
[Trinh Kỷ] Vị Hoàng đế Triệu Trinh
Tác giả: 殷鹤惟
Edit: Hỏa
Beta: Ngạo Huyết
Ngươi không nghĩ tới một vị hoàng đế sẽ có bộ dáng này.
Hắn rõ ràng quá gầy, nhưng ngươi chính là cảm thấy hắn không chống đỡ nổi bộ hoàng bào trên người hắn kia.
Ngươi hướng hắn nở nụ cười rực rỡ "Ta thích ngươi! Trong lòng ta ,ngươi là hoàng đế tốt nhất!"
Bị lễ giáo quản thúc hoàng thượng có chút câu nệ, xấu hổ nói "Trẫm không phải là hoàng đế tốt...Ngoại bang liên tục xâm chiếm, thiên hạ không thái bình..." Lúc hắn nói những lời này, giữa chân mày có hai rãnh sâu tựa như vực sâu không đáy
"Thiên hạ cho đến giờ vẫn sẽ không mãi mãi thái bình." Người kia nắm lấy tay áo hắn ngưỡng mặt cùng hắn đối mặ "Ngươi đã tận lực"
Ngươi chú ý tới trong mắt người kia nồng đậm che lấp, hoàng đế hắn muốn gió được gió muốn mưa được mưa nhưng trong mắt hắn không có một tia vui vẻ.
"Vậy vì sao sẽ có thiên tai? Tại sao dù trẫm có quyết định gì cũng không thể làm hài lòng quần thần." Hắn cau chặt hai hàng lông mày, hơn phân nửa là đang tự trách chuyện dòng Hoàng Hà đổi hướng chảy.
Ngươi nghiêm túc nói với hắn "Thiên tai cùng hành động của ngươi không có quan hệ, người của đời sau sẽ biết. Ngươi là hoàng đế tốt,cũng vì quá tốt nên quần thần trong triều mới to gan góp ý, bởi vì họ biết ngươi sẽ không trách tội."
Hắn tựa như thở phào nhẹ nhõm, trên mặt chỉ còn lại vẻ khổ sở.
Thật sự là một hoàng đế dễ mềm lòng sao.
"Cả đời sau sẽ đều cảm thấy, trẫm xứng là hoàng đế sao?"
Ngươi nhất thời cứng họng, bởi vì cũng có rất nhiều người đối với hắn có hiểu lầm, mà nhiều hơn cũng không biết hắn.
"...Người trăm họ đều cảm thấy như vậy." Ngươi chọn cách trung hòa nói với hắn, "Sau khi ngươi rời đi, con dân của ngươi sẽ rất khó qua nỗi đau này, bọn học đều sẽ ở đây nhớ về ngươi. Tóm lại ngươi là một hoàng đế cực kỳ cực kỳ tốt!"
Hắn bị giọng khoa trương của ngươi chọc cười, nụ cười nhu hòa, có chút tính khí trẻ con, "Cảm ơn."
Ngươi đột nhiên vui mừng, không nói cho hắn những gì mà Triệu Thự đã làm (0.0 đoán bừa)
Nhưng ngươi lại không nhịn được mà khóc "Thật xin lỗi, ta không thể vì ngươi mà làm chuyện gì cả!"
Một bàn tay ấm áp đặt lên đỉnh đầu ngươi.
"Không quan hệ." Giờ phút này hắn giống như trưởng bối rộng lượng với ngươi, thanh âm thật nhu hòa.
"Trẫm phải vào triều." Hắn xoay người rời đi.
Hắn vẫn phải trải qua hết thảy thống khổ, mà ngươi vô lực ngăn cản...
-Hoàn-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro