Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đừng Bắt Chuyện Với Người Lạ

_ Thể loại: hiện đại, một chút kinh dị, có H, HE.

_ Học sinh Bác × hồn ma lang thang Chiến.

👻 Tiếp tục series kinh dị nha 😚

📌 Truyện lấy ý tưởng từ bộ phim kinh dị của Nhật.

••••••

Từ nhà của Vương Nhất Bác đi bộ đến trường cũng chỉ khoảng mười lăm phút, băng qua công viên và khu nhà san sát nhau là tới. Có đôi khi cậu sẽ được cha chở đi nếu ông không có việc phải làm buổi sáng, còn nếu không thì đi bộ cũng không sao, còn có thể tăng cường thể lực.

Mẹ Vương mất sớm, một mình cha Vương bươn chải kiếm tiền nuôi dưỡng hai anh em Vương Nhất Bác, lo cho cuộc sống của ba người đầy đủ không thiếu thứ gì. Mà Vương Nhất Bác từ nhỏ đã ngoan ngoãn hiểu chuyện, ngoài giờ lên lớp thì cậu sẽ làm việc nhà, trông em giúp cha.

Năm nay đã là năm cuối cấp, còn ba tháng hè nữa Vương Nhất Bác sẽ lên đại học. Cậu không có ý định thi đại học, phần vì học phí rất cao, phần vì ngôi trường mà cậu thích lại xa nhà. Vậy nên bắt đầu từ kì nghỉ hè, Vương Nhất Bác đã đăng ký học thêm tại một lớp pha chế trong thành phố. Một người bạn thân còn giới thiệu cho Vương Nhất Bác vào học lớp dạy nhảy của người nhà cậu ta. Thầy dạy nhảy nói Vương Nhất Bác rất có tố chất lại thông minh, học nhanh hiểu nhanh, những động tác khó chỉ cần diễn đạt hai lần là cậu đã có thể tập theo.

Thời gian cả ngày đều bận rộn, thế nên có khi Vương Nhất Bác thường mang theo đồ ăn sáng đến công viên gần nhà, vừa tranh thủ chờ đợi cậu bạn vừa ăn luôn. Công viên này cũng không phải dạng công viên có cây xanh và ghế đá nghỉ chân, chỉ có hai hàng cây cổ thụ cao lớn âm u tĩnh mịch che mưa che nắng, dưới tán cây đặt vài ba chiếc ghế gỗ đã bong tróc lớp sơn, trơ trọi nhìn ngắm nhân gian nhộn nhịp.

Buổi sáng cũng chỉ có một vài người đi bộ hoặc dẫn thú cưng đến đây, còn ban đêm hầu như không có ai, bởi vì dù có đèn điện sáng trưng nhưng không hiểu sao vẫn khiến người ta cảm giác sống lưng lành lạnh. Mà Vương Nhất Bác vốn dĩ rất sợ tối, ngoại trừ lúc ban ngày cậu ngồi ở đây một lúc thì những thời gian khác không ghé qua. Vương Nhất Bác luôn tưởng tượng dưới tán cây rậm rạp như suối tóc ma nữ ấy, chắc là sẽ có vài chục khuôn mặt vặn vẹo méo mó, có kẻ cười người khóc, nhưng nhìn chung đều không có ngũ quan, máu đen từ hai hốc mắt chảy dài xuống xương cổ đã gần như gãy nát.

Hôm nay Vương Nhất Bác cũng như mọi ngày đem theo chiếc bánh bông lan mứt dứa, vừa ăn vừa đợi A Kiệt đến nên Vương Nhất Bác tranh thủ lướt tiktok xem chút tin tức, cũng xem thử gần đây có điệu nhảy nào hot không.

Cơn gió mùa hạ thổi mơn man gò má sữa phúng phính, lúc Vương Nhất Bác nâng tay quẹt mồ hôi trên trán lại phát hiện phía đối diện có một người đàn ông. Anh ta mặc trên người một bộ quần áo công sở, thậm chí còn có một chiếc cặp táp bằng da bò đặt bên cạnh.

Mà khi Vương Nhất Bác vừa nhìn sang, người đàn ông kia cũng tình cờ nhìn về phía này, khi thấy cậu thì khẽ mỉm cười và gật gật đầu.

Vốn dĩ Vương Nhất Bác không thích bắt chuyện với người lạ, nhất là người lớn tuổi, nhưng ở người nọ có một thứ ma lực vô hình khiến cậu cứ nhìn hoài nhìn mãi không biết chán.

Anh ta có khuôn mặt gợi cảm mà nhu mì, trưởng thành nhưng không quá mức cứng nhắc, những đường nét trên mặt đều mềm mại nhu hòa. Mắt phượng ướt nước cùng làn môi đỏ mọng ấy, hẳn là sẽ khiến cho không ít phụ nữ chết mê chết mệt.

Bắt gặp cái nhìn chòng chọc từ Vương Nhất Bác, người kia chỉ mỉm cười nhẹ nhàng và cũng chẳng hề ngần ngại cùng Vương Nhất Bác chiếu tướng. Cậu cảm thấy càng lúc càng kì quái nên dời tầm mắt đi trước, không ngờ người đàn ông kia lại mang theo cặp táp đứng lên rời đi.

Vị trí chỗ anh ta vừa ngồi vẫn còn bỏ sót lại một chiếc túi nhựa, mắt thấy người đàn ông kia đi càng lúc càng xa, Vương Nhất Bác đánh bạo cầm lấy chiếc túi rồi chạy theo gọi với

" Anh trai! Anh bỏ quên đồ này! "

" Cảm ơn em " người đàn ông nghiêng đầu mỉm cười, nốt ruồi nhỏ xíu dưới khóe môi khẽ chuyển động làm nội tâm Vương Nhất Bác một trận rạo rực. " Em mới ăn một chiếc bánh nhỉ, có muốn uống thêm sữa không? "

Anh ta mở ra miệng túi, bên trong có vài hộp sữa và mấy chiếc bánh ngọt, còn có cả một ly Starbucks coffee chưa uống.

" Em... Em không thích đồ ngọt "

Vương Nhất Bác ngượng ngùng gãi gãi tóc, không phải là không thích, nhưng cậu không biết có nên nhận đồ từ người lạ mặt này hay không.

" Em không nhận anh sẽ buồn lắm đấy, nếu em không thích ngọt thì mang về cho người trong nhà cũng không phải là không tốt "

Đôi mắt phượng hấp háy, Vương Nhất Bác bị anh ta làm cho mê muội nên chẳng nỡ từ chối.

Đến khi cậu kịp thời nhận ra thì bóng lưng cao gầy ấy đã khuất sau những tòa nhà cao tầng.

Hôm sau, Vương Nhất Bác quyết định đến công viên tìm gặp người đàn ông kia lần nữa. Bởi vì sữa của anh ta rất ngon và hợp khẩu vị của Nhất Bảo em cậu, thằng bé còn đòi Vương Nhất Bác hôm nay phải mang về cho mình.

Mà không hiểu tại sao, chiều hôm qua Vương Nhất Bác đã lượn mấy vòng trong siêu thị, đến mức camera giám sát đầy rẫy hình ảnh của cậu, nhưng chẳng tìm thấy bóng dáng của nhãn hiệu sữa đó đâu cả.

Chân Quả Lạp.

Có mùi của sữa tươi, mùi của trái đào chín rục ngọt nị, khi hớp ngụm sữa đầu tiên liền có cảm giác như đang trôi nổi giữa không gian toàn vị ngọt của sữa, của trái cây, của các loại kẹo đủ màu sắc.

Khi Vương Nhất Bác đến nơi, quả nhiên người đàn ông kì lạ kia đã ngồi đó từ lúc nào.

Cậu nhìn thấy anh ta liền có một cảm giác hồi hộp lẫn hưng phấn, vội đi tới bắt chuyện mà chẳng để ý tới trên người anh ta vẫn mặc bộ quần áo ngày hôm qua.

" Anh mới đến sao? " Vương Nhất Bác chỉ vào chiếc ghế trống gần đó " em có thể ngồi ở đây không ạ? "

" Tất nhiên rồi " người nọ vẫn giữ nụ cười đầy dịu dàng, trong đôi con ngươi xinh đẹp như chỉ dành riêng hình ảnh của Vương Nhất Bác. " Hôm nay em đến muộn vậy? Anh chờ em hơi lâu đấy "

" Anh chờ em? " Vương Nhất Bác có chút kinh ngạc, cậu mở ba lô lấy ra bữa sáng của mình " hôm nay Nhất Bảo ngủ dậy muộn, em ấy đòi uống sữa của anh cho hôm qua nhưng không có nên không chịu dậy "

" Ha ha " người kia bật cười khúc khích, anh ta lại mở chiếc túi nhựa bày ra những bảo bối bên trong cho Vương Nhất Bác thấy " vậy chắc là sữa rất hợp khẩu vị của cậu nhóc nhỉ. Nhất Bảo à? Vậy còn em, tên của em là gì nào? "

" Em tên là Vương Nhất Bác ạ " Vương Nhất Bác xoa đầu ngượng ngùng, cậu lấy trong túi của anh ta lốc sữa vị đào ấy bỏ vào ba lô của mình, đoạn cũng đem Tiểu Long Bao cha Vương làm đưa qua " nhà em mở một tiệm bánh bao, anh nếm thử xem có hợp khẩu vị không ạ? "

" Là bánh bao sao~ anh cũng rất thích ăn vặt đấy "

Hai người nói chuyện qua lại vài câu, ma xui quỷ khiến thế nào, Vương Nhất Bác còn đang định add Wechat với anh ta thì A Kiệt bạn cậu đã đến.

" Nhất Bác, làm gì mà ngồi thẫn thờ ở đây một mình vậy? "

" Không phải, chuyện hôm qua tôi nói với cậu ấy, hôm nay mới gặp lại anh ấy để xin sữa cho Nhất Bảo "

Hôm qua vì đi tìm chỗ mua sữa cho Nhất Bảo mà hai người lượn lờ hết mấy cái siêu thị, mỏi hết cả chân nhưng không tìm thấy nên đành quay về nhà.

" Vậy hôm nay mà gặp lại được anh ta thì tốt quá rồi, cậu hỏi anh ta xem mua sữa ở đâu, chúng ta chỉ việc đến đó thôi "

" Ừm, để tôi hỏi thử xem " Vương Nhất Bác gật gật đầu, cậu xoay người nhìn sang bên người đàn ông đang thưởng thức ly hồng trà hỏi anh ta " nếu anh không ngại có thể cho em xin địa chỉ để mua sữa được không ạ? "

" Nó vẫn còn đang trong quá trình nghiên cứu, chưa được bán ra thị trường đâu "

Người nọ mỉm cười, anh ta đặt ly hồng trà còn chưa uống hết trở lại túi nhựa, ánh mắt lại dời sang A Kiệt bạn của Vương Nhất Bác.

" Bạn em bị làm sao kìa, trông cậu ta có vẻ không ổn lắm "

Vương Nhất Bác khó hiểu nhìn sang A Kiệt, khi thấy mặt cậu ta hết trắng lại đỏ, mồ hôi lạnh đang tuôn ra như suối liền bắt đầu trêu chọc

" Sao vậy? Tối hôm qua thức khuya chơi game nên giờ mới đứng một chút đã không chịu nổi? "

" A... Nhất Bác, chúng ta sắp trễ buổi học rồi đấy! "

A Kiệt vội vàng nắm tay Vương Nhất Bác kéo cậu ta chạy khỏi đó, Vương Nhất Bác tuy không hiểu lắm nhưng trông vẻ mặt của cậu ta rất nghiêm trọng, nên cậu chỉ nhấc chân chạy theo chứ cũng không hỏi nguyên nhân.

Hai người chạy một mạch đến khu dân cư đông đúc, lớp học đã ở ngay trước mặt thì mới dừng lại, hai tay chống lên đầu gối, cúi gập người lấy lại hơi thở.

" Làm sao lại chạy nhanh vậy hả? Tớ còn chưa kịp hỏi nữa "

" À... Tớ quên chưa đưa thư tình cho Tiểu Nghi thôi. A Bác này, ngày mai cậu đổi địa điểm đợi tôi đi, không thì đến lớp ăn sáng cũng được mà "

" Sao vậy? Tôi không muốn đi, ở đó khá mát mẻ lại yên tĩnh "

" Nhưng đi lại chỗ trạm xe thì hơi xa, cậu cứ nghe lời tôi đi mà "

" Hờ! Nghe ngữ khí của cậu như vậy tôi đây chỉ có thể cung kính vâng mệnh thôi, trái lời sẽ bị trảm "

" Ha ha "

Thật ra có một chuyện A Kiệt không dám nói cho Vương Nhất Bác biết, bởi vì cậu ta vốn rất sợ ma.

Người đàn ông cùng Vương Nhất Bác nói chuyện lúc nãy từ đầu đến chân đều tản mác một thứ gì đó rất quỷ dị, bộ quần áo của anh ta lẫn lộn bùn đất và máu đã khô bó vào lớp vải dệt. Tròng mắt đờ đẫn vô hồn, làn da trắng như tờ giấy, cộng thêm giọng nói lạnh lẽo rét buốt.

Và còn có một thứ mà A Kiệt đã hi vọng mắt của bản thân nhìn nhầm. Trên cổ của anh ta có hai cái lỗ to gần bằng đồng xu đã ngưng chảy máu, máu thịt lẫn lộn lòi ra bên ngoài miệng vết thương, xung quanh còn có vệt máu đã khô cứng từ khi nào.

Nếu là người bình thường, với vết thương như vậy chắc chắn máu sẽ tuôn ra ào ạt, và nếu không đi cấp cứu kịp còn có thể mất mạng.

Vậy tại sao anh ta còn có thể ung dung ngồi uống trà, cắn hạt dưa như vậy?

Chỉ có thể nói là, gặp quỷ rồi.

" Sau này cậu đừng bắt chuyện với anh ta nữa " A Kiệt phải đến khi vào trong lớp học, hưởng thụ không khí ấm áp của phòng học mới lấy lại được vẻ bình tĩnh " cậu thấy đấy, nhìn anh ta cứ là lạ thế nào ấy... Ai mà biết được anh ta có bỏ thứ gì vào trong sữa không, rồi lỡ như Nhất Bảo uống xong bị nghiện thì sao? "

Cũng đúng.

Vương Nhất Bác đột nhiên cảm thấy hoang mang.

Cậu cũng mới chỉ mười tám tuổi mà thôi, còn chưa đủ để trưởng thành, suy nghĩ cũng chưa chín chắn được như người khác.

Lỡ như mọi chuyện giống như lời A Kiệt nói, vậy chẳng khác nào cậu tự tay hại Nhất Bảo một mạng rồi.

Hôm sau, Vương Nhất Bác nghe lời A Kiệt không đi qua công viên đó nữa mà đi vòng một đoạn khá xa. Tuy tuổi còn nhỏ, nhưng sức lực và thể lực của Vương Nhất Bác đều rất tốt. Thân cao mét tám cộng thêm cân nặng vừa đủ, nhờ vào việc chơi ván trượt và nhảy mỗi ngày, da thịt Vương Nhất Bác tuy trắng trẻo nhưng lại rất săn chắc, múi nào ra múi nấy.

Cũng vì vậy nên fan hâm mộ của cậu cũng không ít, đa số đều là các bạn nữ.
Có đôi khi Vương Nhất Bác chơi bóng rổ vô tình để vạt áo co lên, từng thớ cơ bụng chắc khỏe lộ ra làm bọn họ một phen nuốt nước bọt ừng ực.

Đi vòng một đoạn khá xa, Vương Nhất Bác lúc này mới dừng chân bên ghế chờ xe bus lấy bánh bao và nước lọc ra uống.

" Anh đi tìm em mãi, thì ra là em đứng ở đây sao? "

Giọng nói này....

Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên, vẫn là người đàn ông kia cùng với chiếc cặp táp và túi nhựa đựng chút đồ ăn vặt.

Và vẫn là bộ quần áo hôm qua.

Nhưng những thứ mà A Kiệt bạn cậu thấy, Vương Nhất Bác lại không nhìn thấy.

Chẳng biết là nên nói cậu hoa mắt hay là người này không muốn hù dọa trái tim bé nhỏ của Vương Nhất Bác đây.

" Em của em không muốn uống sữa anh đưa nữa à? "

Trong khi Vương Nhất Bác còn đang hoang mang với những câu hỏi không dám hỏi, người bên cạnh đã ngồi xuống từ khi nào. Anh ta mở ra chiếc túi nhựa đựng bánh ngọt, ly hồng trà chưa uống và những hộp sữa màu trắng in hình một vài trái đào.

Không phải Nhất Bảo không muốn uống nữa, mà bởi vì A Kiệt đã cảnh báo Vương Nhất Bác nên tránh xa người đàn ông này, cậu vì vậy nói dối Nhất Bảo rằng mình không tìm được địa chỉ mua hàng, cậu bé dù không vui nhưng cũng hiểu chuyện nên không đòi nữa.

" Sao vậy, nhóc con chắc không thích uống nữa hả? "

" Anh đừng có theo tôi nữa! " Vương Nhất Bác đột nhiên đứng lên la to, cũng may tại thời điểm này chỉ có cậu và người này, nên cũng không có ai bị bộ dạng hốt hoảng của Vương Nhất Bác dọa sợ. " Em của tôi hết thích sữa rồi, cảm ơn lòng tốt của anh! "

Mang theo ba lô đùng đùng rời khỏi, Vương Nhất Bác bỏ qua khuôn mặt hoang mang không biết bản thân đã làm gì sai của người đàn ông còn lại.

Cơn gió lạnh thổi qua mang theo một tờ báo đã nhàu nát và lấm lem bùn đất. Tiêu đề tờ báo nổi bật dòng chữ vụ thảm sát kinh hoàng và kẻ sát nhân bí ẩn đã bị bắt, mà nạn nhân trong ảnh chẳng phải là người đang ngồi ở đây sao?.

.

.

Tiêu Chiến là nhân viên tổ thiết kế của một công ty tầm cỡ trong nước. Hai mươi tư tuổi, anh mới chỉ là sinh viên ra trường chưa được bao lâu nhưng lại được rất nhiều công ty săn đón về làm việc cho họ.

Bởi vì hai năm trước, Tiêu Chiến đã cho ra đời một thiết kế đầu tay của mình, thậm chí còn được người nước ngoài biết đến.

Cũng bởi vì tài năng và nhan sắc vượt trội hơn người, luôn là tâm điểm chú ý của các đồng nghiệp nữ, vậy nên trong mắt các đồng nghiệp nam, Tiêu Chiến vừa là mục tiêu để họ cố gắng nỗ lực, cũng là mục tiêu để họ diệt trừ.

Hơn nửa tháng trước, công ty đề xuất phương án cải thiện việc mua sắm sữa uống cho trẻ em, yêu cầu các nhân viên phải cho ra mắt các mẫu sản phẩm có mùi vị khác biệt để thu hút các bé. Tiêu Chiến cùng nhóm bạn trong tổ thiết kế cùng đi đến thị trấn này để nghiên cứu, cả nhóm thuê một khách sạn ở gần nhà Vương Nhất Bác để ở lại một tuần.

Tiêu Chiến là người cho ra mắt sản phẩm sữa đào này đầu tiên, còn cái tên Chân Quả Lạp lại được người đồng nghiệp nữ nghĩ ra. Hai người đến xưởng sản xuất nhờ người ta in ấn mẫu mã, trên đường trở về thì bị kẻ xấu chặn lại.

Đồng nghiệp nữ vốn thích Tiêu Chiến, còn đối thủ của anh lại thích thầm cô ấy nên quyết định ra tay với Tiêu Chiến. Chiếc xe chở hai người bị một chiếc container cán ngang, trong lúc hoảng loạn, đồng nghiệp nữ bị người ta bỏ vào bao mang đi, còn Tiêu Chiến thì bị đối thủ dùng gậy sắt cắm xuyên qua yết hầu.

Xương cổ gãy đôi, máu từ miệng vết thương chảy xuống xương quai xanh xinh đẹp như đóa hoa Bỉ Ngạn dưới Hoàng Tuyền.

Kẻ đó sau khi hại chết Tiêu Chiến liền mang theo những thứ anh đã thiết kế ra được chuồn mất, cũng giấu nhẹm luôn hung khí gây án. Nữ đồng nghiệp tốt bụng đem chuyện Tiêu Chiến bị sát hại tố cáo với bên cảnh sát, kẻ sát nhân ngay sau đó đã bị bắt cùng với những thứ hắn trộm của Tiêu Chiến.

Chỉ là, thi thể đã không cánh mà bay.

Trên thực tế Tiêu Chiến dùng cơ thể chưa bị phân hủy của mình đi dạo vài vòng thăm thú phong cảnh, anh không muốn dọa Vương Nhất Bác bởi vì cảm thấy cậu nhóc rất thú vị, còn A Kiệt bởi vì sinh vào ngày rằm tháng bảy nên có thể thấy người cõi âm.

Chắc mình làm em ấy sợ rồi!

Trên mặt Tiêu Chiến nở nụ cười buồn, nhưng ngay sau đó anh đã thay đổi sắc mặt khi nghĩ đến việc ngày mai sẽ lại đi tìm Vương Nhất Bác.

Anh thực sự rất thích cậu bé.

Hôm sau, Vương Nhất Bác lại đi vòng con đường khác xa hơn để đến trạm xe bus. Trên đường đi, cậu luôn ngoảnh lại phía sau xem thử Tiêu Chiến có ở đó không, khi không thấy bóng dáng của anh ta thì Vương Nhất Bác ngược lại có chút thất vọng.

Hôm nay cậu còn cố ý mang theo Tiểu Long Bao, dù bình thường Vương Nhất Bác không thích ăn vặt nhưng cậu cũng không quá kén ăn, bất cứ món nào nếu không cay đều có thể ăn một cách ngon lành.

Thật kì lạ!

Hôm nay Vương Nhất Bác đã nán lại khá lâu để xử lý xong chiếc bánh mì hotdog, uống xong chai nước lọc nhưng vẫn không thấy bóng hình quen thuộc của người đàn ông ấy. Cậu có chút thất vọng, vừa muốn leo lên xe bus để đến trường lại nghe được giọng nói mềm nhẹ quen thuộc

" Nhất Bác chuẩn bị đi rồi sao? "

Vương Nhất Bác lập tức quay lại. Người đàn ông nọ đứng ngay sau lưng cậu, khuôn mặt của anh ta thậm chí cách Vương Nhất Bác chỉ vài centimet.

Trái tim ở trong lồng ngực Vương Nhất Bác đập kịch liệt, cậu không có thời gian để suy nghĩ nhiều, xe bus vừa tới liền vọt lên.

" Nhóc con chạy mất rồi "

Tiêu Chiến cười khúc khích, anh ngồi xuống ghế đá lấy hồng trà ra uống, xem nhẹ kẻ mặc áo chùng dài với chiếc lưỡi hái đứng ở gần đó.

" Ta đến để mang cậu đi "

" Tôi còn chưa muốn đi " Tiêu Chiến nhàn nhạt ngước nhìn những đám mây đủ màu sắc trên bầu trời. " Anh vẫn còn những người khác mà, để tôi ở đây đi "

" Thôi được " Thần Chết lấy ra một chiếc đồng hồ cát dốc ngược nó lên. " Đến khi cậu vẫn chưa tìm được người trần để kết giao, tôi sẽ không nói nhiều nữa đâu "

" Trong thời gian này thi thể của tôi sẽ không bị phân hủy chứ? "

" Không, vẫn giữ nguyên "

" Nếu tôi kết đôi với người trần, người đó liệu có bị ảnh hưởng gì nghiêm trọng không? "

" Sẽ mất mười năm tuổi thọ "

" Ha ha, nếu vậy chắc sẽ không có ai chịu cùng tôi kết đôi "

" Tùy duyên đi "

Hôm nay Vương Nhất Bác gặp được A Kiệt ở trên lớp, vừa nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của cậu, A Kiệt có lẽ cũng đã đoán ra được nên sau giờ học liền lôi kéo Vương Nhất Bác ra một góc vắng người.

" Tớ có cách này, nghe trên mạng nói rằng làm như vậy thứ kia sẽ không theo đuôi cậu nữa "

" Cách gì vậy? " Vương Nhất Bác nghe A Kiệt nói thì hồ hởi hỏi lại " có hiệu nghiệm thật chứ? Tôi thực sự sắp không ổn nữa rồi, nếu anh ta cứ bám đuôi e là tôi sẽ có ngày chết vì lên cơn đau tim mất "

" Cậu lấy một thứ của anh ta nhét vào con gấu bông, niệm câu 'đừng bám theo tôi nữa' ba lần, sau đó dùng dao đâm thẳng vào giữa phần bụng của con gấu bông là được "

" Nhưng đồ của anh ta không có cái nào ở chỗ tôi "

" Có đấy, vỏ hộp sữa cậu còn giữ lại không? Tôi nghĩ chúng ta có thể sử dụng nó "

" Vậy đi, tối nay tôi sẽ thử "

Đến tối, khi cha và Nhất Bảo đã đi ngủ, Vương Nhất Bác còn đang ngồi bên bàn học cắt bỏ phần bụng của bé SpongeBob, nhét vào vỏ hộp sữa mà hôm trước lấy từ người đàn ông lạ mặt, sau khi khâu lại, Vương Nhất Bác bắt đầu niệm chú

" Đừng bám theo tôi nữa "

" Đừng bám theo tôi nữa "

" Đừng bám theo tôi nữa "

Cậu lấy con dao gọt trái cây cắm thẳng xuống bụng con gấu bông đáng thương đã bị xem thành vật tế, mở tủ quần áo đặt nó vào trong góc, lúc này Vương Nhất Bác mới cảm thấy yên tâm nên leo lên giường đi ngủ.

Hôm sau, cậu cố ý đường đường chính chính đi đến công viên nhưng thực sự là không thấy người đàn ông lạ mặt đó đâu cả.

Trong lòng Vương Nhất Bác ngũ vị tạp trần, cậu rõ ràng không thích cách mà người nọ cứ đột ngột xuất hiện, nhưng khi không nhìn thấy anh ta lại rất hụt hẫng.

Giống như khi bản thân đã hình thành một thói quen nào đó, để từ bỏ thì sẽ mất rất lâu, rất lâu.

Đến tối, Vương Nhất Bác vừa tắm xong từ nhà tắm bước ra nên trên người chỉ khoác một chiếc khăn tắm. Cậu đang lau tóc lại nhận được tin nhắn Wechat của A Kiệt, cậu ta hỏi Vương Nhất Bác đã xử lý vụ người đàn ông kia chưa, Vương Nhất Bác hưng trí bừng bừng kể lại quá trình cho A Kiệt nghe, thiếu điều còn muốn mở tủ quần áo lấy ra thành phẩm khoe với cậu ta.

A Kiệt chỉ nói vậy thì tốt quá rồi, tôi phải đi ngủ sớm để mai còn đi leo núi cùng gia đình. Vương Nhất Bác đọc xong tin nhắn cũng không làm phiền cậu ta nữa, cậu đặt điện thoại xuống, đang lau tóc lại nghe thấy tiếng động trong tủ quần áo.

Da đầu Vương Nhất Bác run lên, còn chưa kịp chạy tới chỗ công tắc điện để bật đèn lên, cửa tủ quần áo đã tự động mở ra, đưa người đàn ông ấy xuất hiện ngay trước mặt Vương Nhất Bác.

" Em thật là nhẫn tâm nha~ vậy mà nỡ lòng nào dùng thứ này để xua đuổi anh sao? "

Tiêu Chiến nâng lên bé SpongeBob đáng thương bị con dao cắm vào, anh lật qua lật lại xem xét, thấy có thể sửa được nên đặt lên bàn rồi từng bước từng bước tiến lại gần Vương Nhất Bác.

" Trẻ hư thì phải phạt nha~ "

" Anh, anh... Anh rút cuộc là cái thứ gì vậy chứ?! "

Mặt Vương Nhất Bác trắng bệch không còn chút huyết sắc, cậu lùi dần về sau đến khi ngã ngồi xuống giường.

" Là người sau này sẽ cùng em ở chung một chỗ " Tiêu Chiến cười khúc khích, hai tay anh đặt lên vai Vương Nhất Bác, dùng sức đem cậu đẩy ngã ra sau. " Không biết Nhất Bác có chịu nguyện ý? "

" Không... Ưm... "

Môi bị Tiêu Chiến cướp đoạt, khi Vương Nhất Bác vừa định mở miệng thì người phía trên đã trượt đầu lưỡi vào trong miệng cậu, cùng với lưỡi cậu say sưa mút mát.

Kì thực cả Vương Nhất Bác lẫn Tiêu Chiến đều chưa từng trải qua chuyện giường chiếu, còn đỡ hơn Vương Nhất Bác chưa quen bạn gái, ít ra Tiêu Chiến cũng đã từng cùng người khác hôn môi nên anh chủ động dẫn dắt Vương Nhất Bác, đem cậu thiếu niên từng bước đến Vườn Địa Đàng.

Khăn tắm quấn quanh thắt lưng Vương Nhất Bác sớm đã tuột ra từ lâu, khi Tiêu Chiến cố ý mài cọ hạ thân lên người cậu, một cỗ dục hỏa sâu trong cơ thể bốc lên, hừng hực dâng trào giữa hai chân.

" Em cứng rồi này~ " Tiêu Chiến cười khẽ, anh dời môi ra hôn lướt xuống yết hầu to như trái táo cùng xương quai xanh của Vương Nhất Bác. Cơ thể của thiếu niên mới lớn tuy còn chưa có đủ những mị lực như của đàn ông trưởng thành, thế nhưng Vương Nhất Bác tuổi trẻ tài cao, vai rộng, cơ bắp săn chắc, dư khả năng làm Tiêu Chiến mặt đỏ tim đập. Anh cũng là lần đầu tiên, thế nhưng từ rất nhiều năm về trước đã xác định được tính hướng của bản thân, Tiêu Chiến còn cẩn thận xem GV để học hỏi kinh nghiệm. " Nhất Bác có muốn anh giúp em liếm liếm nó không~ "

Nhìn vật cứng rắn dọa người đã nổi đầy gân xanh của bản thân đang được Tiêu Chiến nâng lên mà tuốt lộng, Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy da đầu tê rần, cảm giác sợ hãi từ khi nào đã chuyển sang ham muốn tình dục.

Ý nghĩ phải dày vò người đàn ông này đến khóc, làm cho anh ta chỉ có thể gọi tên cậu trong sung sướng, Vương Nhất Bác chồm tới bóp cằm Tiêu Chiến làm miệng nhỏ mở ra, tay còn lại, Vương Nhất Bác đem quy đầu tím đỏ chà lên viền môi căng mọng cùng chiếc lưỡi đang vươn ra.

" Hoá ra, mục đích khi theo đuổi tôi của anh là như thế này sao? Vậy thì tôi đây cũng không ngại từ chối "

Miệng nhỏ của Tiêu Chiến vừa hé ra, Vương Nhất Bác đã đem quy đầu tím đỏ một hơi đẩy vào. Khoang miệng ẩm ướt mềm mại làm cậu muốn phát điên, thở ra một hơi thỏa mãn.

" Đừng chỉ ngậm! Dùng lưỡi liếm mút nó đi "

Bị cự vật nhồi nhét bên trong nên Tiêu Chiến chẳng thể trả lời Vương Nhất Bác, anh chỉ trúc trắc nới lỏng khớp hàm cố gắng đem cả chiều dài nuốt vào ra nhả ra. Khi nhả ra gần hết còn dùng đầu lưỡi đảo quanh linh khẩu, chất lỏng dính nhớp được anh hút sạch sẽ xuống bụng.

Đôi mắt phượng ướt nước ngước lên nhìn Vương Nhất Bác đang hưởng thụ, anh thấy cậu cũng đang say mê nhìn mình thì hóp miệng mút chặt lấy quy đầu. Vương Nhất Bác thở gấp khi bờ môi anh như đang muốn nuốt trọn Tiểu Bác, quy đầu đã chạm đến yết hầu, cảm giác bó chặt này làm Vương Nhất Bác suýt nữa đã đầu hàng. Cậu vội vàng nắm gáy Tiêu Chiến kéo ra, dương vật bên trong miệng anh theo đó trượt dài trên má, nước bọt trong suốt nhễu nhão.

" Anh... Có vẻ rất thích của tôi nhỉ? "

" Là rất thích em " Tiêu Chiến liếm liếm ngón tay Vương Nhất Bác đang cấu môi anh, mềm giọng trả lời cậu " em không muốn được anh làm cho như vậy sao? "

" Chúng ta chơi trò khác đi " Vương Nhất Bác cười khẩy, đem Tiêu Chiến đẩy ngược trở lại nệm " tôi không có kinh nghiệm, anh nhìn qua chắc là hiểu biết hơn tôi nhỉ? "

" Anh, anh cũng không biết mà... Nhưng có thể khiến em thoải mái, tuy là sẽ hơi đau "

" Anh cho rằng tôi sẽ bị anh đè?! " Mặt Vương Nhất Bác tối lại, bàn tay to bóp chặt cằm Tiêu Chiến làm anh nhíu mày vì đau " tôi đây còn lâu mới để người khác được toại nguyện, hừm! Anh lớn tuổi hơn nhưng không có nghĩa anh đè tôi "

Dù bị Vương Nhất Bác mắng nhiếc nhưng Tiêu Chiến vẫn nở nụ cười rạng rỡ, Vương Nhất Bác là người đầu tiên khiến cho anh có cảm giác khác biệt, chỉ cần cậu cảm thấy vui vẻ, dù có muốn anh làm gì, Tiêu Chiến anh vẫn sẽ vui vẻ chấp nhận.

Tiêu Chiến lấy trong túi quần ra một lọ gel bôi trơn, đổ chất lỏng mùi chanh ra tay rồi thoa đều lên khắp kẽ ngón tay, Vương Nhất Bác nheo mắt gắt gao quan sát từng cử động của anh. Đây là lần đầu tiên của cả hai người, nên Tiêu Chiến cũng không tiết kiệm mà thoa rất nhiều lên đóa hoa đỏ tươi, dương vật của Vương Nhất Bác rất lớn, nếu so sánh kích thước có thể to bằng cổ tay anh ấy chứ.

Đầu ngón trỏ nhẹ nhàng xoa vuốt bên ngoài cửa động, từng nếp uốn mãi một lúc mới chịu mở ra tiếp nhận dị vật đang dần xâm phạm. Một ngón rồi lại hai ngón cắm vào dễ, thư sướng xen lẫn đau đớn làm Tiêu Chiến một mềm nhuyễn hai chân, anh khẽ cắn cắn môi bắt đầu rút ngón tay ra vào, thỉnh thoảng còn xoay tròn, đào móc lên vách tràng mở rộng vách thịt. Tay còn lại tìm đến đầu vú nho nhỏ trước ngực xoa nắn ngắt nhéo, chịu đựng sự kích thích dần cương cứng lên, chuyển sang màu đỏ tươi rực rỡ.

Xinh đẹp hệt như đóa Bỉ Ngạn dưới Hoàng Tuyền.

Ba ngón tay Tiêu Chiến đã thuận lợi chen chúc vào được bên trong nhục huyệt, vách tràng non mềm căng ra, mỗi lần anh rút ra cắm vào, âm thanh nhóp nhép đều vang lên rõ ràng. Dịch ruột non từ bên trong chảy ra, cùng với gel bôi trơn hoà quyện với nhau, thuận lợi để ngón tay thâm nhập mỗi lúc một sâu. Cái loại cảm giác vừa đau vừa thư sướng này khiến cho đầu óc Tiêu Chiến hoàn toàn mụ mị.

" Ahh... "

Từng âm vực nỉ non cùng khuôn mặt ửng đỏ nhiễm mùi tình dục của Tiêu Chiến làm lý trí Vương Nhất Bác đứt gãy, cậu tự dùng tay tuốt lộng lên xuống dương vật đã trương phồng giữa hai chân, ánh mắt sắc bén đem hình ảnh Tiêu Chiến đang tự mở rộng giấu giếm vào trong lòng. Những người xung quanh cùng muốn được hẹn hò với cậu có rất nhiều, nhưng Tiêu Chiến là người đầu tiên khiến Vương Nhất Bác trầm mê như vậy.

Tiêu Chiến mở rộng hai chân với tư thế quỳ gối trên người Vương Nhất Bác, quần âu đã cởi ra từ lâu, vạt áo buông lơi phơi bày từng đường cong gợi cảm. Ở góc độ này, Vương Nhất Bác có thể thấy rất rõ ràng xương quai xanh tinh tế, hai đầu vú đỏ tươi trước ngực, vòng eo nhỏ như eo phụ nữ và cả tạo vật đang dựng đứng, từ linh khẩu chảy ra chất lỏng dính nhớp. Và phía sau, giữa hai cánh mông tròn căng là u huyệt đang đói khát khép mở, từng ngón tay thon dài đang nhiệt tình xoay tròn mở rộng.

" Haa... Ah... Nhất Bác à~ "

Những lời nức nở nỉ non này của Tiêu Chiến làm Vương Nhất Bác không khống chế được, cậu bóp cằm anh nâng lên, đầu ngón tay cạy mở bờ môi mềm mượt trượt vào bên trong kẹp lấy chiếc lưỡi ướt át mà đùa nghịch.

" Muốn tôi không? "

Dục vọng đã chiếm giữ lý trí, dù hiện tại Vương Nhất Bác có muốn sao trên trời ánh cũng sẽ hái xuống cho cậu.

" Muốn em, muốn được em chạm vào anh... "

" Tự mình tới, ngồi lên "

Vương Nhất Bác chỉ ung dung ngồi ở đó tuốt lộng dương vật đã nổi đầy gân xanh, cậu quét ánh mắt nóng bỏng liếc Tiêu Chiến đang gắt gao nhìn theo động tác lên xuống, vật ở trong tay ngày một phồng to.

Nhận được sự đồng ý của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến liền rút tay ra khỏi mông kèm theo một tiếng phốc rõ ràng. Anh trườn người tới trước mặt cậu, một tay vịn vào vai Vương Nhất Bác, tay còn lại tự tách ra hai bên má thịt căng đầy, lỗ nhỏ đang khép mở nhắm thẳng vào thân cương cứng như sắt mà chà xát mài cọ.

" Ướt như vậy rồi sao? " Vương Nhất Bác cười khẽ, quy đầu sượt qua cửa động, cậu vừa mới nhấn hông, người ngồi trong lòng đã nhịn không được mà hạ eo xuống, hậu huyệt đói khát tham lam nuốt lấy quy đầu to như trái trứng. " Thật không ngờ anh thèm khát nó đến vậy "

" Ah... Bên trong, bên trong trướng quá... "

Tuy đã mở rộng trước và có gel bôi trơn nhưng đồ vật của Vương Nhất Bác thực sự là quá lớn, mới chỉ vào được phân nửa đã khiến cho Tiêu Chiến đau đến nước mắt ứa ra. Đường hành lang chật chội khổ sở hàm trụ con quái vật gân guốc dữ tợn, Tiêu Chiến vịn hai tay vào vai Vương Nhất Bác làm điểm tựa, quyết định ngồi thẳng xuống làm đồ vật trượt vào đến tận gốc.

" Mẹ kiếp! "

Khi quy đầu đâm vào nơi sâu nhất hai người liền thở ra một hơi thỏa mãn, Vương Nhất Bác tìm một vị trí thoải mái để Tiêu Chiến ở trên người cậu chủ động nâng eo lên xuống.
Vách thịt non mềm lại nóng bỏng chật chội làm cho Vương Nhất Bác suýt nữa đã bắn, cậu dùng hai bàn tay to mà sỗ sàng xoa nắn ngắt nhéo lên cánh mông núc ních thịt như đang nhào bột, da thịt đàn hồi tràn qua kẽ tay cảm giác rất tốt. Người đàn ông này tuy thoạt nhìn khá gầy gò nhưng eo nhỏ mông lớn, vừa vặn phù hợp với khẩu vị của cậu.

" Cảm giác thật tuyệt quá...Của em sao lại lớn hơn rồi... "

Động tác luật động lên xuống của Tiêu Chiến ngày càng nhanh, quy đầu cũng vì thế mà trượt vào sâu hơn, đem thành ruột non tàn nhẫn khai phá. Anh ngửa cổ ra sau rên rỉ làm cần cổ thiên nga phơi bày, hai tay cũng chống hai bên giảm bớt sức nặng đè lên người Vương Nhất Bác.

" Lớn như vậy anh không thích sao? Mà, bên trong vẫn chảy nước nhiều như vậy, sướng sao? "

Vương Nhất Bác nheo mắt, từ dưới thúc lên không ngừng làm cơ thể của Tiêu Chiến lung lay muốn ngã.

" Ưm... Ahh... Chậm, chậm một chút "

Tiêu Chiến ưỡn cong lưng, từ bên trên không ngừng nhấn hông lên xuống theo nhịp mỗi lúc một nhanh hơn. Vương Nhất Bác gầm gừ, cũng từ dưới nắc hông lên chủ động phối hợp với động tác của Tiêu Chiến. Da thịt nơi kết hợp va chạm phát ra tiếng bạch bạch rõ rệt, vách tường vốn mỏng nên Vương Nhất Bác sợ cha và em trai sẽ nghe thấy, vươn tay bịt miệng Tiêu Chiến lại. Thế nhưng Tiêu Chiến làm gì quan tâm, anh dồn toàn bộ sức lực luật động ngày càng nhanh, vật giữa hai chân bị cọ xát lên múi bụng của Vương Nhất Bác, quy đầu giật giật rồi xuất lên người cậu.

Cơ thể Tiêu Chiến mềm nhũn vô lực trượt xuống người Vương Nhất Bác mà há miệng thở hổn hển, cả người anh run bần bật từng đợt như bị điện giật sau cao trào. Miệng nhỏ hé mở, nước bọt cùng nước mắt sinh lý ứa ra đọng lại những vệt dài trên má, cánh hoa sưng đỏ phía sau vẫn còn đang mấp máy khép mở, nếp uốn căng ra đói khát phun ra nuốt vào cự vật chưa có dấu hiệu đầu hàng.

Mà Vương Nhất Bác cũng còn chưa xuất ra, cậu bóp bóp eo Tiêu Chiến khiến anh mơ màng kêu lên, đôi mắt phượng mông lung ngẩng lên nhìn cậu, trong đôi con ngươi trong suốt phủ một tầng sương mỏng, Vương Nhất Bác vẫn thấy hình ảnh phản chiếu của bản thân ở trong đó.

Duy nhất một mình cậu.

" Hết sức rồi à? Tôi còn chưa xong nữa mà, hửm? "

Trong khi người ngồi bên trên còn đang mê mang, Vương Nhất Bác đã nhấn hông, đẩy cả thân cương lần nữa cắm phập vào đường hành lang chật chội. Bị tấn công bất ngờ, Tiêu Chiến chỉ có thể ôm lấy cổ Vương Nhất Bác làm điểm tựa, anh đem hai mở rộng quấn quanh thắt lưng Vương Nhất Bác, hạ thân dâng lên để cậu thỏa sức chiếm đoạt.

" Ah... Cảm giác thật tuyệt quá~ em, chậm một chút, chậm một chút... "

" Không phải anh thích như vậy? " Vương Nhất Bác nâng hai chân Tiêu Chiến lên cao, tàn nhẫn nắc hông liên tục, đỉnh quy đầu mài mòn điểm gồ lên bên trong vách thịt mềm mại. Cậu vươn tay di chuyển đến đầu nhũ tiêm của Tiêu Chiến, vân vê xoa nắn rồi đột ngột ác ý kéo mạnh. " Lần đầu tiên? Mà đã chảy nhiều nước như vậy, anh không sợ làm tôi chết chìm bên trong luôn sao? "

Tiêu Chiến đỏ bừng mặt khi nghe những lời này của Vương Nhất Bác, anh không biết trả lời thế nào, chỉ thuận theo khoái cảm thả lỏng để dương vật cứng rắn nóng rực mãnh liệt ra vào.

" Nhất Bác không muốn anh như vậy sao... Anh, anh chỉ muốn dành trọn cho em tất cả mọi thứ "

Mắt phượng khẽ chớp, Tiêu Chiến chủ động nằm sấp, hai chân quỳ dạng hai bên, hai tay tự mở ra hai cánh mông tròn căng.

" Nhất Bác có thể đáp ứng nguyện vọng này của anh không? "

" Được "

Anh dám nhờ người khác thử xem!

Đóa hoa đỏ đã hơi sưng lấp ló giữa hai cánh mông, dâm thủy cùng với gel bôi trơn nhễu nhão bên ngoài cửa động do khi nãy hai người hoạt động quá mức mạnh mẽ.

Đem eo lưng Tiêu Chiến đè xuống, Vương Nhất Bác từ trên cao nhìn ngắm tấm lưng trần gợi cảm cùng dung nhan tựa như bạch ngọc của người anh. Thanh khiết lãnh diễm, mềm mại ngọt ngào như đóa hoa mới nở, da thịt trắng ngần nhiễm một tầng hồng nhuận, dấu tay của cậu để lại vẫn còn rất rõ ràng.

Quy đầu tím đỏ chờn vờn trước lỗ nhỏ ướt sũng, Vương Nhất Bác nhấn eo đâm cả thân cương cứng như sắt xộc vào đường hành lang mềm mại chật hẹp. Hai người đồng thời thở hắt, vách tràng ra sức căng ra bao bọc lấy Tiểu Bác mà mút mát. Vương Nhất Bác nào chừa thời gian cho Tiêu Chiến kịp thời thích nghi, cậu gấp gáp luật động đem dương vật lui ra gần hết rồi lại nhanh chóng cắm tới.

Hai chân Tiêu Chiến run run muốn ngã lại được Vương Nhất Bác nâng lên, cậu nhóc cỡi trên người anh, hạ thân giống như máy đóng cọc không ngừng luật động ra vào. Cự vật hung hãn lần nào cũng thâm nhập đến tận nơi sâu nhất, tàn nhẫn đem tuyến tiền liệt chà xát như muốn mài phẳng nơi đó.

Cơ thể trần trụi của hai người kề sát không một kẽ hở, mồ hôi, nước bọt cùng dâm dịch trộn lẫn với nhau. Vương Nhất Bác bị hại nụ hoa trước ngực Tiêu Chiến hấp dẫn, vươn tay tới trước hết vuốt ve lại xoa nắn ngắt nhéo làm Tiêu Chiến thích đến há miệng kêu lên. Nước mắt cùng nước bọt thi nhau chảy xuống khi anh mơ màng trong bể dục ái tình, thoạt nhìn vô cùng đáng thương nhưng đó lại là điều khiến Vương Nhất Bác càng muốn khi dễ bắt nạt anh.

Bàn cậu tìm đến tạo vật dựng đứng giữa hai chân Tiêu Chiến giúp anh tuốt lộng, Vương Nhất Bác cũng nhiệt tình chăm sóc cả hai túi trứng bên dưới. Giống như chủ nhân của nó, vật này trắng trắng mềm mềm và cũng đang bị Vương Nhất Bác bắt nạt đến khóc.

Rõ ràng đều là đàn ông, trên người hai người mọi thứ đều giống nhau nhưng Vương Nhất Bác hoàn toàn không có cảm giác bài xích.

Ngược lại, cậu càng muốn có thêm nhiều lần cùng Tiêu Chiến làm chuyện này.

Động tác ra vào của Vương Nhất Bác có ngày càng nhanh chóng khiến chiếc giường kêu lên kẽo kẹt biểu tình, da thịt nơi kết hợp đã đỏ ửng một mảng vì va chạm quá mãnh liệt. Vương Nhất Bác cũng tăng nhanh động tác tuốt lộng dương vật của Tiêu Chiến, móng tay còn ác ý cào gãi lên linh khẩu làm anh hét lên, vật nhỏ giật giật rồi xuất ra lần thứ hai, chất lỏng trắng đục tanh tưởi còn có cả nước tiểu.

Cả người Tiêu Chiến cong gập lại vì khoái cảm quá mức kích thích tập kích. Anh ngã người xuống nệm run rẩy từng đợt, miệng nhỏ há ra hớp lấy không khí, hai mắt phượng mông lung không rõ tiêu cự. Cửa động bên dưới cũng vì cao trào mà co bóp mút chặt lấy Tiểu Bác, Vương Nhất Bác gầm lên,  dồn toàn lực nắc hông thêm trăm lần luật động liên tục sau đó mới chịu đầu hàng, xuất ra tinh dịch bên trong anh. Vương Nhất Bác giữ chặt eo Tiêu Chiến đến khi quy đầu bắn hết mới nằm đè lên người anh thở dốc, mặc kệ mồ hôi và tinh dịch của hai người dính nhớp lên quần áo.

" Thế nào? Nhìn anh có vẻ rất hưởng thụ nhỉ " Vương Nhất Bác bóp chặt cằm Tiêu Chiến xoay lại, cơ thể của anh vẫn còn đang run bần bật, dù có bị cậu nắm đau cũng vô lực phản kháng. " Nói trước đây chưa từng cùng người khác là nói dối? Anh kêu dâm như vậy mà "

" Không, không có thật mà... " Tiêu Chiến cận lực vừa thở ra vừa yếu ớt trả lời cậu. Đúng là anh đã trưởng thành, cũng có nhu cầu tình dục như người khác nhưng chưa từng cùng ai phát sinh quan hệ. " Anh mới chỉ cùng em lần đầu này thôi, người khác chưa từng chạm qua "

" Vậy thì tốt " Vương Nhất Bác vỗ vỗ má Tiêu Chiến như khen thưởng anh, lát sau rút vật đã mềm xuống ra khỏi cửa động chật vật đã hơi sưng rồi đứng dậy " lần này rất tuyệt vời, tôi cũng muốn thêm nhiều lần nữa. Nhưng trước tiên, đi lấy thứ bên trong anh ra đã "

" Em, anh... Chúng ta , chúng ta liệu có thể không? "

Tiêu Chiến đỡ eo ngồi dậy, mặc kệ cơ thể hoàn toàn trần trụi trước mặt Vương Nhất Bác.

" Anh muốn đi? "

Vương Nhất Bác nheo mắt, cậu vươn tay bóp chặt cằm Tiêu Chiến làm anh đau đến nhíu mày.

" Ai cho mà đi! Tự nhiên xuất hiện trước mặt tôi, cướp mất lần đầu tiên của tôi thì phải chịu trách nhiệm với tôi chứ! "

" Không phải như vậy " Tiêu Chiến bật cười khúc khích, đầu lưỡi anh vươn ra nhẹ nhàng liếm liếm lòng bàn tay của Vương Nhất Bác. " Anh là người đã chết, nếu không thể cùng người trần kết giao trong thời gian này, anh sẽ phải đầu thai..."

" Vậy chúng ta cùng nhau kết giao, không cho phép anh tìm người khác!"

Vương Nhất Bác bá đạo tuyên bố, đoạn mang Tiêu Chiến vào nhà vệ sinh tắm rửa. Trong lúc tẩy rửa lại quấn lấy nhau làm thêm lần nữa, Vương Nhất Bác giống như đứa trẻ có trong tay cây kẹo ngọt, sợ bị người khác sẽ cướp mất nên tham lam giữ chặt anh trong lòng, đến khi đi ngủ còn để đóa hoa sưng đỏ ngậm cự vật bên trong.

Giảm mười năm tuổi thọ cũng không sao, Vương Nhất Bác đã quyết định người này sau này chính là người bạn đời của cậu.

Không ai có thể thay thế anh.

Sáng hôm sau, nhà họ Vương nhiều thêm một đứa con trai.

_________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro