Bệnh viện 4
Cậu là bệnh nhân tâm thần, anh là bác sĩ trị liệu của cậu. Lần đầu tiên gặp cậu, anh đã bị thu hút bởi cặp mặt to tròn, cơ thể mềm mềm trắng trẻo của cậu.
Ngày ngày cùng nhau trải qua sinh hoạt cùng trị liệu, sau hai năm cậu dần dần tỉnh táo lại, cũng dần dần xa cách với anh. Thay vào đó, một người đàn ông thường vào thăm cậu, hai người quấn quýt lấy nhau tựa như đôi uyên ương không ai có thể tách rời.
Anh cũng được phân trị liệu cho một bệnh nhân khác, số lần hai người gặp nhau chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Đêm nay, anh lại lén lút đến phòng cậu, ngắm nhìn gương mặt bầu bĩnh, hồng hào của cậu. Vươn tay vuốt nhẹ gò má mềm mại "Ngày mai anh sẽ chuyển công tác, muốn đến tạm biệt em nhưng lại không biết nên nói gì. Anh thật ngốc đúng không?" Anh nắm lấy bàn tay cậu, hôn nhẹ lên mu bàn tay "Tạm biệt."
Anh đứng dậy muốn đi, góc áo blue bị kéo lại. Đôi tay mập mạp ôm lấy eo anh "Đừng đi! Xin anh, đừng rời đi." Cậu gần như gào lên, giọng nói kèm theo tiếng nức nở, đôi tay run rẩy túm chặt áo blue của anh.
Anh kinh ngạc nhìn cậu, đôi mắt to tròn ngập nước, ánh mắt bi thương như chú cún nhỏ bị bỏ rơi khiến lòng anh mềm nhũn. Dịu dàng ôm lấy cậu "Ừ, anh không đi, đâu cũng không đi."
Anh ôm lấy tiểu bảo bối vào trong lòng, trao cho cậu nụ hôn nồng nhiệt. Từ giờ, anh sẽ không bao giờ buông bảo bối này ra nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro