Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Dung Âm

Đoản văn.

Dung Âm, Hoằng Lịch kiếp sau vẫn muốn cùng nàng bái thiên địa.

—•—•—•—

"Hoàng hậu hoăng thệ rồi! Hoàng hậu hoăng thệ rồi! "

Hoằng Lịch cơ hồ như không nghe thấy gì nữa, tai hắn ù đi, trong mắt chỉ còn lại hình ảnh người con gái hắn yêu thương nằm đó, một tấm khăn trắng phủ lên người nàng. Nàng được ngăn cách với thế giới bên ngoài, yên tĩnh, vắng lặng, nàng dường như không thể nghe được cả Tử Cấm Thành đang vì nàng mà bi ai rơi lệ.

Hoằng Lịch trong lòng một mảnh trống rỗng, sự đau thương bủa vây lấy con người hắn. Dung Âm, Dung Âm... Thê tử kết tóc của hắn, nữ nhân cùng hắn đi suốt một đoạn đường dài, chia sẻ niềm vui nỗi buồn cùng hắn, bao dung cho những lần hắn làm tổn thương nàng, đã đi thật rồi.

Trường Xuân cung một màu trắng tang tóc, bờ vai Hoằng Lịch run rẩy. Hắn đuổi hết cung nhân ra ngoài, để một mình hắn có thể tưởng niệm nàng. Biết đâu... Biết đâu nàng sẽ đau lòng mà quay lại bên hắn.

Dung Âm... Dung Âm... Hắn gọi tên nàng trong nước mắt, từng tiếng nghẹn ngào làm cả Trường Xuân Cung trở nên buồn khổ. Hắn tự tay thú nàng về, nay phải tự tay tiễn nàng đi dù hắn vẫn chưa sẵn sàng để xa Dung Âm của hắn.

Thời gian dần trôi qua, Tử Cấm Thành một thời đau thương vì Hiếu Hiền Thuần Hoàng Hậu qua đời nhưng cũng không vì nàng mà ngừng đi sự cuồng quay vô định của nó. Dung Âm khi còn sống đã nói rằng thương nhân thì buôn bán, nông dân thì cày cấy, ai ai cũng có bổn phận riêng, và thế giới này cũng sẽ không vì sự ra đi của nàng mà dừng lại. Hoằng Lịch biết thế nhưng hắn không thể chịu được người khác vui vẻ khi hắn đang thống khổ, hắn phạt biết bao nhiêu là quần thần, chỉ hy vọng ai ai cũng đau như hắn.

Hoằng Lịch nằm mộng, hắn thấy nàng và hắn khi vẫn còn ở Bảo Thân Vương phủ nhưng gương mặt của nàng như bị lớp sương mờ che phủ, không thể thấy rõ, chỉ có tiếng cười giòn tan của nàng vang lên, hắn biết nàng rất vui. Dung Âm của hắn khi cười sẽ làm rạng rỡ cả một vùng trời, tiếng cười đầy sức sống. Hắn thật nhớ nụ cười ấy, đã lâu, không thấy nàng cười vui vẻ như vậy nữa. Dung Âm nắm tay hắn, kéo hắn đi xem thức ăn nàng vừa làm, hắn vô thức đưa tay cho nàng nắm nhưng đột nhiên từ đâu đó vang lên hai chữ "Quy củ". Dung Âm giật mình, bàn tay cứng lại, nàng buông tay hắn ra, khép nép thu mình lại, nhỏ dần, nhỏ dần, cho đến khi hắn không thể thấy nàng nữa. Hoằng Lịch hoảng loạn, hắn quơ quào trong không trung hòng tìm lấy bàn tay ấy. Dung Âm.... Dung Âm, ta là quy củ, nàng nắm tay ta đi, Dung Âm, đừng buông... Dung Âm, xin nàng đừng buông...

Hoàng thượng bật dậy, mồ hôi lạnh làm ướt đẫm lưng áo. Hắn nhìn xung quanh, điên cuồng gọi tên nàng nhưng Tử Cấm Thành to lớn quá, biết tìm Dung Âm của hắn ở đâu. Hoằng Lịch nhìn bàn tay mình, ban nãy hắn vẫn cảm nhận được sự mềm mại của tay nàng, hắn vẫn còn nhớ tiếng cười của nàng. Nhưng Dung Âm... Vì sao nàng vẫn không để ta nhìn rõ gương mặt nàng, nàng vẫn còn hận ta đến thế sao?

Hoàng thượng dạo này thượng triều vẫn cứ ngẩn ngơ, đầu óc đang bay sang một phương trời nào khác. Vừa thượng triều về đã ngay lập tức ngủ, hắn không màng mọi chuyện làm quần thần hết sức lo lắng. Hoằng Lịch chỉ muốn gặp lại Dung Âm, dù cho đó là mộng, hắn cũng mãn nguyện.

Dung Âm lại xuất hiện trong giấc mơ của hắn, gương mặt nàng vẫn không hiện rõ. Nàng đang âu yếm một nam hài tử trên tay, đung đưa cái khóa trường mệnh chọc cho hắn cười. Hoằng Lịch bước đến, là Vĩnh Tông, Vĩnh Tông đang ngô nghê nhìn hắn, bàn tay mập mạp giơ lên không trung đòi hắn bế. Vĩnh Liễn từ xa chạy đến, trên tay là một con diều, thằng bé gọi ngạch nương, a mã, Dung Âm hoan hỉ đứng dậy đón lấy thằng bé, yêu thương mà lau mồ hôi cho nó. Hoằng Lịch nhìn Dung Âm thật lâu, chàng dụi mắt vài lần nhưng vẫn không thể thấy rõ, Dung Âm nhìn chàng cười nhẹ, rồi nàng đón Vĩnh Tông từ phía chàng, nắm tay Vĩnh Liễn, nói khẽ.

"Thiếp sẽ quay lại, chờ thiếp... "

Nhưng Dung Âm chưa quay lại, hoàng thượng đã bị tiếng động lớn bên ngoài đánh thức. Hắn hoang mang gọi tên nàng.

"Nàng bảo rằng sẽ quay lại, nhưng tại sao... Ta vẫn không thể thấy nàng?"

Hoằng Lịch giận dữ bước ra ngoài tẩm điện, hỏi rằng có chuyện gì xảy ra. Bọn nô tài bảo rằng lúc nãy có một vị quý nhân đến hỏi thăm hoàng thượng, vô tình làm đổ chén canh nàng đem đến. Hoằng Lịch phất tay bảo Lý Ngọc đày quý nhân đó vào lãnh cung. Hắn quay vào tẩm điện nhưng lại không tài nào ngủ được nữa.

"Dung Âm... Dung Âm... Nàng quay lại đi, ngay cả trong mơ cũng được. Dung Âm, ta sai rồi, cho ta nhìn thấy nàng một chút. Dung Âm, chỉ một chút thôi."

Lần này là một giấc mơ đứt đoạn, quang cảnh đan xen. Từ Bảo Thân Vương phủ đến Trường Xuân Cung rồi dừng lại ở đỉnh Tử Cấm Thành. Bạch y nữ tử gương mặt thanh thản từ trên tường thành nhảy xuống.

"Ta không còn là hoàng hậu, chỉ là Phú Sát Dung Âm. Ta... Chỉ là Phú Sát Dung Âm. "

Hoằng Lịch đưa tay định nắm lấy nàng nhưng trước mắt hắn chỉ là một mảnh vô định. Dung Âm, đừng rời xa ta... Nàng thật tàn nhẫn... Dung Âm, xin nàng.

Hoàng thượng đổ bệnh không khỏi, ai ai cũng lo lắng. Thái y chẩn mạch kê đơn nhưng vẫn không trị khỏi. Hoàng thượng cả ngày mê mê tỉnh tỉnh, luôn miệng gọi tên tiên hoàng hậu. Thái hậu lo lắng, di giá sang Trường Xuân Cung, thắp cho tiên hoàng hậu một nén nhang.

"Hoàng thượng bệnh nặng không khỏi, hoàng hậu, nếu con còn thương Hoằng Lịch, hãy phù hộ cho nó sớm khỏi bệnh."

Trong cơn mơ lần này, Dung Âm trong bộ thường phục mỉm cười nhẹ nhàng. Gương mặt của nàng không còn bị che khuất nữa, nó hiện rõ mồn một trước mắt hắn, tinh khôi, đầy sức sống. Nàng là dáng vẻ của tuổi mười sáu, khi vừa bước vào Bảo Thân Vương phủ, e thẹn xinh xắn. Nàng nắm lấy tay hắn, thân thiết gọi hai tiếng "Hoằng Lịch".

"Thiếp đang rất hạnh phúc cùng Vĩnh Liễn và Vĩnh Tông. Hoằng Lịch, thiếp cả đời này chỉ mong chàng là một đấng minh quân, trị vì xã tắc Đại Thanh. Thiếp ở bên chàng ngần ấy thời gian là phúc phận của thiếp, không cầu gì hơn là chàng luôn bình an, khỏe mạnh. Sinh ra hai con cũng là phúc của thiếp. Nay thiếp không còn bị bó buộc trong khuôn khổ quy củ, đã có thể tự do làm một Phú Sát Dung Âm chân chính. Kiếp sau, nếu có gặp lại, không mong vinh hoa phú quý, chỉ hy vọng một đời bình bình an an. Thiếp và chàng trong một mái ấm nhỏ, có những đứa bé tinh nghịch gọi thiếp là ngạch nương, gọi chàng là a mã. Hoằng Lịch, thiếp yêu chàng, kiếp sau, vẫn muốn làm thê tử của chàng... "

Nói rồi, nàng biến mất. Ngay cả trong mộng, Hoằng Lịch cũng không thể nhìn thấy Dung Âm nữa, nàng đã thực sự rời khỏi thế giới này.

Hoằng Lịch tỉnh dậy, trên mặt là một mảng ướt đẫm, hắn lau vội nước mắt rồi tự mình thì thầm.

"Dung Âm, nàng tàn nhẫn lắm, nàng rời bỏ ta. Trong cấm cung này, ta giờ chẳng còn ai để bầu bạn. Dung Âm, nàng đi rồi chỉ để lại cho ta giấc mộng này, chẳng còn gì khác. Được, ta sẽ nghe lời nàng làm một đấng minh quân. Chỉ xin nàng chờ ta, vì kiếp sau, ta vẫn muốn cùng nàng bái thiên địa.

Hoằng Lịch thọ yến tám mươi sáu tuổi, hắn chẳng quan tâm lời chúc trường mệnh của quần thần, chỉ thẫn thờ ngồi đó. Sau buổi lễ, Hoằng Lịch cho mọi người lui xuống, chỉ để Lý Ngọc đi theo hắn. Từng bước từng bước hắn cước bộ đến Trường Xuân cung. Vẫn nhớ hắn đã háo hức thế nào khi chỉ cho nàng rằng nàng là hoàng hậu Đại Thanh, sẽ ở trong Trường Xuân cung, cùng hắn bách niên giai lão. Vẫn nhớ, hắn thường xuyên đi trên con đường này, ngửi mùi hoa nhài từ Trường Xuân cung.

Bây giờ hoa nhài cũng không còn nữa, Dung Âm của hắn ra đi cũng đã lâu. Trường Xuân cung, một mảnh tịch mịch. Hắn ngắm nhìn nàng trong bức ảnh, khẽ nói.

"Quần thần ai cũng chúc ta trường mệnh. Nhưng Dung Âm, nàng biết không, ta chỉ ước có thể sớm một chút được gặp nàng. Sớm một chút được nhìn thấy nàng lần nữa."

Hai năm sau, Hoằng Lịch rải bước trên cầu Nại Hà, hắn vẫn tìm kiếm bóng hình ấy. Hắn thấy nàng đứng đó, mỉm cười rũ đôi mi gọi hai tiếng "Hoằng Lịch".

Hắn chạy vội về phía nàng, yêu thương đáp hai tiếng.

"Dung Âm."

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro