Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Nếu Cung Thượng Giác là thái tử (3)

Cung Viễn Chủy đứng trước thư phòng, trong đôi mắt chỉ có duy nhất hình ảnh Cung Thượng Giác đang ngồi trước bàn xử lí tấu chương

Ánh mắt quá mức nóng bỏng, Cung Thượng Giác không thể làm như không thấy, bất đắc dĩ buông bút lông trong tay, xoa bóp cổ tay có chút mỏi, vẫy tay "Viễn Chủy, đã tới sao không bước vào?"

Cung Viễn Chủy bị giọng nói ôn hoà đánh thức, dấu đi ánh mắt si mê, nở nụ cười mà Cung Thượng Giác thích nhất, bước vào thư phòng

Cung Viễn Chủy tới trước bàn, cầm lấy nghiên mực bắt đầu mài mực

"Ca, còn phiền lòng chuyện đăng cơ sao?" Cung Viễn Chủy vừa mài mực vừa hỏi

Ba ngày trước lão Hoàng đế đã phát bệnh mà chết, Cung Thượng Giác vừa chịu tang được ba ngày, các đại thần lấy lí do nước một ngày không thể không có vua để Cung Thượng Giác đăng cơ

Nghĩ đến lão Hoàng đế, Cung Viễn Chủy nghiêng đầu, biểu cảm có chút cổ quái

Đúng là cậu vì giúp ca ca lên ngôi sớm hơn mà bỏ thêm ít hương liệu vào thuốc an thần của lão Hoàng đế, nhưng độc tính không nhanh đến mức khiến cho lão Hoàng đế đi tây thiên liền được

Trừ phi cũng có người muốn lão Hoàng đế chết sớm, nghĩ đến đây, Cung Viễn Chủy nheo mắt, người này tốt nhất không nên có tâm tư với ca ca, bằng không, đừng để cậu bắt được.

"Viễn Chủy, Viễn Chủy,..."

Gọi nữa ngày cũng không có trả lời, thiếu niên đứng bên cạnh như đang ở cõi thần tiên nào đó, động tác mài mực cũng ngừng lại. Cung Thượng Giác không nhịn được gõ nhẹ cái trán Cung Viễn Chủy

"Sao vậy, ca?"

Cung Viễn Chủy kêu một tiếng, lấy lại tinh thần, dùng ánh mắt dò hỏi Cung Thượng Giác

Cung Thượng Giác xoa xoa lông mày, dùng cán bút lông gõ nhẹ nghiên mực

Cung Viễn Chủy nhìn theo động tác của Cung Thượng Giác mới phát hiện mực đã dùng hết, mà chính mình mãi lo suy nghĩ không, gọi cũng không nghe, khó trách ca ca nhịn không được động tay...

"Ca, ta không phải..."

"Nhìn đệ hôm nay giống như đi vào cõi thần tiên vậy, nếu cứ như thế ta cũng không phê xong đống tấu chương này được"

Cung Thượng Giác cắt ngang lời nói của Cung Viễn Chủy, hắn không thích đệ đệ luôn nói xin lỗi mình, đương nhiên nếu nói vài lời hắn thích thì hắn rất vui lòng nghe

"Chúng ta đi ăn cơm đi ca ca, huynh vì chuyện đăng cơ đã bận rộn mấy ngày nay, dậy sớm ngủ trễ, cơm cũng quên ăn. Ta gọi ngự thiện phòng chuẩn bị, chúng ta đi ăn cơm đi"

Cung Viễn Chủy nhìn bộ dáng ca ca cậu không muốn làm, cậu đi ra sau lưng hắn ấn lên những huyệt đạo trên đầu giúp ca ca thả lỏng một chút

"Không ăn trong cung, hôm nay dẫn đệ ra ngoài cung"

Cung Thượng Giác có chút lười nhác dựa vào ghế, thả lỏng cơ thể.

"Đi ra ngoài ăn? Vì sao ca ca?"

Bởi vì trong cung canh phòng nghiêm ngặt, hơn nữa lúc lão Hoàng đế còn sống không thích xuất cung, cho nên đối với những ai lén chuồn khỏi cung, bất kể là ai đều bị phạt đánh

Ca ca cũng từng dẫn cậu đi, không ít lần bị phát hiện, nhiều lần bị phạt. Lâu dần cậu không chủ động nói muốn xuất cung nữa, như vậy ca ca không cần bởi vì cậu mà bị đánh

Cho nên bây giờ nghe ca ca nói đi ra ngoài làm cậu có chút tò mò, đặc biệt là gần thời gian đăng cơ

"Bây giờ không đi, sau này đăng cơ rồi càng không đi được"

Cung Thượng Giác nắm lấy tay Cung Viễn Chủy, hai bàn tay đan vào nhau, có chút buồn bã nói

"Ca, chỉ cần ở cạnh huynh, ta không để ý chuyện xuất cung" Cung Viễn Chủy kiên định nói

"Ngốc" Nghe được câu trả lời kiên định như vậy, Cung Thượng Giác rất vui

Nếu đã quyết định dẫn Cung Viễn Chủy đi, Cung Thượng Giác liền không kéo dài

Để Cung Viễn Chủy trở lại phòng ngủ thay y phục. Y phục màu đỏ, tay áo dài rộng, đai lưng màu đen đính ngọc thạch, mạt ngạch lúc trước màu đen cũng được Cung Thượng Giác thay bằng cái mới màu đỏ hợp với y phục. Sau đó giúp cậu thắt bím tóc, treo lên từng lục lạc nhỏ

"Một chải chải đến đuôi tóc, hai chải tóc bạc còn cử án tề mi, ba chải...."

"Ca..." Cung Viễn Chủy ngồi trên ghế nghe giọng nói ôn nhu của ca ca, lời nói làm cậu nghẹn ngào "Huynh nghiêm túc sao?"

"Viễn Chủy, vĩnh viễn không cần nghi ngờ ta"

Câu nói bị cắt ngang bằng một nụ hôn, từ nhẹ nhàng đến mạnh mẽ. Hô hấp của Cung Viễn Chủy dấn gấp gáp, gương mặt hồng hồng lan xuống tận cổ

Cung Thượng Giác buông ra đệ đệ sắp ngất xỉu, nhìn chằm chằm đầu ngực đỏ bừng của cậu, đưa tay nhéo lấy, lòng bàn tay ái muội vuốt ve, ý muốn nó càng thêm đỏ lên

Cung Viễn Chủy có chút hít thở không thông, đầu óc trống rỗng, theo phản xạ giơ tay lên bắt lấy tay ca ca xoa lấy ngực mình.

"A.."


P/s hôm nay tớ hơi xu, rớt mất kính cận nên hem làm gì được, gáng mai tớ lên full fic này

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro