Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 3

CHƯƠNG 9

Trên bãi cỏ ngoài hậu viện Trục Nguyệt cung, hai thiếu niên đang sóng vai ngồi cùng nhau.

"Tiểu Cùng, tại sao ngươi tới giờ vẫn không cười vậy?" Ngón tay hắn gõ tới gõ lui, gom mấy nhanh cây, cỏ khô lại một chỗ, tạo thành một vật có hình dáng kỳ kỳ quái quái mà thưởng thức.

"Cười? Đó là đồ vật gì vậy?" Ta nghi hoặc nhìn hắn một cái, hỏi.

Hắn trừng to mắt nhìn ta. "Tiểu Cùng ... Ngươi ngay cả cười là cái gì cũng không biết sao?"

"Đúng vậy." Ta gật gật đầu, không hiểu tại sao hắn lại ngạc nhiên như vậy. Kể từ lúc tên quái lạ này xuất hiện ta liền nghe được không ít những từ ngữ không rõ ý nghĩa là gì.

"Cái gì gọi là cười sao ... Chính là giống thế này này!" Hắn nói xong cong khóe môi lên, hàm răng trắng sáng nở ra nụ cười xinh đẹp. (Cảm giác đang quảng cáo P/S :v )

Ta cứ thế học tập bộ dáng của hắn, lấy tay kéo lấy hai bên miệng, nhưng mà ... cảm giác này thật quái dị.

"Không phải làm như vậy! Phải giống ta như vầy mới được!" Hắn vẫn không chịu bỏ đám cỏ trong tay xuống, lại gắng sức kéo mạnh hai bên khóe miệng để cười thật to.

Sắc mặt có chút cứng ngắc, thật là rất kỳ quái, hơn nữa, ta thực hoài nghi cằm của hắn có thể bị trật khớp hay không.

Nghĩ như thế, không tự chủ ta lại đột nhiên "cười" lên.

Ta có chút giật mình che lấy môi, lại phát hiện hắn đang đơ người đứng một bên, miệng mở còn lớn hơn hồi nãy nữa.

Ta lấy tay quơ quơ trước mặt hắn, lo lắng hỏi: "Ngươi làm sao vậy? Tiểu ... Tuyệt."

"Tiểu Tuyệt" là tên hắn, bất quá, ta cảm giác mình không nên gọi ra ngoài miệng, khả năng trò chuyện cùng người khác của ta quả thật là con số không. Từ nhỏ tới lớn, ngoại trừ nương ra, ta chỉ gặp qua duy nhất một người.

"Ta không sao." Hắn lắc đầu, mắt vẫn nhìn chằm chằm lấy ta. "Tiểu Cùng, ngươi cười rộ lên thật rất xinh đẹp đó!"

"Thật sao?" Mặc dù là lời khen nhưng ta lại đáp lại bâng quơ. Điều ta muốn nói, nụ cười tươi rói của Tiểu Tuyệt ngươi càng đẹp hơn.

"Đó đương nhiên rồi!" Hắn cực kỳ nghiêm túc lập lại một lần nữa, nói: "Ngươi sau này thường như vậy thì tốt rồi! A, không đúng! Tốt nhất vĩnh viễn cho một mình ta xem thôi!"

"Được." Ta thuận miệng đáp. Dù sao ta cũng không thể nào bước chân ra khỏi nơi này, tuyệt đối không có khả năng gặp được người thứ hai.

Hắn cười thoải mái, đem hàng mây tre vừa đan ban nãy, bên trên là vài con sâu nhỏ đặt vào lòng bàn tay, đưa tới trước mặt ta. "Tiểu Cùng, tặng cho ngươi này."

Ta ngây người một chút, cứ nhìn chằm chằm vào vật trong tay hắn, không hề nhúc nhích.

"Sao vậy? Ngươi không thích sao?"

"Không ... Chỉ là, ta không có cái gì tặng ngươi hết." Cho tới tận bây giờ ta vẫn chưa bao giờ gặp qua tình huống này, nhất thời có chút luống cuống.

Hắn trừng lớn hai mắt, khẽ cười nói: "Như vậy đi ..., ngươi cứ hôn ta một cái, xem như là đáp lễ rồi a." Hắn nói xong lấy tay chỉ chỉ lên mặt mình.

Ta nhìn hắn một hồi, sau đó đưa đầu tới gần, gương mặt băng thanh ngọc khiết của hắn có chút khiến ta rung động. Ta không hề có kinh nghiệm thân thiết với ai, lo sợ lực đạo không đúng, có thể làm đau hắn.

Kết quả, Tiểu Tuyệt lần thứ hai hóa đá mà ngã ngửa. Hơn này lúc này còn lộn ngược thẳng vào trong bụi cỏ.

"Ngươi không sao chứ?" Ta vội vàng lấy tay kéo hắn.

"Không. Chỉ là không nghĩ tới ngươi thật sự sẽ hôn ta, có chút hoảng sợ thôi!" Hắn gãi gãi đầu, trên mặt vẫn rộ lên nét tươi cười tựa ánh ban mai rạng rỡ như trước.

...

Ta thống khổ tỉnh giấc, nhất thời chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt ra.

Lại nằm mơ! Hơn nữa còn là những việc vụn vặt rất lâu trước kia nữa, thực mẹ nó đủ rồi! Tại sao ngay cả trong giấc ngủ cũng bắt ta phải nhớ lấy? Hại ta phải ôn lại chuyện đã qua, phải đối mặt với gương mặt lạnh như băng chốn hiện thực.

Bất quá tỉ mỉ nhớ lại chuyện xưa, Lãnh Vô Tuyệt tên đó, từ nhỏ chính đã là một công tử phong thanh bạch ngọc, nếu như cứ lớn lên tốt đẹp như vậy, có phải chuyện sẽ rất khác rồi không?

Nếu chưa từng xảy ra chuyện kia, nếu ta thật sự chỉ là Thu Tứ Cùng, không phải đệ đệ cùng cha khác mẹ với hắn, hết thảy mọi việc nhất định đều không giống như bây giờ.

Ạch! Ta gõ đầu, cảnh cáo bản thân không được nghĩ nữa, tiếp tục suy nghĩ, tâm lại chỉ thêm đau, càng không thể nào thở nổi mà thôi.

Cái này gọi là duyên phận gì đó, có muốn trốn cũng trốn không thoát.

Nếu có thể lựa chọn lại một lần nữa, ta thật sự tình nguyện vĩnh viễn lưu lại bên trong mật thất kia. Vĩnh viễn không biết cười là gì, không hiểu tình là gì, cả đời cứ như vậy trôi qua, ít ra cũng sẽ không đau lòng như vậy.

Ai! Ta khẽ thở dài một chút, tay cảm thấy có gì đó ướt, cầm lấy chiếc bình màu xanh bích đang chảy ra cổ tay áo.

"Là Cực Dạ Băng Hàn a."

Ta cẩn thận cầm lấy chiếc bình kia, nhẹ nhàng đặt trong lòng bàn tay, trong người vẫn lạnh lẽo như trước. Ta đã thấy đan dược bên trong, cũng lành lạnh như vậy, lúc nào cũng toát lên hàn khí. Ăn vào ngược lại cảm thấy rất ngọt, hơn nữa vừa vào miệng liền tan ngay.

Chậm rãi vuốt ve dược bình màu xanh bích kia, ta chợt nhớ tới, người nào đó từng trộm lấy kẹo ở Thiên giới đem đến cho ta, chỉ để ta vui vẻ, đổi lại một nụ cười của ta.

Nghĩ đến đây, không tự chủ được, liền thầm mỉm cười.

Tên kia, tuy rằng hiện giờ bộ dạng như thế này, thế nhưng trước kia quả thật là rất đáng yêu!

Bỗng nhiên ngẩng đầu lên, liền thấy Lãnh Vô Tuyệt đang đứng ngay cửa, đôi mắt chằm chằm nhìn ta.

Ta giật mình, vội vàng thu lại nụ cười.

Đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh liên hồi. Người này như thế nào luôn xuất quỷ nhập thần như vậy, quay đi liền không thấy hình đáng dâu?

"Ngươi, ngươi ..." Miệng mở to cả nửa ngày, thật vất vả mới thốt ra được một câu, "Ngươi lại đến nữa à?"

Từ sau khi ta bị thương, Lãnh Vô Tuyệt thường hay chạy đến Trục Nguyệt cung của ta, làm cho toàn bộ người trong Thiên giới còn nghĩ hắn đang chuẩn bị mưu sát ta.

Hắn đi về phía trước vài bước, ngồi xuống bên cạnh giường, âm thanh lạnh lùng nói: "Ngươi vừa rồi ... giống như đang cười."

"Hả? Phải ... Đúng vậy." Chuyện này có gì đó thật kỳ quái, ta cơ hồ mỗi ngày đều cười mà.

"Không giống."

"Hả?"

Lãnh Vô Tuyệt nhắm mắt lại, ta nhìn về phía hắn trong mắt chỉ cảm thấy hàn ý khắp nơi. "Bộ dạng cười rộ vừa rồi của ngươi, hoàn toàn không giống với dáng vẻ tươi cười hằng ngày."

Bởi vì loại tươi cười hằng ngày, chẳng qua chỉ là ta giả vờ mà thôi. Ta cười khổ một chút, toàn thân dâng lên cảm giác vô lực, ngay cả cười giả tạo cũng đã thành quen, ta thật đúng là đáng bi ai a.

Lãnh Vô Tuyệt đột nhiên giơ tay phải, nhẹ nhàng xoa mặt ta. "Thu Tư Cùng, người của ngươi ở nơi này, nhưng tâm của ngươi lại ở nơi nào? Tại sao bất luận ta làm thế nào, cũng không thể nào hiểu được ngươi?"

Ta ngốc lăng nhìn hắn, nhất thời không biết phải trả lời hắn thế nào. Tâm ta sao, từ ngàn năm trước, đã đánh rơi ở buổi chiều nắng rực đó rồi.

Lãnh Vô Tuyệt oán hận trừng mắt liếc ta một cái, chợt lấy đoạt lấy bình sứ ta đang cầm trong tay.

"Này!" Ta khẽ kêu lên một tiếng, nhưng lại không dám đoạt lại.

Hắn đem chiếc bình cẩn thận nhìn từ trên xuống dưới một hồi, đôi mày thanh tú cau lại. "Đây không phải là dược lần trước ta đưa ngươi sao? Ngươi tại sao cầm nó không bỏ xuống?"

"Không .. Không có gì." Ta có chút chột dạ, không dám nhìn vào hắn.

"Chẳng lẽ ngươi ..." Hắn vẫn nắm chặt chiếc bình không buông, đôi mày lại càng nhíu chặt hơn. "Có tình cảm đặc biệt với chiếc bình này sao?"

"Khụ khụ!" Ta thiếu chút nữa bị nước miếng của mình sặc chết.

Hắn ... rốt cuộc làm thế quái nào mà cho ra cái kết luận lạ đời như vậy a?

CHƯƠNG 10

Toàn bộ người trên Thiên giới đều cho rằng ta bị trọng thương, mỗi ngày đều ở trong Trục Nguyệt Cung mà dưỡng thương. Lãnh Vô Tuyệt lại hạ lệnh cấm, không cho ta bước khỏi cửa nửa bước.

Cho nên ta chỉ có thể thừa dịp hắn bận rộn xử lý chính vụ của Thiên giới mà lén rời khỏi Trục Nguyệt Cung, lại đi một chuyến tới Tinh Lam Sơn.

Ta đi lần này, hoàn toàn vì để đối phó với Hỏa Lăng Vân, dã tâm của hắn ta quá lớn, ngày sau có khả năng sẽ là chướng ngại cho ta, vì thế vẫn nên sớm diệt trừ hắn thì tốt hơn.

Thân phận của ta lúc này không tiện tiến vào Ma giới nên đành phải đến Tinh lam Sơn thử vận may một phen. Không ngờ răng, lại thật sự gặp được Hỏa Lăng Văn ở thác nước lần trước.

Hắn cũng nhìn thấy ta, nhưng không tỏ vẻ kinh ngạc, chỉ nở nụ cười hời hợt, biểu cảm dường như rất đỗi quen thuộc với ta. "Thu trưởng lão, lại gặp mặt. Chúng ta quả thật rất có duyên!"

Vương bát đản! Ta tại sao tới nơi này, hắn căn bản đã rõ trong đầu, thế mà lại còn giả bộ như không, hắn đây là muốn cùng ta thử xem kỹ năng diễn xuất của ai cao hơn sao? Nếu đã vậy, ta sẽ cùng hắn chơi đùa một chút.

Ta tỏ vẻ ngạc nhiên nhíu mày, nói: "Phòng thủ ở Tinh Lam Sơn rõ ràng đã tăng cường lên rất nhiều, Ma quân sao còn có thể xuất hiện ở đây?"

"Bất quá chỉ là vài đạo phù chú, lại thêm vài tên tiểu tiên hạ đẳng thôi, làm sao ngăn được ta?" Hắn không thèm để ý nhún vai đáp.

"Phòng giữ của Thiên giới xưa nay là do ta phụ trách, ngươi nói như thế hóa ra là đang trách Tư Cùng ta làm việc thất trách sao?" Ta vừa nói vừa chuyển tay giấu ra phía sau, âm thầm ngưng tụ linh lực.

Hỏa Lăng Vân trừng lớn hai mắt, cười mờ ám. "Nói vậy thật không phải, bản lĩnh của Thu trưởng lão ta sớm đã được lĩnh giáo, nhất là chiêu trở mặt kia, quả thật bội phục tốc độ của ngươi, ngay cả Thiên đế cũng bị ngươi xoay như chong chóng!"

Ta lừa gạt Lãnh Vô Tuyệt là một chuyện, hiện bị kẻ khác nói lại là một chuyện khác, thật sự không thích nghe từ trong miệng kẻ khác nhắc tới chuyện này, vì thế ta cũng không tranh luận với hắn, chỉ dứt khoát thay đổi đề tài.

"Kỳ thật Tư Cùng vẫn luôn không rõ một việc. Ma quân cam chịu mạo hiểm đến Tinh Lam Sơn này, lại không tiếc dùng phương pháp cấm kỵ để tăng cường linh lực của mình, cuối cùng là vì cái gì?"

"Đương nhiên là vì để tập hơn tất cả năng lực chống lại Thiên giới rồi! Qua vài tháng nữa chính là thiên địa dị biến ba ngàn năm xảy ra một lần, đó là thời khắc Thiên giới phòng thủ yếu kém nhất, ta phải nắm chắc được thời gian này mới được!"

Ta cả kinh, vô thức tiến lên từng bước, hỏi: "Thiên địa dị biến ba ngàn năm một lần này, ngươi làm sao biết được?" Đây chính là chuyện cơ mật nhất của Thiên giới, từ trước đến nay chỉ có các thượng tiên ở Thiên giới mới biết được.

Hỏa Lăng Vân liếc ta một cái, ánh mắt đảo một vòng. "Thu trưởng lão thử nói xem?"

"Chẳng lẽ là Vô Thượng Tinh Quân?" Ta sau này mới biết được, hồ yêu ngàn năm kia chính là muội muội của Hoa Lăng Vân, nghĩ tới ả ta cũng giống như tên nam nhân đang đứng trước mặt này, yêu thuật dụ dỗ quả thật hơn người.

"Trừ hắn ra cũng không còn ai khác." Hắn giống như đang buồn rầu thở dài, nói: "Không còn cách nào khác, ai bảo mị lực của ta thật khôn cùng. Kỳ thật ta cũng phiền não về chuyện này lắm."

"Hỏa Lăng Vân, ngươi đã quyết muốn đối địch cùng Thiên giới?" Hắn ngay cả sự việc kia cũng đã biết, vậy tuyệt đối không thể không trừ bỏ.

Mặt hắn giãn ra cười khẽ, nói: "Đám người Thiên giới các ngươi một lũ tự cho mình thanh cao, nhưng thật chất, chính là một dạng che đậy lau chùi những việc làm dơ bẩn! Dựa vào cái gì mà muốn thống trị Tam giới? Ta nhất định phải làm điên đảo thiên địa luân thường thì sao nào?"

"Hừ!" Ta lạnh lùng cười, nói: "Không việc gì. Chẳng qua cho dù ngôi vị của Thiên đế có đổi chủ, cũng tuyệt không tới phiên ngươi!"

Vừa dứt lời, ta lập tức dùng linh lực biến ra một thanh trường kiếm bạc bay thẳng tới phía hắn.

Hỏa Lăng Vân liền biến ra một đạo hỏa kiếm ngăn cản.

Nhất thời, phong vân biến sắc. Hai người tiếp tục đấu mấy chiêu, thân hình lại giống như chưa hề di chuyển một chút nào.

"Thì ra, Thu trưởng lão cùng ta lại có chủ ý giống nhau. Như vậy, chỉ có thể dựa vào bản lĩnh của mình rồi."

Song nhãn trầm đi, trên môi lại không tự chủ nở ra nụ cười yết ớt. Trong nháy mắt, ta dựa vào huyễn hình thuật để tránh khỏi công kích của hắn, trực tiếp tiếp cận bên cạnh Hỏa Lăng Vân, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ: "Ma quân nói những lời này, là xem thường ta sao?"

Con ngươi của hắn bỗng chốc mở lớn, lảo đảo lui về phía sau vài bước, thanh âm vặn vẹo thống khổ: "Quả thật trước đây đã quá xem thường Thu trưởng lão, hiện giờ cũng không dám nữa rồi."

Sắc mặt của Hỏa Lăng Vân lúc này tái nhợt như quỷ, tay phải bị chém thành nhiều vết thương, sâu đến mức có thể thấy cả xương.

Ta liếc mắt nhìn vết máu trên thanh trường kiếm, than nhẹ. Hừ! Thế mà lại cho hắn thoát được chỗ hiểm.

"Kiếm của ta có luyện thêm Thực Cốt thuật, Ma quân quả thật không cần phải vận chân khí đâu." Ta tốt bụng nhắc nhở hắn một câu.

"Theo như vầy, Thu trưởng lão thật một lòng muốn giết ta." Sắc mặt Hỏa Lăng Vân lại tái nhợt lần nữa, cuối cùng cũng khôi phục như bình thường. "Bất quá, Thu trưởng lão đi lâu như vậy, Lãnh Vô Tuyệt nếu tìm không thấy ngươi, ngươi đoán hắn sẽ nghĩ thế nào? Thương thế của ngươi khỏi nhanh như vậy, thật sự là khiến người khác không khỏi nghi ngờ!"

"Ngươi ...!" Hắn ta ở Thiên giới có an bài mật thám sao? Nếu thật như thế, Lãnh Vô Tuyệt ắt là đã biết ta rời khỏi Trục Nguyệt Cung, nói không chừng, lúc này đang tìm tới nơi đây.

"Thì ra, Ma quân sớm đã chuẩn bị sẵn sàng."

"Điều đó là đương nhiên!" Hắn nhìn qua vết thương trên tay phải, cười rộ lên lúm đồng tiền động lòng người. "Ta thật sự rất quý trọng tánh mạng của mình."

"Xem như ngươi lợi hại!" Ta thấp giọng nguyền rủa một tiếng, trường kiếm trong tay suýt đánh rơi.

"Vậy ... sau này còn gặp lại!" Nói xong, người đã biến mất vào màn đen phía trong.

Đồ cáo già, so với tưởng tượng của ta còn khó chơi hơn!

Ta nắm chặt hai tay, trong mắt đều là một vẻ tàn nhẫn. "Đấu với ta! Để xem ta làm thế nào đùa chết ngươi!"

Nhưng nghĩ tới mấy tháng sau là thiên địa dị biến, tâm tình của ta liền nặng nề vô cùng. Làm sao phòng thủ ở Thiên giới có thể trở nên yếu như vậy, nếu không tìm được cách, chỉ sợ ngay cả toàn bộ Thiên giới cũng sẽ bị hủy.

Thời gian chỉ còn mấy tháng, nếu ta không thể trước lúc đó làm cho Lãnh Vô Tuyệt nói lời yêu ta ... Ha ha! Chuyện đã đến nước này, lại nghĩ đến những chuyện đó, từ thời khắc ta quyết định làm ra chuyện đó, cũng đã không còn đường lui.

Hắn nếu đã đối với ta vô tình như vậy, ta đây sẽ cứ như thế mà hủy diệt, cũng không thể oán hận gì.

Cứ nghĩ như vậy, chẳng mấy chốc, ta đã trở về Trục Nguyệt Cung.

Ta vừa đẩy cửa phòng ra, liền bị cảnh tượng trước mắt làm kinh hãi.

Trong phòng ngập đầy bình dược, đủ loại đủ kiểu, lại đủ màu, chất đống khắp phòng không có chỗ để đi. Trong một khắc đó, ta hoài nghi mình có phải đã đi nhầm vào phòng luyện đan rồi không.

"Ngươi có thương tích trong người, tại sao còn chạy loạn khắp nơi?" Phía sau chợt vang lên một thanh âm lạnh như băng.

Ta ghê sợ quay người lại, chỉ vào cảnh tượng khủng bố trong phòng, hỏi: "Cái, cái, cái này ... là ngươi ... làm?" Ta run đến nỗi đầu lưỡi cũng di chuyển loạn cả lên.

"Đúng vậy." Lãnh Vô Tuyệt sắc mặt không chút thay đổi gật đầu, nói: "Chính ngươi nói thích mấy cái bình. Thế nào? Ngươi bây giờ kích động đến mồm cũng mở ra không nổi nữa sao?"

Giờ khắc này, ta hoàn toàn không còn lời nào để chống đỡ, đành phải cố hết sức mà lắc đầu. Ta rốt cuộc đã hiểu cái gì gọi là khóc không ra nước mắt. Làm sao có thể suy nghĩ rồi làm được việc này, nam nhân trước mắt quả nhiên so với tưởng tượng của ta còn đáng sợ hơn.

"Không thích sao?" Sắc mặt của hắn không đổi, thanh âm cũng lãnh đạm như trước, chỉ là hai đôi mắt dường như có chút ảm đạm.

"Ta ... rất thích." Lúc vừa nói, ta chỉ cảm thấy một lực đạo vô hình đập vào người.

Chỉ cần là vật hắn đưa, ta làm sao có thể nói hai chữ "không thích" này. Cũng vì vậy, ta lúc nào cũng sợ bị hắn quên đi? Bất luận hắn có đối xử thế nào với ta, cùng đều không quên được, vứt không được, hận cũng không xong.

Cứ như vậy không dứt, thật đáng đời ta phải chịu nỗi khổ tương tư này.

"Vậy thì tốt." Lãnh Vô Tuyệt giống như thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Đúng vậy a." Ta dở khóc dở cười gật đầu. Vì không thể để hắn thất vọng, ta chỉ có thể vạn phần đau khổ thừa nhận sở thích quái quỷ đối với chiếc bình.

Hắn nhìn ta một hồi, đột nhiên hỏi: "Vậy ... ngươi không cười sao?"

"Hả?" Ta tuy rằng không hiểu ý hắn, nhưng vẫn phối hợp nghỏe miệng ... cười một cái, nụ cười thực có chút cứng ngắt.

"Không phải kiểu cười ngu xuẩn này! Phải ... giống như lần trước!" Hắn nhíu nhíu mày, dường như đang tức giận.

Hả? Thì ra, căn phòng đầy ắp các loại bình, toàn bộ chỉ vì cái kia sao! Thật là, đã qua hơn ngàn ... năm, hành động của hắn thế nào vẫn không có chút tiến bộ nào a?

Hơn nữa, nói thế nào cũng không cần phải đưa cho ta nhiều bình như vậy chứ? Người này ... đến tột cùng là suy nghĩ thế nào a?

"A .. Ha ha!" Ta che miệng cười khẽ một chút, sau đó nâng mắt nhìn hắn, hỏi: "Như vậy, có được không?"

Lãnh Vô Tuyệt cũng không đáp lời, bỗng ghé mặt lại sát ta. Tới gần, gần chút nữa, cuối cùng ... lại tựa vào bức tường bên cạnh ta.

Haiz! Thật là đáng tiếc a!

"Ngươi vẫn là ... cười rộ lên như vậy đẹp hơn." Thanh âm của hắn thật thấp, nghe không rõ.

Ta nhất thời cảm thấy trong đầu trống rỗng.

Lãnh Vô Tuyệt nói những lời như thế, có phải chứng minh ta vẫn còn hi vọng không? Chuyện đến lúc này, ta rốt cuộc .... còn có thể tới gần trái tim của hắn không?

CHƯƠNG 11

Ta nhẹ nhàng đẩy cửa vào, vừa nhìn liền thấy Phàn Y đang ngồi ngay ngắn trước bàn. Y mặc một bộ y phục đỏ tươi, lộ ra dung nhan như ngọc, thoạt nhìn lại càng xinh đẹp hơn ngày thường bội phần.

Ta nhất thời cảm thấy tinh thần hoảng loạn.

Đúng rồi, hôm này là ngày đại hôn của Phàn Y và Lãnh Vô Tuyệt, toàn bộ mọi người trên Thiên giới đều vì việc này mà bận tối mày tối mặt, duy chỉ có ta ...

Bất luận khẩn cầu thế nào, cũng không thể làm cho thời gian dừng lại.

Ta là tiên nhân, nắm giữ vận mệnh của vạn vật trên thế gian, vậy mà vận mệnh của chính mình lại để cho kẻ khác tùy ý nắm giữ trong tay?

"Thu trưởng lão, ngươi đã đến rồi." Từ trong miệng Phàn Y thốt ra lời xưng hô vô cùng xa lạ, vẻ hoạt bát đáng yêu thường ngày biến thành bộ dạng ưu sầu.

Ta hé môi, nở ra nụ cười ôn hòa yếu ớt, nói: "Giờ lành cũng sắp tới, ngươi chuẩn bị thế nào rồi?"

Y gật gật đầu, hai tay lo lắng bất an nhắm chặt lấy góc áo, đáp: "Tất cả đều tốt lắm. Chỉ là ta có ... vài phần bất an?"

"Sao?" Ta nhíu mày, ngồi xuống bên cạnh y, "Đang lo lắng chuyện gì, có thể nói với ta không?"

"Người kia ..." Hắn ngập ngừng một chút, có chút khó khăn để nói ra cái tên ấy, "Vô Tuyệt nói người ta thích là hắn, những người khác cũng đều nói với ta như vậy. Nhưng mà ta một chút cũng không nhớ rõ, càng không có chút cảm giác gì đối với hắn, ta phải làm sao bây giờ, thật sự phải làm sao đây?"

Đương nhiên là không phải vậy, bởi vì ... ngươi vốn một chút cũng không hề yêu hắn a! Chỉ là những lời này, ta bất luận thế nào cũng không thể nói nên lời.

"Ngươi đột nhiên mất đi trí nhớ, mọi thứ nhìn thấy đương nhiên có chút xa lạ, cảm giác bất an cũng bình thường thôi, không có gì phải lo lắng." Ta vỗ vỗ tay hắn, mỉm cười trấn an.

"Nhưng mà ..."

Ta khẽ thở dài một chút, từ trong ngực lấy ra một cái bình nhỏ, đổ ra một viên thuốc, đặt trong tay của Phàn Y.

"Đây là Định tâm dược, uống cái này, tâm tình của ngươi sẽ ổn định hơn một chút."

"Cám ơn!" Y một hơi nuốt viên dược vào, trên mặt lại hiện ra dáng vẻ tươi cười rực rỡ, mơ hồ tựa như bóng dáng đó năm xưa.

Vẫn là dáng vẻ vô tư vô lo cùng nụ cười tươi tắn má lúm đồng tiền kia hợp với Phàn Y hơn, y một chút cũng không nên bị liên lụy vào âm mưu đáng sợ này, chỉ tiếc, hết thảy đều đã quá muộn.

Muốn trách cũng chỉ có thể trách y quá đơn thuần, dễ dàng tin lời của người khác, từng bước từng bước lọt vào bên trong tấm lưới mà ta đã giăng ra.

Ta rủ mắt xuống không nói lời nào, chậm chạp đợi dược liệu phát tác.

Quả nhiên, không lâu sau, thân mình của Phàn Y liền mềm nhũn, lặng yên không tiếng động mà ngã xuống bàn.

Ta lẳng lặng nhìn y một hồi, lấy tay xoa nhẹ lên mái tóc mây dài của người kia, động tác ôn nhu cẩn thận, thế nhưng trong ánh mắt toàn bộ lộ ra một tia thâm độc.

Cái gì gọi là yêu, chính là có thể giành lấy một người, đương nhiên cũng có thể hủy diệt một người.

Đối với ta mà nói, ta và Lãnh Vô Tuyệt vô cùng giống nhau ... Đều là vì mục đích của chính mình mà không từ thủ đoạn, chẳng qua, ta xưa nay chỉ thích âm thầm ra tay.

Trào phúng ngoéo ... môi tự giễu, dù sao trong thân thể của chúng ta đều chảy cùng một dòng máu.

Đáng đời! Ai bảo hắn không trông coi bảo bối yêu thương của mình cho cẩn thận, chuyện đến nước này, hối hận chắc cũng không còn kịp nữa?

Lãnh Vô Tuyệt, là ngươi bức ta đến tuyệt cảnh này đây!

Ta chậm rãi đi về hướng tẩm điện của Lãnh Vô Tuyệt, dọc đường đi, khắp nơi đều là đèn hoa rực rỡ, thật vô cùng chói mắt.

Hừ! Các ngươi cũng chỉ uổng phí công sức mà thôi, diễn viên chính thiếu đi một người, hôn sự này ta xem làm sao có thể hoàn thành.

Mặc dù trong lòng ta nghĩ như vậy, thế nhưng lại lộ ra vẻ cười nhạt trước sau như một, mọi nỗi oán độc chua xót đều khéo léo che giấu bên dưới đôi mắt đen láy, tâm tư sâu không thấy đáy.

Mặc dù nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, trên tấm mặt nạ này cũng chưa từng xuất hiện chút vết rách, chỉ có hôm nay, ta nhất định phải diễn hoàn chỉnh màn diễn này.

Lúc ta đi vào, Lãnh Vô Tuyệt đang khoanh tay đứng nhìn về phía cửa sổ, thần sắc lạnh nhạt chìm vào cõi xa xăm.

Tâm có chút đau đớn. Rốt cuộc phải tới khi nào, hắn mới bằng lòng nhìn về phía ta một lần?

"Giờ lành đã đến, ngươi tại sao còn chưa thay y phục?" Toàn bộ hỉ phục bị ném về phía góc phòng không hề để mắt tới, giống như một đống rác, quả thật là vô cùng cổ quái.

Hắn không đáp, chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn ta một cái, hỏi: " Ngươi tới đây làm gì?"

"Không có gì, chẳng qua chỉ thay Phàn Y truyền lời."

"Nói!"

Ta nhắm chặt mắt, khẽ nói: "Y đã khôi phục trí nhớ rồi, cho nên ... không thể nào cùng ngươi thành thân."

Trên gương mặt lạnh lùng kia rốt cuộc cũng hiện lên một tia kinh ngạc.

"Làm sao có thể? Độc của cỏ Vong Ưu căn bản không có thuốc nào chữa được, trừ phi ..." Hắn nhíu nhíu mày, hỏi: "Ngươi đã đến Tĩnh U cốc?"

"Đúng vậy." Ta gật đầu, cười thê lương ảm đạm. Vì để lấy được giải dược của cỏ Vong Ưu, ta đã phải mất không ít khí lực.

Hai tròng mắt lạnh như băng trở nên tối sầm, Lãnh Vô Tuyệt giận dữ trừng mắt liếc nhìn ta một cái, nói: "Một mình ngươi đi? Ngu ngốc! Ngươi rốt cuộc có biết chuyện đó có bao nhiêu nguy hiểm không hả?"

"Hả? Nguy hiểm hay không đối với ngươi có quan hệ gì sao?" Ta có chút nghi hoặc nhìn hắn. Chuyện này ... không phải chuyện quan trọng chứ?

"Ta ...!" Hắn có chút chán nản, oán hận quay đầu đi, hỏi: "Phàn Y ... hiện người đang ở nơi nào?"

"Đại khái đã cùng Tinh Dạ cùng nhau trốn khỏi thiên giới rồi." Bọn họ muốn đi tìm một chỗ thế ngoại đào nguyên, chỉ là hai người kia vào ngày đại hôn của Thiên Đế hại hắn mất mặt, làm sao có thể thoát được? Chuyện này hết thảy đều nằm trong kế hoạch của ta, bởi vì một kẻ trong tâm trí của ta, hại cả hai hảo bằng hữu trở thành con rối vô tội phải hi sinh.

Quả nhiên, Lãnh Vô Tuyệt vừa nghe xong lời của ta, liền cất bước ra khỏi cửa.

Ta vung tay phải, biến ra một vách tường ánh sáng màu thủy lam.

Hắn rốt cuộc lưu tâm liếc ta một cái, hỏi: "Thu Tư Cùng, ngươi vậy là có ý gì?"

"Ngăn cản ngươi." Ta chậm rãi nói rõ từng chữ, khẽ nở ra nụ cười, "Ta sẽ không để ngươi làm tổn thương đến bọn họ."

Lãnh Vô Tuyệt sửng sốt một chút, thần sắc trong mắt hắn luân phiên biến chuyển phức tạp.

"Ta không ngờ rằng, ngươi lại có thể thích Phàn Y đến mức này. Chẳng những mạo hiểm đi tìm giải dược của cỏ Vong Ưu, bây giờ còn ... vọng tưởng có thể ngăn cản ta. Vì ngươi mình yêu không tiếc hết thảy, ngươi gọi cái đó chính là tình yêu sao?" Hắn nói thật nhỏ, thanh âm dần u trầm.

Hả? Ta hoàn toàn bị lời lẽ của hắn dọa chết, một câu cũng nói không ra. Đây rốt cuộc là cái gì cùng cái gì a? Tự mình hắn thích Phàn Y, có cần phải nghĩ toàn bộ người trong thiên hạ đều thích theo như hắn không? Người này rốt cuộc dùng cái gì để suy nghĩ vậy? Đầu gối sao?

Hắn thấy ta không có phản ứng, liền tự ngoảnh cổ lại nói. "Ngươi cho là ... bằng linh lực của ngươi có thể ngăn cản được ta sao? ... Toàn bộ đều là sai! Thu Tư Cùng, ngươi từ đầu đến cuối đều sai!"

Lời vừa dứt, liền nhìn thấy một đạo lam quang hướng ta đánh úp tới.

Hắn đánh nhau, quả nhiên không hề có chút lưu tình!

Bởi vì ta cản trở tình lộ của hắn, cho nên mặc kệ tất cả mà tiêu diệt sao? Cẩn thận suy ngẫm lại, bản thân quả thật quá mức bi ai.

Nhưng cuối cùng có một ngày, hắn sẽ phải vì sự vô tình của mình mà trả giá.

Ta mím môi cười khẽ một chút, nhìn thật sâu vào ánh mắt Lãnh Vô Tuyệt, sau đó ... cố ý bỏ đi phòng ngự, mặc cho lưỡi đao sắc bén bằng tiên chú kia chém xuyên qua vai trái.

A ... Đau đớn kịch liệt không ngừng kéo ta đánh ập xuống, lúc này đây không cần phải biểu diễn kỹ xảo gì, ta liền ngã mạnh xuống đất.

"Thu Tư Cùng!"

Ta nghe thấy tiếng gào của hắn, thế nhưng dù cố gắng thế nào mắt cũng mở không ra.

Đó chính là một lần đặt cược, cược xem hắn sẽ vội vã đuổi theo Phàn Y hay .... sẽ vì tính mạng của ta mà lưu lại.

Thế nhưng dù có thắng thì cũng thế nào? Nếu trong lòng hắn không có ta, còn sống cũng có ý nghĩa gì?

CHƯƠNG 12

Sau khi Lãnh Vô Tuyệt rời khỏi, ta mới có thể dành thời gian để dọn dẹp cả căn phòng chất toàn là bình lọ, đem tất cả đi xử lý cho tốt. Tuy ta cảm thấy cách làm của hắn có chút ngây ngô lại buồn cười, nhưng tận đáy lòng vẫn không thể ngăn được sự vui mừng.

Hơn nữa hắn mới rồi còn làm cái vẻ mặt này ...

Ta sờ sờ mặt mình, thầm nghĩ: cười như vậy cùng cười như thế kia, chẳng lẽ khác nhau lắm sao?

Thế là, ta liền chậm rãi đi đến trước mặt kính, cẩn thận quan sát tỉ mỉ khuôn mặt của mình. Ta thường ngày vốn không thích soi gương, bởi vì gương mặt này quả thật rất giống với mẫu thân, chỉ cần nhìn thấy nó, liền cảm thấy vẻ u sầu lấp ló hiện diện. Nhắc nhở bản thân ta năm đó đã phạm phải tội lỗi gì.

Người trong kính, có một gương mặt tuyệt sắc khuynh thành, trên mặt lộ ra vẻ cười tựa như không, một đôi mắt đen láy sâu không thấy đáy. So với tiên nhân trên Thiên giới lại càng thanh khiết, cao ngạo, cũng càng ... dối trá.

Sự tình có thế nào, cũng đều giấu phía dưới gương mặt vô tư luôn tươi cười kia, thản nhiên cư xử nhã nhặn lịch thiệp, thanh nhã tự nhiên, vô dục vô cầu, vô tâm vô tình. Quả thật là ... vô cùng giả dối.

Khó trách Lãnh Vô Tuyệt lại chán ghét nhìn thấy ta như thế.

Ta khẽ thở dài, trong lòng nổi lên một nỗi sầu bi không nói nên lời.

Sau ba tháng nữa chính là thời hạn Thiên địa dị động, ta đã dùng hết thời gian mấy trăm năm cũng không thể khiến hắn yêu ta, trong ba tháng ngắn ngủi, liệu có cách nào có thể ... hoàn thành tâm nguyện? Nếu thành công, đương nhiên là cực kỳ vui mừng, nếu thất bại thì sao? Ta có thể dễ dàng từ bỏ, từ nay về sau không thể nhìn thấy hắn sao?

"Cốc cốc cốc!" Tiếng đập cửa nháy mắt kéo suy nghĩ của ta trở về.

Ta hít sâu một hơi, đứng dậy mở cửa, trong tức thì liền thấy dung nhan yêu kiều của Long Úc.

"Thu trưởng lão, thân thể của người sao rồi?" Vừa vào cửa, nàng đã nhìn ta chăm chú quan sát một hồi, xác nhận là ta vẫn ổn, không bị tổn hao gì mới chịu dừng lại.

Ta cười khẽ gật đầu, dẫn nàng ngồi xuống bên cạnh bàn.

"Làm phiền Tam công chúa phải lo lắng. Thân thể của ta đã không còn gì đáng ngại." Dù thân thể có thật sự bị hủy hoại, đối với ta lúc này mà nói, cũng không có gì quá khác biệt. Cho nên ta mới dám làm tổn thương chính mình một lần nữa.

"Vậy là tốt rồi." Long Úc dường như thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói" Tên khốn kia vẫn không cho phép ta tới thăm người, hại ta còn tưởng rằng ... Bất quá, chỉ cần Thu trưởng lão người không việc gì, ta đã an tâm rồi."

Ta thay nàng rót một chén trà, sau đó cầm chén trà mân mê trong tay một hồi, mới cúi đầu mở miệng: "Nhận được sự quan tâm của Tam công chúa, Tư Cùng thật sự là ... có chút áy náy."

Ta xưa nay là một kẻ bạc tình, lúc này trong Thiên giới, duy chỉ có chuyện của Long Úc khiến ta cảm giác mắc nợ.

Tâm tư của nàng lúc nào cũng hướng vào ta, tâm niệm chỉ một mực lo lắng cho an nguy của ta, chỉ đáng tiếc ... ta vĩnh viễn không có cách nào đáp trả lại nàng.

Ta mắt thấy nàng bước đi trên con đường của chính mình khi xưa, biết rõ là vạn kiếp bất phục, nhưng lại không cách nào kéo nàng lại được. Băng lãnh tuyệt tình sẽ tổn thương người bên ngoài, nhưng ai nói quá mức dịu dàng kỳ thật cũng là một loại nhẫn tâm không kém?

"Thu trưởng lão ..." Long Úc cắn cắn môi, nhìn ta thật thắm thiết.

Tình ý nơi đáy mắt nàng, ta không phải là không nhìn ra, chẳng qua lần nào ta cũng đều chỉ có thể giả bộ như không hiểu.

Lồng ngực trong lúc này, đột nhiên huyết khí cuồn cuộn, một cơn đau đớn bất ngờ ập tới. Ta nhịn xuống liền lấy tay che miệng ho nhẹ một hồi, sau đó liền nghe thấy tiếng thét chói tai của Long Úc.

"Thu, Thu trưởng lão, người ... hộc máu!?" Nàng kinh hoảng nhìn ta, không kiềm được tình cảm thân thiết đối với ta.

Lòng ta có chút kinh ngạc, nhanh chóng lau vội tơ máu nơi khóe miệng, nhất thời chấn động, dĩ nhiên đã hiểu rõ hết thảy. Bèn dùng bộ dáng thuận theo cười yếu ớt nói: "Đây là hiện tượng bình thường, không sao đâu." Kỳ thật tâm tư lúc này đã giấu tận sâu trong đáy mắt.

Nàng lấy tay chỉ vào ta, có chút nói năng lộn xộn: "Nhưng mà ... máu, máu đó! Chuyện đó .... sao có thể coi là bình thường được?"

Ta ôn nhu nở nụ cười nhẹ, đáp: "Ta chịu phải một chưởng của Hỏa Lăng Vân, những máu huyết tích tụ trong cơ thể phải dựa vào phương pháp này mới có thể loại bỏ. Có như vậy, thân thể mới có thể nhanh chóng phục hồi được."

Cho dù đang nói dối, nụ cười trên mặt ta cũng không thay đổi gì, vẫn giả bộ mỉm cười có lệ như trước đây.

"Thật sao?"

"Ta làm sao dám lấy chuyện liên quan tới sức khỏe mình mà nói giỡn được. Tam công chúa nếu không tin lời của ta, có thể tự mình nghiên cứu dược thư, bên trong đều viết như vậy cả."

"Hả? Những thứ kia ta xem không có hiểu gì đâu!"

"Tam công chúa nên tin tưởng y thật của ta mới được nha." Dù sao ở Thiên giới, không người nào có thể sánh được với ta.

"Vậy cũng phải" nàng thở dài nói : "Nếu Thu trưởng lão bệnh tình chưa khỏi hẳn, ta đây đành cáo từ trước. Chờ người khỏe một chút, ta sẽ trở lại thăm người."

"Ừ." Ta gật đầu đáp nhẹ, "Chỉ cần là lời nói của Tam công chúa, Tư Cùng lúc nào cũng hoan nghênh."

Đợi đến khi Long Úc bước khỏi cửa, cơ thể ta mới kịch liệt ho khan từng hồi, từng ngụm từng ngụm huyết cứ thế mà nôn ra ngoài.

Ngay cả chính ta cũng không thể dự đoán được, dị biến của thân thể có thể đến nhanh như vậy, thiếu chút nữa đã quên mất quá khứ. Suy cho cùng ... chỉ còn lại có ba tháng mà thôi.

"Rầm!" Thủy kính vẫn đang đặt ở góc phòng bỗng phát lên tiếng động, đó là ... công cụ kết nối với Ma giới, bên kia đã xảy ra chuyện gì sao?

Ta phất tay vung lên, trên mặt kính lập tức xuất hiện một đạo lam quang.

"Chủ nhân."

"Xảy ra chuyện gì sao?" Cho dù thân thể đang vô cùng đau đớn, thanh âm của ta vẫn như trước không nhanh không chậm, nghe không ra bất kỳ cảm xúc gì.

"Bẩm chủ nhận, vị đại nhân kia đã trở lại Ma giới, hắn nói ... chuyện hắn đã đáp ứng với chủ nhân, chỉ sợ không thể hoàn thành."

"Cái gì?" Thanh âm của ta có chút biến, trên mặt nước nổi lên một gợn sóng.

Sao lại chọn đúng lúc này? Nếu không có sự giúp đỡ của người kia, kế hoạch của ta làm sao có thể tiến hành? Xem ra, dù thế nào cũng phải đến Ma giới một chuyến.

Chướng khí của Ma giới đối với tiên nhân bình thường mà nói, quả thật tựa như độc dược vô cùng đáng sợ, tuy rằng không lấy mạng ngay lập tức, lại ảnh hưởng nghiêm trọng đến khả năng phát huy linh lực. Chỉ có ta là trường hợp đặc biệt, bởi vì bên trong cơ thể ta có huyết thống của Thiên đế.

Chân giẫm lên trên hàn băng cứng như đá, phía chân trời một đám mây đỏ nhẹ nhàng bay đến, so với sự tĩnh lặng của Thiên giới, cảnh trí của Ma giới lại mang đến cảm giác thập phần yêu dị.

Ngay sau đó liền trông thấy một tử* y nam tử tĩnh tọa trên đá, hắn có một gương mặt tinh xảo mê người, bên trong đôi mắt là một tia tử sắc, ánh mắt tựa như phản chiếu một cõi hư vô. Hai bên tai rủ xuống một đôi hồ điệp, lắc lư theo từng làn gió nhẹ, bên trên cổ tay buộc một chiếc chuông đồng tử sắc, leng keng vang động.

*Tử sắc: màu tím

"Hoặc." Ta mở miệng, gọi ra cái tên bị coi như là điều cấm kỵ ở Ma giới.

"Ngươi tới rồi." Đôi mắt đan phượng mê hoặc khẽ động, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng ngàn năm vẫn không đổi cất lên, khóe miệng vẽ nên một nụ cười vô cùng tao nhã.

"Ngươi là tên nói không giữ lời, thật đúng không biết xấu hổ còn mở miệng đến tìm ta."

Hắn cúi đầu cười nhẹ, nói: "Thật có lỗi, ta có chuyện khác quan trọng trong người, thật sự không thể giúp ngươi."

"Lại chạy xuống Nhân giới làm xằng làm bậy? Tồn vong của Thiên giới chẳng lẽ không bằng một trò chơi nhỏ nhoi của ngươi hay sao?"

Hắn nhướng mày, nở nụ cười xinh đẹp đến quỷ dị. "Thế nhưng cái kia ... chính là toàn bộ thú vui của ta! Hơn nữa lần này giống như ... mê đắm cuồng dại! Ta lần này nhúng tay vào, đại khái có thể thay đổi vận mệnh của rất nhiều người đó."

Ta không rãnh nghe hắn khoe khoang làm sao đem người khác đùa giỡn trong lòng bàn tay, chỉ nói: "Chuyện ngươi đã đáp ứng ta, nên xử lý thế nào?"

"Ta không phải đã đem một nửa binh lực của Ma giới cho ngươi sao? Còn chưa đủ à?"

"Đánh cược phải chịu thua. Ngươi lúc trước nợ ta, tổng cộng có hai điều kiện."

Hoặc khinh thường bĩu môi, nói: "Bất quá chỉ là một Hỏa Lăng Vân thôi, ngươi đánh không lại sao? Không cần ta phải ra tay chứ?"

"Nếu là ta trước kia, tất nhiên không thành vấn đề. Nhưng hiện tại ..." Cười khổ một chút, dị biến của thân thể đã bắt đầu, linh lực của ta sẽ dần phân ra rồi biến mất, có thể chống đỡ đến lúc đó hay không, quả là một vấn đề.

"Thì ra là thế, vậy chuyện kia ... ngươi quả nhiên vẫn làm, thật ngu xuẩn!" Hắn sáng tỏ mọi việc liếc ta một cái, chậm rãi gỡ xuống một hoa tai bên trái, ném vào trong tay ta. "Lúc cần có thể giúp được ngươi."

"Cảm tạ." Ta xoay người muốn bỏ đi.

" ... Cùng" Một tiếng gọi mê hoặc lòng người từ phía sau vang lên, "Bộ dạng lúc này của ngươi, sao giống như một kẻ sắp chết vậy!"

Ta nhắm mắt nở ra nụ cười nhợt nhạt, nói: "Ta là tiên nhân, sao có thể chết? Bất quá chỉ là ... hồn phi phách tán, nguyên thần tiêu biến thôi."

Nói xong, cũng không quay đầu lại mà xoay người rời đi.

Nếu sau ba tháng nữa, Lãnh Vô Tuyệt vẫn hận ta như trước đây, kết cục của ta ... nhiều nhất cũng chính là như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: