Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#1


Phương Di vơ vội tập tài liệu đặt trên bàn, chạy theo Doãn Phong vào thang máy. Bên trong không có người, anh khẽ vòng tay ôm lấy cô thì thầm: "Anh nhớ em."

Cô mỉm cười, đôi mắt đảo nhẹ nhìn cửa thang máy sắp mở, bốn bề đều sáng như gương càng khiến Phương Di nhìn rõ chân dung của bọn họ. Anh buông cô ra, trở về với dáng vẻ uy nghiêm của một vị tổng giám đốc. Nụ cười trên môi lập tức được thu lại, lùi ra đứng phía sau anh, đôi mắt có chút giễu cợt.

Chiếc xe Mercedes đổ trước công ty, Doãn Phong bước vào ghế sau, cô leo vội lên ghế phụ. Ngoài trưa mưa lất phất, Phương Di đưa mắt nhìn ra ngoài cửa xe. Phía sau cô là Doãn tổng đang chăm chú đọc tài liệu. Phải, trước mắt mọi người, họ chỉ là hai người xa lạ, hay đúng hơn là ông chủ và nhân viên. Khoảng cách của họ chính là như thế, dù đi cùng một con đường cũng không cách nào chung hàng ghế, dù chỉ cần quay đầu là có thể nhìn thấy nhau nhưng lại không đủ dũng khí quay đầu.

Cô nhìn vết ngứa trên tay, tình yêu cũng giống một vết ngứa, càng gãi lại càng ngứa, ngứa lại tiếp tục gãi. Cô trong tình yêu như con thiêu thân ngu ngốc lao đầu vào lửa, dù biết đau vẫn lao vào, càng lao vào lại càng đau.

Xe dừng lại ở nhà hàng, cô bước phía sau Doãn Phong, nhìn bóng lưng thẳng tắp của anh đi vào nhà hàng sang trọng. Người đàn ông tài giỏi, lịch thiệp đó không phải là của cô, mãi mãi không thuộc về thế giới của cô. Cảm giác cô độc lại lần nữa bao trọn tâm trí, Phương Di bất giác thở dài, tự bao giờ cô lại trở nên tự ti như thế này.

Buổi tối giữa các thương nhân, sơn hào hải vị đều không ngon, không khí tràn ngập sự giả tạo, Phương Di không nhịn được xin phép đi rửa tay.

Cô còn đang bần thần nhìn chính mình trong gương, vô tình nghe hai nhân viên bên cạnh trò chuyện.

"Cô có nhìn thấy Doãn tổng không, anh ấy đẹp trai quá, giỏi giang nữa. Tiếc rằng cuối tháng này kết hôn rồi. "

"Nếu như tôi gặp anh ấy sớm hơn, biết đâu lại xảy ra chuyện tình giữa hoàng tử và lọ lem."

Mãi cho đến khi họ khuất sau cánh cửa, Phương Di mới bừng tỉnh, liên tục tát nước vào mặt xoa nhẹ nỗi đau. Cứ nghĩ bao lâu nay đã không còn sợ hãi, hóa ra, chỉ là cô chôn nó quá sâu, sâu đến mức quên mất nó tồn tại. Cho đến hôm nay, khi bị người khác thẳng thừng đào lên, xé toạc lớp mặt nạ giả dối cô cố tình tạo ra, giống như bị một cước rơi thẳng từ thiên đường xuống, đối mặt chính diện với nỗi đau, với thứ cô luôn trốn tránh. Đem tất cả phơi bày ra trước mắt, giằng xé tâm can cô. Cả thân thể tựa hồ không đứng vững, bám víu vào thành bồn.

Chẳng phải cô đã biết rất lâu rồi sao, biết rằng anh sẽ cưới một người con gái khác, tiến hành một cuộc hôn nhân chính trị. Dù có yêu cô ra sao, hôn lễ đó vẫn được tiến hành. Chỉ là cô giả ngu ngốc, giả vờ như không biết chuyện gì mà ở bên cạnh anh. Đâm đầu vào một ngõ cụt không lối ra, mà cũng không cách nào trở về.

Đúng, anh là hoàng tử, nhưng cô không phải là cô bé lọ lem lộng lẫy trong buổi dạ hội. Phương Di đơn thuần là một trong những cô gái tầm thường ở đó, chạm ánh mắt của anh trong vài giây, và mãi mãi lướt qua nhau.
Hoàng tử sẽ là của công chúa.
Hoặc giả, hoàng tử là của lọ lem, cũng chỉ là của lọ lem xinh đẹp.
Cô có là lọ lem đi chăng nữa, cũng là lọ lem bẩn thỉu nơi góc bếp mà thôi.
...
Từ tầng 35 của căn hộ đắt đỏ nhất thành phố A nhìn xuống, dòng người trở nên bé nhỏ đến lạ. Phương Di mở cửa sổ, gió bất giác ùa vào mặt, cơn lạnh chạy qua từng tấc da thịt. Chỉ có cách này mới giúp cô tỉnh táo, giúp cô đủ sức chống chọi với hiện thực.

Doãn Phong từ phía sau ôm lấy cô: "Đóng lại đi, em sẽ lạnh."

Cô cười cười, nơi đáy mắt có chút u buồn nhanh chóng được che đậy.

" Rất mát mà, không phải sao?"

"Phương Di, em không cảm thấy em rất giả dối sao, rõ ràng là run lên vì lạnh, vẫn nói rằng rất mát. Tại sao đối với anh, em vẫn phải giả vờ như thế. Yếu đuối một lần, để anh có cơ hội chăm sóc em, được không? "

Anh xoay đầu cô lại, Phương Di nhìn rõ sự bất lực trong đôi mắt của Doãn Phong. Cô chui vào lồng ngực anh, làm nũng như những cô gái khác. Chỉ có nơi cổ họng, khó khăn lắm mới nở được nụ cười.

Phong, anh nói em phải làm sao khi anh sắp trở thành chồng của một người khác, mà không phải em.

Anh muốn em yếu đuối, nhưng nếu sau này anh là của người khác, ai sẽ thay anh chăm sóc em? Không phải em không biết yếu đuối, chỉ là em phải tự học cách bao bọc chính mình.

Chúng ta vốn dĩ đã sai, sai ngay lần đầu gặp gỡ.

Em không phải thánh nữ bao dung, trưng mắt lên chia sẻ anh với người khác.

Em rốt cuộc phải làm sao, làm như thế nào, để em có thể trở lại là em, một Phương Di chưa từng biết yếu đuối. Trở lại những ngày, anh chưa xuất hiện.

Đêm tối, có một người nước mắt lăn dài.

Đêm tối, có một người bất lực, chấp nhận vận mệnh.
...
Cuối tháng 5, thành phố A háo hức trong không khí vui vẻ. Hôn lễ xa hoa của con trai nhà họ Doãn cùng con gái của ngài thị trưởng, trai tài gái sắc khiến biết bao người ngưỡng mộ.

Phương Di nhìn cô gái trong gương, mái tóc nâu xoăn nhẹ, chiếc váy màu trắng tinh khôi, vừa ngây thơ, lại vừa quật cường. Khẽ gật đầu với hình ảnh của mình, đây mới là Phương Di, một cô gái không biết đau khổ.

Cô đến dự hôn lễ của anh với tư cách nhân viên trong công ty, vô cùng thu hút ánh nhìn. Không kiêu sa đài các như những tiểu thư ở đây, cô có vẻ đẹp riêng của mình, nhỏ bé nhưng chưa bao giờ thôi chiến đấu.

Tận mắt nhìn người mình yêu bước trên lễ đường cùng một người khác, chính là tột cùng của tuyệt vọng. Cô gái ấy, xinh đẹp động lòng người, đó mới là công chúa đích thực.

Phương Di dõi theo họ, cô luôn như thế, không biết sợ hãi. Mặc cho nỗi đau đang gặm nhấm lấy trái tim rỉ máu, ánh mắt vẫn không chút nao núng.

Mãi cho đến khi cô dâu chú rễ đến bàn mời rượu, Phương Di mới thôi nhìn, lẳng lặng nâng ly, dưới chân bàn khẽ đưa cho anh một mảnh giấy. Rượu vang đỏ chạm đến đầu môi, giống như máu tươi từ lồng ngực đang trào ra, đắng đến lạ.

Cô đặt chiếc ly trống rỗng xuống bàn, cười cười nói với mọi người mình có việc, phải đi trước.

Để lại một bóng lưng kiêu hãnh rời đi.

Tiếng giày cao gót nện trên nền đất đánh vào tâm can anh. Đến khi cô khuất sau cánh cửa.

Phương Di, em luôn như thế, kiêu ngạo, quật cường. Dù cho có đau khổ ra sao, em vẫn là em, không cho người khác thấy mình yếu đuối.

Doãn Phong nhìn mảnh giấy trong tay, vẻn vẹn một dấu chấm.

Nếu như không có quang khách ở đây, chỉ sợ, anh đã sớm đứng không vững.

Ngoài trời, cái nắng của tháng 5 dần tắt, ánh tà dương hắt xuống nền rêu xanh hình dáng cô gái bé nhỏ. Cô trước mắt mọi người, có thể cười, có thể kiêu hãnh.

Nhưng khi chỉ còn một mình, cô như con nhím bị nhổ hết gai, đau đớn run rẫy. Đôi mắt nhuốm màu bi thương.

Phương Di ngửa mặt lên trời, đưa tay quệt đi vết lem của mascara.

Tiếp tục bước đi, dưới tiếng ve râm ran, dưới ánh nắng xuyên qua kẽ lá.

Cô đã đặt dấu chấm hết trong quá khứ.

Tháng 6 chờ cô, Phương Di.
....
Yêu là yêu, hiện thực là hiện thực. Bạn buộc phải chấp nhận điều đó, trong cuộc sống này không hề có cỗ xe bí đỏ nào cả. Hoặc giả, bạn có là cô bé lọ lem, sau 12 giờ, vẫn chỉ là một con nhỏ nghèo bẩn thỉu. Tình yêu trong cuộc sống này, không phải chỉ cần yêu là đủ.

#the_end
#mẹ_kế_Hi_Hi
Cái này có thể xem là kết HE nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro