Công Chúa Côn Đồ
Edit: Panda + Đon Đon + Bảo Nhi
Beta: Hana
1. Đêm tân hôn. .
Tayáo nên trái của ta cất giấu bột phấn, tay áo bên phải thì nắm lấy một thanh chùy thủ.
Đợi đến khi hắn xốc khăn voan của ta lên, ta liền tung vôi ra, sau đó nhảy về phía sau hắn, đạp hắn xuống giường, ngay sau đó ta sẽ nhào tới chặt đứt cái thứ duy trì nòi giống của hắn.
Từ đó, hắn sẽ làm tên phò mã thái giám của hắn, ta sẽ làm một công chúa tiêu dao tự tại của ta, cả hai không can thiệp vào chuyện của nhau.
Hắn đang đến...
Hắn vén một góc khăn voan của ta lên, ta như ngừng thở.
Mở ra! Ta nhanh chóng cầm vôi lên, tung về phía trước! Đang thời khắc quan trọng thì một trận gió kì quái vô duyên vô cớ nổi lên.
"A!" Tuy ta là người luyện võ thân hình khỏe khắn nhưng lúc này cũng không thể tránh thoát toàn bộ.
Ta híp một con mắt.
Vương Thần An lại giống như cười mà không cười nhìn ta.
"Làm càn! Dám cười nhạo bản công chúa!" Ta chịu đựng đôi mắt đang đau nhức, năm ngón tay trái nắm lại thành quyền đánh vào vai hắn, muốn đánh cho hắn một cái vào vai để hắn ngã lăn lên giường.
Vương Thần An nghiêng người nhảy lên, chân trước duỗi ra, ta chỉ còn một con mắt, tầm mắt bị hạn chế nên không thể nhìn bốn phía xung quanh, kết quả ngoài ý muốn bị ngã lăn xuống đất, chủy thủ bởi vì đang bị nắm lấy trong tay nên lúc này vô tình găm vào long bàn tay tạo thành một vết máu.
Vương Thần An chậm rãi đi tới, trong tay hắn cầm một chiếc khăn vuông màu trắng, hắn cầm lấy tay ta, lực đạo khá lớn khiến cho tay giãy ra không được!
"Làm càn! Dám khinh bạc bản công chúa!" Ta vừa rống lên xong thì nhìn thấy hắn dùng chiếc khăn vuông cẩn thận quấn lấy tay của ta.
Long ta hơi thả lỏng, sau một lát thì quay mặt sang chỗ khác hừ lạnh một tiếng nói: "Ngươi đừng tưởng rằng như vậy thì có thể chiếm được tình cảm của bản công chúa!"
"A! Ngươi làm gì vậy?"
Vương Thần An lại dùng sức bóp lấy lòng bàn tay ta, miệng vết thương càng nứt ra thêm nha. Ta đã cảm giác được máu tươi đang ồ ồ chảy ra.
"Có thể!" Hắn cởi bỏ chiếc khăn vuông trắng ra, ở trước mắt ta mà phẩy một cái.
Tấm vải trắng nhuốm đầy màu máu.
Ta nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn: "Ngươi muốn làm gì?"
Hắn duỗi một tay ra, bế đứng ta lên.
"Làm càn! Không được một vốn một lời vô lễ với công chúa!" Ta quát.
Hắn ném ta lên giường như ném một bao tải.
Ta sợ hãi! Khắp hậu cung ta tuy là vô địch thủ nhưng mà trước mặt Vương Thần An lại không hề có sức mà rat ay.
Ta một mực bảo vệ trước ngực mình.
Vương Thần An liếc nhìn ta, sau đó đến bên bàn trang điểm lấy một cái gương đồng đưa cho ta.
Ta nghi hoặc nhìn hắn.
Hắn chỉ vào gương đồng rồi nhìn ta nói: "Ngươi nhìn xem, hắn nói ngươi nhìn qua rất an toàn."
Ta vẫn như cũ cảm thấy mơ hồ.
Hắn xì một tiếng: "Ngực không lớn, cũng không có não!"
Sau khi nói xong, hắn trực tiếp đi đến trước bàn ngồi xuống, tự rót cho mình một chén trà.
Ta bây giờ mới hồi phục lại tinh thần.
"Vương Thần An, ta muốn giết cả chín họ nhà ngươi!"
Hắn quay đầu lại nhìn ra thản nhiên cười, sau đó dùng ngón tay chỉ vào chính mình: "Phò mã gia!"
"Cút!" Ta cầm gối đầu lên ném hắn.
Hắn dùng một quyền đã làm cho chiếc gối biến thành Thiên Nữ Tán hoa.
"Ha ha..."
Hừ! Dám trêu chọc bản công chúa! Ta còn giữ lại một chiêu! Trong chiếc gối tẩm đầy độc dược, ta đã sai cung nữ tin cậy nhất đi đến chỗ quỷ y Mạc Tiêu Dao mua về, có thể nói là làm cho người khác sống dỡ chết dở.
2.
Ta năm tuổi đã đi trộm gà, sáu tuổi đánh chó, bảy tuổi kế thừa món nghề của Thiên Diện thần thủ, học cách đi lừa gạt người khác. Chỉ là chưa danh chấn giang hồ thị bị đưa vào cung trở thành Bảo Châu công chúa được sủng ái nhất.
Ta chưa bao giờ nghĩ đến chính mình lại chịu thiệt thòi lớn như vậy.
Gừng càng già càng cay! Cung nữ ta tin nhất thì lại là gian tế phụ hoàng an bài bên cạnh ta.
Độc dược nàng mang đến cho ta thật ra lại là xuân dược.
Ta trời sinh bản tính rộng rãi, coi như lúc tập võ ném tới ném lui một chút. Ai ngờ được Vương Thần An vẻ mặt âm trầm nói: "Nếu không phải vì trúng xuân dược thì ta quyết sẽ không đụng đến ngươi!"
Ta suýt nữa nôn ra một bụng máu.
Hắn đẩy cửa bước ra, một tháng sau đó ta cũng không nhìn thấy hắn.
3.
Tây Tề lấn chiếm vào biên cương của Nam Hạ.
Vương Thần An nhận lệnh xuất chinh càn quét quân địch.
Ta hy vọng hắn chết ở ngoài đường đừng trở về nữa, kết quả phụ hoàng thương ta vừa tình cảm còn chưa sâu đã phải xa cách, lệnh ta cùng hắn ra chiến trường!
Ta khóc rống hết cả nước mắt, nhưng ý phụ hoàng đã quyết.
Hắn đạo năm nào bước dùng cao, không thể dùng mà ngựa mà phải thân chinh ủng hộ sĩ khí, hy vọng ta có thể lấy đại cuộc làm trọng.
Ta chính là Nam Hạ công chúa, không thể tham sống sợ chết!
Ta tràn đầy ý chí chiến đấu, mong chờ được dùng đến võ nghệ của ta, trong ngàn vạn quân mã mà chém chết tướng lãnh của quân địch.
Bọn họ nhìn Vương Thần An mà gọi hắn là tướng quân trẻ tuổi.
Sổ sách trung, ta cười nhạo Vương Thần An. Đều đã già khọm, người khác gọi hắn là tướng quân trẻ tuổi hắn vẫn không biết xấu hổ mà đáp ứng, hứ...
Một binh sĩ đứng phía sau hắn một mực cúi đầu bỗng nhiên nói: "Vương tướng quân trẻ tuổi như vậy, vì sao lại không thể gọi là tướng quân trẻ tuổi?"
Ta cười ha ha: "Hắn trúng xuân dược mà nhịn không được một nén nhang, không phải là tuổi già sức yếu, thể nhược thận suy hay sao?
Ta năm đó đi theo sư thái xem qua vô số đông cung đồ, tri thức lí luận sớm đã đăng phong đạo cực!
Ta vừa dứt lời, liền phát hiện tên lính kia ngẩng đầu lên thật mạnh, sắc mặt trắng bệch nhìn Vương Thần An.
Ta cân nhắc lại thì thấy có chút không đúng.
Đúng vào lúc này, tên lính kia che miệng chạy vào trướng bồng.
Trải qua bên cạnh ta thời điểm, ta lột mũ hắn xuống, mái tóc đen của nàng buông xuống, như một tấm lụa màu đen tốt nhất.
"Phò mã gia, ngươi thật to gan! Ta chính là Nam Hạ công chúa..." Nói chưa dứt lời, ta thấy hoa mắt, chờ ta lấy lại tinh thần thì Vương Thần An đã đuổi theo.
Ta đột nhiên hoài nghi thân phận của mình.
Chẳng lẽ kì thật ta không phải là công chúa gì cả mà Vương Thần An cũng không phải con của thái phó, hắn thật là là hoàng tử lưu lạc dân gian của phụ hoàng. Càng nghĩ như vậy, ta lại càng cảm thấy ánh mắt của hắn và phụ hoàng giống nhau, chính là đôi chân mày rậm kia cùng với gương mặt của thái phó giống như tạc, chẳng lẽ, phụ hoàng và thái phó cùng dòng máu?
Ta sợ run cả người.
4.
Vương Thần An yêu mến nữ tử gọi là Cố Tích Nhiên.
Giỏi ca múa, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông.
Tuy nói là một nữ tử nhu nhược, vì ý trung nhân mà thực sự dám ra chiến trường, thật là làm cho ta có vài phần bội phục.
Ta không có ý định làm khó dễ nàng.
Nhưng mỗi lần nàng trông thấy ta liền giống như trông thấy hổ, mà nàng thì vành mắt hồng hồng, rất giống một con thỏ. Ta là người khoan hồng độ lượng, đơn giản tận lực tránh xuất hiện trước mặt nàng.
Ta tới Quỳ Thủy.
Lúc trước khi đi, không có mấy người cung nữ nguyện ý cùng đi tìm cái chết, vì vậy ta vung tay lên, một người tỳ nữ cũng đều không mang theo.
Kết quả hiện tại đau đến lăn ra trên giường, còn làm cho khắp nơi trên giường dính máu.
Nữ nhân duy nhất trong lúc này là Cố Tích Nhiên, đương nhiên, cái việc chiếu cố ta rơi trên người nàng.
Ta cũng không có ý định làm nàng khó xử, chỉ là nàng làm việc vụng về, không phải là đổ chậu cũng là đổ canh, khiến ta phiền không không thôi. Ta phất phất tay: "Ta cũng gần khỏe rồi, không cần ngươi hầu hạ!"
Đại khái là ngữ khí của ta rất không kiên nhẫn, Cố Tích Nhiên khóc.
Nàng vừa nức nở hai tiếng, Vương Thần An tức khắc vọt lên phía trước: "Bảo Châu công chúa, ngươi không cần phải khinh người quá đáng!"
Buồn cười, ta khi dễ ai sao?
Ta là người tính tình tốt, người khác mắng ta, ta nhiều lắm là chọc hắn một đao sau lưng! Ta hận nhất chính là người khác oan uổng ta, nhớ ngày đó sư phụ nói oan cho ta ta xé đông cung đồ của hắn, kết quả ta đem tất cả toàn bộ cất kỹ của hắn tìm ra xé bấy nhầy.
Ta đem cái chậu ném!
"Có ai không! Kéo nữ nhân này ra ngòai đánh năm mươi đại bản!"
Có một binh sĩ thăm dò tiến đến nhìn thoáng qua, lại rụt trở về an toàn canh ở cửa ra vào.
Vương Thần An nắm cả Cố Tích Nhiên đi ra ngoài.
Không có người để ý ta, cho nên giường chiếu cũng không có người thay ta đổi, thay vì thế, nửa đêm ta ngồi ôm đầu gối, đột nhiên rất muốn khóc.
Nếu lúc trước không có tiến cung, hiện tại ta đã sớm danh chấn giang hồ, cùng nam tử ta yêu mến cuớp của người giàu chia cho người nghèo, làm một đôi Thần Điêu Hiệp Lữ. Nhiều nhất tính cả sư phụ, làm Nam Hạ tam kiệt!
5.
Vương Thần An ngu xuẩn, trúng kế điệu hổ ly sơn.
Đại quân bọn họ đánh cứ điểm của quân địch, kết quả Tây Tề bao vây doanh địa của chúng ta.
"Giao Bảo Châu công chúa ra đây, lưu cho mỗi người các ngươi toàn thây!" Người Tây Tề rống ở bên ngòai.
"Công chúa, chạy mau!" Cố Tích Nhiên đột nhiên vọt lên phía trước, nàng lôi kéo tay của ta dùng vẻ mặt kinh hoảng nói.
Chúng ta chỉ vừa đi đến cửa, đã bị người vây quoanh.
Binh sĩ Tây Tề
"Công chúa trong này!" Đầu lĩnh nọ hô lớn.
Lúc bọn họ vốn đem chúng ta vây quanh, lúc này tự động mở ra một cái lỗ hổng. Một người nam tử cưỡi con ngựa cao to xuất hiện trước mắt chúng ta. Trên mặt hắn mang theo mặt nạ màu bạc, ta nghĩ nghĩ, đây là tướng quân thiếu niên hung ác nhất Tây Tề, nhân nghĩa Huyết Tu La
Thì ra người này mới là tướng quân thiếu niên chân chính, gần kề mười sáu tuổi, bằng tuổi với ta.
Trường mâu trong tay hắn vung lên, kéo mũ Cố Tích Nhiên xuống.
Binh Lính Tây Tề nhất thời xôn xao. Một người trong đó nói: "Thì ra là tráo đổi, chúng ta súyt nữa nghĩ sai rồi."
Ta:...
Bọn họ đã cho ta cùng Cố Tích Nhiên thay đổi trang phục, Cố Tích Nhiên mới là công chúa.
Cố Tích Nhiên lập tức lạnh rung: "Ta không phải, ta không phải..." Đầu nàng lắc lư gì đó, tóc dài theo gió tung bay, thật cho là cảnh đẹp ý vui.
Ta thở dài.
Phụ hoàng ước chừng không là cha ruột của ta.
Vương Thần An cũng tuyệt đối không phải tướng công của ta.
Duy nhất sư phụ yêu quý của ta, năm đó cũng bởi vì một bức tranh chữ đem trói ta giao người.
Ta không có thân nhân gì.
Không có người ta yêu, ta cũng vậy không có yêu người.
Ta ngẩng cao đầu, lớn tiếng nói: Ta mới là Nam Hạ Bảo Châu công chúa!"
Cố Tích Nhiên vẻ mặt ngạc nhiên nhìn ta, kể cả những binh sĩ bị bắt bên cạnh kia cũng đồng thời ngẩng đầu lên.
Ta cao cao hất cằm lên: "Các ngươi muốn bắt chính là ta! Thả bọn hắn!"
Đây đều là nói nhảm. Bọn họ vừa mới ở bên ngoài rống chính là, giao công chúa ra, lưu các ngươi toàn thây. Hiện tại ta đứng ra cố gắng còn sẽ không chết sao, lưu lại những lời này, nhưng lại xác định vững chắc hẳn phải chết không thể nghi ngờ, sư phụ từ nhỏ đã giáo dục ta phải co được dãn được, mà ta sớm đã trò giỏi hơn thầy.
Nhưng mà vào lúc này, trên bầu trồi đột nhiên nổ tung một đạo hồng quang.
Cùng lúc đó, tất cả tướng sĩ Nam Hạ, kể cả Cố Tích Nhiên đều úp sấp trên mặt đất, chỉ có ta sững sờ tại chỗ.
"Có khói độc!" Huyết Tu La lạnh lùng nói.
Ta mơ hồ nhìn bốn phía, nhưng binh lính Tây Tề kia một người tiếp một người mền nhũm xuống đất.
Huyết Tu La thuận thế đem ta bắt lên ngựa! hắn giục ngựa chạy như điên, chạy thoát ra ngoài.
Ta đấm ngực dậm chân, hận không thể đâm hai mắt.
Hắn đem ta gắt gao đặt trên lưng ngựa.
Ta có chút ngẩng đầu lên, chứng kiến bụi mù cuồn cuộn sau lưng, tướng sĩ Nam Hạ đuổi theo. Vượt lên đầu là người cuỡi một con Hãn Huyết Bảo Mã, đúng là Vương Thần An.
Ta cảm thấy được hắn chỉ là bày ra bộ dáng, dù sao ta là là công chúa, còn vợ con của hắn.
Nhưng vào lúc này, Huyết Tu La mạnh mẽ xoay người, giương cung lên, lại bắn trúng Vương Thần An.
Ta trưng bộ mặt như gặp quỷ.
Chuyện này thật là bị làm cho điên đảo rồi...
Chẳng lẽ không phải là truy binh bắn tên đưa hắn chém ở dưới ngựa sao? Hắn trúng khói độc lại vẫn dũng mạnh như vậy sao? Ta run rẩy.
"Như thế nào, đau lòng rồi?" Hắn kêu lên một tiếng đau đớn nói.
"Không có, ngươi vừa mới cầm trường mâu, ta chỉ hiếu kỷ ngươi dấu cung tiễn ở nơi nào!
Huyết Tu La:...
6.
Ta bị bắt đến doanh địa quân Tây Tề.
Huyết Tu La trúng độc đại phu tìm không ra phương pháp giải độc, cuối cùng nghĩ ra phương pháp xử lý ác độc.
Bọn họ muốn dùng máu của ta.
Lúc ấy ta cùng với hắn đứng một chỗ, hắn bị trúng độc mà ta vô sự, tự nhiên nói rõ được chuyện ta dùng trước thuốc giải, không chừng máu còn có thể giải độc.
Kỳ thật bọn họ đoán đúng phân nửa.
Máu của ta xác thực có thể giải độc, nếu không phải bởi vì trước đó chuẩn bị thuốc giải...
Hồng quang hẳn là tín hiệu, cho nên những người còn lại có thể lập tức phản ứng, nhưng mà không có người nói cho ta biết, bọn họ mặc kệ sống chết của ta.
...
Năm đó ta đi theo sư phụ đi nam xông bắc trộm đồ, ăn nhầm một quả tị độc đan.
Về phần tại sao nói là ăn nhầm, bởi vì lúc ấy ta cũng không biết vật kia giá trị vạn lượng hoàng kim. Ta một mực hối hận không thôi.
Bất quá từ đó về sau, sư phụ ta coi như là lang trung (thầy thuốc) nổi lên trong giang hồ, chuyên trị các loại trúng độc. Tiểu độc lấy một muỗng máu, đại độc lấy một chén máu.
Đại phu cầm cây đại đao ở trước mặt ta khoa tay múa chân, ta liếc một cái Huyết Tu La trên giường.
Mặt nạ của hắn lúc này đã tháo xuống, sắc mặt vàng như nến, đầu bốc lên đổ mồ hôi. Tạm thời xem là cực độc a...
Ta sờ sọan cây trâm trên đầu nắm ở trong tay.
Một tướng sĩ quát: "Đừng để cho nàng tự sát!"
Thân thể của ta tay bất phàm, cước bộ hơi chậm lại, liền giãy tay khỏi bọn họ, sau đó ngay trước mặt bọn họ, trên tay tìm một chỗ.
Bọn họ đều trợn mắt há hốc mồm.
Ta mời đại phu cầm chén tới đón lấy, mắt thấy máu đầy đáy chén, liền từ trên váy dài giật xuống khối vải, đem miệng vết thương lưu loát quấn lại.
Đại phu không nháy mắt nhìn ta.
Ta hướng hắn cười một chút: "Tin tưởng ta, đủ để giải độc!"
7.
Lại nói tiếp, trận chiến giữa Tây Đủ và Nam Hạ lần này, ngược lại là Vương Thần An được chọn.
Lần trước đến nam hạ làm sứ giả là cửu hoàng nữ Tây Đủ. Cửu hoàng nữ tự xưng là tài hoa hơn người, bậc ân quắc, không thua đấn mày râu, nữ giả nam trang làm cái sứ giả chó má gì, kết quả khiêu khích không thành ngược lại thua mất mặt mũi , trở về khóc kể lể với hoàng đế, mỗi ngày phá quăng hồ, phụ thân ngay tức khắc phát binh nam hạ.(Khổng Minh 孔 < <; đánh Tư Mã Ý 司 < < <;. Ý không chịu ra đánh, Khổng Minh sai người gửi khăn bịt đầu đàn bà cho Ý, để hạ nhục. Sau, cân quắc 巾 < <; chỉ đàn bà.)
Người so với người, giận điên người.
Nghe đến đó, ta lần nữa khẳng định, ta không phải là công chúa gì cả.
Lúc này chỉ sợ phụ hoàng đã tuyên bố, Bảo Châu công chúa thân kiều thể yếu, trong lúc đi đường bị bệnh chết. Nghĩ đến đây, lòng ta có một chút đau.
"Kỳ thật ta không phải Bảo Châu công chúa, ngươi thả ta đi!" Ta cầu khẩnHuyết Tu La.
Hắn nhướng mi một cái: "Không phải?"
"Tự nhiên thôi..." Ta có chút nhún vai: "Công chúa của một nước sẽ thô bỉ giống ta sao?" Ta vương tay, đem lòng bàn tay phóng tới trước mắt hắn: "Ngươi xem, có vết đao sâu như vậy, chỉ trong bụng tất cả đều là thô kén. Kỳ thật ngày đó ta chỉ là muốn yểm hộ công chúa, một đầu thanh ti nữ tử kia mới là Bảo Châu công chúa chân chính!"
Hắn trầm mặt không nói
Ta lấy tay kia vụng trộm bấm một cái vào đùi.
"Công chúa có ân cửu mạng đối với ta, lúc ấy tình thế bức bách, ta đỡ cho chủ là..." ta liều mạng làm rơi ra vào giọt nước mắt chua xót.
"Bảo Châu công chúa, lưu lạc dân gian không bao lâu, tính tình chất phác, tinh thông âm luật, lại là võ..." hắm đem quyển sách trong tay buông: "Ta thấy ngày ấy nàng ta thân thể suy nhược, không giống như là biết võ công, ngược lại ngươi thân thủ bất phàm, trên tay có nốt phồng dày, xác nhận là chỗ bị do nhiều năm tập võ."
Ta rút mạnh tay về, nhất thời dở khóc dở cười, đơn giản kăn ra khóc lóc om sòm ngay tại chỗ: "Ngươi bắt ta làm gì chứ, cha ta không yêu bà ngọai không thương, nam nhân ta gả cho cũng không thích ta, ngươi nếu muốn dùng ta uy hiếp Nam hạ, thật đúng là gọi lộn số bàn tính, không bằng thả ta, ta trở về ngay lập tức cho ngươi tất cả bài vị trường sinh, ngày ngày cho ngươi cho ngươi thắp hương cầu phúc."
"Ngươi đáng thương như vậy?"
"Đương nhiên!" Ta tháng một cái nhanh đứng lên, đưa tay ném tới mặt hắn: "Ngươi xem, đây mới là đáng thương, đêm tân hôn phò mã của ta chê ta, không mặt mũi nào chịu đụng ta, còn nghĩ ta cắt tay!"
Hắn đột nhiên cười một chút.
Ta nhất thời đóan không ra tâm tư của hắn, cho nên giữ im lặng tinh tế dò xét.
"Đã như vậy, ta lấy ngươi làm vợ thì tốt lắm!"
Ta trừng to mắt nhìn hắn.
"Kỳ thật trên người của ngươi cũng có chỗ nhìn được, thí dụ như nói đôi mắt này, ngược lại linh hoạt động lòng người.
Đó là tự nhiên, ta rất tự tin vỗ ngực, từ nhỏ đã đi trộm đồ, con mắt khẳng định so với người khác linh hoạt hơn chút ít, nếu không sẽ bị bắt đánh gẫy chân.
Ai nha, ta nghĩ gì thế!
"Ngươi nói ngươi muốn kết hôn với ta? Vì sao?"
"Nói thật hay là nói xạo?"
Ta không có lên tiếng, hắn nhịn không được cười lên, sau một lát tiếp tục nói: "Lời nói dối là ta thích ngươi, nói thật là trong người ta trúng kịch độc chết người."
Ta:...
Giả như vậy đủ rồi, thật sự đáng sợ.
Ta đường đường là Nam Hạ công chúa, sao có thể bị người cho vào chuồng heo mà nuôi.
Chăn heo là vì ăn thịt, nuôi ta là vì uống máu.
Ta lần nữa liều chết không theo.
8.
Trận chiến này xảy ra không sao giải thích được....
Chấm dứt được càng kỳ lạ cổ quái hiếm có. .
Tây Tề cùng Nam Hạ hòa thân. . . .
Thất hoàng tử Tây Tề thành thân Thịnh An công chúa của Nam Hạ làm thê tử, mà Nam Hạ Mạc vương gia sẽ thành thân với cửu hoàng nữ Tây Kỳ .
Ta có một chút buồn bực, Nam Hạ khi nào xuất hiện một Thịnh An công chúa? .
Ta sờ lên cằm đau khổ suy tư, Huyết Tu La không thể đợi nữa, lấy tay gõ nhẹ trán ta: "Ngươi đang suy nghĩ gì?"
"Thịnh An công chúa? Ngươi xác định ngươi không có nghe sai?" .
Hắn sắc mặt âm trầm gật đầu. .
Ta trầm mặc, lúc này, ta tất nhiên sẽ không ngu ngốc đến mức hỏi Thịnh An công chúa thần thánh phương nào. .
"Ngươi sắc mặt không tốt!" Ta nói sang chuyện khác, ra vẻ quan tâm hỏi. .
"Đương nhiên!" .
"Vì sao?" .
"Bởi vì ta là thất hoàng tử!" Hắn hung dữ nói. .
Thiên thượng công chúa muốn thành thân, làm các bá tánh chán ghét như vậy? Ta có thể giải thích được vì sao Vương Thần An chán ghét ta như vậy, đặc biệt trong tình huống hắn đã có ý trung nhân
Ta cũng không có sở thích chia rẻ uyên ương, nếu hắn nói với ta đàng hoàng, ta nhất định sẽ mắt nhắm mắt mở thành toàn cho bọn họ, đáng tiếc hắn mặc kệ sống chết của ta, lần này trở về, ta nhất định phải thực hiện kế sách chia rẽ bọn họ. .
"Chiến sự đã ngừng, ngươi có thể trở về rồi!" .
Ban đầu, ta vẫn còn đang suy tư sau khi trở về sẽ trả thù, chính là giờ phút này hắn nói ra, ta lại có chút do dự.
"Như thế nào, không nỡ xa ta?" Hắn giảo hoạt cười, đột nhiên đến gần đứng trước ta, "Nếu Bảo Châu công chúa hâm mộ ta, ta chắc chắn sẽ bẩm báo phụ hoàng, để người thành toàn cho chúng ta." .
Mắt ta trắng dã không còn chút máu, "Trở về cũng nhàm chán, không có ai quan tâm đến sống chết của ta!"
"Ồ?" Hắn có chút nhíu mày, "Tuy nói là hòa thân, nhưng Hoàng đế Nam Hạ thực đã dâng một thành trì cho Tây Tề. Nghe nói là vì an nguy của Bảo Châu công chúa. . ." .
Ta ngây người. .
"Còn cảm thấy phụ hoàng ngươi không thương ngươi?" .
Ta vò tay áo, "Nhưng ta không muốn trở về, gặp Vương Thần An ta liền buồn nôn, cái tên vong ân phụ nghĩa kia thật sự nham hiểm!"
Huyết Tu La mỉm cười, "Ngươi nói xem?" .
Ta giận quá đập bàn!"Lần trước khói độc tín hiệu, cũng không ai nói cho ta biết, hại ta bị bắt giữ, hắn không yêu ta thì thôi, còn không quan tâm sống chết của ta! Uổng cho ta lúc đầu còn cứu hắn, quả thực là lòng lang dạ sói!".
"Công chúa đã cứu phò mã?" .
" Trước khi ta chưa tiến cung, Vương Thần An bị một đám người xấu bắt lấy bỏ bao vác mang đi, sư phụ ta cho rằng bên trong là bảo bối gì liền đem bao to kia trộm về, kết quả là phát hiện bên trong là một nam hài bị trúng độc!" Ta dừng một chút rồi tiếp tục nói, "Đây chính là thiên hạ kỳ độc, nếu không phải ta cứu hắn, hắn đã sớm đi gặp quỷ rồi, làm sao có thể sống được cho tới hôm nay! Đêm động phòng hoa chúc, ta cởi quần áo của hắn, chứng kiến trên ngực hắn vẫn còn vết sẹo xưa, nhớ đến hai đường lông mày rậm kia, liền nhận ra hắn. . ." .
Ta lời còn chưa dứt, đột nhiên muốn cắn đầu lưỡi. .
Ta vừa vừa nói gì đó? Đêm động phòng hoa chúc, ta cởi quần áo hắn? Làm sao có thể? .
Bên cạnh Huyết Tu La tức giận đến xanh mặt, "Ngươi không phải nói hắn chê ngươi xấu xí, không chạm vào ngươi sao?" .
Ta ha ha cười, "Lời nói của đệ tử ưu tú nhất của Thiên Diện thần thủ mà ngươi cũng tin!" Ta đem gương mặt bước đến trước mặt hắn, "Ngươi xem ta có điểm nào là xấu xí?" Ta hướng hắn nháy mắt mấy cái, đến khi mi mắt ta gần như chạm vào mặt hắn. .
Huyết Tu La có chút bối rối quay mặt qua chỗ khác, ta lần nữa cười to ra tiếng, "Thẹn thùng a, ta liền nói ta hoa nhường nguyệt thẹn!"
Hắn rít lên từng chữ, "Ta muốn đánh ngươi!" .
Lúc này Nam Hạ cùng Tây Tề đã hòa thân, ta chính là Nam Hạ công chúa, tự nhiên là khách quý của Tây Tề, hắn nhất định không dám làm gì ta, ta mới dám kiêu ngạo như thế này đây! Sư phụ giáo dục ta co được dãn được, thời điểm nên duỗi, thì phải duỗi! .
Thật sự tên huyết Tu La này không phải đèn đã cạn dầu! Hắn đưa quyền trên xuống, ta võ nghệ xuất chúng như thế, há có thể bị hắn một quyền đánh trúng, ta thong dong dịch chuyển một bước về phía sau, bất quá có vẻ như gió từ quyền của hắn ập đến làm lông mi của ta nhẹ run lên.
"Dừng tay!" .
Một cây đại đao như sấm gầm vung tới, trực tiếp làm ta cùng Huyết Tu La trong lúc đó lùi về, kéo theo tiếng xé gió khốc liệt, bùm hạ xuống, vách tường nứt đôi. .
Ta nuốt nuốt nước miếng: "Cây đao to quá!" .
Huyết Tu La: . . . .
9.
Không nghĩ tới, người đến lại là Vương Thần An. .
Ta hướng huyết Tu La chớp mắt vài cái, "Ngươi nói hắn vừa rồi có phải là muốn ngộ sát ta không?" .
Huyết Tu La gật gật đầu, "Rất có thể!" .
Ta lập tức giận sôi máu, "Vương Thần An!" .
Ta một bên rống, một bên xoay người cho hắn một cú đá xoay. Nhưng hắn không có trốn, càng không cử động. Ta đau chân nói không ra lời, nhưng mặt không thể không nhăn nhó căm tức nhìn hắn. .
Nét mặt của hắn rất kỳ quái, ánh nhìn một mực dính vào trên người ta. Ta không thể thua khí thế, cho nên trừng to mắt nhìn thẳng hắn.
Sau một lát, Huyết Tu La ho khan hai tiếng. .
Vương Thần An lúc này mới hoàn hồn, hướng huyết Tu La đơn giản hành lễ, "Thất hoàng tử điện hạ."
"Tới đón Bảo Châu công chúa? Trong phủ đêm nay đãi tiệc, nhất định phải khoản đãi công chúa và phò mã gia thật tốt!" .
Ta đang muốn gật đầu, lại thấy Vương Thần An mí mắt trầm tĩnh, nắm chặt tay của ta kéo ra bên ngoài."Không cần, miễn cho đêm dài lắm mộng!"
"Bảo Châu công chúa, sau này lúc ta cần ngươi, tự nhiên sẽ đến Nam Hạ tìm ngươi!"
Ta biết hắn nói đến chuyện gì, lập tức quay đầu trả lời hắn, "Tốt nhất tại ta tới Quỳ Thuỷ mấy ngày nay." .
Nghĩ muốn bao nhiêu máu sẽ có bấy nhiêu máu a. . . .
Huyết Tu La vẻ mặt đang vui vẻ, lúc này đột nhiên cứng đờ, toàn thân toát ra khí tức khắc nghiệt. .
Vốn là Vương Thần An nắm tay ta, hiện tại đến lượt ta lôi kéo hắn, ta thúc giục: "Đi mau, đi mau!" .
Hắn vốn mặt đang nhăn nhó, nghe được ta nói, ngược lại cười một chút, sắc mặt cũng nhu hòa hơn. .
10.
Ta cho rằng đội ngũ hộ tống công chúa rất đông. .
Kết quả là Vương Thần An một người, một ngựa. .
Tuy Nam Hạ cùng Tây Tề là nước láng giềng, cách nhau rất gần, nhưng cũng không nên kinh khủng như vậy, chỉ dùng một con ngựa a.
"Vì sao lại như vậy?" .
Vương Thần An lên ngựa, sau đó hắn bế ta lên ngựa. .
"Theo ý của hoàng thượng." .
Ta: . . . .
Ta chợt nhớ tới một sự kiện, "Thịnh An công chúa là ai?" .
Vương Thần An thân thể cứng đờ: "Cố Tích Nhiên." .
Nghe hắn trong miệng thốt ra ba chữ kia, ta lập tức sởn tóc gáy, hắn có thể hay không bởi vậy mà ghi hận trong lòng, sát hại ta tại nơi hoang vu đồng vắng này?
Phụ hoàng à phụ hoàng, ngài nếu thật sự yêu ta, lại vì sao phải phái Vương Thần An một mình tới đón ta?
Ngài rốt cuộc là yêu ta bao nhiêu a! .
Ta chậm rãi quay đầu đi, "Ta biết rõ ý trung nhân của ngươi Cố Tích Nhiên, bất quá việc này cùng ta không quan hệ, ngươi đừng vội giận lây sang ta! Nếu là ngươi muốn giết hại ta, tất nhiên sẽ bị thiên lôi đánh trúng!" .
Hắn nắm chặt dây cương tay xiết chặt, "Vì sao?" .
Ta lớn tiếng nói: "Ta là Nam Hạ công chúa! Ngươi là phò mã của ta!" .
Hắn không cho là đúng hừ một tiếng, "Thì sao!"
Ta quyết định dùng tình làm người động lòng, dùng lý để phục người. .
"Ta từng cứu tính mạng của ngươi, ta không yêu cầu ngươi hồi báo, chỉ cần ngươi có thể đưa ta an toàn về Nam Hạ thôi!" .
Hắn không nói chuyện, ta than thở nói: "Nếu không phải ta cứu ngươi, ngươi nào còn mạng để trưởng thành như vậy nào còn mạng để yêu mến Cố Tích Nhiên! Không cầu thiên trường địa cửu, nhưng cầu đã từng có được. . ." .
Hắn ngăn chặn môi của ta, dùng môi hắn làm binh khí. .
Ta hoàn toàn ngốc trệ! .
11.
"Cố Tích Nhiên xác thực hâm mộ ta, chỉ là lòng ta sớm đã có người khác! Tại mười năm trước." .
Ta thở dốc một hơi, sau đó phun phun nước bọt. Ta nhịn không được giễu cợt hắn, "Mười năm trước, ngươi lông tóc còn chưa đủ dài?"
"Đó là tiểu cô nương, nàng đã cứu ta. Khi đó đầu óc ta mơ hồ, chỉ nhớ rõ nàng có một đôi mắt to long lanh linh hoạt." Hắn lâm vào trầm tư, ta thì bắt đầu ù tai. .
"Cố Tích Nhiên theo quân ngũ là một chuyện ngoài ý muốn. Công chúa ngươi. . ." Hắn có chút xấu hổ nói, "Nổi danh ở bên ngoài, cho nên ta mới. . ."
Vương Thần An nói chuyện ấp a ấp úng, làm ta phi thường mất kiên nhẫn. Ta nhéo cằm của hắn một cái, đem mặt của hắn quay lại, "Nói, ta thật sự nổi danh ở bên ngoài rồi? Ha ha ha. . ." .
Ta một mực vì chính mình chưa danh chấn giang hồ mà canh cánh trong lòng, lại không nghĩ tới bị nhốt tại trong thâm cung, lại cũng có thể nổi danh ra bên ngoài, cái này chẳng phải ta so với sư phụ ta càng thêm lợi hại? .
"Nổi danh về cái gì?" .
Vương Thần An bị ta cuốn lấy nhịn không được, rốt cục cắn răng phun ra ba chữ, "Thực, tính, tình!". ( hình như sự thật, giới tính, tình yêu )
Hứ. . . .
Phá hoại thanh danh ta thì có! .
Vương Thần An yên lặng quay đầu đi. .
Hồi lâu sau, hắn ở sau lưng ta hít sâu vài hơi. .
Ta cảm thấy được lưng có chút lạnh lạnh, xoay người lại trừng hắn, "Lại muốn làm gì!" .
"Bảo Châu, thực xin lỗi." .
Ta phất phất tay, "Ta tể tướng trong bụng có thể xanh thuyền*!" Hết thảy trả thù, cần phải chờ ta an toàn trở lại Nam Hạ rồi nói sau.
(* tể tướng trong bụng có thể xanh (chống) thuyền : ý nói bỏ qua,tha thứ, ko chấp nhất! >"< danh ngôn a danh ngôn)
Ta đang muốn quay lại đi, đột nhiên vai bị hắn bóp chặt. .
"Bảo Châu, ta yêu ngươi!" .
Ta lại sửng sốt một chút, hắn ánh mắt sáng quắc nhìn ta. Ta né tránh ánh mắt của hắn, "Ngươi cũng không lo ta chết sống thế nào, ám hiệu đó nói cho Cố Tích Nhiên cũng không nói cho ta." .
"Cố Tích Nhiên Cố nữ tướng quân. Nàng biết rõ những điều này chẳng có gì lạ, lúc ấy tình thế bức bách mới sử dụng khói độc, trước đó cũng không nghĩ tới sử dụng những thứ này, hơn nữa ta cũng có giải dược." .
Như vậy cũng cho là hắn đã qua ải đi, bất quá ta như cũ lắc đầu. .
"Ta không thích ngươi, sư phụ nói nam nhi phải dũng mãnh, nữ tử mới có thể hạnh phúc, ngươi ngay cả thời gian nửa nén nhang liền chịu không được, ta cũng không muốn cô quả cả đời!" .
Vương Thần An sắc mặt tái nhợt. .
Tay của hắn gân xanh đều nổi lên, ta có chút sợ hãi, sư phụ nói nam tử kiêng kỵ nhất là người khác nói chính mình phương diện kia năng lực không được, xem ra lời nói không ngoa...
Ta trong lòng có chút run sợ muốn xoay người sang chỗ khác, bỗng dưng Vương Thần An đột nhiên quát ta: "Bảo Châu! Đêm tân hôn điểm chính là nến đỏ, không phải nhang!" .
Ta dụ hoặc hướng hắn nháy mắt mấy cái, mặc dù không biết hắn nói dối là vì sao, nhưng ta có lý do không đồng ý thứ ba
"Ngươi không quan tâm ý nguyện của ta, cưỡng chế cùng ta làm chuyện đó, chỉ dựa vào điều này, ta cũng sẽ không thích ngươi." .
Sư phụ nói qua, việc này phải cần là ngươi tình ta nguyện, lúc ấy ta cũng không tình nguyện, hắn đối đãi với ta như thế chính là không tôn trọng ta.
Vương Thần An cúi đầu thật sâu, bờ vai của hắn lại run run.
Lòng ta run lên một cái, mặc dù hiện tại ngươi hối hận, đáng tiếc lòng ta cứng như đá, tuyệt đối sẽ không vì vậy mà suy chuyển.
Bất quá không biết vì sao, tảng đá kia hiện tại có chút hở. Ta do dự một chút, tay đấm nhẹ lên vai Vương Thần An, "Ngươi không sao chứ!" .
Hắn đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt nhuộm sắc đỏ, trông như một con sói hung ác. .
"Ngươi đừng xằng bậy, ta võ nghệ xuất chúng. . ." .
Hắn nắm cổ tay của ta, tựa như nhè nhẹ nắm, nhưng làm ta không thể động đậy. .
"Ngươi không phải võ nghệ xuất chúng, ngươi là sức lực lớn vô cùng. Đặc biệt trong chuyện kia." Vương Thần An vẻ mặt trầm trọng nói.
"Ngươi nói ta nghe xem?" .
"Ngày đó ta và ngươi thành thân ta cố gắng áp chế, lại bị ngươi ép buộc quăng lên giường. . ." Hắn nói thật nhanh lại chậm chạp nghiến răng nghiến lợi, biểu tình thập phần cổ quái. .
"Làm càn, chớ có nói bậy ta là trong sạch, ta thuở nhỏ ăn tị độc đan, sớm đã bách độc bất xâm! Huống chi sư phụ từ nhỏ giáo dục ta phải rụt rè hữu lễ, ta sao lại, làm sao có thể làm ra loại hành vi phóng đãng này!" .
Vương Thần An không nói chuyện, giục xuống Hãn Huyết Bảo Mã phát ra một tiếng thét. .
Tuy nhiên ta có chút chột dạ, lúc này lại tuyệt đối không thể lùi bước. .
"Tị độc đan chính là Quỷ y mạc tiêu dao điều chế, cái kia." .
"Ngươi lại nói lung tung, tị độc đan sư phụ ta đưa cho ta. . ."
Vương Thần An cắt đứt lời của ta, "Sư phụ ngươi là Quỷ y mạc tiêu dao."
"Nói nhảm, sư phụ ta là Thiên diện thần thủ!" .
"Bảo Châu. . ." Hắn thở dài, "Ngươi nói cái gì chính là cái đó, cái gì đều nghe ngươi, được không?"
Ta: . . . .
12.
Phụ hoàng triệu ta tiến cung. .
Thời điểm ta đến phụ hoàng cùng một trung niên nam tử đang đánh cờ.
"Chiếu tướng!" Người ngồi đối diện với trung niên nam tử kia mặt mày đang hớn hở, "Ta thắng!" .
Ta thấy phụ hoàng vẻ mặt sầu khổ, xông đi lên quật ngã bàn cờ."Ai nha, không cẩn thận đụng phải, không tính không tính!"
Phụ hoàng vẻ mặt xấu hổ, hướng về phía trung niên nam tử kia sợ bị chế giễu cười khan hai tiếng.
Trung niên nam tử ngược lại rất độ lượng, "Vị này chính là Bảo Châu công chúa? Quả thật là tính tình hòa nhã."
Phụ hoàng lắc đầu, "Quản giáo vô phương a quản giáo vô phương. Ngược lại Tây Tề các vị hoàng tử hoàng văn võ song toàn, đặc biệt thất hoàng tử trong loạn quân còn có thể thoát thân còn cứu được Bảo Châu, có thể nói là hữu dũng hữu mưu!"
"Vị phò mã gia kia cũng sử dụng diệu kế, chính là kém một bước!" Trung niên nam tử ha ha cười, thuận tay vuốt râu.
"Không nói những thứ này, ta nguyện ý chịu thua!" .
"Bảo Châu. Bảo Châu!" .
"A!" Ta lấy lại tinh thần, phụ hoàng vẻ mặt vẻ giận dữ nhìn ta, "Ngây ngốc cái gì?"
Bị y người như vậy, ta cũng đã quên chính đang suy nghĩ gì, chỉ kính cẩn đáp: "Phụ hoàng, Bảo Châu vừa hồi tưởng lại bàn cờ."
Phụ hoàng không có hỏi tiếp ta vì sao ngẩn người, ngược lại hỏi, "Ngươi cùng phò mã hiện tại ở chung như thế nào?" .
Ta ha ha cười, "Cầm sắt hoà minh, tương kính như tân."
12.
Dẹp cầm sắt cùng minh, tương kính như tân của hắn đi!
Trở lại phủ công chúa, ta tìm được Vương Thần An, đầu tiên là đạp hai chân của hắn, sau đó đánh hắn một quyền. .
"Ngươi còn nói khói độc tình thế không nguy hiểm, rõ ràng là ngươi sớm tính toán tốt!" .
Hắn rốt cục vẻ mặt chán nản gục đầu xuống. .
"Là ta nói cho hắn biết, ngươi sẽ không trúng độc, cho nên hắn mới không chỗ cố kỵ." Bên cạnh một thanh âm vang lên.
Ta lập tức bất mãn, "Ngươi là hậu duệ."
"Phấn Nộn Thanh Thông."
"A!" Ta run rẩy quay đầu, tay cầm một cây quạt lông, đầu đội khăn chính xác là sư phụ thất lạc nhiều năm của ta!
"Sư phụ!" Ta nhào tới, lúc đến gần chân đạp một đạp. Hắn không tránh không né, bắt lấy chân của ta liền quăng ta một cái qua vai, ta khóc không ra nước mắt, như thế nào mỗi lần đều là kết cục như vậy. .
Song lần này, ta cũng không bị ném xuống mặt đất, Vương Thần An tiếp được ta, ta nhào tới trong lòng ngực của hắn. .
"Nha đầu, sống tốt không?" .
Ta ngáp một cái, liếc nhìn Vương Thần An, "Cũng tạm a!" .
Vương Thần An mặt không biến sắc, hắn hướng sư phụ ta hành lễ, sau đó ôm ta mang đi. .
Hắn đem ta ném đến trên giường, sau đó quay đầu đi tới bên cạnh bàn.
"Vương Thần An ngươi làm gì?" .
Hắn lạnh lùng trả lời: "Đốt nhang." .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro