Ngày Tết
Không còn gì tệ hơn khi vào những ngày gần tết, mày bắt đầu dọn nhà với một cái bụng đau âm ỉ bởi bà dì đến.
Buổi sáng, mày dậy lúc tám giờ, phía dưới ướt át khó chịu vô cùng.
Mày ăn một ổ bánh mỳ, sau đó là một chuỗi làm việc.
Mày xách một thao nước to bằng nửa người mày đi khắp nhà, cúi xuống đứng lên, bàn tay vắt nước đến tê dại, từng chút lau sạch mọi góc ngách.
Mày đứng ở bồn nước, rửa hết tất cả đống chén dĩa đóng bụi, lau tủ, lau cửa, sắp xếp lại mọi thứ thật hoàn hảo.
Mày giúp cha lau dọn bàn thờ, bàn thờ đầy rẫy bụi bặm, khói bụi quét vào mặt mày khó thở.
Mày leo lên leo xuống cầu thang giúp mẹ lấy đồ, cầu thang hơn mười bậc, từng bước đi là từng cơn đau cùng mệt nhoài.
Sau đó, mày phơi đồ ở dưới cái nắng gắt lúc mười giờ rưỡi, tay dính nước nhiều nên ngón tay nhăn lại, đầu mày phơi nắng đến bốc khói.
Trán mày lấm tấm mồ hôi, từng bước bước vào nhà. Trên nền toàn bụi bặm và cát, mày không dám ngồi, đành dựa vào tường, nói vọng vào.
"Mẹ ơi, con nghỉ chút nhé?"
Mẹ mày đang nấu cơm, bà ấy vừa khuấy nồi, cáu gắt nói:
"Nghỉ gì mà nghỉ, còn đống màn kìa. Mày mang đi giặt đi"
Mày thở một hơi đục ngầu, bắt ghế tháo mùng màn.
Mày đem một đống vải đi giặt, màn cửa vừa dày vừa thô, cọ xát khiến tay mày đau rát.
Mày ngồi xổm, vừa dùng sức chà, vừa cắn răng nhịn cơn đau bụng.
Sau đó, mày nghe tiếng mẹ mày bảo coi nhà. Mày chạy ra ngoài, thấy ba mẹ và em trai nổ xe đi mất.
Mày xuống bếp, lục khắp nơi không thấy nước ấm, mày đành uống nước lạnh.
Nước mắt lạnh khiến cổ họng mày thoải mái, nhưng bụng mày lại co rút.
Mười một giờ rưỡi, mày giặt xong đống màn cửa, sau đó mày lại tiếp tục chà giày dép của mọi người.
Cha mẹ đã về, họ mua mì gói và một số thứ, mày ngồi chà một hồi liền ngửi một mùi thật thơm.
Tiếng cha mày vọng vào:
"Con ơi, lẹ ra ăn cua không thằng em ăn hết đấy"
Mày quệt mồ hôi trên trán, ra sức chà.
Cha mày bên ngoài không ngừng hối thúc.
Mày bực bội, quát lớn:
"Con không ăn đâu!"
Tiếp đó là tiếng mẹ mày:
"Nó ngán mấy cái này rồi, thôi anh lột cho thằng nhỏ ăn đi"
Mày nghe tiếng em trai mày hoan hô cười khúc khích, sau đó là tiếng ti vi mở.
Mày yên lặng búi cao tóc cho mát, sau đó tiếp tục chà rửa nhà tắm.
Không cẩn thận quẹt vào cạnh cửa, cửa làm bằng nhôm nên rất nhọn, chân mày liền rướm máu.
Mày ngồi lên bồn cầu, thẩn thờ nhìn nước tràn khỏi xô.
Mày cảm thấy mũi mày nóng lên, trước mắt mờ dần.
Nước róc rách tràn, nước mắt mày cũng rơi.
Mày ngồi khóc trong nhà tắm, nhỏ giọng nức nở.
Bụng mày quặn đau, cơn đói chồng chất lên cơn đau, cùng mệt mỏi tra tấn mày.
Mày lại đợi họ ăn xong, lau sạch khắp nhà, rồi leo lên phòng.
Mày ôm bụng, lại tiếp tục rơi nước mắt.
Khóc đã rồi, cơ thể mày mệt nhoài, ngủ thiếp đi.
Mày ngủ một giấc tới bảy giờ tối, nhà không một ai, bên ngoài đã tối mịt.
Mày mở điện thoại, trên đó có một tin nhắn từ mẹ mày.
"Mẹ chở em đi mua đồ tết, con dậy rồi thì ăn cơm với cá chiên nha"
Mày tắt điện thoại, tắm rửa, sau đó rời khỏi nhà.
Mày vào một tiệm cơm, kêu một phần cơm gà, canh nóng và ly trà nóng.
Mày ăn no rồi, lại mua trà sữa uống.
Mày vừa đi trên đường, vừa uống trà sữa, một bên tai đeo phone, âm điệu nhẹ nhàng khiến mày bình tĩnh.
Xung quanh mày sáng đèn, từ đèn đường, đèn của các tiệm ven đường, đèn xe và từ con người.
Mày dừng lại, đợi xe thưa bớt để băng qua bên kia đường.
Nhưng dàn xe không có dấu hiệu giảm, ngược lại chỗ mày đứng lại kẹt xe.
Trà sữa cũng đã cạn, mày vẫn bị giam ở nơi đông người náo nhiệt này.
Mày mở điện thoại, trên đó hiện.
- Tết: còn hai ngày.
Mày đã mua đồ mới, cũng dọn sạch nhà.
Nhưng mày lại cảm thấy tuyệt vọng, rối rắm.
Mày có nhiều thứ phải làm, nhiều chuyện để nói.
Nhưng mày chả nói được lời nào, tất cả hóa thành tiếng khóc.
-Năm mới vui vẻ-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro