Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Truyện ngắn : Quá khứ oan nghiệt(1)

#chap1: Bữa cơm gia đình

"Bữa cơm gia đình" nỗi ám ảnh cả một tuổi thơ của tôi. Vô số đứa trẻ , đều mong đến bữa cơm này . Khi đó , chúng sẽ kể cho ba mẹ nghe những thành tích của mình ở trường.

Chúng có thể vừa kể vừa cười xòa ,rồi giấu nhẹm chuyện xấu của mình . Để được nhận lời khen , sự âu yếm của ba mẹ . Rồi ba mẹ chúng lại bàn bạc với nhau về công việc hàng ngày.

Một bữa cơm đầy đủ các thành viên trong gia đình là nỗi mơ ước của hàng vạn người. Nhưng trong đó không có tôi .

Tôi thà rằng, sau khi đi học sẽ tự xúc riêng cho mình một chén cơm rồi vào buồng ăn một mình. Còn hơn những bữa cơm đông đủ đầy nước mắt ấy.

Những mâm cơm bị hất đổ trước mặt tôi là không ít . Ba mẹ tôi nếu không gặp thì thôi chứ đã chạm mặt thì y như rằng bữa đó có chuyện.

Không biết họ có bao giờ nghĩ đến cảm giác vừa ăn vừa khóc của tôi không.

Có những bữa tôi chỉ vừa ăn được nữa bát cơm là đã phải quỳ gối cầu xin họ đừng cải nhau.
Họ chỉ gặp là cải nhau, rồi đến mức ba tôi đã đánh mẹ .

Tôi cực kỳ ghét đàn ông đánh phụ nữ. Nhưng, ông là ba tôi .

Tôi không biết khi xưa họ yêu nhau bao nhiêu rồi tiến đến ngày hôm nay . Thật buồn cười cho câu " Anh sẽ bảo vệ em suốt đời ." mà lúc trước mẹ tôi kể cho tôi nghe về ba.

Rồi những cuộc cải vả ngày càng nhiều hơn khi có sự xuất hiện của em tôi . Phải chăng áp lực cơm áo gạo tiền đã khiến họ thay đổi nhiều đến thế.

Mẹ tôi khi xưa dịu dàng lắm nhưng giờ bà khác rồi. Bà cộc cằn, gay gắt kể cả với tôi hay ba .

Còn ba tôi cũng vậy , ông từng là một người vui tánh , hài hước. Nhưng bây giờ ngay cả nhìn thẳng vào mắt ông tôi cũng chả dám .

Cả tuổi thơ của tôi trải qua trong những bữa cơm bị hất đổ . Cho đến năm tôi 15 . Bữa cơm đó đã kết thúc mãi mãi.

Tôi nhớ như in chiều hôm đó , mẹ cầm tay tôi rồi hỏi " Nếu ba mẹ li hôn, con muốn đi theo ai?" Khi ấy , tôi không do dự mà nói muốn theo bà .

Nhưng đáp lại tôi chỉ là cái cúi đầu . Bà không dám nhìn thẳng mặt tôi mà nói " không được, em con còn nhỏ nên phải theo mẹ , nhưng mẹ chỉ đủ khả năng lo cho một đứa thôi,đợi khi nào mẹ làm ăn khấm khá sẽ về đón con"

Tôi rút tay mình ra khỏi tay bà , nếu bà không phải mẹ tôi , tôi sẽ cười lớn mà nói với bà rằng " nếu đã bắt buộc tôi đi con đường đó thì còn hỏi ý kiến tôi để làm gì !"

Tôi quay đầu lại , mắt tôi đã nhòa đi tự bao giờ . Tôi đáp:" Tùy mẹ "

Cuối cùng, tôi vẫn sống với ba , được 1 năm ba tôi đón dì về. Điều đặc biệt là tôi lại có thêm một đứa em , nó nhỏ hơn tôi một tuổi. Nó có làn da bánh mật, sống mũi cao cao ,ánh mắt to tròn nhưng không lộ vẻ bi ai giống tôi .

Tôi nhớ rõ , lúc vừa gặp nó tôi chỉ quăng một ánh mắt lạnh băng rồi đi về phòng mình.

Tôi như vậy là đã kiềm chế lắm rồi, chẳng nhẽ tôi phải tay bắt mặt mừng khi gặp nó . Thế mà tôi vẫn bị ăn một cái tát từ ba .

Tát tôi xong , ba tôi lại chẳng dám nhìn thẳng mặt tôi,ông chỉ biết đứng bất động nhìn tôi cười, tôi cười đến rơi cả nước mắt.

Mặt nó tái mét nhìn tôi rồi vội xin ba giúp tôi.

Tôi chỉ cười mỉa rồi bỏ lại câu
" mèo khóc chuột" .

Hôm đó , ngày đầu tiên tôi bỏ nhà đi qua đêm . Tôi ngồi co ro trước cổng nhà nội . Khi thấy tôi , bà chẳng quan tâm , thậm chí một câu " Cháu lạnh không ?" bà cũng tiết kiệm với tôi.

Tôi cũng chẳng thiết, đi lang thang khắp nơi , tôi cũng chẳng biết đây là đâu , cứ đi rồi đi mãi .
Nhưng ba vẫn tìm được tôi. Khi thấy tôi ,ông không hề chửi hay đánh .Chỉ một ánh mắt hối hận.
Ha, hối hận để làm gì , có thay đổi được gì không !

Ông chở tôi về nhà , thật bất ngờ, người phụ nữ 1 năm trước vứt bỏ tôi đang ở đây. Thấy tôi nhếch nhác vậy bà ôm tôi vào lòng rồi khóc nức nở.

Nhưng tôi thì chẳng có lấy một chút cảm xúc nào cả , chẳng vui chẳng mừng . Tất cả giờ đây chỉ trống rỗng .

Tôi đẩy bà ra rồi lạnh lùng hỏi:

_ " Mẹ về đây làm gì? "

Dường như bà không còn nhận ra tôi nữa, ánh mắt của bà lộ rõ vẻ hụt hẫng. Bà cúi đầu rồi khẽ nói:

_" Mẹ đến thăm con."

_" Tôi bây giờ mẹ đã thấy rồi đó. Mẹ về với đứa con bé bỏng của mẹ đi."

Mặc dù biết em và mẹ là tình thế ép buộc. Nhưng tôi vẫn không cản nổi hận thù trong lòng mà giễu.

_"Mẹ...mẹ về đây. Con cần gì thì gọi cho mẹ."

Bà mở miệng như muốn nói gì lại thôi . Bà cúi đầu, ấp ớ vài câu rồi quay lưng đi . Nhưng tôi thấy rõ , giọt nước mắt khẽ lăn trên đôias gò gầy của bà .

Tim tôi nhói lên , một nửa muốn chạy lại ôm bà mà khóc , một nửa lại căm ghét người mẹ này.

Phân vân là thế , tôi vẫn lạnh lùng quay bước về phòng.

Rầm

Cửa phòng đóng lại , tôi ngã phịch xuống nền. Nước mắt cứ thế tuôn trào.

Bao nhiêu uất ức, kìm nén lăng dài theo nước mắt. Tôi hận các người!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #nhi