Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Về nhà

- Tiểu thiếu gia, lão gia gọi người tới.

Lão quản gia nhìn đứa nhỏ thẳng lưng quỳ trên mặt đất, trong lòng thương tiếc nhưng cũng không thể làm gì được.

- Lão gia đang ở phòng tối.

Đứa nhỏ nghe được hai chữ phòng tối, thân thể không kìm được mà run rẩy, cậu quỳ lâu quá, tay chống xuống mới miễn cưỡng đứng dậy được, từ bàn chân truyền đến cảm giác tê nhức.

Cốc cốc cốc

Đứa nhỏ gõ cửa, được cho phép mới bước vào.

Trong phòng không đốt đèn, chỉ có ánh sáng mơ hồ từ ánh trăng chiếu vào, một mùi thuốc đắng đắng từ ấm thuốc toả ra trên bếp.

- Phụ thân

Người được gọi phụ thân, dáng người gầy gò, trên mặt đeo mặt nạ

- Tự mình lấy thuốc đi

- Vâng

Từ ấm thuốc đổ ra chất lỏng màu vàng, thật nồng. Đứa nhỏ bưng chén, thổi thổi sau đó nín thở uống hết một hơi, nhưng mùi vị cay đắng vẫn đọng lại trên đầu lưỡi làm cậu nhịn không được ho khan.

- Phế vật.

Nam nhân đứng dậy, bước lại trước mặt đứa nhỏ, giơ tay tát một cái trên mặt cậu.

Đứa nhỏ bị đau ngã trên mặt đất, lập tức quỳ xin lỗi.

- Đều là con không tốt, phụ thân bớt giận.

Nam nhân lại không nhìn cậu lấy một cái, xem cậu giống như phế vật, liền đi ra phòng tối.

Đứa nhỏ không dám động, tới khi cánh cửa đóng lại mới thở nhẹ một hơi, thả lỏng cơ thể nằm trên mặt đất.

Tuy trong phòng có giường, nhưng không phải nơi cậu có thể nằm, cậu mở to mắt im lặng ở trong phòng tối chờ đợi đau đớn kéo đến, bình tĩnh như người đã bên bờ tử vong.

Cậu đã quen như vậy, so với sợ hãi, cậu lại có cảm giác chờ mong.

- Có lẽ ngày mai không cần tỉnh lại đâu.

Cậu thường ở trong thống khổ cuộn tròn người lại tự mình an ủi.

Bóng tối từng chút, từng chút ôm lấy cậu.

Tối đen, u ám nặng nề.

Khi cậu mở mắt lần nữa, lọt vào trong tầm mắt vẫn một mảnh đen kịt, cậu dùng ngón tay cái véo vào lòng bàn tay đến lúc đau đớn truyền tới

- Còn sống...

Giọng nói nghe không ra là vui mừng hay thất vọng.

Cậu chậm rãi bò dậy từ trên mặt đất, duỗi người thả lỏng cơ thể, giống như cả người đều mọc ra các bộ phận mới cần thời gian thích ứng.

- Cửa chắc đã mở rồi? Chắc đã qua một ngày.

Cậu nhìn ánh mặt trời qua khe hở cửa sổ. Bình thường chỉ khoá một ngày, ngăn cậu vì đau quá mà chạy loạn ra bên ngoài, cung chủ Chủy cung tương lai là người thử thuốc mãi mãi là một bí mật.

Cậu đẩy cửa phát ra tiếng kẽo kẹt, ngoài cửa quả nhiên đã mở khoá.

Vừa đẩy cửa ra, cậu còn chưa kịp nhìn tới cảnh tượng bên ngoài, một ánh sáng lạnh chiếu thẳng tới.

Mũi kiếm càng phóng đến gần chỗ cậu, né tránh hoặc kêu cứu đều không kịp phản ứng lại, ngoại trừ chờ đợi kiếm đâm chính mình, cậu không có lựa chọn nào khác.

Một tiếng đinh, tiếng kim loại va chạm, mũi kiếm lệch khỏi phương hướng.

Nguy hiểm vừa qua, cậu hoảng sợ nhìn qua thấy một vết kiếm cắt ngang cổ người xấu định đâm cậu, máu tươi phun ra tung toé, một bóng người xuất hiện trước mặt cậu

- Đệ không sao chứ? Đệ là ....Cung Viễn Chủy.

Cung Thượng Giác cúi đầu hỏi.

Cung Viễn Chủy trừng lớn hai mắt, máu bắn dính vào giữa lông mày, cậu khẽ ngẩng mặt nhìn Cung Thượng Giác, cái gì cũng không trả lời.

Cung Thượng Giác nâng tay lau vết máu trên mặt cậu, nghĩ cậu bị doạ sợ

- Đứng yên ở đây, không được đi đâu cả.

Cung Thượng Giác không chờ cậu trả lời đã nói tiếp.

- Nghe hiểu không?

Nhìn thấy Cung Viễn Chủy gật gật đầu, Cung Thượng Giác liền vội vàng đi về một hướng khác.

Cung Viễn Chủy ở phía sau lặng lẽ nhìn hắn đi xa, lặng lẽ nghe tiếng tim đập của chính mình, tràn ngập vui sướng.

Quay đầu lại, lúc này Cung Viễn Chủy đã nhìn rõ hiện tại.

Trên mặt đất khắp nơi đều là người nằm la liệt, có người mặt y phục thị vệ Cung môn, có người mặc y phục bó sát màu đen đều che mặt, bọn họ đều đồng dạng đã chết.

Cung Viễn Chủy đi vòng qua, chậm rì rì đi tới một nam nhân, ở bên cạnh hắn ngồi xổm xuống. Cậu dùng ngón tay chọc chọc bả vai hắn, đại khái đã chết không lâu, thân thể vẫn còn ấm áp. Cung Viễn Chủy vẫn luôn chọc không ngừng, giống như tìm được món đồ chơi mới, trên mặt hiện lên ý cười nhàn nhạt.

Chờ người của Cung môn chạy đến, chỉ thấy một đứa nhỏ yên lặng ngồi bên phụ thân mình.

Làm khâm liệm, dọn dẹp sạch các cung, lúc này đối với những tiệm quan tài là mối làm ăn cực lớn. Từng cái quan tài đen nhánh tiến vào cung môn, lại nâng từng thi thể vào, an táng sau núi.

Khắp nơi trong cung môn đều treo khăn tang, lụa trắng treo đầy hiên nhà, nhạc tang không phân biệt ngày đêm đều nổi lên, đến dưới chân núi vẫn nghe được rõ ràng.

Thất đầu, toàn cung mặc áo tang, các trưởng lão đứng phía trước, phía sau là những người của các cung còn sót lại

- Khom người chào...

Đoàn người đồng loạt cúi chào, âm thanh khóc lóc vang lên không ngừng, Cung Viễn Chủy nhỏ bé gầy yếu đứng giữa những người cao lớn có chút nổi bật. Hắn là huyết mạch duy nhất còn lại của Chủy cung, lão cung chủ Chủy cung cùng với tâm phúc thị vệ đều qua đời khi giao chiến với Vô Phong. Cậu vẫn còn nhỏ mặc chiếc áo tang làm cậu lọt thỏm vào đó, trên trán đeo khăn tang, đứng ở đó mỗi khi cúi lạy đều phảng phất như sắp ngã trên mặt đất.

Một đứa nhỏ chưa thành niên, lại mất đi chỗ dựa cũng không được người khác coi trọng, đúng hơn là mọi người đều nói Chủy cung từ đây khó đứng vững trong cung môn. Bên phải Cung Viễn Chủy là Cung Thượng Giác, mẫu thân và đệ đệ hắn chết trên tay Vô Phong, từ đây không còn người thân cùng chung dòng máu, tinh thần hắn không ổn, trên người cũng có vết thương. Hôm đó hắn có thể cứu Cung Viễn Chủy, hôm nay như không quen biết, có thể thấy không còn gì có thể làm hắn chú ý.

Cung Viễn Chủy tuy bây giờ là cung chủ Chủy cung, nhưng tuổi tác còn nhỏ, Nguyệt trưởng lão liền tạm thời xử lí mọi chuyện trong Chủy cung. Cung Viễn Chủy không nói chuyện với người khác, đều là lắc đầu hoặc gật đầu, ăn mặc đều không hề keo kiệt, mời lão sư đến dạy võ công cho cậu, lão sư nói cậu chăm chỉ cần cù, nhưng khuôn mặt lại không có biểu tình nào không biết hắn đang nghĩ gì.

- Đứa nhỏ này tâm tư quá nặng, bây giờ lại gặp cảnh mất cha, sợ là tương lai hắn đi sai đường.

Nghe xong, Nguyệt trưởng lão càng nghiêm khắc hơn với Cung Viễn Chủy, sợ cậu đi nhầm đường.

- Chủy cung bây giờ chỉ còn lại một mình ngươi, ngươi không thể làm phụ thân ngươi thất vọng. Phụ thân ngươi dưới suối vàng cũng mong ngươi thành công.

- Vâng, Viển Chủy sẽ không làm phụ thân thất vọng.

Cung Viễn Chủy trả lời, đây là lần đầu Nguyệt trưởng lão nhìn thấy gương mặt cậu có biểu hiện khác, Nguyệt trưởng lão lại chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên cảm giác kinh khủng.

Chỉ vì Cung Viễn Chủy nói lời này vậy mà lại đang cười.

Người trong cung môn đều biết cung chủ Giác cung, Cung Thượng Giác tuy chỉ mới hai mươi tuổi nhưng tính trầm ổn cẩn thận. Sau tang lễ, hắn không quản việc trong Giác cung, chỉ ở võ đường luyện công, trưởng lão cũng từng gọi hắn tới khuyên bảo. Nhưng hắn chỉ quỳ nơi đó, nói

- Người thân của mình Thượng Giác cũng không bảo vệ được, làm sao có thể gánh trách nhiệm bảo vệ cung môn, chỉ có võ công cường đại mới có thể hoàn thành chức trách cung chủ Giác cung.

Khuôn mặt Cung Thượng Giác không gợn sóng, lời nói ra đều là vì cung môn, các trưởng lão không còn lời nào để nói.

- Ra đây!

Bước chân nhỏ nhắn, đi từng bước ngắn, Cung Thượng Giác nghiêng người nhìn qua, một tiểu hài tử đi ra từ sau cây cột.

- Ngươi đang làm gì?

- Ta muốn nhìn ngươi luyện võ

- Ngươi là?

Cung Thượng Giác tìm lại trí nhớ

- Cung Viễn Chủy

Hình ảnh khuôn mặt giữa lông mày dính máu cùng với cậu bây giờ đang chồng lên nhau

- Vì cái gì tới xem ta luyện võ?

- Phụ thân ta chết rồi, không ai dạy ta luyện võ, bọn họ nói Chủy cung chỉ có mình ta, ta sợ người khác sẽ bắt nạt mình

- Ngươi là cung chủ Chủy cung, sẽ không ai bắt nạt ngươi.

Cung Thượng Giác đem đao thu vào vỏ, bước về phía cậu.

- Nhưng mà... ngoài Chủy cung sẽ còn những người khác....

Lời này thức tỉnh Cung Thượng Giác, cung môn chia làm 4 cung: Thương, Giác, Chủy, Vũ.
Tuy đều là một phần của Cung môn, nhưng đã có phân chia, sẽ có đấu tranh, không tránh được những cuộc chiến quyền lực, huống chi Chấp Nhẫn được chọn ra từ một trong bốn cung, những cung khác chỉ có thể phục tùng.
Cung Viễn Chủy chẳng qua chỉ là đứa nhỏ, tương lai Chủy cung sẽ không thể tranh giành vị trí Chấp nhẫn, đối với những cung khác mà nói, Chủy cung không đáng để vào mắt.

- Vậy ngươi muốn học sao?

- Ngươi có thể dạy ta sao?.

Hai mắt Cung Viễn Chủy sáng lên, trong mắt tràn đầy chờ mong, ánh mắt thuần khiết như vậy, làm Cung Thượng Giác nhớ tới một người.

- Có thể.

- Nhưng ta sợ mình học không được, ngươi có thể dạy ta chậm chút không?

- Được, ngươi có thể từ từ học, học không được, ta sẽ bảo vệ ngươi.

Cung Thượng Giác ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu Cung Viễn Chủy

- Thật sao? Ngươi sẽ bảo vệ ta sao?

- Đúng vậy, sau này ta làm ca ca ngươi, ta bảo vệ ngươi.

- Ta không có ca ca của mình, vậy ngươi có đệ đệ của mình không. Đệ đệ ngươi có vì vậy mà không vui không?

Cung Thượng Giác nghe cậu nhắc tới đệ đệ, kìm nén bi thương trong lòng,

- Đệ đệ ta.... đã đi đến nơi xa...

- Trước khi hắn trở lại,... ta sẽ làm đệ đệ của ngươi

Cung Viễn Chủy cười, vươn tay lau giọt nước mắt của Cung Thượng Giác,

- Huynh đừng khóc, phụ thân ta đã chết sẽ không trở lại. Ta chờ cùng huynh.

Nhưng vĩnh viễn đều không chờ được.

Cung Thượng Giác nhìn bộ dáng cậu an ủi mình, cũng không giải thích, chỉ hơi cong lên khóe miệng, nước mắt rơi xuống tay Cung Viễn Chủy.

- Được.

Cung Thượng Giác đưa tay ôm Cung Viễn Chủy vào lòng, mặt chôn trên bờ vai nhỏ yếu, nức nở khóc lên.

Ngày ấy, Cung Viễn Chủy được Cung Thượng Giác nắm tay dắt về Chủy cung

- Sau này có chuyện gì thì tới Giác cung tìm ta.

- Lúc nào cũng được sao?

- Tất nhiên.

Cung Thượng Giác đưa cậu về phòng ngủ liền chuẩn bị rời đi, lại bị cậu nắm lại góc áo.

- Làm sao vậy?

Cung Viễn Chủy nhút nhát sợ hãi hỏi

- Ta.... về sau có thể gọi huynh là ca ca không.

Cung Thượng Giác sửng sốt thật lâu, đã lâu hắn không được nghe tiếng ca ca, lúc này lại nghe cậu hỏi lại cảm thấy như chuyện đó đã xảy ra lâu lắm.

- Có thể, đệ có thể gọi ta là ca ca.

- Vậy... ngày mai đệ lại đi tìm huynh.

Cung Viễn Chủy nói chuyện ấp a ấp úng, do dự gọi "Ca ca"

- Được, ta ở Giác cung chờ đệ.

Cung Thượng Giác rời đi, nhìn lên bầu trời mới thấy trăng đã lên, không hiểu sao hắn dừng lại, quay đầu nhìn về phía Chủy cung, hắn nhìn thật lâu, phảng phất bên tai nghe được âm thanh vui sướng của Cung Viễn Chủy gọi hắn "Ca ca"

Nắm tay hắn nắm chặt kiếm, lại quay đầu, ánh trắng chiếu sáng con đường hắn đi.

Mà bên kia, Cung Viễn Chủy ngồi trên bàn nhắc đi nhắc lại

- Ca ca,

- Ca ca

- Thượng Giác ca ca

- Ca

Giống như cậu đang chọn cách gọi, không ngừng lặp lại, cũng không thấy chán.

Cung Viễn Chủy quyết định trước khi đi tìm Cung Thượng Giacs, phải học cách nói chuyện với hắn như thế nào, cười như thế nào, nên làm sao để Cung Thượng Giacs đem nỗi nhớ và tình cảm đó gửi gắm lên người mình. Cậu suy nghĩ một lần, lại một lần rồi mới bước vào Võ đường.

- Thật tốt, bây giờ chỉ có một mình, mạng sống đều cho Cung Thượng Giacs.

Cung Viễn Chủy mỉm cười, sờ sờ tay mình, phảng phất như vẫn còn lưu lại độ ấm của Cung Thượng Giacs

- Chỉ tiếc, huynh ấy vẫn không nhớ lại

Cung Viễn Chủy tiếc nuối nghĩ, nhưng tương lai đáng chờ mong như vậy, không cần lưu luyến quá khứ. Những việc đó là nỗi mong nhớ duy nhất chống đỡ cậu qua những ngày thống khổ.

Cung Viễn Chủy rất ngoan, Cung Thượng Giacs nói gì đều nghe theo, vừa không chơi xấu quấn quýt không rời, cũng không bướng bỉnh gây rắc rối, chỉ yên tĩnh ngồi bên người Cung Thượng Giacs, giống như một cây thảo dược nho nhỏ bên cạnh một gốc cây đại thụ, chỉ cần được che mưa chắn gió liền cảm thấy thỏa mãn. Cậu ngày ngày đi theo Cung Thượng Giacs, cùng nhau ăn sáng, một người ở thư phòng tập viết, một người ở ngoài sân luyện võ.

- Viễn Chủy còn chưa tới sao?

Giờ thìn đã qua, Cung Thượng Giacs đã đợi cậu rất lâu.

- Vâng, công tử. Chủy công tử vẫn chưa tới, có cần phái người đi xem không?

Cung Thượng Giacs dùng muỗng khuấy đảo chén cháo đã lạnh

- Không cần, đem cái này đổ đi

- Nhưng ngài còn...

Cung Thượng Giacs liếc mắt một cái, lời nói quản gia chưa nói xong liền im bặt.

Trong sân trước Giacs cung đều là các loại cây lâu năm, mùa thu tới toàn là trái cây, vàng nhạt cùng đỏ tím giao vào nhau dưới ánh mặt trời mỹ lệ.

Cung Thượng giác đứng dưới tàng cây vung kiếm, nhưng trong lòng lại bất an, luyện được ít chiêu thức, sau đó kiếm vào vỏ, Cung Thượng giác đi ra Giacs cung

- Giacs công tử

- Viễn Chủy ở đâu?

- Chủy công tử thân thể không khỏe, đang nghỉ ngơi trong phòng

Cung Thượng giác nghe vậy nhíu mày "Bệnh gì"

Người hầu do dự một chút

- Còn chưa có truyền y sư...

- Các ngươi chăm sóc như vậy?

Lời lẽ của Cung Thượng Giacs nghiêm khắc, tàn nhẫn.

Người hầu đều cúi đầu quỳ một bên

- Là Chủy công tử nói...

- Ngươi nói là Viễn Chủy?

Người hầu còn muốn giải thích, khuôn mặt Cung Thượng Giacs như sương lạnh, mọi người không dám phát ra tiếng.

- Ca ca.

Phía sau truyền tới tiếng gọi nhỏ, Cung Thượng Giacs xoay người chỉ thấy Cung Viển Chủy mặc áo trong, tay vịn vào cửa, sắc mặt tái nhợt, cậu không nghĩ tới sẽ nhìn thấy Cung Thượng Giacs, ngơ ngác nhìn hắn một lúc mới nói

- Ca ca, huynh thật sự tới.

Vừa dứt lời thân thể như hết sức lực mà ngã xuống.

- Viễn Chủy.

Cung Thượng Giacs mũi chân giẫm nhẹ lên mặt đất, bay nhanh về phía cậu, trước khi cậu ngã xuống ôm cậu vào lòng

- Truyền y sư, nhanh!

Chủy cung một trận rối ren qua đi, người hầu im lặng không nói, vội vàng lui hết, e sợ trêu chọc tới Giacs công tử

- Trong cơ thể Chủy công tử có rất nhiều loại độc, dù chưa có phát độc, nhưng tổn hại kinh mạch. Bây giờ có biểu hiện nóng lên, kì thật là toàn thân đều có độc.

Y sư bắt mạch xong đi sắc thuốc, trước khi rời đi hắn nói

- Bên ngoài Chủy công tử cũng có thương thích, có lẽ do tập võ gây ra, nhưng cậu ấy còn nhỏ, Giacs công tử đã quan tâm tới cậu ấy như vậy, mong rằng cẩn thận một chút mới tốt.

Lời này đã vượt quá bổn phận, nhưng trong nhà y sư đều có đứa nhỏ bằng tuổi cậu, hắn có chút không đành lòng nên mới nói

May mắn Cung Thượng Giacs không bắt tội hắn

- Ta đã biết, ngươi đi đi

Trán Cung Viển Chủy nóng nóng, trong lúc hôn mê cũng không yên ổn, cậu lăn qua lăn lại, tay ở trong không trung vươn tay không biết tìm cái gì.

Cung Thượng Giacs ngồi bên cạnh mép giường, duỗi tay đem tay Cung Viễn Chủy cầm lấy, hắn vén áo trên cổ tay cậu lên, cánh tay loang lổ vết sẹo, cân nhắc lời y sư vừa nói.

Chủy cung chỉ còn lại một mình Cung Viển Chủy, người khác không dám ngược đãi cậu. Bất quá cậu mới bảy tuổi, trong cơ thể lại có độc, có thể làm được điều này chỉ có hai người, trừ bỏ lão cung chủ Chủy cung đã chết ra còn ai

Gầy yếu, lưng còng, trầm mặc ít lời, Cung Thượng giác nhớ tới bộ dáng của Vị cung chủ kia. Cung Lăng Chủy sinh thời tuấn tú, thường cầm quạt giấy, mỗi trang quạt đều có giấu độc, là một thế hệ xuất sắc, nhưng thế sự vô thường, hắn đột nhiên trúng kịch độc, hủy đi dung mạo, tính tình đại biến.

- Ca ca... ca ca

Cung Viển Chủy nói mớ liên tục, đánh gãy suy nghĩ của Cung Thượng Giacs.

- Viễn Chủy

Cung Viển Chủy chỉ gọi gọi mình cũng không gọi ai khác, Cung Thượng Giacs nghiêng người cúi đầu muốn nghe rõ cậu lẩm bẩm, một tay vỗ nhẹ cậu dỗ

- Ca ca ở đây.

- Ca ca, rốt cuộc ngươi lại tới đón ta.

Cung Thượng giác cảm thấy Cung Viển Chủy sốt đến mơ hồ, nói năng lộn xộn nghe không rõ

- Đón ngươi đi đâu?

Cung Viển Chủy còn hôn mê nên không nghe được câu hỏi của Cung Thượng Giacs, ngược lại Cung Thượng Giacs suy nghĩ một lát, như nhớ ra cái gì

- Thượng Giacs, ngươi đã trưởng thành rồi, có thể ra ngoài cung rèn luyện. Lần này, có một chuyện giao cho ngươi.

Khi đó Cung Thượng Giacs vừa mới vấn tóc đội mũ được hai tháng, chưa ra ngoài cung, trưởng lão đột nhiên gọi hắn tới.

- Vâng, trưởng lão cứ phân phó.

Cung Thượng Giacs từ miệng trưởng lão biết được một bí mật.

Mấy năm trước vô phong tấn công, Chủy cung cung chủ đột nhiên trúng độc là vì mật thám vô phong lấy thân phận người hầu trà trộn vào, hai người lâu ngày sinh tình, nhưng nàng vẫn hạ độc Cung Lăng Chủy hại hắn thân tàn ma dại, mà nàng kia rời khỏi cung môn không biết tung tích,

- Bây giờ nàng ta đã chết, để lại một đứa nhỏ. Ngươi chưa ra khỏi cung, trên giang hồ không ai biết ngươi. Hiện tại ngươi đem theo cái này, nếu là huyết mạch Chủy cung liền đón hắn về.

Trưởng lão đem một bình sứ giao cho hắn, trong đó là máu Cung Lăng Chủy.
Ngày thứ hai, Cung Thượng Giacs liền một mình xuống núi đi tìm đứa nhỏ kia, dựa theo bản đồ trưởng lão đưa, Cung Thượng Giacs suốt đêm lên đường chưa tới 2 ngày đã tìm được.

Cung Thượng Giacs đứng ngoài cửa, đánh giá căn phòng trước mặt, căn nhà nhỏ bằng cỏ tranh, từ cửa sổ truyền ra có tiếng đánh chửi, Cung Thượng Giacs hoài nghi mình có phải tìm nhầm chỗ hay không. Đang lúc hắn do dự, cửa mở ra, một nữ nhân dáng người mập mạp đi ra.

- Ngươi ở ngoài cửa nhà ta làm gì?

Bên hông Cung Thượng giác đeo ngọc bội, y phục theo chỉ bạc hoa văn, vừa nhìn liền biết không phải người nơi này

- Ngươi là người của viện mồ côi này?

- Đúng vậy, hỏi cái này làm gì, chúng ta có huyện lão gia làm chứng

- Ta tới tìm người?

- Tìm người?

Cung Thượng Giacs nói đến tin tức đứa nhỏ kia, tròng mắt nữ nhân xoay chuyển, chỉ cảm thấy một vụ làm ăn lớn, thần sắc thoáng chốc dễ gần, tươi cười ân cần

- Có có, ngài muốn tìm Chi Chi sao?

- Chi chi?

- Đúng vậy, mẫu thân hắn chết chỉ vào đứa nhỏ gọi Chi... Chi liền tắt thở

Cung Thượng giác nghe nàng nói vậy, cảm thấy có thể đứa nhỏ hắn cần tìm là Chi chi..

Chỉ sợ trước khi qua đời, nàng kia muốn nói đứa nhỏ đi Chủy cung nhận tổ quy tông, đáng tiếc chỉ nói được chữ Chủy mà thôi

- Ngài đợi, ta đi dẫn đứa nhỏ ra cho ngài nhìn. Chỉ là, trước khi dẫn đứa nhỏ rời đi, tất cả phí ăn uống đi lại trước kia đều phải hoàn lại

- Nếu hắn là người ta cần tìm, những cái khác không phải vấn đề

Được đảm bảo, nữ nhân kia vui mừng ra mặt, vội chạy vào bên trong, Cung Thượng Giacs nhìn xuyên qua cánh cửa, bên trong dơ bẩn, một mùi vị thoang thoảng trong không trung.

- Đại gia, đây là người ngài muốn tìm

Đứa nhỏ ăn mặc rách rưới, tóc tai lộn xộn, đôi tay nhỏ gầy sợ hãi nắm lấy góc áo, mu bàn tay bị thương như bị roi đánh, trên mặt tuy bẩn nhưng đôi mắt sáng long lanh tràn đầy nước

- Ngươi là Chi chi?

Đứa nhỏ nhút nhát sợ sệt trừng lớn đôi mắt, nhìn hắn gật đầu

- Đây là người ngài muốn tìm, nghe lời, chính là không thích nói chuyện, cũng không phải người câm

- Ta muốn nói chuyện riêng với hắn.

Cung Thượng Giacs từ túi tiền lấy ra một thỏi bạc ném qua, nữ nhân thấy bạc cười lấy lòng

- Được được, đều nghe ngài

Nữ nhân cười thầm, coi tiền như rác. Nơi này nói là nhận nuôi trẻ mồ côi, kì thật những đứa nhỏ đó mỗi ngày đều không được ăn, trời chưa sáng đã bị đuổi ra ngoài ăn xin, nếu là chạy trốn sẽ bị đánh gãy chân, kéo chân đi ăn xin còn đáng thương sẽ được thêm chút tiền

Cung Thượng giác đem đứa nhỏ tới bờ sông, lau sạch tay cậu, lại từ bên hông lấy ra một đoản đao

- Sẽ có chút đau

Lưỡi dao mỏng như cánh ve, dùng một chút lực liền cắt vào da thịt, máu rơi xuống. Đứa nhỏ không rên một tiếng, cũng không kêu đâu, như người gỗ tùy ý Cung Thượng Giacs đùa nghịch.

Mở bình sứ, máu rơi vào trong bình, Cung Thượng Giacs lắc chiếc bình một chút, lại đem chất lỏng trong bình đổ vào dòng sông

Máu hòa vào tản ra trong nước, như hoa nở rộ

Cung Thượng giác ngồi xổm xuống

- Ta tới đón ngươi, ta tên Cung Thượng giác.

Đứa nhỏ nghi hoặc nhìn hắn, rốt cuộc mở miệng

- Đón ta?

- Đúng vậy, đón ngươi về nhà

Cung Thượng giác mở ra lòng bàn tay đưa đến trước mặt đứa nhỏ

- Ngươi muốn theo ta đi không?

Bàn tay nhỏ do dự đặt vào lòng bàn tay Cung Thượng Giacs, nhẹ giọng nói

- Được

Mãi đến lúc mặt trời lặn, nữ nhân cũng chờ được Cung Thượng Giacs và đứa nhỏ trở về, nhưng nàng không để ý, thỏi bạc kia cũng đủ mua thêm vài đứa nhỏ nữa. Đáng tiếc còn chưa chờ nàng dùng đến, ban đêm gió gào thét, một mồi lửa đem viện tử này đốt thành phế tích, gió thổi cháy rực, đến ngày thứ hai người trong trấn mới dập tắt lửa, trong viện tử kéo ra hai thi thể đen nhánh như than.

Từ đó về sau, không còn Chi chi, mà Chủy cung nhiều thêm một Cung Viễn Chủy

- Thì ra là vậy.

Quá khứ ngày xưa hiện về rõ ràng như mới đây, năm đó Cung Thượng giác đem đứa trẻ về liền quên cậu đi.

Đã về Chủy cung, sau này có Chủy cung che chở, có cung môn làm chỗ dựa, thật sự không cần quan tâm, huống chi lúc đó hắn một lòng muốn rời núi rèn luyện, trong nhà lại có đệ đệ quấn thân. Tuy hai cung không cách xa nhau, nhưng hắn cũng không gặp lại đứa nhỏ. Sau đó hắn ngẫu nhiên nghe người ta nhắc tới, trong đầu chỉ có đôi mắt mơ hồ, ruốt cuộc Cung Thượng giác chưa thấy rõ mặt cậu

- Thì ra là ta đón đệ về, nhưng không ngờ nơi này lại là vực sâu.

Cung Thượng giác nhìn khóe mắt Cung Viễn Chủy chảy nước mắt, duỗi tay lau đi, Cung Viễn Chủy còn nói mê

- Ca ca

- Sau khi chịu những điều đó, đệ vẫn muốn cùng ta trở về sao

Thần sắc Cung Thượng giác phức tạp, áy náy, thương tiếc, cầm chặt bàn tay trong lòng

Cung Viễn Chủy cứ như vậy nặng nề ngủ mấy ngày, khi tỉnh lại người hầu cùng thị về trong cung đã đổi thành người mới

- Có đắng không?

Cung Thượng giác múc một muỗng thuốc thổi thổi đút Cung Viễn Chủy uống

- Không đắng

Cung Viễn Chủy lắc đầu

- Vậy lúc trước có đau không

Không chờ Cung Viển Chủy trả lời liền nói tiếp

- Đệ có phải muốn nói không đau không? Nếu không đau ngày ấy sao lại ngất xỉu? làm sao lại ngủ mấy ngày vẫn chưa tỉnh?

- Thực xin lỗi, ca ca

- Đệ xin lỗi ta làm gì? Ta tuy nói là làm ca ca đệ, che chở đệ, nhưng thời điểm đệ đau đớn ta không biết, đệ bị khổ cũng không chịu nói, ta sao lại làm ca ca của đệ đây?

- Ca ca

Cung Viển Chủy nghe hắn nói, tay nắm chặt tay áo, hốc mắt đỏ lên

- Là ta không tốt, huynh không cần ta sao?

Cung Thượng giác thấy cậu khẩn trương, trong lòng thở dai, sờ đầu cậu

- Đau phải nói với ta, muốn khóc lúc nào thì khóc, cảm thấy thuốc đắng có thể nói với ta, ta có thể cho đệ viên đường. Ta sẽ không ghét bỏ, sẽ không không cần đệ.

Cung Thượng Giacs ôm cậu vào lòng, thân thể cậu cứng đờ

- Chúng ta giống nhau, ta chỉ có mình đệ

- Ca ca

Phòng bị trong lòng chậm rãi gỡ xuống, chôn mặt ở ngực Cung Thượng giác khóc nức nở, Cung Thượng Giacs chậm rãi vỗ về cậu, nghĩ thầm, khóc cũng nhỏ giọng như vậy

Cho đến hôm nay Cung Thượng giác mới thật sự đem đứa nhỏ này đặt trong lòng, đều không phải thay thế hay gửi gắm, Cung Thượng giác nghĩ Lãng đệ đệ muốn hắn ôm hoặc khóc lóc để Cung Thượng giác dỗ hắn, Cung Viển Chủy cùng Lãng đệ đệ không giống nhau

- Sau này, ta chính là nhà của đệ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro