Rốt cuộc là kẻ nào trộm bắp cải của ta
Mùa tuyết rơi vừa bắt đầu, người trong Giác cung đang tỉ mỉ chăm sóc các chậu hoa Đỗ Quyên, từng cụm hoa trắng xóa từ trên xuống dưới làm cho trong cung thêm vài phần thanh nhã, người ngắm thêm vài phần vui vẻ thoải mái.
Cung Thượng Giác mặc dù không thích những thứ này nhưng vẫn sắp xếp người đem những chậu hoa Đỗ Quyên đẹp nhất tốt nhất đến phòng Cung Viễn Chủy
Cung Viễn Chủy nhìn chậu hoa Đỗ Quyên trên bệ cửa sổ, vừa hé ra nụ cười, ngực đột nhiên khó chịu, yết hầu nóng lên, xoay người lại ho khan.
Theo bản năng vươn tay, lại tiếp được những cánh hoa rơi ra từ trong miệng. Cầm lên 1 cánh hoa để trước ánh sáng của cửa sổ chiếu vào nhìn kĩ lại.
Là hoa Đỗ Quyên, cánh hoa màu trắng rơi vào đầu ngón tay, theo ánh sáng mặt trời chiếu vào hiển thị một màu trong suốt.
Tự giễu cười, Cung Viễn Chủy tiện tay đem cánh hoa để lên bàn, xoay người đi tới bệ cửa sổ.
Cậu vẫn cho rằng "hoa nôn chứng" là một chứng bệnh không có thật, sẽ không xảy ra trên người mình, không nghĩ tới... Ánh mắt lo lắng nhìn qua chậu hoa Đỗ Quyên trên bệ cửa sổ lại trở nên ôn nhu.
Nếu người đó là ca ca, vậy chẳng có gì lạ.
Cung Thượng Giác gần đây có chút bận tâm, đệ đệ nhà hắn vẫn thường hay theo sau hắn như hình với bóng, nhưng hai ngày nay vẫn không thấy người đến, ngay cả tiếng chuông nhỏ leng keng cũng không nghe được.
Vung tay ném công vụ lên bàn, đứng dậy đi về phía nội viện Chủy Cung, nghe trong phòng có tiếng ho khan mãnh liệt, trong lòng siết chặt lại, đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Cung Viễn Chủy sắc mặt tái nhợt, một tay vịn lên giường, một tay che miệng ho.
- Xảy ra chuyện gì??
Cung Viễn Chủy ngẩng đầu nhìn hắn, bối rối nắm chặt cái tay lúc nãy che miệng lại để ở bên người, trên mặt lại nở ra nụ cười, nhẹ nhàng nói
- Chỉ là nhiễm phong hàn mà thôi, không có gì đáng ngại.
Cung Thượng Giác nghi hoặc nhìn cậu, mở miệng hỏi thăm:
- Nhiễm phong hàn sao lại không nói cho ta biết, gần đây cũng không có gặp được đệ.
- Chỉ là phong hàn bình thường thôi, không sao đâu, sợ lây bệnh cho ca ca nên mới không qua tìm ca.
Xem như tin lời Cung Viễn Chủy nói, Cung Thượng Giác ngồi trong phòng cậu rất lâu, dặn dò vài câu rồi mới không tình nguyện rời đi. Xế chiều hôm đó liền gửi qua các loại quần áo mới cho mùa đông, còn có một rương thuốc bổ.
Qua hai ngày, Cung Viễn Chủy vẫn như cũ cả ngày ở trong phòng không đi đâu, chỉ là lâu lâu trong phòng lại truyền ra tiếng ho khan mãnh liệt làm lòng người sợ hãi.
Cung Thượng Giác cũng không phải người dễ lừa gạt, thời điểm nhìn thấy Cung Viễn Chủy sắc mặt tái nhợt cùng với bộ đồ mùa đông đều có thể thấy được vóc dáng rõ ràng gầy đi một vòng. Sắc mặt trầm xuống, kéo tay người kia lại ngồi trên giường.
- Ca...
- Đệ rốt cuộc là làm sao
Cung Viễn Chủy biết mình giấu giếm không nổi nữa, hai ngày nay ho ra cánh hoa Đỗ Quyên ngày càng nguyên vẹn, trên mặt cánh hoa còn có nhàn nhạt tơ máu, thân thể của cậu rất nhanh sẽ suy yếu, cậu sợ một ngày nào đó Cung Thượng Giác tìm cậu sẽ nhìn thấy một thi thể lạnh băng
- Ca, đệ muốn xuống núi tìm cây thuốc...
- Thuốc gì?, Ta cho ngươi đi tìm
- Không được, chỉ có thể là...
- Cung Viễn Chủy
Cung Thượng Giác đột nhiên kêu tên cậu, trong lời nói có vài phần tức giận.
- Đệ cảm thấy ta sẽ để đệ ra ngoài với tình trạng này sao?
- Hiện tại cho đệ đi, có phải sau này ta sẽ không thấy đệ nữa.
Cung Viễn Chủy thân thể căng thẳng, không kịp phản ứng lại, yết hầu đột nhiên nóng lên dữ dội, sau đó là cảm giác xé rách đau đớn, cậu không cách nào khống chế được cảm giác này. Nếu không phải Cung Thượng Giác nhanh tay lẹ mắt đỡ được thân thể cậu, sợ là cậu đã ngã xuống.
- Viễn Chủy
Miệng ho ra máu tươi lẫn cánh hoa, thân thể Cung Viễn Chủy mềm nhũn ngã vào trong lòng Cung Thượng Giác, suy yếu nhìn hắn
- Doạ đến huynh rồi, ca ca
Cung Thượng Giác lắc đầu, cho người gọi Y sư đến, ánh mắt từ đầu đến cuối đều không dám đụng vào những cánh hoa, hắn sợ những cái này sẽ lấy đi tính mạng đệ đệ hắn.
- Cung Nhị tiên sinh, Cung Tam thiếu gia là mắc phải triệu chứng của "hoa nôn chứng"
- "Hoa nôn chứng"?? Làm sao lại mắc phải căn bệnh lạ này.
- Chắc là Cung Tam thiếu gia đã có người thương, nhưng lại không thể ở cùng người đó.
Người mắc chứng bệnh "hoa nôn chứng", mỗi khi nhớ tới đối tượng yêu đơn phương, yêu say đắm mà không cách nào truyền đạt, yết hầu sẽ nóng lên bất thường, dây thanh quản đều có cảm giác xé rách đau đớn, dẫn đến ho khan không ngừng, phun ra cánh hoa hoặc vừa mở miệng liền nở ra cánh hoa, cuối cùng sẽ thổ huyết mà chết.
Cung Thượng Giác siết chặt tay Cung Viễn Chủy thêm vài phần, trong lời nói mang theo vài phần run rẩy khó nhận ra
- Có biện pháp chữa trị không?
- Tất nhiên là có, không yêu đơn phương người kia nữa, hoặc là được người đó hôn.
Cung Thượng Giác ngồi bên giường, nhìn Cung Viễn Chủy yên tĩnh ngủ, trong lòng không nhịn được chua xót.
Đệ đệ hắn nuôi từ nhỏ đã có người yêu mến, hơn nữa còn bởi vì không được người nọ yêu mà sinh ra bệnh nặng.
Rốt cuộc người này là ai??
Những năm này ngoại trừ những lúc chấp hành nhiệm vụ bên ngoài cung môn không ở bên Viễn Chủy, thời gian khác hai người đều như hình với bóng. Cung Viễn Chủy quanh năm đều ở bên trong Cung môn, đối với bên ngoài ít tiếp xúc, không lẽ là người bên cạnh?
Cung Tử Vũ? Chắc là không, đệ đệ nhà mình ưu tú như vậy, lại chướng mắt Cung Tử Vũ, khi còn bé Cung Tử Vũ đi tìm Cung Viễn Chủy chơi đùa còn bị mắng đến khóc.
Chẳng lẽ là Cung Tử Thương? Cũng không phải....
Lần lượt nhớ lại từng người bên cạnh, thậm chí còn nghĩ đến mấy vị phía sau núi. Cung Thượng Giác vẫn là nghĩ không ra là ai ở bên cạnh hắn trộm đi bắp cải nhà hắn
Có trời mới biết, hắn vất vả khổ cực ngàn thương trăm sủng nuôi lớn bé cải thìa, mình còn không có nhẫn tâm ra tay...
Nghĩ tới đây, Cung Thượng Giác lộ ra nụ cười khổ, trong lòng nhịn không được muộn phiền.
Hắn cảm thấy không ai xứng đôi với đệ đệ nhà mình trừ hắn ra.
Người trên giường từ từ tỉnh lại, liền chứng kiến vẻ mặt thâm cừu đại hận của ca ca nhà mình, trong lúc nhất thời không đoán được tâm tư của hắn, chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí gọi một tiếng
- Ca....
Nghe được âm thanh suy yếu, Cung Thượng Giác mới phục hồi tinh thần, đem người nâng dậy, lại đem qua chén nước. Nhìn cổ tay cậu gầy gò yếu ớt như không xương, lần nữa thở dài
- Đệ rốt cuộc đã yêu người nào?
Tay đang cầm chén nước của Cung Viễn Chủy chợt dừng lại, không có trả lời, chợt nghe Cung Thượng Giác nói tiếp
- Bất luận là người nào, chỉ cần chữa khỏi cho đệ, cùng lắm ta bắt hắn lại đem tới đây cho đệ là được
Cung Viễn Chủy ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn thẳng hắn, rõ ràng bình tĩnh như vậy nhưng Cung Thượng Giác lại nhìn ra bi thương tràn lan trong đôi mắt.
Cung Thượng Giác bị cậu nhìn chằm chằm liền không chịu được, quay đầu đi, nhẹ nhàng nói:
- Đệ không muốn nói, vậy có thể buông tay không, buông xuống đoạn tình yêu với hắn.
- Không thể.
Lần này Cung Viễn Chủy cuối cùng cũng trả lời, cậu kéo ra một nụ cười khó coi, trong lời nói đều cất giấu bi thương
- Không phải hắn, đệ sẽ chết
Cung Thượng Giác vô lực che lại đôi mắt, hắn có thể bắt buộc Cung Viễn Chủy làm chuyện gì cũng được, nhưng không dám bắt cậu đi yêu một người, hoặc không yêu một người.
- Thế nhưng đệ cũng muốn sắp chết rồi
Cung Viễn Chủy lại lần nữa ho đến chết đi sống lại, hoa Đỗ Quyên trắng nõn rơi đầy giường, bị máu tươi nhuộm thành những đoá hoa màu đỏ, hai mắt Cung Thượng Giác đau nhói, hắn không biết lần thứ mấy bắt lấy bả vai Cung Viễn Chủy, thất hồn lạc phách hỏi cậu
- Rốt cuộc là người nào
Cung Viễn Chủy nhìn hắn, trong mắt chứa đầy nước mắt, cậu sợ, cậu sợ sau khi nói ra Cung Thượng Giác sẽ đẩy cậu ra hắn, chỉ còn một mình cậu lẻ loi
Nhưng cậu càng sợ, hiện tại không nói, về sau liền không có cơ hội để nói...
- Ca....
Cung Viễn Chủy suy yếu nói, Cung Thượng Giác trong lúc bối rối không nghe rõ, hắn run rẫy cằm chặt tay Cung Viễn Chủy, trong mắt lần nữa thắp lên hy vọng.
- Đệ vừa nói gì?
Hắn đã không quan tâm người đó là ai, chỉ cần có thể làm đệ đệ hắn sống sót, bất kể là ai đều...
- Ca, đệ nói người đó là ca
- Người đệ một mực yêu mến là huynh.
Đại não Cung Thượng Giác đột nhiên trống rỗng, hắn nhìn thấy vẻ mặt Cung Viễn Chủy cười khổ, nhìn môi cậu khép mở, máu tươi từ khoé miệng chảy xuống, mãnh liệt cúi người hôn lên.
Nụ hôn này không tính là ôn nhu, nhưng lại bao gồm cả hàng vạn lời muốn nói.
Đến lúc bọn họ tách ra, Cung Thượng Giác nhìn Cung Viễn Chủy, sắc mặt tái nhợt như thêm vài phần hồng nhuận, trong lòng một trận kinh hỉ.
Một lát sau, hắn ôm Cung Viễn Chủy vào trong lòng ngực, dùng sức ôm chặt người sắp mất đi mà lại có được này .
Cung Viễn Chủy cũng có chút sửng sốt, cậu cẩn thận vươn tay, muốn vỗ vỗ ca ca, an ủi ca ca không biết vì sao lại khóc này, nhưng một giây sau lại nghe Cung Thượng Giác nói
- Ngốc, rõ ràng là ta thích đệ trước
Là ta thích đệ trước, làm sao lại thành đệ thích ta, thích đến sắp chết mất.
Cung Viễn Chủy hồi phục tinh thần, tựa cằm vào bờ vai Cung Thượng Giác, nhỏ giọng nói
- Xin lỗi, đệ tưởng huynh sẽ không thích đệ.
- Làm sao có thể.
Làm sao có thể không thích đệ, lần đầu tiên đệ trốn phía sau cây cột vụng trộm nhìn ta, liền trở thành một phần không thể thiếu trong sinh mệnh của ta, bao nhiêu năm nay chúng ta nương tựa vào nhau, cái gọi là tình thân, tình yêu đều bị xáo trộn rồi.
Chỉ là cảm ơn, cảm ơn đệ đã nguyện ý nói ra, cảm ơn tất cả vẫn còn kịp, cảm ơn tương lai của ta vẫn còn có đệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro