Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đèn cô gối mộng (3)

"Sao phòng này lại để đèn sáng như vậy?"

Trong tay Mạn nương đang cầm y phục mới cho tiểu công tử, nàng trở về từ phòng Linh phu nhân, đi ngang qua thấy ánh đèn sáng nhịn không được nhắc nhở

"Từ trước tới nay khi ngủ Giác công tử không thích để đèn, chẳng lẽ các ngươi không biết?"

Trong giọng nói dịu dàng thanh nhã có chút nghiêm khắc, Kim Phục cùng Kim Trọng liếc nhìn nhau, đều thấy được chua xót trong mắt đối phương

"Mạn nương, không phải chúng ta không biết, mà công tử cố ý yêu cầu, vừa rồi còn nói Kim Trọng đi lấy thêm hai cây nến nữa "

"Ta nhìn công tử lớn lên, từ nhỏ đến giờ chỉ cần có chút ánh sáng công tử sẽ không ngủ được, sao bây giờ lại thắp đèn sáng cả phòng thế này, muốn sáng cả Giác cung luôn rồi"

Kim Phục cười khổ "Chúng ta làm sao biết được tâm tư của công tử, nói không chừng trong phòng tiểu công tử có gì mới lạ, muốn nhìn một chút"

Kim Trọng đẩy nhẹ Kim Phục, sau đó nói nhỏ "Ngươi đã thấy có khi nào công tử vì người khác mà thay đổi suy nghĩ của mình chưa?"

Kim Phục có chút xấu hổ cười, sờ sờ đầu mình

Mạn nương vội nhẹ giọng nhắc nhở "Nói nhỏ mới chút, cẩn thận đánh thức hai vị công tử"

--------

Linh phu nhân là nữ chủ nhân duy nhất ở Giác cung, hôm nay vẫn là lần đầu tiên Tiều Viễn được gặp

Y vốn nghĩ rằng sáng nay vẫn thức dậy ăn sáng như hôm qua, không nghĩ tới lúc mình thức dậy thấy Cung Thượng Giác đứng bên giường đang cầm một bộ y phục

"Đây là mẫu thân làm cho Tiểu Viễn, hôm qua Mạn nương trở về trễ quá, chúng ta đều ngủ cả rồi"

Tiểu Viễn bò ra khỏi ổ chăn ấm, y phục trên người có chút lỏng lẻo

Giác Cung không có y phục phù hợp với y, Cung Lãng Giác quá nhỏ, Cung Thượng Giác lại quá lớn, bộ y phục này là hôm qua Linh phu nhân biết được hắn đem về một đứa nhỏ, Linh phu nhân liền nhanh tay làm một bộ mới

"Tới mặc thử xem, nếu không vừa liền đi tìm mẫu thân, để nàng sửa lại giúp đệ"

Linh phu nhân rất thành thạo việc may vá, y phục, giày, mũ của hai vị công tử Giác cung đều là nàng tự tay làm. Lão Cung chủ khi còn sống cũng thường khen tay nghề của nàng

Tiểu Viễn không thích người sống, nhưng khí chất trên người Linh phu nhân giản dị gần gũi, ngồi bên cạnh nàng cũng không có cảm giác lưng như kim chích

"Thích cái nào thì nói, Thượng Giác ca ca gắp cho Tiểu Viễn "

Nàng cũng rất đẹp

Tiểu Viễn không khỏi đỏ mặt

Lời nói, cử chỉ của Linh phu nhân có chút giống nữ hào kiệt trên giang hồ, y cũng từng nghe nói nhà mẹ Linh phu nhân chính là người trong giang hồ, nên người trong Giác cung đa số đều biết võ công

Đứa nhỏ cúi đầu, nhìn cơm trắng trước mặt, im lặng ăn cơm

"Tiểu Viễn ca ca, ăn.."

Hai tay đứa bé cầm đôi đũa có chút quá sức, nhưng kẹp miếng thịt lại ổn định, Tiểu Viễn ngẩng đầu nhìn bé, Cung Lãng Giác lộ ra nụ cười rạng rơz

"Tiểu Viễn xem, Thượng Giác không gắp cho con nhưng có đệ đệ gắp cho con, về sau không cần Thượng Giác nữa, chỉ cần ở bên cạnh ta, sao lại có ai không hiểu chuyện như vậy?"

Cung Thượng Giác bị nói có chút xấu hổ gọi "Nương", sau đó gắp một ít rau xanh vào chén Tiểu Viễn

"Trẻ nhỏ không thể kén ăn, Lãng đệ đệ cũng vậy"

Cung Lãng Giác cười, nói câu cảm ơn liền chui vào lòng Linh phu nhân, cũng lười động đũa. Linh phu nhân gõ đầu bé hai cái nói gì đó, Cung Lãng Giác cũng không sợ hãi, chậm rì rì mà ăn

Tiểu Viễn nhìn một nhà ba người hồi lâu, ăn xong chén cơm liền buông đũa xuống.

Linh phu nhân thấy cảm xúc y không tốt, ôn nhu hỏi vài câu,lại dặn dò Cung Thượng Giác "Thượng Giác, Tiểu Viễn mới tới, mấy ngày này con dẫn đệ đệ theo bên cạnh, làm quen với Giác cung. Sau này nếu Tiểu Viễn không có nơi nào để đi liền ở lại đây, con làm ca ca phẫu chăm sóc tốt hai đệ đệ, không thể bất công, nghe không?"

Cung Thượng Giác đồng ý, lại đứng dậy muốn dẫn tiểu Viễn ra ngoài

Ai ngờ Cung Lãng Giác lại không muốn theo Linh phu nhân đi chăm sóc hoa cỏ "Hôm qua ca ca ở bên Tiểu Viễn ca ca rồi, hôm nay không phải nên ở bên Lãng Giác sao?"

Đứa bé khóc lên rất biết cách làm người khác đau lòng, Cung Thượng Giác bị bé lắc a lắc muốn chóng mặt, cả người đều bị lắc đến sắp hôn mê, cuối cùng bất đắc dĩ chỉ có thể ngồi xuống giải thích một phen. Linh phu nhân sờ sờ đầu bé, than một tiếng vừa ôn nhu vừa sủng nịch, lại quay đầu phát hiện không thấy Tiểu Viễn đâu

"Thượng Giác, nhanh đi tìm xem, Tiểu Viễn  Giác cung không quen, không biết có đi lạc nơi nào không?"

Cung Thượng Giác không chút suy nghĩ chạy ra ngoài tìm

Cung Lãng Giác cũng bị chuyện Tiểu Viễn biến mất mà hoảng sợ, mẫu thân ôm bé an ủi

"Không sao, Thượng Giác ca ca sẽ tìm được Tiểu Viễn ca ca"

Cuối cùng Cung Thượng Giác tìm thấy y ở một sơn động gần Chủy cung

Lúc này khoảng cách đứa nhỏ rời đi là một canh giờ

Không biết vì sao, đứa nhỏ lại đem mình núp vào trong sơn động tối đen, chỉ có đôi mắt lập loè phát sáng

Nơi này là Cung Chủ Chủy cung nuôi dưỡng độc trùng, nếu không cẩn thận sẽ bị độc trùng cắn chết, ngày thường không ai dám tới gần, cũng không biết vì sao Tiểu Viễn tìm được nơi này

"Tiểu Viễn, sao lại chạy đến đây?"

Đứa nhỏ bên trong không nói lời nào, chỉ có đôi mắt chăm chú nhìn hắn.

"Bên trong rất nguy hiểm, Tiểu Viễn, ra đây với ca ca được không?"

Trên y phục dính đầy bùn đất, Tiểu Viễn nhìn ánh mắt người kia chân thành tha thiết nhìn y, hắn giống như đã đem y thành người thân của mình...

Có chút do dự vươn tay, lau đi bùn đất trên người, y cẩn thận đưa tay qua

Cả người đều là bùn đất và máu tươi, y phục màu lam nhạt lúc sáng bây giờ đã tràn ngập bùn đất, nhìn không ra hình dáng ban đầu

Nếu không phải tuổi tác y quá nhỏ, nói y từ trên chiến trường về Cung Thượng Giác cũng sẽ tin tưởng

"Đây là có chuyện gì, sao lại có dấu chân, còn có vết thương trên cánh tay hôm qua đã băng bó xong, hôm nay sao lại nứt ra?"

Tiểu Viễn nhìn độc trùng đã chết trên mặt đất, di chuyển bước chân muốn che giấu gì đó, lại sợ động tác quá rõ ràng Cung Thượng Giác sẽ thấy được, hắn sẽ thật sự ném lại mình ở đây

Nhưng hắn vẫn thấy được

Tiểu Viễn cắn răng ngẩng đầu, nhìn về người đang cẩn thận nắm tay y, ánh mắt hắn không có trách cứ, chỉ có thương tiếc và lo lắng

Thiếu chút nữa, chỉ thiếu chút nữa y liền nói ra

Tiểu Viễn mím môi không nói gì

Cung Thượng Giác bất đắc dĩ, chỉ có thể cúi người cõng y về Giác cung trước

Từ ngày Tiểu Viễn tới, hắn để cho y một thị vệ, một ma ma và hai thị nữ, bây giờ bên người y lại không có ai, chỉ lẻ loi một mình trong sơn động

Cung Thượng Giác mơ hồ cắn chặt răng, hắn chưa bao giờ để đệ đệ của mình chịu ủy khuất như vậy, Cung Lãng Giác không thể, Tiểu Viễn cũng không thể. Nếu để hắn điều tra ra có người cố ý khinh nhục, đừng trách hắn trở mặt vô tình

P/s bộ này dài quá à, kiểu nhẹ nhàng, buồn cũng man mác...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro