Không lời từ biệt - End
#Đoản
Ngọc, tỉnh dậy đi!
Tiếng gọi dịu dàng như lời ru thúc dục cô dậy khỏi giấc ngủ mơ màng, trong phút chốc cô chả biết mình ở đâu.
Tỉnh chưa, chẳng phải em nói muốn ngắm sao cùng anh à!
Sao á, có chưa anh nhỉ?
Có lẽ do bệnh nên dạo này cô trí nhớ kém quá...
Nghĩ đi nghĩ lại cuộc đời tôi quá đau khổ phải không?
Tôi khóc lặng nhìn ờ giấy cuối cùng cô để lại
"Anh đừng khóc, sau này em chết cũng sẽ không quên anh đâu"
Những lá thư cô gái bé nhỏ của tôi gấp thành những ngôi sao, hạt giấy.Trong mỗi cái đều có những cảm xúc tuyệt vọng của cô bé lúc toi trốn cô đi học ở nước ngoài. Cô ấy đã giấu hết tâm tư của mình vào từng câu, từng chữ giấu trong hộp sao.
"Anh có biết em ước j vào mỗi năm sinh nhật không, em ước anh mãi mãi ở bên em.Nhưng em biết điều đó không thể vì ta là anh em cùng cha khác mẹ."
"Anh có phải nguyện ước của em nó qua xa vời không? Em hi vọng anh sớm trở về"
"Anh, đi đâu rồi ! Sao không về thực hiện lời hứa năm xưa hứa cùng em"
"Anh, em không tìm thấy anh nữa! "
"Anh hôm nay mẹ lại nổi giận em sợ lắm hưng phải cố gắng đợi ah trở về"
"Anh, em lại nhớ nhớ anh rồi về nhà đi có được không"
"Anh, có phải anh đã quên người em gái này rồi phải không?"
"...."
"Anh em sắp rời xa thế giới rồi anh về nhà thăm em lần cuối được không''
Anh xin lỗi... Tại anh mà em phải đi. Anh lặng ngồi dưới ngôi mộ đã được cất vào 3 tháng trước. Một cô gái xinh đẹp đã bỏ cả tuổi thanh xuân của mình vì một chàng trai không xứng đáng.
Anh ta ngồi quỳ trước ngôi mộ của cô cả ngày trời không biết mệt mỏi. Bởi có lẽ những gì anh đang chịu đựng bây giờ đều là do anh vô tình tạo ra một vết thương lớn trong lòng một cô gái. Anh như người vô hồn. Hôm nào cũng đến mộ cô từ sớm cầm thức anh và một bộ quần ao đẹp đem đến đốt.
Kể từ đó, mọi người đều gọi anh ta là kẻ tội lỗi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro