Tan Vỡ
Lê Thành lê bước trên con phố tối tăm, mưa rơi lạnh buốt từng giọt như đâm vào da thịt. Mỗi bước đi là mỗi lần nỗi đau trong tim anh lại càng thêm sâu sắc. Huy, người mà Thành yêu hơn cả chính bản thân mình, vừa lạnh lùng đuổi anh ra khỏi nhà, kèm theo những lời nói tàn nhẫn: "Anh chưa bao giờ yêu em. Em chỉ là kẻ đáng thương, một món đồ chơi để anh giải trí."
Những lời đó như những mũi dao sắc bén, đâm thẳng vào trái tim Thành, khiến anh gần như nghẹt thở. Anh đã từ bỏ mọi thứ - gia đình, bạn bè, sự nghiệp - chỉ để được ở bên Huy. Anh đã dâng hiến toàn bộ tình yêu và lòng tin của mình, chỉ để đổi lấy sự phản bội và khinh miệt.
Mưa vẫn rơi, không ngừng nghỉ. Thành ngã quỵ xuống vỉa hè, nước mắt hòa lẫn với nước mưa. Những kỷ niệm ngọt ngào giờ đây trở thành những lưỡi dao nhọn đâm sâu vào tâm hồn anh. Thành cảm thấy như mình đang rơi vào vực thẳm của sự tuyệt vọng, không lối thoát.
Thành cố gắng đứng lên, nhưng đôi chân đã không còn sức lực. Anh nằm bệt trên đường, mặc kệ dòng người qua lại thờ ơ. Sự cô đơn và nỗi tuyệt vọng như những bàn tay vô hình bóp nghẹt trái tim anh. Thành chìm vào cơn trầm cảm nặng nề, không còn thiết tha với cuộc sống. Anh giam mình trong căn phòng tối tăm, không muốn gặp gỡ ai, không muốn tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Ngày qua ngày, Thành sống như một cái bóng, lạc lõng và mệt mỏi. Anh không thể ăn, không thể ngủ, tâm trí luôn bị ám ảnh bởi những lời nói độc ác của Huy. Thành cảm thấy mình như một kẻ thất bại, vô dụng, không xứng đáng được yêu thương. Những cơn ác mộng không ngừng đeo bám, khiến anh không còn phân biệt được đâu là thực tại, đâu là hư vô.
An, người bạn thân duy nhất còn ở bên Thành, cố gắng giúp đỡ anh, nhưng mọi nỗ lực đều vô ích. Thành ngày càng lún sâu vào vực thẳm của nỗi đau và sự tuyệt vọng. Anh không thể thoát khỏi cơn ác mộng, không thể tìm lại được ánh sáng trong cuộc sống.
Một đêm, Thành nhận được tin Huy đang hạnh phúc bên người khác. Những hình ảnh Huy và người mới cười đùa hạnh phúc cứ ám ảnh trong tâm trí anh. Thành không thể chịu đựng nổi nữa, cảm giác như mình đang chết dần trong nỗi đau không có điểm dừng.
Thành bắt đầu tìm đến những cách để quên đi nỗi đau. Anh uống rượu mỗi đêm, chìm đắm trong men say để tạm quên đi hiện thực tàn khốc. Nhưng khi tỉnh dậy, nỗi đau vẫn còn đó, càng thêm khắc sâu. Anh bắt đầu tìm đến những viên thuốc ngủ, mong muốn có thể tìm được giấc ngủ bình yên mà không bị ám ảnh bởi những cơn ác mộng.
Nhưng ngay cả những viên thuốc cũng không thể làm dịu đi nỗi đau trong lòng Thành. Một đêm, trong cơn tuyệt vọng tột cùng, Thành quyết định kết thúc tất cả. Anh cầm lấy chiếc dao cạo trên bàn, nhìn vào gương, khuôn mặt hốc hác, đôi mắt trống rỗng.
"Mọi thứ sẽ kết thúc," anh thì thầm, rồi lưỡi dao lạnh lẽo cứa vào cổ tay. Máu chảy ra, từng giọt đỏ tươi hòa vào nước mưa. Thành ngã xuống sàn, cảm giác nhẹ nhõm thoáng qua khi nỗi đau từ từ rời xa. Trong khoảnh khắc cuối cùng, anh nghĩ về An, về những người đã từng yêu thương anh. Nhưng tất cả đã quá muộn. Trái tim anh ngừng đập, mang theo cả nỗi đau và sự tuyệt vọng của một tình yêu tan vỡ, để lại sau lưng chỉ là một thế giới trống rỗng và lặng im.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro