Đoản #4: YoonMin
- Park Jimin, mau rót rượu cho tôi - Yoongi nói, chĩa chiếc li còn sót lại một ít chất lỏng màu đỏ đậm ra trước mặt cậu người hầu nhỏ, mắt nhắm nghiền. Ai ai trong hội bạn của gã dù không muốn nhưng phải thừa nhận rằng gã có tửu lượng không phải thuộc dạng vừa. Bằng chứng là ngay lúc này đây, gã đã nốc hết nửa chai thứ tư nhưng mới chỉ ngà ngà say.
- Vâng....- cậu rụt rè lí nhí, cầm cái vật bằng thủy tinh nặng trịch đến đau tay, nghiêng nhẹ.
Do sơ suất, cậu bất ngờ làm đổ ít nước lên tay gã. Gã trừng trừng nhìn mớ hỗn độn cậu vừa tạo ra, con quái thú trong gã dần trỗi dậy. Gã tức điên lên, nắm lấy mái tóc bồng bềnh thật chặt rồi xô cậu về phía chỗ nào đó trong căn phòng phủ màu đen tuyền thường bí ẩn nhưng tại nơi đây, nó lại đáng sợ. Tấm lưng gầy gò tiếp xúc với mặt tường một cách đau đớn, tiếng hét thống khổ khiến bất kì ai khi âm thanh đó lọt vào tai cũng phải rùng mình vang dội vào bốn góc. Cậu khụy người, đầu gối đập mạnh xuống thứ ta hay dẫm lên được tạo ra bằng đá hoa cương quý hiếm. Hương tanh nồng khó chịu xộc vào mũi. Máu chảy, chảy rất nhiều, tạo thành vũng lớn trên sàn nhà. Cậu cảm thấy cơ thể mình sẽ vỡ vụn thành trăm mảnh ngay lập tức. Đau. Đau lắm.
Những cô hầu có mặt trong phòng đều sợ hãi nhưng chẳng dám hó hé tí gì. Họ biết Jimin là người hay bị cậu chủ bạo hành nhất, và nếu chỉ cần thốt ra một chữ thì kết cục cũng sẽ như cậu thôi.
- Đồ vô dụng. Mau cút ngay đi ! - gã gằn giọng.
- V...vâng - cậu khó khăn, chập chững bước ra khỏi phòng.
°•°•°•°•°•°•°•°•°•°•°•°•°•°•°•°•°•°
Đó chỉ là một trong những thứ gã hay thực hiện để làm cậu ngày nào cũng bị thương.
Gã không biết nữa, nhưng cậu có điều gì đó khác biệt với những người còn lại. Gã có ham muốn khi dễ cậu mỗi khi cậu hầu hạ gã. Gã hứng thú được nhìn thấy cậu xây xát. Vì lí gì mà gã thích như thế thì phải bắc thang đi lên tìm ông trời mới biết được.
Nhưng có một sự bí mật sâu thẳm trong trái tim cậu mà khi bà quản gia biết được, sự sửng sốt là không thể tránh khỏi: cậu yêu gã.
Nực cười nhỉ? Yêu một người luôn hành hạ mình sao? Gã vốn sống trong nhung lụa và quyền lực, cậu mãi chỉ thuộc hạng đầy tớ thấp hèn. Cái xã hội hiện đại ngày nay nếu không có địa vị, chỗ đứng thì có tài giỏi cũng chẳng được tích sự gì. Cậu biết điều đó chứ. Cậu đã cố gắng từng ngày đính chính mình không thương tên khốn khiếp đó. Nhưng có phủ nhận bao nhiêu thì sự thật lại càng lòi ra bấy nhiêu.
Có lẽ bạn thân nhất của cậu là tấm gương soi. Nó không biết nói, không biết lo lắng này nọ nhức cả óc. Nó thẳng thắn, thẳng thắn đến mức nhẫn tâm. Nó chỉ thẳng vào mặt cậu và bảo rằng cậu thê thảm như thế nào, cậu không quan trọng như thế nào. Cậu dựa vào nó, cười khinh bỉ bản thân.
Không phải cậu tự thân xin làm ở đây. Món nợ 2 tỉ won từ ba mẹ quá cố chưa thể chi trả hết đã đẩy cậu vô đường cùng của thế giới, và buộc cậu phải cam chịu. Tất cả là bất đắc dĩ. Chỉ là bất đắc dĩ thôi.... nhưng nó đã cho một đứa mới gõ cửa ngưỡng 22 tuổi vốn vui vẻ nếm trải hết mọi hương vị của cuộc đời.....
°•°•°•°•°•°•°•°•°•°•°•°•°•°•°•°•°
Mọi thứ sẽ vẫn bình thường nếu một ngày đẹp trời, Kim Taehyung - em trai cùng mẹ khác cha của gã và cậu bạn tốt nhất của cậu ở trường - đến.
Lúc đấy, Yoongi đang kêu cậu chăm sóc cho con Rex - con chó Pit bull dữ tợn được gã nuôi từ khi mới sinh ra. Nó ngoan ngoãn với chủ, nhưng tệ hại với những người xung quanh. Nó cắn tất cả những người dám đụng vào nó. Jimin cũng đã bị vài vết chí mạng lên tay chân của mình. Đương nhiên, lúc đó, Taehyung là người đưa cậu đi bệnh viện, trong sự ngạc nhiên của đám người.
Anh nhanh chóng che người cậu lại, cất tiếng:
- Anh trai, anh không thể tự chăm sóc nó? Sao cứ nhờ Minie hoài thế?
- Tôi nhờ ai kệ tôi. Park Jimin, mau qua đây.
- Em không cho phép! - anh ngày càng chặn cậu lại nhiều hơn.
- Taehyung à, để tớ làm việc đi. Không làm tớ sẽ không có lương đâu.
- Có cần tớ nhắc lại lời mình nói không ? - anh nghiêm nghị hỏi.
- Cậu là cái gì mà không cho phép? - giọng gã pha chút điên tiết, nhướn mày, gã nhếch mép quỷ dị, có dùng kính hiển vi hay kính viễn vọng chưa chắc đã thấy.
- Em là bạn cậu ấy, và em THÍCH cậu ấy! Em sẽ không bao giờ chấp nhận để người trong lòng mình bị thêm bất kì điều gì nữa!
Jimin ở đằng sau cứng đờ hệt rô bốt cạn sạch pin.
- Taehyung, cậu.......nói thật chứ? - cậu thì thầm, cậu thậm chí còn chẳng tin vào đôi tai mình nữa.
- Thật đấy! Minie ạ, tớ thích cậu từ khi bọn mình mới gặp nhau hồi hôm khai giảng cơ. Tớ có thể làm hết tất cả mọi thứ cho cậu, kể cả việc trả hết số tiền cậu nợ anh tớ! - anh quay người, nắm lấy bả vai cậu. Cậu không thể bảo anh đang nói dối, bởi ánh mắt chân thành đã nói lên tất cả.
Gã bước tới, giằng lấy cậu, kéo cậu vào phòng gã.
Vào đến nơi, chuông điện thoại gã reo bần bật.
" Anh à, có chuyện rồi "
- Chuyện gì?
" Thằng em cùng mẹ khác cha của anh đó, nó đã trả số tiền còn thiếu cho Park Jimin! "
Nhóc con khốn khiếp. Dám chen chân vào việc của anh đây.
- Được.
Gã cúp máy
- Tôi hết nợ, đúng không? - cậu mới nhận được tin nhắn của anh báo tin quan trọng xong. Trong lòng vừa vui vừa buồn vừa tiếc, chẳng biết phải ứng xử làm sao cho đúng mực, tương xứng với một người có học thức.
- Không. Em còn nợ tôi một thứ.
- Nợ gì?
- Tình cảm của em.
Cậu giống đang hóa thành băng, thành tượng. Đúng, cậu chưa tỏ tình. Nhưng thế nào gã biết được chuyện đó chứ ? Không lẽ........
- Bà quản gia đã khai hết. Em không cần lo.
- Chuyện trước giờ cứ quên hết. Nó kết thúc rồi. Chúng ta làm lại từ đầu được không?
- Mối quan hệ giữa tôi và anh chưa bao giờ có kết thúc, cũng như bắt đầu. Xin mạn phép, tôi dọn đồ đây.
- Tôi thách em đi đấy.
- Tôi muốn thì tôi đi, cần anh thách làm gì cho tốn công ?
Cậu mới nhấc chân khoảng hai, ba cái thì......
* Đoàng *
Cậu xoay người, trợn tròn mắt.
Cảnh tượng trước mắt cứ như mấy cảnh trong phim kinh dị. Cậu dị ứng chúng nghiêm trọng.
Gã chết rồi.
Một phát súng vào đầu.
Chấm dứt tất cả.....
°•°•°•°•°•°•°•°•°•°•°•°•°•°•°•°•°•°•°•°•°
3 tháng sau
Cái lạnh buốt giá đặc trưng mùa đông Seoul khiến ai đó thoáng hơi rùng mình một tí, nhưng cậu không dừng chân, tiếp tục sải những bước dài, nhanh chóng.
- Em này. Nhớ em không?
Cậu ngồi cạnh tấm bia khắc tên gã, mỉm cười nhẹ nhàng. Nói là nhẹ nhàng thôi chứ hãy xem kĩ, để ý đôi mắt ấy một chút sẽ thấy nỗi buồn bã chất đầy.
- Tại sao hôm đó anh tự sát ? Có biết em buồn lắm không ?
- Đợi em nhé, em sắp lên gặp anh đây.
Cậu lôi ra cái lọ bé nhỏ, lấy con nhộng ẩn chứa sự nguy hiểm, đưa vào miệng ngậm lấy.
Chiều hôm đó, người ta thấy chàng trai xinh xắn gục bên mộ, nụ cười vương vấn trên gương mặt ấy. Cậu thực hiện được ý nguyện của mình rồi. Chẳng còn gì để níu giữ, để hối tiếc cả. Định mệnh đã định đoạt trước mọi thứ.
Kiếp này là em có lỗi, ta không thành đôi, em không chăm sóc anh được. Em thề, cho dù kiếp sau anh yêu em hay không, em vẫn sẽ bên anh. Mãi mãi thế.
~ THE END ~
# MẬP #
# 3/9/2017 #
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro