[ Đoản Văn ] Lost -ChanBaek
Người viết : FY aka Vô Cực Quốc Dân
Nhân vật : ChanBaek
Miễn trừ trách nhiệm : Họ thuộc về nhau
Thể loại : hiện đại văn, một chút ngược tâm, BE
Cảnh báo : không
Tóm lược : không
- Vẫn chưa về sao ? – Bạch Hiền nhìn đồng hồ, chép miệng, lại quay sang nhìn bàn ăn với thức ăn đã nguội lạnh, lòng chán nản không thôi.
Ánh đèn tròn tỏa xuống khắp bàn ăn nhưng vẫn không làm sao mà ấm phòng ăn lên được. Bạch Hiền nghĩ nghĩ, cuối cùng đem thức ăn đều đổ hết đi, đem bụng đói meo mà bước đến sofa phòng khách ngồi.
Mối quan hệ ái tình trong một khoảng thời gian dài đều không những những cuốn tiểu thuyết sẽ càng trở nên bền chặt, đối với nhau càng hiểu sâu càng cùng đối phương yêu đến bất diệt.
Bạch Hiền cùng Xán Liệt bước đến mười năm lại trở thành một mối quan hệ “ người cùng nhà “ nhưng đối với phương diện tình cảm lại lạnh lẽo đến bức điên người. Sự xuất hiện của đối phương trong căn nhà đều giống như có hay không đều rất đỗi bình thường. Sinh hoạt này nọ cũng trở nên cùng cực tĩnh lặng.
Bất kỳ âm thanh của tiếng nói cũng không còn xuất hiện…
Chỉ là, có đôi khi, từ gian phòng của Xán Liệt sẽ nghe tiếng gõ máy tính. Cũng là đôi khi ở phòng khách, Bạch heièn mở truyền hình âm thanh từ đó mà xuất hiện. Giữa những buổi dùng sinh hoạt, chỉ có nghe âm thanh vang vọng của kim loại chạm vào nhau, tiếng lẻng kẻng phát ra như thứ âm thanh vụn vỡ điều gì.
Cả một thời niên thiếu đuổi bắt ái tình…
Đến hiện giờ, Bạch Hiền y cùng Xán Liệt cùng nhau trải qua bất luận đau thương hay hạnh phúc, hiện tại chỉ còn là một thứ tình cảm đã sớm bị thời gian đem giấu đi vào một nơi xa xăm nào…
Ngộp thở cùng những lý do y cùng hắn, tình cảm vốn đã không còn nguyên vẹn…
Xán Liệt chán ghét những lần từ công sở trở về chỉ thấy Bạch Hiền bên bàn máy tính, ngay cả liếc nhìn hắn cũng không có. Những lúc hắn ở trong phòng riêng làm việc, y cũng không một lần vào hỏi thăm hắn. Tất cả dường như đã trở thành một thói quen đã xảy ra từ rất lâu.
Bạch Hiền chán ghét những lần Xán Liệt tan sở về đều đã nửa đêm, đối diện cùng với căn nhà lãnh lẽo, đối diện với cả bát cơm đã nguội lạnh, nhìn cảnh vật chỉ là một mảng tịch mịch. Chờ đợi, đợi chờ ai ? Y đang chờ ai để ngồi cùng đây ?
Đã thật lâu, y cùng hắn cũng không cùng nhau đối mặt trò chuyện, bất cứ là chuyện nhỏ nhặt hay cả vấn đề công việc. Cũng thật lâu, không cùng nhau ngủ chung một giường, sinh hoạt tách biệt nhau như hai thái cực của trái đất, chỉ cùng nhau tồn tại một nơi, cũng là trái đất.
Hắn vùi mình vào công việc…
Y một mặt lặng yên đứng nhìn…
Lãnh lẽo, mệt mỏi trong ngôi nhà càng ngày càng nặng trĩu…
Cái gọi là quay lại, còn có thể ?
~ ~ ~
Đồng hồ tích tắc từng mũi kim chỉ nhích từng chút một…
Điểm mười hai giờ, tất cả các tòa nhà đều lần lượt tắt đèn, duy nhất chỉ còn Bạch Hiền mở máy tính lên. Không nhanh không chậm mà gõ, dường như là điều quen thuộc. Ngước nhìn đồng hồ, Bạch Hiền lắc đầu, Xán Liệt vẫn chưa về. Lại nhìn sang điện thoại lạnh băng, thật lâu rồi nhật ký số điện thoại gọi đến không có số của Xán Liệt. Nghĩ nghĩ, rồi lại buông xuống. Co người ở sô pha nhìn màn hình vi tính vẫn chưa có một dòng chữ nào.
“ Cạch “
Bạch Hiền bật dậy, Xán Liệt lại say…
- Cho ta… Cho ta thêm một ly… Vẫn chưa say…hức…Vẫn chưa say… – Xán Liệt tây trang xộc xệch, cà vạt đã ném nơi nào, tay chân thừa thải quơ quàng tứ phía.
- Hảo hảo, đều được, cho ngươi thêm một ly… – Bạch Hiền quàng người Xán Liệt lên vai, tiếng thẳng đến cửa.
Thuận lợi được vài bước đầu tiên thì sức nặng trên người y thay đổi. Xán Liệt trở mình, tiếp tục nháo loạn. Bạch Hiền giữ vững kiên trì an ủi Xán Liệt, sẽ cho hắn thêm một ly, một ly. Đổi lại, Xán Liệt vẫn không dừng lại mà quát tháo.
- Đều là lừa gạt, ngươi…hức…nãy giờ có ly nào đâu ? – Xán Liệt đứng không vững, lại chỉ vào người Bạch Hiền nói.
- Hảo, ngươi cứ vào phòng, rồi sẽ có – Bạch Hiền tiếp tục giữ yên Xán Liệt, đều đã nửa đêm, tiếp tục quát tháo thì sẽ không hay cho lắm.
- Ông đây không cần ngươi…hức… – Xán Liệt vung tay, hất Bạch Hiền ra xa, đập đầu vào cạnh bàn.
- Ai… – Bạch Hiền cắn chặt răng không than vãn, gắng gượng mà đứng dậy.
- Từ khi nào ngươi trở nên vô dụng như vậy ? Ngay cả chống chịu cũng không vững ? – Xán Liệt ngồi phịch xuống sofa, lấy tay chỉ chỉ vào người Bạch Hiền cười cợt.
- Vô dụng… – Bạch Hiền thầm thì, hai vầng thái dương đổ mồ hôi lạnh chảy xuống.
- Ngươi nói ta vô dụng, Xán Liệt ? – Ngước lên nhìn Xán Liệt, Bạch Hiền buộc bản thân phải gánh cơn đau kia đáp lại lời Xán Liệt.
- Làm sao ? Ta nói không đúng sao ? Ngay cả ra ngoài làm việc cũng không đi nỗi thì không phải vô dụng sao ? – Xán Liệt nhìn Bạch Hiền, bao nỗi thống hận đều trút hết lên người y.
- Phải, nói đúng lắm. Ta vô dụng, vô dụng từ khi yêu ngươi ! – Bạch Hiền mặc kệ đau đớn, nắm lấy cổ áo Xán Liệt gào lên rồi bước đi.
- Không chịu được thì chia tay, làm gì phải phát tao lên như vậy ? – Xán Liệt sau khi buông lời nói liền lập tức hối hận, Bạch Hiền quay nửa mặt nhìn hắn rồi tiếp tục bước đi.
Xán Liệt đưa mắt hờ hững nhìn bóng lưng Bạch Hiền cùng tiếng sập cửa…
Là hắn sai sao ?
Không, không thể nào… Đều là Bạch Hiền y vô năng…Trách mắng hắn gì chứ ? Hắn đều đối với y tốt như vậy…Bóng lưng của y cô độc kia từng bước nặng nề rời đi… Hắn cảm nhận trong mình là Bạch Hiền đang từng bước nặng trĩu bước quanh…Men rượu lần nữa bước đến cướp đi chút tỉnh táo còn lại hòa quyện vào bóng tối…
~ ~ ~
- Bạch Hiền, ngươi đi đâu ? – Xán Liệt trong cơn mê, chớp mắt thấy Bạch Hiền đem hành lý đều bỏ vào vali xách đi.
- Ta rời khỏi đây, chìa khóa…của ngươi. Yên tâm, bản thân ta vô dụng nên chỉ lấy những thứ cá nhân, ngoài ra không lấy thứ khác. – Bạch Hiền cầm lấy tay Xán Liệt, đặt vào bàn tay ấy chìa khóa, sau đó vỗ vai hắn.
- Ta hỏi ngươi đi đâu … – Xán Liệt cầm lấy chìa khóa kim loại lạnh lẽo, tim cũng đều một mảng lạnh lẽo, Bạch Hiền đã mở cửa bước ra ngoài.
- Chúng ta không thể tiếp tục mối quan hệ này. Ta và ngươi đều hiểu rõ, không thể cố gắng thêm nữa ! – Bạch Hiền nắm chặt lấy vali trả lời, y không thể để cho Xán Liệt thấy khuôn mặt chật vật này.
- Cho ta một lý do… Chúng ta không thể kết thúc một cách vô lý thế này được ! – Xán Liệt bước đến, nắm lấy bờ vai Bạch Hiền.
- Lý do ? Lý do là tình yêu này quá bế tắc, ta mệt mỏi, ta ngộp thở bởi ngôi nhà này, bởi sự vô tình của ta, của ngươi, bởi…bởi mọi thứ. Ngươi đều thấy hết mà…Khó dễ ta ngươi mới bằng lòng được, đúng không ? – Bạch Hiền nói to, nắm lấy áo Xán Liệt nhìn sâu vào mắt hắn, khoảng cách thật gần dù chỉ là những lời thì thào cũng đủ để cả hai nghe rõ nhưng lúc này đây, y phải gào thật to, vì khoảng cách giữa tim y và tim hắn… quá xa….
- Ngươi cho rằng ta không mệt mỏi ? Ngày nào từ công sở về đều thấy bộ mặt lạnh như tiền của ngươi. Còn có ngươi đều như bị bệnh nan y mỗi ngày đều dính chặt lấy sô pha và máy tính. Làm được bao nhiêu tiền mà suốt ngày lãng phía vậy ? – Xán Liệt bất mãn nhìn vào đôi mắt cương quyết của Bạch Hiền.
- Phải, phải, phải, đó chính là lý do mà ngươi cần. Sau này không cần vì ta mà mệt mỏi nữa, ngươi hài lòng chưa ? – Bạch Hiền đẩy người Xán Liệt ra xa, kéo vali bước đi.
Bóng lưng của Bạch Hiền lần nữa khiến cho Xán Liệt cảm thấy hụt hẫng…
Dường như mọi nỗi cô đơn mình y gánh vác, không chỉ là hành lý cá nhân, mà còn là cả những xúc cảm không thể nói nên lời. Xán Liệt đứng ngây trước cửa, chưa thể tiêu hóa hết mọi thứ đang diễn ra. Hắn khuỵa xuống, hai tay ôm lấy đầu.
“ – Bạch Hiền, từ nay ngôi nhà này sẽ là của chúng ta, thấy thế nào, đẹp không ? – Xán Liệt nắm lấy nắm cửa mở, tay còn lại tháo bịt mắt Bạch Hiền xuống.
- Xán…Xán Liệt ? – Bạch Hiền đôi mắt ngây ngô nhìn hắn.
- Không cần quá ngạc nhiên nha, sau này mỗi ngày đều ở cạnh ngươi, ngươi chỉ cần ở nhà viết truyện, sự vụ bên ngoài để ta được rồi ~ – Xán Liệt cười híp mắt nói.
- Ngươi đem ta biến thành cái kia..vô dụng nam nhân… – Bạch Hiền cúi đầu, rầu rỉ nói.
- Ai nói ngươi vô dụng ! Đối với ta ngươi chính là vô..nhưng là vô giá… – Xán Liệt xoa bờ vai Bạch Hiền nói “
Nhìn quanh quẩn ngôi nhà, tất cả vẫn vẹn nguyên xưa cũ, tấm màn cửa sổ gió lùa bay… Một cơn gió thoảng qua, những ký ức ùa về như chưa bao giờ mạnh mẽ hơn như vậy. Là do lòng hắn thay đổi, hay do cảnh vật thay đổi mà dường như bầu không khí luôn trở nên ngột ngạt khi hắn trở về ?
Một mảng tịch mịch gió lùa lại kéo đến, nhẹ nhàng như Bạch Hiền đến rồi đi. Lưu luyến lòng ai, vấn vương những kỷ niệm xưa cũ…
- Bạch Hiền ! – Xán Liệt đột nhiên bật dậy như thức tỉnh khỏi cơn mê dài, sau đó cuống quít mở tung các cửa phòng.
- Bạch Hiền, Bạch Hiền đâu rồi ? – Xán Liệt tưởng chừng như phát điên lên rồi hắn chợt nhận ra, y đã rời khỏi nơi đây rồi.
- Bạch Hiền, không không, ta không thể để y rời khỏi ta ! – Nói rồi hắn chạy đi, cơ hội cuối cùng này nhất định phải nắm lấy, hắn phải chuộc lấy khoảng thời gian kia, dù bằng bất cứ giá nào.
~ ~ ~
Đêm…
Một mảng tịch mịch dưới con phố quen thuộc, vẫn là con đường ấy, vẫn là một khung cảnh y đã đi qua không biết bao nhiêu lần, nhưng tâm trạng của y hiện tại đều đã khác lạ. Lạ đến mức trống rỗng. Trước mắt là một ngã tư, bốn con đường dang rộng trước mắt nhưng không còn nơi để về. Bạch Hiền thực sự nhớ bờ vai của Xán Liệt…Ngay lúc này thôi, trong bế tắc và hỗn loạn, chỉ cần hắn níu kéo y, gọi tên y một lần, y sẽ không chần chừ mà quay lại…
Đèn đỏ bật lên, Bạch Hiền cùng hành lý chậm rãi bước đi, dù là biết Xán Liệt sẽ không có khả năng gọi tên y nhưng y vẫn bước thật chậm rãi, y chờ hắn, chờ hắn gọi tên y trong tịch mịch của bóng đêm.
Giữa thênh thang của những cảm xúc dang dở như những trang sách lật hờ để đó. Hồi kết của một cuộc ái tình dài lâu không phải hạnh phúc mà là chia tay.
Bước đến giữa đoạn đường, là do gió thổi cho lòng ngổn ngang hay do y quá trông ngóng mà nghe dường như có tiếng Xán Liệt gọi. Dù là đánh cược, dù là biết phía sau sẽ chẳng có ai nhưng y vẫn quay đầu lại.
- Bạch Hiền, ngươi không được đi ! Nếu ngươi cố chấp vẫn đi thì hãy nghe ta nói hết. Một lần thôi, một lần cuối cùng này nữa thôi Bạch Hiền… – Xán Liệt thở không ra hơi gấp gáp nói.
- Ta xin lỗi, tất cả đều xin lỗi, sai lầm ta đều sai lầm, có thể quay lại được không ? Chúng ta có thể một lần nữa yêu hay không ? – Xán Liệt cuống quít nhìn Bạch Hiền không có biểu cảm, chạy lại bên cạnh y.
- Xán Liệt, chúng ta còn có thể sao ? – Bạch Hiền nắm chặt vali, y thề, y đã bị Xán Liệt nắm giữ trái tim mất rồi, dù là mười năm trước hay hiện tại, đều bị hắn nắm giữ, không thể mạnh mẽ mà chối bỏ.
- Phải, lúc nào cũng có thể. Tin tưởng ta, Bạch Hiền. Ngươi có thể dành cho một lần sửa sai… – Xán Liệt đôi mắt sáng lên, vừa nói vừa bước qua.
- Này này, xe ta mất thắng rồi, hai người kia đừng bước qua !!! – Vang vọng phía xa là tiếng kèn xe tải to.
- Tránh ra…Xe ta mất thắng rồi… – Tiếng kèn ngày càng gần càng to thêm như dự báo một tai nạn sẽ xảy ra.
- CẨN THẬNNNNN !!! – Không rõ là tiếng ai gào thét lên nhưng ôi kìa, tiếng gào trong đau thương của một buổi đêm tịch mịch, giọng gào lên khản đặc, dường như đã dùng hết sức mình để gào.
Tiếng còi cảnh sát, tiếng xe cấp cứu cùng tiếng chuông rợn người…
Phút chốc xé toạt một buổi đêm tịch mịch…
Bạch Hiền ngồi ở đó, một phòng bệnh trắng xóa bình thường nhưng tâm lại cuộn trào những cơn sóng khác. Y cầm lấy tay Xán Liệt, bàn tay ấy vốn đã không còn chút ấm áp nào. Hà hơi vào bàn tay kia một làn khói, sao vẫn lạnh ?
Y lần nữa lấy tay mình vuốt đi những phần tóc loạn trên khuôn mặt Xán Liệt, bao lâu rồi ? Đã gần mười năm yêu nhau, hắn và y đổi lấy kết cục như thế này sao ? Hoài phí tuổi xuân xa cách, trách ai ? Trách hắn vô tình hay trách y ? Trách y lặng im không níu kéo ?
- Xán Liệt à, ta không rời đi nữa rồi…Ta cho ngươi cơ hội rồi…Vì sao ngươi không chịu tỉnh dậy mà chuộc lấy lỗi ? – Bạch Hiền thì thào, sau đó cổ họng nghẹn đắng đến khô khốc, chỉ có thể đưa mắt nhìn lấy Xán Liệt.
- Cậu đừng quá đau thương, tôi tin bệnh nhân này sẽ đau lòng ở thế giới kia… – Vi bác sĩ đặt tay lên bờ vai thụp xuống trong những cơn nấc nghẹn ngào đắng lòng mà an ủi câu nói thật quen thuộc.
Không có tiếng trả lời, có lẽ, những giọt nước mắt kia là khóc vì Xán Liệt, cũng có thể là khóc cho khoảng thời gian đã trôi qua, cũng có thể là khóc vì tự trách bản thân. Không ai có thể đoán được, nhưng kìa, vì sao, bệnh nhân trên giường bệnh trắng toát kia cũng rơi…một giọt lệ sau cuối…
Những tia nắng của buổi bình mình cứ thế hiện lên, trong chập choạng ngổn ngang những sự việc vừa xảy ra trong chớp mắt kia, Bạch Hiền ngồi đối diện với giường bệnh trắng xóa. Âm thanh ngân dài của máy đo nhịp tim cũng không có thể phá vỡ bầu không khí im lặng này.
Bóng lưng nhỏ bé không ai vỗ về Bạch Hiền hiện tại lại càng thu hẹp lại, bờ vai khiến người ta muốn ôm lấy mà chia sẻ đau thương đang ngã xuống giường bệnh. Không biết có rơi lệ hay không nhưng bờ vai ấy đang run, dù nhẹ thôi…
Tản mạn trong gió không phải là tiếng rít gào của màn đêm mà chỉ là tiếng gió thoảng, nhẹ nhàng thôi…
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro