Sinh con trên hồ
Cảnh báo nội dung nhạy cảm
Vui lòng nhấn quay lại nếu bạn chưa đủ 18 tuổi.
"Ow..." Tỉnh giấc bởi một cơn đau từ phần dưới của mình, Jay thốt lên một tiếng rên nhỏ để không đánh thức người bạn đời nằm bên cạnh.
Mười phút trôi qua, cơn đau không dừng lại mà dường như càng tồi tệ thêm, Jay không biết có chuyện gì đang xảy ra với mình. Cậu nghĩ thầm trong đầu chắc là do tối qua mình đã ăn gì đó linh tinh. Hai tay xoa nắn phần bụng to lớn của mình. Chỉ một năm trước thôi, bụng cậu vẫn có sáu múi, thân hình săn chắc không một chút mỡ thừa. Sau khi bỏ sự nghiệp bơi lội vào cái tuổi ba mươi lăm, thân hình của cậu bắt đầu phát phì không kiểm soát. Từ ba tháng trước bụng cậu đỡ trở nên to như một quả bóng, trông không khác gì mấy ông chú bụng bia chuyên làm văn phòng.
Chồng cậu rất lo lắng vì vấn đề cân nặng của cậu, anh động viên cậu chơi một môn thể thao để giảm cân. Anh đã mua cho cậu một chiếc thuyền Kayak để cậu chèo trong chiếc hồ gần nhà mỗi sáng. Suốt một tháng này cậu đã kiên trì tập luyện, vậy mà cân nặng chẳng những không giảm đi mà còn tăng lên, thậm chí chiếc bụng của cậu còn phình to ra.
Nhìn đồng hồ đã sáu giờ sáng, Jay quyết định dậy để đi bơi thuyền. Nặng nề ra khỏi chiếc giường lớn, cậu hướng tới nhà tắm.
Ngay sau khi đi vệ sinh xong, cậu chợt nhận ra dương vật của mình đang sưng phồng lên to hơn ngày thường. Mặc dù không biết nguyên nhân tại sao, nhưng những cơn đau lại kéo đến làm cậu phân tâm.
Hai tay vịn vào thành tủ, cơn đau khiến cậu khó đứng thẳng lên. Cậu đã suy nghĩ đến việc bỏ buổi tập hôm nay. Nhưng cậu không thể phụ tấm lòng của chồng được, và quan trọng hơn hết là cậu cần phải giảm cân thật sự. Bỏ một buổi tập thì những buổi tập trước đó trở thành công cốc.
Những bộ đồ bơi trước đây của cậu đã không còn vừa vặn từ khi cậu tăng cân. Chồng cậu đã mua cho cậu một bộ đồ bơi mới vừa vặn hơn. Ngay cả khi thế thì gần đây nó cũng đang trở lên chật chội.
Khó khăn kéo chiếc áo xuống qua chiếc bụng căng tròn, Jay hướng về phía cửa và lấy chiếc thuyền của cậu ra, quên đi nỗi đau hồi sáng.
Sáng sớm, mặt hồ vẫn còn phủ đầy sương mù. Nước hôm nay không quá lạnh, có lẽ chèo thuyền xong cậu sẽ bơi một vòng.
Trong khi khởi động để làm ấm người, một cơn đau khác lại chạy dọc sống lưng cậu. Bây giờ không chỉ bụng cậu mà cả người đều đau, không biết hôm qua cậu ăn phải thứ quái quỷ gì.
Sau khi chèo được 2 km ra giữa hồ, những cơn đau lại ập đến với cậu, nhưng lần này nó rất khác. Cơn đau khiến cậu cứng cả người, những ngón chân co lại.
"Ah...Ah..." Rên rỉ vì những cơn đau, Jay dừng việc chèo lại, vặn vẹo thân mình cố gắng tìm một tư thế căn bằng thoải mái hơn.
Bỗng nhiên cậu cảm thấy mình cần đi vệ sinh, bụng cậu đau quặn và có thứ gì đó muốn trôi ra khỏi hậu môn cậu.
"Mình không thể chịu đựng thêm nữa." Có lẽ cậu cần phải bơi lại bờ. Nhưng sức lực của cậu không đủ để làm thế. Cơn đau làm hai tay cậu rã rời, chỉ có thể bám chặt vào bụng.
Cơ thể dần trở nên căng nóng, khó khăn lắm cậu mới có thể lột được chiếc áo khi nó mắc kẹt ở phần bụng. Giờ đây phần thân trên của cậu đang lõa lồ ngay giữa hồ. Chiếc bụng cậu sưng phồng và căng bóng, nổi lên cả những đường gân xanh.
Cậu phát hiện bụng mình đang trĩu xuống, đè nặng vào hai chân khiến cậu phải nhích hai chân ra xa một chút, nhưng vẫn không đủ khoảng không cho chiếc bụng khổng lồ. Cậu quyết định rút chân ra khỏi phần thân thuyền, xoay người nằm ngửa lên trên thuyền, hai chân gác cao lên trên mạn thuyền, cố gắng dang rộng nhất có thể để loại bỏ sự căng nóng ở bên dưới.
Sự dễ chịu đến không được bao lâu thì cậu cảm thấy một khao khát muốn rặn ra, mặc dù không biết gì, nhưng thôi thúc quá lớn khiến cậu hành động theo bản năng.
"GRHH..." Sau một hơi dài. Cậu thấy quần mình ướt. Ban đầu còn tưởng là nước tràn vào, nhưng không phải. Chiếc thuyền vẫn nguyên vẹn và cân bằng giữa lòng hồ.
Nước rỉ ra từ phía dưới của cậu, không ngờ cậu lại đi vệ sinh không kiểm soát như vậy. Cảm thấy cái gì đó đang chuyển động trong cơ thể mình, cậu đau đớn hơn bao giờ hết.
Hai chân vẫn dang rộng sang hai bên, cảm giác ướt át trong quần và căng nóng phía dưới làm cậu vô cùng khó chịu. Cậu quyết định cởi quần ra. Thân thể hoàn toàn trần trụi.
Cậu theo bản năng sờ xuống phần phía dưới, rên rỉ và thở sâu trong những cơn đau ngắt quãng. Cậu thấy lỗ hậu của mình dãn to ra, phình ra dưới tác động của một thứ gì đó. Những cơn đau như xé đôi cậu, khiến cậu phải chửi thề.
Đau đớn và sợ hãi vì một mình, cậu không đủ sức để chèo vào bờ ngay bây giờ và cậu còn đang khỏa thân rên rỉ. Có cái gì đó cọ vào thành lỗ hậu của cậu, ma sát bên trong.
"Ah...Ah..." Cậu nương theo những cơn đau cố gắng rặn xuống. Trong khi một tay xoa chiếc bụng khổng lồ, một tay chạm ở phía dưới xem điều gì đang diễn ra. Cậu sờ thấy một thứ gì đó trơn nhầy và có tóc.
Một đứa bé.
Con của cậu và chồng cậu đang ở trong cậu. Cậu đang đau đẻ. Ngay lúc này. Ngay giữa hồ.
Sự việc đến quá đột ngột, một dòng điện chạy dọc theo xương sống cậu. Ý chí của cậu đang trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Cậu phải nhanh chóng sinh đứa bé ra, nếu không có thể nó sẽ ngạt thở.
Nhưng sau nhiều lần rặn, đứa bé vẫn ngoan cố không chịu đi xuống, hậu môn cậu thì bỏng rát vì đau đớn. Cậu quyết định đứng dậy, nhờ trọng lực giúp việc sinh nở dễ dàng hơn.
Nghĩ thì dễ hơn làm, cậu đau đớn xoay người lại, nằm úp sấp xuống thuyền, khi chiếc bụng chạm xuống đáy, một cơn đau đớn lại nổi lên, cậu không thể di chuyển được. Chờ cơn đau qua đi, cậu từ từ ngồi dậy, cố gắng giữ thăng bằng trên chiếc thuyền bé. Cậu quỳ hai tay hai chân trên chiếc thuyền, mông chổng lên cao, cố gắng rặn một hơi dài.
"GRH...GRH..." Đứa bé đã dịch chuyển xuống dưới thêm một chút. Cậu lấy hết sức ngồi xổm dậy, hai đùi áp chặt vào bụng, nương theo từng cơn co thắt rặn xuống.
"GRH....AHHHHH" Cuối cùng đầu đứa bé cũng đi ra ngoài kèm theo cảm giác xé rách đau đớn. Việc cần làm tiếp theo là rặn hai vai đứa trẻ ra.
Từng cơn gió thổi qua thân hình trần truồng của của cậu, cậu bắt đầy thấy lạnh và kiệt sức, cậu tự an ủi mình, an ủi đứa con sắp chào đời.
"GRHHHH..." Sau cú rặn lớn, hai vai đứa bé bật ra, cậu lấy tay đỡ con, nhẹ nhàng kéo đứa bé ra ngoài. Đau đớn như xé rách phần dưới. Hai môi cậu bặm chặt và tiếng rít phát ra qua từng kẽ răng.
"Oe...Oe..." Đứa bé cuối cùng cũng chào đời, một đứa bé gái xinh xắn. Cậu nhẹ nhàng ôm nó lên. Nước mắt chảy ra từ khóe mắt cậu, lăn dài trên gò má.
Rặn thêm một lần nữa, nhau thai trôi ra ngoài. Cậu cố gắng lấy bộ quần áo bơi của mình lau cho con bé, áp con bé vào ngực.
Cậu thấy chồng cậu ở phía xa xa, đang chèo thuyền lại gần với khuôn mặt đầy lo lắng. Mặt trời đã lên đỉnh đầu, đã giữa trưa, có lẽ anh đã tìm cậu một lúc lâu. Anh tiến lại gần, ôm lấy cậu và cả con bé.
Anh bật khóc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro