Làm lành (2)
Chí Mẫn không hất tay hắn ra như bình thường, chỉ đứng tại chỗ, lạnh lùng nói: “Được, anh muốn giải thích cái gì, hôm nay tôi cho anh cơ hội để anh giải thích đủ.”
Tuấn Quốc Chung nói: “Anh cùng Chí Nghiên căn bản không có gì.”
“Cho nên?”
Tuấn Quốc Chung bị cậu làm nghẹn một chút, ổn định lại, nói: “Cho nên tất cả chỉ là hiểu lầm. Tiểu Mẫn, em đừng nháo, chúng ta làm hòa được không?”
Chí Mẫn cảm thấy vô cùng buồn cười, “Anh nói đó là hiểu lầm thì chính là hiểu lầm? Anh giải thích xong thì tôi phải cùng anh làm hòa sao? Tuấn Quốc Chung, có phải anh quá coi trọng bản thân rồi không? Không ai nói bộ dáng này của anh thực đáng ghét sao?”
Tuấn Quốc Chung cười khổ: “Có, sao có thể không có.”
Cậu sắc mặt khó coi: “Lại là tiểu tình nhân của anh?”
Tuấn Quốc Chung dùng sức kéo Chí Mẫn về phía mình, ôm eo cậu, ngửi mùi hương trên cơ thể cậu: “Là em nói.”
Chí Mẫn nhất thời không biết đáp lại thế nào. Sau một lúc lâu, cậu nói: “Buông ra đi, tôi phải về đi ngủ.”
Tuấn Quốc Chung không buông tay, “Ngủ ở đây đi, anh bảo đảm không chạm vào em.”
Chí Mẫn bất chấp tất cả bò lên giường, dù sao bọn họ đã làm không biết bao nhiêu lần, dù hắn có chạm vào thì có thể thế nào? Huống hồ… cậu cũng không chán ghét bị hắn chạm vào.
Một đêm này, Chí Mẫn ngoài ý muốn ngủ rất ngon. Sáng hôm sau tỉnh dậy, vị trí bên cạnh đã không còn ai.
Chí Mẫn dụi mắt ngồi dậy, nhìn bố cục trước mắt tuy giống nhưng bài trí trong phòng lại không phải nhà mình. Đến lúc cậu xuống giường, thì phát hiện cốc nước trên tủ đầu giường có đè một tờ giấy: “Tiểu Mẫn, anh đi làm. Bữa sáng ở trên bàn, trước khi ăn nhớ hâm nóng lại. Trong tủ lạnh còn dư thịt bò hầm, buổi trưa không có gì ăn thì cứ trực tiếp lấy.”
Hừ! Ai muốn ăn cơm của anh!
Chí Mẫn xuống giường vào phòng vệ sinh đi tiểu. Lúc lơ đãng ngẩng đầu lại phát hiện cốc nước. Cái cốc này là khi hai người còn ở cùng nhau mua. Lúc ấy vì siêu thị đẩy mạnh tiêu thụ nên bọn họ mua vài cái dự phòng, mãi tới khi chia tay rồi cũng chưa dùng hết. Hiện tại, siêu thị đã không còn bán loại cốc này.
Không ngờ hắn vẫn còn giữ những thứ này, lòng cậu có chút gì đó ấm áp.
Sau khi trở về,cậu ghé vào bàn máy tính, vùi đầu vào khuỷu tay, hình ảnh hôm qua hôn nhau với Tuấn Quốc Chung lại rõ ràng trước mắt.
Mặc kệ cậu ngoài miệng chán ghét thế nào nhưng thân thể vẫn tự động phản ứng với mỗi cái ôm, mỗi cái hôn của hắn. Chí Mẫn khẽ cắn môi, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn đưa tay vào quần.
Yêu nhau sáu năm, chia tay ba năm, cậu quả nhiên vẫn bị vây trong tình yêu với Tuấn Quốc Chung, hơn nữa càng lún càng sâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro