Đoản1: Beautiful💐💐
Đoản này mk reup lại thôi.
Tại mk thấy nó hay nên đăng lại cho mn đọc thử
Vào truyện nào:)
-----------------------------------------
2 năm trước:
- Taehyung à, hoa đẹp hơn hay em đẹp hơn?
Jungkook đứng dưới tán anh đào hồng rực rỡ rồi nở nụ cười tươi tắn.
-Đương nhiên là.... hoa đẹp hơn rồi!
Taehyung miệng nói nhưng tay đã kịp bấm chụp một bức ảnh cậu đứng trong làn mưa cánh hoa, anh khẽ cảm thán:
-Đẹp thật.
-Này nhé Kim Taehyung, đã vậy anh đi mà lấy hoa đi ,em ứ thèm!
Jungkook giận dỗi bỏ đi. Taehyung thấy vậy liền chạy theo:
-Yah! Anh đùa thôi mà.
Anh nhe răng cười ôm lấy cậu.
-Em xấu lắm ôm làm gì?
-Không đâu, bé con của anh đẹp lắm đẹp nhất luôn ý~
-Vậy em đẹp hơn hay hoa đẹp hơn?
-Còn phải hỏi? Đương nhiên là hoa vẫn đẹp hơn rồi!
Khi nghe xong câu trả lại cùng với cái giọng cười đùa đáng ghét của Taehyung, Jungkook liền cho anh ăn chọn một cái khuỷu tay vào bụng ,một cái dậm xuống chân rồi bỏ đi.
-Ui da! Anh xin lỗi mà! Kookie à!!
Vậy là một buổi chiều trời trong nắng đẹp, dưới làn mưa cánh hoa ,có người phải nhảy lò cò đuổi theo người kia để dỗ dành nịnh nọt các kiểu để không bị bảo bối bơ đẹp nữa.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
2 năm sau
Taehyung đưa tay lên vuốt khuôn mặt trong tấm ảnh cũ đã có nhiều vết ố vàng. Đã 2 năm trôi qua nhưng những kỉ niệm thời mới yêu nhau anh còn nhớ rất rõ, nhất là nụ cười tươi tắn của Jungkook, nụ cười mà theo anh còn đẹp hơn rực rỡ hơn cả hoa anh đào trong nắng. Bỗng có trong rơi đồ trong phòng ngủ , anh vội vã đi vào :
- Jungkook, có chuyện gì thế?
Chỉ là chồng sách trên tủ rơi xuống.
- Em muốn đi đâu sao không nhờ anh giúp.
- Khụ.... sợ anh đang ngủ nên...khụ... khụ ..nên em không dám làm phiền... Em muốn đi...lấy nước...khụ..
- Phiền gì chứ ,để anh đi em.
Từ mấy ngày gần đây cậu trở nên yếu đi , hay ho ,đi lại khó khăn. Lúc đầu còn nghĩ chỉ nhiễm chút gió thôi , nghỉ ngơi uống thuốc là khỏe nhưng đến khi Jungkook ho ra máu thì mọi chuyện không còn đơn giản như họ nghĩ nữa.
- Cậu ấy đã mắc bệnh ung thư phổi giai đoạn cuối.
Chỉ vì câu nói đó mà bầu trời của cả hai người như sụp xuống, họ còn tưởng sẽ sống đến đầu bạc răng long. Chẳng tin được ông trời lại muốn chia cách họ nhanh như vậy.
- Em xin lỗi...
- Em có làm gì sai đâu mà phải xin lỗi chứ.
Anh nở nụ cười như thường lệ, Jungkook nhìn anh rồi nói :
- Taehyung à, liệu bây giờ còn hoa anh đào không nhỉ ?
- Chắc là còn, chưa hết mùa hoa mà.
- Em muốn đi xem, anh đưa em đi nhé.
- Nhưng...
- Đi mà~
- Thì đi, lớn rồi còn nhưng nhẽo nữa .Đợi anh chút.
Taehyung đi vào lấy cho cậu một cái áo khoác cho cậu rồi đẩy xe lăn đưa cậu đi tới nơi chứa đầy kỉ niệm của hai người.
Gió xuân đưa đẩy, lướt qua những cánh hoa hồng phấn xinh đẹp khiến chúng bay bổng như một điệu khiêu vũ nhẹ nhưng trong gió.
- Tiếc thật, đã là cuối mùa hoa rồi , hoa cũng rụng nhiều không đẹp như lúc mới nở.
- Chỉ cần ở cùng anh, dù thế nào cũng rất đẹp.
Jungkook mỉm cười mãn nguyện nắm chặt lấy tay Taehyung.
- Nếu đẹp như vậy hay để anh chụp cho em mấy kiểu nhé!
-Khụ... khụ...cũng được..
Taehyung đi tách ra một đoạn trên tay cầm chia máy ảnh cũ:
- Chuẩn bị nào! Một hai ba!
Tách!
- Đẹp lắm.
Anh nhìn bức ảnh người anh yêu nở nụ cười dưới tán cây anh đào. Vẫn y hết như 2 năm trước chẳng thay đổi gì, vẫn khuôn mặt ấy, nụ cười ấy, ánh mắt ấy, con người ấy dù cho thời gian trôi qua thì tất cả mọi thứ đâu còn nguyên vẹn, kể cả tình yêu của hai người.
- Khụ...khụ...khụ...
Từng cơn ho dữ dội ập đến như muốn lấy hết sức lúc của Jungkook. Taehyung vội chạy tới lấy áo của mình mặc thêm cho cậu rồi ôm cậu vào lòng :
- Chẳng phải anh đã nói rồi sao, trời gió lớn lắm, giờ em như vậy em muốn anh phải làm sao đây.
Giọng anh mang đầy nỗi lo lắng và có chút tức giận, anh đang cố níu giữ lấy mạng sống mỏng manh của cậu. Anh không nỡ xa cậu...
- Em...khụ...Em không sao đâu...
Jungkook nở nụ cười trấn an anh.
- Có thật là không sao ?
- Ừ, em không sao mà, mình ra gốc cây kia ngơi nhé.
- Ừm...
Họ ngồi bên nhau không nói câu gì ,Jungkook lên tiếng phá sự yên lặng :
- Taehyung anh có yêu em không?
-Có chứ!
- Vậy...khụ..khụ...anh có nhớ lúc ở đây...khụ...em đã hỏi anh câu gì không?
Cậu tựa đầu vào vai anh, hơi thở lúc này trở nên nặng nề hơn. Cậu đang cố gắng giữ cho mình sự tình táo, tay cậu lặng lẽ đút vào túi áo.
- Nhớ chứ, em đã hỏi anh rằng em đẹp hơn hay hoa đẹp hơn.
- Vậy... Nếu như...khụ...em cho anh trả lời lại thì anh sẽ ...khụ khụ... trả lời như thế nào?
- Anh vẫn chọn hoa đẹp hơn
- Anh thật xấu...khụ...đến cuối cùng...anh vẫn chê em...khụ...khụ...
Jungkook nhắm mắt lại, cậu không chịu nổi nữa. Cậu khẽ nở nụ cười , nụ cười thật bình yên, thanh thản, rồi trút hơi thở cuối. Cậu đi rồi, đi theo những cánh hoa lìa cành. Cậu đi khi đã yên tâm rằng anh không có cậu vẫn ổn , cậu đi khi biết anh yêu cậu rất nhiều, thế là đủ.
Vòng tay Taehyung siết chặt Jungkook thêm một chút. Anh khẽ đặt lên trán cậu một nụ hôn , thì thầm câu nói hòa vào gió trời :
- Hoa đẹp nhưng không đẹp bằng em đâu. Ngủ ngon nhé! Bông hoa đẹp đẽ của anh...
Lúc này tay ai đó đút trong túi áo buông thõng, có cánh hoa đào bay vào lòng bàn tay đó, nằm chính giữ màu nền đỏ tươi như để tôn lên vẻ đẹp của cánh hoa dù đã tàn úa.
- -- - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Anh mong lời ca đầy tiếc nuối này có thể chạm tới trời xanh kia
Mong lời cầu nguyện trong đêm anh dành cho em.
Có thể chạm tới trái tim người...
《Beautiful- Wanna One》
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro