Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Cảm giác an toàn (2)

Khuôn mặt Cung Thượng giác xưa nay luôn tỉnh táo xuất hiện vết nứt, hắn cuống quít muốn ôm lấy Cung Viễn Chủy, tay vừa đụng tới bờ vai cậu, lại bị mãnh liệt né tránh. Phía sau lưng đâm vào vách tường phát ra một tiếng trầm đục, Cung Viễn Chủy lại coi như không biết vẫn như trước cúi thấp đầu ôm đầu gối không thấy rõ biểu tình.

Cung Thượng giác không dám đụng tới cậu, quay người vẫy lui thị vệ, sau đó hạ thấp âm thanh, cẩn thận từng li từng tí cùng Cung Viễn Chủy duy trì một khoảng cách.

- Làm sao vậy? Vừa rồi vẫn còn tốt mà.

Thấy cậu không có phản ứng, Cung Thượng giác thử nhích tới gần một chút, suy nghĩ một lát rồi nói

- Ngươi có phải không thích Thượng Quan Thiển hay không...

Lời còn chưa nói hết, Cung Viễn Chủy đột nhiên giơ tay lên, mắt thấy tay cậu sắp phải đập trúng đầu giường, Cung Thượng giác nhanh tay bắt lại tay cậu, cưỡng ép đem người ôm vào trong lòng cầm chặt cổ tay cậu, ngăn cản cậu tự làm mình tổn thương.

Cung Thượng giác ôm cậu, ghé vào tai cậu liên tục an ủi

- Không sao, không sao,...

Cảm nhận được người trong ngực không ngừng giãy dụa rốt cuộc yên tĩnh lại, Cung Thượng giác thở dài, ôm Cung Viễn Chủy đang mê man cẩn thận kiểm tra một lần nữa, xử lí lại miệng vết thương rướm máu cùng với vết máu ứ đọng trên lưng.

Đem Cung Viễn Chủy nằm lại trên giường, đắp chăn mền cẩn thận. Cung Thượng giác thả nhẹ bước chân đi ra khỏi phòng, sau khi khép lại cửa quay người nói với thị vệ bên cạnh

- Về sau không được để Thượng Quan tiểu thư tới Chủy Cung nữa.

Cung Thượng giác trở về giác cung xử lí xong công việc của 2 ngày nay, lại vội vàng quay lại Chủy cung.

Khoảng cách giữa 2 sân kì thật cũng không xa, Cung Thượng giác đi trên con đường nhỏ, giẫm lên phiến đá xanh dưới sân, thần sắc trước sau băng lãnh không nhịn được hiện lên một tia ấm áp.

Cung Viễn Chủy mỗi sáng sớm đều chạy trên con đường này tới tìm mình, bên cạnh hắn cả ngày đến buổi tối mới trở về, đi theo phía sau hắn giống chú chó nhỏ cực kì dính người.

Khi còn bé rõ ràng có thể đòi hỏi ngủ với ca ca, trưởng thành rồi da mặt lại mỏng, Cung Tử Thương trêu chọc cậu lớn như vậy còn ngủ cùng ca ca, Cung Viễn Chủy tức giận tai đều đỏ lên trực tiếp chạy đi.

Từ đó về sau không chỉ không muốn ngủ cùng Cung Thương giác, buổi tối cũng muốn ở lại giác cung, càng muốn quay về Chủy cung hơn.

Cung Thượng giác cảm thấy đệ đệ nhà mình lớn rồi, cùng mình có khoảng cách cũng là điều bình thường, chỉ là trong lòng vẫn khó tránh khỏi cảm giác thất lạc mà thôi.

Đi tới trước sân Chủy cung, nhìn tới trong sân có cây đào cành lá xum xuê, khóe miệng vẽ lên một nụ cười

Phòng của Cung Viễn Chủy từ trong ra ngoài đều là một tay hắn sắp xếp, sợ cậu ở không thoải mái liền đích thân chọn lựa chăn đệm gối đầu, cây đào trong sân tự nhiên cũng là tự tay hắn trồng.

Đẩy cửa bước vào, đã nhìn thấy người vốn nên nằm nghỉ ngơi không biết từ chỗ nào tìm được cái ghế đặt ở dưới gốc cây đào, giờ phút này nhắm mắt yên tĩnh dựa vào thân cây, không biết đang nghỉ ngơi hay đang ngủ.

Chú ý tới quần áo Cung Viễn Chủy hơi mỏng manh cùng với sắc mặt như trước tái nhợt, Cung Thượng giác nhíu mày, chân tay nhẹ nhàng ôm cậu vào phòng, ôm chăn mỏng đắp hắn kín mít, thuận tay lấy đi quyển sách đang để trên đầu gối cậu, tùy ý xem một cái liền để sang một bên.

Yên lặng quan sát vẻ mặt nhu thuận đang ngủ của đệ đệ nhà mình. Cung Viễn Chủy đột nhiên run rẩy lông mi, chậm rãi mở to mắt, thấy Cung Thượng giác ở trước mặt còn có chút mơ hồ, để lộ vài phần mờ mịt

- Sao lại ngủ bên ngoài? Ta đỡ ngươi vào nhà, trong này ấm áp hơn

- Thích những cuốn sách kia sao? Lần sau ta cho người đem tới vài cuốn mới hơn, nhìn những trang sách này, dược liệu bao nhiêu phần sợ là đều nhớ rõ ràng rồi đúng không?

Cung Thượng giác nhẹ nhàng nói, dìu tay Cung Viễn Chủy chậm rãi đứng dậy. Chăn mền theo động tác của cậu rớt xuống, Cung Viễn Chủy giống như không kịp phản ứng, ánh mắt nhìn theo chăn mền rớt xuống, lại ngẩng đầu, nhìn qua Cung Thượng giác, trong ánh mắt không còn ánh sáng như trước kia, ngược lại trống rỗng làm cho hắn hít thở không thông.

Cung thượng Giacs bị ánh mắt của cậu đâm một cái, nắm cổ tay cậu chặt hơn vài phần

- Làm sao vậy?

Lồng ngực Cung Viễn Chủy đột nhiên đau nhức, ý thức trong nháy mắt thanh tỉnh, bước chân hụt một cái bị Cung Thượng giác cuống quýt ôm lấy, trực tiếp ôm lên đi vào nhà.

Đến lúc nằm trên giường, Cung Viễn Chủy mới nở nụ cười, mạnh mẽ vực dậy tinh thần

- Ta không sao, có lẽ là ngồi lâu có chút tê chân

Cung Thượng giác quan sát cậu vài lần, thu hồi ánh mắt hoài nghi không nói gì nữa.

Vẫn là Cung Viễn Chủy mở miệng trước, cậu dựa vào đầu giường, tóc đen tản ra dưới cổ, khàn khàn mở miệng

- Ca ca ở lại nơi này cũng không tốt lắm, Thượng Quan Thiển vừa chuyển vào giác cung, là thời điểm cần xây dựng uy tín, ngươi mấy ngày nay đều trông ta, để tân nương một mình ở giác cung, dù sao cũng không tốt lắm.

Cung Thượng Giac không nghĩ tới cậu lại nói cái này, sửng sốt một chút mới nói

- Ngươi là đệ đệ của ta, lại đang bị thương, ta không ở chỗ ngươi, không lẽ lại đi nơi khác sao?

Cung Viễn Chủy cụp đôi mắt xuống không nhìn hắn, đáy lòng nổi lên một tia đắng chát, trên mặt lại mang theo vui vẻ

- Đó là tân nương ca tự tay chọn

Có thể được ca ca tự tay chọn lấy, phải là người khác biệt như thế nào. Trước kia hắn ngây thơ cho rằng Cung Thượng giác đối với nàng chỉ có lợi dụng, không có cảm tình, nhưng hiện tại cậu không thể không thừa nhận, có lẽ ca đối với Thượng Quan Thiển không phải như vậy

Trước nay trong lòng ca ca, Lãng đệ đệ ở vị trí thứ nhất, cậu đứng thứ 2, nhưng hiện tại có Thượng Quan Thiển, cậu chỉ có thể đứng ở thứ 3 thôi sao?

- Tết Nguyên Tiêu là ta không đúng, ta không nên chỉ ăn cơm cùng nàng mà không để ý tới ngươi, là ca sai rồi

- Không, ca không sai, là ta quá tùy hứng, dù sao nàng cũng là tân nương của ca, ca phải ở bên cạnh ở là đúng rồi.

Cung Thượng giác cũng thực là sinh khí, buổi sáng vốn vì nữ nhân kia mà xảy ra chuyện, bây giờ còn la hét làm cho mình đi cùng nàng.

Trong nhất thời không còn kiên nhẫn, đứng dậy, tức giận nói "Được, ta đi tìm nàng là được". Nói xong liền quay người rời đi, đóng mạnh cánh cửa.

Cung Viễn Chủy bị âm thanh đóng sập cửa dọa sợ tới mức ngực rung lên, miệng thở dốc vài lần đè xuống mùi máu tanh dâng lên trong cổ, vô lực dựa vào đầu giường, tự giễu nở nụ cười

Có lẽ ngay từ đầu bản thân không nên tới bên cạnh Cung Thượng giác, nếu như không có cậu, ca ca sẽ không hao phí nhiều tâm tư như vậy, còn phải chiếu cố tới tâm tình của cậu

Mình chính là một phiền phức.

Liên tiếp hai ngày Cung Viễn Chủy đều không có gặp lại Cung Thương giác, chỉ là bên người cậu có người theo hầu uống thuốc, một mình chịu trách nhiệm ba bữa cơm cho cậu. Không cần hỏi liền biết chắc là Cung Thượng giác an bài tới.

Trong nội tâm gợi lên một tia ấm áp, đồng thời cũng mấy phần xấu hổ, ngày đó bản thân nói ca ca như vậy thực là có chút tùy hứng, giống như cố ý đẩy Cung Thượng giác ra xa, bất luận là từ ngữ hay ngữ khí đều không nên.

Càng nghĩ càng hối hận, Cung Viễn Chủy liền đứng dậy hoạt động gân cốt, dự định đi tới giác cung một chuyến.

Vết thương đã bắt đầu đóng vảy nên hơi ngứa ngứa, chỉ là dưới chân có chút phù phiếm. Cung Viễn Chủy nhìn bản thân trong gương sắc mặt tái nhợt, có chút bất mãn nhíu mày.

Bộ dạng tiều tùy này sao có thể đi gặp ca ca?

Cậu mở ngăn tủ lấy ra mấy viên chuông nhỏ, treo từng cái từng cái lên tóc, lại từ trong tủ quẩn áo lấy ra bộ đồ mới màu xanh nhạt mặc lên, xong hết dạo qua một vòng trước gương, vui vẻ bước ra cửa.

Thị vệ ở trong sân nhìn cậu đi ra, đầu tiên là sững sốt, sau đó nhịn không được lên tiếng khen:

- Cung Tam thiếu gia thật là xinh đẹp, là đồ Cung Nhị tiên sinh mới đưa đến ạ, ngài muốn đi giác cung sao?

Cung Viễn Chủy tâm tình không tệ, "Ừ" một tiếng coi như đáp lại, phất phất tay cho lui thị vệ phía sau muốn đi theo cậu.

- Ta đi giác cung tìm ca ca mà thôi, các người không cần đi theo.

Mấy thị vệ hai mặt nhìn nhau, sau đó dừng bước. Bọn họ là người của Cung Nhị tiên sinh phái tới bảo hộ Cung Viễn Chủy, hiện tại Cung Viễn Chủy đi tìm Cung Thượng giác, vậy hẳn là không có việc gì.

Cung Viễn Chủy đi trên đường tâm tình coi như không tệ, trực tiếp đi vào thư phòng Cung Thượng giác, kêu hai tiếng "ca ca" nhưng không có ai đáp lại.

- Sẽ không phải đi cùng Thượng Quan Thiển đi...

Kìm nén cảm giác thất lạc, Cung Viễn Chủy quay người muốn rời đi, quay đầu lại vừa vặn thấy trên bàn có một chiếc đèn rồng cùng với thanh đoản đao.

Đột nhiên bên tai vang lên lời Cung Thượng giác từng nói

- Ngươi cảm thấy cái mới so với cũ tốt hơn sao?

Là do cậu tự tiện lấy đèn rồng Lãng đệ đệ lưu lại đi sửa, khiến Cung Thượng giác phẫn nộ.

Cậu không trách Cung Thượng giác, chuyện này vốn là cậu sai.

Cho tới nay đều là cậu tự mình đa tình, đem mình làm đệ đệ được sủng ái nhất của Cung Thượng giác, là cậu ti tiện mới dám đoạt đi vị trí của Lãng đệ đệ.

Rõ ràng không phải người cũ, lại muốn thay thế vị trí đó trong lòng Cung Thượng giác, còn độc chiếm đồ vật của Lãng đệ đệ nhiều năm như năm, hiện tại Cung Thượng giác muốn lấy lại không phải cũng là điều bình thường sao?

Chỉ là... chỉ là... cậu thật sự không cam lòng!

Giữa lúc tinh thần rối loạn, Cung Viễn Chủy không nhận ra chiếc đèn rồng trên bàn thật ra là do cậu làm ra. Chỉ là cậu không biết, đồ vật vốn cho rằng không có cơ hội đưa tới lại được Cung Thượng giác nhặt về làm trân bảo.

Ngực khó chịu đau nhức đột nhiên nổi lên đau đớn mãnh liệt, từ miệng cậu phun ra máu tươi, thân thể Cung Viễn Chủy ngã trên mặt đất.

Cánh tay bị thương nghĩ phải bắt được cái gì, bình hoa trên ngăn tủ trượt xuống, vỡ tan thành từng mảnh, một mảnh cứa vào đầu ngón tay. Trước mắt một mảnh đỏ tươi, Cung Viễn Chủy như bị kích thích vươn tay bắt lấy mảnh sứ vỡ đâm về phía lồng ngực mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro