Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

một đời đáng giá, đừng sống qua loa


tôi từng là một kẻ sống qua loa, mỗi ngày trôi qua giống như chiếc đồng hồ cát lặng lẽ chảy mà không để lại dấu vết. tôi không nhớ rõ từ khi nào mình bắt đầu chấp nhận cái lối sống như vậy. có lẽ là từ ngày tôi nhận ra rằng, cuộc sống của mình chẳng có gì nổi bật : một công việc nhàm chán, một căn phòng chật hẹp, và những mối quan hệ xã giao hời hợt. ngày qua ngày, tôi sống như một cái bóng, không mục tiêu, không khát vọng, và cũng chẳng buồn đặt câu hỏi về ý nghĩa của cuộc đời.

nhưng rồi, một sự kiện xảy ra đã thay đổi mọi thứ. hôm ấy, tôi ngồi trên chuyến xe buýt đông đúc, ánh mắt vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ. cơn mưa nhẹ rơi, những giọt nước lăn dài trên kính, và tôi thấy một cụ già đứng bên vệ đường, đôi mắt cụ nhìn xa xăm, đôi tay gầy guộc run run bám lấy cây gậy tre. bỗng nhiên, cụ cười, một nụ cười hiền hậu và ấm áp, như thể cả thế giới này vẫn tràn đầy hy vọng.

tôi không hiểu vì sao mình lại bị cuốn hút bởi nụ cười ấy. khi xe buýt dừng lại, tôi bước xuống, bước chân dẫn lối tôi đến gần cụ già. chúng tôi bắt chuyện. cụ kể về cuộc đời mình, một cuộc đời đầy gian truân nhưng chẳng thiếu niềm vui. cụ nói rằng :

" cháu ạ, đời người ngắn lắm. đừng sống qua loa, bởi mỗi ngày trôi qua đều đáng giá. ngày hôm nay, nếu không sống hết mình, cháu sẽ không bao giờ lấy lại được. "

những lời nói ấy như một hồi chuông thức tỉnh. Tôi nhận ra rằng mình đã lãng phí biết bao thời gian cho những điều vô nghĩa. Tôi bắt đầu nhìn lại cuộc đời, tự hỏi bản thân rằng điều gì thực sự quan trọng.

tôi quyết định thay đổi. Từng ngày một, tôi rời khỏi vùng an toàn của mình. Tôi tập trung vào những điều nhỏ bé nhưng ý nghĩa. Tôi bắt đầu ghi lại những ước mơ, những dự định mà tôi đã bỏ quên từ lâu. Tôi học cách yêu thương bản thân, trân trọng những khoảnh khắc dù là nhỏ nhặt nhất.

tôi đi du lịch đến những nơi mà tôi luôn ao ước. Tôi dành thời gian bên gia đình, những người mà tôi đã từng vô tình lãng quên. Tôi thử sức với những điều mới mẻ, như học vẽ tranh, tập yoga, hay tham gia những khóa học về tâm lý. Tôi gặp gỡ những con người mới, lắng nghe câu chuyện của họ và cảm nhận rằng, mỗi người đều mang trong mình một giá trị riêng.

dần dần, tôi cảm thấy cuộc sống của mình có ý nghĩa hơn. tôi không còn cảm giác trống rỗng hay nhàm chán. tôi bắt đầu hiểu rằng, một đời đáng giá không phải là sống để làm hài lòng người khác, mà là sống sao cho mình cảm thấy hạnh phúc, tự hào và mãn nguyện.

nhìn lại, tôi biết ơn cụ già năm xưa, người đã trao cho tôi bài học quý giá nhất. nếu không có cụ, có lẽ tôi vẫn đang trôi dạt trong sự vô nghĩa. giờ đây, mỗi buổi sáng thức dậy, tôi đều tự nhắc nhở bản thân mình rằng:

" hôm nay là một ngày mới, hãy sống thật đáng giá đừng lãng phí. "

cuộc đời này quá ngắn để sống hờ hững. chúng ta không biết ngày mai sẽ mang đến điều gì (?), nhưng chúng ta có thể chọn cách sống trọn vẹn trong từng khoảnh khắc của hiện tại. tôi không còn sợ cái chết, bởi tôi biết rằng, nếu một ngày nào đó tôi phải ra đi, tôi sẽ ra đi với trái tim đầy ắp những kỷ niệm đẹp, và một cuộc đời không hề uổng phí.

dẫu tôi đã nhận ra ý nghĩa của việc sống trọn vẹn, nhưng hành trình thay đổi không hề dễ dàng như trong câu chuyện cổ tích. bởi lẽ, sự thay đổi bản thân đòi hỏi sự kiên trì, lòng dũng cảm và đôi khi là cả sự đấu tranh với chính những thói quen, suy nghĩ đã ăn sâu vào con người mình.

những ngày đầu tiên, tôi như một đứa trẻ tập đi, loay hoay với những quyết tâm mới. tôi viết ra danh sách những điều mình muốn làm, nhưng khi bắt tay vào thực hiện, sự lười biếng và nỗi sợ thất bại vẫn thường xuyên kéo tôi trở lại cái vòng tròn quen thuộc. đã có lúc tôi tự hỏi rằng :

" liệu mình có đủ khả năng để thay đổi không? liệu mình có đang đặt ra những kỳ vọng quá lớn không? "

nhưng rồi, mỗi lần nghi ngờ bản thân, tôi lại nhớ về cụ già năm ấy, nhớ về nụ cười của cụ khi kể về những ngày tháng sống hết mình, dù khó khăn đến mấy. cụ không phải người giàu có, cũng chẳng có địa vị cao sang, nhưng cụ sống một cuộc đời đầy ý nghĩa và niềm vui. điều đó làm tôi tự nhủ rằng :

" nếu cụ làm được, chính mình cũng phải làm được. "

tôi bắt đầu từ những thay đổi nhỏ nhất. mỗi sáng, tôi dậy sớm hơn, dành vài phút để ngắm nhìn mặt trời mọc và cảm nhận hơi thở của cuộc sống. tôi đặt ra mục tiêu mỗi ngày sẽ làm một điều ý nghĩa, dù chỉ là một việc nhỏ như giúp đỡ một người lạ trên đường, hay viết vài dòng tâm sự gửi đến một người bạn cũ. những hành động nhỏ bé ấy không chỉ mang lại niềm vui cho người khác mà còn giúp tôi cảm thấy mình sống có ích hơn.

dần dần, tôi nhận ra rằng, khi mình thay đổi quỹ đạo sống của bản thân, thì thế giới xung quanh cũng thay đổi theo. tôi bắt đầu thu hút những con người tích cực, những cơ hội mới và những niềm vui bất ngờ. có lần, tôi quyết định tham gia một khóa học nấu ăn, điều mà trước đây tôi chưa từng nghĩ đến. tại đó, tôi gặp một người phụ nữ trung niên, cô tên là Nguyên, một đầu bếp chuyên nghiệp nhưng từng trải qua giai đoạn trầm cảm kéo dài sau khi mất đi người thân yêu.

Nguyên kể với tôi rằng cô đã từng muốn từ bỏ tất cả, nhưng chính việc nấu ăn đã giúp cô tìm lại ý nghĩa cuộc sống này.

" mỗi món ăn là một câu chuyện, là sự sẻ chia tình yêu thương, " cô nói với tôi - konwonie.

cùng những lời chia sẻ ấy làm tôi nhận ra rằng, ngay cả trong những lúc tăm tối nhất, chúng ta vẫn có thể tìm thấy ánh sáng nếu biết nắm lấy những điều nhỏ bé quanh mình.

không chỉ dừng lại ở việc thay đổi bản thân konwonie-tôi còn bắt đầu nghĩ đến việc đóng góp cho cộng đồng. tôi tham gia vào một tổ chức từ thiện, nơi tôi gặp gỡ những con người đầy nghị lực, những người luôn khao khát vượt qua nghịch cảnh để sống tốt hơn. họ dạy tôi rằng, ý nghĩa của cuộc đời không chỉ nằm ở việc chúng ta đạt được gì, mà còn ở cách chúng ta dùng sức mạnh,  của mình để giúp đỡ người khác.

những ngày tháng ấy trôi qua, tôi cảm thấy mình ngày càng mạnh mẽ và hạnh phúc hơn hết. nhưng không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió. có những lúc tôi vẫn vấp ngã, vẫn cảm thấy mệt mỏi và hoài nghi. tuy nhiên, tôi học cách đối mặt với những cảm xúc ấy, thay vì trốn tránh chúng. tôi học cách tha thứ cho bản thân khi mắc sai lầm, và kiên nhẫn hơn với chính mình.

một ngày nọ, tôi quyết định thực hiện một chuyến đi xa - một hành trình để khám phá những điều mới mẻ và để tìm lại chính mình. tôi đến một ngôi làng nhỏ nằm sâu trong thung lũng, nơi con người sống hòa mình với thiên nhiên. ở đó, tôi gặp một ông cụ khác, tên là Lâm, người sống một cuộc đời giản dị nhưng tràn đầy hạnh phúc.

ông Tây thường được gọi với tên là Lâm dạy tôi về sự kết nối giữa con người và tự nhiên. ông chỉ cho tôi cách trồng cây, cách chăm sóc đất đai, và cách lắng nghe những câu chuyện từ những điều tưởng chừng vô tri.

" con người thường mải mê chạy theo những thứ xa xôi mà quên mất rằng, hạnh phúc thực sự nằm ngay dưới chân mình, " ông nói.

những bài học từ ông khiến tôi nhận ra rằng, đôi khi chúng ta không cần phải đi quá xa để tìm thấy ý nghĩa cuộc đời - nó luôn hiện hữu trong những điều bình dị nhất.

trở về sau chuyến đi ấy, tôi tiếp tục cuộc hành trình sống một đời đáng giá. tôi viết một cuốn nhật ký để ghi lại những khoảnh khắc ý nghĩa trong cuộc sống. mỗi trang nhật ký đều chứa đựng niềm vui, nỗi buồn, những bài học và cả những ước mơ đang dần trở thành hiện thực.

thời gian trôi qua, tôi nhận ra rằng, sống một đời đáng giá không có nghĩa là phải làm điều gì đó vĩ đại hay đạt được danh vọng. nó chỉ đơn giản là sống thật với chính mình, yêu thương những người xung quanh, và trân trọng từng phút giây của hiện tại. tôi không còn lo lắng về việc mình sẽ đi đến đâu, bởi tôi biết rằng, miễn là tôi sống trọn vẹn từng ngày, cuộc đời sẽ tự khắc dẫn lối.

giờ đây, khi nhìn lại quãng đường đã qua, tôi cảm thấy tự hào về những gì mình đã làm được. tôi không còn là một kẻ sống qua loa, mà đã trở thành một con người biết yêu thương, biết trân trọng và biết sống cho mình. và tôi tin rằng, dù cuộc đời này ngắn ngủi, nhưng nếu chúng ta sống với tất cả trái tim, nó sẽ trở thành một hành trình thật sự đáng giá.

niềm tin rằng cuộc đời đáng giá chỉ khi chúng ta biết sống trọn vẹn và ý nghĩa, không chỉ trong bản thân Poireauter-mình mà còn trong cách cuộc sống xung quanh đáp lại tôi.

trước đây, tôi luôn nghĩ rằng các mối quan hệ của mình là điều hiển nhiên. gia đình, bạn bè, đồng nghiệp - họ cứ như những nhân vật phụ, xuất hiện và biến mất trong cuộc đời tôi mà tôi chẳng mảy may trân trọng. nhưng khi tôi bắt đầu thay đổi, tôi nhận ra rằng chính họ là nguồn cảm hứng lớn lao, là động lực giúp tôi đi qua những ngày tháng khó khăn ấy.

tôi bắt đầu dành nhiều thời gian hơn với bố mẹ mình. lúc nhỏ, tôi từng nghĩ họ là những người không bao giờ mệt mỏi, không bao giờ cần sự giúp đỡ. nhưng ngay bây giờ đây, khi thấy tóc bố mẹ dần bạc, những bước chân chậm hơn, tôi mới hiểu rằng họ cũng cần sự quan tâm, yêu thương của tôi như cách họ đã chăm sóc tôi suốt ngần ấy năm qua. tôi lắng nghe những câu chuyện của bố mẹ, những chuyện từ thời còn trẻ mà họ chưa từng kể một ai nghe. tôi nhận ra rằng, mỗi người đều có một cuộc đời riêng, và họ cũng từng trải qua những giấc mơ, những nỗi đau mà tôi chưa bao giờ tưởng tượng được ra.

bên cạnh đó, tôi chủ động kết nối lại với những người bạn cũ. có một người bạn thân, tên là Dương, mà tôi đã không gặp suốt khoảng 5 năm qua chỉ vì một mâu thuẫn nhỏ nhặt. chúng tôi từng là hai kẻ đồng hành trên mọi con đường, nhưng cái tôi của chính bản thân tôi đã khiến tình bạn ấy rạn nứt. một ngày, tôi gọi điện cho Dương, không vì lý do gì đặc biệt, chỉ đơn giản muốn nói là :

" mình xin lỗi. "

câu nói ấy, tưởng chừng đơn giản, lại mở ra cánh cửa mà cả hai chúng tôi đều nghĩ rằng đã đóng chặt từ lâu. từ cuộc trò chuyện ấy, tôi hiểu rằng, để sống một đời đáng giá, đôi khi chúng ta cần học cách buông bỏ cái tôi đi, học cách tha thứ và yêu thương một cách chân thành.

những giấc mơ bị lãng quên theo kí ức dần trôi theo năm tháng ấy.

trong quá trình tìm lại ý nghĩa cuộc sống, tôi nhận ra rằng mình đã từng có rất nhiều giấc mơ. thời còn trẻ, tôi muốn trở thành một nhà văn, muốn viết nên những câu chuyện chạm đến trái tim mọi người. nhưng cuộc sống cuốn tôi vào những lo toan cơm áo gạo tiền, và giấc mơ ấy dần bị quên lãng, bị vùi lấp bởi những ưu tiên khác.

giờ đây, khi đã nhận thức rõ hơn về giá trị của thời gian, tôi quyết định viết lại. ban đầu, tôi chỉ viết cho chính mình, ghi lại những suy nghĩ, cảm xúc và những trải nghiệm hằng ngày. nhưng dần dần, tôi chợt nhận ra rằng, qua mỗi câu chữ, tôi không chỉ đang kể câu chuyện của mình mà còn đang nói lên tiếng lòng của rất nhiều người khác.

những bài viết của tôi được chia sẻ trên mạng xã hội, và tôi nhận được vô số phản hồi tích cực từ những người đọc xa lạ. họ nói rằng câu chuyện của tôi giúp họ cảm thấy được an ủi, được tiếp thêm hy vọng. đó là lúc tôi hiểu rằng, giấc mơ của tôi không chỉ là giấc mơ cá nhân, mà còn là cầu nối giữa tôi và mọi người.

trân trọng từng khoảnh khắc nhỏ bé.

trước đây, tôi thường mơ mộng về những thành tựu lớn lao, nghĩ rằng chỉ những điều vĩ đại mới làm cuộc sống trở nên đáng giá. nhưng qua hành trình của mình, tôi học được rằng hạnh phúc thực sự nằm trong những khoảnh khắc giản dị nhất.

một buổi chiều ngồi bên hiên nhà, nghe tiếng chim hót và ngắm những đám mây trôi. một tách cà phê ấm nóng vào sáng sớm, khi ánh nắng đầu ngày chiếu qua cửa sổ. một cái ôm thật chặt từ một người thân yêu, hay đơn giản là một nụ cười từ một người lạ trên đường. những khoảnh khắc ấy, dù nhỏ bé, nhưng khi ta biết trân trọng, chúng trở thành những mảnh ghép quý giá làm nên một cuộc đời trọn vẹn.

cuộc sống luôn có những thử thách bất ngờ, và tôi cũng không phải ngoại lệ. có những lúc tôi cảm thấy kiệt sức, cảm thấy những nỗ lực của mình dường như vô ích. nhưng thay vì từ bỏ, tôi học cách nhìn nhận những khó khăn ấy như một phần không thể thiếu của hành trình.

một trong những bài học lớn nhất tôi học được là cách đối diện với nỗi sợ. sợ thất bại, sợ bị từ chối, sợ không đủ giỏi. nhưng rồi tôi nhận ra rằng, nỗi sợ chỉ là ảo ảnh mà chính chúng ta tạo ra. mỗi lần tôi can đảm bước qua nỗi sợ, tôi cảm thấy mình mạnh mẽ hơn, tự tin hơn.

một kỷ niệm đặc biệt mà tôi không bao giờ quên là lần đầu tiên tôi quyết định leo núi. chính tôi đã luôn sợ độ cao, nhưng tôi muốn thử thách bản thân, muốn chứng minh rằng mình có thể vượt qua giới hạn, rào cản của chính bản thân mình. hành trình leo núi đầy gian nan, vất vả nhưng khi tôi đứng trên đỉnh, nhìn xuống khung cảnh hùng vĩ bên dưới, tôi cảm thấy một niềm hạnh phúc không thể diễn tả. đó không chỉ là chiến thắng trước nỗi sợ, mà còn là minh chứng rằng, khi ta dám bước ra khỏi vùng an toàn, ta có thể đạt được những điều tuyệt vời.

sự kết thúc hay là sự khởi đầu mới?

bây giờ, khi ngồi viết những dòng này, tôi không còn là một Poireauter của ngày xưa - một kẻ sống qua loa và vô định. tôi đã học cách yêu thương cuộc sống, trân trọng từng giây phút và sống một cách có ý nghĩa. nhưng tôi cũng hiểu rằng, hành trình này không có điểm dừng. cuộc đời là một chuỗi những bài học đáng giá, đáng để mình làm bàn đạp để tôi có thể tiếp tục học hỏi, tiếp tục trưởng thành hơn.

tôi không biết tương lai nó sẽ mang đến điều gì? nhưng tôi biết chắc rằng, miễn là tôi sống hết mình, mỗi ngày trôi đi đều đáng giá. tôi mong rằng câu chuyện của tôi sẽ là nguồn cảm hứng, và nó sẽ là được truyền đi với nguồn động lực cho bạn - để bạn cũng có thee bắt đầu cuộc hành trình của riêng bản thân mình, để bạn biết rằng, một cuộc đời đáng giá không bao giờ là một điều quá xa vời.

vậy nên, nếu bạn đang đọc những dòng này, hãy tự hỏi mình rằng :

" hôm nay của mình đã sống được một cách trọn vẹn chưa?. "

nếu câu trả lời là chưa, thì hãy bắt đầu nó ngay từ bây giờ, bởi rằng không bao giờ là quá muộn để thay đổi cả. một đời đáng giá không cần những điều vĩ đại, mà cần một trái tim biết yêu thương và một linh hồn trân trọng từng phút giây ấy.

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: