Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đoản. Muốn


Thể loại: cổ trang, H, nhân loại mỹ cường công, yêu nghiệt thụ.

************
Thanh Hà trấn là một trấn nhỏ nằm ven sông dưới chân núi Lạc Dương. Cuộc sống thôn dân quanh năm bình dị ấm no. Vậy mà gần đây xuất hiện điểu tinh khiến mọi người vô cùng lo sợ, mất ăn mất ngủ.
Điểu tinh trong truyền thuyết là một loài chim điểu có bộ lông đen tuyền, hút dương khí của nhân loại mà tu luyện thành. Điểu tinh tới kì động dục chính là nỗi đáng sợ nhất. Trên cơ thể sẽ phát ra một loại mị hương dâm mỹ thu hút con mồi, nếu đối phương ở xa, điểu tinh sẽ cất tiếng hót mê hoặc của mình. Giọng hót như một loại xuân dược khiến người nghe hoàn toàn bị thôi miên, cứ như vậy tự mình dâng tới điểu tinh kết thành một đêm hoan ái. Kết quả chính là bị điểu tinh hút cạn dương khí, chết.
Dân chúng trong trấn sợ hãi, buổi tối chỉ có thể đóng cửa cài then kĩ càng, lại căn dặn con cháu dù có nghe bất cứ âm thanh nào cũng không được ra khỏi nhà. Cuối cùng, trấn chủ cũng đành phải lên núi cầu cứu Vương gia. Vương gia trong giới tu tiên rất được mọi người coi trọng, chỉ cần là người tới cầu xin giúp đỡ họ sẵn sàng ra tay mà không cần báo đáp. Nhưng từ khi Vương phu nhân qua đời, Vương lão gia bỏ lại cuộc sống bên ngoài, trở về góc sân nhỏ ngày ngày uống trà chơi cờ, thỉnh thoảng dạy chữ cho lũ trẻ trong xóm. Lạc Dương Vương thị tọa lạc trên núi, quanh năm mây mù phủ kín. Rặng liễu rủ bóng xuống mặt hồ sen, thi thoảng có vài con cá chép ngoi lên bắt chuồn chuồn. Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh một mỏm đá bóc vỏ hạt sen, chậm rãi đưa lên miệng nhai.
Hắn lớn lên dung mạo phi phàm, mày ngài mắt phượng, tóc đen cột gọn gàng sau lưng, làn da trắng ngần càng tôn thêm vẻ đẹp lạnh lùng. Vương thiếu gia bình sinh lạnh lùng, lại tiết kiệm lời nói như vàng ngọc, ấy vậy mà làm không ít cô nương khuê các của thế gia trong giới ngày nhớ đêm mong, chỉ ước được ở bên cạnh nâng khăn sửa túi cho y.
Cho nốt hạt sen cuối cùng vào miệng, Vương Nhất Bác thu liễm ánh mắt, đứng lên thong thả bước tới viện nhỏ nằm giữa hồ. Phụ thân hắn và trấn chủ đang trò chuyện rất vui vẻ. Cúi đầu hành lễ, hắn nhẹ cất giọng trầm trầm.
" phụ thân. Xin cho phép con xuống núi truy bắt điểu tinh!"
Vương lão gia vuốt vuốt chòm râu điểm bạc, khẽ gật đầu
" vậy được. Hải Khoan, con cùng Tán Cẩm mang theo vài đệ tử nữa cùng Nhất Bác xuống núi "
" vâng, lão gia" Lưu Hải Khoan cùng Vương Nhất Bác là trúc mã lớn lên bên nhau. Mặc dù chỉ là thân phận người hầu, nhưng y cực kỳ yêu thương Vương Nhất Bác. Yêu thương y như một người em trai, hiểu y tới mức chỉ cần nhìn qua nét mặt đã biết y đang vui hay buồn.
Đoàn người mặc gia phục màu trắng xuống núi. Vương Nhất Bác không hổ là mỹ nam đệ nhất giới tu tiên. Y chỉ khoác một kiện y phục bình thường, tóc đen cột gọn gàng sau lưng, mắt phượng nhìn thẳng phía trước, bộ dáng vạn phần nghiêm nghị lạnh lùng vậy mà thu hút không ít ánh mắt người qua đường. Cũng phải, y lớn lên xuất chúng như vậy, có ai mà không muốn được gả cho y chứ.
Tới thôn trang được cho là xuất hiện điểu tinh, đoàn người giúp họ sửa sang lại bùa chú trong nhà, lại giăng kết giới khắp nơi. Quay đi quay lại trời đã tối, bèn tìm quán trọ nghỉ chân. Chu Tán Cẩm không hổ là đạo lữ của Lưu Hải Khoan, rất chu đáo sắp xếp chỗ ăn nghỉ cho mọi người. Cũng chuẩn bị một phòng thượng hạng và yên tĩnh cho Vương thiếu.
Dùng xong bữa tối, Vương Nhất Bác trở về phòng. Hắn cởi ngoại y gấp gọn gàng nơi đầu giường, chính mình ngồi xếp bằng trên giường, nhắm mắt tập trung tinh thần tĩnh tâm. Hàn Băng kiếm ngoan ngoãn đặt ngay bên dưới. Thân kiếm tỏa ra ánh sáng lành lạnh, lưng kiếm và chuôi kiếm khắc họa long phụng. Phần chuôi kiếm treo một sợi dây chỉ đỏ, nửa miếng ngọc phỉ thúy màu huyết dụ hình dạng như vầng trăng khuyết phối với kiếm thực sự rất hợp mắt. Lúc Vương Nhất Bác còn nhỏ, y đã nghe phụ thân nói qua, mẫu thân y khi hạ sinh y đã có miếng ngọc này. Khi ấy có một vị đạo sĩ đi qua, nói đây chính là lương duyên tiền định, Vương thiếu gia, ái nhân của ngài cùng với nửa miếng ngọc còn lại sau này nhất định sẽ xuất hiện.
Ngoài cửa truyền đến âm thanh gió thổi, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng hót trong trẻo nữa. Đến rồi sao? Khóe miệng Vương Nhất Bác khẽ cong, mặc lại y phục, mang theo kiếm nhanh chóng mất hút trong màn đêm tĩnh mịch.
Vương Nhất Bác không bị tiếng hót mê hoặc, thanh thanh tỉnh tỉnh mà bước vào khu rừng rậm rạp, ánh trăng vằng vặc chiếu xuống triền đá nhô ra. Đứng ở nơi này có thể thấy thôn làng chìm trong màn đêm dưới chân núi, xa xa là con sông như một dải lụa xinh đẹp. Một tay Vương Nhất Bác đặt sau lưng, tay kia cầm kiếm, lạnh lùng nhìn xoáy vào yêu nghiệt đang nửa nằm nửa ngồi trên mỏm đá. Thứ kia liên tục phát ra mùi hương cùng giọng hót mê hoặc y. Trên người hắn chỉ mặc một kiện y phục màu đen mỏng manh, mơ hồ có thể thấy từng đường cong gợi cảm cùng với làn da trắng noãn, khuôn mặt yêu kiều bị một phần tóc buông lơi che mất, trượt xuống nữa nơi bờ môi đỏ mọng khép mở, bên dưới là một nốt ruồi xinh đẹp thu hút Vương Nhất Bác. Đây là một nam nhân.
Giọng hót dừng lại, điểu tinh cất giọng nũng nịu
" tiểu bằng hữu... Một mình sao lại tới đây a"
Khóe miệng Vương Nhất Bác co rút, cái giọng nhừa nhựa đáng yêu này nghe sao mà thiếu thao vậy. Y sải bước lại gần, vươn tay nắm cằm đối phương nâng lên. Bụng ngón tay đầy vết chai do cầm kiếm tiếp xúc với làn da môi non mịn, xúc cảm thoải mái khiến y không nhịn được mà cúi đầu đặt môi mình lên môi y.
" ưm " Tiêu Chiến khẽ cựa quậy, không phải tránh né mà là tìm vị trí thoải mái nhất, đem hai chân mở rộng quấn quanh thắt lưng người kia. Nam nhân trước mặt đúng là khẩu vị y muốn. Lần đầu tiên y tới kì động dục, không có kinh nghiệm, tìm tới thôn trang này suốt mấy ngày trời mà không vừa ý một ai. Đêm nay không ngờ lại thu hút được mĩ nhân thế này. Trên người hắn rất lạnh, phảng phất mùi đàn hương nhàn nhạt xâm chiếm khoang mũi y.
" ô " Vương Nhất Bác không khoan nhượng mà cạy mở khớp hàm, luồn đầu lưỡi bắt đầu tìm kiếm lưỡi y khuấy đảo. Môi lưỡi giao triền, tiếng mút chụt chụt vang lên giữa những hơi thở gấp gáp. Nụ hôn quá mức cuồng nhiệt, Tiêu Chiến không theo kịp tiết tấu, bị người kia hôn đến quên cả thở, nước bọt trong miệng tràn ra chảy xuống cổ y. Cảm thấy sắp thở không nổi liền khẽ đẩy y ra, một sợi chỉ bạc theo đó kéo dài.
Cả người Tiêu Chiến đỏ ửng, dục vọng mãnh liệt khiến y chế trụ không nổi, chỉ muốn được người trước mặt đem y nhanh chóng thao làm. Trườn người xuống, quỳ gối giữa hai chân y mà mở rộng vạt áo, vươn tay vuốt ve lên phần căng cứng giữa hạ thân. Vương Nhất Bác không bị khống chế nhưng bộ dáng phát tình của Tiêu Chiến làm y không nhịn được mà bên dưới trướng lên. Nheo mắt nhìn theo động tác của người kia, một tay hắn vén vạt áo cởi ra cự long, một tay vòng ra sau gáy kéo y sát lại chân mình.
" hầu hạ tốt " giọng nói trầm thấp như một loại mệnh lệnh, mà Tiêu Chiến hoàn toàn đã bị dục vọng chiếm giữ, máy móc làm theo lời y. Hé miệng vươn đầu lưỡi nhẹ liếm lên đầu khất, tưởng tượng cự vật là một xiên kẹo hồ lô ngọt ngào mà liếm mút khiến người bên trên thoải mái phát ra tiếng rên khẽ. Thả lỏng khớp hàm, Tiêu Chiến khó khăn đem cự vật nuốt vào được phân nửa, đầu khất đâm tới cuống họng khiến y có cảm giác nôn khan, cố gắng nuốt vào phun ra theo tiết tấu, phần gốc rậm rạp đầy lông được y nhiệt tình dùng tay vuốt ve chăm sóc. Đến khi cự vật thô to ướt đẫm nước bọt còn miệng y đã mỏi lắm rồi mà thứ kia hoàn toàn không có phản ứng gì, Tiêu Chiến ngước đôi mắt hồng hồng đáng thương nhìn y. Vương Nhất Bác mỉm cười, hai tay giữ chặt gáy Tiêu Chiến, hông dùng sức đem vật thô to đâm vào rút ra.
" ô.. um..." Tiêu Chiến không kịp phản ứng với tốc độ kinh người kia, cả người mềm nhũn nắm chặt lấy y phục Vương Nhất Bác, cơ miệng mỏi quá, nhưng không thể cắn xuống nếu không răng sẽ nghiến lên y. Đến khi nước mắt nước mũi Tiêu Chiến tèm lem khắp mặt Vương Nhất Bác mới dừng động tác kinh người, đầu khất co giật rồi phun ra bạch trọc. Y bắn rất nhiều, một phần bị Tiêu Chiến nuốt lấy, một phần theo khóe miệng chảy xuống cổ. Vương Nhất Bác thầm mắng chửi một tiếng, hung hăng bế xốc Tiêu Chiến đặt lên mỏm đá phía sau, cúi đầu mãnh liệt hôn y. Mùi hương ngọt ngào của Tiêu Chiến kết hợp mùi của chính mình làm Vương Nhất Bác có chút say, hôn y đến nghiện. Vươn tay xé bỏ lớp y phục, cơ thể tiêm gầy bại lộ dưới ánh trăng mờ ảo.
" ngươi tên gì?" Vương Nhất Bác hỏi trước khi vùi mặt vào hai điểm đỏ hồng trước ngực y.
" Tiêu Chiến.. a..." Tiêu Chiến vặn vẹo người, nhũ tiêm trước ngực được y liếm qua, rồi dùng răng cắn nhẹ làm hắn cực kỳ thoải mái. Hai chân quấn quanh thắt lưng hắn, đem hạ thân áp sát với hạ thân đã có phần ngẩng cao đầu kia. Hai bên nhũ tiêm được Vương Nhất Bác hết liếm rồi cắn đến mức sưng tấy và đẫm nước bọt, y dời môi xuống chiếc bụng trắng noãn săn chắc, y thực gầy, eo cũng thực nhỏ khiến Vương Nhất Bác có cảm giác sẽ bị mình bẻ gãy. Đẩy hai chân gập lại trước khuôn ngực tiêm gầy, Vương Nhất Bác cúi đầu vừa hôn vừa liếm trên bắp đùi non mịn. Tạo vật xinh đẹp giữa hai chân cương cứng, rỉ ra chất lỏng mời gọi y. Hé miệng đem vật kia một hơi ngậm vào phun ra, mới luật động vài lần người phía trên đã a ư rên rỉ rồi rất nhanh xuất ra miệng y. Vương Nhất Bác nhả bạch dịch trắng ngần ra tay, nhìn Tiêu Chiến đang nằm thở gấp phía trên mà châm chọc
" nhanh vậy?"
Tiêu Chiến đỏ mặt trừng mắt với y, nhưng bộ dáng nhìn qua chẳng khác mời gọi người kia tới khi dễ.
" ngươi.. hoàn toàn không bị ta khống chế?"
" không sai" Vương Nhất Bác cười thành tiếng, bàn tay to lớn không an phận mà cấu véo từ bắp đùi lên tới hai nhũ tiêm trước ngực.
" ahh... ư.. vậy... ngươi..."
" gọi là Nhất Bác " Vương Nhất Bác cúi đầu, nụ hôn cuồng dã lần nữa áp xuống. Môi lưỡi giao triền, một tay vẫn còn ướt đẫm bạch trọc khi nãy lần mò ra phía sau cặp mông căng tròn mà chọc ngoáy lên huyệt động. Nhờ kì động dục mà nơi này rất mềm mại, nước bên trong ướt đẫm theo cửa động mở ra mời gọi y.
" Nhất Bác... a" hai ngón tay Vương Nhất Bác nhanh chóng nhét vào, ở bên trong đào móc thăm dò mở rộng. Nơi này nóng bỏng ướt đẫm nước khiến y không nhịn được mà nhét thêm một ngón nữa. Ba ngón tay nhờ vào nước tiết ra từ bên trong mà đâm vào rút ra dễ dàng khiến người bên trên thoải mái phát ra tiếng rên rỉ, hai chân mở rộng, tạo vật lần nữa cương lên chọc vào bụng y.
" ưm " bên dưới đột nhiên trống rỗng, Tiêu Chiến hé mắt bất mãn nhìn Vương Nhất Bác, chỉ thấy y một tay nắm eo mình, một tay cầm cự vật đặt bên ngoài trượt lên trượt xuống vài lần chứ không có ý định tiến vào.
" Nhất Bác... mau vào bên trong đi..." Tiêu Chiến khó chịu vặn vẹo người, hai cánh mông ép lên cự vật cọ xát với cự vật như đang lấy lòng.
" không thích " Vương Nhất Bác nheo mắt cười, cúi đầu hôn nhẹ lên môi y rồi dời xuống khuôn ngực tiêm gầy vừa cắn vừa liếm lên nhũ tiêm.
" a... van cầu ngươi.. Nhất Bác ca ca.." Tiêu Chiến sắp nhịn không nổi nữa, hai tay y vòng ra sau gáy ôm lấy cổ hắn, cả người đi lên, dâng cơ thể tới trước mặt người kia.
" van cầu ta làm gì?" Vương Nhất Bác cũng sắp không nhịn nổi nữa, nhưng vẫn muốn trêu chọc yêu nghiệt này một chút, nhìn thấy y khóc lên không hiểu sao cảm thấy rất thỏa mãn.
" van cầu ngươi thao ta.. ahh" bao nhiêu lời muốn nói đều bị tiếng rên thỏa mãn thay thế, Vương Nhất Bác nhắm thẳng huyệt động khép mở, đỉnh hông một đường đem cự vật hoàn toàn đi vào. Một tay chế trụ hai tay Tiêu Chiến, một tay nâng cao eo y lên mạnh mẽ đâm thọc mãnh liệt, mỗi lần đâm vào rút ra kéo theo mị thịt đỏ tươi mê người, âm thanh xác thịt va chạm vang vọng khiến người nghe phải đỏ mặt.
" a.. thích quá.. chậm chút.. quá sâu rồi..." Tiêu Chiến bị y mạnh mẽ đâm rút khiến cả người xóc nảy, khuôn miệng nhỏ có phần sưng vì bị hôn quá nhiều mở ra nói những câu vô nghĩa kèm theo vài tiếng rên rỉ đứt quãng, nước bọt trong miệng theo đó tràn ra trông thật dâm mỹ.
Vương Nhất Bác mãnh liệt đâm thọc vào nơi sâu nhất, đầu khất chạm đến một nơi gồ lên khiến Tiêu Chiến hét to, hắn liền nhắm thẳng nơi đó kịch liệt đâm vào.
" a... a... từ từ.. chậm chút.. ta sắp..." Nơi mẫn cảm liên tục bị dày vò khiến y hoàn toàn bại trận, xuất ra lần nữa rồi ngã xuống phiến đá há miệng thở gấp. Bên dưới cũng vì khoái cảm mà gắt gao kẹp chặt Vương Nhất Bác khiến y gầm một tiếng, lật Tiêu Chiến nằm sấp xuống, mông vểnh cao khiến eo lưng tạo nên một đường cong hoàn mỹ. Từ phía sau tiến vào tiếp tục đâm thọc, lần này Vương Nhất Bác làm cực chậm, mỗi lần đều đâm rất sâu, hông cũng dùng sức khiến người phía trước theo động tác của y đổ về trước.
" a.. Nhất Bác.. thoải mái quá..." Tiêu Chiến thoải mái rên rỉ, nửa thân trên áp sát phiến đá để bờ mông ưỡn cao đón nhận từng cú thúc mạnh mẽ. Vương Nhất Bác được y hầu hạ thỏa mãn xoa nắn hai bờ mông tròn trịa chắc nịch, đột nhiên dùng sức vỗ mạnh một cái.
" đau a.. " Tiêu Chiến uỷ khuất khóc lên, nhưng cũng phải nói lại là vừa bị đánh vừa được làm rất thoải mái.
Vương Nhất Bác không nghe, tiếp tục vỗ thêm mấy cái làm phần da trắng noãn in dấu năm ngón tay của y, cúi xuống rải những dấu hôn đỏ thẫm lên chiếc lưng xinh đẹp, y trầm giọng dụ dỗ
" gọi lão công, cho ngươi bắn"
" lão công... a..." tay Vương Nhất Bác tìm đến vật bán cương giữa hai chân y, tuốt lộng nhanh chóng, dưới hông dùng sức đâm thọc kịch liệt làm Tiêu Chiến nặng nề thở gấp, miệng mở rộng nhưng hoàn toàn không thể phát ra bất kỳ thanh âm nào. Vật nhỏ xinh run run bắn ra tay y, mà bên trong, Vương Nhất Bác cũng không nhịn được nữa mà bắn, bạch trọc nóng hổi tưới lên thành ruột mẫn cảm, hai người thỏa mãn, đổ gục xuống phiến đá. Y phục màu trắng lẫn lộn vài mảnh y phục đen tuyền, hai người cứ dính lấy nhau như vậy một lúc đến khi hơi thở bình ổn, Vương Nhất Bác đỡ Tiêu Chiến ngồi dậy, đem ngoại y của mình mặc vào cho y.
" theo ta được không?" Trong giọng nói trầm thấp nghe ra được một chút ôn nhu, một chút sủng nịnh.
Tiêu Chiến bối rối nhìn hắn, cúi đầu nhỏ giọng rầu rĩ.
" nhưng ta là yêu, người là người. Người và yêu không thể ở bên nhau"
" ai nói vậy chứ? Ngươi theo ta, kết giới của ta sẽ bảo vệ ngươi"
" nhưng..." Tiêu Chiến còn muốn nói gì đó đã thấy Vương Nhất Bác cầm miếng ngọc giữa y phục hỗn loạn giơ lên.
" ngươi là bạn đời của ta" hắn đem hai miếng ngọc lại gần nhau, dưới sự ngỡ ngàng của Tiêu Chiến, hai miếng ngọc như hai đầu nam châm hút lấy nhau bằng ánh sáng dìu dịu. Kết giới hình thành, hai người chính thức là của nhau vĩnh viễn. Nhận lại miếng ngọc còn vương mùi đàn hương nhàn nhạt, y nhẹ cười
" lúc nhỏ từng nghe phụ mẫu nói qua ngọc này vẫn còn một nửa nữa.. không nghĩ tới sẽ được gặp ngươi a"
" ừm " Vương Nhất Bác cúi đầu cưng chiều hôn nhẹ lên tóc y, thu dọn mọi thứ rồi bế y ngự kiếm trở về.
Sáng sớm, bầu trời trong vắt như mặt hồ. Còn có tiếng chim hót ríu rít bên ngoài cửa sổ. Vương Nhất Bác kéo chăn đắp lại cho Tiêu Chiến, xoay người vừa mở cửa đã thấy Lưu Hải Khoan cùng Chu Tán Cẩm đang chuẩn bị gõ cửa.
" Hải ca ?"
" đệ dậy rồi sao? Hôm nay chúng ta cùng lên núi nhé. Có người vừa tới báo phát hiện dấu vết điểu tinh để lại.
" không cần tìm, đệ đã bắt được rồi "
" vậy?"
" mang về Lạc Dương "
Mang về, giấu đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro