Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đừng đối với ta như vậy (1)

Y phục ướt đẫm tùy ý ném xuống đất, Cung Viễn Chủy ngồi trên giường, dùng răng cắn vải băng bó vết thương trên tay

Từ lúc bị thương cho đến nay cũng qua một khoảng thời gian, nhưng vết thương vẫn không khép lại, bột phấn cầm máu rắc lên còn nhiễm chút màu hồng

Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Cung Viễn Chủy tức khắc hoảng loạn, băng vải trên tay lộn xộn, cậu dứt khoát lấy bao tay đeo vào

Cửa phòng bị mở ra, Cung Viễn Chủy vội mặc xong y phục, nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng nói

"Viễn Chủy đệ đệ..."

Cung Tử Vũ đứng trước cửa, trên người toàn là hơi nước, từ sau khi Vân Vi Sam mất tích, chấp nhận của Cung môn liền biến thành dáng vẻ này

"Ngươi đây là..."

Quan hệ lúc trước giưã Cung Tử Vũ và Cung Viễn Chủy không tốt lắm, chỉ là sau trận đại chiến cũng cải thiện không ít, y chưa từng thấy qua Cung Viễn Chủy trọng bộ dáng chật vật như vậy

Cung Viễn Chủy mặc xong y phục, đầu ngón tay mềm nhũn không có chút sức, đau đớn dần biến mất, cậu cảm thấy cả người đều buồn ngủ. Cậu chỉ thấy bây giờ cả sức lực để nói chuyện cũng không có, cố tình là Cung Tử Vũ còn lảng vãng trước mặt

"Có việc?" Giọng nói Cung Viễn Chủy khàn khàn yếu ớt, tiếng mưa rơi che giấu phân nửa

Cung Tử Vũ nhìn sắc mặt cậu trắng bệch khác thường, y đi tới gần 

"Đừng tới đây!" Cung Viễn Chủy như bé sói bị giẫm phải đuôi, vội nhe răng uy hiếp

Nhưng cậu quên mất chính mình bây giờ rất suy yếu, Cung Tử Vũ mạnh mẽ bước tới, gần như là bắt lấy Cung Viễn Chủy

Cung Viễn Chủy không muốn bí mật của mình bị phát hiện, liều mạng phản kháng, nhưng Cung Tử Vũ bây giờ đã trải qua thử thách tam vực, võ công tăng nhanh, Cung Viễn Chủy suy yếu không cách nào ngăn cản được

Chỉ mấy chiêu, Cung Viễn Chủy đã ngã ngồi trên giường

Cung Tử Vũ thăm dò bắt mạch cho cậu, trong mắt tràn đầy hoảng sợ

"Cổ độc? Giống cổ độc của Tư Đồ Hồng?"

Ngực Cung Viễn Chủy vốn khó chịu, lại bị Cung Tử Vũ ép buộc vạch trần bí mật, nhất thời nộ khí công tâm, cậu nhấc chân đá văng người kia, ngã vào cửa sổ phun một ngụm máu

Bộ dạng này của cậu doạ Cung Tử Vũ sợ đến mức hồn bay phách lạc, đôi môi cũng run rẩy 

"Viễn Chủy, ngươi... Ngươi"

"Công tử"

"Giác công tử"

Tiếng mưa rơi nhỏ dần, tiếng bước chân càng thêm rõ ràng

Cung Viễn Chủy đỡ khung cửa sổ, cánh tay phát run, cắn răng nói "Đi, ngăn ca ta lại"

Cung Tử Vũ sửng sốt, nhíu mày nói "Chuyện này ngươi muốn gánh vác một mình?"

Cung Viễn Chủy đẩy những chậu hoa bên cạnh rơi xuống đất, trên tay còn vết thương, nhất thời không có chỗ chống đỡ ,cậu ngơ ngác ngã xuống một mảnh dơ bẩn dưới đất

Cung Tử Vũ quýnh lên, vừa bước lên đã bị một mảnh sứ ném trúng chân

Cung Viễn Chủy cắn chặt khớp hàm, trách mắng "Đi..."

Cung Tử Vũ cắn răng xoay người ra khỏi phòng

Cung Viễn Chủy chống đỡ đứng dậy, trên tay cậu đều là bùn đất từ chậu hoa. Phổi nóng lên, mỗi lần cậu thở đều thập phần gian nan.

Bên ngoài nói gì cậu đã nghe không rõ, Cung Viễn Chủy run rẩy lấy lọ thuốc từ ngăn tủ, cậu không kịp lấy viên thuốc, chỉ trực tiếp uống cả lọ

"Khụ khụ..."

Cung Viễn Chủy run rẩy cả người, đáy mắt một mảnh đỏ bừng, lại vẫn gian nan đứng dậy, thay một bộ y phục mới

Tác dụng của thuốc chậm rãi phát huy, Cung Viễn Chủy tuy rằng vẫn còn mệt mỏi nhưng không còn dáng vẻ đau không muốn sống nữa

Nước mưa theo mái hiên chảy xuống, cậu vươn tay đón lấy, cũng không ghét bỏ mà lấy đó làm nước súc miệng, lau sạch mùi máu

Vạt áo Cung Thượng Giác ướt đẫm, sắc mặt hắn ủ dột, đứng trước cửa nhìn cậu

"Ca..."

Cung Viễn Chủy ra vẻ kinh ngạc "Mưa lớn như vậy, sao ca ca lại tới?"

Cung Tử Vũ theo phía sau Cung Thượng Giác, 

âm thầm nháy mắt với cậu, ý nói mình không ngăn được

Cung Viễn Chủy như không nhìn thấy "Làm sao lại thành như vậy?"

Tay Cung Thượng Giác mang theo nước mưa lạnh băng, vì vậy hắn lấy cổ tay áo thay đệ đệ lau đi nước mưa và bùn đất,  Cung Viễn Chủy ngoan ngoãn đứng đó, tùy ý hắn lau

Nghe lời không có lý lẽ...

Cung Tử Vũ đứng một bên, không còn lời nào để nói, nhưng y không có quên bộ dáng chật vật vừa rồi của Cung Viễn Chủy, nội tâm rối rắm, y muốn nói chuyện này với Cung Thượng Giác

Nhưng ánh mắt Cung Viễn Chủy như dao nhỏ, Cung Tử Vũ chỉ có thể yên lặng nuốt xuống lời định nói

"Vốn tưởng rằng mưa nhỏ, những thảo dược trong viện chưa kịp che, kết quả mưa lại to như thế"

Cung Viễn Chủy tùy ý ca ca lau đi vết bẩn trên mặt, cùng ca ca ngồi xuống ghế quý phi

Cung Thượng Giác rất quen thuộc với phòng Cung Viễn Chủy, hắn lấy chiếc khăn sạch lau đi mái tóc ẩm ướt của cậu

"Ta vừa đi dọn hai chậu hoa, trên người ướt chút thôi, trở về thay y phục mới thấy trong phòng bị gió thổi thành như vậy, vừa thay y phục xong lại thấy ca ca tới,.." Cung Viễn Chủy liếc nhìn Cung Tử Vũ"À, còn có chấp nhẫn đại nhân"

Cung Thượng Giác dùng ánh mắt ý bảo hạ nhân bên ngoài vào quét dọn, không quá nửa chén trà, mọi thứ trong phòng đã khôi phục như ban đầu

Cung Viễn Chủy ngồi bên cạnh ca ca, đối diện là Cung Tử Vũ

"Để ta..." Cung Tử Vũ chột dạ nhìn ấm trà, trong đầu vẫn còn hình ảnh Cung Viễn Chủy chật vật, huống chi y còn dám giúp Cung Viễn Chủy giấu diếm Cung Thượng Giác

Mà nay hai người đều ở trước mặt, Cung Tử Vũ như ngồi trên đống lửa

"Chỉ là đi dạo mà thôi..."

Rốt cuộc Cung Tử Vũ vẫn không nói ra

Y vốn muốn hỏi Cung Viễn Chủy có thể tìm người làm ra cổ độc đó không

Giống như trong thoại bản có viết, trùng cổ miêu cương có thể dựa theo khí vị mà tìm ra chủ nhân của trùng cổ

Nhưng hiện tại Cung Tử Vũ cảm thấy y không nên hỏi

Cung Viễn Chủy cười nhạo một tiếng bị Cung Thượng Giác không nặng không nhẹ nhìn thoáng qua

Cung Tử Vũ càng cúi thấp

Y tuy rằng được Cung Thượng Giác tán thành, nhưng trong lòng y rõ ràng vị trí chấp nhận này y ngồi không vững

"Trên người đệ còn vết thương, những ngày mưa không nên ra ngoài" Giọng nói Cung Thượng Giác mang theo sủng nịch "Không có gì quan trọng hơn đệ"

Cung Viễn Chủy nghe lời gật đầu

Cung Tử Vũ cảm thấy y rất dư thừa, nhưng không tìm được lí do rời đi

Y nhìn bàn tay đeo bao tay chả Cung Viễn Chủy đến phát ngốc

Bao tay kia là Cung Tử Thương đưa cho cậu, so với những đồ vật dùng chỉ vàng để thêu của Cung Viễn Chủy thì giản dị hơn nhiều

Cung Tử Vũ chợt hỏi "Khi nào Thượng Giác ca ca đi ra ngoài?"

Ánh mắt Cung Viễn Chủy lạnh lùng nhìn Cung Tử Vũ

Cung Tử Vũ lại hồn nhiên như không biết, ngơ ngác nói "Hôm qua Tuyết trưởng lão tìm huynh, nhưng người hầu nói huynh không ở đó, nên Tuyết trưởng lão đem tin tức nói với ta"

Cung Thượng Giác buông chén trà trong tay xuống, ánh mắt nhàn nhạt liếc nhìn tay trái đang đeo bao tay của Cung Viễn Chủy 

"Chuyện gì?"

"Dưới chân núi có chút chuyện, làm phiền Thượng Giác ca ca đi một chuyến"

Cung Thượng Giác hiểu rõ "Ta biết, sáng sớm mai ta sẽ đi"

Cung Viễn Chủy cúi đầu ngồi bên cạnh Cung Thượng Giác, cực kì giống chú chó con bị bỏ rơi

"Viễn Chủy còn cần ngươi chăm sóc một chút!"

"Ta không cần người khác chăm sóc"

Cung Viễn Chủy quật cường nói" Chấp nhẫn đại nhân có thể tự chăm sóc mình đã là may mắn rồi, ca, huynh ra ngoài cẩn thận, ta sẽ canh giữ Giác cung cho huynh"

Cung Thượng Giác bất đắc dĩ nhìn cậu

Cung Thượng Giác vừa đi liền đi một tháng

Chuyện thứ nhất sau khi hắn trở về chính là cho Cung Tử Vũ một cái tát

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro