Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tuấn Quốc Chung x Phác Chí Mẫn

Họp xong, Tuấn Chung Quốc còn không qua văn phòng, hắn lái xe về thẳng nhà. Trên xe, hắn gọi điện cho Chí Mẫn: “Em có ở nhà không?”

“Có ạ,” Tay Chí Mẫn gấp đồ dùng vai kẹp điện thoại, “Em nấu cơm xong rồi, bao giờ anh về vậy?”

“Ngay đây,” Tuấn Chung Quốc đạp chân ga, “Ở nhà đợi anh.”

Phác Chí  Mẫn còn chưa kịp nghĩ rõ, anh ấy đã cúp máy, trong lòng nghĩ không biết hôm nay anh ấy làm sao? Sao có vẻ không được vui thì phải.

Tuấn Chung Quốc tăng tốc, dọc đường liên tục vượt xe khác, chẳng bao lâu sau thì về đến nhà.

Chí Mẫn thấy cửa mở “rầm” một tiếng, vội vàng ló đầu ra , trông thấy Tuấn Chung Quốc rảo bước vào phòng tắm.

Tuấn Chung Quốc vừa đi vừa cởi quần áo, hắn tiến vào phòng tắm, gọi to: “Chí Mẫn.”

“Dạ,” đáp một tiếng, từ bên cạnh cửa thò đầu ra nhìn, “Sao vậy anh?”

Anh thấy Tuấn Quốc Chung vứt quần chỏng chơ dưới nền đất, thể như ném rác rưởi.

“Chẳng sao cả, cởi quần áo, vào đây đi.” Giọng của hắn lẫn trong tiếng nước rào rào chảy xuống sàn, mang theo sự sốt ruột, Chí Mẫn tin chắc rằng hắn đang không vui.

Khựng lại mất một giây, “Dạ dạ?” Anh còn tưởng mình đang nghe lầm, sau đó nhanh chóng phản ứng lại. Nói rồi chạy ào tới phòng tắm vừa chạy vừa cởi quần. Lúc tới phòng tắm, Chí Mẫn khom người cởi nốt chiếc quần lót.

Sao hôm nay giám đốc Tuấn nóng tính thế nhỉ? Chí Mẫn thắc mắc trong lòng, anh cảm thấy hôm nay có lẽ hắn đã gặp chuyện gì đó không vui, hoặc là do nhân viên nào đó. Còn chưa bước vào bồn tắm đứng, anh đã bị hắn kéo cánh tay mạnh vào bên trong.

Chí Mẫn lảo đà lảo đảo, va vào người , cánh tay Tuấn Quốc Chung giữ lấy eo anh, quay một vòng, đặt anh dựa vào mặt đá cẩm thạch ở bồn tắm đứng, đôi chân hắn giữ lấy chân Chí Mẫn, hắn cúi người, lấp kín bờ môi anh..

Bóng đen đổ ập xuống, Chí Mẫn ngạc nhiên mở to mắt nhìn, Tuấn Chung Quốc cạy hàm răng anh ra, ngậm lấy đầu lưỡi anh, nước nóng bắn tung dọc bắp đùi, Chí Mẫn từ từ nhắm mắt lại, đôi bàn tay buông lỏng khoát trên vai   Tuấn Chung Quốc.

Tuấn Chung Quốc trằn trọc hôn anh cả chục phút ròng, đầu lưỡi Chí Mẫn bị hút đến hơi sưng lên, mũi phát ra những tiếng rên rỉ thỏa mãn.

Đôi môi Tuấn Chung Quốc rời đi, nhưng vẫn dán rất gần, khoảnh khắc ấy đôi môi hắn hé mở, đoạn hỏi: “Em ăn gì mà ngọt vậy?”

Chí Mẫn vẫn còn đang chóng mặt, anh cảm nhận được chân Tuấn Chung Quốc đang đè lên chân mình, hơn nữa còn quấn lấy bắp đùi anh, từ từ sượt xuống. Chí Mẫn thở hổn hển, lúc bấy giờ mới kịp phản ứng xem Tuấn Chung Quốc đang hỏi gì.

“Em… em nấu canh ngân nhĩ tuyết lê, lúc nãy mới nếm thử một chút.” Anh trả lời.

“Bảo sao ngọt như vậy.” Tuấn Chung Quốc kề sát vào vành tai và tóc mai anh.

Trong nháy mắt, những bực dọc trong lòng hắn đều tan thành mây khói.

Chí Mẫn có chút bất an, anh ôm chặt lấy hắn, đôi mắt nhìn chăm chú vào đôi mắt hắn, “Anh à anh sao vậy, anh không vui à?”

“Không sao đâu,” Bờ môi Tuấn Chung Quốc vấn vít bên môi anh, hắn ngừng lại một chút: “Gặp thứ bẩn tưởi.”

“Thứ bẩn tưởi?” Trong mắt Chí Mẫn lộ ra sự nghi hoặc, “Vậy hôm nào chúng ta đi miếu chùa cúng bái Phật, thắp nhang trừ tà đi.”

Tuấn Chung Quốc cười một tiếng, trong mắt mang theo ý cười, đáp: “Ừ, đi bái Phật.”

Không hỏi được lý do, nhưng Chí Mẫn thấy tâm tình Tuấn Chung Quốc có vẻ tốt lên rồi, cũng không gặng hỏi nữa.

“Thế chúng ta ăn cơm trước hay là… làm xong rồi ăn.” Anh nhìn Tuấn Chung Quốc, bờ vai dựa vào mặt tường bị nước xối rửa.

Bàn tay Tuấn Chung Quốc trượt vào mông anh, thấp giọng nói: “Ăn em trước rồi ăn cơm sau.” Hắn cúi người, tiếp tục hôn Chí Mẫn.

Cơ thể Chí Mẫn dần mềm nhũn xuống, trở thành một món ăn, khiến Tuấn Chung Quốc ăn sạch sành sanh, chẳng để lại cọng xương nào.

Ra khỏi phòng tắm, Chí Mẫn cúi người mặc quần lót vào, nhưng anh thấy Tuấn Chung Quốc nhặt chiếc quần ban nãy thay ra, sau đó tống vào trong thùng rác.

Thùng rác không lớn, quần vừa ném vào liền choán hết chỗ.

“Anh à…” Chí Mẫn nhớ cái quần kia mới chỉ mặc mấy lần, sao Tuấn Chung Quốc lại ném đi luôn chứ?

Tuấn Chung Quốc quay đầu liếc nhìn anh, đoạn nói: “Bẩn.”

Chí Mẫn đang định nói bẩn thì để em giặt là được, nhưng trong thoáng chốc dường như nghĩ thông điều gì đó.

Anh ngồi xổm xuống, ngửa đầu lên nhìn vào đôi mắt Tuấn Chung Quốc, có ngọn lửa bừng lên trong đôi mắt ấy, “Là chân nào?”

Tuấn Chung Quốc ngồi trên giường, cúi đầu nhìn anh, còn chưa kịp nói, Chí Mẫn đã nắm lấy chân bên phải, “Là chân này à?”

Ban nãy Tuấn Chung Quốc cứ lấy chân cọ cọ vào người anh, Chí Mẫn còn tưởng hắn làm sao, giờ nghĩ thông rồi, sắc mặt Chí Mẫn âm trầm đến đáng sợ, thể như muốn giết người.

Trong lòng anh cảm thấy khó chịu chết đi được, lại vô cùng phẫn nộ, ai lại không biết xấu hổ như vậy mà chạm vào người hắn chứ —— lúc anh còn thầm thương Tuấn Chung Quốc, đừng nói tới chuyện chạm vào người thật, mà ngay cảm chạm vào bức ảnh thôi cũng rất thận trọng. Anh cụp mi mắt, cúi người xuống, hôn chi chít lên đùi Tuấn Chung Quốc.

Tuấn Chung Quốc muốn tránh ra, nhưng lần này anh dùng sức rất lớn, anh ra sức nắm chặt lấy. Bờ môi hắn run run: “Phác Chí Mẫnn.. đừng như vậy.”

“Không được.” Bàn tay anh giữ lên bắp chân hắn, ánh mắt như đang cố kiềm nén điều gì đó, “Em muốn tiêu độc, nhất định phải tiêu độc.”

Anh tiêu độc nhiều lần liên tiếp, bờ môi mỗi lúc một nóng hơn, anh gặm cắn chân hắn đến mức thảm thương không nỡ nhìn.

Buổi trưa, hai người cũng không nghỉ, ôm chặt Chí Mẫn đang ngủ ngon trên giường Tuấn Quốc Chung vén nhẹ tóc mái ra hôn lên trán anh.
" Cả đời này có được em là niềm hạnh phúc của anh rồi, bảo bối".
Nói rồ, hắn cũng nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ mà quên đi chuyện bực bội lúc sáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro