Không thấy đệ đệ đâu nữa
Cung Viễn Chủy cứ như vậy cố chấp ngồi ngoài phòng ca ca không chịu đi.
Cậu không biết chiếc đèn rồng kia là của Lãng đệ đệ, cậu chỉ đau lòng cho ca ca mỗi khi tết Nguyên tiêu đến đều nhìn chằm chằm chiếc đèn này, khổ sở thật lâu, thậm chí có đôi khi còn rơi nước mắt.
Mà cậu chỉ có thể nhìn ca ca đau lòng, cậu nghĩ đem chiếc đèn hư này sửa lại, muốn ca ca vui vẻ một chút, nhưng lại biến khéo thành vụng.
- Đệ cảm thấy cái mới so với cũ tốt hơn sao.
- Đệ đi ra ngoài đi.
Cung Viễn Chủy nhớ rõ ràng lúc ấy tay ca ca run run nắm chặt lồng đèn, khoé mắt đỏ lên, nhìn cậu lớn giọng quát. Cứ như tự ngược bản thân mà nhớ tới, nước mắt một viên lại một viên rớt xuống, trong mắt có đau lòng vì ca ca, cùng một tia ủy khuất không dễ nhìn thấy.
- Y không bằng mới, người không bằng cũ. Chủy công tử xin hãy thông cảm.
Kim Phục đứng sau lưng cậu nói.
"Nhưng ta không phải y phục"
Cung Viễn Chủy lẩm bẩm, nước mắt vô tri vô giác làm ướt vạt áo, cậu không nghĩ muốn so sánh với Lãng đệ đệ, cậu biết trong lòng ca ca vị trí của Lãng đệ đệ không ai thay thế, cậu làm sao dám so với Lãng đệ đệ, cậu luôn luôn tự biết lấy mình.
Cậu chỉ là, chỉ là cái gì.....
Cung Viễn Chủy như một chú chó nhỏ bị chủ nhân ném ở ven đường, không đi nơi khác, cũng không dám cãi lời chủ nhân, chỉ có thể ủy khuất đứng ở đấy nhìn bóng dáng chủ nhân đi xa.
- Được, không sửa cái cũ, để lại, làm cái mới cho ca ca.
Biết đèn rỗng cũ kia là Lãng đệ đệ để lại, Cung Viễn Chủy làm sao nhẫn tâm chạm tới, chạm vào nó đồng nghĩa chạm vào vết thương lòng của ca ca. Vậy làm một cái mới cho ca ca, hy vọng ca ca nhìn tới sẽ vui vẻ một chút, mong cậu ở trong lòng ca ca sẽ quan trọng hơn một chút.
- Bây giờ liền đi làm
Cung Viễn Chủy lầm bầm, giống như tìm được hi vọng, chạy về hướng Chủy cung, dọc đường đi thất tha thất thểu mà té ngã cũng không vì vậy mà lùi bước.
Kim Phục nhìn bóng dáng nghiêng ngả lảo đảo của tiểu công tử, không tiếng động mà thở dài.
Sau khi trở về, Cung Viễn Chủy ra lệnh đóng cửa cung, không tiếp khách.
Lúc trước Cung Viễn Chủy không biết thì ra làm đèn rồng phức tạp như vậy, đột nhiên tay bị mành trúc cắt ngang, cậu ngơ ngẩn nhìn máu chảy ra
- Ca, ta đau quá....
Sau đó nước mắt không kìm được mà chảy ra.
"Chảy máu có thể nói với người khác đệ bị thương rồi, mà rơi nước mắt có thể nói với người khác tâm đệ bị tổn thương"
" Có đôi khi thương tâm cùng khổ sở không nói ra được, cần nước mắt để nói cho người khác biết"
"Vì cái gì muốn nói cho người khác biết"
"Để người khác an ủi, chia sẻ với đệ"
Sau khi được ca ca dạy qua, cậu đã học được cách rơi nước mắt.
Nhưng mà ca ca, ta đau, sao huynh còn chưa tới an ủi ta?
Đúng rồi, ca ca cậu cũng đang thương tâm, cậu nghĩ nếu cậu là Lãng đệ đệ thì tốt rồi, ca ca sẽ không thương tâm như vậy.
Nếu có thể cậu nguyện trả giá tất cả để đổi lại Lãng đệ đệ trở về, như vậy ca ca sẽ không khổ sở như vậy đi.
Ý niệm một khi đã nghĩ đến, liền không dừng lại được.
Cung Viễn Chủy, không tin thần linh cũng học người khác, thành kính chấp tay trước ngực, cầu nguyện Lãng đệ đệ trở về.
Nhưng không có gì xảy ra, cậu tự giễu cười cười, chính mình hồ đồ rồi đi.
Đột nhiên trong đầu vang lên giọng nói
- Ngươi nguyện ý dùng tất cả để đổi sao?
Cậu hơi hoảng hốt, nhìn xung quanh không thấy ai, đến khi giọng nói kia vang lên lần nữa.
- Ta nguyện ý.
- Nếu muốn mạng của ngươi?
- Ta đồng ý, nhưng có thể để qua Tết Nguyên tiêu mới dẫn ta đi được không, ta muốn đưa lồng đèn mới làm này cho ca ca.
Cung Viễn Chủy run rẩy nói.
- Có thể, hai ngày sau ta mang ngươi đi.
Hai ngày sau, tết Nguyên tiêu
Cung Viễn Chủy cầm đèn rồng đi tìm ca ca, trong lòng suy nghĩ linh tinh.
Không biết ca ca còn tức giận hay không, nếu không thấy cậu, ca ca có khổ sở chút nào không?
Cậu một bên hy vọng ca ca thương tâm, như vậy chứng minh trong lòng ca ca có cậu, một bên lại không hy vọng ca ca thương tâm, ca ca đã khổ như vậy rồi, cậu không đành lòng.
Cung Viễn Chủy đi tới cửa, lại bị thị vệ ngăn cản, bẩm báo rằng ca ca không gặp bất kì người nào.
Lúc này trong đầu vang lên giọng nói
- Đã đến giờ, chúng ta đi thôi
Cung Viễn Chủy cười khổ nghĩ không thấy cũng không sao, nước mắt không tiếng động rơi xuống, cậu sẽ không còn được gặp lại ca ca nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro