Đoản 10.4: Ngàn Năm
-Rốt cuộc là ngươi có ý muốn chữa bệnh không?
-Yêu đế cần gì gấp gáp vậy, bệnh đương nhiên là sẽ chữa nhưng có điều ta vẫn phải nhắc nhở ngươi...
-Không cần Thần quân chỉ điểm
-Haha, nhưng ta nhất định phải nói thì sao!
Truy Vân đưa ánh mắt rực lửa nhìn Trường Lăng, vị Thần quân nào đấy vẫn mỉm cười thiếu đòn, đây hẳn là thách thức hắn?
Truy Vân ngưng tụ hoả truỳ trong tay đang định đánh về phía Trường Lăng thì dừng lại
-Yêu đế cũng thật si tình
-Ngươi có ý gì?
-Trúc Nhan, có phải thật sự là mới năm trăm tuổi?
Trường Lăng đưa mắt quan sát Truy Vân, thấy được ánh mắt đầy sát khí của Truy Vân hắn vẫn mỉm cười
-Một ngàn năm trước Trúc Nhan đánh chết linh thú thượng cổ bị Thiên giới trừng phạt rút hết pháp lực bị lưu đày xuống trần gian chịu nỗi khổ luân hồi, chuyện này chắc chắn Yêu đế biết
-Không biết
-Ngươi đã phong ấn Yêu khí xuống Nhân giới chịu sự trừng phạt của Thiên đạo cùng Trúc Nhan không phải sao? Hơn nữa Truy Vân ngươi đã động tình?
Truy Vân im lặng, nhắm mắt lại hít vào một hơi dài
-Ngươi dùng thuật dịch dung, phong ấn kí ức cho Trúc Nhan, cho cô ấy một thân phận mới là để Trúc Nhan thoát khỏi sự trừng phạt của Thiên đạo, ngươi làm như vậy không sợ sau này sẽ bị phản phệ sao?
-Quả nhiên không dấu được huynh, thật không hổ danh là thần thượng cổ của Thiên giới, nhưng Trường Lăng trước kia ta với huynh cũng coi là là huynh đệ chiến tử sa trường, nếu không vì linh thú thượng cổ đột nhiên nổi điên tấn công Yêu tộc nàng ấy cũng sẽ không giết nó, suy cho cùng chính là bị Thiên đạo xoay vần, ta lấy danh nghĩa sư phụ cho nàng ấy một cuộc sống mới chỉ mong Thiên đạo không tuyệt đường sống của nàng ấy
-Huynh rõ ràng biết chuyện linh thú thượng cổ bị giết ảnh hưởng đến Tam giới là một chuyện, Thiên đạo rút hết pháp lực đoạ Trúc Nhan xuống Nhân gian là vì biết huynh động tình với cố ấy muốn huynh đoạn tuyệt mối nghiệt duyên này
Truy Vân cười khổ
-Bởi vậy, ta mới để nàng ở bên cạnh nhưng lại là thân phận đệ tử của Yêu đế, thật sự khi động tới chân tình thì muốn dứt cũng là một loại đau khổ tới tận tâm can
-Trúc Nhan sẽ tới Thọ Điện Uyên của ta
Đáy mắt Truy Vân lập tức trở lên lạnh lùng:
-Không thể
-Nếu huynh muốn tốt cho Trúc Nhan thì nhất định phải vậy
Nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của Truy Vân, Trường Lăng nói tiếp:
-Thứ nhất, trị bệnh, thứ hai, thân phận Trúc Nhan sớm sẽ bị bại lộ ở chỗ huynh rất nguy hiểm nhưng Thọ Điện Uyên của ta thì khác
Truy Vân bừng bừng lửa giận, dựa vào cái gì hắn nói không bảo vệ được là không bảo vệ được, cho Trúc Nhan lên Thiên giới mới là vứt nàng vào hang cọp, tuy Trường Lăng là thần thượng cổ mọi người đều phải nhìn sắc mặt hắn nhưng Truy Vân thì không, con người Trường Lăng thâm sâu khó lường, tuyệt đối không phải là người để tin tưởng nhưng bệng tình của Trúc Nhan lại phải nhờ vào Thiên giới thật sự không muốn nhìn sắc mặt cũng không được
-Thân là Yêu đế cũng không bảo vệ được người mình yêu, có phải ta trở lên vô dụng rồi không
-Năm trăm năm nay huynh đã bảo vệ cô ấy rất tốt rồi
Truy Vân lắc đầu
-Nhưng nàng ấy phải chịu nỗi đau đứt từng tâm mạch, ta lại chỉ trơ mắt nhìn nàng ấy quằn quại, đau khổ mà không thể gánh chịu thay, quả thực là tạo hoá trêu ngươi
-Vậy nên điều huynh bây giờ có thể làm chính là đưa Trúc Nhan đến Thọ Điện Uyên
-Cho ta thời gian ba ngày bên nàng ấy
-Được, ta sẽ ở đây đợi
-Trường Lăng hi vọng huynh đừng làm ta thất vọng, nếu Trúc Nhan ở Thiên giới phải chịu oan khuất gì, Yêu tộc tuyệt đối không bỏ qua
-Được, ta hứa với huynh
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro