P 3 Kẹo hồ lô.
#p3
Được sự chăm sóc tận tình của Thiên Thiên, sói nhỏ lớn rất nhanh. Chẳng mấy chốc đã cao tới ngang hông người lớn, bước đi khỏe mạnh vững chãi, đôi mắt xanh lóe sáng khiến cho người đối diện khiếp vía. Tuy nhiên,Tiếu Tiếu rất hiền, chưa hề nổi xung lên vớ ai. Nó thường nằm dưới vườn hoa, ngay gầm bàn đá yên tĩnh như một đám bông lớn màu trắng muốt. Thi thoảng cao hứng sẽ hú một lượt dài đầy hoang dã. Tần Tuyết được nó yêu quý y như với Thiên Thiên vậy, mỗi khi cô sang chơi, nó không khác một chú cún con mà mừng quýnh nhảy lên có lúc còn chồm lên người Tần Tuyết khiến cô ngã nhào xuống.
...
(Năm đó thành Lạc Dương có hội chùa Bạch Vân, người người ở khắp nơi kéo về trẩy hội, trong đó có Trương Mã – là con trai của quan tể tướng trong triều đình. Trương Mã cải trang thành dân thường đi thăm thú thiên hạ, trong hội chùa năm đó vị đại công tử này đã gặp Tần Tuyết và đem lòng say mê.)
Thành Lạc Dương, hướng Đông, ngày mười bốn âm lịch. Dù mới đầu mùa hè, nhưng không khí thật nóng nực, người người đông đúc lại thêm ngột ngạt bức bối
Có hai thiếu niên, một nam một nữ sánh vai bên nhau. Cả hai đều có tướng mạo đẹp đẽ, phong thái thư sinh, nhẹ nhàng.
Vị tiểu thư có đôi mắt tròn đen láy, đôi môi hồng đào với khóe môi lúc nào cũng cong lên như cười. Vị công tử bên cạnh, có hàng lông mày đẹp như lưỡi kiếm, vô cùng sắc sảo, khuôn mặt an tĩnh như nước hồ thu. Đáng chú ý hơn, là họ dắt đi theo một con sói trắng to lớn. Dù Tần Tuyết cần thận may cho nó một cái rọ mõm bằng da bò chắc chắn, nhưng đều khiến mọi người nhìn thấy khiếp đảm phải dạt sang một bên .
Ông chủ tiệm màn thầu, sau khi đưa bánh cho khách xong mới phát hiện ra Tiếu Tiếu to lớn đứng cạnh đó mà giật mình tới ngất xỉu.
Có một lão nương béo ú ngồi uống trà cạnh đó, thấy Tiếu Tiếu mà giật mình phun cả trà ra ngoài.
Con chó A Lang của chủ tiệm vịt quay, dữ dằn nổi tiếng nhìn thấy Tiếu Tiếu hừ mũi mà sợ cong đuôi cuống cuồng chạy bỏ lại sau đó một vũng nước.
Tất cả đều khiếp sợ sự oai phong dũng mãnh của nó.
- Huynh xem kìa, ai trông thấy Tiếu Tiếu cũng hồn xiêu phách lạc, tại sao huynh lại cứ khăng khăng muốn đưa nó ra ngoài ? – Tần Tuyết xót xa nhìn biểu cảm sợ hãi của mọi người, vừa ngần ngại xấu hổ, kéo kéo tay áo của người đi bên cạnh.
- Chỉ vì nó trong phủ lâu quá nên ta muốn cho nó ra ngoài chơi, mà cũng lạ lắm, nó chẳng muốn về rừng mà ngày ngày quấn quýt trong phủ. Giờ mẹ cha ta cưng chiều nó hơn cả ta rồi. – Thiên Thiên đi bênh cạnh vừa dắt Tiếu Tiếu vừa kể lể có vẻ ấm ức. Tần Tuyết phì cười, hàm răng trắng tinh hé lộ, từ nhỏ tới giờ nàng chưa thấy ai ghen tuông với một con..chó sói.
Chẳng biết từ khi nào, họ trở nên hòa thuận với nhau như vậy. Không còn có những câu nói châm chọc của Thiên Thiên, không còn tiếng hét bi phẫn cùng tiếng đánh người đầy nộ khí của Tần Tuyết, phải chăng vì Tiếu Tiếu họ đã rút bớt khoảng cách ?
----
Thiên Thiên dạo này hay mộng mị, một vài đêm sẽ mơ thấy nụ cười của Tần Tuyết, khi đi cạnh Tần Tuyết sẽ cảm thấy có gì đó vừa căng thẳng và hơi ngại ngùng, nhưng không gặp thì sẽ thấy trống trải.
Từ hôm sang Tần phủ , thấy Tần Tuyết loay hoay trên bờ tường, biểu cảm rõ bối rối ngộ nghĩnh, Thiên Thiên đã cảm thấy tiểu nha đầu này thật đáng yêu, khi cô ấy mặt mũi nhăn nhó muốn xuống, cậu đã chạy ra muốn đỡ nhưng miệng cứng lại không thể nói rằng « Cứ xuống đi, đã có ta ở đây » chỉ có thể những lời đó đóng băng trong cổ họng, rồi khi Tần Tuyết sợ sâu hấp tấp nhảy xuống, đúng trong vòng tay mình, trong lòng cậu đã nhen lên cảm giác hỗn loạn có thể gọi là vui vẻ, xấu hổ nhưng thích thú.
« Hóa ra, Tần Tuyết không đáng ghét như hồi xưa mình nghĩ » Thiên Thiên nhủ thầm khi nhìn thấy cô chăm chú dỗ dành con thú nhỏ đang bị thương, ko ngại ngần tìm thuốc, nhai lá cầm máu cho sói non Tiếu Tiếu. Tần Tuyết – một tiểu thư có đầy tình thương, thông minh nhưng sống đơn giản, không lõi đời. Khi tức giận sẽ bộc lộ, vui sẽ không giấu nổi niềm vui mà cười nói nhảy nhót. Tự dưng Thiên Thiên thấy cô gái này thật thú vị.
Dừng lại trước một người bán kẹo hồ lô, Tần Tuyết thích thú ngắm nhìn những cây kẹo màu đỏ tươi, bóng loáng đầy hấp dẫn. Không kìm được mua liền hai cây, một cho mình một đưa cho Thiên Thiên.
- Của huynh này !
- Ta không thích ăn ngọt. – Cậu chau mày, từ nhỏ tới lớn cậu đã không
thích món kẹo này rồi.
Tần Tuyết xị mặt đôi chút nhưng không chịu thua, nhất quyết bắt Thiên Thiên cầm lấy, nhìn vẻ mặt đó thật không nỡ lòng nào từ chối, cậu mỉm cười và đón nhận.
- Hồi ta còn nhỏ, vào mỗi dịp lễ mùa xuân như thế này, ta thường được ông dắt đi chơi.
- ...
- Ta thường được ông mua cho rất nhiều kẹo hồ lô, hai ông cháu cùng ăn vui vẻ, rồi ông có nói rằng « Món ăn này có màu đỏ, tượng trưng cho may mắn, sức khỏe và hạnh phúc, mỗi mùa xuân tới ăn thật nhiều xâu kẹo hồ lô..thì cả năm mọi sự đều tốt đẹp ».
- Nhưng rồi... Ông nội ta vẫn không thoát khỏi quy luật sinh tử của tạo hóa..
Nhắc tới người ông thân yêu, Tần Tuyết cảm thấy có gì vướng vướng nơi cổ họng. Lại sắp khóc được rồi, cô hít thật sâu, mở to mắt ngẩng mặt lên trời..Làm vậy chắc nước mắt sẽ không chảy ra nữa. Thiên Thiên không muốn nhìn thấy Tần Tuyết khóc, liền vỗ vỗ vai :
- Muội đừng buồn, mỗi mùa xuân đến ta hứa sẽ cùng muội ăn kẹo hồ lô, ăn tới chán thì thôi.
Dứt lời cắn liền một miếng kẹo, vị ngọt lan tỏa ra khắp khoang miệng, trái tim Thiên Thiên ấm áp ngọt ngào y như được ướp trong mật.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro