Đoản văn đam mỹ | Giáo thảo - edit by Mayy | phần 2
Giáo thảo
Editor: Mayy
Cập nhật nhanh nhất tại: https://kim003caodailan.wordpress.com/
Phần 2:
Giáo thảo
Editor: Mayy
Phần 2:
(Tác giả không có ghi 4. đã nhảy sang 5. luôn :>)
5.
Triệu chứng bệnh dị ứng bắt đầu biểu hiện, may mắn không quá nghiêm trọng, tới tìm bác sĩ khám còn bị trách mắng: "Có phải cảm thấy phát bệnh nặng sắp chết rồi mới đi khám không?"
Ta: "..."
Bác sĩ chỉ hận không thể rèn sắt thành thép (ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn): "Ai khiến ngươi phát bênh! Phải đi khám bác sĩ ngay chứ!"
Ta bình tĩnh đẩy mắt kính: "Ta không phải tới chỗ ngươi để khám rồi đây sao."
Bác sĩ: "..."
Bác sĩ lấy ra thuốc bôi dị ứng.
Mặt giáo thảo biến dạng. Trên mặt xuất hiện chút mụn đỏ, ta cảm thấy nếu nhóm fan của hắn biết ta chính là hung thủ nhất định sẽ đem biểu ngữ đuổi giết ta không tha, trên đó viết: "Hại nhân bất hại kiểm, đả nhĩ tựu đả kiểm! " (chỗ này tui không hiểu lắm, :(()
Giáo thảo không thể tự bôi thuốc. Ta là đầu sỏ gây chuyện nên không thể không giúp hắn.
Ta thành tội nhân của phòng, lão nhị cùng lão tử trở về, chứng kiến trên mặt giáo thảo kim quý xuất hiện vài mụn đỏ, vô cùng đau đớn mà tức giận nói ta làm ảnh hưởng đến phiếu cơm của họ.
Ta cười nhạt: "Nghe thấy không, ngươi chỉ là Trương Phiếu Cơm của người khác mà thôi!"
Lão nhị kêu lên: "Lão tam, sao ngươi có thể hèn hạ như vậy?"
Lão tứ ôm đùi giáo thảo gào khóc: "Chủ công! Đừng nghe lời kẻ gian ly gián! Bọn ta đối với ngài tuyệt đối trung thành và tận tâm!"
Ta thoa thuốc cho hắn xong, vỗ vỗ tay, đá lão tứ: "Ngươi trung thành và tận tâm với bắp đùi!? Tránh ra!"
Giáo thảo vẫn lẳng lặng nhìn ta chằm chằm, ta lo lắng hắn lúc nào cũng có thể giơ tay lên hành hung ta. Hắn từng học Tán đả và Taekwondo, ta từng tận mắt thấy một mình hắn đánh hạ ba tên lưu manh, có chút sợ hãi.
Cũng may giáo thảo vẫn là người văn minh, không chỉ không đánh ta mà còn nói cảm ơn. Tố chất thật tốt.
Hôm đó cả đêm ta nằm mộng bị nhóm fan của hắn mắng chửi, còn bị treo cờ đỏ ở BBS trường. (chắc kiểu treo cờ như đi biểu tình)
Hôm sau đi học, không biết giáo thảo lấy ở đâu ra một cái khẩu trang. Dáng cao chân dài, lông mày sắc, sóng mũi cao được khẩu trang che lên tạo một đường cung ưu nhã, so với ban đầu còn có phần đẹp hơn. Cũng càng mạnh mẽ.
Giáo thảo lấy ơn báo oán khiến ta có phần kinh ngạc.
6.
Nói chung tạo hình đeo khẩu trang, hai tay đút túi quần của giáo thảo trở thành trào lưu mới ở trường học, đi đâu cũng thấy một đám người mặc áo đen đeo khẩu trang, ai không biết còn tưởng trường cao đẳng bọn ta là băng đảng ngầm, khiến trưởng sát vách phải cảnh giác.
Ta bị dày vò cho tới khi mụn đỏ trên mặt hắn biến mất, trong lòng vẫn còn sợ hãi, đưa tay sờ sờ hai má trơn nhẵn trắng nón của hắn, thở phào nhẹ nhõm.
Hắn bỗng nhiên kéo tay ta, lực đạo rất lớn, ta kêu lên một tiếng, tưởng hắn muốn đánh ta.
"Lão tam." ta nghe hắn gọi "Đã hết giận chưa? Về sau đừng tránh ta nữa được không?" Ánh mắt của giáo thảo nhìn ta như băng sơn tan rã.
Ta có chút sửng sốt, không rõ lời này của hắn là có ý gì.
Bất qua ta vẫn phản ứng nhanh, vỗ vai hắn: "Được, đều là hiểu lầm, về sau mọi người đều là huynh đệ tốt."
Giáo thảo nhìn ta chằm chằm.
7.
Sau khi xóa bỏ hiềm khích với giáo thảo, ta phát hiện bình thường hắn vẫn luôn nhìn lén ta.
Trong binh thư có một kế gọi là tiếu lí tàng đao (trong nụ cười có đao aka miệng nam mô bụng một bồ dao găm).
Điều này khiến ta vô cùng sợ hãi.
Lúc đầu solo ta không đánh lại hắn, huống chi hắn không chỉ có một mình, đằng sau hắn còn có thiên thiên vạn vạn fan với hai tên kiếm cơm trung thành tận tâm cùng phòng. Trong khi đằng sau ta chỉ có vẻ đẹp trai cùng tri thức.
Thực sự là cao xử bất thắng hàn. (xuất từ bài Thủy điệu ca đầu của Tô Thức nhé, bài có câu Đãn nguyện nhân trường cửu, Thiên lý cộng thiền quyên ý. Nghĩa đen là ở trên vị trí cao không thắng nổi (chịu nổi) phong hàn lạnh lẽo. Còn nghĩa ẩn dụ là người chức cao quyền trọng sẽ ko tránh được phải chịu cảnh cô đơn lạnh lẽo, ko có bạn tri kỷ, hoặc đơn giản hơn là người tài nghệ, tu vi đạt đến cảnh giới càng cao thâm càng ít bạn...). - Nhắc đến cái đoạn, tu vi đạt đến cảnh giới cao => ko có tri kỷ, ko ai hiểu - nguồn internet
=> đơn giản là bạn ấy tự luyến :v)
Tâm tình ta vừa buông lỏng một chút liền trở nên khẩn trương, bất quá bây giờ ta án binh bất động để không lộ ra sơ hở.
Lúc ăn cơm giáo thảo không chỉ biết nhìn lén mà còn gắp thức ăn cho ta.
Ta phỏng đoán hắn cũng không dám làm gì ở trước mặt mọi người, học theo trong sách, cũng gắp lại một đũa thức ăn cho hắn.
Hắn nhìn ta chằm chằm nhàn nhạt nở nụ cười.
Cười cái rắm. Ta đây biết ngươi cười lên đẹp rồi!
Nhìn hắn cười xán lạn như hoa mùa xuân, ta nhịn không được đem cái đùi gà còn lại trong khay gắp cho hắn.
Giáo thảo giống như tám đời chưa từng ăn đùi gà, hai mắt đều lấp lánh ánh sáng.
Lão nhị với lão tứ liếc nhau, cũng ân cần gắp cho hắn.
Giáo thảo mất tự nhiên cự tuyệt, nhìn chằm chằm sườn heo chua ngọt trong khay của ta. Ta bừng tỉnh đại ngộ, hiểu ra hắn đúng là thâm độc.
Quả nhiên là tiếu lí tàng đao, dùng mánh khóe này để lừa gạt thức ăn của ta, ta mới không bị trúng kế!?
Ta mò hết gà cùng bảo ở khay hắn sau đó đưa hết sườn heo sang cho hắn. Vừa lúc không thích ăn loại sườn này.
8.
Tuy là không phục lắm nhưng tên này đúng là không phải người! Hắn chính là mẫu hình nhân vật toàn năng. Không chỉ học tập, mà thể thao cũng vô cùng xuất sắc, lúc học cao trung nhiều lần giành giải nhất chạ 1000m.
Không nghĩ tới đại hội thể dục thể thao hắn chơi lớn, tham gia một vạn (10000) mét.
Các nữ sinh trong lớp không cần phải nói, mặt ai cũng ngạc nhiên, giọng điệu mê trai: "Thật là đẹp trai thật là giỏi"
Ta nhìn các hạng mục báo danh, phát hiện chạy không chạy được, nhảy không cao, chỉ có thể khuất nhục chọn ở hậu cần, thể dục không phải thế mạnh của ta, tạm thời ở thế hạ phong. Ngày sau ta sẽ tái chiến.
Đại hội thể dục thể thao chính thức bắt đầu, hậu cần không cần vội, những thức cần chuẩn bị đều đã chuẩn bị xong.
Ta phải đi lấy nước bên ngoài, vừa lúc chứng kiến chạy một vạn mét, không nhiều người tham gia lắm, có thể chạy đến đích đoán chừng đều là động vật quý hiếm.
Lão nhị lão tứ cũng tham gia vào các hạng mục, nhưng đã kết thúc, lau mồ hôi hướng ta vẫy tay, ta nhìn đám người chen chúc bên kia, lại nhìn điểm kết thúc cuộc thi, phát hiện không còn nhiều người lắm, từ chối nhiệm vụ, chạy đến điểm kết thúc.
Giáo thảo quả nhiên là một đối thủ mạnh, từ xa xa vượt lên đầu.
Ta nhìn hắn mặc quần áo thể thao, tóc đen nhánh bị mồ hôi thấm ướt, lúc theo gió bay lên có vài bọt nước trong suốt bay lên, khuôn mặt so với lúc bị nổi mụn che khẩu trang lúc này càng thêm tuấn tú.
Những người khác chậm hơn nhiều, các em gái chen lấn chuẩn bị tiếp giá giáo thảo.
Ta ngẩn người nhìn chằm chằm giáo thảo, dường như chứng kiến hắn hướng về phía này nở nụ cười.
Còn một vòng cuối cùng.
Các em gái đều bị nụ cười kia khiến cho xao động, ta không để ý, kính bị em gái bên cạnh va vào rơi xuống. Em gái đứng trước ngay lập tức giẫm lên một cước.Ta nghe được thanh âm tan nát cõi lòng của chính mình.
Mẹ kiếp, lão tử và kính mắt là cha con sáu năm rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro