HaLyn (cổ đại)
Hơn hai năm sau Ahn Heeyeon mới khôi phục nguyên thể và pháp lực, theo lý từ ngày hứng chịu sát thương do Diệt Thế ma pháp tạo nên cô sớm cùng chung kết cục như Ma Vương, không lý giải được tại sao còn cơ may tồn tại, tu chân giới có quá nhiều điều kỳ huyễn chưa lĩnh ngộ hết, cũng có thể do cô chịu ít sát thương hơn hắn, cộng thêm việc kiên trì tu luyện, hấp thụ linh khí thiên địa dần khôi phục như hiện giờ, cô thật sự trở lại trần thế lần nữa, ảo ảnh ý niệm từ đây tan biến, tu chân giới xuất hiện nhiều truyền kỳ về việc cô đánh bại Ma Vương, họ cho rằng cô là tuyệt thế cường giả, thân tại ma đạo vẫn một lòng trung thành hướng về thiên đạo, không dễ dàng bị quyền lực cám dỗ là chuyện rất đáng ngưỡng mộ, họ nào biết thiên sinh cô cũng có một mặt yếu đuối như bao nữ nhân khác, cũng từng tự thấy hỗ thẹn khi chưa tu hành đến đâu, từng muốn chứng minh dù là nam hay nữ chỉ cần có quyết tâm đều có thể làm nên đại sự, cuối cùng tiếp tục giữ yên lặng, không công khai thân phận thật sự, điều đó ảnh hưởng đến thanh danh ngàn đời qua của Tinh Vũ phái, hơn hết cô sợ Seo Hyelin phải đối mặt lời lẽ khó nghe từ ngoại giới, có thể bảo vệ những người bên cạnh thì chịu chút khó xử có đáng là gì.
Seo Hyelin có thể ôm Ahn Heeyeon bằng thể xác thật sự hiện hữu, không còn là không khí nữa, điều đáng nói nhất là bây giờ ở Tuyệt Ảnh cung không ai xem cô vì tình hóa điên, tương tư thành ảo tưởng nữa, cô xưa nay không có ý thu nhận nam đồ đệ, tuy nhiên chưa từng cấm đoán đệ tử yêu ai, ngay cả cô cũng có thể thì họ làm sao lại không thể, hầu hết mọi người ở Tuyệt Ảnh cung đều ngưỡng mộ sư phụ cùng sư công, hy vọng có được mối tình sâu đậm như cả hai.
Ahn Heeyeon từng dẫn Seo Hyelin trở về thăm sư phụ, sư phụ tuy không chúc phúc cho hai người cũng không có ý phản đối, suy đến cùng hắn chỉ là người ngoài cuộc, cho rằng hai nữ nhân yêu nhau không thể bền vững được bao lâu, khi thấy đồ đệ trong mắt tràn ngập hạnh phúc thì hắn đã thay đổi cách nhìn nhận, từ khi biết tin Ma Vương bị đánh bại hắn lại có thêm mối lo khác, Ahn Heeyeon bản tính thiện lương nhưng mang trong mình sức mạnh cường thế có thể lập nên cả vương triều, hắn luôn tin tưởng đồ đệ, chỉ lo ngại hồng trần còn nhiều cám dỗ khó lòng vượt qua được, nếu Ahn Heeyeon hoàn tục lại đi sai đường thì kết cục thật không tưởng tượng nổi, trước giờ luôn mong rằng Ahn Heeyeon có thể tiếp tục tu hành để kiềm chế tâm tính, nay Ahn Heeyeon đã quyết tâm hoàn tục hắn đành thuận theo ý muốn.
Dù tương lai thế nào Ahn Heeyeon vẫn không quên mình từng được Tinh Vũ phái đào tạo, sư phụ có công nuôi dưỡng, tuyệt không làm ra loại chuyện ảnh hưởng đến Tinh Vũ phái, ngày sau nhất định vẫn là người tốt, không làm chuyện thẹn với lòng, đền đáp ân tình bao la của sư phụ, cô yêu quý Tinh Vũ phái, luyến tiếc không nỡ rời khỏi, tuy nhiên hiện giờ cô không còn cô độc nữa, đang có người chờ đợi cô mang hạnh phúc đến, đành lựa chọn từ giả con đường tu đạo.
Seo Hyelin ngã vào lòng Ahn Heeyeon, hành động của cô không có gì là lã lơi, chỉ đơn giản muốn cảm nhận hơi ấm từ người yêu, nhìn vào mắt ngoại nhân lại là hành động khiến cho người ta toàn thân phát hỏa, tâm sinh tà niệm, Ahn Heeyeon cười nhạt dịu dàng ôm lấy cô, tay của hai người thủy chung nắm chặt, hoàn toàn không nhận ra có người đang nhìn lén, Ahn Hyojin cùng Park Junghwa ẩn núp ở đằng sau một thân cây theo dõi, từ ngày có Ahn Heeyeon xuất hiện Seo Hyelin không còn lạnh lùng trầm tư nữa, thường hay cười với mọi người hơn, có một viên tâm dược lớn như vậy ở bên cạnh, cô muốn phát bệnh trầm cảm sợ là không thể.
"Heeyeon, ngươi yêu ta nhiều không?"
"Nhiều đến không thể hình dung bằng lời, cũng chẳng gì so sánh được."
Ahn Heeyeon che giấu đi tia ngại ngùng, nhu tình nắm lấy tay Seo Hyelin đặt lên tim mình, cô nguyện vì người yêu đánh đổi tất cả, ngàn năm tương tư trong đau khổ không làm cô ngừng nghĩ về tình yêu này, có khác biệt chỉ là tình cảm hiện tại nhiều hơn chứ chưa từng vơi đi chút nào, Seo Hyelin cảm nhận được sự chân thành này, cô chợt mỉm cười tiếp tục hỏi.
"Vậy ta có xinh đẹp không?"
"Rất xinh đẹp."
"Xinh đẹp đến mức nào?"
"Thiên hạ này ngươi là nữ nhân xinh đẹp nhất, kể cả khi đã già."
Ahn Heeyeon thành thật nói ra cảm nghĩ, trong tâm cô thì Seo Hyelin chính là mỹ cảnh đẹp nhất thiên địa, chẳng gì có thể sánh bằng, nhân sinh ai lại không bước qua giai đoạn sinh lão bệnh tử, hiện giờ cả hai không còn đơn thuần chỉ là tình lữ nữa, Seo Hyelin là người cùng cô đi hết quãng đời còn lại, cô làm sao có thể hiềm khí vẻ ngoài của nữ nhân duy nhất tồn tại trong cuộc đời mình, dù mai kia đứng trước giây phút bạc đầu, dung mạo đã già thì Seo Hyelin vẫn là người xinh đẹp nhất trong tâm cô, mãi là người cô yêu thương nhất trên đời, Seo Hyelin khóe miệng gợi lên tia ngọt ngào, dù cảm thấy lời khen ngợi có chút khoa trương, tuy thế mọi nữ nhân đều yêu thích được người yêu khen ngợi, nghe vào liền cảm thấy tâm đều ngọt ngào hẳn lên, cô tiến đến hôn nhẹ lên môi Ahn Heeyeon, hạnh phúc khi biết cô ở trong lòng người yêu là như thế nào, nguyên lai trong tâm Ahn Heeyeon thì cô luôn hoàn mỹ như thế,vtrong lòng cô cũng như thế, không có bất kỳ tia bài xích nào kể cả khi biết Ahn Heeyeon là nữ nhân như mình.
"Thế ngươi có muốn như ta không?"
"Chuyện này...ta nghĩ không cần thiết lắm đâu... "
Ahn Heeyeon hiểu rõ Seo Hyelin lại muốn bắt mình đi luyện công, theo cô thấy thì nhan sắc của mình đủ dùng rồi, không cần phải luyện thêm loại công pháp đó làm chi, có xinh đẹp hơn cũng không ích lợi gì, tánh mạng mới là trên hết, Seo Hyelin nhìn vào sắc mặt của Ahn Heeyeon cũng đoán biết đang nghĩ gì, chuyện Seo Hyelin muốn làm đâu dễ dàng từ bỏ vậy được.
"Chẳng lẽ ngươi không muốn trở lại bình thường sao?"
"Bình thường tất nhiên là muốn, nhưng để sau hãy nói, ta đi thăm Park Junghwa chút... "
"Đừng lấy Junghwa ra làm lý do bỏ trốn, ngươi đứng lại đó cho ta."
Seo Hyelin càng kêu thì Ahn Heeyeon càng đi xa hơn, gần như đang chạy chứ không phải đi nữa, để Seo Hyelin bắt lại nhất định sẽ bị ép song tu Thiên Nữ Vũ Luyện, loại kiếm pháp này múa kiếm cứ như đang vũ khúc thật quá ủy mị, chỉ thích hợp với những nữ nhân có thể chất mềm mại uyển chuyển, cô thấy không phù hợp với mình chút nào,vtự nghĩ biện pháp khắc phục giúp cơ thể hoàn thiện hơn cũng được, không cần thiết phải gia nhập Tuyệt Ảnh cung, Ahn Heeyeon đi không lâu liền bị Seo Hyelin dùng vải lụa chói chặt lôi đi, Ahn Heeyeon nét mặt khó coi lắc đầu mấy cái.
"Không muốn đâu đừng ép ta..."
Seo Hyelin hừ lạnh một cái, tiếp tục lôi Ahn Heeyeon đi đến Tuyết Vũ điện, rảnh rổi để làm gì, chi bằng cùng nhau tu luyện chẳng phải thú vị hơn sao, Ahn Hyojin đứng quan sát nãy giờ, lắc đầu thất vọng, không hiểu nổi tại sao ai cũng sợ nàng, ngay cả Ahn Hyojin đôi khi cũng thấy sợ không dám đắc tội, bây giờ ngay cả người yêu mình cũng đem ra bắt nạt, Ahn Heeyeon thật là quá đáng thương.
"Không ngờ sư công của ngươi đấu không lại Hyelin, lần này cô ấy chết không thể nghi ngờ."
"Là do cô ấy tự đi tìm chết."
Park Junghwa hai tay ôm trước ngực, mỉm cười đắc ý, Ahn Heeyeon có phúc lại không biết hưởng, ai lại không biết luyện tuyệt học này nếu song tu thì tương đối thân mật, hai người cùng luyện kiếm phải như hình với bóng, tâm linh tương thông,phối hợp nhẹ nhàng uyển chuyển, tạo nên loại kiếm vũ xinh đẹp mị hoặc nhưng lực sát thương tạo ra thì không hề nhỏ, cô cũng đang muốn thử song tu cùng tỷ muội nào đó, chỉ bỡi thân mật quá mức cho nên Ahn Heeyeon mới thấy hoang mang, sợ chính mình mất tự chủ, vừa vào đến điện thì cửa đã đóng chặt, cô trong lòng căng thẳng vẫn giả bộ không chuyện gì, Seo Hyelin cười mà như không cười, cầm lấy thanh kiếm quăng đến cho cô.
"Ngươi mới nhập môn nên ta sẽ dạy những chiêu thức cơ bản,hãy nhìn cho kỹ nga."
Seo Hyelin trong tay đang cầm thanh kiếm xinh đẹp, chợt quăng kiếm lên không trung rồi xoay người bay đến bắt lấy, ngọc thể đẹp tựa cánh hoa đào mong manh phiêu vũ trước gió, sự xinh đẹp ủy mị khiến cho bầy phương phải thất sắc, từng cái giơ tay nhấc chân cho đến thần thái đều tạo nên mi lực làm mê hoặc mọi ánh nhìn, cô mỉm cười dùng kiếm múa vài đường nét uyển chuyển nơi hư không, ánh hồng quang dần hình thành đóa hoa xinh đẹp rực rở,vđến khi chân cô chạm đất thì cũng là lúc hoàn thành chiêu thức, Ahn Heeyeon vỗ tay tán dương, thật thích xem Seo Hyelin múa kiếm hơn là tự mình thể nghiệm.
"Hyelin,ngươi giỏi quá, kiếm pháp thật xảo diệu."
"Đừng đánh trống lãng, tới phiên ngươi đó."
Ahn Heeyeon hít một hơi lấy tinh thần, bay lên không trung thi triển kiếm pháp tương tự như đã thấy, múa kiếm là phải hòa mình cùng với kiếm, như thế mới có thể tạo nên tư thế linh hoạt theo ý mình, cô đường kiếm không được uyển chuyển, tạo ra đóa hoa mất đi vài phần mềm mại, tuy trước kia có đọc qua vài chương của Thiên Nữ Vũ Luyện, nhưng chưa từng áp dụng trên thực tế, lần đầu đạt kết quả này miễn cưỡng coi như có thể tiếp nhận rồi, Seo Hyelin vẫn chưa hài lòng, đến bên cạnh nắm lấy tay cầm kiếm của Ahn Heeyeon, tay còn lại ôm eo, ân cần dạy cô điều chỉnh tư thế, gần đây cô không hiểu sao hay bị mất tập trung, thoáng nghe được mùi hương mê người để cho nhịp tim cô gia tăng, tâm loạn như ma.
Seo Hyelin cũng nhận ra có điều khác lạ, quay đầu lại đã thấy nét mặt ngây ngốc mang theo ánh mắt si mê ngắm nhìn mình, cô nở nụ cười xinh đẹp, đang định quay đi đã bị Ahn Heeyeon ôm chặt vòng eo, Ahn Heeyeon không thể kiềm nén cảm xúc đang trào dâng, cúi đầu trao Seo Hyelin nụ hôn ngọt ngào cuồng đắm, cô dù xấu hổ vẫn nồng nhiệt đáp lại sự ngọt ngào trên môi, dùng nó khỏa lắp những điều đã qua, cả hai đều không có kinh nghiệm hôn nhau, nụ hôn lại phá lệ tuyệt vời, song phương hôn nhau cuồng đắm để cho ánh trăng sáng cũng phải xấu hổ chui vào đám mây ẩn trốn, hai lưỡi vô tình chạm vào nhau tạo nên dòng điện, Ahn Heeyeon lần này mới cảm nhận được điều kỳ lạ, vươn lưỡi lần nữa tìm đến cảm giác mềm mại tuyệt vời đó, sự hiếu kỳ vô tình để cho Seo Hyelin mặt đỏ ửng lên, âm thầm tự hỏi ngươi đang làm gì, cảm nhận được sự mềm mại ướt át đó làm nhịp tim cô không an phận loạn nhảy, nhất thời mê luyến loại cảm giác mới lạ này, vươn chiếc lưỡi ngọt ngào âu yếm lẫn nhau, cả hai dần khám phá ra điều thú vị khi hôn nhau, nguyên lai hôn không chỉ thể hiện tình cảm còn có thể làm cho người ta mê đắm, muốn ngừng lại không cách nào ngừng được.
Đối với đạo gia chuyện sắc dục là hoàn toàn không có, họ có thể khắc chế cả cảm xúc của chính mình, không màng tới nhu cầu sinh lý mà nhân thế bận tâm, bởi lẽ trong tâm của họ không tồn tại yêu, Ahn Heeyeon từng kiến thức qua chưa hẳn là đã hiểu rõ, đối với cô ôm hôn đã là thân mật nhất rồi, còn có cái gì xa hơn hoàn toàn không biết, trong tình yêu những điều từng để cho cô khiếp sợ lại mang đến tư vị ngọt ngào giúp tình cảm thăng hoa, cô bình thản ngồi trên ghế, lòng lại hồi hộp cực độ khi thấy Seo Hyelin ở trước mắt dần thoát khai y phục, mơ hồ cảm giác được chuyện gì sắp xảy đến, cả hai yêu nhau không tránh khỏi vài vấn đề rất có khả năng phát sinh, lần đầu trong đời chứng kiến tình cảnh khó xử này, cô xấu hổ lại hoang mang không biết phải làm sao, cảm thấy chuyện đó quá mức ngại ngùng, hai tay nắm chặt y phục của mình.
Seo Hyelin tận sâu thẳm nơi đáy lòng luôn hy vọng có thể chân chính là nữ nhân của Ahn Heeyeon, đó thật sự là ý nghĩa hạnh phúc đối với cô, có nữ nhân nào khi yêu lại không mong tâm can lẫn thể xác đều thuộc về người mình yêu, cô không ngoại lệ, là vì trước kia còn ái ngại nên không dám biểu lộ gì, chờ đợi Ahn Heeyeon chủ động trước, đáng tiếc tên ngốc chậm tiêu cho đến bây giờ mới có dấu hiệu động tình, cô kiều nhan chợt phiếm hồng, chậm rãi thoát khai lớp y phục sau cùng, hiển lộ ngọc thể tuyết trắng hồng nhuận, dáng người mạn diệu với đôi ngọc phong ngạo nhân, mơ hồ thắp thoáng hai khỏa anh đào hồng diễm cao vút, xinh đẹp mị hoặc khiến người xem kinh tâm động phách, vòng eo nhỏ nhắn vô khuyết, thon dài chân ngọc, ở dưới ánh sáng mờ ảo lộ vẻ minh diễm mê người, ở dưới ánh sáng mờ ảo lộ vẻ minh diễm mê người, mỗi đường cong trên ngọc thể tuyết trắng đều hoàn mỹ tuyệt đối, ở dưới ánh sáng mờ ảo lộ vẻ minh diễm, tóc dài buông xỏa thoáng che đi cảnh sắc mê người, giờ phút này cô xinh đẹp quang khiết tựa thiên tiên, không còn mảnh vải che thân đáng lý người nên xấu hổ nhất phải là cô mới phải, Ahn Heeyeon cư nhiên quay đầu đi chổ khác, để cho cô dở khóc dở cười.
"Ngươi...không muốn nhìn...bởi vì...hiềm khí ta sao?"
"Không phải vậy...chỉ là..."
Ahn Heeyeon sắc mặt biến hồng, quay đầu lại muốn giải thích liền ngây người nơi đó, đường cong vạn phần mê người của Seo Hyelin đã hoàn toàn bại lộ trước mắt, khiến cô vừa ái ngại lại cảm giác hô hấp khó khăn, cơ thể dần nóng bức đến mồ hôi lâm ly, sự xinh đẹp dụ hoặc vô tình kéo cô lâm vào mê cảnh không cách nào thoát ra được, Seo Hyelin nội tâm căng thẳng chưa đến độ không biết phải làm sao, chậm rãi bước đến ôn nhu ôm Ahn Heeyeon vào lòng, giơ tay lau đi mồ hôi trên trán đối phương, Ahn Heeyeon mặt chôn ở giữa đôi ngọc phong mềm mại đầy đặn, bất giác cảm thấy miệng khô khốc, không biết bị làm sao tay chân như muốn rả rời, nét mặt hoang mang ngẩng đầu lên nhìn Seo Hyelin.
"Hyelin...ta không hiềm khí ngươi...nhưng chúng ta như vậy liệu có phải đạo hay không?"
"Vậy sư phụ của ngươi có dạy qua thế nào mới là đạo không?"
Seo Hyelin mây đỏ đầy mặt vẫn kiên nhẫn giúp Ahn Heeyeon giải tỏa áp lực trong lòng, cô nghĩ sư phụ của Ahn Heeyeon nói đúng, cả hai quyết định một đời một kiếp thì việc này sớm hay muộn sẽ xảy ra, cô có chút ích kỷ muốn hoàn toàn thuộc về Ahn Heeyeon, từ đây về sau Ahn Heeyeon sẽ vĩnh viễn ở bên cô, có thể cho rằng phương thức cô đang làm không chỉ có tình yêu mà còn là một loại trói buộc.
"Đạo là sống quang minh lỗi lạc, hành thiện bất hành ác, hết lòng yêu thương, giúp đở chúng sinh, là tu sĩ càng phải đặt quyền lợi của họ lên trên cả bản thân."
"Nga,nói vậy làm mỗi việc gì đều vì bách tính, ngươi xem yêu thương họ cũng là đạo, thì tại sao yêu thương nương tử chẳng phải đạo đây, huống hồ chúng ta không tính là làm chuyện ác gì... "
"Này...dường như cũng đúng."
Ahn Heeyeon chợt mỉm cười, hạnh phúc khi Seo Hyelin thừa nhận là nương tử của mình, lời nói của Seo Hyelin rất đúng, không lý do gì yêu thương nương tử là chuyện trái thiên đạo, mặc dù chưa thể giải tỏa hết khúc mắc, tâm tình đã bớt căng thẳng hơn, Ahn Heeyeon đã hoàn tục nên gạt bỏ mọi lễ giáo nghiêm khắc qua một bên, hiện giờ chỉ cần trong tâm có yêu đã đủ, cô nhẹ ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Seo Hyelin, để cho đối phương ngồi trên đùi mình, nghiên người hôn lên làn môi kiều diễm, Seo Hyelin hai tay câu cổ Ahn Heeyeon, nhắm nghiền mi mắt đón nhận yêu thương bằng tất cả tình cảm, cả hai dần mê đắm khoảnh khắc ngọt ngào này, cô choàng tay xuống giúp Ahn Heeyeon cởi đi đai lưng, y phục được cởi để lộ vóc người xinh đẹp, nàng chạm nhẹ lên làn da tuyết trắng trước ngực Ahn Heeyeon, dù lòng ngực khác biệt nữ nhân lại phá lệ mềm mại, bị vân vê một lúc Ahn Heeyeon bắt đầu cảm giác toàn thân nóng lên, tay không an phận chạm nhẹ lên đôi ngọc phong cao ngất, mềm mại co dãn vạn phần làm người ta nhịn không được muốn nhu nắn mãi, nàng cảm nhận được sự thư thái, hé môi khẽ kiều ngâm.
"A... "
"Ta làm ngươi đau sao...xin lỗi, ta sẽ nhẹ tay hơn."
"Không...a...đáng ghét... "
Seo Hyelin xấu hổ nhắm nghiền phượng nhãn, khẽ cắn môi đỏ mọng, hơi nghiên người ra phía sau, nàng lần đầu cảm nhận được loại tư vị thư thái này, nội tâm sinh ra tia hồi hộp lại chờ mong, Ahn Heeyeon như bị mê hoặc trước hai khỏa anh đào xinh đẹp cao vút trước mắt, khẽ hôn nhẹ lên, vươn lưỡi lướt qua điểm nhỏ nhắn hồng diễm, dù động tác không thành thục vẫn để cho nàng phải hít hơi lãnh khí, chính vì không có kỹ xảo loạn liếm lung tung như hài tử để cho nàng càng thêm khó nhẫn nhịn, ôm chặt lấy đầu Ahn Heeyeon.
"A...không thể...a...nơi đó...ân...nha... "
Ahn Heeyeon hai tay mãi mê nhu nắn đôi ngọc phong đẫy đà, nghe được thanh âm mê người liền đoán biết nơi này là điểm làm cho Seo Hyelin thấy dễ chịu, hàm khỏa anh đào diễm sắc vào miệng, tiếp tục vươn lưỡi âu yếm, thi thoảng lại mút vào, tựa như đang thưởng thức mỹ vị, nàng mị nhãn mê ly, cảm giác như có dòng điện không ngừng lưu chuyển toàn thân, cả người dần hữu khí vô lực, bãi động eo nhỏ lẫn tránh cảm giác thư thái lại có phần tê dại này.
"Đừng...a...ta...không chịu được...a..."
Seo Hyelin lời và hành động bất đồng, dù là kêu đừng hai tay lại câu chặt lấy Ahn Heeyeon, hơi ưỡn người lên, đôi ngọc phong căng tròn càng dán gần môi Ahn Heeyeon hơn, nàng khổ sở kiềm nén khoái cảm đang dâng trào, Ahn Heeyeon cảm giác được bụng dưới có tia ẩm ướt, choàng tay xuống sờ lên, phát hiện nơi tối tư mật của Seo Hyelin là "hung thủ" gây nên, tay vừa chạm nhẹ lên vùng mềm mại ướt át Seo Hyelin liền run nhẹ, vặn vẹo eo nhỏ né tránh.
"A...đừng động...a..."
Seo Hyelin nét mặt thống khổ tựa đầu vào vai Ahn Heeyeon than nhẹ như đang làm nũng, mặc dù là xấu hổ vẫn mơ hồ khát cầu sự ôn nhu vuốt ve này, đây đã là phản ứng tự nhiên của cơ thể khi bị kích thích, Ahn Heeyeon bất ngờ xoay người đặt nàng nằm xuống sàn nhà, quỳ ngồi bên cạnh tò mò nhìn vào giữa hai chân nàng, âm mao đen huyền mềm mại như tơ bao quanh lấy hai phiến âm môi tuyết trắng, có thể thấy điểm hồng sắc xinh đẹp mà ẩm ướt nằm e thẹn bên trong, ái dịch tựa tinh sương lắng đọng trên cánh hoa, vô cùng xinh đẹp cám dỗ, hoa huyệt thỉnh thoảng lại co thắt dường như là đang xấu hổ khi bị nhìn chăm chú, nàng kiều nhan không giấu nổi tia ngượng ngùng, vội khép hai chân lại.
"Ngươi đừng nhìn...quá mất mặt..."
"Chớ xấu hổ..."
Ahn Heeyeon nội tâm rối rắm không biết nên làm gì tiếp theo, lúng túng hôn nhẹ lên môi Seo Hyelin, bàn tay thon dài chậm rãi âu yếm ngọc thể tràn đầy mị hoặc, nhẹ nhàng vuốt ve thon dài chân ngọc, một đường đi đến nơi để cho mình tò mò, xúc cảm mềm mại trơn trợt như có ma lực hấp dẫn, không cách nào dừng lại được, ngón giữa chạm nhẹ lên âm đế hồng sắc, nhẹ nhàng ma sát, đùa bỡn, ngọc thể của nàng sớm thắm ướt những giọt mồ hôi trong suốt, nơi tư mật truyền đến từng đợt khoái cảm làm nàng thoải mái kiềm nén không xong.
"Heeyeon..a...ta...a...chổ đó...rất khó chịu...a..."
Seo Hyelim dần bị dục hỏa thiêu đốt, cảm giác nơi tư mật nhột nhột thực khó chịu lại có phần thư thích, chẳng biết làm sao ngăn lại, Ahn Heeyeon hôn nhẹ lên chiếc cổ tuyết trắng của nàng, thở gấp bên tai nàng, hai thân thể trần trụi chạm vào nhau không giải tỏa được sự khó chịu chỉ khiến cơ thể đôi bên nóng bức hơn, nàng không rõ mình đang muốn gì, nơi phi thường mẫn cảm lại truyền đến cảm giác thoải mái làm nàng thật sự không kiềm nén được nữa, bắt đầu vặn vẹo eo nhỏ, Ahn Heeyeon một đường hôn đến trước ngực nàng,cmôi lần nữa tìm đến nhũ phong ửng hồng vì bị kích thích biến thành đỏ ửng, có phần săn chắc lại, hàm nó vào miệng trêu đùa, nghe được thanh âm rên rỉ mê người của nữ nhân mình yêu thì lực độ càng mãnh liệt hơn, mỗi lần đầu lưỡi nhẹ lướt qua đều khiến nhũ phong tựa hồ run rẩy nhẹ, dùng lưỡi ôn nhu âu yếm đến nhũ phong biến cứng rắn như hạt đậu nhỏ, tay vẫn tiếp tục mơn trớn hoa huyệt mềm mại có dấu hiệu ẩm ướt, nàng đầu óc trống rỗng không còn nghĩ được gì nữa,thần trí hoàn toàn bị khoái cảm khống chế,nàng bắt lại bàn tay đang vân vê nơi tư mật của mình, nhếch môi anh đào khẽ kiều ngâm.
"A...ân...đừng liếm...a...ta có điểm...chịu không nổi...a...thật dễ chịu..."
Hạ thể mơ hồ có dòng âm tinh nóng bỏng như thủy triều muốn tiết chế ra ngoài, để cho Seo Hyelin khổ sở muốn nhẫn nhịn mà không được, cơ huyệt co thắt bài tiết ái dịch mỗi lúc nhiều hơn, Ahn Heeyeon phát hiện tiểu huyệt có thông đạo khác, nhỏ nhắn khít chặt đến độ một ngón tay cũng khó lòng tiến vào, đây mới thật sự chính là nơi tối thần bí mang đến muôn vạn khoái hoạt cám dỗ, ngón giữa không tiếng động xâm nhập vào nhục bích ấm nóng, tường lũy mềm mại bên trong liền hấp chặn lấy ngoại vật tiến vào, mỗi lần tiến sâu vào liền ma sát tạo thành khoái cảm để cho nàng không ngừng thở gấp, Ahn Heeyeon cảm giác như nơi này quá nhỏ bé không thể tiến vào nữa, mò mẫn một hồi chợt rút ngón tay về tiếp tục loạn vân vê bên ngoài, nàng mơ hồ thấy mất mát, hiểu rằng tiếp tục xâm nhập sẽ chạm đến ranh giới biểu thị tượng trưng của xử nữ, khi đó nàng sẽ chân chính thuộc về Ahn Heeyeon, tên ngốc này tại sao dừng lại, nàng hai chân tuyết trắng câu chặt lấy eo đối phương, hơi ưỡn người lên, môi anh đào xuất ra từng trận hô hấp hỗn loạn.
"A...a...ân...mau tiến vào...a..."
Ahn Heeyeon nhận được mệnh lệnh liền lần nữa tìm đến nơi mềm mại mê người, loay hoay một lúc mới tìm ra huyệt khẩu, thật vất vả cuối cùng cũng thành công xâm nhập vào, bên trong trơn trợt mà khít chặt, tựa như cái miệng nhỏ nhắn mút lấy ngón tay, cảm giác được cả người tê dại theo, nhẹ ra vào vài lần để hoa huyệt dần thói quen với sự kích thích, qua lát sau mới xâm nhập hoàn toàn vào nơi tối thần bí, Seo Hyelim kiều nhan lâm ly mồ hôi, cắn chặt răng cố gắng chịu đựng đau đớn khi ngoại vật đã hoàn toàn tiến vào cơ thể mình, Ahn Heeyeon phát hiện nàng khóc, nội tâm đau lòng tự trách mình thô bạo,lặng lẽ rút tay về, hoảng hốt khi nhận ra tay và cả hoa huyệt hồng sắc thắm ướt ái dịch hòa lẫn huyết.
"Hyelin..."
"Một lúc liền không sao, đừng lo lắng..."
Seo Hyelin đau đến muốn hôn mê vẫn cố gắng mỉm cười xinh đẹp để Ahn Heeyeon an tâm, do chính người mình yêu lấy đi trinh khiết nàng không khó chịu mà rất hạnh phúc, từ nay đã chân chính thuộc về Ahn Heeyeon, vì đối phương chịu chút nỗi đau của thể xác không đáng là gì, Ahn Heeyeon thần trí hoàn toàn thanh tĩnh, tiếc hận vì đã làm tổn thương đến nàng, chạy đi lấy khăn nóng đến xử lý "vết thương", nào rõ lần đầu của nữ tử đều có dấu hiệu này, cứ nghĩ là do mình đã quá thô bạo làm nhân ái bị thương, nàng mỉm cười ôm Ahn Heeyeon vào lòng loạn hôn, nàng hạnh phúc khi biết Ahn Heeyeon lo lắng cho mình như thế, Ahn Heeyeon đau lòng ôm lấy nàng, không dám làm loạn sợ nàng lại đau, qua lúc sau cảm giác đau đớn qua đi nàng xấu hổ chủ động dẫn lối cho Ahn Heeyeon lần nữa tiến vào thân thể mình, bóng đêm lặng lẽ bao trùm vạn vật, cả hai vẫn chìm đắm trong ái tình đến quên đi mọi điều, hiện tại chỉ còn lại hạnh phúc đan xen khoái cảm ngập tràn trong tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro