Chap 56: Thiên hành cửu ca (hạ)
Thái hậu vì lo hắn lấn áp tân đế, hết lần này đến lần khác đem lực lượng quân đội trong tay y giải giáp
...
Lòng người đổi thay mà hắn đối người lại một mực không đổi...
...
Giặc ngoại xâm tiến đánh, lực lượng quân đội lâu ngày giải giáp lực lượng mỏng
Vương Tuấn Khải thống lĩnh quân đội, chịu bao khó khăn thiếu thôn, lực lượng lại chênh lệch quá lớn so với địch
Hắn lấy ít địch nhiều, thề sống chết cùng tam quân bảo vệ cổng thành.
...
Trận chiến cuối cùng nổ ra vô cùng khóc liệt, lực lượng quân ta đã hao tổn không ít. Vương Tuấn Khải trên sa trường vẫn không chút lùi bước tiến đánh
Khoảnh khắc hắn vừa chém xuống đầu chủ tướng của địch, không kịp đề phòng bị một mũi tên bắn lén xuyên vào ngực
Ngọc bội năm đó Dịch Dương Thiên Tỉ tặng hắn rơi xuống đất vỡ tan, Vương Tuấn Khải ngã xuống
Ánh mắt hắn nhìn thẳng lên bầu trời mỉm cười, hồi ức năm đó mờ nhạt hiện lên
" Thiên ta đi rồi... Ngươi sẽ không còn... Phải đề phòng ta nữa... "
...
" aaaaa"
Dịch Dương Thiên Tỉ bỗng choàng tỉnh y sợ hãi nhớ đến cảnh tượng trong giấc mơ
" chỉ là mơ thôi tiểu Khải nhất định bình an vô sư"
Ngay khi y còn tự an ủi, trấn tĩnh bản thân bên ngoài lại có tiếng báo
" tham kiến hoàng thượng tin báo khẩn từ biên cương "
" mau nói"
" quân địch đã bị đẩy lùi nhưng..."
" nhưng gì mau nói"
" đại soái tử trận"
" sao..."
Dịch Dương Thiên Tỉ như chết đứng tại chỗ, ánh mắt hắn mất tiêu cự không tin vào tai mình nữa, hắn điên cuồng đem tên lính kia lay hỏi
...
Năm đó, quân địch bị đánh lùi, quân ta tổn hại quá nửa. Đại soái tử trận trên sa trường.
Giữ lại được biên cương nhưng tướng quân của y người y yêu lại mãi mãi cũng chẳng thể quay về
" Ôm tâm nguyện một đời nghĩa hiệp
Một chiếc đò con, sóng biếc lăn tăn
Thu thủy nhuộm sắc mực
Tựa như mỹ nhân sóng mắt yêu kiều
Người xưa đã lâu không gặp
Đốt thơ hâm chén rượu chưa đầy
Gió cuộn thổi
Tà áo đỏ khẽ tung bay
Thỉnh chàng rút kiếm dài ba thước
Gió lửa đầu tường thử lòng thành
Mượn chàng ba mươi năm
Phồn hoa vạn dặm, giang sơn tươi đẹp
Lật giở trăm nghìn án văn
Sương mờ che mắt, nỗi lòng treo cao
Oán than sử sách viết quá ngắn
Hạ một chữ đã thành phán định
Nghìn vàng không đổi
Đời này sao lắm tiếng thở than
Kể sao hết chuyện năm ấy
Nhìn cát chảy hợp rồi tan
Ngoái đầu lại, chân trời đằng xa
Anh hùng sao cũng lắm thở than
Bia gãy đổ trở thành phế tích
Chàng không gặp núi xanh
Mộ hào kiệt hóa bụi trần
Mộ hào kiệt đều đã hóa bụi trần".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro