Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Vì người mà đến...

Cung Thượng Giác đã hôn mê ba ngày rồi, ba ngày trước chạy về cung môn nghe tin Cung Viễn Chủy qua đời, ngây người một lát liền chạy tới Chủy cung, ai ngờ vừa đi được vài bước đã ngất xỉu

Thị vệ cho rằng Cung Thượng Giác ở bên ngoài bị thương, cuống quít đem người tới y quán, nhưng tới y quán các y sư cẩn thận kiểm tra, Cung Thượng Giác chỉ là bị ngã dập đầu mà thôi, cũng không có bị nội thương, hỏi Kim Phục và những thị vệ khác cũng nói không thấy Giác công tử bị thương. Y sư nhìn Cung Thượng Giác hôn mê lắc lắc đầu, vẫn nên mời Nguyệt công tử tới xem qua, Giác công tử bất tỉnh, bọn họ cũng không biết làm sao

Sau khi đưa Cung Thượng Giác về Giác cung, Nguyệt công tử cũng tới xem qua, cũng không biết nguyên nhân, chỉ có thể cho người nấu chút nhân sâm bồi bổ

Cung Lãng Giác lo lắng cho ca ca, mỗi ngày đều ở bên giường trông chừng. Lúc này Cung Lãng Giác đột nhiên phát hiện thân thể Cung Thượng Giác căng lên. Thấy Cung Thượng Giác sắp tỉnh, Cung Lãng Giác vội cho người đi mời Nguyệt công tử, còn y nhẹ nhàng nắm tay Cung Thượng Giác gọi tên hắn, muốn đánh thức hắn dậy,

Cung Thượng Giác nghe có người gọi hắn, hắn giãy dụa từ trong mộng tỉnh dậy, chậm rãi mở mắt sau đó đột nhiên ngồi dậy, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh từ thái dương không những chảy xuống, đôi tay nắm chặt đầu, toàn thân bởi vì đau đớn mà run rẩy

Nhìn Cung Thượng Giác thống khổ, Cung Lãng Giác sợ hãi "Ca, huynh làm sao vậy? Đừng doạ ta?" Cung Lãng Giác nhẹ lắc tay Cung Thượng Giác, quay đầu thúc giục thị vệ nhanh đi mời Nguyệt công tử.

Cung Thượng Giác ngồi trên giường, mê mang nhìn xung quanh, lại nhìn Cung Lãng Giác ngồi ở mép giường, giọng nói mang theo nghi hoặc "Lãng nhi?"

Cung Lãng Giác đỡ lấy cánh tay Cung Thượng Giác "Ca ca, huynh tỉnh rồi!"

"Ca, huynh làm sao vậy, huynh đã hôn mê ba ngày, là bị thương chỗ nào sao?"

Nhìn Lãng đệ đệ gần trong gang tấc, Cung Thượng Giác không kịp vui sướng, hắn nắm lấy tay Cung Lãng Giác "Viễn Chủy đệ đệ đâu? Đệ ấy đâu rồ?"

Cung Lãng Giác nghe thấy tên Cung Viễn Chủy, cả người đột nhiên lạnh xuống, đôi mắt phiếm hồng, giọng nói mang theo nức nở "Thực xin lỗi, ca, nếu không phải vì cứu ta, Viễn Chủy đệ đệ sẽ không chết"

Lời thị vệ nói "Chủy công tử qua đời" hoàn toàn trùng khớp với lời Cung Lãng Giác nói, Cung Thượng Giác chỉ cảm thấy cả người thoát lực, đỡ lấy mép giường mới không ngã xuống

Nhắm lại đôi mắt, đôi tay nắm chặt nổi lên cả gân xanh, tuyệt vọng nói "Làm sao lại như vậy?"

P/s tớ lên tàu đi sg rồi, nên là vừa say tàu, vừa hoa mắt chóng mặt, up trước nhiêu đây thôi ợ, tớ nhắm mắt đây, chứ mở mắt chóng mẹt qué ợ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro