Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chán ghét cậu yêu thích mình

Tác giả: Tát Không Không.

Convert: Hướng Dương Xanh.

Chuyển ngữ: Thủy Nguyệt Vân.

Thể loại: Đoản văn, hiện đại, thanh xuân trường học, HE.

Nguồn: https://0nguyetvancac0.wordpress.com/

Phần 1

Nếu như, có người chính tai nghe thấy bạn trai cô ấy tỏ tình với một cô gái khác.

Nếu như, cô gái được tỏ tình kia mới đây thôi vẫn là bạn tốt của cô ấy.

Nếu như, lúc này người đứng bên cạnh cô ấy lại còn là đối thủ một mất một còn.

Bạn sẽ nói, cô ấy có phải là quá bi thảm rồi không?

Nhưng thật không may, tôi chính là cô ấy.

Tôi bi thảm nhìn mặt đất, chờ Phác Trực cười nhạo.

Tất cả những việc này là xảy ra như thế nào vậy, tôi rơi vào hồi ức, trốn tránh thời khắc xấu hổ này.

"Tiểu Á! Hai đại soái ca Hàn Khê Tuyền và Phác Trực thế mà lại cùng lớp với chúng ta! Lời rồi! Lời rồi! Không uổng công mình buộc tóc vào cột nhà, đâm mũi dùi vào đùi, trăm đắng ngàn cay để thi vào đây!" Hai mắt của Vi Ni mê trai tỏa sáng, hai tay bóp lấy cổ tôi, lắc trái ba vòng lắc phải ba vòng.

"Khụ khụ khụ...... Cưng ơi, cậu chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, bọn mình tự thẹn không bằng, tuyệt đối sẽ không tạo thành uy hiếp với cậu, cho nên...... xin tha cho mình một mạng đi, buông cổ mình ra!" Rất nhanh giãy khỏi ma chưởng của cô ấy, tôi lấy ra một cái gương soi, mười dấu ngón tay màu đỏ sậm bỗng chốc hiện lên trên cái cổ trắng nõn thon dài của tôi. Lẽ nào đây là Cửu Âm Bạch Cốt Trảo trong truyền thuyết. Từ độ nghiêm trọng vết thương của tôi mà đoán, chắc cô ấy đã luyện đến tầng thứ chín rồi, nguy hiểm thật! Bây giờ cô ấy ở vào tình trạng mắc chứng cuồng loạn, lúc nào cũng có thể bộc phát. Hai tay tôi thòng xuống trước ngực, kiễng mũi chân, từ từ di chuyển về hướng cách xa cô ấy.

"Tiểu Á, xin lỗi, xin lỗi, nghĩ tới ba năm tới có thể cùng lớp với bọn họ, mình liền kích động đến không kềm chế được, cậu phải tha lỗi cho mình...... A, cậu nhìn kìa! Cái người cao cao khốc khốc oai oai kia chính là Phác Trực, đẹp trai quá đi!". Đáng thương cho tôi di chuyển không được một mét, đã bị cặp ma chưởng kia bắt lại. Ông trời ơi, a, lần này mắt Vi Ni lại bắn ra ánh sáng xanh thẫm, "Tiêu rồi!" Tôi kêu thầm một tiếng.

Quả nhiên, ma chưởng lại đang tàn sát bừa bãi trên cổ tôi, ông trời ơi, mắt ông tăng độ cận thị rồi sao a, ông muốn ghen cũng phải ghen với hồng nhan chứ, ông ghen với con làm gì!

"Nghe nói Hàn Khê Tuyền rất ôn hòa lịch sự, hình tượng khác hẳn với cậu ta, a, phiền quá đi, vì sao một lần lại cho mình đến hai người, rốt cuộc mình phải chọn ai đây! Ông trời ơi, có phải não ông bị chấn động hay không a." Chủ nhân của ma chưởng đã quên hết tất cả, đắm chìm trong thế giới của mình, hoàn toàn không để ý miệng tôi đã sùi bọt mép, gần kề cận với cái chết mất rồi.

Thế giới trước mắt tôi từ từ không rõ ràng, bỗng một bóng người xuất hiện trước mắt tôi, cùng tươi cười rộn ràng nở trên khuôn mặt anh tuấn của người đó, làm cho người ta như được tắm gió xuân. Thiên sứ?! Chẳng lẽ tôi đã lên Thiên đường rồi.

"Cô bé đáng yêu như thế cậu cũng nỡ giết à." Thiên sứ bảo vệ chính nghĩa.

Cái cổ trắng nõn của tôi đột nhiên được buông lỏng, không khí đã lâu không gặp dũng mãnh tràn vào cơ thể tôi, tôi được cứu rồi! Thiên sứ thiên sứ, tôi yêu anh, hãy để tôi lấy thân báo đáp đi.

"Hàn Khê Tuyền! Cậu... Cậu là Hàn Khê Tuyền!" Ma chưởng chỉ về phía thiên sứ. Cậu ta nhìn chúng tôi mỉm cười lần nữa rồi xoay người bỏ đi, để lại một trận gió xuân cùng hai nữ sinh mê trai.

Sau khi giáo viên chủ nhiệm công bố danh sách chỗ ngồi, hai kẻ mê trai đã bị gió xuân thổi bay giờ lại được hồi sinh. Không thể trách chúng tôi, thật sự là ông trời sau khi bị chúng tôi mắng đã cố gắng sửa lại sai lầm trước đó mà đưa hai phần đại lễ đến — Vi Ni ngồi ở bên trái phía trước tôi — đương nhiên, nếu ngồi cùng bàn với một nữ ma đầu bóp chết người không chớp mắt cũng chả có gì là vui mừng, quan trọng là, Hàn Khê Tuyền ngồi bên cạnh cô ấy, còn tôi cùng Phác Trực trở thành bạn cùng bàn. Hai đại soái ca bị chúng ta vơ vét phân chia đều, nữ sinh cả lớp chỉ trong một đêm toàn bộ đều bị bệnh đau mắt.

Không được hoàn mỹ chính là Hàn Khê Tuyền không ngồi bên cạnh tôi, bất quá mỗi ngày cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại gặp cũng là không tồi a.

Khẩn trương ngồi vào ngai vàng, vừa vào năm học, hẳn trước tiên nên tạo mối quan hệ tốt với bạn cùng bàn a. Chỉ là, nhìn bộ dáng cậu ta không thích nói cười làm tôi sợ sợ, bỏ đi, vẫn là nên tạo mối quan hệ tốt với thiên sứ vậy.

Tôi, Vi Ni rất nhanh đã cùng bắt chuyện với Hàn Khê Tuyền. Ba người trò chuyện với nhau rất vui, các bạn nữ à, nghĩ thử xem, đối diện với vẻ mặt tươi cười giống như thiên sứ, nhất định các bạn sẽ không tự giác mà mỉm cười đúng không, nhưng tôi lại có tính rụt rè, nhìn Vi Ni xem, khóe miệng đều nứt ra đến huyệt Thái Dương rồi kìa.

Lúc này, Phác Trực đột nhiên đứng dậy, cái bàn phát ra tiếng ma sát chói tai. Sau đó cậu ta khẽ quét mắt liếc chúng tôi một cái, rời khỏi phòng học.

Là ảo giác của tôi chăng, sao giống như nghe thấy cậu ta "hừ" một tiếng vậy. Không thể nào, tôi cũng không đắc tội gì với cậu ta, nhất định là ảo giác. Sự thật chứng minh, đó không phải là ảo giác, tôi có lẽ, hình như, giống như thật sự đắc tội với cậu ta, bởi vì trong những ngày sau đó, cậu ta luôn đối nghịch với tôi.

Lúc mới bắt đầu, cậu ta chỉ là vào khi ba chúng tôi đang trò chuyện lại bỗng nhiên tức giận liếc mắt nhìn tôi một cái, tôi ù ù cạc cạc. Bất quá, bỏ đi, soái ca gai góc, không để ý tới cậu ta là được rồi, ít nhất cũng chứng tỏ tôi còn chưa xấu xí đến mức không thể nhìn.

Sau đó, cậu ta gia nhập vào tiết mục trò chuyện của chúng tôi, bắt đầu dùng ngôn ngữ tiến hành vô tình công kích tôi. Cậu ta luôn có thể nhắm vào thời cơ, tại lúc tôi vui vẻ nhất mà bắn lén tôi, làm tôi tức giận đến miệng phun máu tươi, hại công lực của tôi tổn thất nặng nề, bất quá, bỏ đi, soái ca gai góc, không để ý tới cậu ta là được rồi, dù sao máu của tôi cũng nhiều, phun không hết được.

Đã thế...... đã thế cậu ta còn đặt con rắn giả vào trong ngăn bàn của tôi, làm tôi sợ tới mức gào khóc.

Đã thế cậu ta còn cố ý trong kỳ thi số học chặn Hàn Khê Tuyền cho tôi đáp án chính xác, hại tôi lại bị trượt lần nữa.

Đã thế vào giờ sinh vật học giải phẫu ếch cậu ta còn ép người nhìn thấy máu đã ngất như tôi ra tay, hại tôi nằm thẳng ở phòng y tế một tiết học.

Tất cả những việc ở trên tôi đều nhẫn nại, bỏ đi, ông trời muốn giao trọng trách cho người làm việc lớn, trước tiên cần phải khổ cực gân cốt của họ, đói khát cơ thể của họ, cơ cực bản thân của họ. Cậu ta là ông trời dùng để khảo nghiệm tôi.

Ánh mặt trời ấm áp, không khí trong lành, trong mắt tràn đầy màu xanh biếc, thật sự là nhân gian tiên cảnh —– nếu như không có Phác Trực.

Vì sao cậu ta lại đến? Tôi khóc không ra nước mắt.

Lập tức đã phải khảo rồi sao, lại thêm gần đây không khí giữa Vi Ni và Hàn Khê Tuyền là lạ, giống như cãi nhau, cho nên tôi gọi bọn họ đến vùng ngoại ô cưỡi xe đạp, hi vọng bọn họ có thể hòa giải. Nhưng lúc tôi cùng Vi Ni đến, lại nhìn thấy Phác Trực đứng bên cạnh Hàn Khê Tuyền, ông trời thật sự muốn diệt tôi mà!

"Sao vậy, không thích tôi tới à." Cậu ta nhướng mày lên, đen mặt hỏi tôi.

"Không... Không có." Trời xanh ơi, tha thứ cho sự không thành thật của con.

Tôi ngồi lên xe đạp, muốn rời xa ác ma này. Nhưng mà, cậu ta lại giống như cái bóng mà đi theo tôi, tôi nhanh cậu ta cũng nhanh, tôi chậm cậu ta cũng chậm.

"Phác Trực..... Cậu... Không cần chờ tôi, tôi cưỡi rất chậm, cậu đi một mình đi." Tôi thật cẩn thận, sợ chọc giận cậu ta, nếu không ngọn lửa của Luyện Ngục sẽ đốt cháy tôi sạch sẽ mất.

"Đừng tự tin nữa, ai đi theo cậu chứ, con đường này là của nhà cậu sao, cậu quản lý tôi làm gì."

Quả nhiên vẫn đã chọc tới cậu ta, Tôn tiền bối có nói, ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách. Tôi nhanh chóng cưỡi xe đạp, phóng như bay.

Cậu ta sửng sốt một chút, ngay sau đó liền đuổi theo, chúng tôi cứ như vậy mà trình diễn tiết mục tốc độ sinh tử trên bãi cỏ. Gió gào thét mà qua bên tai tôi, cảnh vật hai bên cũng lùi thần tốc về phía sau, Vi Ni cùng Hàn Khê Tuyền cũng bị chúng tôi bỏ xa.

Lúc tôi vì lý do hết sức chống đỡ mà dừng lại, tôi mới phát hiện ra chúng tôi thế mà đã tiến vào trong rừng cây.

"Mệt rồi sao? Không chạy nữa à?" Cậu ta đem xe đứng ở phía trước tôi, trên mặt lộ ra một mảng đắc ý, không có thiên lý, tôi mệt đến thở không ra hơi, vậy mà cậu ta lại giống như một người không sao cả.

"Ôi chao, sao cậu cũng ở đây vậy, thật trùng hợp!" Giả ngu chính là sở trường của tôi, tuyệt đối không thể thừa nhận tôi đang trốn cậu ta.

Khóe miệng cậu ta run rẩy, cho tôi một cái cốc tàn bạo. "Trùng hợp cái đầu cậu, còn dám vờ vịt với tôi, sau này còn dám chạy không!"

"Không dám, không dám!" Tôi van cậu, cậu nâng tay cao như vậy, tôi cũng không dám lấy thân phạm hiểm.

Lúc này, rừng cây phía trước có một hồi tiếng động, rồi chui ra ba tên đầu trâu mặt ngựa, xem ra không phải người lương thiện gì.

"Tên nhóc này thật đúng là hung dữ, cô bé kia đáng yêu như vậy mày cũng nỡ đánh sao. Em gái, đừng để ý đến nó, sang bên này với anh đi." Con gián Giáp nói.

"Mày không biết gì cả, bây giờ mấy cặp tình nhân đều thịnh hành đánh là thương, mắng là yêu a!" Con gián Ất nói.

"Đừng dài dòng nữa, hai đứa tụi bay, đưa hết tiền ra đây." Con gián Bính nói.

Từ trong lời nói mỗi người một câu của ba con gián đáng ghét kia, tôi đã hiểu ra, chúng tôi gặp phải cướp rồi! Làm sao bây giờ, trên người tôi không mang theo bao nhiêu tiền, bọn họ có thể trong cơn tức giận mà giết tôi hay không! Không muốn, tôi mới không muốn chết cùng một chỗ với tên ác ma Phác Trực này, bằng không người khác còn tưởng rằng chúng tôi tự tử nữa!

"Hai đứa tụi bay có nghe thấy không! Đừng ép chúng tao ra tay." Con gián Giáp gào lên, đồng thời rút từ trong túi quần ra một bả đao nhọn sáng loáng!

Phác Trực một tay kéo tôi ra phía sau. Đứng ở sau lưng cậu ta, tôi mới đột nhiên phát hiện ra, bộ dạng cậu ấy rất cao.

"Muốn tiền, cũng phải xem các người có bản lĩnh hay không!" Phác Trực vẫn lộ ra bộ dáng oai phong như thường ngày.

"Nhãi ranh, cũng to mồm lắm, nói cho mày biết, tao đây tam đẳng Taekwondo, đai đen Judo......"

Không đợi con gián Giáp nói xong, Phác Trực đã nâng chân dài lên đá hắn ngã lăn trên mặt đất. Tiếp đó, nhảy lên không đá 3 cái liên tiếp, rồi lại nhảy lên không về phía trước đá 4 cái xuống phía dưới, hai con gián còn lại cũng làm một cú tiếp xúc thân mật với mặt đất.

Tôi trợn mắt há mồm.

Trong ánh chiều tà, sườn mặt của cậu ấy có vẻ mê người dị thường, dưới sự khúc xạ của ánh sáng, giống như được mạ lên một màu vàng kim nhu hòa. Đây, đây quả thật là Phác Trực thường ngày luôn đánh tôi mắng tôi hành hạ tôi □ tôi, không xem tôi là con gái sao?

Cậu ta quay đầu, từ từ đi về phía tôi, thảm rồi thảm rồi! Sau khi anh hùng cứu mỹ nhân nhất định sẽ yêu cầu một cái hôn, cho, hay là không cho đây. Thấy cậu ta tiếp tục tới gần, tôi nhắm mắt lại, chu môi lên, bỏ đi, dù sao cũng bị bắt nạt quen rồi, vả lại, khối đậu hũ tôi đây cũng sắp hết hạn, không bằng cho cậu ta ăn tươi luôn đi.

Cậu ta đưa tay nâng cằm tôi lên, tôi hồi hộp đến nỗi tay không biết nên để ở chỗ nào, xung quanh đột nhiên hoàn toàn yên tĩnh, chỉ nghe thấy trái tim của tôi đang nhảy lên bình bịch bình bịch, tôi nắm chặt hai tay, chờ đợi....... Hồi lâu sau, cậu ta cũng không có động tĩnh gì, tôi nghi hoặc mở mắt ra thì thấy cậu ta đang dùng ánh mắt soi mói đánh giá khuôn mặt tôi từ trên xuống dưới, tiếp đó đột nhiên mở miệng: "Mắt của tên đó nhất định là có vấn đề, lại còn nói cậu đáng yêu, thật làm nhục hai chữ đáng yêu quá rồi."

Rốt cục tôi cũng xác định được, cậu ta đúng là tên Phác Trực thường ngày luôn đánh tôi mắng tôi hành hạ tôi □ tôi, không xem tôi là con gái kia. Mắt của con gián có vấn đề hay không thì tôi không biết, nhưng mắt tôi chắc chắn là mù, vừa rồi thế mà lại cảm thấy cậu ta mê người!?

Sau hôm đó, cậu ta vẫn lấy bắt nạt tôi làm vui như trước, không khí giữa Vi Ni và Hàn Khê Tuyền cũng vẫn tràn ngập là lạ, cái gì cũng không thay đổi.

Phần 2

Thời gian trôi qua rất nhanh, tất cả chúng tôi đều may mắn thi đậu cao trung trực thuộc trường. Mà mùa hè năm 16 tuổi của tôi cũng tràn ngập ánh mặt trời. Không chỉ bởi vì thoát khỏi ác ma đã quấy rầy tôi suốt ba năm, mà còn vì, tôi đã trở thành bạn gái của Hàn Khê Tuyền!

Tôi cũng không rõ tất cả những việc này xảy ra như thế nào, chỉ nhớ là Hàn Khê Tuyền hẹn tôi đi ra, nói cậu ấy rất thích tôi, hi vọng có thể quen với tôi, mà tôi thì đương nhiên gật đầu như đảo tỏi, lập tức đồng ý. Đây nhất định là ông trời đền bù tổn thất cho tôi sau khi tôi trải qua sự hành hạ của Phác Trực.

"Tiểu Á, ông xã cậu tìm nga." Nữ sinh trong lớp nhìn Hàn Khê Tuyền đứng ở cửa lớp, trong mắt bắn ra vô số trái tim màu hồng, để tránh cho Hàn Khê Tuyền bị ánh mắt của bọn họ ăn tươi nuốt sống, tôi vội vàng kéo cậu ấy đến sân thể dục. Lên năm nhất cao trung, tổ hợp bốn người chúng tôi liền giải tán, tôi cùng lớp với Vi Ni, còn Hàn Khê Tuyền cùng lớp với Phác Trực. Mỗi lần cậu ấy tới tìm tôi sẽ dẫn tới vô số "mắt sói".

"Tiểu Á, thực xin lỗi, hôm nay sau khi tan học mình muốn luyện bóng rổ, không thể về cùng cậu được." Cậu ấy nói xin lỗi.

"Không sao, cậu cứ đi tập đi." Tôi ra vẻ săn sóc, trên thực tế, tôi rất không quen ở một mình với cậu ấy, luôn cảm thấy là lạ, trong ba tháng này, thời khắc tôi cảm thấy hạnh phúc nhất, lại là lúc những nữ sinh khác tập trung ánh mắt ghen tị cùng hâm mộ lên trên người tôi. Lẽ nào tôi không thương cậu ấy mà chỉ là thích hư vinh thôi?

Đột nhiên, cậu ấy giống như nhìn thấy gì đó, ánh mắt sáng ngời, tiếp theo, cúi đầu xuống, đặt một cái hôn nhẹ lên mặt tôi. Sau đó vẫy vẫy tay lên, không mang đi một áng mây màu nào, chỉ để lại tôi ngây ngô.

Không thể trách tôi mê trai, từ lúc quen nhau đến nay, đây là lần đầu tiên cậu ấy hôn tôi. Có điều nhớ tới trong ba tháng chúng tôi qua lại, thái độ của cậu ấy rất kỳ lạ, ở trước mặt người ngoài thì biểu hiện rất thân mật với tôi, nhưng lúc ở riêng thì lại rất khách khí.

Vi Ni cũng rất kỳ lạ, tuy rằng vẫn giống trước đây trông thấy soái ca liền chảy nước miếng, cả ngày hi hi ha ha, nhưng tôi luôn cảm thấy giữa trán cô ấy có nỗi ưu sầu không tên.

Phác Trực càng kỳ lạ hơn, sau khi nghe nói tôi cùng Hàn Khê Tuyền quen nhau thì lần nào cũng dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn chằm chằm vào tôi, hại da đầu tôi tê dại.

Nhưng mà, kỳ lạ nhất hẳn là tôi mới đúng. Thế mà lại cố ý mang theo Hàn Khê Tuyền lúc ẩn lúc hiện ở trước mặt Phác Trực, để nhận lấy ánh mắt kỳ lạ của cậu ta. Rốt cuộc tôi đang làm gì vậy!

"Thực thân thiết a!" Người nào đó mang theo châm chọc trong lời nói.

Tôi bị dọa nhảy dựng, xoay người lại, chỉ thấy Phác Trực khoanh hai tay trước ngực, nhướng mày lên nhìn tôi.

Tiêu rồi, bị nhìn thấy rồi, mặt tôi đỏ tới mang tai, giống như con tôm luộc vậy, lúng túng nói: "Tôi..... bọn tôi...."

"Tôi..... bọn tôi..... Làm sao vậy, đầu lưỡi bị con mèo cắn rồi à, không không không, tôi thấy hẳn là bị Hàn Khê Tuyền cắn mới phải." Trong mắt cậu ta tràn ngập trêu chọc cùng trào phúng, còn có một tia lửa giận..

"Dù như vậy thì đã sao! Bọn tôi là bạn trai bạn gái, lại không cản trở ai, có cái gì không được chứ? Cậu ghen à!" Sự phẫn nộ cùng xấu hổ khi việc riêng tư bị nhìn thấy khiến dũng khí của tôi tăng rất nhiều, lần đầu tiên rống to với cậu ta.

Mắt cậu ta hơi híp lại, nét mặt vô cùng khủng bố, giống như con mèo bị giẫm lên cái đuôi vậy, thảm rồi thảm rồi, tức giận rồi, tôi chết chắc rồi!

Ai ngờ cậu ta giống như nghĩ đến cái gì đó, nhìn tôi cười cười, nói một cách thần bí: "Cậu khẳng định hai người là bạn trai bạn gái?"

"Cậu đang nói gì vậy?" Chẳng lẽ cậu ta đột nhiên bị tôi phản kích, nhất thời khó thở công tâm, tẩu hỏa nhập ma, nên nói năng lộn xộn sao?

"Cậu khẳng định là cậu ta thích cậu chứ không phải lợi dụng cậu sao?" Cậu ta tới gần tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi.

"Tôi phải vào học rồi, tạm biệt!" Hẳn là không nên gặp, tên này, lại đang chỉnh tôi, tôi mà mắc lừa mới là lạ.

Tôi còn chưa bước được nửa bước, tay đã bị cậu ta giữ chặt, không thể động đậy.

"Buổi chiều giờ tan học chờ tôi, tôi sẽ chứng minh lời của mình." Cậu ta nhìn tôi một cái thật sâu, sau đó thả tôi ra rồi đi khỏi.

Tôi xoa xoa cổ tay bị cậu ta cầm, tên khốn, sức lực mạnh như vậy, cũng không thương hương tiếc ngọc chút nào. Tôi chờ cậu, 20 năm nữa hãy nói đi!

Lời nói hùng hồn là vậy, nhưng giờ tan học tôi vẫn bị cậu ta bắt được, kéo tới sân bóng rổ.

Kỳ quái, không phải Hàn Khê Tuyền nói hôm nay đội bóng rổ luyện cầu à, sao không có một người vậy. Đang lúc tôi buồn bực thì có hai người đi đến, tôi còn chưa kịp phản ứng đã bị Phác Trực kéo đến một góc.

Tôi trừng mắt liếc cậu ta một cái, đang định mắng cậu ta làm cái quỷ gì, lại bị ánh mắt nhắc nhở của cậu ta ngăn lại. Tôi nhìn về phía người tới, lại chính là — Hàn Khê Tuyền và Vi Ni!

Lòng tôi trầm xuống, không thể nào, đây cũng không phải phim truyền hình, không lẽ định trình diễn cái tiết mục cũ rích "Bạn trai yêu bạn thân của bạn gái " sao?!

Sự thật chứng minh, nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống. Trong lúc bọn họ tranh chấp, tôi đã hiểu được đầu đuôi sự việc: Hàn Khê Tuyền yêu Vi Ni, nhưng Vi Ni không dám yêu Hàn Khê Tuyền, Hàn Khê Tuyền lợi dụng tôi để kích thích Vi Ni. Thì ra, từ đầu đến cuối tôi chỉ đều là vai phụ, là quân cờ a. [NV: ta ghét con trai lợi dụng thế này a, dù là muốn thử tình cảm của người kia cũng ko được, đằng này còn là bạn thân, băm băm.]

Hồi ức chấm dứt, hiện tại tôi bi thảm nhìn mặt đất, chờ Phác Trực cười nhạo.

Lần này, cậu ta sẽ đối phó với tôi như thế nào, tôi thấp thỏm bất an mà phỏng đoán. Đang lúc mạch suy nghĩ của tôi trăm chuyển ngàn hồi là lúc Phác Trực đột nhiên xông lên phía trước đấm cho Hàn Khê Tuyền một đấm, đó thật sự là một đấm mạnh mẽ của mạnh mẽ, sau đó kéo tôi chạy ra ngoài. [NV: kyaaaaa, *mắt trái tim*]

Không biết chạy bao lâu, cậu ta đột ngột ngừng lại, tôi không kịp thắng, đụng vào lưng cậu ta. Đau quá! Tôi bụm mũi, nước mắt chảy xuống.

"Đừng khóc, loại con trai như vậy, không đáng." Cậu ta xoay đầu lại, nói ra một câu làm tôi muốn đâm vào tường.

Lão đại ơi, lưng cậu làm bằng sắt sao, thế mà còn không hề cảm thấy vậy, bây giờ tôi là vì lưng cậu mà khóc đó, lại càng không đáng!

"Mình thích cậu, dù sao bây giờ cậu cũng không có bạn trai, quen với mình nha." Giọng cậu ta như từ thời không xa xôi nào đó truyền đến, thực xin lỗi, hiện tại tôi cần gấp một phiên dịch đến giải thích ngôn ngữ của vị sinh vật đến từ sao Hỏa này một chút. Quen!? Với cậu ta!?

Thấy tôi rất lâu không trả lời, cậu ta hình như tức giận "Thế nào, ngay cả loại người xem cậu là quân cờ như Hàn Khê Tuyền cũng có thể làm bạn trai cậu, vì sao mình không thể!"

Tôi nhìn cậu ấy, rốt cuộc hiểu rõ, quả nhiên là đến châm chọc sỉ nhục tôi, tôi liền không có giá trị con người để cậu muốn làm gì thì làm như vậy à?

Đối với lời nói việc làm ác độc trước kia của cậu ta đã oán hận chất chứa, cộng thêm bây giờ lại bị chọc ghẹo khiến phẫn nộ, tôi không muốn bị diệt vong trong im lặng, vì vậy tôi quyết định bộc phát trong im lặng.

"Cậu đã đùa đủ chưa, tôi đã chọc tới cậu chỗ nào, vì sao lần nào cũng bắt nạt tôi, tên khốn như cậu, tôi chán ghét cậu muốn chết, vì sao cậu lại xuất hiện trong sinh mệnh của tôi, tôi thật sự hi vọng cho tới bây giờ cũg chưa từng gặp cậu, cuộc sống của tôi cũng rất hoàn mỹ, kiếp này, kiếp sau, đời đời kiếp kiếp của tôi cũng sẽ không làm bạn gái cậu!"

Sau khi tôi tống ra hết hờn dỗi trong lồng ngực, cảm giác trút ra được thật là tốt, tình cờ cùng tên khắc tinh này đấu pháp thuật một chút, thật sự giúp thân thể khỏe mạnh.

Có điều, cậu ta dường như không dễ chịu lắm, không, chính xác mà nói là cực kỳ khó chịu. Thân thể kịch liệt thở hổn hển, mặt đỏ bừng lên, trong mắt giống như pháo hoa đang bốc hỏa, nhìn ra được cậu ta thật sự vô cùng, vô cùng, vô cùng tức giận.

"Hừ, vợ chồng son còn chưa hòa thuận à."

"Tao đã sớm nói bọn trẻ bây giờ đánh là thương mắng là yêu. Thấy đúng chưa."

"Đúng cái rắm, đánh cho tao."

Hóa ra là con gián Giáp Ất Bính, mỗi người bọn họ cầm một bả đao sáng choang ánh thẳng vào mắt người ta.

"Nhãi ranh, chúng tao tìm mày lâu rồi, thì ra mày ở đây, lần trước xem thường mày, lần này tên nhãi ranh mày sẽ không gặp may mắn như vậy nữa đâu. Nói cho mày biết, gần đây tao vừa đi luyện Sanda(đấm bốc), bây giờ là......."

Chuyện cũ tái diễn, con gián Giáp lại bị Phác Trực đá ngã lăn trên mặt đất, thật đáng thương, lần nào cũng đều chưa nói được hết lời thoại. [NV: cười đau cả bụng =]] ]

"Ắt on é ia ại o ao(bắt con bé kia lại cho tao), để tao xem nó làm thế nào." Tiểu cường(từ chỉ con gián) quả nhiên là tiểu cường, răng cửa cũng mất rồi vẫn còn có thể ra lệnh. Có điều cũng thật quá đáng, vì sao lần nào cũng đều là tôi bị bắt nạt a.

"Chạy mau!" Phác Trực đẩy tôi ra, tóm lấy đám gián chuẩn bị bắt tôi mà đánh nhau một trận.

Tuy rằng Phác Trực vẫn luôn ở vào thế thượng phong, nhưng cậu ấy một bên phải tránh né tập kích đao nhọn, một bên phải ngăn cản bọn họ nhào về phía tôi, dần dần vết thương trên người càng lúc càng nhiều.

Tôi luôn luôn thấy máu là ngất, bây giờ nhìn thấy vết máu loang lổ trên mặt đất, chân cũng mềm nhũn, sao mà còn sức lực để chạy. Bất quá còn may, tôi có độc môn tuyệt học—- ma âm xuyên não thần công, vì vậy "Cứu mạng a, có kẻ giết người a, chú bảo vệ chú ở đâu a!"

Quả nhiên không bao lâu, hai chú bảo vệ trường dũng mãnh đi tới, trong chốc lát đã bắt được con gián Giáp Ất Bính đưa đến cục cảnh sát, Hàn Khê Tuyền cùng Vi Ni nghe thấy "tiếng" cũng chạy đến giúp tôi đưa Phác Trực đến bệnh viện.

Ngồi ở cửa phòng điều trị, tôi nghĩ vừa rồi Phác Trực bởi vì mất máu quá nhiều mà sắc mặt đặc biệt tái nhợt, còn không tự giác run lên. Đều vì bảo vệ tôi nên cậu ấy mới khó giữ vẹn toàn, nếu không với khả năng của cậu ấy, hẳn là lông tóc cũng không tổn hao gì, là tôi làm liên lụy cậu ấy.

"Thực xin lỗi, mình đã lợi dụng cậu, nhưng nếu không làm như vậy, có thể cả đời bọn mình cũng không biết bản thân muốn cái gì. Vả lại, mình nhìn ra cậu không phải thật sự thích mình mới thử một ván cờ này. Cậu muốn hận thì cứ hận mình, Vi Ni là vô tội, cậu là người bạn tốt nhất của cậu ấy, đừng để cậu ấy mất đi cậu, được không." Tôi ngẩng đầu, là Hàn Khê Tuyền.

Nhìn vào đôi mắt cậu ta, một mảng thành khẩn. Lòng của tôi lập tức thanh thản, vốn dĩ giữa chúng tôi đã không có tình yêu, tôi cũng không bị tổn thương gì. Hơn nữa, có thể giúp hai người bạn tốt là Vi Ni và cậu ta tìm được hạnh phúc, cho dù làm quân cờ đi nữa cũng là một quân cờ hoa lệ.

"Bỏ đi, tôi không có duyên gặp người, gặp phải hai oan gia các cậu, có điều, tôi cần phải xin tiền bồi thường tinh thần a." Vẫn có chút tức giận, cho nên, hừ hừ, sau này từ từ bắt chẹt các người đến phá sản luôn. Nghĩ đến đồ ăn vặt thơm ngon, con búp bê đáng yêu, tôi nở ra nụ cười xán lạn.

"Đương nhiên!" Cậu ta lộ ra nụ cười tinh quái "Có điều nói thật, thấy Phác Trực vì cậu mà bị thương, thật làm cho người ta cảm động, tình yêu quả là vĩ đại a."

Tôi nhìn cậu ta, không hiểu gì cả.

"Không phải cậu còn chưa biết cậu ấy thích cậu chứ." Cậu ta mở to mắt nhìn tôi, vẻ mặt không thể tin nổi.

"Làm sao có thể, cậu ấy sao có thể thích mình được, cậu ấy vẫn luôn bắt nạt mình." Tôi không thể tin được.

"Chính bởi vì thích cậu cho nên mới bắt nạt cậu, người cao ngạo như cậu ấy tuyệt đối sẽ không để ý tới cô bé mà mình ghét." Cậu ta nghiêm túc mà nói "Hiện tại cậu ấy băng bó xong rồi, cậu đi thăm cậu ấy đi, cám ơn cậu ấy thật nhiều vào, đương nhiên phương pháp tốt nhất là lấy thân báo đáp."

Tôi bị cậu ta không cho thanh minh mà đẩy mạnh đến phòng điều trị. Là thật à, cậu ấy thích mình sao?! Nhớ tới ánh mắt đắc ý cùng thích thú của cậu ấy mỗi lần bắt nạt tôi xong, giống như đứa trẻ cướp được viên kẹo mà mình yêu thích. Nhớ tới ánh mắt kỳ lạ mỗi lần cậu ấy nhìn tôi sau khi tôi cùng Hàn Khê Tuyền quen nhau. Nhớ tới lửa giận trong mắt cậu ấy khi trông thấy Hàn Khê Tuyền cố ý hôn tôi. Nhớ tới phản ứng kịch liệt của cậu ấy sau khi bị tôi cự tuyệt. Nhớ tới bộ dáng cậu ấy hai lần liều mạng bảo vệ tôi. Trong mắt tôi từ từ ướt át, đúng là đồ ngốc, tôi với cậu ấy đều là đồ ngốc.

Nhìn bộ đồng phục nhuốm đầy vết máu loang lổ ở trên bàn của Phác Trực, tôi đột nhiên cảm thấy đó giống như là áo khoác của thiên sứ vậy. Hóa ra cậu ấy mới là thiên sứ trong sinh mệnh của tôi, chỉ có điều, là một thiên sứ ngốc.

Nhìn cậu ấy ngủ ở trên giường bệnh, sắc mặt đã hơi có chuyển biến tốt đẹp, lông mi dài mà dày, đôi mắt xinh đẹp, cái mũi cao thẳng, còn có cái miệng nhìn thì đẹp đẽ kia lại không nhả ra được lời hay. Lấy thân báo đáp cũng không tồi a. Đợi đã, tôi đang nghĩ cái gì vậy a! Tôi che hai gò má đang nóng lên, cố gắng lắc đầu, muốn xua hết những suy nghĩ rối tinh rối mù kia.

"Cậu không sao chứ." Cậu ấy nhìn thấy động tác quái dị của tôi, nghi hoặc mà hỏi thăm.

"Không có, mình..... là Hàn Khê Tuyền đẩy mình vào...... việc kia..... cậu ta đẩy mình vào, còn bảo mình lấy, à không, bảo mình cám ơn cậu." Đột ngột bị hỏi, hại tôi khẩn trương muốn chết, đều tại Phác Trực hết, cái gì lấy thân báo đáp, muốn hại chết tôi a!

"Cậu tha thứ cho cậu ta rồi à!" Thân thể của cậu ấy căng thẳng, ánh mắt lập tức ảm đạm xuống, "Cũng khó trách, cậu đã thích cậu ta lâu như vậy. Bỏ đi, bảo cậu ta đưa cậu về đi."

"Mình là thích một người, có điều, không phải cậu ấy." Tôi không để ý tới vẻ mặt kinh ngạc lẫn nghi hoặc của cậu ấy, nói tiếp "Người đó đối xử với mình rất xấu, luôn bắt nạt mình. Nhưng người đó cũng đối xử với mình rất tốt, luôn bảo vệ mình."

Lời còn chưa nói xong, tay của tôi đã bị cậu ấy dùng sức bắt được, đau đến tôi phải nhe răng trợn mắt, không cần nhìn, phía trên nhất định lại bầm tím.

"Là tên khốn nào vậy, sao mình không biết!" Mắt cậu ấy trừng lớn nhìn tôi.

Quả nhiên là đồ ngốc! Tôi bất lực liếc cái xem thường, hét to vào cậu ấy "Là tên khốn cậu đấy!"

Nói vừa xong, cậu ấy liền ngây ngẩn cả người. Tôi nhéo má cậu ấy, làn da thật tốt, tôi thừa dịp chỉ số thông minh của cậu ấy chỉ còn là số không liền ra sức nhéo, thừa cơ trả thù, tôi cứ hèn hạ vậy đấy, thế nào! Sau đó tôi nói ra từng chữ một: "Người trong lòng mình chính là cậu, là tên Phác Trực đại ngốc này."

Cậu ấy một tay kéo tôi vào lòng, ôm chặt lấy tôi, tôi không nhìn được dáng vẻ của cậu ấy, chỉ nghe được giọng nói ẩn chứa kích động "Thật chứ, cậu không có gạt mình?"

"Là thật, còn cậu, có thích mình không?" Tôi biết rõ còn cố hỏi.

"Thích." Giọng điệu quả quyết.

"Vậy tại sao cậu lại cứ bắt nạt mình?" Tôi muốn chính tai biết được đáp án.

"Bởi vì cậu chỉ chú ý đến Hàn Khê Tuyền, căn bản không để ý tới mình, chỉ có bắt nạt cậu, cậu mới có thể chú ý tới mình thôi." Tháng sáu tuyết bay, tôi oan uổng a, rõ ràng là tự cậu giả vờ lạnh lùng không để ý tới mình mà.

"Theo như cậu nói, cậu thích mình, cho nên mới bắt nạt mình à."

"...... Đúng vậy."

"Mình đây chán ghét cậu yêu thích mình, bằng không cậu cũng sẽ không bắt nạt mình như vậy."

"Cậu dám!" Bây giờ còn dám rống to hơn mình, được, xem mình trừng trị cậu thế nào đây.

"Sau này không cho phép cậu bắt nạt mình, chỉ có mình được bắt nạt cậu thôi." Tôi dịu dàng nói.

Cậu ấy không lên tiếng, giống như biết trước ý đồ bất lương của tôi, thông minh a, có điều —.

"Có nghe hay không!" Tôi dùng sức nhéo lên cánh tay cậu ấy, dùng hết toàn lực.

"Đau.... Nghe thấy rồi." Ha ha, còn không nghe thấy nữa thì thịt trên tay cũng không thấy nữa đâu.

"Một chút thành ý cũng không có, lớn tiếng một chút!" Tôi lại nhéo.

"A! Nghe thấy rồi!" Rất tốt, có tinh hoa ma âm xuyên não thần công của tôi.

"Hình như có chút không tình nguyện, lại lần nữa, có nghe thấy không."

..........

Hừ hừ hừ hừ, Phác Trực, đã quên nói với cậu, mình cũng là thích cậu nên mới bắt nạt cậu đó, ai bảo cậu đáng thương như vậy, yêu thích một cô gái có thù tất báo như mình, phục thù bây giờ mới bắt đầu thôi! Đến lúc đó cậu cũng không được chán ghét mình yêu thích cậu nha.

"::ق+

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro