Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Quỷ thiếp

Ngày hôm qua Tấn vương gia Sở Diệp mới nạp một tiểu thiếp xinh đẹp. Sáng hôm sau trong phủ lan ra lời đồn công chúa Triêu Dương đánh gãy hai chân tiểu thiếp kia.

Trên thực tế, không thể tin lời đồn vô căn cứ, tiểu thiếp kia chẳng qua chỉ bị nha hoàn của công chúa tát mấy cái mà thôi, hai bên má sưng đều như nhau, cũng chỉ bị đuổi ra khỏi tân phòng (phòng ngủ của cô dâu chú rể), quỳ trong viện một đêm mà thôi.

Trong tân phòng, ngọn nến cháy cả một đêm, in bóng công chúa và Tấn vương gia lên chữ Hỉ dán trên cửa sổ, hai người ngồi đối diện nhau cả một đêm.

Sáng hôm sau, Tấn vương gia vào triều sớm.

Trên nhà thủy tạ trong Tấn vương phủ, tiểu thiếp hôm qua mới đến đang quỳ gối ngồi dưới chân Triều Triệt. Triều Triệt bình thản nhấp một ngụm trà, hỏi: "Ngươi là con cái nhà ai?"

"Thiếp, thiếp thân..."

Công chúa nâng tay cắt ngang lời nàng: "Đừng tự xưng như thế, ngươi còn chưa vào cửa Tấn vương phủ đâu."

"Nô tỳ... nô tỳ là con gái của Thứ sử* Lương châu, tháng trước theo cha nô tỳ vào kinh."

*thứ sử là chức quan Tri châu

"Tháng trước?" Đầu ngón tay Triều Triệt miết miệng chén, "A Diệp... Tấn vương nhắc chuyện thành thân với ngươi khi nào?"

"Năm ngày trước ạ."

Triều Triệt mím môi cười, bốn ngày trước bọn họ cùng giường hàng đêm, trong lúc vành tai mái tóc chạm vào nhau thì trong lòng hắn lại đang suy nghĩ chuyện cưới hỏi một cô gái khác. Cũng có thể là, trong lòng hắn cảm thấy có lỗi với nàng nên mới đến an ủi nàng. Triều Triệt cảm thấy trong cuộc đời này chưa bao giờ nàng phải chịu sỉ nhục lớn đến thế.

Nàng đứng dậy, ánh mắt dừng lại trên người cô gái đang quỳ dưới đất, cười nói: "Cô nương, lẽ ra chuyện phu thê chúng ta không nên liên lụy tới người khác. Nếu cô nương nghĩ thông suốt rồi, thì hôm nay hãy rời khỏi vương phủ, quay về Lương châu với cha cô đi."

Cô gái hoảng sợ nói: "Nhưng Tấn vương..."

Ánh mắt Triều Triệt lạnh lẽo, thản nhiên quét qua người nàng, chỉ thấy cô gái run bắn người, không dám nhiều lời.

"Tấn vương gia Sở Diệp là hôn phu của công chúa Triêu Dương ta, cả đời này Triêu Dương chỉ lấy một mình chàng, cũng không cho phép hắn tái giá với người khác, nếu ngươi muốn vào cửa Tấn vương phủ, thì hãy đến Điện Kim Loan cầu xin hoàng đệ của ta ban Hưu thư, Tấn vương gia bỏ ta rồi thì hai người có thể thoải mái cưới gả."

Nàng còn chưa dứt lời, đã nghe thấy đám nô tài bên ngoài nhà thủy tạ hành lễ: "Vương gia cát tường!"

Ánh mắt cô gái sáng ngời, còn sắc mặt Triều Triệt lại lạnh tanh. Nàng theo bản năng hơi ngẩng cằm lên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Sở Diệp đang từ từ lại gần, khóe môi nhếch lên thành nụ cười: "Vương gia tới thật đúng lúc."

Cô gái quỳ dưới đất đỏ ửng hai mắt, liền lập tức khóc nức nở, lê hoa đái vũ nhìn vô cùng yếu đuối đáng thương. Sở Diệp bình tĩnh nhìn Triều Triệt, hai người trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cũng là Triều Triệt lên tiếng trước: "Vương gia không đi diện thánh sao?"

Sở Diệp cúi mắt, hơi nghiêng đầu nói với hai gã thị vệ phía sau: "Dẫn cô ta đi đi."

"Vương gia?" Cô gái kinh hoàng nhìn Sở Diệp, Triều Triệt cũng hơi ngạc nhiên.

"Hoàng thượng có lệnh, khoét hai mắt, dùng loạn côn đánh chết." Hắn nhìn Triều Triệt chằm chằm, thong thả nói rõ ràng. "Để làm vơi bớt phẫn nộ trong lòng công chúa Triêu Dương."

Triều Triệt hoảng hốt, bên tai vang lên tiếng gào khóc của cô gái kia: "Vương gia tha mạng! Công chúa tha mạng! Vương gia, vương gia cứu thiếp với!" Cô gái bị thị vệ lạnh lùng lôi ra khỏi nhà thủy tạ, tiếng gào khúc càng lúc càng xa. Bên môi Sở Diệp nở một nụ cười buồn, ánh mắt mông lung khó phân biệt, hắn bước lại gần Triều Triệt, cầm lấy bàn tay đang xiết chặt thành nắm đấm của nàng, nhẹ giọng hỏi: "Làm vậy, Triệt Nhi đã bớt giận chưa?"

Triều Triệt không trả lời, Sở Diệp ghé sát vào tai nàng, giúp nàng vén mấy sợi tóc bị gió thổi loạn, hắn nói khẽ: "Hoàng đệ của nàng rất thương nàng, chuyện mới xảy ra ngày hôm qua, hôm nay trong cung đã biết tin, Triệt Nhi thấy ta nên làm thế nào để cảm tạ sự quan tâm của Thánh thượng? Phải chăng một ngày nào đó, nếu ta và nàng xảy ra chuyện xích mích, hoàng đệ của nàng cũng sẽ tức giận khoét mắt ta rồi dùng loạn côn đánh chết nhỉ?"

Lòng bàn tay Triều Triệt khẽ run, Sở Diệp vuốt ve mặt nàng, lui dần ra sau: "Hôm nay còn bận nhiều việc, không thể về phòng ngủ, công chúa thứ lỗi."

Hắn xoay người rời đi, Triều Triệt nhìn bóng lưng không chút lưu luyến của hắn, nói to: "Sở Diệp, lúc thành thân, chàng từng nói kiếp này chỉ ở bên một mình ta. Bây giờ muốn nuốt lời ư?"

Sở Diệp dừng bước chân: "Công chúa nói đùa rồi, Sở Diệp đâu có bản lĩnh ấy."

Nhìn bóng lưng hắn dần dần biến mất, Triều Triệt thấy vô cùng mệt mỏi, nàng tựa vào bàn đá từ từ ngồi xuống, thị nữ bên người đi tới hầu hạ, nàng buồn bã nói: "Từ nay về sau, chuyện trong vương phủ đừng truyền vào cung nữa."

"Nhưng Hoàng thượng..."

"Cứ nói là chủ ý của ta, để hoàng thượng chuyên tâm triều chính, kiềm chế tính tình, đừng động một chút lại lấy mạng người khác. Bảo đệ ấy chịu khó học cách trị quốc với Thừa tướng, ta ở trong vương phủ rất tốt, không cần phải khiến đệ ấy lo lắng."

"Vâng ạ."

.

Vương Thừa tướng đã chết, chết bất đắc kỳ tử trong nhà. Hoàng đế nổi giận, chém chết mất trăm thị vệ trong phủ Thừa tướng. Triều Triệt nghe tin vội vàng vào cung, năm ấy hoàng đế mới mười sáu tuổi, vừa nhìn thấy nàng thì vành mắt đỏ ửng, hắn ôm chặt chị gái giống như hồi còn nhỏ, không kìm được khóc: "Hoàng tỷ, ngôi vị hoàng đế này đệ ngồi rất khổ sở, giống như bị vạn mũi tên nhắm bắn, lúc nào cũng phải đề phòng bị ám sát ngấm ngầm hay đả kích công khai. Hôm nay là Thừa tướng... Ngày mai biết đâu có thể là tỷ, có thể là đệ... có phải chỉ có cách giết hết mọi người thì chúng ta mới có thể an toàn hay không?"

Triều Triệt im lặng hồi lâu, dỗ dành hắn một hồi, mang tâm sự nặng trĩu không an lòng trở về Tấn vương phủ.

Dùng xong bữa tối, thị nữ báo cho nàng biết tối nay Tấn vương gia ngủ lại thư phòng, Triều Triệt cau mày. Nàng nghi ngờ, hơn nữa vì chính sự nghi ngờ này mà sợ hãi...

Đêm còn chưa về khuya, trong thư phòng Tấn vương gia vang lên tiếng động chén giết. Bên ngoài cửa có tiếng thị vệ lo lắng hét lớn: "Vương gia bị tấn công! Nhanh lên!"

Triều Triệt thấy chân tay giá lạnh, đầu óc trống rỗng. Nàng tiện tay túm lấy một chiếc áo khoác, ngay cả giầy cũng không kịp đi, vội vã chạy tới.

Bên ngoài thư phòng hỗn loạn, thích khách đã phải đền tội, máu chảy đầy đất, Sở Diệp mặc áo khoác ngoài màu đỏ tím, được người hầu đỡ đứng ở cửa thư phòng, thi vệ đồng loạt quỳ dưới đất, liên tục cất tiếng xin chịu phạt.

Triều Triệt vội vàng chạy tới, kiểm tra mặt Sở Diệp, rồi lại sờ khắp người hắn: "Bọn chúng có làm chàng bị thương không? Có nặng lắm không? Có đau không?"

Sở Diệp thấy Triều Triệt hốt hoảng như vậy, ngẩn người: "Nàng tới làm gì?" Trong giọng nói chưa kịp che giấu sự nghiêm khắc.

Triều Triệt sửng sốt, từ trước tới giờ Sở Diệp chưa từng nói kiểu đó với nàng, hắn luôn nói chuyện ôn hòa, cho dù trong lòng có giận đến đâu cũng không nổi giận với nàng. Triều Triệt đột nhiên bị hỏi như vậy, lắp bắp nói: "Ta... lo cho chàng."

Sở Diệp cũng cảm thấy mình thất lễ, khẽ ho một tiếng rồi nói: "Nơi này nguy hiểm lại dơ dáy bẩn thỉu, chỉ sợ bẩn y phục của nàng..." Hắn cúi đầu nhìn xuống, mới phát hiện ra Triều Triệt không đi giày. Đôi chân trắng nõn bị máu đen nhuốm bẩn. Trong lòng Sở Diệp nóng lên, giống như vừa đắng chát, vừa đau khổ lại thêm vài phần ấm áp khó tả, hắn lặng lẽ cúi mắt, thở dài nói: "Nàng không nên đến đây."

"Chúng ta là phu thê, chàng ở đâu, ta sẽ ở đó."

Sở Diệp im lặng hồi lâu, cuối cùng ngẩng đầu di chuyển tầm mắt, cao giọng ra lệnh. "Còn không mau dọn dẹp." Hắn lui về phía sau từng bước: "Triệt Nhi, nơi này bẩn thỉu, ta sai người dìu nàng về trước, đột nhiên trong thư phòng vang lên giọng nữ: "A Diệp, chưa xử lý xong sao?"

Triều Triệt đờ người ra, chỉ thấy Sở Diệp cau mày.

"Thảo nào nhiều ngày nay chàng đều ở thư phòng." Triều Triệt lạnh lùng nói: "Hôm nay ta đã lo thừa rồi." Nàng vòng qua người Sở Diệp, ngẩng cằm đi vào trong thư phòng như một chiến sĩ, Sở Diệp nghiêng người cản nàng. Cái nhăn mày ấy như nói lên sự bất an trong lòng hắn.

Triều Triệt cười nói: "Chàng đừng lo, ta không làm gì nàng ấy đâu, chỉ muốn xem lại là cô nương nhà nào có thể hơn ta thôi."

"Triều Triệt." Hắn giữ chặt tay nàng. Sắc mặt nghiêm túc giống như đang bảo vệ báu vật quý giá của mình, mà kẻ địch lại chính là chính thê của hắn, công chúa Triêu Dương.

Triều Triệt chỉ thấy buồn cười: "Sở Diệp, lòng chàng rộng như thế, trước đây cần gì phải lấy ta, chàng có thể cưới một cô gái không phải người trong hoàng thất, cũng không cần phải vất vả yêu đương vụng trộm thế này, cố che giấu chỉ làm liên lụy tới chàng cũng khiến ta mệt mỏi. "Triều Triệt xoay người rời đi. "Nếu chàng đã cố tình ngăn cản, ta sẽ không vào nữa, nhưng mong chàng nhớ kỹ một điều, ta không phải là một cô gái tầm thường, ta không thể chung chồng với người khác."

.

"Vết thương của vương gia đã đỡ nhiều chưa?" Lão nô bộc hầu hạ Sở Diệp cả đời quan tâm hỏi.

"Không sao."

Lão nô nói: "Sao lúc nãy vương gia không để công chúa vào nhìn tiểu thư Lục Vân, đằng nào thì sau này Vương gia cũng phải cưới Lục tiểu thư..."

"Sau này ta không cưới ai vào cửa nữa." Sở Diệp đột nhiên nói. "Nữ chủ nhân, một người là đủ rồi."

Lão nô ngẩn người, rồi thở dài nói: "Hôm nay Vương gia làm như vậy là để diễn cho người ta xem, nhưng nếu ở trong phòng công chúa, công chúa chính là nhân chứng tốt nhất cho ngài, sẽ đánh tan sự nghi ngờ của mọi người. Nhưng ngài lại thà để Lục tiểu thư đến vương phủ làm chứng cho mình... Chẳng lẽ Vương gia sợ đao thương không có mắt, làm công chúa tổn thương hay sao?"

Sở Diệp im lặng không đáp. Lão nô lại nói: "Vương tha thứ cho lão nô nói thẳng, nếu sau này Vương gia trả được đại thù, với tính tình của công chúa Triêu Dương, e rằng..."

"Ngươi lui ra đi. Ta muốn nghỉ ngơi." Sở Diệp khoát tay, không muốn nghe nữa.

Chuyện đó sao hắn lại không hiểu, nhưng có nhiều chuyện càng nắm chặt lại càng đau đớn, nhưng lại không chịu lui một bước để trời yên biển lặng, không có nguyên nhân nào khác, chẳng qua chỉ không nỡ mà thôi.

Nửa tháng sau.

Triều Triệt thấy ánh nắng phủ đầy ngoài sân liền muốn ra ngoài hoa viên ngắm cảnh giải sầu.

Mới đi tới bên ngoài hoa viên đã nghe thấy tiếng cười duyên của một cô gái. Triều Triệt nhướng mày, nửa tháng nay, thanh âm này luôn vang trong đầu nàng, chưa giây phút nào quên. Nàng lặng lẽ đi tới phía sau cây đại thụ, ngó đầu ra, đánh giá cô gái xinh đẹp đang hái hoa nhà nàng.

"Ồ, hóa ra là thiên kim tiểu thư của Lục tướng quân."

Triều Triệt đương nhiên biết Lục Vân, thiên kim tiểu thư của Tái Bắc đại tướng quân, là một giai nhân có tiếng, là thanh mai trúc mã của Sở Diệp. Hai năm trước cùng Sở Diệp từ Tái Bắc về triều. Triều Triệt thầm nghĩ, thảo nào Sở Diệp lại đưa người vào trong thư phòng che chở, hóa ra người kia mới là báu vật của hắn, mà người xấu chia uyên rẽ thúy lại chính là nàng.

Nhưng nếu đã làm người xấu, đương nhiên phải xấu triệt để.

Nghĩ như vậy, Triều Triệt ra khỏi chỗ nấp, cao giọng nói: "Lục tiểu thư, hoa trong Tấn vương phủ không thể tùy tiện hái." Nàng hơi hất cằm, đứng thẳng lưng, cao ngạo đi về phía Lục Vân: "Khi xưa ta gả vào vương phủ, chính tay Sở Diệp trồng cho ta, mặc dù không phải giống hoa quý giá gì, nhưng cũng là báu vật trong lòng ta, mong Lục tiểu thư đừng giành đồ vật yêu thích của người khác."

Nụ cười trên môi Lục Vân cứng lại, quay đầu hành lễ với Triều Triệt, nhưng cũng không giải thích. Triều Triệt nhếch môi nói: "Trả hoa lại cho ta, cho dù phải chết, ta cũng không chấp nhận để kẻ khác lấy đồ của ta."

Lời nói sắc bén đâm vào người, thiên kim tiểu thư của Tái Bắc đại tướng quân sao có thể nhịn được, cau mày giận dữ, cười lạnh: "Chẳng qua chỉ là mấy đóa hoa mà thôi, nếu tỷ tỷ muốn, muội muội trả lại cho người là được, trước sau gì muội muội cũng vào vương phủ, chúng cũng sẽ thuộc về ta mà thôi."

Triều Triệt nheo mắt, nói thẳng: "Chỉ cần công chúa Triêu Dương ta còn sống, sẽ không cho phép Tấn vương gia tái giá. Ngươi nên từ bỏ ý niệm trong đầu đi."

"Công chúa nói lời này quá ngang ngược rồi, A Diệp muốn lấy ai..."

"Ngươi đang gây sự với ta sao?" Triều Triệt cắt ngang lời cô ta, nàng không để cho bất kỳ kẻ nào có cơ hội khuyên can, phất tay một cái tát thẳng vào mặt Lục Vân, đánh nàng ta không kịp trở tay. Triều Triệt lạnh lùng ra lệnh: "Người đâu, vả miệng cho ta."

Người hầu phía sau tiến lên giữ chặt Lục Vân, Lục Vân hét lớn: "Công chúa Triêu Dương, ngươi khinh người quá đáng!"

"Khinh người quá đáng thì sao, lúc công chúa Triêu Dương ta hoành hành ở kinh thành, không biết ngươi còn đang giễu võ giương oai ở nơi hoang dã nào, hôm nay dám mưu toan giật chồng với ta à! Ngươi hãy nhớ cho kỹ, ta không sợ bị khiêu khích, càng không sợ so thủ đoạn, ngươi có thể đấu với ta, có thể nghĩ cách ám hại ta, nhưng phải biết kết cục của ngươi sẽ khó coi đến mức nào."

"Triều Triệt."

Bên ngoài vườn vọng tới một tiếng gầm, Triều Triệt ngẩng đầu, thấy sắc mặt khẩn trương của Sở Diệp đang vội vàng đến. Hắn kéo Lục Vân ra phía sau lưng mình, Lục Vân liền khóc nức nở.

Triều Triệt cười nói: "Ta đánh nàng ấy thì chàng đau lòng sao? Nhưng đau lòng cũng vô ích, ta lỡ đánh mất rồi. Chàng có muốn đánh giùm cô ta không?" Nói tới câu cuối cùng, sắc mặt vô cùng lạnh lẽo.

Cằm Sở Diệp giật giật, nhưng đang nhẫn nại kiềm chế sự tức giân. Hắn quay đầu kiểm tra vết thương trên mặt Lục Vân, ra lệnh cho thị vệ phía sau: "Hôm nay nắng gay gắt, rất dễ nổi nóng, dìu công chúa về phòng, dâng cháo cho nàng giải nhiệt."

"Không cần." Triều Triệt kiên quyết nói. "Nhiều ngày Vương gia không về phòng, thần thiếp trong lòng bực bội, hôm nay tát Lục tiểu thư một cái, trong lòng rất sảng khoái, sau này Vương gia cứ tiếp tục như thế, thần thiếp lại tiếp tục bực bôi... Ta cũng không để tâm xem là Lục tiểu thư hay là tiểu thư nhà nào đến giải buồn cho vương gia đâu."

Lời nói cứng rắn vừa dũng cảm, vào tai mọi người đều thấy rõ nàng khinh miệt Lục Vân lại sỉ nhục Tấn vương gia Sở Diệp, không hề giữ thể diện cho hai người, thậm chí còn mỉa mai chính cả bản thân mình.

Triều Triệt nghĩ, đã không có tình yêu, thì ít nhất nàng cũng sẽ bảo vệ cuộc hôn nhân này.

Nàng xoay người rời đi, phía sau vang lên tiếng Lục Vân thẹn quá hóa giận thét lớn: "Triều Triệt, sớm muộn cũng có một ngày, chính những lời này sẽ đánh vào mặt ngươi."

Triều Triệt cũng không quay đầu lại nhìn cô ta.

Triều Triệt đi rồi, Sở Diệp lạnh lùng đưa tay ra trước mặt Lục Vân. "Đưa đây." Sắc mặt Lục Vân cứng đờ, đưa tay ra sau che giấu. Sở Diệp lạnh lùng nhìn nàng ta: "Đừng để ta nhắc lại lần thứ hai."

Lục Vân cắn răng, ném ba cây ngân châm xuống đất, không cam lòng nói: "Cô ta đối xử với muội như thế, cũng không cho phép muội dạy cho cô ta một bài học ư? A Diệp, chàng che chở cho cô ta như thế, chẳng lẽ thật sự thích cô ta sao?"

Sở Diệp nhặt ngân châm dưới đất, cũng không trả lời thẳng câu hỏi của nàng. "Còn chưa gạt bỏ hết thế lực bảo vệ hoàng đế trong triều, hiện giờ không thể ra tay với nàng ấy."

Lục Vân cười lạnh, "Vậy khi nào mới có thể ra tay?"

"Ta nói không là không."

Sau khi nghe xong lời này, Lục Vân chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, nàng e dè liếc nhìn Sở Diệp một cái, thấy đôi mắt tối đen của hắn đang lạnh lẽo nhìn mình. Lục Vân cắn chặt răng, giận dỗi rời đi.

.

Mấy tháng sau, không hiểu sao trong đầu Triều Triệt vẫn vọng lại câu nói kia của Lục Vân, nó giống như một lời nguyền, những đại thần trong triều ủng hộ hoàng đế trẻ tuổi dần dần chết đi, Triều Triệt càng thấy lo lắng không nguôi, cho đến đầu năm mới, rốt cuộc nỗi lo âu của nàng cũng có thể chấm dứt, biến thành thật sự...

Tuyệt vọng.

Đệ đệ của nàng đã chết, đột tử. Thái giám truyền khẩu dụ tới báo trượng phu của nàng Tấn vương gia Sở Diệp lên ngôi kế vị.

Buổi tối hôm hoàng đế qua đời, Sở Diệp không ở trong phủ, không ai biết hắn đi đâu, cũng giống như không ai biết trong cung rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Triều Triệt đoán, có lẽ trong thiên hạ này, nàng là người biết tin tức cuối cừng, nha hoàn rưng rưng đưa cho nàng y phục hoàng hậu lộng lẫy, nói cho nàng biết ba ngày nữa tân hoàng đăng cơ, lúc đó thân là hoàng hậu, nàng phải đi cùng Sở Diệp đi qua tám mươi mốt bậc thang lên điện Thừa Thiên, chờ quan lại hành lễ, quỳ lễ tế tổ tiên, kế tục giang sơn xã tắc.

Triều Triệt vuốt ve làn áo, chỉ ngẩn người nói: "Hoang đường!"

Trong chớp mắt, nàng suy nghĩ lại toàn bộ những sự việc chưa kịp suy nghĩ cẩn thận trước kia. Nàng nói: "Nói cho Sở Diệp biết, ta sẽ không đi."

Ngày hôm sau, nàng gặp lại phu quân đã hơn nửa tháng không gặp của mình, hắn mặc hoàng bào, sắc mặt tiều tụy. Triều Triệt mỉm cười: "Chắc mấy ngày gần đây ngài vô cùng mỏi mệt, trước kia hoàng đệ từng nói với ta, ngồi trên ngôi vị hoàng đế rất vất vả, nhưng cũng chưa từng thấy đệ ấy mệt mỏi giống như ngài, ta đoán, có lẽ ngài có nhiều lo lắng bất an hơn đệ ấy. Sở Diệp, cuối cùng cũng đoạt được rồi, cầm có thấy nóng đến bỏng tay không?"

Ánh mắt Sở Diệp phức tạp nhìn nàng, không trả lời, hắn liếc mắt nhìn y phục hoàng hậu bị Triều Triệt ném dưới đất, càng cau may chặt hơn.

"Ngài lợi dụng ta để cấm quân giám thị vương phủ rút lui, loại bỏ nghi ngờ của hoàng tộc đối với ngài, từng bước loại bỏ thế lực chống đối trong triều, ngài xem, ngài làm hoàn hảo đến mức ấy, mặc hoàng bào lên cũng không có ai phản đối. Nhưng ta không hiểu, đến ngày hôm nay, công chúa Triêu Dương ta còn gì để cho ngài lợi dụng nữa đây? Vì sao ngài vẫn còn giữ lại cái mạng này của ta? Phong ta làm hoàng hậu..." Triều Triệt giống như hiểu ra, gật gật đầu: "Đúng thế, trong lòng ngài hiểu rõ nhất, còn sống, đối với một người coi tôn nghiêm tự trọng như mạng sống như Triều Triệt, chính là sự trừng phạt lớn nhất."

Khóe môi Sở Diệp giật giật, mạnh mẽ nhìn thẳng vào mắt nàng, lại bị sự hận thù trong mắt nàng hung hăng đâm tới, khiến hắn quên mất mọi lời giải thích.

Ánh mắt như thế, hắn từng nhìn thấy rất nhiều lần qua gương đồng, trong những đêm dài lạnh lẽo, Triều Triệt hận hắn, cũng giống như hắn hận phụ hoàng của Triều Triệt.

Giọng nói của Sở Diệp hơi khàn: "Y phục hoàng hậu đừng tùy tiện ném xuống đất, hiện giờ không kịp tìm người làm lại đâu. Chuyện quá gấp gáp nên phải ứng biến, dùng tạm lễ phục của Tiên hoàng hậu, sau này có thời gian, ta sẽ sai người làm cho nàng bộ khác."

Triều Triệt im lặng hồi lâu mới nói: "Đây không phải là lễ phục của Tiên hoàng hậu, đây là y phục mà đệ đệ ta dành cho em dâu tương lai của ta. Đệ ấy nói muốn lấy một cô gái giống như ta làm hoàng hậu, nên bộ y phục này được làm theo số đo của ta." Triều Triệt cười khẽ: "Sở Diệp, ngài muốn ta dùng tâm trạng thế nào để mặc nó đây? Ngài ép ta phải hận ngài đến tận xương tủy mới được ư?"

Yết hầu Sở Diệp như bị thứ gì đó chắn ngang, nhìn Triều Triệt hoảng hốt nói với hắn: "Hoặc là ngài phế ta, hoặc là giết ta đi. Ta không bảo vệ tình yêu ngu xuẩn này nữa, không bảo vệ cuộc hôn nhân đáng buồn này nữa, chí ít mong ngài chừa lại cho ta chút tôn nghiêm..."

Sở Diệp nhìn đôi mắt trống rỗng của nàng, lặng im không nói gì, rõ ràng hai người gần nhau như vậy, lại như xa cách nhìn trùng, không cách nào chạm tới nơi ấm áp chân thật của đối phương.

"Nếu nàng đã không muốn đi, thì đừng đi."

Trước khi rời đi, Sở Diệp lưu lại một câu, cũng không nói sẽ phế nàng hay giết nàng, chỉ giống như trước đây nàng giả vờ bị bệnh không theo hắn đi tham dự tiệc rượu, khi đó nàng vui sướng được dung túng và yêu chiều, bây giờ cuối cùng Triều Triệt cũng hiểu rõ, chẳng qua Tấn vương gia Sở Diệp làm thế để lấy lòng nàng, hòng lợi dụng nàng mà thôi.

Mà giờ phút này...

Chắc chỉ còn lòng thương hại của kẻ chiến thắng mà thôi.

.

Ngày Sở Diệp đăng cơ, một mình hắn mặc long bào trang nghiêm, đi qua những bậc thang dài dằng dặc, đứng trước cửa điện Thừa Thiên, tất cả văn võ bá quan đồng loạt quỳ lạy hô lớn vạn tuế. Hắn phẩy ống tay áo rộng phảng phất như có thể gom trời đất vào trong túi nhưng chỉ túm được một làn gió, lạnh tới thấu xương.

Người phụ nữ tâm cao khí ngao kia e rằng không bao giờ... trách móc hắn lại mặc quá ít áo. Hắn đang nghĩ đến đó, chợt thấy một người mặc y phục chói mắt màu vàng đang bước qua tám mươi mốt bậc cầu thang của trường đạo Thanh Vân. Sự kiêu ngạo của hoàng hậu vẫn không giảm, thân mặc lễ phục lộng lẫy tôn quý chậm rãi lại gần.

Hắn nhìn bóng dáng nàng, ngẩn người trong chốc lát.

Triều Triệt vẫn còn quan tâm tới Sở Diệp.

Chỉ là suy đoán thôi nhưng cũng khiến máu nóng trong người hắn nổi cuồn cuồn, nỗi lòng rung động. Một người có tính ẩn nhẫn như hắn cũng không kìm được cong khóe môi.

Hắn nghĩ, thì ra nàng vẫn còn thích hắn.

Thật tuyệt biết bao...

Mắt nhìn thấy nàng bước từng bước trên những bậc cầu thang đá, đi về phía hắn. Sở Diệp có phần căng thẳng đi xuống dưới hai bước, hắn vươn tay muốn dắt nàng. Nhưng không hiểu sao Triều Triệt lại dừng lại đứng cách hắn mấy bậc, đôi mắt đen láy trong sáng nhìn thẳng vào mặt hắn, mà sắc mặt nàng lạnh lẽo cùng cực.

Cánh tay của Sở Diệp cứng lại, gượng gạo dừng giữa không trung.

"Hoàng thượng." Triều Triệt lạnh lùng gọi một tiếng, nàng cúi mắt, đột nhiên rút từ trong mũ phượng một chiếc kéo hẹp dài màu vàng. Đầu ngón tay Sở Diệp run lên, nhưng cũng không rút về. Thị vệ đứng hai bên bậc thang đều hoảng hốt, đồng loạt đặt tay lên chuôi đao, căng thẳng đề phòng.

Nhưng Triều Triệt không có động tác gì khác, chỉ có chiếc kéo hẹp dài như cây trâm cài đầu đưa lên, khiến mái tóc đen của nàng xõa tung trong gió, bay tán loạn.

"Ngày thành thân năm ấy, lão ma ma kết tóc hai ta chung một chỗ, ý muốn mãi mãi bên nhau, tình yêu sâu đậm. Hôm nay Triều Triệt không còn tìm thấy cái kết tóc năm xưa cùng ngài nữa." Nàng than nhẹ một tiếng, kéo đuôi tóc của mình, cây kéo vàng không chút do dự cắt đứt những sợi tóc dài mảnh đen nhánh kia. Nàng cầm đoạn tóc trên tay ném xuống đất, "Tốt nhất cắt đứt toàn bộ, chúng ta giống như nắm tóc này, ân đoạn nghĩa tuyệt thôi."

Sắc mặt Sở Diệp trắng bệch, thân hình cứng đờ giống như trong nháy mắt bị sét đánh trúng, con ngươi khó nén sự kinh ngạc và phẫn nộ.

Hắn xiết chặt nắm tay, tất cả văn võ bá quan phủ phục dưới đất đều câm như hến, nhưng hắn biết, không có kẻ nào mù mà không nhìn thấy công chúa Triêu Dương cắt tóc muốn đoạn nghĩa với tân hoàng đế. Hắn hiểu, Triều Triệt muốn ép hắn, giống như nàng từng nói, hoặc là phế nàng, hoặc là giết nàng.

"Triệt Nhi." Sở Diệp cố gắng khiến cơ mặt thả lỏng, hắn đi xuống dưới thêm hai bậc, mạnh mẽ cầm tay Triều Triệt. Nàng theo bản năng muốn đẩy hắn ra: "Đừng động vào ta, ghê tởm."

Sở Diệp không chịu buông tay, hắn mím môi đưa tay giữ nàng, ngân châm kẹp trong ngón tay thuận thế đâm vào gáy nàng. Triều Triệt chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, đầu óc dần dần mơ hồ. Sở Diệp nhanh chóng kéo nàng vào lòng.

Trước khi chìm vào bóng tối, Triều Triệt túm lấy vạt áo hắn, giận dữ nói: "Sở Diệp, ngài hận ta đến thế, chẳng lẽ không chết thì không ngừng, không thấy mệt hay sao..."

Người phụ nữ trong lòng trầm xuống, hoàn toàn hôn mê.

Sở Diệp lạnh lùng ra lệnh: "Mấy ngày nay hoàng hậu mệt mỏi, đỡ nàng về cung."

Đám văn võ bá quan im lìm, bề ngoài thì thần phục, nhưng trong lòng không biết đang tuôn ra bao nhiêu kế hoạch nguy hiểm. Sở Diệp cúi mắt, quay lưng đi, một mình bước vào cánh cửa lớn sơn màu đỏ thắm khiến người ta sợ hãi.

Giây phút này, không ai có thể thấy bóng xanh trùng điệp trong đáy mắt hắn, không ai biết gánh nặng thiên hạ muôn dân trên vai hắn nặng nề nhường nào, không ai có thể cảm nhận được, trong điện Thừa Thiên mặc dù không có bóng người, nhưng những luồng sóng ngầm vẫn cuồn cuộn nổi lên, ùn ùn kéo tới khiến người ta ngạt thở.

Sở Diệp ngồi một mình trên ngai vàng, xuyên qua rèm châu ngọc trước mắt, ngóng nhìn bầu trời trên không trung.

Hắn biết, Triều Triệt bây giờ... không còn là Triều Triệt ngày xưa của hắn nữa. Thân là công chúa Triêu Dương, từ nay về sau, chỉ có thể cùng Sở Diệp không chết không ngừng mà thôi.

Hắn mệt, nhưng ai bảo hắn không nỡ buông tay cơ chứ.

Hận cũng được, yêu cũng được, cuộc đời này của hắn đã bị trăm mối tơ vò quấn lấy rồi.

.

Theo chế độ đãi ngộ của cấp bậc hoàng hậu, Triều Triệt sống ở điện Khôn Dung.

Tòa cung điện này không hề xa lạ với nàng, khi xưa còn thơ bé nàng và đệ đệ thường được mẫu hậu dắt tay đi dạo ở nơi này. Mỗi một cảnh vật đều khiến nàng cảm thấy mới ngày hôm qua, mình còn cùng hoàng đệ vui cười chốn này, nhưng quay đầu lại phát hiện ra nay cảnh còn mà người đã mất. Mỗi một đồ vật trong cung đều mang trong mình những ký ức sống động, giống như một con mãnh thú đang vùi đầu mai phục nơi tăm tối, đang so sánh xưa và nay, chỉ cần giây phút nào nàng lơ đãng, sẽ đột ngột xông ra từ chỗ rẽ tấn công nàng.

Sau khi vào thu, cả kinh thành chịu ba trận mưa thu. Công chúa Triêu Dương kiêu ngạo bị bệnh, cả người hầm hập sốt, ho khan. Mỗi ngày đều có thái y ra vào điện Khôn Dung, trong điện toàn mùi thuốc đông y.

Tân hoàng Sở Diệp vất hết tấu chương sang một bên, bớt thời gian đến thăm nàng. Chỉ mới liếc mắt một cái, khiến hắn đau lòng không thôi, cô công chúa Triêu Dương kiêu căng tự đắc ngày nào chưa bao giờ yếu ớt đến thế. Nàng ngủ say trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệnh, gầy gò ốm yếu.

Hắn không kiềm được nỗi chua xót trong đáy lòng, ngồi xuống bên cạnh nàng, run run vuốt ve gương mặt nàng.

Triều Triệt ốm đến mê man, nàng hơi quay đầu lại, giống như một chú cún nhỏ dụi dụi vào lòng bàn tay hắn, khàn khàn gọi: "Mẫu hậu..."

Sở Diệp cứng người, trái tim như bị bóp chặt, dù đau đớn đến đâu cũng không thể thoát được. Hắn áp tay lên trán nàng, trong nói nhẹ nhàng khẽ nói: "Ta phải làm sao, nàng muốn ta phải làm thế nào đây?"

Lúc nàng tỉnh lại, thấy Sở Diệp đang ngồi ở cuối giường, đầu nghiêng sang một bên như đang ngủ. "Sở Diệp." Cổ họng nàng khô khốc, chỉ gọi một tiếng đã khiến nàng ho khan kịch liệt.

Sở Diệp bừng tỉnh, tơ máu trong mắt trải rộng, hắn vội vàng bưng một chén nước đút cho nàng uống, nhưng Triều Triệt không chịu nuốt xuống, lại nôn ra một ngụm máu. Giọt máu ấm áp bắn lên ngón tay Sở Diệp. Triều Triệt không ngừng ho khan, Sở Diệp giật mình ngẩn người ngồi đó.

"Từ khi nào... nàng bắt đầu ho ra máu?" Giọng hắn run run, trong giọng nói kiềm nén nỗi đau đớn.

"Vì sao?" Nàng nhẹ nhàng hỏi ra hai chữ, nhìn có vẻ rất kỳ lạ, nhưng Sở Diệp không thể không hiểu.

"Mười hai năm trước." Sở Diệp cứng người, hồi lâu mới trả lời. "Phụ vương ta... Tấn vương Sở Tương bị ghép tội vô cớ, bị chặt đầu, một trăm ba người của Tấn vương phủ bị lưu đày đến phía Bắc Trường thành."

Triều Triệt hiểu ra, bật cười. "Triều Triệt chúc mừng hoàng thượng đã rửa được đại thù." Sắc mặt Sở Diệp trắng bệch khó coi, còn Triều Triệt vẫn cười, "Hoàng thượng đừng như vậy, ngài cam chịu suốt mười hai năm, nay cũng trả được nợ máu, nên vui vẻ mới phải. Ồ không,... ta lại quên mất, vẫn còn một đứa con gái của kẻ thù đang sống mạnh khỏe ở nơi này, giống như vết dằm trong lòng ngài, sao có thể yên tâm được cơ chứ?"

"Triều Triệt!" Hắn nổi giận.

Nụ cười mỉa mai trên mặt nàng tắt ngóm, nàng lạnh lùng nhìn hắn: "Phụ hoàng phong ta làm Triêu Dương công chúa, chính là hi vọng cả đời ta giống như mặt trời mới mọc, sáng lạn tươi đẹp. Mà bây giờ..." Nàng lau vết máu trên tay hắn: "Vì mối thù cuối cùng của ngài, ta mới giữ được sự kiêu ngạo, giết ta đi thôi."

Cằm Sở Diệp giật giật, hắn phất tay áo rời đi, bước chân lại giống như đang chạy trốn.

Triều Triệt nhìn cơn mưa dầm kéo dài dai dẳng bên ngoài, thì thầm: "Chàng nói xem ta nên thắt cổ tự vẫn, hay là nhảy xuống hồ đây?" Nàng âm thầm cân nhắc hồi lâu. "Đều rất tầm thường, công chúa Triêu Dương ta phải chết không giống người thường mới được.

Tiết sương giáng* hôm ấy, Triều Triệt lại mặc lên người bộ lễ phục hoa lệ phiền phức kia, nàng nói với thị nữ rằng mình có việc gấp cần gặp mặt hoàng thượng. Nhưng giờ đang là lúc thượng triều, Triều Triệt bãi giá, cùng đoàn người vội vàng đến điện Thừa Thiên.

*tiết sương giáng, vào ngày 23 hoặc 24 tháng 10

Đi đến bên ngoài điện Thừa Thiên, sau khi thái giám hô lớn, cánh cửa lớn màu đỏ thắm kia mở ra, Triều Triệt nhướng mày nhìn thẳng về phía hoàng đế. Trên vạn người, ôm cả thiên hạ, vị trí ấy cô độc biết bao, từ nhỏ Triều Triệt đã biết. Nàng giật mình nhớ lại, dưới ánh nến đỏ chói lọi năm ấy, nàng nói với Sở Diệp: "A Diệp, sau này ta ở bên chàng, chàng ở bên ta, chúng ta ở bên nhau cả đời này có được không?"

Lúc ấy, có lẽ trong lòng Sở Diệp đang cười nhạo lời nàng.

Cười thì cứ cười đi, mối nhân duyên này của bọn họ, chẳng qua cũng chỉ là một câu chuyện cười mà thôi.

Triều Triệt con môi, rạng rỡ mỉm cười, nàng quỳ bên ngoài điện, dập đầu hành đại lễ, khấu đầu ba lần, lạy chín lần.

Trong triều vang lên tiếng xì xầm, đột nhiên Sở Diệp cảm thấy lòng cuộn lên nỗi bất an.

Triều Triệt không chờ đến khi Sở Diệp mời nàng đứng dậy đã tự mình đứng lên, nàng nhìn tấm biển vàng óng trên ghế rồng, cao giọng nói: "Triều Triệt bất hiếu, ngày xưa cõng rắn cắn gà nhà, nay không thể đoạt lại giang sơn của tổ tông. Chỉ có thể lấy cái chết để tạ tội, cầu nguyện cho xã tắc trường an, quốc gia trường tồn!"

Nàng hơi lui về phía sau từng bước. Sau lưng nàng, chính là tám mươi mốt bậc đá có chạm khắc hình rồng. Vây rồng dựng đứng, giống như những thanh đáo đá sắc bén.

Ý thức được nàng muốn làm gì, Sở Diệp tái mắt, ngập tràn nỗi kinh hoàng, hắn phẫn nộ quát: "Nàng dám! Trói nàng ấy lại cho ta."

Lời còn chưa dứt, hắn chỉ thấy Triều Triệt mỉm cười, ngã thẳng về phía sau.

Sở Diệp, cứ như vậy nhé, yêu hận của chúng ta từ nay về sau không còn tính toán nữa.

"Ta không cho phép! Quay lại..."

Hắn khàn giọng kêu, nhưng tất cả giống như luồng gió lạnh lẽo xẹt qua, không lưu lại bất cứ thứ gì.

.

Hắn lại trông thấy Triều Triệt bưng bát cháo đi vào nhà. Nàng nói: "Nè, ta nấu cháo hơi nhiều một chút, A Diệp, chàng nếm thử xem sao." Nàng ngồi bên cạnh hắn, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hắn, nhìn hắn uống từng ngụm cháo. Nàng hơi căng thẳng hỏi: "Có ngon không?"

"Ngon lắm."

Hắn khẽ nói một tiếng, rồi đột nhiên tỉnh táo lại. Lục Vân đứng cạnh hắn, trong tay cầm một chén cháo hoa, nàng cười hì hì nói: "Nếu ngon thì uống thêm đi, muội nấu lâu lắm rồi đó."

Không phải Triều Triệt.

Người phụ nữ kiêu ngạo giống như mặt trời trên cao kia, không chấp nhận được sự lừa gạt đã dùng phương pháp dứt khoát đến tàn nhẫn nhất để ra khỏi cuộc đời hắn, triệt để, thẳng thừng tới đáng sợ.

"A Diệp." Bỗng nhiên Lục Vân hơi đỏ mặt thẹn thùng. "Lần trước cha muội hỏi... Hỏi muội rằng muội và chàng đã đề cập đến chuyện thành thân của chúng ta chưa."

Ánh mắt Sở Diệp hơi lạnh, "Vân Nhi, tìm người đàn ông khác đi."

Bàn tay bưng chén cháo của Lục Vân run lên: "Chàng... có ý gì?"

"Sở Diệp đã có người trong lòng, trái tim đã kín chỗ, không thể chứa thêm người khác."

Lục Vân kiềm chế run rẩy, cười lạnh: "Ai cơ? Công chúa Triêu Dương ư? Cô ta đã là người chết rồi."

Sở Diệp lạnh lùng liếc mắt nhìn Lục Vân một cái: "Đừng để ta nhắc lại lần thứ hai."

"Được, hoàng thượng, chàng được lắm!" Lục Vân lạnh lùng cười, giận dỗi rời đi.

Gần đây Sở Diệp rất hay ngẩn người. Mỗi khi lâm triều, hắn thường trông thấy Triều Triệt đứng thẳng trước cửa đại điện của điện Thừa Thiên, khách sáo xa cách mỉm cười nói: "Cầu cho xã tắc trường an, quốc gia trường tồn." Rồi trong nháy mắt, thân thể bị xé thành nhiều mảnh nhỏ, cả người nằm trong vũng máu chảy đầy lên những bậc thang trắng của trường đạo Thanh Vân, máu cứ chảy xuôi xuống, nhìn thấy ghê người.

Mỗi khi phê duyệt tấu chương, hắn sẽ thấy Triều Triệt lạnh lùng chất vất hắn: "Giành được ngai vàng rồi, ngài ngồi có thoải mái không?" Nửa đêm tỉnh dậy, hắn lại có cảm giác Triều Triệt nằm bên cạnh hắn, sau một hồi vận động kịch liệt, sẽ rúc vào trong lồng ngực hắn nói: "Sau này chúng ta có con, đứa đầu tiên phải là con trai mới được, ca ca sẽ thương muội muội, chứ làm tỷ tỷ mệt lắm." Hoặc sẽ thấy nàng lạnh lùng đứng bên cạnh giường hắn, không nói một lời nhìn hắn, sau đó từ từ rơi nước mắt đỏ như máu.

Thỉnh thoảng hắn cũng mơ thấy cảnh mẫu thân rưng rưng kêu oan ngày trước, cũng mơ thấy đầu phụ thân rơi xuống đất.

Tất cả ký ức giống như vô số ngân châm, từ trong những mạch máu đâm vào tim hắn suốt cả ngày lẫn đêm.

Bóng xanh trong mắt Sở Diệp ngày càng trầm trọng, cuối cùng cũng không che giấu được nữa.

Ngôi vị hoàng hậu bỏ trống, trong triều tranh đấu ác liệt, Sở Diệp cảm thấy, mình không thể bước theo con đường cũ nữa. Thái y bắt mạch cho hắn xong, nói là tâm bệnh. Có thái giám tiến lên nói lời gièm pha rằng trong cung oán khí quá nặng, xin cho phép được thỉnh pháp sư đến trừ tà.

Sở Diệp nhìn về phía điện Khôn Dung, chấp nhận thỉnh cầu này.

Ngày pháp sư vào công, những bông tuyết to như lông ngỗng rơi lả tả, Sở Diệp ngồi một mình trong tẩm cung, ở bên ngoài cửa lớn, vang lên tiếng rầm rì của các pháp sư truyền vào bên trong, hắn chống tay lên đầu, mỉm cười cảm thấy mình quá mê tín rồi.

Bỗng nhiên, một hồi chuông bạc truyền vào tai hắn, Sở Diệp nhíu mày, nhìn về nơi hư không đột nhiên xuất hiện một cô gái áo trắng. Nàng nhẹ giọng nói: "Ta tên là Bạch Quỷ, tới lấy quỷ trong lòng ngươi. Nhưng hôm nay ta bị đám đạo sĩ ngoài cửa gọi tới, nếu ngươi không muốn ta lấy đi, thì ta sẽ rời khỏi đây."

Sở Diệp không quan tâm lắm, cười nói: "Nếu ngươi có bản lĩnh như vậy, thì cứ thử xem sao."

Nàng lấy một chiếc bút lông từ trong tay áo, vẽ một vài nét trên không trung, từ trong không trung đột ngột xuất hiện bóng hình Triều Triệt. Sở Diệp đờ người ra, nhìn ảo ảnh kia đến thất thần, Bạch Quỷ đã lạnh lùng thu Triều Triệt vào trong túi, nhẹ giọng nói: "Quỷ trong lòng ngươi, ta lấy rồi."

"Đứng lại!"

Hắn bối rối đứng bật dậy, mà bóng dáng Bạch Quỷ trong nháy mắt đã biến mất giữa không trung.

Bên ngoài cửa, tiếng ồn ào giảm đi một chút, thái giám nhẹ nhàng gõ cửa, cẩn thận hỏi: "Hoàng thượng?"

Đầu Sở Diệp hơi đau nhức, hắn xoa nhẹ ấn đường, phảng phất sau lưng có một người con gái quan tâm giúp hắn xoa nhẹ trán, nói: "Sao nhìn chàng còn mệt mỏi hơn cả hoàng đệ của ta thế? Chàng mau nằm nghỉ đi, ta đi nấu cháo cho chàng." Nói xong, nàng đi ra khỏi tẩm điện, bước ra cửa, chậm rãi ra ngoài.

"Triều Triệt..."

Thái giám đẩy cửa điện bước vào, lo lắng nhìn hắn: "Hoàng thượng, có muốn các pháp sư tiếp tục không ạ?"

Dường như cô gái ảo ảnh kia quay đầu lại nhìn hắn, giữa ánh sáng trắng xóa bên ngoài, hắn lại không thể nhìn rõ dáng vẻ của nàng. Hắn nheo mắt lại nhìn kỹ nàng hơn, lại giật mình phát hiện ra mình không tài nào nhớ nổi khuôn mặt nàng.

.

Dường như Triều Triệt thật sự biến mất khỏi thế giới của hắn, dù đang nằm mơ hay lúc tỉnh táo, hắn đều không thể thấy giọng nói và dáng điệu của nàng.

Sở Diệp ngày càng hay ngẩn người hơn trước, tình cảm trong mắt ngày càng ít đi, nỗi lòng lắng đọng ngày một sâu, trống trải đờ đẫn ngày càng khó không chế.

Lại một mùa xuân nữa tới, Sở Diệp đi qua trường đạo Thanh Vân lên điện Thừa Thiên, lúc sáng sớm, mặt trời tỏa ánh sáng bình minh sáng lạn, Sở Diệp ngẩng đầu lên nhìn tám mươi mốt bậc thang đi lên điện Thừa Thiên, trong ánh sáng chói mắt ấy thoảng như có bóng hình mặt y phục hoàng tộc màu đỏ đứng trên bậc thang, ánh mắt ngạo mạn đánh giá hắn.

Sở Diệp ngẩn ra.

Hình như bên tai có người hét lớn: "Có thích khách! Mau hộ giá!" Rất nhiều người đồng loạt xông lên kéo hắn đi, Sở Diệp ra sức đẩy người xung quanh, bình tĩnh nhìn nàng kia, từng bước một đi lên những bậc thang bằng đá đi về phía nàng.

Những tiếng nói xung quanh dường như đã trôi dạt tận nơi nào, hắng càng ngày càng nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt cô gái trước mặt. Giống như ánh mặt trời sáng sớm, vẫn kiêu ngạo như trước, nàng cong môi cười cười: "Ngươi có phải là Sở Diệp mới trở về kinh kế tục vương vị Tấn vương gia không?"

Hắn mím môi mỉm cười, giống như ba năm về trước, lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, nếu lúc đó trong đáy lòng hắn tràn đầy sự căm thù, thì giờ đây trong ánh mắt không giấu nổi tia nhìn ấm áp.

Đau đớn đến mức cả giọng nói cũng run rẩy: "Công chúa Triêu Dương, nghe danh đã lâu."

Một lưỡi dao sắc bén đâm xuyên qua ngực hắn, giọng Tái Bắc đại tướng quân vang lên ngay sau lưng hắn: "Hoàng thượng, đứng trách vi thần nhẫn tâm, từ xưa tới nay thỏ khôn chết, chó săn bị nấu, ngài không chịu lập Vân Nhi làm hoàng hậu, khiến vi thần không thể không suy đoán lung tung..."

Sở Diệp dường như không có cảm giác đau, hắn cười nói: "Như vậy cũng tốt, như vậy... cũng tốt."

Ánh nắng từ trên trời cao rải đầy xuống, nhuộm dần mọi thứ trước mắt hắn, chỉ có bóng dáng cô gái kia lại rõ ràng khác thường.

Hắn lại bước lên phía trước hai bước, khí lực cùng với máu đổ xuống, chân hắn mềm nhũn, ngã xuống đất. Hắn ngẩng đầu lên, gắng gượng muốn tìm kiếm thân ảnh Triều Triệt, mà nàng chỉ đứng xa xa nhìn hắn, sau đó phất tay áo, xoay người rời đi.

Ngón tay nhuốm máu của Sở Diệp chạm tới bậc thang cuối cùng, lạnh cứng nằm đó, dùng tư thế cầu mà không được kết thúc sinh mạng của bản thân.

Nếu có ai để ý, sẽ thấy vị trí thi thể của Sở Diệp vừa vặn nằm ngay bên cạnh thi thể Triều Triệt trước kia, mà vị trí ngón tay hắn cũng hoàn toàn trùng khớp với nơi Triều Triệt chạm tay lần cuối cùng.

Mặt trời đã ngả về phía tây, đôi chim yến bay lượn, không biết nhiều năm về trước, ở nơi này từng có một đôi trai gái lập lời thềkhông ai hay biết.

"Cả đời ta chỉ gả cho một người."

"Cả đời ta sẽ ở bên nàng."

---HẾT---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro