Ái Phi (2)
Ái phi (2)
***
Ta có một giấc mơ,một giấc mơ rất đẹp.Trong mơ ta có một người vợ xinh đẹp,dịu dàng và rất hiểu chuyện,hiểu chuyện tới mức khiến ta đau lòng.Ta bận việc nàng lặng lẽ ngồi dưới mái đình cạnh hồ sen ngẩn ngơ ngắm trăng,ta viết chữ nàng dùng cánh tay trái mài mực,...Ta thấy nàng nhảy múa dưới ánh trăng,tấm khăn che mặt của nàng khẽ lay động lộ ra một gương mặt thanh tú,ta thấy nàng mặc bộ y phục đỏ ngại ngùng nhìn ta...ta còn thấy nàng yên lặng nằm trên giường mắt nhắm nghiền mí mắt còn long lanh giọt lệ...
"Ái phi..."-Ta choàng tỉnh giấc nhìn căn phòng trống trải lòng ta cũng nguội lạnh.Ta nguyện chìm mãi trong giấc mơ vì trong giấc mơ ấy nàng còn bên cạnh ta...
***
Năm ấy ta còn là tam hoàng tử đương triều,phụ hoàng biết ta có điểm hơn người thì sao?Dưới sức ép gia đình bên ngoại của hai anh ta thì không còn chỗ cho ta thể hiện.Năm ấy ta 20 tuổi ôm mộng giúp dân an cư lạc nghiệp,thiên hạ thái bình mà sống...Tết nguyên tiêu khắp nơi rộn ràng tiếng nói cười,đèn lồng treo khắp phố.Tết nguyên tiêu,tết đoàn viên vậy mà trong phủ ta cảm thấy vô cùng ngột ngạt,khó chịu.Mẹ ta khó sinh mà chết ta không quyền không thế bị ép chuyển ra phủ ngoài cung,cha ta là đương kim hoàng thượng...tết đoàn viên vốn dĩ ta chưa từng được cảm nhận.Phủ đệ rộng lớn khiến con người cũng cảm thấy sự cô đơn ngập tràn trong không khí.Ta rời khỏi nhà cố len lỏi trong đám người đông đúc,khắp nơi đều rộn vang tiếng nói cười vậy mới xua bớt sự giá lạnh trong lòng.
Ta đi trên đường không có phương hướng,mục đích cụ thể,ta muốn tìm Nhược Vũ cô gái lớn lên cùng ta nhưng ta lại chẳng biết tìm nàng ở đâu.Nhược Vũ là nô tỳ hầu ta từ nhỏ đã từ lâu tình cảm dành cho nàng không còn là chủ tớ,càng trưởng thành tình cảm dành cho nàng càng đậm sâu.Từ nhỏ nàng đã bên ta an ủi,chăm sóc ta.Ta nhớ nàng hỏi ta:
"Tam hoàng tử chàng sẽ lấy ta chứ?"
"Sẽ"-Ta không thích nàng gọi ta là hoàng tử,dù ta đã nhắc nhưng nàng vẫn chẳng sửa.Nàng nói gọi như vậy mới khẳng định được thân phận của ta.
Nhưng ba ngày trước nàng bặt vô âm tín,ta điên cuồng cho người đi tìm nhưng người trong phủ ta quá ít khi ấy ta mới biết sự bất lực của bản thân.
Đêm ấy ta gặp Thanh Hạm một thân váy trắng nàng vừa hát,vừa múa dưới ánh trăng.
"Ái phi lòng đã chết sau một đêm
Ôm chặt lấy cũng chẳng thể vờ như
Đời này người là duy nhất giữa thế gian rộng lớn
Bông tuyết nào hiểu tiếng đàn ta..."(Ái phi)
Ta không biết nàng hát bài gì,bài hát thê lương mà day dứt.Đêm ấy ta cứu nàng khi nàng chuẩn bị rơi xuống hồ,ôm nàng ngã dưới đất một toán lính chạy vội ra từ mọi phía ta mới biết nàng là cháu ngoại thừa tướng,con gái của một vị tướng quân,viên minh châu của Thanh gia-Thanh Hạm.
***
"Hoàng tử muốn thành đại sự thì tiểu thư của Thanh gia là lựa chọn tốt nhất"-Ám vệ thân cận nhất đang đứng một góc nói với ta.Hắn là người duy nhất ta tin tưởng,là huynh đệ vào sinh ra tử với ta.Chuyện đêm ấy hắn cũng thấy rõ,hắn cũng biết ta cần gì?
Ta nghĩ tới mẫu thân mệnh khổ của ta,nhớ sự chèn ép của hai anh ta,ta nhớ tới Nhược Vũ đã rời đi,nhớ cả gương mặt thấp thoáng sau tấm lụa che mặt của Thanh Hạm.
Những ngày sau Thanh đi dạo bên hồ sen ta ngồi bên đình ngắm nhìn nàng.Nàng không còn đeo khăn che mặt để lộ gương mặt xinh đẹp, thoát tục động lòng người.Nàng nhảy múa ta vẽ nụ cười rực rỡ của nàng,ta vẽ rất nhiều tranh,bức tranh nào nàng cũng xinh đẹp ánh mắt trong veo,nụ cười tươi tắn.Ta nghĩ nàng luôn giữ được nụ cười xinh đẹp như vậy thật tốt.Ta dùng cách đơn giản nhất để đến bên nàng...Ta dùng nửa năm để lấy nàng về nhà.
Đêm thành hôn nàng một thân y phục đỏ rực rỡ,dưới ánh nến mỉm cười nhìn ta.Không có Nhược Vũ liệu ta có yêu Thanh Hạm không? Giây phút câu hỏi ấy thoáng qua đầu ta khiến ta hoảng sợ.Nhược Vũ bên ta,ta yêu nàng đã nhiều năm sao ta lại có suy nghĩ như vậy.Thanh Hạm chỉ là quân cờ giúp ta có được sự ủng hộ của hai đại gia tộc mà thôi ta đã luôn phải nhắc nhở bản thân.Có lẽ ta say rồi.Để ngăn những suy nghĩ không nên có ta ôm lấy Thanh Hạm gọi "Nhược Vũ".Ta cảm thấy cơ thể nàng chợt cứng đờ.Ta không dám ngước nhìn nàng ta chỉ sợ thấy ánh mắt của nàng,càng nhìn càng khiến ta hoảng loạn.
***
Sau đêm thành hôn ta xin phụ hoàng cho ra biên cương đánh trận,một phần vì muốn lập công bắt đầu những ngày tranh quyền đoạt vị,một phần ta sợ khi ở cạnh nàng,ta cũng không biết bản thân sợ điều gì.
Ta ra chiến trường được ba ngày khi đang đau đầu khi không nghĩ ra cách công phá địch trước mặt thì một binh sĩ kéo một người vào trong trại.
"Tam hoàng tử,tên này cứ lén lén lút lút,khi bắt hắn hắn cứ đòi gặp người nói có cách giúp người."
Ta ngẩng đầu lên ngỡ ngàng khi thấy một gương mắt nhỏ nhắn lấm lem bụi bẩn đang cố cúi đầu thật thấp.Nhìn điệu bộ oan ức,mắt long lanh nước,hay tay vuốt vuốt bộ giáp nặng nề ta liền thấy buồn cười.
"Thịnh Hàm..."-Nàng lẩm bẩm,giọng nói trong veo như rót một dòng nước thanh mát vào trong lòng khiến bao phiền muộn tan biến.
"Sao nàng tới đây?"-Ta vừa tức vừa muốn cười,tức vì nàng dám lén trốn đến đây nguy hiểm biết bao,cười vì điệu bộ của nàng.
"Ta có thể giúp chàng thật mà"-Nàng thấp giọng nói.
"Nàng giúp ta?"-Ta nhíu mày nhìn cô gái nhỏ bé trước mặt,nàng mặc bộ áo giáp vừa dài vừa rộng,mặt lấm lem đâu còn hình ảnh thanh thuần xinh đẹp ta từng thấy-"Được,vậy nàng nói xem hoàn cảnh bây giờ chúng ta nên làm thế nào?"Ta kéo nàng lại chỗ để bản đồ đang đặt trên bàn hỏi.
Nghe vậy nàng liền vui vẻ cầm chiếc bút lông gần đấy vừa đánh dấu,vừa giải thích.Càng nghe ta càng ngỡ ngàng.
"Thật ra khi trốn đến đây ta đã đi qua những nơi này nên mới nghĩ được cách"-Nàng mỉm cười ,mắt long lanh nhìn ta.
"Xem ra ta đã cưới được một người vợ văn thao võ lược rồi"-Ta khẽ xoa đầu nàng,mái tóc đã rối tung chẳng còn sự mượt mà thường ngày-"Cách của nàng rất hay"-Ta thật tâm tán thưởng.
"Lúc nãy mọi người nghe rõ không cứ làm theo cách của nàng ấy"-Ta quay sang nói với mọi người.
Như vậy,nàng đã lặng lẽ tới chỗ ta.Nơi binh đao khói lửa nàng lại vui vẻ như con chim nhỏ líu lo không ngừng.Nàng bỏ y phục thanh thoát,nhẹ nhàng thường ngày khoác lên mình bộ giáp nặng nề cùng ta thương thảo kế sách.Ta làm người chỉ huy xông pha chiến trường,nàng làm quân sư lùi lại phía sau dõi theo ta.
Mùa đông năm ấy khi cuộc chiến dần đến hồi kết thì nàng xảy ra chuyện.Khi đang cùng nàng trong lán thảo luận kế hoạch cho trận chiến cuối cùng,ta bị ám sát,vì cứu ta nàng giúp cánh tay đỡ mũi tên độc ấy.Cứu được nàng nhưng cánh tay trúng tên của nàng bị hủy mãi mãi không thể cử động.Ta cảm thấy nàng thật ngốc,ta muốn gào lên rằng "Thanh Hạm nàng không nên cứu ta,ta chỉ lợi dụng nàng,ta không xứng đáng".Nhưng khi ta nói với nàng "Ta không đáng" nàng lại chỉ cười nói "Vì chàng mọi thứ đều đáng".Năm ấy,biên cương thắng lớn vạn dân vui mừng,ta...có lẽ cũng vui mừng. Phụ hoàng đã tin tưởng ta,các đại thần đã công nhận ta,mọi thứ đều theo kế hoạch của ta,chỉ duy nhất việc nàng dần đi vào cuộc sống của ta là điều ta không ngờ tới.
Một năm sau ta trở thành thái tử,nàng vẫn bên ta làm một thái tử phi.Ta thấy nàng cặm cụi học vẽ,học viết bằng tay trái,mực lem lên cả mặt.Ta thấy nàng lúi húi trong bếp làm canh đem đến cho ta,tay trái bị bỏng đỏ một mảng ta cầm tay nàng xem tức giận "Ai bảo nàng xuống bếp,tay trái bị bỏng rồi,có còn muốn viết chữ vẽ tranh nữa không?",nghe ta trách móc nàng lại bật cười ngây ngô "Thịnh Hàm chàng đang lo cho ta ư?" Ta giật mình nhìn nàng,đúng vậy ta đang lo cho nàng ư?Sao ta thấy nàng bị bỏng lại hoảng sợ như vậy?Không,có lẽ là ta áy náy vì ta nàng mất đi tay phải mà thôi,có lẽ vậy.Nàng vẫn luôn lén lút làm cái nọ cái kia,chỉ còn một cánh tay trái khiến nàng đụng vỡ cái bát,bình hoa...mỗi lần ta bắt gặp nàng lại cúi đầu thật thấp rời đi thật nhanh khiến ta thật buồn cười.
Năm kế tiếp ta lên ngôi hoàng đế,phong nàng làm Thanh quý phi,đặt tên tẩm cung của nàng là Thanh điện.Mọi người hay nói nàng thật có phúc khi hoàng cung rộng lớn lại chỉ tồn tại mình Thanh điện,nói nàng thật may mắn khi ngàn vạn mỹ nhân ta chỉ đắc sủng mình nàng.Nhưng không ai biết là do ta may mắn,ta có phúc khi lấy được nàng...
***
"Hoàng thượng,phượng giá người vẽ thật đẹp"-Ám vệ đứng cạnh xem ta vẽ khẽ nói-"Người chuẩn bị tìm người lập hậu sao?"
"Không,ta chỉ muốn cưới nàng thêm lần nữa,để nàng được mặc phượng giá đẹp nhất,cùng ta nhận lời chúc phúc của vạn dân"-Ta dừng bút nhìn bức tranh rồi nghĩ đến hình ảnh nàng mặc bộ y phục đỏ này lên sẽ diễm lệ thế nào.-"Ngươi đem bức tranh này đi cho người làm cho ta,phải tuyệt đối giữ kín"
"Vâng"-Ám vệ cầm bức tranh định rời đi.
"Khoan đã...có tin tức gì không?"
"Hoàng thượng yên tâm thần vẫn đang tìm"
Ta nghe thấy liền cảm thấy nhẹ nhàng trong lòng,ta không biết bản thân có muốn tìm thấy Nhược Vũ hay không nữa.
***
Ta vẽ tặng Thanh Hạm một bức tranh giang sơn vạn dặm,đề hai câu thơ tặng cho nàng
"Nguyện dùng giang sơn như họa
Đổi lấy nụ cười tựa như hoa"
Nàng vì cứu ta bất chấp tính mạng,để giữ giang sơn của ta nàng dùng mạng mình đổi lấy mạng ta.Ta hối hận vô cùng,ta nên đưa nàng về,ta không nên dùng cánh tay nàng để đổi lấy sự an toàn của ta.
Nàng vẫn ngồi lặng yên bên hồ sen mơ màng nhìn ánh trăng.Ta nghe nàng hát,vẫn là bài hát nghe thê lương mà lần đầu tiên ta gặp nàng nàng đã hát.
"Nàng hát bài gì vậy?"-Ta khẽ ôm nàng vào lòng,trong mắt ta nàng mỏng manh như cánh sen vậy.
"Ái phi"-Nàng khẽ nghịch vạt áo ta lẩm bẩm
"Bài hát này nghe buồn quá"
"Không buồn,Thịnh Hàm với ta chàng là duy nhất,chàng là cuộc sống của ta,không có chàng thì không có ta vậy nên dù dùng mạng ta đổi lại sự bình an cho chàng ta cũng chấp nhận"
"Thanh Hạm cớ gì nàng phải khổ vậy?"-Ta cảm khái.Giờ đây ta biết giang sơn vạn dặm chẳng bằng cùng nàng sống vui vẻ đến già,ba ngàn giai lệ chẳng đẹp bằng nụ cười của nàng.
"Thanh Hạm,ta sẽ dành điều tốt đẹp nhất cho nàng"-Ta sẽ cưới nàng,để nàng mặc phượng giá rực rỡ nhất,để nàng cùng ta ngắm nhìn giang sơn mà nàng cùng ta dành được.Chờ ta...cưới nàng.
***
"Hoàng thượng..."-Ám vệ khẽ gọi,lần đầu tiên ta thấy hắn ngập ngừng như vậy-"Tìm thấy Nhược Vũ tiểu thư rồi.Sáng nay thần thấy cô ấy trước cửa cung,đã đưa vào cung rồi ạ"
Ta nhìn hắn không biết nên vui hay nên buồn,ta không ngừng tìm kiếm cô ấy 3 năm không có tin tức.Bây giờ khi ta đang hết lòng chuẩn bị phượng giá,chuẩn bị cưới Thanh Hạm lập hậu cô ấy lại bất ngờ xuất hiện.Giọt mực đen rơi xuống bản tấu chương ta đang phê khiến ta hoàn hồn.
"Nhược Vũ tiểu thư còn dẫn theo một đứa trẻ"
Lời ám vệ khiến ta nhớ tới Thanh Hạm,nàng cũng đang mang thai,nàng đang mang trong mình giọt máu của ta.Khi nghe tin ấy ta đã vui sướng biết bao.Nhược Vũ dẫn theo một đứa trẻ đứng trước cửa cung,chẳng lẽ...
***
Năm ấy,phượng giá đỏ rực chính tay ta vẽ bị cất trong một chiếc hộp xa hoa.Trái tim ta cũng đã khóa chặt trong chiếc hộp ấy,mãi mãi ta không muốn mở ra nữa.
Nhược Vũ trở về.Cô ấy gầy đi nhiều,da dẻ cũng không còn trắng trẻo như trước,đứa trẻ nàng bế theo tầm 2 tuổi,vô cùng kháu khỉnh,cô ấy nói đấy là con trai ta.Ta hoảng hốt nhìn đứa trẻ,trái tim ta cũng dần nguội lạnh theo tiếng khóc của Nhược Vũ, theo lời kể của cô ấy.
Ba năm trước Nhược Vũ bị bắt cóc,rồi bị bán đi làm nô lệ khi trong mình đang mang đứa con của ta.Cô ấy làm nô lệ chịu trăm đắng ngàn cay,phải chịu sự sỉ nhục của người đời khi không chồng mà chửa,...Ta như thấy Nhược Vũ ôm con nép dưới mái hiên trong đêm mưa gió,ta đau đớn khi nghe nàng kể vì con quá đói mà phải đi trộm bánh bao bị người ta đánh đập.Nhìn dáng vẻ xanh xao,những vết thâm tím trên người cô ấy ta thấy hận,hận người khiến cô ấy chịu đủ giày vò.
"Là ai?Ai đã làm vậy?"-Ta đập mạnh tay xuống bàn muốn trút bớt sự bực tức trong lòng.
"Nhà họ Thanh,hoàng thượng,khi ấy ta nghe người bắt ta đi nói vì lão gia nhà họ muốn gả con gái cho chàng để mưu tính việc đoạt đi vương vị.Mà muốn như vậy trước tiên phải gạt hòn đá ngáng đường là ta"-Nhược Vũ níu tay áo ta bật khóc nức nở.
Ta giật mình nhìn cô ấy mong tìm kiếm được một tia giả dối trong lời nói ấy,nhưng chỉ thấy những giọt nước mắt rơi xuống từng hàng.Thì ra nhà nàng đã có kế hoạch từ lâu,khá khen thay cho nàng nhẫn nhục chịu đựng.Thì ra những bản tấu gia đình nàng có lòng riêng là sự thật,vậy mà ta còn ngây ngốc tin tưởng nàng.Tim ta đau đớn vô cùng.Ta không biết đau do biết bị nhà họ Thanh lừa dối hay vì đau lòng cho Nhược Vũ.
"Hoàng thượng con trai chúng ta đã phải chịu nhiều khổ cực,ta không muốn nó bị ngàn lời châm biếm,sỉ nhục...xin người"
Ta lặng người không biết nói gì,đại lễ phong hậu của Thanh Hạm ta đã chuẩn bị từ lâu,phượng giá đã làm xong vô cùng tinh xảo.Nhưng nàng có đáng để mặc nó hay không?
***
"Hoàng thượng..."-Ám vệ nhìn bộ phượng giá lộng lẫy trong hộp khẽ gọi-"Có cần đi điều tra..."
"Không cần,ngày mai tiếp tục chuẩn bị đại lễ phong hậu...phượng giá...chuẩn bị bộ khác"-Ta khẽ ngắt lời hắn.Sự thật trước mắt còn gì phải điều tra,thì ra chỉ là cả hai đang tính kế nhau.Việc gì ta phải day dứt,áy náy với nàng ấy.Gì mà phượng giá,gì mà hoàng hậu có lẽ giang sơn vạn dặm mới là thứ nàng muốn đạt được.Ta đau đớn khi dùng trái tim bày ra trước mắt nàng,nàng lại nhẫn tâm dẫm đạp nó.Trước đây cưới nàng vì có mưu đồ riêng khiến lòng ta day dứt ta muốn dùng phương giá đẹp nhất,ngôi vị cao nhất và tình yêu chân thành nhất để bù lại một đám cưới cho nàng.Vậy mà...
Ông ngoại nàng mất,binh quyền trong tay cha nàng đã giao quá nửa cho nàng làm của hồi môn,từng bản tấu đến ta tim ta lại lạnh đi một phần.Gia đình nàng ta giết không được,tha không xong đành đẩy ra biên cương vĩnh viễn không được quay lại,nghe nói cha nàng đã phát điên...Có lẽ ta hỉ có thể làm như vậy.
***
Nhìn bước chân loạng choạng rời đi của nàng khi thấy ta và Nhược Vũ bên nhau ta chợt nghĩ "Nàng đang đau lòng vì ta ư?"Ta nhìn nàng mãi cho tới khi Nhược Vũ ngất vào lòng ta,ta mới nhận ra mình thất thần đã lâu.
Ta tìm đến Thanh điện,đã lâu rồi ta không đến đây.Mọi thứ vẫn như cũ,kệ sách bút nghiên ngay cả áo quần để ta thay vẫn vẹn nguyên chỉ lòng người là thay đổi.Ta thấy nàng ngồi nhìn bức tranh giang sơn vạn dặm đến ngẩn người,ta muốn tin nàng,tin gia đình nàng lần nữa.Nhưng nghĩ tới cơ thể yếu đuối của Nhược Vũ,nghĩ tới những vết xanh đỏ khắp người ta lại thất vọng.Ta muốn đến hỏi nàng,chất vấn nàng nhưng khi bước đến ta chỉ thốt ta ba chữ "Thật xin lỗi...".Xin lỗi vì ban đầu đã tiếp cận nàng vì ý đồ riêng.Thanh Hạm nàng có từng yêu ta không?Nhưng ta không có can đảm hỏi hết câu,ta chỉ sợ nghe nàng nói "Chưa bao giờ".Nàng nhìn ta,mắt nàng vẫn trong veo không một gợn sóng,hình như nàng đang nói gì đó.Không,hình như nàng đang hát.Nhưng ta chẳng nghe nổi nàng đang hát gì.
Ngày mai là đại lễ phong hậu,đại lễ ta đã chuẩn bị từ lâu cho một người con gái khác.Nhìn bộ phượng giá xa hoa ta lại nhớ tới bộ phượng giá trong hộp gỗ.
"Hoàng thượng,hoàng hậu bế theo hoàng tử đến Thanh điện rồi"-Vị thái giám quỳ sụp xuống run rẩy.
Nghe vậy ta vội lao ra khỏi tẩm cung,chạy về phía Thanh điện,ta sợ Nhược Vũ vì thù hận làm hại Thanh Hạm.Nhưng...ta đã nhầm,khi ta đến nơi chỉ thấy Tâm nhi nằm bất động dưới sàn Nhược Vũ đang khóc thảm bên thằng bé còn Thanh Hạm vẫn ngồi trên ghế mắt mơ màng nhìn ta.Ta vội ôm Tâm nhi rời khỏi nhưng thằng bé không qua khỏi,ta đau đớn.Vì sao nàng lại trở nên độc ác,lòng dạ thâm hiểm như vậy?Thanh Hạm bông sen trắng trước kia đâu rồi?
***
Ta hỏi nàng "Tại sao nàng làm thế?"nàng lại nhìn ta hỏi ta có tin nàng không? Tin chứ,ta đã ngây ngốc tin nàng 3 năm rồi.Tin nàng rồi nhận được gì?Nàng lại nói không tin thì hỏi ích gì.Ta tin nàng vậy ai cho ta lòng tin.Những bản tấu chương ngợp trời tố cáo gia đình nàng,yêu cầu ta thẳng tay trừng trị nàng tội mưu hại hoàng tử.Ta phải tin nàng thế nào?Phải làm sao để giữ bình yên cho nàng?Lạnh nhạt,xa cách để không còn ai để ý tới nàng có lẽ là cách duy nhất.
***
Đêm ấy,ta ngồi phê duyệt tấu chương mà lòng đã trôi về nơi khác.Ta lại nhớ nàng rồi.Thanh Hạm ta rất nhớ nàng.Bóng một nữ tử đi vào khiến ta ngẩn người
"Thanh Hạm"-Ta khẽ gọi,ta sợ đây chỉ là một giấc mơ gọi quá lớn sẽ khiến ta tỉnh giấc.
"Hoàng thượng là thiếp..."-Nữ tử cất giọng ngọt ngào.
Không phải nàng,Thanh Hạm không thích gọi ta là hoàng thượng.Từ hoàng tử đến Thái tử rồi cuối cùng là hoàng đế nàng luôn gọi Thịnh Hàm.Khi nàng gọi tên ta,ta mới biết thì ra tên ta nghe hay tới vậy.Trên người nàng luôn mang hương thơm thanh mát khiến ta yên lòng chứ không phải mùi phấn son gay nồng như Nhược Vũ...Ta nhớ nàng tới phát điên rồi.
"Hoàng thượng xin người cứu nương nương"-Tiếng Tiểu Liên vọng vào
Ta giật mình,Thanh Hạm xảy ra chuyện rồi.Ta vội đi ra chỉ thấy Tiểu Liên nước mắt nhạt nhòa gào khóc khiến ta lo lắng vô cùng.Nhưng nghĩ tới gia đình nàng ta lại nghiến răng thốt ra những lời cay độc,hoàng cung rộng lớn nàng bệnh sao không gọi thái y,nàng lại diễn trò sao.
Nhược Vũ ngã vào lòng ta khiến ta giật mình gọi thái y.Thái y tới rất nhiều ta muốn hỏi "Đã cử người tới Thanh điện chưa?Thanh Hạm thế nào rồi?"Nhưng lời nói bị nghẹn lại ở cổ họng ta khi nghe thái y nói"Chúc mừng hoàng thượng,hoàng hậu đã mang long thai".Ta nhớ khi biết Thanh Hạm mang thai,ta vui sướng vô cùng,ta chỉ mong đem mọi thứ đến cho nàng và con.Ta đã từng nghĩ nếu nàng sinh con gái chắc sẽ xinh đẹp như nàng,nếu nàng sinh con trai ta sẽ dạy nó viết chữ,cưỡi ngựa,bắn tên,..Ta đã từng hi vọng nhiều như thế.Khi lần nữa nghe tin ta được làm cha ta lại lo lắng cho nàng,nghe nói nàng chảy tây nhiều máu,không biết nàng có nguy hiểm gì không?
Ta nhận được ám hiệu của ám vệ,liền đứng dậy đi ra một góc.
"Hoàng thượng,ta đến Thanh điện theo lời của người.Thanh phi sinh non,con đã mất,người cũng suýt mất mạng"-Ta lạnh người suýt nữa ngã xuống.Hắn vội đỡ ta-"Thanh điện chỉ có một vị thái y già và Tiểu Liên,không còn ai khác?Khi thái y tới Thanh phi đã ngất đi vì mất máu quá nhiều,con cũng không giữ được"-Hắn càng nói đầu ta càng rối thêm.Con của ta đã không còn?Con của ta và nàng...
***
Năm ấy,mỗi lần ta đến thì cũng là khi đêm đã khuya,nàng chìm trong giấc ngủ.Ta không nỡ đánh thức nàng,chỉ ngồi nhìn nàng như vậy gần sáng sẽ rời đi.Ta sợ khi nàng tỉnh dậy sẽ hỏi ta "Sao hại gia đình nàng?","Tại sao lại không để thái y cứu con nàng?"Ta rất sợ,ta muốn nói ta sai rồi nàng có tha thứ cho ta không?Ta muốn nói ta rất ân hận nàng có tin ta không?
Đêm ấy,Nhược Vũ động thai ta không rời đi được mãi gần sáng cô ấy đã ngủ ta mới tới Thanh điện.Trời đang còn mờ tối,ta quen lối đi vào thấy một thân áo trắng nằm trên giường thật yên tĩnh ta khẽ thở phào.Ta đến cạnh nàng,nàng quá yên tĩnh,khóe mặt còn vương giọt lệ.Ta gọi Tiểu Liên không có tiếng trả lời,đã từ lâu ta có lời không cần canh giữ Thanh điện nữa muốn nàng được tự do dạo chơi như trước đây,nàng lại ở lại trong điện không hề bước chân ra ngoài...Thanh Hạm ôm trong lòng bức tranh ta tặng này chọn cái chết để khiến ta sống cả đời trong đau khổ.
Bức tranh ta vẽ tặng nàng được đề thêm hai câu thơ bên góc trái
"Tự cổ Hoàng đế đa bạc tình
Tự cổ hồng nhan đa bạc mệnh"
Ta nhìn nàng rất lâu,rất lâu khi ánh mặt trời chiếu sáng vạn vật ta mới tỉnh lại,bế nàng ra khỏi điện.Nàng ra đi,nàng bỏ lại ta mà đi,nàng không cho ta cơ hội giải thích,không cho ta cơ hội sửa sai...
***
"Hoàng thượng..."-Ám vệ gọi ta-"Việc người cho thần đi điều tra đã tra ra rồi ạ"
Từ ngày nàng mất con,ta đã không yên lòng cho ám vệ đi điều tra.Nhược Vũ,Nhược Vũ,...cả đời ta tự cho thông minh lại thảm hại dưới tay một người đàn bà.Đêm ấy nàng có lệnh không giúp Thanh Hạm gọi thái y,ý tứ rằng nàng là chủ hậu cung mà Thanh Hạm đã không còn là ái phi các thái y nên hiểu đứng về phía ai.Con của ta và Thanh Hạm đã rời đi trong một đêm oan nghiệt như vậy.Ám vệ đi điều tra những năm qua ả sống bên ngoài thế nào lại đụng tới cả đại hoàng tử,ta lệnh bắt đại hoàng huynh của ta tra hỏi mới hiểu ta đã ngu ngốc thế nào.Năm ấy ả ở bên ta lại làm nội gián cho anh cả của ta khi ả mang thai con của hắn nàng liền bỏ trốn,dự tính khi hoàng huynh thành hoàng thượng sẽ mang con về "mẫu bằng tử quý".Người tính lại không bằng trời tính ta làm hoàng đế,kế hoạch đổ bể,ả tìm về chỗ ta đổ mọi tội lỗi lên đầu nhà họ Thanh.Nàng xuống tay hạ độc chết con của hoàng huynh ta lại tin lời ả đi chất vấn Thanh Hạm.Ta có lẽ chưa đủ yêu để tin tưởng nàng,quần thần thấy ta đắc sủng độc mỗi nàng liền ganh tỵ vu oan cho gia đình nàng.Có lẽ ta đã nhầm ta ngỡ nàng sẽ chẳng bao giờ rời đi,nàng sẽ mãi bên cạnh ta,ta sai thật rồi...
***
Sau khi nàng rời đi cả hoàng cung như chìm trong sự thê lương lạnh lẽo.Ta chuyển tới Thanh điện,chỉ ở đó ta mới mơ thấy nàng,mới cảm nhận được hơi thở của nàng.Tiểu Liên tìm tới cửa cung,giao cho ta một bức thư nói "Người nói nếu hoàng thượng tìm nô tỳ nghĩa là người còn nhớ tới nương nương khi ấy mới được giao bức thư ra":
"Thịnh Hàm phu quân của ta.Hôm nay trăng có đẹp,có sáng như đêm nguyên tiêu ấy không?Với ta không ánh trăng nào đẹp như đêm ấy.Người ta nói phu phụ đồng lòng,nhưng vợ chồng chúng ta lại sống trong sự dằn vặt,day dứt nhau.Lấy chàng,ở bên chàng là điều khiến ta hạnh phúc nhất cuộc đời này.Yêu chàng,yêu chàng tới chết là điều khiến ta đớn đau nhất.Chàng biết không bài "Ái phi" còn một đoạn ta không nỡ hát vì ta sợ,vì nó quá thê lương:
"Ái phi cười dốc ngược chén rượu
Cảnh ban chết thê lương mà mỹ lệ
Tường cung đã chôn vùi tàn cục đôi ta
Dây đàn lạnh khúc nhạc dứt nơi Vọng Ngã đình..."
Có lẽ sinh ra trong gia đình quyền quý,gánh trên người sức nặng của giang sơn đã đẩy chúng ta tới bước đường này.Thịnh Hàm đời này ta chưa từng làm điều gì có lỗi với chàng,chưa từng lừa dối,chưa từng hại chàng nhưng có lẽ chàng không tin.Điều mà chàng quan tâm chỉ là hoàng vị,là giang sơn của chàng.Giờ đây giang sơn của chàng vẫn ở đó nhưng ta mệt rồi...con cờ để chàng tính kế ta cũng rất mệt.Xin lỗi ta muốn tìm con của chúng ta.Có lẽ đấy là điều thật nhất trong mối quan hệ của chúng ta.
Người yêu chàng Thanh Hạm"
***
Đời này ta có được giang sơn lần đầu tiên đổi bằng cánh tay nàng,lần này ta đánh đổi cả tính mạng của nàng...
Lăng mộ của nàng là mộ duy nhất được đặt trong hoàng lăng.Ta mặc cho nàng bộ phượng giá ta tự vẽ,nàng thật đẹp...Trên bia mộ ta tự tay khắc hàng chữ "Vợ của Thịnh Hàm-Thanh Hạm"
Thịnh Hàm sống là vua của vạn dân,ta chết ta chỉ là chồng của Thanh Hạm...
-Hoàn-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro