Chap 2: Gả Hạn Hạn cho con nhé?
CP: Cung Tuấn x Trương Triết Hạn
Thể loại: ngọt, HE, có H
-----------------------------------------------
"Gả Hạn Hạn cho con nhé?"
Cậu nhóc nhà họ Cung đã ngước đôi mắt long lanh vệt nước nhìn vợ chồng ông Trương, bàn tay nhỏ xinh giơ lên không trung một chiếc kẹo mút cầu vòng làm tín vật, nói như vậy với thái độ vô cùng kiên định. Khi ấy, cậu nhóc chỉ mới tròn 5 tuổi.
1.
Cung Tuấn kêu khóc ầm ĩ trên chiếc xe ô tô đang lăn bánh di chuyển tới trường mẫu giáo. Cậu nhóc không muốn đi học, cậu thích ở nhà ăn vặt, xem hoạt hình siêu nhân, chán rồi sẽ ra sân vườn chơi bắn bi và đùa giỡn với con cún nhỏ ba mẹ mới mua về. Mặc cho mẹ Cung ra sức dỗ dành, cậu vẫn khóc thét lên đầy ấm ức.
Chiếc xe màu đen sang trọng tiến vào cổng trường, cậu hậm hực nhìn mẹ đưa mình tới gặp cô giáo. Cung Tuấn cuối cùng chấp nhận sự thật, là từ nay cậu sẽ phải tới trường mỗi ngày, phải ở chung, ăn chung, chơi chung với những bạn nhỏ khác. Cung Tuấn rốt cuộc vẫn là không hiểu. Để cậu tự học ở nhà có gì không tốt, mà ba mẹ nhất quyết ép cậu tới trường. Chắc chắn là do họ hết thương cậu rồi, không muốn thấy cậu trong nhà nên mới tìm cách đuổi khéo cậu đi.
Cung Tuấn dẫm chân bịch bịch tỏ ý bực mình, lững thững đi về phía sân chơi. Ở đây có nhiều trò chơi và có nhiều bạn bè lắm, chúng đều đang nô đùa rất vui. Nhưng lọt vào tầm mắt của Cung Tuấn giữa khung cảnh hỗn loạn ấy lại chỉ có một cậu bạn ở phía đằng xa đang ngồi thu lu một góc, mặc cho mọi người ở bên này hò hét ầm ĩ, cậu ấy vẫn ngồi quay lưng như thế.
Cung Tuấn tò mò tiến lại gần.
- Cậu cũng không thích tới trường sao?
Người bạn nhỏ giật mình ngoái đầu lại, bắt gặp ánh mắt Cung Tuấn đang nhìn, cậu ấp úng:
- Không...à..ừ...thực ra là tôi đang...
Cậu ấy ngập ngừng rồi nắm lấy tay, kéo Cung Tuấn ngồi xuống bên cạnh. Cung Tuấn tròn mắt, nhìn theo bạn. Ồ, thì ra cậu ấy xây nhà cho lũ kiến. Một mái nhà làm bằng lá cây xanh có hai cành que nhỏ để chống đỡ. Cậu ấy lợp nhiều lớp lá cho căn nhà, tránh để nó bị gió thổi bay, còn cẩn thận bỏ vào trong một miếng bánh mì và chút nước. Cậu ấy đặt thức ăn cho lũ kiến lên những phiến lá khác chứ không để trực tiếp trên nền đất, điều này khiến Cung Tuấn rất bất ngờ.
- Cậu có thấy tôi kì lạ không?
Có chứ. Cứng kiến sự việc này, trong thế giới quan của cậu bạn nhỏ họ Cung vang lên chấn động lớn. Nhưng không phải cậu ghét bỏ gì bạn đâu, giây phút ấy cậu đã đưa ra quyết định quan trọng nhất cuộc đời mình khi chỉ mới ngày đầu tiên đến trường mẫu giáo.
Cung Tuấn đứng thẳng dậy, đưa tay xoa đầu cậu bé kia rồi cười toe toét để lộ cả hàm răng sún, tặng cho bạn một chiếc kẹo ngọt:
- Cậu bạn nhỏ, cậu tên là gì? Sau này tôi sẽ lấy cậu!
2.
Cung Tuấn rất thích đến trường. Ngày nào cũng dậy sớm chuẩn bị mọi thứ thật chu đáo để chờ bác tài xế đưa đi học. Nhận ra sự thay đổi nhanh đến khó tin của cậu, ba mẹ Cung vô cùng ngỡ ngàng. Cung Tuấn vui vẻ mở cửa xe chạy một mạch vào trong lớp, mắt dáo dác nhìn quanh tìm kiếm.
Trương Triết Hạn chưa tới.
Cung Tuấn lại xoay người chạy hùng hục về phía cổng trường chờ bạn. Cậu nhóc đứng đó rất lâu, mãi tới khi chuông reo, cậu mới thấy ba Trương đưa Triết Hạn tới.
Cung Tuấn lon ton chạy lại, trước mặt ba Trương tặng kẹo cho Triết Hạn, lễ phép chào ba rồi dắt bạn vào lớp. Ba Trương có chút ngơ ngác, thằng bé đó là ai, sao lại chào ông bằng ba nhỉ? Từ đó ngày nào ông cũng thấy thằng bé đón đưa con trai ông, tặng kẹo, chào ba, rồi kè kè đi cạnh mọi lúc mọi nơi. Hỏi ra mới biết, thì ra là thiếu gia nhà họ Cung giàu có trong thành phố. Còn vì sao cậu ta lại say mê Triết Hạn nhà ông như thế thì ông cũng chịu, chỉ biết là ông chưa từng thấy nó xuất hiện đi bên cạnh ai khác, cũng chưa từng thấy nó đối đãi với ai đặc biệt như vậy.
3.
Dư Tường học lớp kế bên sang mượn Triết Hạn một cuốn truyện tranh. Cậu ta bảo sẽ đem về để tối mẹ đọc cho nghe trước khi đi ngủ. Triết Hạn rất hào phóng, nói cậu bao giờ trả cũng được. Hai người cười nói một lúc mới chịu thôi.
Triết Hạn để ý, hôm ấy Cung Tuấn vẫn tặng kẹo cho mình, nhưng không còn đi cùng nữa. Đến khi tan học, Triết Hạn ngồi sau xe đạp của ba để ý có chiếc ô tô đen cứ lầm lì bám theo sau. Tới nhà rồi, cậu đang định đóng cổng thì từ trên chiếc xe đó, Cung Tuấn nhanh như cắt lao xuống, chạy thẳng vào trong trước con mắt ngơ ngác của Triết Hạn.
Cung Tuấn hấp tấp vào nhà bếp, lễ phép cúi chào ba mẹ của Triết Hạn đang lúi húi nấu cơm. Cậu lấy trong cặp ra một chiếc kẹo mút cầu vòng xoắn tròn. Chiếc kẹo này to hơn những chiếc mà Cung Tuấn thường hay tặng Triết Hạn bởi cậu nghĩ người lớn sẽ ăn nhiều hơn trẻ con, hơn nữa lại còn là hai người lớn. Ba mẹ Trương vẫn đơ người chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nhìn nhau rồi lại nhìn cậu. Cung Tuấn kéo tay mẹ Trương đặt kẹo vào tay bà, sau đó nắm lấy tay ba Trương, rất chân thành mà bày tỏ một cách nghiêm túc:
- Bác ơi, bác trông con có đẹp trai không ạ? Có bác nhỉ. Con cũng thông minh lắm, cái gì con cũng học được, lại rất ngoan ngoãn, dễ thương. Nhà con ba tầng, hai ô tô, cũng tạm ổn bác ạ. Bác xem xét mai này gả Hạn Hạn cho con nhé?
Triết Hạn nghe xong há hốc miệng. Ba mẹ Trương phì cười, ấy thế mà đồng ý lấy cây kẹo mút của Cung Tuấn rồi nhận lời với cậu. Khỏi phải nói, Cung Tuấn sung sướng vô cùng. Cậu biết ngay mà, đáng yêu như cậu, đến Triết Hạn còn mê nữa là ba mẹ Trương.
Cung Tuấn được mời lại ăn cơm, cũng nhờ đó mà cậu biết thật ra Triết Hạn hơn cậu một tuổi, anh sinh non nên đi học muộn một năm. Cung Tuấn cũng hơi đắn đo về sau sẽ gọi nhau thế nào, nhưng rồi cậu tặc lưỡi cho qua. Lấy nhau về rồi, gọi thế nào chẳng được!
Từ sau khi được ba mẹ Hạn Hạn công nhận, Cung Tuấn cứ thấy ai mon men lại gần người thương của mình là y như rằng sẽ chống nạnh mà đanh đá cảnh cáo:
- Này, ba mẹ cậu ấy nhận tớ làm con rể rồi. Các cậu không có phần đâu! Tránh xa vợ tương lai của tớ ra! Tớ mà thấy là tớ đánh cho bờm đầu!
4.
Cung Tuấn nằng nặc đòi học chung lớp chung trường với Triết Hạn. Ba mẹ Cung chiều con nên cậu được toại nguyện. Sáu năm Tiểu học, họ đều là bạn cùng bàn. Có lần Triết Hạn đi học muộn, anh nói ba mẹ đi làm từ sớm nên không có ai gọi anh dậy, Cung Tuấn vì thế mà buổi chiều hôm đó cũng cố tình đi muộn. Kết quả là lớp bị trừ điểm thi đua, hai người bọn họ bị phạt lao động một tuần.
Lần khác Hạn Hạn điểm kém do gặp trúng bài khó, anh buồn thiu cả buổi. Cung Tuấn không ngần ngại vo luôn bài kiểm tra 100 điểm của mình vứt thùng rác, sau đó khóc lóc mếu máo, nói rằng sợ bị ba mẹ rầy la. Anh vì bận dỗ cậu nên cũng quên mất luôn chuyện buồn, lát sau đã vui vẻ trở lại.
Đều đặn ngày nào cậu cũng sẽ mang kẹo cho anh, luôn luôn đứng về phía anh, tin tưởng và bảo vệ anh vô điều kiện.
Có thiếu gia nọ, cố sống cố chết giành lấy chức vị Lớp trưởng, sau đó chưa từng có ai dám tố cáo tội lỗi của Trương Triết Hạn trước mặt thầy cô.
5.
Ba mẹ Cung biết việc con trai mình say mê thằng nhóc nhà họ Trương, làm đủ mọi việc để lấy lòng nó, liền tỏ ra không vui. Tới trung học, ba mẹ ép Cung Tuấn học trường Quốc tế đắt đỏ để gia đình Triết Hạn không thể theo được. Thằng bé cũng ngoan ngoãn nghe theo, ba mẹ Cung chắc mẩm Cung Tuấn đã chán ngấy Triết Hạn rồi. Chưa kịp vui mừng, nào ngờ Cung Tuấn kèm cặp Trương Triết Hạn một mùa hè, anh xuất sắc lấy được học bổng toàn phần của trường, thuận lợi vào chung lớp với cậu. Sau đó tiếp tục chuỗi ngày đội Trương Triết Hạn lên đầu của Cung thiếu.
6.
Trương Triết Hạn càng lớn lại càng là hình dáng khiến người ta mê mẩn. Chính là kiểu mỹ nhân đẹp không tỳ vết, vừa mềm mại, vừa cương quyết lại sắc sảo. Vậy nên anh rất hay bị lũ con trai đốn mạt để mắt tới. Anh bị chúng chặn đường giở trò cợt nhả, đã cố vùng vẫy mà mình anh chẳng thể đấu lại cả đám đông. Đúng lúc này Cung Tuấn từ đâu bay ra đánh đấm loạn xạ một hồi, dạy cho bọn chúng bài học.
Cả người cậu bầm dập tím tái, trở về bị ba mẹ trách mắng, cấm cậu từ nay không được thân thiết với Triết Hạn nữa, nếu không sẽ đuổi cậu ra khỏi nhà. Cung Tuấn không cãi một lời, lễ phép chào ba mẹ rồi bỏ đi.
Đêm đó cậu lặng lẽ ngồi ngoài cổng nhà họ Trương đến khuya, mẹ Cung xót con lại phải sai người đón cậu về. Từ đó bà không cấm đoán hai người họ nữa.
7.
Ấy thế mà Triết Hạn lại phải lòng một cô gái. Cung Tuấn giận điên cả người, rõ là Mèo nhỏ cậu nuôi từ bé, lại bị kẻ khác cướp mất. Ban đầu cậu hậm hực quát mắng anh là đồ phản bội. Sau dần cậu biết chấp nhận một sự thật rằng tình yêu, không phải là khao khát muốn chiếm hữu người ấy cho riêng mình, mà là chỉ cần người được hạnh phúc, cho dù có đau phế tâm can cũng phải mỉm cười để người an lòng.
Cung Tuấn tập làm quen với việc Triết Hạn đi bên cạnh mình nhưng cả ngày chỉ tơ tưởng đến cô gái kia. Cậu đau lòng nhưng quyết định giữ kín cảm xúc của mình, để được ở bên anh mãi mãi, chăm sóc anh với tư cách là một người bạn.
Rồi anh bị cô ta từ chối. Anh lang thang đi trong cơn mưa giông xối xả, cậu cũng đi theo anh. Anh đau một, cậu đau mười, nước mưa táp vào cơ thể, lạnh đến tê tái. Anh đứng ở trên cầu, tay vịn vào lan can, đưa đôi mắt nhìn hướng ra xa. Triết Hạn cởi dép, Cung Tuấn thất kinh không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức quỳ xuống ôm lấy chân anh, mồm năm miệng mười van xin, nước mắt lưng tròng:
- Em xin anh, không yêu người này thì yêu người khác, sao phải vì cô ta mà anh nghĩ quẩn như vậy? Anh đừng thế này, em đau lòng lắm. Hạn Hạn, em cũng biết đau mà...
- Điên à? Bỏ ra coi. Anh có nhảy cầu đâu mà em sợ.
- Thế anh cởi dép làm gì?
- Có viên đá chui vào trong.
Cung Tuấn mặt ngắn tũn, thở phào nhẹ nhõm, đưa tay bế anh vào lòng, ôm về nhà.
Ngày hôm sau, Cung thiếu sốt cao, nước mũi chảy dài, ho sù sụ, giọng khản đặc, vẫn mặt dày sang nhà người ta đòi ăn cháo. Ba mẹ Trương chăm sóc cậu rất chu đáo, Triết Hạn cũng lo lắng, cứ 15p lại kiểm tra nhiệt độ một lần. Cung Tuấn sướng rơn, trong lòng như có trăm hoa đua nở.
Có trời mới biết, chính cậu ta là người gặp mặt nữ sinh kia đe doạ nếu không tránh xa Triết Hạn, sẽ thuê người giết cả nhà cô ấy, làm người ta sợ hãi đến mức sau đó phải chuyển đi nơi khác để sống.
8.
Năm nhất Đại học, bọn họ chính thức ở bên nhau. Triết Hạn vì sợ bản thân không xứng với Cung Tuấn mà không ngừng nỗ lực, chăm chỉ học hành đạt thành tích xuất sắc. Cung Tuấn vừa học vừa làm, đi trên con đường của riêng mình, không theo sự sắp xếp của ba mẹ. Tốt nghiệp qua ba năm, bọn họ đều đã thành công, vẫn luôn bên nhau vượt qua những giai đoạn khó khăn nhất.
Bỗng một ngày, nhà họ Cung phá sản. Ba cậu bị người ta lừa mất hết gia tài, phải bán nhà để trả nợ. Tiền bạc bao lâu nay cậu tích cóp được cũng không cánh mà bay đi hết. Cung Tuấn chật vật gây dựng lại mọi thứ từ đầu. Ba mẹ Trương đã dốc hết tiền tiết kiệm bao nhiêu năm qua đưa cho cậu xoay xở việc gia đình, Trương Triết Hạn cũng không vì việc này mà thay lòng đổi dạ, một mực cùng cậu đi lên từ hai bàn tay trắng. Đã có những lúc họ chia nhau một ổ bánh mì cũ vừa dai vừa khô, dặn lòng phải ăn để có sức tiếp tục làm việc. Đã có khi, Cung Tuấn vì kiệt sức mà ốm liệt giường cả tuần, đến thuốc cũng không có tiền để mua, Triết Hạn chỉ biết khóc trong bất lực. Đã có những lúc, cậu đau đớn chấp nhận để anh ra đi, để anh tìm được một người có thể bảo vệ được anh, lo lắng cho anh một đời chu toàn nhưng anh kiên quyết nghe theo trái tim mình mà ở lại, anh nói nghèo cũng được, khổ cũng được, chỉ cần có nhau là được. Cung Tuấn lại cảm động khóc rưng rức như một đứa trẻ.
Mãi về sau, họ mới biết, đây chỉ là một phép thử của ba mẹ Trương và ba mẹ Cung, để xem khi tình yêu bị đặt vào trong vòng xoáy của cám dỗ và nghèo đói, hai đứa trẻ sẽ giải quyết thế nào. Tình yêu của họ, to lớn đến đáng ngạc nhiên, đẹp đẽ như câu chuyện cổ tích giữa cuộc sống đời thường.
9.
Cung Tuấn quỳ một chân xuống, đây không phải lần đầu tiên cậu quỳ trước mặt anh, nhưng lần này đặc biệt hơn cả, cậu có chút hồi hộp đan xen lo lắng. Trong khung cảnh ngập tràn ánh nến và hoa, trước sự ngưỡng mộ chúc phúc của bạn bè, Cung Tuấn đã cầu hôn Trương Triết Hạn thành công.
- Hạn Hạn, em là chàng rể ba mẹ anh nhận từ nhỏ. Ngày đó vì em dễ thương nên ba mẹ đã ưng thuận gả anh cho em. Đến nay em vừa đẹp trai lại tài giỏi, em có sự nghiệp riêng, đủ để nuôi anh cả đời, anh có bằng lòng cho em một chân rửa bát, nấu cơm, dọn nhà cho anh không?
Triết Hạn bật cười, nơi đáy mắt long lanh cảm xúc, anh e thẹn gật đầu đồng ý. Giây phút chiếc nhẫn được đeo vào ngón áp út của anh, họ chính thức gắn bó với nhau cả đời. Hai người ôm chầm lấy nhau, hạnh phúc vỡ oà. Một đời dài như thế, gặp được nhau, chính là vận may lớn nhất rồi.
10.
Đêm tân hôn rực rỡ sắc đỏ, ánh nến bập bùng sưởi ấm cả không gian. Triết Hạn thả mình vào bồn tắm để thư giãn sau một ngày dài. Hôm nay bọn họ tiếp bao nhiêu là khách, uống bao nhiêu là rượu, khiến cả người anh mệt rã rời.
Cung Tuấn mở cửa đi vào, hoà vào nước vài giọt tinh dầu, rồi cậu ngồi trên thành bồn matxa cho anh. Cậu thuần thục lắm, chỉ một loáng thôi anh đã thấy thoải mái hơn nhiều. Cậu cúi xuống ngậm lấy cánh môi của anh, mơn trớn nhẹ nhàng. Về sau càng lúc càng cuồng nhiệt, Cung Tuấn mạnh mẽ dùng lưỡi tách mở khớp hàm đưa vào sâu bên trong khoang miệng thơm dịu của anh. Nước bọt hoà quyện ngọt ngào, hai chiếc lưỡi xoắn lại với nhau, nếm trọn hương vị ái tình say mê.
Tuấn Tuấn nhấc bổng anh, bế anh về phòng tân hôn. Cậu dịu dàng đặt anh nằm trên giường, cánh hoa hồng dính vào da thịt đã hồng rực lên vì ngại ngùng của anh, cảnh tượng càng thêm phần quyến rũ. Cậu đè lên anh, điên cuồng chiếm hữu từng chút một. Nụ hôn rải rác khắp cơ thể, mỗi nơi đi qua đều để lại dấu yêu nồng cháy. Cho đến khi bờ môi nóng bỏng kia phả hơi thở đầy nam tính vào eo thon, cả người anh bất giác run lên.
Cậu dịch xuống bên dưới, ngậm lấy cự căn đã bị kích thích của anh, không ngừng mút mát phục vụ nhiệt tình. Đầu lưỡi trêu đùa, vờn quanh quy đầu, không khách khí mà khẽ cắn hờ một nhát. Triết Hạn rùng mình, tay túm lấy ga giường đầy căng thẳng. Cậu vươn tay ra đan vào tay anh an ủi, vỗ về. Tay còn lại tìm đến hai đầu ti xoa nắn mạnh bạo khiến chúng dựng đứng lên, còn hồng hồng trông rất thích mắt.
Miệng lưỡi cậu trơn tru, nhả ra mút vào rất có nhịp, khiến anh vô cùng thoả mãn. Cún bự nhả tiểu đệ của mèo nhỏ, dùng tay tuốt mạnh mấy cái, anh run rẩy bắn lên tay cậu. Đôi bàn tay thon dài dưới ánh nến còn lóng lánh thứ dung dịch trắng trong, cầm túyp thuốc bôi trơn lấy một ít rồi xoa đều.
Triết Hạn mơ mơ màng màng, hai mắt phủ sương nhìn Cung Tuấn dùng hai ngón tay thon dài lần mò tìm cúc huyệt của mình mà dứt khoát đút vào trong. Triết Hạn lập tức cứng người sợ hãi, lần đầu tiên có vật thể lạ xâm nhập vào cơ thể, anh nhất thời chưa thích ứng được. Cậu ban đầu cố chấp tiến sâu, nhưng anh vừa đau vừa sợ, đã ngồi bật dậy ôm lấy cổ cậu khóc thút thít mà lắc đầu lia lịa.
Cung Tuấn đặt bàn tay to lớn lên lưng anh mà dỗ dành:
- Hạn Hạn, cố chịu một chút, chỉ đau mỗi lúc này thôi.
Anh vẫn bám chặt cả người, áp sát vào lồng ngực rắn chắc của cậu, đôi chân trắng thon vòng qua eo cậu. Ở tư thế này anh có thể cảm nhận rõ ràng côn thịt của cậu đã căng trướng lớn lắm rồi, vậy mà cậu vẫn dịu dàng kiên nhẫn với anh, bất chấp bản thân cũng đang bị cơn kích tình bức bối phát điên. Anh nghĩ lại thấy thương cậu, cố ép bản thân thả lỏng người hơn chút nữa.
Cậu thuận thế đẩy vào sâu để khai phá đường đi. Cậu cho thêm một ngón tay nữa, ba ngón tay ra vào nhịp nhàng bên trong hậu huyệt non mềm, ấm áp của anh. Triết Hạn có hơi đau rát, cậu lại rất chậm rãi, yêu chiều, dần dần giúp anh làm quen. Nhưng ba ngón tay kia sao đủ thoả mãn cơn sóng tình đang cuộn trào trong căn phòng nặc hương vị sắc dục này. Anh khao khát một vật gì đó lớn hơn mới đủ, bèn rúc rúc vào hõm cổ cậu mà rên rỉ. Anh ép mình vào sát cậu hơn, cọ cọ phần thân dưới biểu hiện sự thèm muốn, bàn tay nhỏ xinh lần tìm hạ thân to lớn kia mà tụt xuống lớp vải ngăn cách vướng víu, nắm lấy con quái thú đang ngóc đầu dậy, nghịch nghịch hai viên tinh hoàn rồi còn lấy tay ấn nhẹ lên mã mắt.
Chịu kích thích quá dữ dội này của anh, vật thể mau chóng rỉ nước. Cậu ném anh trở lại giường, đặt lên khuôn miệng xinh đẹp kia một cánh hoa hồng. Môi lưỡi lại hoà quyện quấn quýt. Hai chân anh quấn vòng quanh eo cậu, cậu đặt côn thịt của mình trước cúc huyệt, chậm chạp tiến vào cho đến tận cùng. Sau đó cậu từ từ rút ra, được một nửa lại bất ngờ đâm sâu trở lại. Triết Hạn bị đau, cắn phập vào môi dưới của cậu đến bật máu. Nụ hôn của họ bây giờ vừa thoang thoảng vị cánh hoa hồng lại phảng phất mùi máu tanh. Cậu gia tăng tốc độ và điều khiển lực đẩy, tiếng lép nhép ái muội phát ra đầy kích thích. Cậu ngậm lấy đầu ti hồng, mút mát mơn trớn, bên còn lại cũng được một tay chăm sóc chu đáo. Tay kia cậu ra sức nắn bóp cánh mông căng mẩy tròn trịa của anh.
Cậu xem ra vô cùng bận rộn trong quá trình phục vụ người dưới thân. Hai ba điểm nhạy cảm đều bị cậu làm cho tê dại, anh vô thức bật ra tiếng rên rỉ yêu kiều câu dẫn. Cung Tuấn nhấp nhấp liên hồi, lần nào cũng đâm lút cán vào tận trong. Nội bích yêu nghiệt cứ mút chặt lấy côn thịt của cậu, khiến nó càng đâm càng hăng, lại thêm sưng lên một nấc. Cậu nghe anh khẽ kêu lên, biết mình đã chạm đúng điểm G, liền cứ thế phát huy, nhắm thẳng mà đâm xuyên vào. Cơ thể anh mềm mại ấm áp, quyến rũ đến phát điên. Cả hai người cùng rơi vào bể ái tình dục vọng, khoái cảm xâm chiếm, lấn át đi cảm giác đau của cơ thể, chỉ còn lại sự sung sướng đê mê.
Cung Tuấn rút ra, bắn lên ga giường, sau đó ôm Triết Hạn nằm vật ra thở hổn hển. Cậu phủ lên đôi môi khô khốc của anh dòng mật ngọt từ miệng mình, an ủi anh sau trận hoan lạc vừa trải qua. Cuối cùng, họ đã chính thức thuộc về nhau, cả tâm hồn và thể xác, cả tình cảm và trên danh nghĩa. Cung Tuấn hạnh phúc đặt một nụ hôn lên trán Triết Hạn, dùng ánh mắt cưng chiều nhìn anh, khoé miệng khẽ cong lên nụ cười hạnh phúc:
- Bảo bối! Em yêu anh!
- Anh cũng yêu em!
*****
Cung Tuấn ôm mỹ nhân trong lòng, vui sướng nhìn lên trần nhà, Triết Hạn cũng đưa mắt nhìn theo. Cung Tuấn cười khanh khách chế giễu, chỉ tay vào mặt Au và các bạn độc giả, nói khẽ vào tai Tiểu Triết:
- Anh xem, thật tội nghiệp những kẻ Valentine mà không có người yêu phải ngồi đây ăn cẩu lương của chúng ta! Bọn họ, đáng thương biết bao.
Triết Hạn ngại ngùng đập vào ngực Cung Tuấn một nhát, sau đó gật đầu tán thành lời Cún bự vừa nói, anh cũng cảm thấy bọn họ, thật sự quá đáng thương mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro