Đèn cô gối mộng (6)
Tranh chấp giữa Vô Phong và Cung môn trên giang hồ cũng không phải là bí mật, nhưng Cung Viễn Chủy không nghĩ tới Vô Phong sẽ lựa chọn đúng ngày sinh thần của y mà tấn công, tàn sát người cung môn
Cung Viễn Chủy luyện võ công đã một năm, thiên phú của y không tệ, so với những đứa trẻ cùng tuổi có thể nói là thiên tài. Nhưng thời gian quá ngắn, y vẫn còn nhỏ tuổi, bởi vậy lúc phân nhiệm vụ liền đưa vào nhóm người được bảo vệ
"Bảo vệ đệ đệ và mẫu thân, ở mật đạo chờ ta, ta nhất định trở về gặp mọi người"
Cung Viễn Chủy nhìn bóng lưng Cung Thượng Giác rời đi, chưa có giờ khắc nào y hoảng loạn như bây giờ
Y cầu nguyện trời xanh phù hộ ca ca bình an trở về, lại chưa từng nghĩ tới, muốn trời xanh thực hiện nguyện vọng lại dùng một cái khác làm trao đổi
-----
Cung Thượng Giác vừa trở về đã nhìn thấy ba người nằm trong vũng máu, áo choàng màu đen mơ hồ che khuất tầm mắt Cung Thượng Giác, bầu trời âm u tối đen giống như bóng đen bao phủ trong lòng mọi người ở Cung môn
Trong tay Cung Lãng Giác còn nắm chặt đoản đao tinh xảo ca ca làm cho bé, Linh phu nhân ôm chặt hai đứa nhỏ vào lòng, trước khi chết nàng nắm chặt lòng bàn tay Cung Viễn Chủy, giống như an ủi lại như khuyên can
Mà Cung Viễn Chủy che chắn trước người họ không có chỗ nào lành lặn, đôi tay bị thương nghiêm trọng, lão y sư cũng nói, đôi tay của tiểu Viễn công tử nếu không chăm sóc tốt chỉ sợ về sau cầm đôi đũa cũng khó khăn.
"Còn có tâm mạch của Tiểu Viễn công tử cũng bị thương nặng, ngực bị đâm một đao, thiếu chút nữa đã đâm trúng trái tim, nhưng dù vậy vẫn cần tịnh dưỡng ba tháng"
Cung Thượng Giác một thân y phục trắng, nhìn Cung Viễn Chủy nằm trên giường, sắc mặt hắn tái nhợt không kém gì y, đôi môi khô khốc lúc đóng lúc mở, lão y sư không nghe rõ hắn đang nói cái gì
"Giác công tử..."
"Ta nói, dùng thuốc tốt nhất, sử dụng phương pháp trị liệu tốt nhất, nhất định phải đảm bảo Viễn Chủy khoẻ mạnh tỉnh lại, nếu không ta sẽ hỏi tội các ngươi..."
Giọng nói Cung Thượng Giác khàn khàn, lão y sư vội lau mồ hôi trên trán liên tục gật đầu. Đợi Cung Thượng Giác đi rồi, lão nhìn về Cung Viễn Chủy, trên mặt đều viết rõ bốn chữ "Mạng ta xong rồi"
-------
Sau khi Cung Viễn Chủy tỉnh lại liền đi Chủy cung. Y dưỡng thương suốt hai tháng mới dám bước xuống giường đi lại. Cung Thượng Giác cũng nhiều lần tới thăm y, ca ca vốn thành thục ổn trọng, sau việc này càng thêm trầm mặc ít nói
Cung Viễn Chủy không có dũng khí đối diện với đôi mắt kia, đôi mắt luôn bao dung sủng nịch nhìn y, dạy y điều hay lẽ phải, bây giờ lại thời thời khắc khắc nhắc nhở y, là y vô dụng không bảo vệ được đệ đệ và Linh phu nhân.
Y biết Cung Thượng Giác luôn xem đệ đệ và Linh phu nhân là người quan trọng nhất, nhưng bây giờ họ đã chết, mà chính y vẫn còn sống trên đời này
"Ngươi nói, ca ca có trách ta hay không...."
Mạn nương chăm sóc bên cạnh Cung Viễn Chủy, nhìn người trước mặt vừa cự tuyệt Cung Thượng Giác tới thăm, hiện tại lại tự hoài nghi chính mình
"Giác công tử sao lại trách ngài, cũng không phải ngài sai"
"Sao lại không phải là ta sai, nếu ta học võ công sớm một chút, nếu ta không lười biếng, ta siêng năng một chút, nói không chừng Linh phu nhân và Lãng đệ đệ đã không chết"
Nếu y cường đại một chút thì tốt rồi
"Cho nên ngươi trở về tìm ta"
Cách một bức màng, Cung Viễn Chủy có thể tưởng tượng ra, người bên trong có khuôn mặt ghê tởm cỡ nào
Cung chủ Chủy cung là một quái vật, người trong cung môn đều tôn trọng nhưng không muốn có tiếp xúc gì với hắn. Hắn dùng thân thử độc nên không thể sinh con nối dõi, năm 30 tuổi ôm về một đứa bé, tự mình nuôi dưỡng. Đến năm đứa bé mười tuổi, ngẫu nhiên phát hiện máu của đứa bé có tác dụng đối với nghiên cứu của hắn, cũng không màng đến tính mạng đứa bé, cưỡng chế lấy máu đứa bé làm thuốc.
Cung Viễn Chủy cực kỳ chán ghét hắn, nhưng lúc này không thể không cúi đầu, y muốn trở nên mạnh hơn, mặc kệ là dùng độc hay võ công.
"Điều kiện của ta, ngươi đáp ứng sao?"
"Được, chỉ cần ngươi làm ta trở nên mạnh hơn, thành người lợi hại nhất, mặc kệ ngươi có điều kiện gì, ta đều đồng ý"
Người này đơn giản chỉ muốn máu của y mà thôi
Máu sao, y có rất nhiều, nhưng bây giờ trên người y còn vết thương chưa lành, nếu lấy máu cơ thể sẽ không chịu nổi, vì muốn trở thành người mạnh nhất, y phải sống
Mặc kệ là vì bảo vệ Cung Thượng Giác hay vì báo thù cho Lãng đệ đệ và Linh phu nhân, y nhất định phải sống
"Cho nên bây giờ ngươi đã biết máu của ngươi có tác dụng rồi chứ?"
Sau bức mành vang lên tiếng cười quái dị, Cung Viễn Chủy chống đỡ thân mình "Biết, có thể dùng máu của ta làm thuốc dẫn"
Lúc Cung Viễn Chủy biết tác dụng của máu chính mình là sau khi Cung Thượng Giác nhặt y về được nửa năm. Lúc trước trong sơn động, y còn cho rằng trong cơ thể mình có độc mới có thể làm những con sâu cắn y chết ngay sau đó. Sau đó có một lần Cung Thượng Giác cứu một người trong cung môn đang trúng độc, Cung Viễn Chủy tò mò chạy tới nhìn, chủ động xin làm thuốc giải, trong lúc vô tình làm máu của mình rơi xuống chén nước để người kia uống vô. Lúc này mới phát hiện máu của y còn có tác dụng này
Sau đó y nói chuyện này với Cung Thượng Giác, Cung Thượng Giác dùng ngữ khí nghiêm túc nói với y, chuyện này không được nói cho người khác biết, bằng không y sẽ gặp nguy hiểm
"Nhưng điều kiện hôm nay ta muốn cũng không phải cái này" Người phía sau bức mành đi ra, một đại thúc chậm rãi bước ra. Cung Viễn Chủy nhịn không được lùi về sau hai bước, muốn rời xa người từng làm y bị thương
"Ta muốn ngươi đáp ứng điều kiện là, từ nay về sau làm thiếu chủ Chủy cung, chờ sau khi ta chết, ngươi sẽ làm cung chủ Chủy cung trẻ nhất từ trước tới nay"
Cung Viễn Chủy hơi nhíu mày, trực giác nói với y lời người này nói không thích hợp, nhưng trong lòng y có sợ hãi với người này nên không muốn nghĩ nhiều
"Được, ta đồng ý"
Lão nhân kia cười như thâm ý khác, Cung Viễn Chủy bỗng nhiên cảm thấy mình ngã vào một ổ sói
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro