềm mại dưới chân cô khiến cô bỗng mất thăng bằng, cô nhìn thấy gương mặt đẹp đẽ của người đàn ông trước mặt càng ngày càng gần, bước chân loạng choạng của cô bị cánh tay rộng dài của anh ôm vào lồng ngực: "Thích té vào lồng ngực đàn ông lắm sao?"
Hai bên đùi của Taehyung có một chút đau rát, lại cộng thêm tấm thảm trong phòng sách quá mềm mại, khiến cô mất thăng bằng, cô nhớ tới buổi sáng nay dây dưa với anh: "Còn không phải là bởi vì..."
"Bởi vì cái gì?"
Taehyung xấu hổ, lùi lại một bước để ra khỏi lồng ngực của anh: "Anh Jeon, anh kêu tôi lên đây có việc gì không?"
Cô càng né tránh thì anh càng tiến gần lại, cuối cùng trực tiếp ôm cô lên đặt trên bàn làm việc, hai tay chống ở mép bàn, trói cô trong vòng tay của mình: "Cô và tên công tử nhà họ Choi kia có quan hệ gì, một tên tiểu tử mới lớn, lông cánh chưa mọc đủ có thể thỏa mãn cô sao?"
Taehyung nhíu mày: "Tôi và anh ta không có quan hệ gì cả, anh ta là bạn của bạn tôi."
"Bạn của bạn?" Người đàn ông thầm thì lặp lại một tiếng: "Bạn bè gì?"
Dây chuyền mà bạn của bạn mình tặng, đối với cô lại quý giá như vậy sao.
Anh không thích, anh không thích Hong Cha Young quan tâm đến món đồ mà tên tiểu tử họ Choi đó tặng, bạn của bạn bè, hừ, người phụ nữ này lại dám lấy một cái cớ tệ như vậy để qua loa với mình.
Jungkook nắm lấy cằm của cô, sống mũi cao vút của anh dường như chạm vào đầu mũi thanh tú của cô, anh nhìn vào đôi mắt trong sáng của cô, trong đó sáng đến mức không nhiễm một chút bụi trần, đến mức anh muốn vấy bẩn nó.
"Hong Cha Young."
"Hửm?"
Đáy lòng anh dường như đang phất lên một suy nghĩ, Jungkook vểnh môi, hình như chính cái suy nghĩ dưới đáy lòng này đã khiến anh kinh ngạc, trái tim anh đập thình thịch mất kiểm soát, anh hình như... Đã có chút mất kiểm soát mà thích người phụ nữ này mất rồi...
Chết tiệt.
Cái suy nghĩ này rất nhanh liền bị anh ép xuống, anh có chút phiền muộn mà giơ tay che mắt của Taehyung lại, vì cứ nhìn thấy đôi mắt cô, hô hấp của anh hình như có hơi hỗn loạn, cứ như là muốn ép mình phải phủ định lại điều đó ngay lập tức, anh có hơi hung bạo mà phát tiết hôn vào môi cô: "Tránh xa tên tiểu tử nhà họ Choi đó một chút!"
---
Từ trưa đến tối mịt, bọn họ đều ở nhà họ Jeon ăn hai bữa cơm, ăn xong cơm, Bà Jeon và Kim Taek trò chuyện ở phòng khách, ông Jeon thì đang chơi cờ với Jeon Joon Jae, Taehyung đảo mắt nhìn xung quanh, nhưng không hề thấy bóng dáng của Jungkook.
Chị Deok nói: "Cậu chủ với cậu hai đang ở trên ban công."
Taehyung đi ra khỏi nhà, cô mặc một chiếc áo lông mỏng vì có chút lạnh, cô tới vườn hoa, đứng trên hành lang, cô vươn tay xoa xoa hai cánh tay của mình, nhìn về phía bóng tối dằng dặc.
Một mùi khói thuốc bay tới mũi cô, sau đó đột nhiên có một chiếc áo nam khoác lên vai cô, ấm áp nhưng rất lạ, Taehyung xoay người lại.
Cô nhìn thấy một bóng người cao lớn đứng đằng sau mình, xương trán người đó rất sâu, đường nét khuôn mặt rất đẹp mang theo một sự vô lại không thích cam chịu gò bó, anh ta mặc một chiếc áo lông mỏng, điếu thuốc trong tay lúc sáng lên, lúc lại tắt đi, anh ta đưa ngón tay gạt gạt điếu thuốc, nụ cười của anh ta cũng mang theo sự vô lại y như trên gương mặt vậy: "Chị ba, trời lạnh như vậy, nếu như để bị cảm lạnh, anh ba chắc sẽ đau lòng lắm đó."
Là Man Bong.
"Somi đâu?" Taehyung vừa nói vừa lấy cái áo xuống đưa lại cho Man Bong, mùi của người lạ, cô không thích, huống hồ mùi của người đàn ông này rất nguy hiểm, bởi vì Man Bong này, đáy mắt anh ta luôn lộ ra một vẻ nham hiểm và kiêu ngạo, thật khiến người ta khiếp sợ.
Theo như cô biết, thì tên Man Bong này là quân nhân.
Somi có một mối tình đầu, họ quen nhau từ hồi đại học, sau đó hai người kết hôn, nhưng có ai ngờ, một trận tai nạn đã cướp đi mạng sống của người đó, sau khi anh ta chết, cô gả cho cậu cả nhà họ Man ở thành phố Namcheon, Man Bong.
Man Bong rít một hơi: "Chị ba, chị nên khoác lên đi, lỡ bị cảm rồi lại không hay." Anh ta gạt điếu thuốc: "Somi không khỏe, tôi không đưa cô ấy tới đây."
Taehyung biết, người đàn ông này là đang nói dối, sức khỏe của Somi rất tốt, cô đột nhiên bị mất liên lạc với cô ấy, ngay cả khi cô ấy đã vượt qua vòng sơ khảo của VK rồi mà cũng không tới báo danh, nhất định là có chuyện gì đó, tết lần này, vậy mà cô ấy cũng không về.
Chỉ một câu không khỏe, đừng hòng gạt được cô.
Taehyung lấy điện thoại ra, đưa đến trước mặt Man Bong, gọi vào số của Somi, nghe âm thanh tút tút truyền đến, cô cười một cái: "Cô ấy không khỏe, không lẽ điện thoại cũng không thể nhấc máy sao?"
Man Bong nhìn Taehyung, ngữ khí trong lời nói của cô không có một tý công kích nào, thanh âm ôn hòa, cho dù có tức giận đến đâu thì giọng nói vẫn nhẹ nhàng không mang cho người khác bất kì kinh sợ nào, rất giống với Somi, giọng nói rất nhẹ.
Tính cách trái lại lại ngang bướng không chịu được, cả trái tim anh, anh cũng bới móc ra cho cô ấy xem rồi, nhưng người phụ nữ đó vẫn chà đạp trái tim anh, vẫn nghiền nát nó, còn náo loạn muốn ly hôn.
Man Bong lấy điện thoại của mình ra: "Nhưng cô ấy không có nghe, dù sao đi nữa chả có ai có thể đem điện thoại theo bên mình mỗi giây mỗi phút được." Đầu ngón tay thon dài sạch sẽ của người đàn ông nhấp điếu thuốc một cái, điện thoại được nhấc máy, Man Bong đưa điện thoại cho Taehyung: "Cô xem, gọi được rồi nè."
Taehyung lập tức nhận lấy điện thoại, để bên tai: "A lô, Somi."
"... Cha Young..." Điện thoại truyền đến tiếng của Somi, giọng cô hơi run: "Sao lại là chị... Man Bong đang ở bên cạnh chị sao?"
"Ừm, anh ta đang ở đây."
Đầu bên kia Jeon Somi trầm mặc vài giây: "Cha Young, chị không cần phải lo lắng cho em."
Taehyung mở miệng: "Somi, em sao rồi, tại sao không nghe điện thoại của chị, chị gọi cho em rất nhiều lần, lên mesenger nhắn tin em cũng không trả lời, Man Bong nói em bị bệnh, ở chỗ đó em cũng không được thoải mái? Ông nội bà nội cũng rất nhớ mong."
"Em... Rất tốt, chị không cần phải lo lắng." Jeon Somi nhắm mắt một cái, chỉ có cô mới biết, cô bị nhốt trong biệt thự lạnh như băng này đã hơn một tháng, từ lần trước, khi cô nói muốn ly dị đi tìm mối tình đầu, anh ta liền nhốt cô ở trong phòng ngủ, đúng vậy, chính là nhốt ở bên trong phòng ngủ.
Loại chuyện này, chỉ có Man Bong mới làm được.
Jeon Somi nắm thật chặt điện thoại di động, cố gắng để cho giọng nói của mình trở nên vững vàng, ánh mắt rơi vào xiềng xích ở dưới chân, những mắt xích nhỏ bằng ngón út, chiều dài chừng mười thước, vừa vặn đủ để hoạt động trong phòng ngủ, nhiều hơn một tấc cũng không có.
Man Bong cắt đứt tất cả mọi thứ cô có thể truyền tin ra ngoài, chỉ có điện thoại của Man Bong mới có thể gọi tới, những thứ khác đều bị chặn lại.
"Cha Young, chị đưa điện thoại di động cho Man Bong, em muốn nói vài lời với anh ta."
Taehyung đưa điện thoại di động cho Man Bong, người đàn ông kia nghe thấy giọng nói, nhíu mày một cái, được mấy giây liền cúp điện thoại.
Taehyung mặc dù nói chuyện điện thoại với Jeon Somi, nhưng trái tim vẫn không thể ngừng lo lắng.
---
Đêm đã khuya, cô trở lại trong phòng.
Jungkook vừa vặn từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Taehyung, ánh mắt rơi vào âu phục đang khoác lên vai cô, ánh mắt lạnh dần.
Chậm rãi đi xuống lầu, đứng cách cô chừng hai mét thì dừng lại: "Quần áo của ai?"
Taehyung mới bừng tỉnh phát giác, trên người mình còn khoác áo của Man Bong, lập tức lấy âu phục xuống, cô nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của người đàn ông, có chút ảo não không hiểu tại sao, cô cầm âu phục lên, lúc nãy cũng quên mất, đưa cho Man Bong thì anh ta cũng không nhận, để cho cô khoác, hơn nữa bên ngoài trời quá lạnh.
"Man Bong, bên ngoài hơi lạnh, anh ta đưa âu phục này cho tôi." Taehyung rất sợ Jungkook sẽ tức giận, nhưng Jungkook cũng không hề nổi giận, chẳng qua là lúc nghe được hai chữ Man Bong liền nhíu mi lại.
"Cách xa anh ta ra một chút." Jungkook chỉ nhàn nhạt mở miệng, Man Bong đang từ ngoài nhà đi vào, ánh mắt anh híp lại, anh cầm lấy âu phục từ tay người phụ nữ ném sang bên kia.
Man Bong nhận lấy, tùy ý vắt lên cổ tay: "Anh ba, chị ba."
Taehyung dường như cũng ngửi thấy được mùi vị thuốc nổ, ánh mắt Jungkook lạnh lùng: "Somi thì sao?"
Đón tết, Jeon Somi cũng không hề đến.
Cả nhà đoàn viên sum họp, vậy mà cô tư nhà họ Jeon lại không thấy đến.
Trên mặt Man Bong mang theo một nụ cười không kiềm chế được, nghịch bật lửa trong tay: "Sức khỏe Somi không được tốt, đang ở nhà nghỉ ngơi, vừa rồi chị ba cũng đã gọi điện cho Somi, anh có thể hỏi thử chị ba xem."
Ánh mắt Jungkook rơi vào trên người Taehyung.
Taehyung trầm ngâm mấy giây, mở miệng: "Quả thật là có nói chuyện điện thoại."
Bên trong phòng khách Bà Jeon cùng Kim Taek và thím Deok trò chuyện rất vui vẻ, mở ti vi, không hề nhận ra cách đó không xa là mùi thuốc súng nồng nặc.
Jungkook nhàn nhạt hừ một tiếng, gương mặt lạnh lùng lộ ra tia mỉa mai, anh lành lạnh nhìn Man Bong mở miệng: "Vậy sao?"
Anh lấy điện thoại di động ra, ánh mắt không hề có chút sợ hãi: "Tôi nghe nói, nhà của Man trưởng quan, có công cụ truyền tin chặn lại máy, ngoại trừ số điện thoại di động đã cài đặt sẵn là có thể gọi đến, bất kỳ số điện thoại di động nào khác cũng không thể gọi được."
Man Bong đứng ở cửa, trong đêm tối lạnh lẽo yên ắng không hề có chút biểu cảm khác lạ, anh tuấn cười một tiếng: "Đúng vậy."
Hai con ngươi của Jungkook híp lại, từng bước đi tới níu lấy cổ áo Man Bong, cất giọng trầm thấp: "Man Bong, tốt nhất là cậu đừng để cho tôi biết được, cậu làm chuyện gì không đúng với Somi."
Sắc mặt Man Bong vẫn không chút biến đổi, ánh mắt hơi nâng lên, lộ ra vẻ kiên định lạnh nhạt cười: "Anh Ba, những lời này của anh quá nghiêm trọng rồi, Somi là vợ tôi, dĩ nhiên tôi phải yêu thương cô ấy rồi."
Taehyung rất sợ hai người sẽ nảy ra tranh chấp, lập tức đi tới khoác tay lên cánh tay Jungkook, nhỏ giọng nói: "Jungkook... Bà nội vẫn còn ở phòng khách."
Mặc dù cô cũng cảm thấy, Jeon Somi không phải là do sức khỏe không tốt, hẳn là có nguyên nhân gì khác, nói chuyện điện thoại với Jeon Somi, cũng không có bất kỳ điều gì dị thường, nhưng bởi vì quá bình tĩnh cho nên lại càng...
Jungkook buông lỏng cánh tay.
Man Bong cười cười sửa sang lại cổ áo, hai người đàn ông đều rất kích động, Taehyung cảm thấy nếu hai người này thật sự đánh nhau, không người nào có thể ngăn được.
---
Sau khi ăn Tết một khoảng thời gian Taehyung hầu như mỗi ngày đều đến nhà họ Jeon một chuyến, Kim Taek lấy một chiếc vòng tay được chế tác tinh xảo ra đeo lên cổ tay cho Taehyung: "Đã sớm nghe nói Jungkook kết hôn rồi, vẫn không thể tới dự được, phần tâm ý nhỏ nhoi này, đây là do chính Tae Oh chọn đấy, quả nhiên rất thích hợp với cháu."
"Thím Hai thật khách sáo quá, chiếc vòng rất đẹp." Taehyung cũng không hề cự tuyệt, quà tặng của trưởng bối, cự tuyệt thì đúng là có chút không phù hợp.
Kim Taek có một phần tư huyết thống của người Mỹ, là con gái của thần thoại giới kinh doanh, là thiên kim tiểu thư của Kim Thị, xuất thân cao quý, mặc dù đã hơn 50 tuổi nhưng vẫn chăm sóc rất tốt, chỉ là khóe mắt có chút nếp nhăn, con ngươi lộ ra một sắc xanh da trời.
"Cháu thích là tốt, Tae Oh nhà ta mà có thể cưới được một người con gái như cháu thì tốt biết mấy, nhưng mà nó lại thích làm cho người ta phải lo lắng."
Kim Taek nhìn Taehyung, càng nhìn lại càng thích, chính là kiểu người càng nhìn lâu sẽ càng ưa thích, Kim Taek cả người là khí chất trầm tĩnh ít nói, cho nên nhìn thấy Taehyung là kiểu người dịu dàng điềm tĩnh lại vô cùng quý mến.
Con trai Tae Oh của bà mà có thể có một người bạn gái như cô gái này, bà nằm mơ cũng cười đến khi tỉnh lại.
"Cậu hai nhà họ Jeon ưu việt xuất sắc, nhất định có thể tìm được một cô gái xuất sắc."
Thấy Kim Taek lắc đầu, Taehyung tiếp tục nói: "Những người con gái thích anh hai Jeon chắc chắn là rất nhiều, dù sao anh hai Jeon cũng rất dịu dàng nho nhã, bây giờ rất nhiều con gái đều thích như vậy."
"Không phải chứ?" Một giọng nói trầm lặng vang lên, một dáng người cao thẳng từ trên cầu thang đi xuống, mặc áo sơ mi trắng tinh, quần tây màu đen, mặt mũi như ngọc, Jeon Tae Oh đi xuống: "Nếu như lão Tam nghe thấy cô nói như vậy, chắc chắn sẽ ghen tuông chết mất."
"Nào có..." Anh ấy mà lại phải ghen sao.
Khuôn mặt trắng nõn của Taehyung có chút ửng đỏ, mặc dù điều cô nói đều là thật, nhưng chẳng qua chỉ là an ủi thím Hai, không ngờ rằng lại bị đối phương nghe thấy, nhất thời có chút căng thẳng.
"Làm sao mà không biết chứ, hũ giấm chua sắp đổ mất rồi."
Jeon Tae Oh lên trên lầu nhìn một cái, vừa nghe thấy Hong Cha Young khen mình mấy câu, người em trai này đã nhìn mình đầy căm thù rồi.
Taehyung cũng theo ánh mắt nhìn sang, chẳng qua là nhìn thấy một ống quần tây màu đen lộ ra.
Đây là...
Jungkook sao?
Anh đến đây lúc nào?
Cô ngồi ở bên trong phòng khách cùng Kim Taek nói chuyện phiếm, cũng không hề nhìn thấy Jungkook đến.
Kim Taek mở miệng nói: "Jungkook sao, sáng sớm nó đã tới rồi, cùng với Tae Oh bàn chuyện của công ty ở bên Mỹ."
Nước Mỹ có rất nhiều chi nhánh công ty của Jeon Thị, đều do Jeon Joon Jae và Jeon Tae Oh xử lý.
Taehyung giơ tay lên xoa trán, thì ra anh sớm đã đến rồi.
Jeon Tae Oh nhớ ra ánh mắt của lão Tam, càng mở miệng cười to: "Cha Young, không ngờ rằng cô lại thích kiểu người như tôi, khó trách, bây giờ con gái đúng là thích kiểu người nho nhã dịu dàng, còn kiểu người lạnh lùng như băng giống như lão Tam, cho dù dáng dấp có đẹp trai đi nữa, cũng rất nhiều người không thích."
Người trên lầu dừng chân một cái.
Taehyung kêu 'a' lên một tiếng, rõ ràng nhìn thấy ánh mắt trêu chọc của Jeon Tae Oh: "May mà, em khá là... khá là thích... ý em là những người con gái khác thích kiểu người như anh."
Jeon Tae Oh bưng chén trà, uống một hớp: "A, vậy ý em là em thích loại còn lại sao?"
"Loại còn lại..." Taehyung thực sự muốn được sống.
Hết lần này tới lần khác Jeon Tae Oh vẫn trêu đùa không buông: "Loại nào cơ?"
Ngay cả Kim Taek đang đứng bên cạnh cũng có thể nhìn ra, cười nói: "Tốt lắm."
Taehyung ảo não: "Chính là loại lạnh như băng đó..."
"Trời ơi, em dâu, em nói rất nhiều con gái thích kiểu người như anh đây, vậy mà anh đến bây giờ còn không có bạn gái, nếu như anh mà còn không tìm được nữa, em nhất định phải chịu trách nhiệm đấy."
Taehyung da mặt mỏng, xấu hổ đến mức cả mặt và tai đều đỏ ửng lên, sao cô lại không hề biết Anh Hai nhà họ Jeon này lại có chút vô lại chứ.
"Được rồi." Kim Taek nói: "Tae Oh, con đừng trêu ghẹo Cha Young nữa."
"Được được được." Jeon Tae Oh gật đầu, nhìn sang Taehyung, chỉ cảm thấy Hong Cha Young này rất đáng yêu, khó trách lão Tam để ý như vậy, cái vòng trên cổ tay cũng là do lão Tam chọn, nói kiểu này rất đẹp mắt.
---
Lúc Taehyung đi, là đang ngồi trên xe Jungkook cùng nhau rời đi.
Buổi tối cũng không ở lại nhà họ Jeon để cùng nhau dùng cơm.
Taehyung còn tưởng rằng Jungkook sẽ đưa cô về biệt thự Danji, nhưng không phải, xe không dừng lại ở biệt thự Danji, vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Taehyung nhìn ngắm phong cảnh dọc đường, cuối cùng dừng ở một nhà hàng đồ Tây sang trọng.
Phòng ăn của nhà hàng này Taehyung cũng rất quen thuộc, bởi vì hình như là do Nayeon đầu tư.
Ngay cả khi đi vào phòng ăn, nhân viên nhà hàng dường như cũng nhận ra cô: "Mợ Jeon, cô đã tới rồi."
Taehyung gật đầu.
Nhân viên dẫn hai người đi đến vị trí bên trên, nhìn thấy gương mặt tuấn tú của người đàn ông, sắc mặt cô gái đỏ lên, người này là Mợ Jeon, vậy thì người kia nhất định là ngài Jeon.
"Ngài Jeon, Mợ Jeon, hai vị có muốn ăn chút gì không?"
Taehyung không thể ăn hải sản, cho nên liền gọi một chút thịt bò bít tết cùng nước trái cây, gọi cho Jungkook một phần hải sản, còn có một chút những đồ ăn nhẹ khác.
Đồ ăn rất nhanh đã được bày lên hết.
Còn có cả một nhánh hoa hồng, tặng cho Taehyung, nhân viên kia nói: "Đây là chủ của nhà hàng chúng tôi muốn đưa cho phu nhân."
Jungkook nhìn người kia, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên hoa hồng, cười lạnh một tiếng: "Ông chủ của nhà hàng này cũng thật là tầm thường, còn đưa hoa hồng."
"Jeon Tổng nói tôi như vậy, tôi rất buồn đó." Một giọng nữ yêu kiều cất lên, một cô gái cao gầy mặc đầm đỏ đi tới, Nayeon gỡ kính mắt xuống, ngồi ở bên cạnh Taehyung, nói với nhân viên: "Cứ dựa vào khẩu vị của tôi mà làm cho tôi một phần."
"Vâng."
Nayeon gỡ kính mắt, lộ ra một tầng hào quang chói mắt: "Jeon Tổng, anh không thể nào vì bản thân cảm thấy không thích, liền nói người khác tặng hoa hồng là tầm thường, Cha Young, cô nói xem có đúng hay không."
Taehyung: "..."
Cô bật cười: "Na..."
"Cô Na nói rất đúng, tôi là một người không thú vị." Động tác của người đàn ông rất lịch sự nhã nhặn cắt thịt bò bít tết: "Vẫn còn kém so với cao thủ tình trường một năm đổi hơn 10 người bạn trai như Cô Na đây."
Nayeon là một đóa hồng xanh xinh đẹp mê người trong giới giải trí.
Xinh đẹp rạng ngời, mặc dù mặc trên người cũng là những hàng hiệu nổi tiếng, nhưng ai nói cô ấy có danh tiếng tốt, kĩ năng diễn xuất tài giỏi chứ, rất nhiều những giải thưởng danh giá, bạn trai bên cạnh cũng thay đổi không ngừng.
Khoảng thời gian trước còn truyền tin cô có xung đột cùng với Wonin, còn suýt nữa bị truyền thông cấm vận.
Mà người muốn cấm vận cô, chính là VK.
Jungkook chính là BOSS lớn nhất của VK, cũng là người đàn ông đang nhàn nhã ăn đồ ăn trước mặt, Nayeon kìm nén nỗi bực tức: "Cha Young, đợi một chút nữa ăn cơm xong chúng ta cùng đi xem phim?"
Taehyung suy nghĩ một chút, chuẩn bị gật đầu, vừa liếc nhìn Ngài Jeon: "Ngài Jeon, đợi một chút tôi cùng Na..."
Jungkook nhàn nhạt mở miệng: "Chờ một lúc sao, tôi còn có việc, tôi và cô sẽ cùng đi."
"A."
Nayeon 'hừ' lạnh một tiếng.
Người đàn ông gắp một con tôm đặt vào trong đĩa của cô, Taehyung do dự một chút, cô bị dị ứng với tôm, ở đây cũng không có người ngoài, chỉ có Nayeon, cô có chút bất ngờ, Jungkook vậy mà lại gắp thức ăn cho mình, anh chủ động gắp thức ăn cho cô cũng chỉ có những lúc ở trong nhà họ Jeon, vì ở trước mặt ông nội bà nội biểu diễn một chút dáng vẻ ân ái, sau đó cô liền bị đẩy ra, anh cũng không tiếp tục diễn nữa.
Mà bây giờ...
Cô do dự một chút, ăn vào.
Mùi thơm của tôm hòa quyện cùng gia vị, rất đậm đà.
Thật sự ngon.
Chỉ ăn một miếng, có lẽ sẽ không có chuyện gì.
Cả bữa cơm, Jungkook rất ít khi lên tiếng, chỉ có giọng nói của Taehyung cùng Nayeon nói chuyện với nhau, nói về những thứ mà con gái ưa thích như quần áo, đồ trang điểm, còn có son môi.
"Cha Young, ngày mai cùng tôi đi dạo phố đi, mấy ngày nay đúng lúc tôi không có chuyện gì, hẹn thêm Eun Ju, chúng ta cùng nhau đi, đến lúc đó đi dạo phố xong rồi cùng đi xem phim, đúng rồi, tôi có mua một tiệm trà sữa ở gần khu cao ốc XX, còn tìm Ye Jin lấy được bí kíp độc nhất vô nhị làm trà sữa."
"Được." Taehyung gật đầu, Son Ye Jin làm trà sữa, vô cùng ngon.
Hai người phụ nữ trò chuyện, Jungkook thanh toán xong, anh nhìn sang Taehyung, cô cười rất vui vẻ, cũng không có dáng vẻ yếu đuối câu nệ như ở nhà, lúc nói chuyện với Nayeon, gương mặt sáng bừng lên.
Ở dưới ánh đèn thủy tinh, lại càng sáng ngời mà xinh đẹp.
Taehyung cũng không ngờ rằng cô chỉ ăn có một con tôm mà thôi, lúc nửa đêm bắt đầu lên cơn sốt.
Cô khó chịu ngồi dậy, hơi khát.
Cổ họng giống như là có lửa đốt.
Cô vốn cho rằng khi mình dị ứng cũng sẽ chỉ bị nổi mề đay ngứa ngáy, nhưng không ngờ mình lại lên cơn sốt.
Giơ tay lên xoa xoa lông mày, cô muốn xuống giường uống nước, cổ họng thực sự khô khốc không thoải mái.
Vén chăn lên xuống giường, một cái tay đã bắt được cổ tay của cô, người đàn ông khàn khàn giọng: "Có chuyện gì vậy?"
"Ngài Jeon, anh vẫn chưa nghỉ ngơi sao?" Bây giờ có lẽ đã là rạng sáng rồi, Taehyung nói: "Tôi muốn uống nước."
Jungkook muốn buông tay ra, nhưng phát hiện trong lòng bàn tay cô nhiệt độ không bình thường, đáy mắt anh như sáng lên, ngồi dậy, kéo cô vào trong ngực, kéo cằm của cô sát lên trán mình.
Nhiệt độ nóng bỏng không bình thường chút nào, tim của Jungkook như đập loạn một nhịp.
Một tay ôm lấy Taehyung, một tay khác cầm lấy điện thoại di động gọi điện thoại cho bác sỹ gia đình.
Ước chừng khoảng nửa giờ sau, bác sĩ Ko mới chạy tới, sau khi kiểm tra một lần, nhìn thấy những nốt đỏ trên cánh tay Taehyung.
"Mợ chủ chắc hẳn là dị ứng với thứ gì, mới có thể sốt như vậy."
"Dị ứng?"
Jungkook nhìn cô, hôm nay vẫn rất ổn, dị ứng với thứ gì đó?
Buổi tối cũng là cùng anh đến nhà hàng ăn đồ Tây, anh nhìn lên cổ tay trắng nõn của người phụ nữ, phía trên lấm tấm đỏ.
"Tôi... Dị ứng với tôm..." Taehyung vì đang lên cơn sốt, giọng nói cũng mềm yếu không chút sức lực: "Tôi cứ nghĩ là ăn một chút thôi sẽ không ảnh hưởng gì..."
Trước kia, chỉ những khi nào ăn nhiều một chút mới sốt như vậy.
Jungkook ngẩn ra, mặt bỗng nhiên lộ ra nụ cười nhạt: "Cô dị ứng với tôm mà tự mình không biết chú ý một chút sao?"
Ngón tay trắng ngà của người đàn ông nắm được cằm của cô, giọng nói cũng lạnh dần, giống như còn có chút tức giận: "Dị ứng sao còn ăn chứ!"
Bởi vì là đồ ăn anh gắp cho cô.
Cho nên dù có dị ứng, Taehyung cũng sẽ ăn.
Cô thật sự không ngờ lần này chỉ ăn một con tôm đã phát sốt, lúc trước, chỉ khi ăn nhiều một chút mới bị phát sốt thôi.
Chỉ là loại chuyện thể chất này, sao có thể nói rõ ràng được chứ?
Nhưng mà Taehyung cũng không nói như vậy, người phụ nữ nhẹ giọng mở miệng: "Tôi... Tôi quên mất."
Người đàn ông lạnh lùng có chút buồn cười 'hừ' một tiếng, vươn tay nắm lấy cằm cô, ngón tay khẽ dùng sức, nhưng cũng không siết quá đau: "Quên mất? loại chuyện này cũng có thể quên sao, Hong Cha Young, trong đầu óc cô chứa cái gì vậy, nếu tối qua tôi không chỉ cho cô ăn một con mà là một mâm tôm, bây giờ có phải cô đang nằm trong ICU rồi không?"
Dị ứng nặng sẽ dẫn đến bị sốc, có thể chết người.
Taehyung rũ mắt, không lên tiếng.
Bác sĩ cảm giác thấy không khí bỗng trở nên lạnh lẽo, Tổng Giám đốc Jeon này nhìn qua thật là hung dữ, dọa Bà Jeon đến không dám lên tiếng, ông ta làm bác sĩ gia đình ở nhà họ Jeon nhiều năm như vậy, tính cách của Jungkook ông ta cũng hiểu được ít nhiều, thật ra ông ta muốn nói, bà chủ bị sốt cũng không nghiêm trọng lắm, nốt đỏ trên mu bàn tay cũng không nghiêm trọng.
Ngược lại là vẻ mặt lạnh lùng u ám của Ngài Jeon, khiến người khác sợ hãi hơn.
Jungkook buông tay ra, để bác sĩ xử lý, bác sĩ nhanh chóng kê thuốc, còn bôi lên một lớp thuốc mỡ, Taehyung uống một ngụm nước ấm.
Bác sĩ dặn dò vài tiếng rồi rời khỏi.
Cơn sốt khí thế mạnh mẽ.
Khiến Taehyung bị sốt đến có chút mơ hồ, cô nằm ở trên giường, trên trán trên cổ và sau lưng đều là mồ hôi, sợi tóc đen như mực dán trên làn da trắng như tuyết, hơn nữa đang là mùa đông, trong phòng còn đang mở điều hòa.
Jungkook cầm một miếng dán hạ sốt, dán lên cái trán nóng bỏng của người phụ nữ, xúc cảm tươi mát lạnh lẽo làm Taehyung cảm thấy thoải mái hơn nhiều, cô nằm nghiêng, khuôn mặt gối lên gối đầu màu xám xanh, cả người mờ mịt, làm nổi bật lên khuôn mặt nhỏ trắng trong suốt.
Ngón tay thon dài sạch sẽ mang theo vết chai của người đàn ông cầm lấy thuốc mỡ đặt trên tủ đầu giường, đổ một chút ra lòng bàn tay từ từ xoa xoa, bôi lên mu bàn tay của người phụ nữ, trên đó bởi vì dị ứng mà nổi lên mấy nốt đỏ.
Taehyung không thoải mái trở mình một cái, quay lưng về phía anh, bị Jungkook vươn tay kéo lại, tay anh để ở bên hông người phụ nữ, lật cô quay lại, để cô đối diện với mình.
Người phụ nữ mặc váy ngủ tay dài màu trắng, bởi vì động tác xoay người qua lại hai lần nên làn váy hơi vén lên trên, lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp.
Ngón tay của người đàn ông đặt trên đùi cô, ánh mắt lại rơi vào chỗ đầu gối, ở đó có một vết sẹo đã lành từ lâu, nhưng thoạt nhìn vẫn rất nghiêm trọng, hơn nữa nó còn bị lồi ra, trên làn da trắng nõn trơn bóng gần như không có tỳ vết của người phụ nữ, vết sẹo xấu xí uốn lượn trên đùi giống như một con rết.
Vết sẹo này...
Thoạt nhìn cũng không đơn giản giống như câu nói nhẹ nhàng là không cẩn thận đụng phải mà người phụ nữ này nói...
Không cẩn thận đụng phải, con mẹ nó có thể đụng nghiêm trọng vậy sao?
Còn khâu mấy mũi.
Vết sẹo này rất rõ ràng là được khâu lại.
Nếu không sao có thể sẹo như vậy được...
Jungkook nhìn chằm chằm vào vết sẹo, nâng tay xoa nhẹ, di chuyển ngón tay có một tầng vết chai miêu tả vết sẹo xấu xí dài khoảng năm sáu centimet, anh giật mình phát hiện, mình hình như giống như... Chưa từng phát hiện dấu vết bị thương trên chân cô?
Vết sẹo này là sau khi gả cho anh mới có, tuy lúc trước anh không thường tới đây, nhưng cô bị thương, chân bị thương thành thế nào, sao anh có thể không phát hiện ra được?
Người phụ nữ này, thật là phiền phức.
Dị ứng tôm cũng không nói, chân bị thương cũng không nói, bị người ta bắt nạt ở bên ngoài cũng không lên tiếng, anh chỉ mới rống mấy câu thôi đã cúi đầu không hé răng, anh muốn tức giận mắng mấy câu, người phụ nữ này lập tức đỏ mắt nhìn anh giống như con thỏ, khiến anh ta giống như đang bắt nạt cô vậy, thật sự đúng là...
Thật là con mẹ nó không có cách nào với người phụ nữ này!
Jungkook bị giận đến nở nụ cười, lấy chăn qua đắp lên cho cô, chỉnh xong góc chăn thì ngậm một điếu thuốc đi đến trước cửa sổ, hít hai hơi thuốc, kéo đèn, lại nghĩ tới người phụ nữ này sợ tối, mở đèn lên một chút, nằm xuống.
Đặt tay trên lưng người phụ nữ, đây gần như đã là một động tác theo bản năng.
Hơi thở của cô rất nóng.
Mang theo độ nóng vì bị phát sốt.
Cánh môi có chút khô nứt nhưng vẫn xinh đẹp khẽ mở ra, gò má trắng nõn mang theo vết đỏ ửng nhàn nhạt, Jungkook nhìn hai giây, ánh mắt từ từ tối lại, kéo cô vào trong lòng mình, thân thể của cô nóng hơn anh rất nhiều, vừa nóng vừa mềm vừa thơm tựa vào ngực anh, hơi thở nhè nhẹ cũng phả lên ngực của người đàn ông.
Nóng đến mức trái tim của anh không thể khống chế được.
Chờ lúc Jungkook phản ứng lại, bờ môi hơi lạnh đã đè lên đôi môi khô nứt mềm mại nóng bỏng của cô.
Vì bị phát sốt nên Taehyung ngủ mê man, vừa mệt vừa buồn ngủ, chỉ cảm thấy gò má ngưa ngứa, giống như có gì đó đang gãi lên mặt cô, cô mệt mỏi mở đôi mắt mông lung, đập vào tầm mắt là một màu sắc mơ hồ.
Trên gương mặt có thứ gì đó rất lạnh rất thoải mái đang chạm vào cô, cảm giác vừa lạnh vừa mềm mại giúp cô cảm thấy thoải mái.
Tuy cô cũng không tỉnh táo lắm: "Ngài Jeon... Anh có thể hay không..."
Giống như đang nói mớ: "Có thể không cần... ầm ĩ... hung dữ như vậy... không..."
Động tác hôn lên mặt cô của Jungkook khẽ sững lại, nhìn người phụ nữ nhắm mắt lại ngủ tiếp một lần nữa, anh nâng khuôn mặt của cô lên, nhỏ cỡ bàn tay, yếu ớt đau bệnh.
Anh rơi vào suy nghĩ, anh rất hung dữ sao?
---
Ngày hôm sau, lúc Taehyung tỉnh lại đã là buổi sáng rồi.
Vú Yoo nấu cháo cho cô.
Cô uống cháo xong rồi lại uống thuốc, cơn sốt đã giảm đi rất nhiều, nhưng cả người vẫn không có sức, Nayeon gọi điện thoại hỏi cô đang làm gì, rủ cùng đi dạo phố xem phim.
Taehyung rửa mặt, đo nhiệt độ cơ thể, ừm, nhiệt độ giảm xuống rồi, cô mở tủ quần áo lấy quần áo lát nữa mình muốn thay ra, áo bành tô màu hồng nhạt, bên trong là áo lông cao cổ màu trắng, tóc búi thành đầu củ tỏi.
Bản thân cô cũng đã 24 tuổi, ăn mặc trong sáng hoạt bát như vậy, ít đi một chút khí chất thanh nhã dịu dàng bình thường, tràn đầy cảm giác thiếu nữ.
"Bà chủ, cô muốn ra ngoài sao?" Vú Yoo quan tâm nói: "Bà chủ, cô vẫn còn sốt chứ, bây giờ cảm thấy thế nào rồi?"
"Tôi không sao, ở nhà buồn bực khó chịu, tôi đi ra ngoài dạo phố mua sắm với bạn, buổi chiều đi xem phim, có lẽ buổi tối cũng không quay về ăn cơm đâu."
Nayeon lái xe đến biệt thự Danji đón cô, trên mặt đeo kính râm thời trang khoa trương, áo lông cao cổ màu đỏ, giày bó màu đen, khuôn mặt vừa đẹp vừa ngầu, cô ấy thấy cách ăn mặt thiếu nữ ngoan ngoãn của Taehyung, chậc chậc một tiếng, vươn tay đánh giá Taehyung: "Hôm nay cosplay bé gái ngoan ngoãn sao? Trời ạ, tôi có cảm giác mình lừa bán thiếu nữ, cô này, năm nay 17 tuổi rồi sao? Non mềm đến ra nước luôn."
Taehyung đi vào trong xe, Eun Ju cũng ở trong xe.
Sau khi Nayeon cài dây an toàn xong, cũng không lập tức khởi động xe, mà xoay người nhìn Taehyung: "Cậu có biết khi tớ nhìn thấy cách ăn mặc mềm mại này của cậu, có cảm giác gì không?"
Taehyung hỏi: "Cảm giác gì, không đẹp sao?"
"Đẹp muốn chết, rất ngoan ngoãn luôn." Nayeon nâng tay chải chải tóc, đôi môi đỏ mọng đóng mở: "Ngoan ngoãn đến mức tớ có một loại xúc động, nếu tớ là đàn ông, tớ chỉ hận không thể lập tức đè cậu ra làm một trận... hoành tráng đến lên đỉnh."
Hai chữ kia Nayeon không nói ra tiếng, mà là nói bằng khẩu hình.
Eun Ju nhìn hiểu trước, ho khan hai tiếng, nâng tay che mặt: "Na, cậu cũng quá sắc tình rồi..."
Taehyung ngơ ngác hai giây cũng đã nhìn hiểu, khuôn mặt trắng nõn đỏ lên, nghiêng mặt đi, nâng tay che trán: "Na, cậu thật là..."
Hai chữ này làm mi tâm của cô khẽ nhảy lên.
Nayeon nhếch đôi môi đỏ mọng nở nụ cười: "Làm sao vậy, tớ nói rất đúng mà, cũng không biết Jungkook bị tiểu tiện nhân kia làm trái tim bị mê mẩn thế nào, nếu trong nhà tớ có một người vợ xinh đẹp như vậy, tớ hoàn toàn không thể nhịn được, cuối cùng anh ta có phải đàn ông không vậy, Cha Young, nếu tớ là đàn ông mà cưới cậu rồi, tớ chắc chắn sẽ hằng đêm sênh ca vỗ tay vì yêu với cậu mỗi tối."
Cái câu 'cuối cùng anh ta có phải đàn ông không' làm Taehyung nâng tay lên đè đè mi tâm, trên người vẫn còn có cảm giác chua xót, đặc biệt là gần đây người đàn ông này thay đổi bắt cô làm ra các loại tư thế không giống nhau, cô cảm thấy có chút thẹn thùng... Nghĩ thấy khoảng thời gian này người đàn ông kia giống như dục vọng khó lấp đầy vậy.
Buổi tối chỉ cần quay về biệt thự Danji chắc chắn sẽ chèn ép cô, buổi sáng khi tỉnh lại cũng vậy.
Lời này nói ra từ miệng Nayeon cũng không khiến Taehyung quá ngạc nhiên, cô hoàn toàn hiểu rõ tính cách của Nayeon, nên chỉ cười: "Được được được."
Nayeon cũng không trêu ghẹo nữa, cô ấy chỉ nhìn thấy sắc mặt Taehyung có chút tái nhợt, muốn chọc cô cười cười làm không khí sôi nổi một chút, lái xe chạy về phía trung tâm thương mại.
Còn Taehyung vì hai chữ 'sắc tình' to gan kia của Nayeon mà trên mặt vẫn đỏ.
Đi ăn cơm trưa trước, ba người đi dạo dọc theo khu quần áo nữ, khu trang sức, còn có khu quần áo nam, đi dạo cả buổi trưa, Nayeon hỏi đi ăn cơm tối trước hay là xem phim trước.
Eun Ju nói: "Thời gian còn sớm, đi xem phim trước đi."
Gần đây mới chiếu một bộ phim văn nghệ, nữ chính là một ngôi sao có quan hệ tốt với Nayeon, Nayeon trực tiếp bao rạp, ba người xem một lát, phòng chiếu phim lớn như vậy chỉ có ba người, Nayeon luôn luôn thích náo nhiệt nói: "Nếu không chúng ta ra phòng chiếu bên ngoài xem đi, chỉ có ba chúng ta rất chán."
Taehyung thì không sao cả, cô nhìn khuôn mặt trang điểm đẹp đẽ của Nayeon, tuy Nayeon đeo kính râm đội mũ làng chài còn mang khẩu trang, nhưng buổi chiều lúc đang mua quần áo vẫn bị một người bán hàng nhận ra được, rạp chiếu phim đông người, Nayeon còn là ngôi sao điện ảnh đang nổi tiếng.
"Không sao đâu." Nayeon biết lo lắng của Taehyung, cô ấy cũng lo lắng, gọi một cuộc điện thoại, cô ấy nói với Taehyung và Eun Ju: "Rạp số chín đã bắt đầu chiếu phim, vừa mới bắt đầu vài phút, chúng ta trộm đi vào ngồi ở phía sau, tối như vậy, ai có thể nhìn thấy tớ chứ."
"Đi thôi đi thôi."
Ba người đi đến phòng chiếu phim số chín.
Phim vừa mới bắt đầu được mười phút, bóng tối lúc mới đi vào khiến Taehyung khẽ nắm chặt ngón tay, cô chậm rãi hít thở hai lần mới thích ứng được, bởi vì trên màn hình lớn của phòng chiếu phim đang chiếu ánh sáng sáng rực của tên phim 'Mười ánh trăng chỉ mình em', nên cô cũng không cảm thấy quá khó chịu.
Nayeon nhìn một vòng, kéo cánh tay của Taehyung đi về phía trước: "Chúng ta ngồi ở đây."
Không phải là hàng cuối cùng.
Khoảng là hàng thứ ba từ trên xuống.
Hàng cuối cùng có hai đôi nam nữ đang hôn nhau nồng nhiệt.
Nayeon thả lỏng mặt, nhìn màn hình, có chút nhàm chán: "Hình như nam chính này là người được nhận giải người mới được yêu thích nhất trong giải Kim Lan vào năm ngoài, lúc ấy diễn bộ phim điện ảnh kia rất tốt mà, sao bây giờ lại diễn nát thế, không phải trình độ thật sự của cậu ta."
Eun Ju cũng gật đầu, cô ấy là biên kịch, cũng tiếp xúc với nhiều diễn viên, thời gian ở hãng phim cũng nhiều, liếc mắt một cái đã nhìn ra, biểu diễn của nam chính có chút hời hợt, rất nhiều chi tiết cũng xử lý không tốt lắm, nhất là cảnh chia tay với nữ chính đang chiếu trên màn hình lúc này, hoàn toàn bị biểu diễn của nữ chính đè nát.
Không có chút bùng nổ nào.
Eun Ju theo bản năng đưa ra bình luận rất chuyên nghiệp: "Thật sự, biểu diễn đều là kỹ xảo, tình tiết tình cảm không xử lý tốt lắm."
Taehyung xem phim, cô cũng không chuyên nghiệp như Nayeon và Eun Ju, nhưng cũng hiểu được, lúc nam chính chia tay với nữ chính quá bình tĩnh.
Âm thanh của Eun Ju vừa mới rơi xuống, hai nữ sinh ngồi ở phía trước đã cùng nhau quay đầu sang, một nữ sinh trong đó nói rất hung dữ: "Mấy người biết cái gì chứ?"
Tuy rằng không thể nhìn rõ ngũ quan, nhưng Taehyung vẫn cảm nhận được cảm giác bảo vệ nồng đậm, vừa nhìn đã biết là fan của nam chính.
Một nữ sinh khác kích động mở miệng: "Đúng vậy, mấy người cũng không phải diễn viên, sao có thể biết quay phim khó khăn cỡ nào chứ, XX trả giá vì bộ phim này nhiều như vậy, mấy người lại tùy tiện bôi nhọ diễn xuất của anh ấy."
Nayeon vòng tay lên ngực: "Mấy nữ sinh nhỏ như mấy đứa không thể chỉ nhìn mặt được, bôi nhọ diễn xuất của cậu ta? Diễn tệ như vậy còn không cho người ta nói sao? Dù sao bọn tôi cũng là người mua vé xem phim cho thần tượng của mấy đứa đấy."
XX quá lắm cũng chỉ là một người ở tuyến hai trong giới giải trí, bộ phim điện ảnh này hoàn toàn đều là dựa vào nữ chính mà chống đỡ.
Rõ ràng hai fan nhỏ này không muốn thấy thần tượng của mình bị nói xấu như vậy, kích động đứng lên, Nayeon nâng tay che trán, hình như không muốn quan tâm nhiều, hai fan nhỏ kia nói hai câu, bên cạnh có người nói: "Ồn ào cái gì, còn muốn cho người ta xem phim không."
Lúc này mới quay đầu đi.
Phim chiếu hơn hai giờ, giữa chừng Taehyung đi toilet, vẫn chưa đi đến toilet, đã nhìn thấy một bóng người màu đen thon dài cao ngất đang đứng trước cửa sổ cách cửa toilet không xa, hôm nay Jungkook mặc áo bành tô màu nâu nhạt, bên trong là áo lông màu đen, lạnh lùng lộ ra chút kiêu ngạo, quần tây màu đen ôm lấy đôi chân dài, lưng khẽ dựa lên cửa sổ, trong tay cầm một điếu thuốc.
Cô giật mình ngơ ngẩn mất một giây, trong thời gian một giây này, cô nghĩ đến hai vấn đề.
Đó chính là, hình như anh không giống người thích xem phim.
Còn có, cho nên, chắc chắn anh đến đây với ai đó, không thể nào là đàn ông, là đến cùng với phụ nữ.
Sau khi giật mình ngơ ngẩn mất một giây, Taehyung xoay người muốn đi.
Jungkook vốn đang tựa vào trước cửa sổ hút thuốc chợt nâng mắt lên nhìn thoáng qua đồng hồ trên tay, ánh mắt lướt qua một bóng dáng màu hồng nhạt, đầu búi củ tỏi lanh lợi, đôi mắt khẽ chớp, ánh mắt nhìn bóng lưng của cô gái đang nhanh chóng rời đi, dập tắt thuốc trong tay, nghĩ tới gì đó, mở rộng bước chân đi tới vài bước nắm lấy cổ tay của cô.
Anh gọi cô: "Hong Cha Young..."
Nâng tay xoay khuôn mặt của cô gái qua, thật sự là cô, bị sốt mà không chịu ở nhà cho tốt, chạy đến đây làm cái gì, anh mở miệng: "Không chịu ở trong nhà cho tốt, cô tới đây làm cái gì?"
Taehyung nói: "Tôi đến xem phim với Nayeon."
Jungkook nắm chặt cổ tay của người phụ nữ, cúi đầu đặt cằm lên trán cô, cảm giác nhiệt độ bình thường mới buông cô ra, nhìn vào mặt Taehyung, bởi vì trang điểm nhạt nên nhìn đỡ hơn, hai má có màu hồng nhạt bình thường, đẹp giống như hoa anh đào, mặc áo bành tô màu hồng, đầu búi củ tỏi tự nhiên trong sáng, tràn đầy cảm giác thiếu nữ.
Đây là lần đầu tiên Jungkook nhìn thấy người phụ nữ này ăn mặc màu sắc non nớt như thế, còn rất hợp với cô... Tóc búi lên, lộ ra cái trán trơn bóng như ngọc, mặt cô nhỏ, ngũ quan lại tinh xảo, đơn thuần sạch sẽ giống như một học sinh cấp ba vậy.
Anh lại nghĩ tới lúc người phụ nữ này đứng cùng Soo Jin đều sẽ bị nhận lầm là bạn trai bạn gái, người phụ nữ này rất non nớt, tràn đầy cảm giác thiếu nữ, đứng cùng Soo Jin cũng không hề có một chút cảm giác cách biệt tuổi tác nào, điều đó khiến anh không thoải mái.
Búi đầu củ tỏi, càng có dáng vẻ trong sáng đáng yêu hơn.
Người đàn ông nặng nề mở miệng: "Này, không phải tôi đã nói ít búi tóc lên rồi sao."
Anh không thích để người khác nhìn thấy dáng vẻ người phụ nữ này búi tóc lên.
Taehyung muốn rút tay mình ra, xung quanh có không ít người đi xem phim lui tới, không ít người đặt ánh mắt lên bọn họ: "Cái đó, Ngài Jeon, anh buông tay trước được không..."
Người đàn ông vươn tay, lấy đồ buộc tóc của người phụ nữ xuống, một đầu tóc dài màu đen có chút lộn xộn rũ xuống bên vai: "Không được búi tóc như vậy ở bên ngoài, cũng không phải học sinh cấp ba."
Taehyung chải chải tóc: "Không đẹp sao?"
Jungkook ngẩng đầu lên, mơ hồ 'ừ' một tiếng.
"Nayeon nói tôi như thế rất có vẻ trẻ tuổi mà."
Taehyung vén sợi tóc ra sau tai, bởi vì đã búi tóc gần cả ngày rồi, xõa tóc ra cũng không mềm mại chút nào.
"Thẩm mỹ của đàn ông và phụ nữ có thể giống nhau sao? Hơn nữa, Nayeon nói cái gì cô cũng tin à? Người phụ nữ kia một năm đổi mười mấy người bạn trai, cô xác định là muốn tin tưởng gu thẩm mỹ của cô ta?"
Jungkook cũng không muốn thừa nhận dáng vẻ của cô thế này rất ngoan, vừa ngoan ngoãn vừa sạch sẽ, ngoan ngoãn đến mức làm anh xuất hiện một loại xúc động muốn tìm một nơi không người làm cô.
Nhẫn nhịn xúc động, bỏ dây buộc tóc của người phụ nữ vào túi áo bành tô, nhìn xuống cô từ trên cao: "Hơn nữa, phát sốt vừa mới khỏi thì phải thành thật ở trong nhà đi."
"Jungkook..." Cửa toilet mở ra, Wonin đi tới, lúc cô ta nhìn thấy Taehyung thì khẽ ngạc nhiên, khóe môi vẫn giữ nụ cười như cũ đi tới trước một bước: "Cô Hong cũng ở đây à, đến xem phim điện ảnh sao? Thật trùng hợp."
Taehyung rũ mắt, che đi u ám nơi đáy mắt, quả nhiên, anh tới đây với Wonin.
Cô cố gắng khẽ nở nụ cười: "Ừ, thật trùng hợp."
Wonin khoác tay lên tay Jungkook, giống như không để sự tồn tại của Taehyung vào mắt chút nào, nhìn Taehyung nói: "Cô Hong, cô xem phim ở phòng số mấy, chúng ta cùng nhau đi qua."
"À, không cần đâu... Tôi đi toilet, hai người cứ đi xem trước đi." Taehyung gần như là trốn tránh đi về phía trước, đến trước cửa toilet, đẩy cửa đi vào trong.
Ở trước mặt Wonin, cô có một loại...
Dáng vẻ ân ái gắn bó của hai người, đem lại cho Taehyung một cảm giác không thể thở nổi, rõ ràng cô mới là Bà Jeon, nhưng nhìn thấy người đàn ông kia yêu thương một người phụ nữ khác trước mặt mình, cô giống như là một thằng hề vậy.
Anh dẫn Wonin đi xem phim, anh cũng sẽ giống như một bạn trai bình thường, không có dáng vẻ lạnh lùng hung dữ, đối với Wonin sẽ có một loại cảm giác dịu dàng của bạn trai mới có.
Cô mở vòi nước, vốc một nắm nước hất lên mặt mình.
Trong nháy mắt này, Taehyung nghĩ tới mẹ của mình, Kim So Hee.
Người phụ nữ dịu dàng tốt bụng, mang theo cảm giác cao quý từ trong xương kia, lúc dẫn cô đi ra khỏi nhà họ Hong, không hề quay đầu lại.
Mẹ của cô rất thích Hong Baek Hyeon, người đàn ông được cô gọi là ba kia, nhưng mà sau này, có thích đến mức nào cũng tan rã trước mặt người đến sau Han Ae Cha kia.
Bởi vì không chiếm được tình yêu của người đàn ông kia, cho nên không có danh phận bà Hong.
Không có tình yêu của đàn ông, cho nên, cái gì cũng không có ý nghĩ.
Trước khi Kim So Hee nhắm mắt, đã nói với Taehyung một câu, vĩnh viễn không cần thích ai, không cần thích người đàn ông của mình.
Bởi vì như thế, người khổ sở chỉ có mình mà thôi.
---
"Jungkook, cảm ơn hôm nay anh đã đến đây với em." Khuôn mặt trang điểm tinh xảo của Wonin lộ ra nụ cười, khoác tay lên cánh tay của người đàn ông.
"Giữa chúng ta, không cần khách sáo vậy đâu." Jungkook không dấu vết nâng tay lên, làm động tác cầm thuốc, rút cánh tay ra khỏi tay Wonin, đốt một điếu thuốc, nhẹ nhàng hút một hơi, dưới mũi thở ra sương khói màu trắng: "Wonin, em vào xem trước đi, bạn của em đã ở bên trong rồi, anh ở đây hút điếu thuốc."
"Được." Wonin đứng tại chỗ mãi không đi, khóe môi cô ta vẫn giữ nụ cười xinh đẹp như trước: "Jungkook, anh vẫn chưa ăn cơm đúng không, đều tại em, anh đến đây xem phim với em và Sul, cơm tối vẫn chưa ăn, chưa đến một giờ nữa phim sẽ chiếu xong, chúng ta cùng đi ăn cơm đi."
Jungkook nâng tay nhìn thoáng qua đồng hồ: "Em đi ăn với bạn đi, anh sẽ không đi, còn có việc."
Bị từ chối, sắc mặt tươi cười của Wonin cứng lại một chút, đọng lại khóe môi: "Được, vậy em đi vào trước đây."
Jungkook nhìn thoáng qua tin nhắn trên màn hình điện thoại, là của Jeon Tae Oh: "Lão Tam, đợi lát nữa đưa Sul về giúp anh, giữa chừng anh có việc, bị ông nội gọi lại, thật sự không thể đi được."
Ngón tay người đàn ông gõ mấy cái: "Tự mình hẹn gặp con gái, không chịu đến còn lôi em ra? Bây giờ lại còn tự đi luôn."
"Hạng mục với HYBE xuất hiện vấn đề, xảy ra tai nạn chết người, có lẽ đêm nay anh phải suốt đêm bay về."
Jungkook cau mày, gọi điện thoại qua, vừa nối máy đã hỏi: "Sao lại thế này?"
Jeon Tae Oh nói: "Không biết, còn đang điều tra, anh sẽ bay chuyến bay sớmqua đó, hình như rất phiền phức, VK và HYBE vẫn hợp tác rất tốt, bạn già đã rấtnhiều năm, lúc sáng nay đột nhiên nhận được điện thoại, sau hạng mục hợp táclàm mất mạng người, anh phải lập tức bay qua đó."
"Ừ, có chuyện gì thì liên lạc với em."
"Được." Jeon Tae Oh nói: "Đưa Sul về giúp anh, khó khăn lắm mớihẹn được con gái người ta ra xem phim, cuối cùng lại cho người ta leocây."
"Được, em biết rồi, lát nữa em sẽ bảo Sam Ki đến đưa người về."
Jeon Tae Oh trêu ghẹo nói: "Sao vậy, giữ khoảng cách với phụ nữ sao, ôi,là sợ bị em dâu phát hiện à, em dâu dịu dàng yếu ớt, có lẽ nhìn thấy em lui tớivới người phụ nữ khác cũng sẽ không phát cáu đâu."
Sao Jeon Tae Oh sao có thể không biết được, đứa em trai này của anh ta, có quanhệ không cạn với Wonin kia, vì cưới người phụ nữ đó đã cứng rắn với ông nộikhông chỉ lần một lần hai.
Tuy rằng người ở nước Mĩ xa xôi, nhưng anh ta cũng đã gặp Wonin kia trên mànhình mấy lần.
Jungkook gọi một cuộc điện thoại cho Sam Ki, dặn dò một chút, bảo Sam Ki đưa Woninvà Jung Rae Sul về, sau đó lái xe đi.
***
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro