Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Thế giới ngàn năm sau

Duyên phận đôi khi thật kì lạ, kiếp trước ta mang đau thương đến cho người, kiếp này người đến bên ta để trả nợ.

Người nợ ta kiếp này, ta đòi người kiếp sau.

Nợ tình luân chuyển muôn kiếp trùng sinh!

Nực cười thay, ta lại chẳng thể thấu hiểu...

1000 năm như gió thoảng mây bay, thoáng cái, đời người đã trải qua muôn kiếp. Có đau thương, cũng có hạnh phúc, vòng luân hồi luôn xoay vần.

Nhịp sống cũng tự nhiên mà vội vàng hơn...

Nhưng là... có nợ thì vẫn phải trả!
...
Chuông điện thoại vang lên liên hồi, Thiên Vũ vẫn lẳng lặng bỏ qua. Tay nắm chắc vô lăng, chân nhấn mạnh ga, Thiên Vũ điều khiển chiếc ô tô đua phóng hết vận tốc lao vút về đích. Bóng dáng để lại chỉ là một làn khói trắng đục hòa vào không trung.
Chiếc xe lao về đích trong tiếng reo hò ầm ĩ của những nam thanh nữ tú.
Từ trên xe bước xuống một người thanh niên, dáng người hoàn mỹ không vết khuyến, ngũ quan tuấn mỹ dị thường. Thanh niên tựa như ánh dương sáng rực rỡ, lại như vầng trăng sáng dịu dàng.
Thiên Vũ khẽ nhăn mày, từ từ lấy chiếc điện thoại ra, bấm nút nghe.
Từ trong điện thoại truyền đến giọng nói dịu dàng của phụ nữ. Từ giọng nói có thể thấy rằng, nàng là một người vợ đảm đang, người mẹ hiền từ.
-Thiên nhi, con còn không mau tới đây ngay. Không nên để người lớn chờ lâu.- Trình phu nhân hiền từ nói.
-Mẫu thân! Con liền tới là được chứ gì!- Thiên Vũ bất đắc dĩ nói với mẹ của mình.
-Ân. Nhanh tới a!- Trình phu nhân nói khẽ rồi cúp máy.
-Haizz...
...
Bước đi nhanh trên hành lang dài của khách sạn Đông Á, Diệp Hy Hy khẽ mỉm cười bất đắc dĩ. Cô mới vừa tròn 18 thôi mà ba mẹ đã muốn gả cô ra ngoài rồi. Bày đặt cái gì mà đi gặp mặt đối tác của công ty và con trai bác ấy. Rõ ràng là muốn cô đi xem mắt mà! Nghĩ mà phát bực, Diệp Hy Hy cô cũng đâu phải sẽ ế đến già đâu, chẳng qua là 18 năm qua chưa từng có một mảnh tình vắt vai thôi mà. Ba mẹ cô cũng đâu cần phải gấp vậy chứ?
Cuối cùng cũng tìm được phòng mà ba nói, cô đứng trước cửa chỉnh lại trang phục rồi mỉm cười thật tươi đưa tay lên gõ cửa. Khi nghe được tiếng "Mời vào!", cô mới đẩy cửa bước vào.
Hôm nay cô cũng không mặc cái gì quá sang trọng, cũng chỉ mặc một chiếc váy liền màu xanh nước biển với họa tiết đơn giản và đi một đôi giày bệt màu trắng mà thôi. Cô cũng không thích trang điểm nên chỉ tô thêm một chút son đỏ lên làn môi. Cô cố gắng để bản thân thấy thoải mái nhất là được.
Có điều, như vậy càng tôn lên nét đẹp dịu dàng của cô, đẹp thanh nhã mà không mất đi sự cao quý của một tiểu thư.
Khi cô bước vào phòng, tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn cô, cô có chút bối rối. May mà mẹ cô hiểu ý, bà bước tới dắt tay cô đi đến trước mặt đối tác.
-Xin giới thiệu với hai vị. Đây là Hy Hy, con gái cưng của nhà chúng tôi.- Diệp phu nhân mỉm cười giới thiệu con gái với đối tác,thấy họ gật đầu, bà mới nhìn cô nói tiếp.- Hy Hy, đây là đối tác của công ty nhà chúng ta, con chào Trịnh bá bá, Trịnh thẩm thẩm đi.
Như ứng thanh lời Diệp mẹ nói, Hy Hy ngoan ngoãn cúi đầu chào hai vị phụ huynh trước mặt.
-Con chào Trịnh bá bá, Trịnh thẩm thẩm.
Trịnh ba ba nhìn cô cười hiền lành gật đầu còn Trịnh mụ mụ đứng lên ôm lấy hai má cô khen cô hết lời.
Thấy họ thân thiết mỉm cười với mình, Hy Hy cảm thấy trong lòng thật thoải mái, nụ cười càng thêm sâu.
Ánh mắt khẽ liếc đến người từ nãy đến giờ chỉ lẳng lặng nhìn mình. Trái tim cô khẽ nảy lên một nhịp. Người này...
Trịnh Thiên Vũ từ lúc cô bước vào đã không thể dời tầm mắt khỏi cô. Một phần là vì cô xinh đẹp, còn phần lớn là cảm giác quen thuộc mà cô mang đến.

Hai người cứ lặng yên nhìn nhau như vậy, cảm giác thời gian như ngừng trôi. Thế giới như chẳng còn ai ngoài hai người.

Từ giây phút này về sau, định sẵn đời này hai người sẽ quấn quít dây dưa, trọn đời không thể buông tay.

Kiếp trước hay kiếp này, nguyện suốt kiếp cùng người dây dưa cùng một chỗ.

Mãi mãi không xa rời...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro