Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6.2



Dư Thanh chứng kiến toàn bộ sự việc, chết lặng. Anh muốn lên tiếng nói, đánh nữa thì sẽ xảy ra chuyện, nhưng nhìn Dịch Giản Chu lúc này, anh cảm thấy vô cùng xa lạ. Mỗi cú đấm Dịch Giản Chu tung ra đều mang theo sự tàn nhẫn, nhưng trên mặt cậu lại không hề đổi sắc, vô cùng bình tĩnh, giống như một kẻ giết người hàng loạt máu lạnh, anh không dám lên tiếng nửa lời.

Mỗi cú đấm bên tai dường như đều nghe thấy tiếng xương cốt vỡ vụn, cậu quả thật có ý định giết chết người đàn ông này.

Lần đầu tiên anh cảm thấy sợ hãi, kinh hoàng, e dè trước Dịch Giản Chu người trước mặt anh lúc này.

Anh rất hối hận, đã biết Dịch Giản Chu có thể dùng dao đe dọa mẹ mình, anh lẽ ra phải đoán trước được kết quả như thế này chứ?

Cho đến khi người đàn ông nằm trên đất gần như biến dạng, máu bắt đầu lan ra trên sàn nhà, Dư Thanh vội vàng lao tới giữ lấy cánh tay Dịch Giản Chu, giọng run rẩy, "Dịch Giản Chu... tụi anh... tụi anh lúc nãy là giả vờ..."

***

Trong phòng đã không còn người đàn ông đó nữa. Sau khi Dịch Giản Chu dừng tay, người đàn ông khó khăn bò dậy, bước chân chệnh choạng rời khỏi căn phòng. Lúc này phòng khách yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim đồng hồ tích tắc. Dư Thanh ngồi không yên trên ghế sofa, anh nhìn Dịch Giản Chu đứng bất động tại chỗ, mặt lạnh tanh, ánh đèn huỳnh quang trong phòng khách chiếu vào bên má cậu, cũng không thể làm giảm đi sự u ám trên khuôn mặt cậu.

Dư Thanh không biết Dịch Giản Chu đang nghĩ gì, Dịch Giản Chu càng im lặng, anh càng luống cuống.

Anh mở miệng, định nói vài lời để xoa dịu bầu không khí.

Dịch Giản Chu trước mặt anh, cuối cùng cũng có chút động tĩnh, quay người lại đối diện với anh, vẻ mặt không cảm xúc.

Lần đầu tiên bị nhìn với ánh mắt vô cảm như vậy, Dư Thanh lập tức cảm thấy lạnh người. Anh nói không nên lời, cổ tay đột nhiên bị Dịch Giản Chu nắm chặt, gần như bị kéo lê để đứng dậy, bị kéo đến phòng tắm.

Anh cố gắng kìm nén sự bất an trong lòng, ngoan ngoãn để Dịch Giản Chu dẫn vào phòng tắm, bế anh lên bồn rửa mặt.

Dịch Giản Chu dùng nước nóng làm ướt khăn, lau cổ Dư Thanh, lực tay không nhẹ, làn da trắng nõn của Dư Thanh lập tức hiện lên một lớp đỏ, anh rên lên một tiếng.

Nhưng Dịch Giản Chu vẫn không hề nhẹ tay, lau xong, cậu lạnh lùng hỏi: "Gã ta còn hôn anh chỗ nào nữa?"

Dư Thanh vội vàng lắc đầu, "Không có... chỉ có chỗ này thôi." Anh lại giải thích, "Lúc nãy tụi anh chỉ đang giả vờ."

"Người đàn ông đó ở đâu ra?"

"... Tìm ở quán bar."

Dịch Giản Chu cười khẩy, nhưng ánh mắt lại khiến người ta lạnh đến tận xương tủy, "Em nhẫn nhịn cả tháng nay, mà kết quả anh đưa ra lại như thế này sao?"

Dư Thanh cúi đầu, không nói gì.

Sau một lúc, anh mới lấy lại được chút can đảm, "Anh chỉ muốn cậu biết, đây mới là chuyện người lớn với người lớn làm với nhau, chứ không phải là cậu với anh."

"Người lớn?" Dịch Giản Chu cười nhạt, "Người lớn lúc nãy đã chạy rồi, trông gã ta có vẻ làm được việc gì không?"

Dư Thanh lại không nói gì.

Đồng hồ trong phòng khách đột nhiên điểm vài tiếng, đúng là mười hai giờ.

Dịch Giản Chu thản nhiên nói, "Bây giờ người có thể làm được lại là em."

Dư Thanh vội vàng ngẩng đầu, vẻ mặt có chút hoảng hốt.

Dịch Giản Chu cúi đầu, chậm rãi đến gần Dư Thanh, toàn thân tỏa ra nguy hiểm, "Hôm nay là sinh nhật em, em muốn quà."

Dư Thanh chống hai tay lên vai cậu, định đẩy ra, nhưng lại run rẩy.

Anh cảm thấy mọi chuyện đều rất lộn xộn , mơ hồ biết Dịch Giản Chu thầm thương trộm nhớ mình, bối rối do dự cả tháng trời, mơ hồ gọi điện cho Dịch Mạn Ni, mơ hồ để cho mọi chuyện tối nay xảy ra.

Bây giờ vẫn đang mơ hồ hỏi, "Quà... gì?"

"Quà của người trưởng thành." Dịch Giản Chu nhìn chằm chằm anh nói.

Dư Thanh khó lòng chống lại ánh mắt như vậy, Dịch Giản Chu với dục vọng trần trụi và sự cố chấp ăn sâu vào tận xương tủy.

Sau một thời gian dài, sự hoảng hốt vẫn không biến mất và sự dao động trong lòng khiến Dư Thanh muốn từ bỏ đấu tranh tư tưởng, mặc cho mọi chuyện tiếp diễn trong mơ hồ, thuận theo tự nhiên.

Anh đã không phân biệt được đúng sai nữa.

Giọng Dư Thanh nhỏ đến mức gần như không nghe thấy, do dự nói, "Chỉ... tối nay thôi..."

"Được." Dịch Giản Chu cắn nhẹ vành tai anh.

Dư Thanh né tránh, lại cố gắng lấy lại chút khí thế của người lớn tuổi hơn, "Và... không được đi đến bước cuối cùng..."

Nhưng chút khí thế này không có tác dụng gì lớn, anh đã bị cậu học sinh cấp 3 bế lên, mang ra khỏi phòng tắm, ném lên giường.

***

Sau đêm khiến đầu óc anh choáng váng và khó chịu đó, cả hai lại quay về cuộc sống như trước.

Dù chỉ là một đêm, nhưng một số việc đã bắt đầu, lại không có xu hướng dừng lại. Dư Thanh không hứa hẹn bằng lời rằng sẽ ở bên nhau, mà chấp nhận cách đối xử của Dịch Giản Chu đối với mình, hoặc nói đúng hơn, ngoài việc chấp nhận ra thì không còn lựa chọn nào khác.

Anh chỉ đơn giản là không còn sức lực để bận tâm đến những chuyện này nữa, nguyên nhân chính là vì không tìm ra cách nào để khiến Dịch Giản Chu từ bỏ.

Nếu chia tay, Dịch Giản Chu có thể tìm thấy anh ngay trong đêm đầu tiên, nếu anh đi tìm người khác để yêu đương, rất có thể Dịch Giản Chu sẽ giết người đó.

Cuộc sống chỉ có thể cứ thế trôi qua một cách mơ hồ không rõ, nhưng có vẻ nhẹ nhàng hơn so với cả tháng trời suy nghĩ trước đây. Trong trạng thái thoải mái hơn, anh cũng cố gắng chấp nhận mối quan hệ không nên có này.

Chỉ là những kỳ nghỉ sẽ không được dễ chịu cho lắm.

Dư Thanh vốn không mấy quan tâm đến chuyện ấy, thậm chí có thể nói là lãnh cảm.

Anh chưa từng nghĩ đến một ngày nào đó lại bị Dịch Giản Chu đè lên giường đến mức rưng rưng nước mắt. Khi tỉnh dậy, anh choáng váng rất lâu, cổ họng khàn khàn, hai bên đùi trong sưng đỏ, eo lưng đau nhức, mềm nhũn.

Dù đã ở độ tuổi này, nhưng những năm qua phần lớn thời gian anh làm việc trong ngành dịch vụ, thể chất so với những người cùng tuổi thực sự không tệ, nhưng vẫn không chịu nổi sức bền của Dịch Giản Chu, không chịu nổi sự tấn công mãnh liệt, đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ của cậu.

Đôi khi đang nấu ăn trong bếp cũng bị kéo vào một cuộc ân ái nồng nhiệt, bao gồm việc bị bế lên bàn ăn, hai chân dang rộng, bị đè lên gương trong phòng tắm, bị ra lệnh nhìn chính mình trong trạng thái sa đọa, bị biến thành bộ dạng dâm đãng trong dục vọng , suy đồi, khi bị ép sát vào cửa lối vào, xấu hổ đến mức phải kìm nén tiếng rên rỉ, bị đẩy ngã xuống thảm trong phòng khách, quỳ xuống, mông nhô cao, tệ nhất là có lần anh khóc đến mức mất kiểm soát... Những bức tranh treo tường không biết đã bao nhiêu lần bị vạ lây mà rơi xuống sàn nhà.

Phần lớn thời gian, trong tâm lý anh vẫn chưa hoàn toàn chuyển đổi thân phận của Dịch Giản Chu từ con trai sang người yêu.

Tuổi tác, tội lỗi, đạo đức... những ràng buộc của điều cấm kỵ trong lúc ham muốn trở thành khoái cảm cực độ, từng chút một thấm vào, ăn mòn tận xương tủy.

Anh không thể chống cự, đành buông xuôi, hoàn toàn chìm đắm.

***

Vẫn là một ngày thứ Bảy bình thường, Dư Thanh tỉnh dậy, toàn thân đầy dấu vết ân ái, Dịch Giản Chu ở phía sau ôm lấy anh, ngay cả khi ngủ cũng thể hiện rõ sự chiếm hữu.

Cái đó của Dịch Giản Chu vẫn còn ở giữa hai chân anh, không thể xem nhẹ, trong trạng thái ngủ yên dường như có xu hướng tỉnh lại, Dư Thanh lập tức không dám cử động.

Trên thực tế, anh đã mệt đến mức không thể nhúc nhích một ngón tay.

Đang dần dần ngủ lại trong tư thế đó, thì gáy bị ai đó hôn nhẹ.

"Anh tỉnh rồi à?" Dịch Giản Chu vừa hôn cổ anh vừa hỏi. Dư Thanh không lên tiếng, điều chỉnh hơi thở đang có phần căng thẳng. Anh hơi lo sợ rằng mình sẽ lại bị cuốn vào một cuộc hoan ái khác ngay khi vừa tỉnh dậy.

Anh đợi rất lâu, Dịch Giản Chu cuối cùng cũng đứng dậy xuống giường, mặc quần áo, mở cửa phòng ngủ, chắc là đi chuẩn bị bữa sáng.

Dư Thanh định thở phào nhẹ nhõm, thì ánh sáng mà mí mắt anh cảm nhận được đột ngột giảm đi.

Tiếp đó là hơi thở nóng rực phả vào tai, giọng nói của Dịch Giản Chu pha chút cười.

"Lần sau đừng ngất giữa chừng nữa nhé!."

Moe: Hai bồ iu chơi chân giao hả☺️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro