Thử độc (2)
Cửa gỗ "kẽo kẹt" một tiếng mở ra, một người thiếu niên bước ra, sau đó quay lại nâng đỡ một người.
Cung Thượng Giác và Cung Tử Vũ không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt hiện lên chờ mong
Lão giả được thiếu niên dìu đi, chậm rì rì tới trước mặt hai người
"Giác công tử, đứng lên đi" Âm thanh già nua vang lên
Cung Thượng Giác vẫn như trước không đứng lên, ngược lại quỳ thẳng lưng "Ngài đồng ý chúng ta rồi đúng không?"
Thiếu niên đi tới, một tay đỡ Cung Thượng Giác đứng dậy. Cung Thượng Giác ngạc nhiên nhìn thiếu niên
"Đừng nhìn ta như vậy, sức lực ta khá lớn mà thôi" Thiếu niên giải thích
Thấy thân hình Cung Thượng Giác lung lay sắp ngã, Cung Tử Vũ lập tức tiến lên đỡ hắn. Nhìn tới trong mắt Cung Thượng Giác đều là tơ máu cùng mệt mỏi
"Chấp nhẫn đại nhân và Giác công tử đợi chúng ta đi chuần bị trước, một canh giờ sau liền lên đường, được chứ?"
"Xin cứ tự nhiên" Cung Tử Vũ vội vàng lên tiếng, buông Cung Thượng Giác ra, cùng Cung Thượng Giác chắp tay khom lưng chào lão giả kia
Để Cung Thượng Giác ngồi lên xe ngựa, Cung Tử Vũ sắp xếp cho lão giả cùng thiếu niên ngồi lên một chiếc xe ngựa khác, liền trở về ngồi đối diện Cung Thượng Giác
Cung Thượng Giác dùng tay xoa đầu gối đau nhức
Cung Tử Vũ bất đắc dĩ nhìn hắn "Huynh đối với Viễn Chủy đệ đệ không tệ, có thể vì đệ ấy mà quỳ gối cầu xin người khác" Giọng nói Cung Tử Vũ mang theo bất mãn "Sao lúc ta lên làm Chấp nhẫn không được như vậy"
Cung Thượng Giác liếc mắt nhìn y "Trước kia ngươi quá yếu, không xứng"
Sớm biết đã không hỏi rồi, Cung Tử Vũ xùy một tiếng, lại nghe Cung Thượng Giác nói
"Không chỉ là không tồi, ta muốn cho đệ gì những gì tốt nhất"
Cung Tử Vũ: Muốn gặp a Vân....
-------
Bên ngoài Chủy cung, Nguyệt công tử sốt ruột nhìn Kim Phục ngăn cản mình, gấp đến nỗi chảy mồ hôi lạnh
Hắn rốt cuộc nhớ ra lúc ấy Cung Viễn Chủy dẫn người đi mình đã quên điều gì, Cung Viễn Chủy người này rất quen dùng cơ thể thử độc, thuốc giải cho Vân Vi Sam cũng từ đó mà ra
Nếu Cung Thượng Giác biết người hắn yêu thương nhất đang làm gì, bọn họ lại không ngăn cản, không phải chờ đợi là cái chết sao?
"Kim Phục, ngươi mau tránh ra, Chủy công tử thử độc lỡ xảy ra chuyện gì thì sao? Cũng đã vài ngày rồi" Nguyệt công tử sốt ruột nhìn vào bên trong
"Nhưng..." Kim Phục do dự "Chủy công tử nói không lệnh của ngài ấy không ai được bước vào"
Nguyệt công tử sốt ruột nhưng không thể làm gì khác, Kim Phục là thị vệ của Cung Thượng Giác, một lòng trung thành, sẽ không hai lòng.
Nguyệt công tử nhìn hắn một cái, quay đầu đi, trong lòng thầm nói
Cung Thượng Giác cần phải trở về nhanh một chút
------
Âm thanh bên ngoài lắng xuống, Cung Viễn Chủy thở ra, thêm một ít củi vào lò lửa
Qua mấy canh giờ sau, Cung Viễn Chủy đem thuốc rót vào chén, mùi vị chua xót làm Cung Viễn Chủy buồn nôn
Cung Viễn Chủy cầm lấy chén, bóp mũi lại, một hơi uống cạn, cảm giác khó chịu dâng lên yết hầu
Đè nén cơ thể không khoẻ, Cung Viễn Chủy nhắm mắt lại, trong chốc lát, lồng ngực nóng bỏng ba ngày này đã biến mất. Cung Viễn Chủy vui sướng, kéo lên tay áo rộng thùng thình, vết thương màu tím trên cổ tay cũng biến mất
Thành công! Cung Viễn Chủy nở nụ cười từ tận đáy lòng, gọi Kim Phục
Để Kim Phục cho người kia uống thuốc, thấy sắc mặt người kia dần tốt lên, Cung Viễn Chủy đưa phương thuốc cho Kim Phục, ý bảo hắn đưa cho Nguyệt công tử, lại nói người hầu nâng người kia ra ngoài
Người hầu đem người đi còn tri kỉ đóng lại cửa
Xem ra không có tay trái, Cung Viễn Chủy vẫn rất lợi hại, ca ca lần này trở về... hẳn sẽ khen cậu đi? Lần sau làm nhiệm vụ sẽ mang mình theo phải không?
Cung Viễn Chủy nỗ lực cong khoé miệng, nhưng càng ngày càng nặng nề, giống như không thở nổi, bước chân lảo đảo, tay nắm chặt tủ mới không té ngã, trước mắt một mảnh tối đen
Ca...
Đây là ý nghĩ cuối cùng trước khi ngất xỉu của Cung Viễn Chủy
-----
Lúc Kim Phục chạy tới, Nguyệt công tử đang đứng bên cạnh Cung Thượng Giác, sắc mặt công tử không tốt làm Kim Phục nhịn không được rùng mình
"Nguyệt công tử, đây là phương thuốc Chủy công tử đưa" Kim Phục đưa tờ giấy cho Nguyệt công tử
Nguyệt công tử lặng lẽ hít một hơi, ánh mắt sắc bén nhìn Kim Phục, lại lén nhìn sắc mặt khó coi Cung Thượng Giác, động tác cứng đờ tiếp nhận tờ giấy
Vừa trở về đã nghe được tin tức, Cung Thượng Giác nhấp môi, đầu lưỡi liếm liếm răng nanh, được lắm, Viễn Chủy, đệ được lắm
Cung Thượng Giác cất bước đi về phía Chủy cung, Cung Tử Vũ thấy vậy vội vàng muốn dẫn lão giả cùng thiếu niên kia đi theo, không ngờ tay áo trong tay đột nhiên buông lỏng
Nhìn thiếu niên và lão giả cách đó không xa đang đi như bay
Cung Tử Vũ: ????
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro