Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Không có ngươi, ca ca ta phải sống thế nào

Cung Viễn Chủy chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày chính mình sẽ dừng lại bước chân, không đuổi theo Cung Thượng Giác

Sau khi vượt qua đêm quỹ môn quan đó, ý thức hắn mơ hồ, ký ức như thủy triều tuần hoàn lặp lại trong đầu hắn, nồng đậm chua xót cùng máu tràn ngập trong khoang miệng

Tiếng xé gió của mảnh sứ lao tới, một khắc mảnh sứ đâm vào lồng ngực, tầm mắt hắn mơ hồ nhưng lại nghe rõ tiếng huyết nhục phá vỡ, âm thanh xương vỡ vụn

Đau...

Thật sự đau quá...

Trong chớp mắt ngã xuống đất, lục lạc kêu vang, từng tiếng quanh quẩn bên tai, thay hắn nói đau quá...

Trái tim mỗi lần đập đều mang đến vô tận đau đớn, hô hấp cũng trở nên khó khăn. Nhưng dù vậy, hắn vẫn không ngừng nỉ non "Ca, cháo có độc...Ca...Cháo...có độc..."

Nhưng Cung Thượng Giác nói cho hắn biết, cháo không có độc

Khoảnh khắc đó hắn cảm thấy mình thật buồn cười...

Một kẻ đáng thương, cũng thật đáng buồn, là người buồn cười cỡ nào...

Tết Nguyên tiêu, ngày tốt cảnh đẹp, giai nhân ở bên,....

Là chính mình làm điều thừa, quấy rầy bọn họ...

"Ca, thực xin lỗi, thực xin lỗi... Thực xin lỗi"

Hắn không nhớ rõ đêm đó hắn nói bao nhiêu lần xin lỗi, đến cuối cùng là Cung Thượng Giác dùng đôi tay run rẩy che lấp miệng hắn, những lời "thực xin lỗi" chưa kịp nói hoá thành những giọt nước mắt, không tiếng động mà rơi xuống, biến mất trên gối

Nếu không phải vì hắn, Cung Thượng Giác đã có một buổi tối ấm áp, mà không phải áy náy cùng tự trách, hao phí nội lực vì "thích khách không mời mà đến" như hắn

Người tập võ, thính lực rất tốt , Cung Thượng Giác vốn vẫn duy trì độ cảnh giác cực cao, nhưng đêm đó, tiếng bước chân vội vàng của hắn, cùng tiếng lục lạc rung động, ca ca của hắn lại không hề phát hiện...

Cung Viễn Chủy nghĩ, ca ca hắn nhất định là yêu thảm nữ nhân kia rồi, mới có thể chìm đắm trong ôn nhu, mà địa vị của hắn trong lòng ca ca....

Đêm hôm đó, thị vệ truyền tới tin tức Vân Vi Sam và Cung Tử Vũ ra khỏi cung môn, hắn làm chính mình như không có việc gì, để Cung Thượng Giác không cần lo lắng, không nghĩ muốn làm ca ca chậm trễ công chuyện, thúc giục ca ca rời đi..

Khoảnh khắc Cung Thượng Giác rời đi, hắn lại cảm thấy ván giường dưới thân mình như muốn sụp đổ, chờ đợi hắn là vực sâu lạnh băng, thân thể không ngừng mà rơi xuống, chút ấm áp còn lại cũng bị vô tình cướp đoạt, chỉ còn lại vô tận rét lạnh cùng cô độc tuyệt vọng

Hắn hy vọng Cung Thượng Giác có thể mạnh mẽ mà cự tuyệt yêu cầu của hắn, nói cho hắn, cho dù phát sinh chuyện gì, ca ca cũng sẽ ở bên cạnh hắn...

Kỳ thật hắn muốn nói "Ca...ta đau, huynh ở bên cạnh ta được không?"

Nhưng hắn nói không nên lời, hắn không dám nói

Hắn, Cung Viễn Chủy, thân là Cung chủ Chủy cung, sao có thể yếu ớt như vậy?

Không, không đúng

Không phải, lý do của hắn không phải cái này

Ở trước mặt Cung Thượng Giác hắn chưa bao giờ che giấu mặt yếu ớt của mình, hắn sợ không phải cái này

Đó là cái gì??

Là...

Trên giường lạnh như băng, thiếu niên không màng đến vết thương trước ngực, chậm rãi cuộn tròn thân thể..

Không ai hiểu hơn hắn, hắn sợ hãi, nếu thật sự nói ra những lời đó, lại vẫn như cũ thấy bóng dáng Cung Thượng Giác rời đi

So với nỗi đau thể xác, đó mới thật sự là nỗi đau có thể giết chết hắn

Chỉ cần không nói, có thể lừa mình dối người, ca ca để ý hắn như vậy, nếu nói ra, ca ca sẽ ở lại, ca ca đi rồi, là vì mình không có giữ ca ca ở lại, không có nói ca ca biết mình đau...

Thiếu niên còn chưa trưởng thành, thân thể cuộn tròn trong chăn, chỉ để lộ đôi mắt trống rỗng, ngơ ngác nhìn về phía cửa...

Biết rõ kết quả, lại không dám thừa nhận...

Chung quy, vẫn là si tâm vọng tưởng..

------

Bảy ngày sau

Chủy cung

"Ca, ta đã không có việc gì, có thể tự mình uống thuốc, huynh...đi đi"

Thiếu niên nửa ngồi trên giường, nhìn thấy Cung Thượng Giác cầm chén thuốc, vội giành nói trước

"...."

Không đếm được bao nhiêu lần, nội tâm Cung Thượng Giác có chút phức tạp

Từ sau lần ngộ thương Cung Viễn Chủy, thái độ của đệ ấy đối với y liền....

Không biết nên hình dung như thế nào, rõ ràng lúc trước đều gọi y là ca ca, đối với y cũng ngoan ngoãn nghe lời, nhưng bây giờ lại không ngừng cự tuyệt quan tâm của y...

Thiếu niên không muốn để y truyền nội lực, không muốn để y ngủ lại Chủy cung, cũng không quấn lấy y nói chuyện, sẽ không dấu vết tránh né đụng chạm của y, bây giờ, đến đút thuốc cũng không cho y làm...

Mọi việc là muốn xa cách y

Muốn phân rõ giới hạn với y

"Viễn Chủy, là tức giận ca ca sao?" Tuy là câu hỏi, nhưng ngữ khí lại là khẳng định. Đôi mắt Cung Thượng Giác không hề chớp, nhìn thẳng khuôn mặt Cung Viễn Chủy, ý muốn tìm ra sơ hở

"Làm sao có thể, ta sao có thể giận ca ca" Cung Viễn Chủy cúi đầu cười, nhẹ giọng nói

Nhưng ý cười không đạt đến đáy mắt, chỉ là che giấu không được chút tự giễu...

Hắn chỉ là đệ đệ mà thôi, là một đệ đệ bé nhỏ không đáng kể đến, một đệ đệ bị lãng quên ở tết Nguyên tiêu...

"Đệ tức giận" Cung Thượng Giác kiên trì

"Ca, ta thật sự không tức giận" Cung Viễn Chủy ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc

Cung Viễn Chủy không có nói sai, hắn không tức giận

Cung Viễn Chủy vĩnh viễn sẽ không giận Cung Thượng Giác, hắn chỉ là...có chút thất vọng, có chút sợ hãi, cũng không dám cầu Cung Thượng Giác điều gì...

Không có kỳ vọng, tâm, sẽ không đau

Ca ca đã yêu Thượng Quan Thiển, tương lai sẽ thành thân, đến lúc đó, Thượng Quan Thiển là nữ chủ nhân của Giác cung, trên dưới cung môn đều phải gọi là Giác phu nhân, chính mình cũng phải gọi nàng một tiếng "Tẩu tẩu"...

Cung Viễn Chủy không có cách nào tưởng tượng, nếu thật sự đến lúc đó, chính mình sẽ đối mặt với Cung Thượng Giác như thế nào, hắn nghĩ, cả đời này sẽ không bước chân vào Giác cung nữa

"Viễn Chủy..."

"Công tử, Lãng...Lãng công tử đã tìm được rồi" Kim Phục chạy vọt vào bẩm báo

Nghe vậy, tay cầm chén thuốc của Cung Thượng Giác run rẩy rất nhẹ, những vẫn bị Cung Viễn Chủy nhìn thấy

Cung Thượng Giác thu hồi tầm mắt, lần nữa nhìn khuôn mặt tái nhợt của Viễn Chủy, đang muốn nói

"Ca ca nhanh đi xem đi, ta không có việc gì" Cung Viễn Chủy bình tĩnh mà nhìn y

"Viễn Chủy, đệ ngoan uống thuốc trước đi, ta sẽ trở về liền" Cung Thượng Giác buông chén thuốc, cầm lấy đôi tay lạnh lẽo của Cung Viễn Chủy, hứa hẹn nói

"Được, ca ca mau đi đi, đừng để Lãng...ca ca đợi lâu" Thiếu niên như trước nở nụ cười

Cung Thượng Giác đứng dậy, bước nhanh rời đi, Cung Viễn Chủy nhìn theo đến khi bóng dáng y biến mất

Qua thật lâu, Cung Viễn Chủy vẫn nhìn theo hướng đó, trên môi vẫn nở nụ cười

Chỉ là ý cười kia chưa từng chạm vào đáy mắt

Lại qua thật lâu, khoé miệng mới chậm rãi hạ xuống

Y không bằng mới, người không bằng cũ

Bây giờ, người xưa đã về

Mộng, nên tỉnh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro