Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 2


CHƯƠNG 5

Phàn Y và Tinh Dạ đang bị đày xuống phàm trần, Ngâm Phong lại bị phạt đi trấn thủ Tử Thần Sơn, Thất đại trưởng lão của Thiên giới thực tế chỉ còn lại bốn người. Trái lại, chức vụ của mỗi người cũng vì thế mà tăng thêm vài phần, mà nhiệm vụ quan trọng nhất của ta chính là phụ trách trông coi Thiên giới.

Lãnh Vô Tuyệt tuy rằng nói không cần để ý, nhưng âm mưu của Ma giới vô cùng quỷ dị, nhất là Hỏa Lăng Vân kia tấn công lên Thiên giới, không biết đang giở thủ đoạn gì, thực sự là không thể không đề phòng.

Tinh Lam Sơn cũng giống như Tử Thần Sơn, đều là linh sơn hội tụ tiên khí rất mạnh, lại là nơi tiếp nối giữa Thiên giới và thông đạo từ trần gian. Nghe nói gần đây trong Tinh Lam Sơn có yêu khí xuất nhập, cho nên ngay khi ta vừa bình phục, liền đi đến nơi đó xem xét.

Khi ta vừa bước vào Tinh Lam Sơn, trong lòng liền dâng lên một cảm giác khác thường, bên trong ngọn núi không còn thanh tịnh giống trước kia, ngược lại mơ hồ có một loại yêu khí không cố định đang hiện hữu.

Người của Ma giới quả nhiên đã xâm nhập tới chỗ này, thật sự là động thủ rất nhanh!

Ta âm thầm run sợ trong lòng, vừa chú ý đến cảnh tượng bốn phía, vừa đi đến phía rừng rậm khuất sâu bên trong.

Sau khoảng ước chừng nửa nén hương, tầm mắt dần trở nên sáng tỏ thông suốt, một thác nước tựa như dải lụa trắng hiện ra ngay trước mắt, tiếng nước chảy "Ào ào" không dứt bên tai.

Gần mặt nước là một Hắc y nhân đang đứng, tướng mạo tà khí anh tuấn, một mái tóc màu hồng dị thường làm người khác chú ý.

Chỉ cần liếc mắt một cái, ta liền nhìn ra người này là do cửu vĩ yêu hồ biến thành, hắn toàn thân toát ra yêu lực kinh người, hơn nữa còn có mái tóc dài đặc trưng. Hắn đích thực là Hỏa Lăng Vân không còn nghi ngờ gì.

Xác nhận được thân phận của nam nhân trước mắt, ta thật có phần hoảng sợ. Có thế nào cũng không ngờ được mình lại có thể ở thời điểm này, một hơi như thế gặp gỡ hắn, thật sự là quá nhanh.

Vì trước đó ta chưa kịp giải trừ khí tức, cho nên Hỏa Lăng Vân đã phát hiện thấy ta đầu tiên.

Hắn chớp chớp hai mắt, sau khi nhìn từ trên xuống đánh giá ta một hồi, hỏi: "Ngươi là người của thiên giới?"

Ta nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Các hạ nói vậy chính là Ma Quân của Ma giới."

"Đã biết thân phận của ta lại còn không trốn, lá gan của ngươi thật lớn." Mái tóc đỏ rực của hắn đầy phong trần, quả nhiên hung hăng kiêu ngạo như lời đồn.

"Tinh Lam sơn này thuộc địa phận do thiên giới cai quản, dám xông vào nơi đây, kẻ lớn gan là Ma Quân mới đúng."

"Linh khí trong núi này đối với yêu lực của ta chính là cực phẩm bổ dưỡng! Dù sao những kẻ trong thiên giới như các ngươi cũng nói là không cần, ta liền tự ý ... mượn lấy xài tạm vậy." Hỏa Lăng Vân nói xong nhếch môi cười vô cùng tà mị.

Ta cũng cười theo bước tới, trong chốc lát nụ cười tươi như hoa.

"Có thể đem linh lực trong ngọn núi này để sử dụng, tu vi yêu đạo của Ma Quân cũng thật khiến người khác sợ hãi." Thanh âm không nhanh không chậm, nghe không ra là vui hay giận.

"Đó là đương nhiên! Cho dù lúc này Lãnh Vô Tuyệt đứng trước mặt ta, ta cũng sẽ không sợ hắn." Hắn mỉm cười, vẻ mặt đầy ngạo mạn.

"Lại còn dám ở địa bàn thiên giới gọi thẳng tục danh của Thiên Đế, sự can đảm của Ma Quân thật sự là khiến người người bội phục. Như thế xem ra, ý đồ tạo phản của ngươi, có lẽ cũng không phải giả." Giọng nói của ta vẫn vân đạm phong thanh như trước.

Hỏa Lăng Vân lại chăm chú nhìn ta chằm chằm, ánh mắt dường như biến đổi chút gì đó, một tia ám quang đang lưu chuyển: "Ngươi người này quả thật có chút thú vị, hẳn không phải là một tiểu tiên thấp bé đúng không?"

"Tại hạ Thu Tư Cùng."

"Thì ra là Thu trưởng lão à!" Trong mắt hắn đột nhiên hiện lên một tia nguy hiểm, thanh âm trở nên âm trầm khàn khàn: "Người trong thiên giới mắt bị mù hết rồi sao? Lại cho người có dã tâm như người lên làm đại trưởng lão."

Lòng ta nhất thời kinh hãi, nụ cười trên mặt vẫn như trước, giọng điệu thản nhiên ung dung hỏi: "Ý của Ma Quân là ...?"

Hắn tiến lên từng bước, hạ giọng nói: "Ngươi có cười đến vô hại thế nào, cũng không giấu được nanh độc của ngươi đâu."

" ... Ma Quân quả nhiên có nhãn lực rất tốt." Chuyện đã đến nước này, có giả bộ thêm nữa cũng không tác dụng gì.

"Theo ta thấy, Thu trưởng lão ngươi là xem thường, không thèm diễn trò trước mặt ta sao? Ngươi đã có thể lừa được toàn bộ người trên Thiên giới, nghĩ lại cũng quả là không phải tầm thường, ngay cả linh lực trên người của ngươi, chưa biết chừng cũng là do cố ý giấu đi."

Ngay cả điều này cũng nhìn ra được, Hỏa Lăng Vân thực không đơn giản, nếu hiện tại không diệt trừ được hắn, chỉ sợ hậu hoạn khôn cùng!

Suy nghĩ vừa xong, một chưởng bên phải đã bắt đầu hội tụ khí lực, trên ngón tay dần hiện lên một tầng lam quang nhàn nhạt.

Trên mặt không chút tức giận, chỉ mỉm cười nói: "Ta với Ma Quân không thù không oán, vốn không cần phải đả thương nhau. Nhưng ngươi nếu .... tính toán muốn làm hại Thiên giới, Tư Cùng cũng chỉ đành thất lễ!"

Lời còn chưa dứt, chưởng lực ở tay phải đã xuất ra. Hỏa Lăng Vân đương nhiên đã sớm chuẩn bị kỹ càng, chỉ còn chờ ta để tiếp một chưởng này.

Trong chốc lát, cục diện lúc này là xem linh lực của ai mạnh hơn.

Trong gió truyền tới một hơi thở quen thuộc, rõ ràng là đáp xuống không tiếng động, nhưng lại tỏa ra một trận hàn ý.

Là Lãnh Vô Tuyệt! Hắn tại sao lại đi từ phía sau đến?

Ta cười khổ một chút, dừng lại chưởng thế, dồn hết sức lực trong tay đánh thẳng về phía lồng ngực mình.

Cơn đau nhức từ phế tạng nhanh chóng lan ra cả cơ thể, ta lảo đảo lùi lại vài bước, cho dù Hỏa Lăng Vân có dùng yêu lực để tấn công, cũng vô lực trốn tránh.

Chỉ chớp mắt, cuồng phong nổi lên. Yêu lực chưa kịp đụng tới một góc áo, thân hình đã ngã vào một cái ôm ấm áp.

Thời gian vừa đúng! Ta ở trong bóng tối cười yếu ớt.

"Hỏa – Lăng – Vân!" Lãnh Vô Tuyệt từng chữ từng chữ một hô lên cái tên kia, trong giọng nói đều là sự tức giận.

"Thì ra là Thiên Đế bệ hạ a! Hôm nay thật đúng là vừa khéo!" Hỏa Lăng Vân trừng lớn hai mắt, trên mặt nở ra một nụ cười yêu tà.

"Lại dám xông vào Tinh Lam sơn, ngươi là không muốn sống nữa sao?"

Hỏa Lăng Vân nhìn ta, cười giỡn nói: "Tội danh chính xác của ta, phải là không cẩn thận đã thương người đang nằm trong lòng ngươi mới đúng chứ?"

"Khụ khụ ..." Ta ho nhẹ vài tiếng, cho dù đã lấy tay che miệng, máu tươi vẫn không ngừng từ khe hở chảy ra.

Lãnh Vô Tuyệt cũng không nói nhiều, chỉ khẽ động tay phải, tung ra một loạt phong đao. Lực đạo mạnh, góc độ vô cùng tàn nhẫn, làm cho Hỏa Lăng Vân ứng phó không kịp.

"Ngươi đùa thật à? Ta hôm nay còn có việc quan trọng phải làm, thứ lỗi không tiếp được!" Nói xong, khói đen bốc lên, người đã biến mất không dấu vết.

Lãnh Vô Tuyệt nhíu mày, trong mắt hắn ta nhìn thấy đều là cơn giận dữ đang kiềm chế. "Thân thể ngươi còn chưa hồi phục lại hết, chạy tới chỗ như thế làm gì?"

Ta cẩn thận lau đi vết máu nơi khóe miệng, đáp: "Trông coi Thiên giới là trách nhiệm của ta, Tinh Lam sơn này cũng nằm trong phạm vi quản lý."

"Cho dù là vậy, lúc ngươi gặp nguy hiểm cũng không biết chạy trốn sao? Linh lực của ngươi rõ ràng không bằng người khác, tại sao còn muốn liều mạng? Nếu lúc nãy ta chưa đuổi tới, ngươi lúc này còn có giữ được mạng mà đứng ở đây sao?"

Nếu ngươi không tới, hiện giờ người bị thương chưa chắc đã là ta.

"Khụ ... gặp phải tình huống như vậy, chỉ sợ ... trốn cũng không kịp." Ta tận lực làm cho thanh âm của mình có vẻ suy yếu, chứng tỏ rằng mình bị thương rất nặng.

Nếu ta bị thương, hắn đại khái sẽ tốn chút tâm tư trên người ta chứ?

"Ngươi ... !" Hắn lạnh lùng liếc ta một cái. "Về sau không có sự cho phép của ta, không được phép tùy tiện chạy loạn! Ngươi dù có chết, cũng chỉ có thể chết trên tay ta!"

"Ha ..." Ta cười khẽ một chút, nói: "Điểm này, ta đáp ứng ngươi. A...." Lại hộc máu. Ngực rất đau a, một chưởng vừa rồi đánh ra dùng quá nhiều sức rồi sao? Lần này dường như có chút hơi quá, quả nhiên vẫn không nên lấy thân thể của chính mình ra đùa giỡn.

"Thu Tư Cùng! Ngươi làm sao vậy?"

Thanh âm của hắn truyền vào tai ta, lại giống như cách nhau thật xa, càng ngày càng mơ hồ ...

.

CHƯƠNG 6

"... Tu luyện đến cảnh giới cao nhất, chính là trong lòng vô ngã. Cùng vạn vật thế gian dung hòa thành một thể, rồi lại cách biệt thế gian, sắc tương lưỡng không. Ngươi lý giải thế nào về chuyện này?"

Phàn Y mở to đôi mắt, vô cùng hoang mang nhìn ta: "Sặc ... Ta nghe đại khái cái gì cũng không hiểu, Tiểu Cùng à, ngươi có thể lặp lại một lần nữa không?"

"... Đây đã là lần thứ ba." Ta vô lực đóng sách lại, hiện tại chỉ thấy miệng lưỡi khô cả lên.

"Phương pháp dạy học này của ngươi, dù cho có một trăm năm nữa, hắn cũng học không được." Lãnh Vô Tuyệt đang ngồi im bên cạnh đọc sách bỗng nhiên lạnh lùng nói một câu.

"Tiểu Tuyệt, ta không có ngốc như vậy đâu nha!" Phàn Y đang muốn mở miệng phản bác, bỗng nhiên hai mắt sáng rực, la to về phía sau ta: "Tiểu Dạ, chúng ta đang chuẩn bị cho cuộc khảo thí của Đại trưởng lão, ngươi có muốn tham gia chung không?"

Ta theo tầm mắt của hắn nhìn lại phía sau, chỉ thấy một Hắc y nam tử chậm rãi đi về phía chúng ta. Người nọ khuôn mặt tuấn tú, vẻ trầm tĩnh, chững chạc so với Phàn Y đúng là hoàn toàn khác biệt.

Tinh Dạ không để ý đến Phàn Y đang la to, chỉ ngay lập tức đi tới trước mặt ta, nói nhỏ: "Tư cùng, Thiên Đế muốn ngươi đến Vô Trần điện một chút."

Y ... muốn gặp ta?

Tim ta nhảy dựng lên, theo phản xạ nhìn lại Lãnh Vô Tuyệt, cũng phát hiện hắn đang nhìn ta, trong mắt là một tia lạnh giá. Tầm mắt vừa vặn chạm nhau, ta vội vã xấu hổ cúi đầu, thở dài yếu ớt.

"Thiên Đế, ngài ấy ... muốn ta qua đó bây giờ luôn sao?"

"Phải."

Ta cất bước về phía trước, ngay cả câu chào cũng không kịp nói một tiếng, liền vội vã đi tới Vô Trần điện, quả thực giống như là ... chạy trối sống trối chết.

Bất luận đã trải qua bao lâu, chỉ cần nhìn thấy ánh mắt lạnh đến tận xương tủy của hắn, cảm giác áy náy của ta chỉ có tăng chứ không có giảm, vĩnh viễn không có dũng khí nhìn thẳng vào đôi mắt hắn.

Nhịn không được nở một nụ cười trào phúng nơi khóe môi, ta quả nhiên là một kẻ nhát gan không hơn không kém.

Cứ mãi nghĩ ngợi, nháy mắt đã đến Vô Trần điện.

Nơi đây là chính điện của Thiên giới, cho nên bố trí vô cùng tráng lệ, mặt mũi của Thiên giới được thể hiện toàn bộ vẻ uy nghiêm lộng lẫy qua ba chữ "Vô Trần điện" này.

Lúc này, bên trong Thiên điện chỉ có một người, người nọ ngồi giữa ngai vàng của Thiên Đế, mái tóc bạc buông dài che đi nửa gương mặt.

Ta đã từng tận mắt nhìn thấy mái đầu đen kia từng chút từng chút một biến thành bạc phơ, nhìn dáng vẻ bất lực của y ôm lấy người mình yêu nhất chết đi trong vòng tay mình.

"Tư Cùng, con đã tới rồi à." Y ngẩng đầu, lộ ra gương mặt có bảy tám phần tương tự Lãnh Vô Tuyệt. Chỉ không giống như Lãnh Vô Tuyệt băng phong vô tình, bất luận là khí chất hay lời nói, y đều thanh tao nhã nhặn, điểm này có chút giống với ta hơn.

Ta đứng một bên, không trả lời. Đứng trước mặt người này, ta thậm chí ngay cả nở ra nụ cười giả tạo cũng không thể làm được.

"Tư Cùng." Y nâng mắt lên nhìn ta, trong mắt tràn đầy ôn nhu dịu dàng, "Con với nương con thật sự là càng ngày càng giống."

"Thật vậy sao?" Chẳng qua, người là đệ nhất mỹ nhân trên Thiên giới, còn ta chỉ là tên dã chủng nhất trên Thiên giới.

Tư Cùng, Tư Cùng, đó hàm chứa ý nghĩa vô cùng tương tư. Đáng thương cho người mẹ của ta tương tư đến chết, toàn bộ lại chỉ vì nam nhân trước mặt này, một tên ngụy quân tử cao cao tự đại!

"Con không thích ta nhắc tới mẹ con sao?"

"Người cũng đã chết, nhắc tới làm gì." Ta cười lạnh.

"Cũng phải." Hắn cười khổ một chút, nói: "Mấy ngày sau chính là cuộc khảo thí Đại trưởng lão, con đã chuẩn bị tốt chưa?"

Ta không để ý lắm cứ vậy gật đầu, nói: "Coi như tạm được."

"Tư Cùng, tha thứ cho ta không thể an bài tốt cho con. Ta tự biết con thua thiệt rất nhiều, nhưng mà Vô Tuyệt ... Ta cũng nợ nó quá nhiều, cho nên ... "

"Không sao cả, dù sao ta cũng không cần làm Thiên Đế." Ta dừng lại một chút, lại đặc biệt cường điệu một câu: "Hơn nữa ta họ Thu, không phải họ Lãnh."

Nói xong, cũng không đợi y phản ứng, lập tức xoay người rời khỏi Vô Trần điện.

Đi qua một hành lang gấp khúc thật dài, ta dừng bước lại, tựa vào tường thở không ngừng.

Chỉ thiếu chút nữa, đã không khống chế được nỗi hận trong lòng, một ngày nào đó ta sẽ hủy diệt nam nhân này, tự tay giết chết hắn!

"Hô ~ đã nhịn lâu như vậy, cũng không thể thất bại trong gang tấc a!" Ta đem mọi chuyện ném ra sau đầu, nói nhỏ với bản thân: "Thứ của lão bất tử ngươi! Ta không thèm của bố thí của ngươi! Muốn thứ gì, ta sẽ dựa vào năng lực của chính mình mà đoạt lấy!"

Chỉ là, cho dù có đạt được hết thảy, điều quan trọng nhất ... sớm đã biến mất không còn nữa, hạnh phúc đã qua, vĩnh viễn không lấy lại được.

Ta đi vào một mảng sương mù, trước mắt là sương mù trắng xóa, mỗi bước đi, đều giống như đạp giữa không trung, bất định vô thực.

Ta khó hiểu nhìn bốn phía xung quanh, đây là nơi nào?

Đúng rồi! Đây là cửa ải cuối cùng của khảo thí Đại trưởng lão. Người tham gia khảo thí sẽ ở trong sương mù nhìn thấy điều mình sợ hãi nhất, chỉ kẻ nào chiến thắng được tâm ma của bản thân mới có thể thông qua khảo nghiệm.

Ta tiếp tục đi về phía trước, cảnh vật trước mắt dần rõ ràng lên. Đập vào mắt chính là một gian mật thất nhỏ, một tiểu nam hài tám tuổi đang ngồi dưới đất, ngốc nghếch nhìn vào tòa nhà sáng rực bên trong. Đứa bé kia có một gương mặt xinh đẹp tinh tế, đó là ... giống ta y như đúc.

Đứa bé này ... không phải là chính mình sao? Ta lấy tay chạm vào hai thái dương, cảm giác đầu có chút đau đớn.

Đột nhiên cảnh tượng lại thay đổi, trước mắt xuất hiện một thiếu niên khác, cẩm y ngọc quan, mặt mày thanh tú.

Ta hít vào một hơi lớn, nhất thời cảm thấy vết thương trong lòng lại nứt ra. Quả nhiên, tâm ma của ta từ đầu đến cuối đều chỉ có một mình hắn. Gặp nhau như vậy, đến cuối cùng là duyên hay nghiệt?

Người nọ đứng nơi cửa sổ nhìn ta mỉm cười, cứu ta từ trong bóng tối ra ngoài, sau đó lại đẩy ta đến vực sâu đáng sợ. Nếu sớm biết kết cục như thế, ta thà rằng chưa bao giờ gặp qua hắn.

Sau đó? Sau đó thế nào? Trí nhớ lại bị ngắt quãng như trước kia, chỉ mơ hồ nhớ rõ một ngày nào đó thật lâu về sau, một nữ nhân xinh đẹp nổi điên xông vào Trục Nguyệt cung, cầm trong tay một thanh trường kiếm màu đỏ, thấy ta liền chém xuống.

Thế nhưng nương lại thay ta cản một kiếm, sau đó liền ngã xuống, rơi vào trong lòng của nam nhân nghe nói chính là cha ta.

Ta tận mắt nhìn thấy mái tóc đen của người đó dần chuyển sang bạc, mắt thấy nương thống khổ mà đoạn khí, hương tiêu ngọc vận, hồn phi phách tán.

Ta lúc ấy không biết hồn phi phách tán là gì, sau mới hiểu được chính là dù lên trời xuống đất, lục đạo luân hồi, cũng không thể tìm thấy người.

"Nương, nương! Đều tại con không tốt, con không nên chạy đến chỗ khác vui đùa! Tư Cùng cam đoan, về sau không bao giờ bước ra phòng nửa bước, cho nên ... người mau tỉnh lại đi a!"

...

"Ngươi tên gì?" Thiếu niên rạng rỡ tựa như ánh mặt trời, nhẹ nhàng hỏi.

"Thu Tư Cùng, tên này nghe không êm tai đâu!"

"Tiểu Cùng, ta thực thích ngươi nha!" Dịu dàng nói nhỏ vào bên tai, cuối cùng phảng phất biến mất.

"Sau này cũng ... mãi ở cùng nhau ha!" Móc nghéo hai tay vào nhau, chỉ không thể tưởng tượng được giờ khắc chia lìa lại tới nhanh như vậy.

Lời nói còn văng vẳng bên tai, chỉ là người đã từng nói phải vĩnh viễn ở cùng nhau hiện ở nơi nào?

Nói cái gì thề non hẹn biển, toàn bộ chỉ là gạt người!

Trước một khắc còn ôn nhu mỉm cười, tại sao chỉ trong chốc lát đã trở nên lạnh lùng tuyệt tình tựa băng nhân, lại không nhận ra ta?

Tại sao phải quay lưng về phía ta mà rời đi?

Tại sao không thể nhìn ta mà mỉm cười?

Vô cùng quyến luyến dáng vẻ tươi cười kia, từ nay về sau ... liệu có gặp lại không?

Ta, một kẻ ở lại trong bóng tối vô tận, mặc cho cừu hận chiếm lấy, lại không còn sức lực mà giãy dụa ....

CHƯƠNG 7

"Chờ một chút! Đừng đi ... " Mắt thấy người nọ quay lưng về phía ta, càng ngày càng xa, ta giãy giụa muốn đuổi theo, lại phát hiện mình hiện hoàn toàn không thể nào động đậy.

Sương mù dần biến mất, thiếu niên dáng vẻ tươi cười rực rỡ bỗng biến thành gương mặt của nam nhân trước mặt, trong mắt là một cõi băng giá sâu không đáy.

"Lãnh Vô Tuyệt ..." Ta cố hết sức nhớ ra cái tên kia, trong phút chốc không thể phân biệt được đâu là ảo ảnh, đâu là hiện thực.

"Tỉnh rồi? Ngươi vừa rồi liên tục la hét, gặp phải ác mộng gì sao?" Hắn vừa nói tay lại cầm mảnh khăn ướt thay ta lau mồ hôi.

"Ừ" Ta suy yếu gật đầu, trong lòng gợn sóng, dường như chỉ cảm nhận được một chữ đau. Dù có tỉnh lại thì sao chứ, hiện thực đã thấy rõ hắn ngày càng lãnh khốc vô tình.

"Ngươi lần trước bị thương còn chưa bình phục, lần này thương thế lại nặng thêm, mấy ngày tới tốt nhất cứ ngoan ngoãn nằm trên giường, không cần chạy lung tung khắp nơi."

"Vậy ... việc trông coi Thiên giới phải làm sao đây?" Đây là trách nhiệm của một thân đại trưởng lão như ta a.

Lãnh Vô Tuyệt hung hăng liếc ta một cái, nói: "Ngươi đây là muốn ta một lần nữa phế bỏ chức vụ của ngươi sao? Yên tâm, Thiên giới cho dù có thiếu đi một người như ngươi, cũng không đến nổi đảo ngược cả lên."

Nhưng nếu có thêm ta, tình hình có thể sẽ khác đi.

"Cũng được." Ta yếu ớt cười một chút, nhìn ra xa sắc trời ngoài cửa sổ, lúc này đã đêm khuya. "Ta lần này lại ngủ trong bao lâu?"

"Ba ngày ba đêm."

Có lâu hơn so với ta dự đoán, thảo nào cảm thấy cả người không còn chút sức lực.

"Ngươi chắc không phải cũng trông ta suốt ba ngày chứ hả?" Mắt thấy không khí có phần cứng ngắt, ta nhịn không được trêu ghẹo hắn một chút.

Lãnh Vô Tuyệt nâng mắt nhìn ta, vẻ mặt vô cùng hung ác, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói: "Làm sao có thể!"

Ta bị khí thế của hắn làm hoảng sợ, thân mình không tự chủ được mà lui về sau, không phải vậy chứ, hắn dùng cái vẻ mặt như muốn giết người như vậy làm gì?

Lãnh Vô Tuyệt dùng ánh mắt dị thường đáng sợ này nhìn ta một hồi lâu, đến khi toàn thân ta phát lãnh, hắn mới chậm rãi thu hồi ánh mắt, từ trong ngực lấy ra một cái lọ màu ngọc bích, nhét vào trong tay ta.

Lọ dược màu xanh biếc óng ánh trong suốt ở trong bóng đêm lại lóe lên tia sáng, hình dáng mặc dù cực kỳ bình thường nhưng sờ vào thì lạnh lẽo tựa như băng, cảm giác rất thoải mái.

Trong phòng luyện đan có hàng ngàn hàng vạn chiếc lọ khác nhau, nhưng vật trong tay ta thì chỉ có duy nhất một cái, đặc biệt khác thường.

"Cực Dạ Băng Hàn?" Ta kinh ngạc hỏi, thanh âm có chút run run.

Thiên giới chí bảo "Cực Dạ Băng Hàn", bất luận là người, tiên, quỷ, yêu, chỉ cần vẫn chưa hồn phi phách tán, đều có thể dựa vào loại dược này mà cải tử hoàn sinh, nhưng mà ... chỉ có Thiên Đế mới có thể sử dụng loại tiên dược này.

Hắn khẽ gật đầu, băng lãnh trong ánh mắt vẫn không có chút suy suyển. "Lần sau bị thương, nhớ đem dược này uống hết. Ta không muốn lại nhìn thấy ngươi thổ huyết."

Ta cắn cắn môi, vô cùng kinh ngạc nhìn Lãnh Vô Tuyệt. "Ngươi hôm nay thấy là lạ chỗ nào không? Bị thương ở đâu sao?" Làm sao lại đột nhiên tâm tình lại tốt như vậy chứ?

"Thu Tư Cùng!" Mặt hắn đột nhiên tiến lại gần ta, trong chớp mắt lại phẫn nộ điên cuồng. "Ngươi chỉ biết ta hận ngươi thấu xương, nhưng ngươi không hiểu được ... " Thanh âm trầm thấp khàn khàn, câu nói kế tiếp cơ hồ không thể nghe thấy.

"Ngươi nói gì? Ta không nghe rõ."

"Ta ..." Hắn muốn nói rồi lại thôi, hai tròng mắt lại nhìn ta chằm chằm.

Tầm mắt lần thứ hai giao nhau, trong khoảnh khắc đó, ta cảm giác thấy thời gian như dừng lại.

"Hừ!" Lãnh Vô Tuyệt bỗng nhiên căm giận cúi đầu, thanh âm lạnh lùng nói: "Ta muốn ngủ."

"Hả?" Ta nhất thời phản ứng không kịp, một hồi lâu mới ngây ra đáp: "Trời cũng tối rồi, ngươi thật sự nên quay về."

Hắn không chút nào giống như tính rời đi, chỉ nói một câu: "Đêm nay ngủ ở đây."

Sau đó liền lập tức ngã xuống, hoàn toàn không có tiếng động nào.

"Lãnh Vô Tuyệt."

Ta khẽ gọi một tiếng, lay lay vai hắn, tuyệt nhiên không chút phản ứng. Hắn lúc này hơi thở vững vàng, chắc đã ngủ say.

Hắn trước mặt ta ngủ không hề phòng bị như vậy, hẳn là đã mệt chết rồi, không lẽ thật sự là suốt ba ngày qua không hề ngủ sao?

"Ngủ say như vậy, cũng không sợ sáng sớm thức dậy, trên người bị thủng vài lỗ à." Ta vén mái tóc đen trên trán hắn, cười khẽ.

Lời hắn nói chưa xong vừa nãy, rốt cuộc là chuyện gì?

Ai! Loại chuyện không có kết quả, vẫn là không nên nghĩ nhiều về nó.

Ta lắc đầu cười khổ, cố hết sức kéo Lãnh Vô Tuyệt vào bên trong giường, đắp cho hắn tấm chăn mỏng. Hắn ngủ thật rất say, ta thì lại hoàn toàn không buồn ngủ.

Ta cẩn thận cầm lấy mái tóc dài của hắn, để ở trong tay ngắm nghía, khẽ thở dài: "Tình cảnh này, ngươi rốt cuộc vì bảo vệ bản thân mà lựa chọn quên ta, trở nên hung ác, hay là ... ngươi quyết tâm phải trả thù bằng mọi giá nên quyết định quên ta?"

Chuyện cho tới giờ, ai đúng ai sai, người nào có thể nói rõ ràng? Chỉ hận ta đây quá đỗi cảm tính, không biết phải làm thế nào mới tốt.

Ta đem lọ dược đang cầm trong tay bỏ vào trong tay áo, sau đó xoay người xuống giường, lẵng lặng đi ra khỏi tẩm điện không chút tiếng động.

Phía cuối Trục Nguyệt cung, nơi tối tăm nhất không hề nhìn thấy gì, có một mật thất nhỏ bí mật. Nơi đó cái gì cũng không có, chỉ có ngay giữa là một tấm thủy kính.

Ta đến trước thủy kính thì dừng bước, mặt nước xanh âm u phản chiếu gương mặt ta. Không giống như nụ cười yếu ớt hững hờ thường ngày, lúc này đây, trên gương mặt đẹp đẽ của ta chỉ có tia tàn độc hung ác.

Ta nhẹ nhàng vẫy tay trái, mặt nước nổi lên một tầng gợn sóng, nhưng lại chợt khôi phục như trước, ở trong mặt kính hiện ra một ánh mắt hắc ám.

"Chủ nhân." Thanh âm không rõ nam hay nữ từ trong thủy kính truyền tới.

Ta nhắm mắt lại, nhẹ hỏi: "Tình hình của Ma giới, hiện tại thế nào?"

"Bẩm chủ nhân, Hỏa Lăng Vân đã nắm trong tay gần một nửa thế lực của Ma giới, cũng không hề có ý định ngừng bành trướng."

"Hắn đã khiêu khích ngươi rồi sao?" Tên kia cũng không phải nhân vật đơn giản, không thể kinh thường được!

"Từng có vài lần, chúng ta cần đánh trả không?"

"Hừm ... " Ta lấy tay xoa đầu, suy xét một chút, nói: "Tạm thời trước hết theo hắn đi. Nếu hắn nói muốn cùng ngươi hợp tác, trước tiên không nên đáp ứng quá nhanh, tránh chọc hắn nghi ngờ."

"Vâng." Thanh âm kia sau khi chần chờ, lại nói: "Thuộc hạ còn có một chuyện muốn bẩm báo với chủ nhân."

Ta phất tay áo. "Nói đi."

"Thiên giới có một kẻ phản bội, đầu quân vào Ma giới."

"Ai?"

"Vô Thượng Tinh Quân."

"Hắn sao? Có chuyện gì?" Chuyện này quả thật ngoài dự liệu của ta, người kia lòng dạ không lí nào vô tình như vậy, làm sao có thể phản bội Thiên giới không lý do chứ?

"... Dường như là do khốn khổ vì tình."

"Ra là thế." Ta cười lạnh một chút, "Đã nói hắn làm sao lại truy đuổi hồ yêu suốt mấy trăm năm, thì ra là đã biến thành như vậy. Bất quá cũng tốt, lực lượng của Thiên giới càng yếu kém, đối với ta lại càng có lợi!"

Rất nhanh, tất cả rồi sẽ kết thúc. Yêu cũng tốt, hận cũng được, không muốn lại dây dưa không rõ.

"Lãnh Vô Tuyệt, là ngươi trước đây quên ta, cho nên ta trả thù ngươi như vậy, cũng đừng trách ta quá đáng !"

Nắm chặt tay, chung quy chỉ bắt được một làn gió mát, tâm của người kia, vĩnh viễn đều ở nơi rất xa ta không thể nào với tới.

CHƯƠNG 8

Ta đang ngồi yên tĩnh tựa vào bàn, trên tay cầm một quyển sách, nhưng hai mắt lại mong ngóng nhìn ra ngoài cửa sổ, cả người ngây ra.

Bên ngoài cửa bỗng có tiếng bước chân vội vàng, ngay sau đó là tiếng gọi to của người nào đó: "Tư Cùng!"

Ta cười khổ lắc đầu, đứng dậy ra mở cửa. Toàn bộ Thiên giới, người có thể la to la nhỏ như vậy, người mà có thể tạo ra một loạt tiếng ồn hỗn độn như thế, cũng chỉ có Phàn Y.

Đẩy cửa ra ngoài, nhưng ta lại thật sự hoảng sợ khi nhìn thấy bộ dạng người trước mặt. Phàn Y trên người toàn bộ một thân bạch y đều nhuộm đầy máu, trên gương mặt đều là nước mắt, hai mắt lại hơi hơi sưng đỏ, ắt hẳn là đã vừa khóc vừa chạy tới đây.

"Phàn Y ngươi làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?" Ta chưa bao giờ gặp phải chuyện như vậy, nhất thời trong đầu không nghĩ được gì, tay chân lại cuống cả lên.

Phàn Y vừa thấy ta liền nhào tới, nhanh tay nắm lấy y phục ta, nức nở nói: "Phải cứu hắn ... Tư Cùng, ngươi nhất định phải cứu hắn ..."

Y nói chữ được chữ mất, lời nói không rõ ràng, ta hoàn toàn không hiểu ý của y là gì, chỉ mơ hồ đoán được có lẽ là có người bị thương, nhưng thương thế chắc là không nhẹ.

Người bị thương là ai? Theo trực giác liền nghĩ ngay tới Lãnh Vô Tuyệt, bỗng chốc cảm thấy tâm tư như bóp nghẹn, giọng nói cũng trở nên cấp bách: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Phàn Y ngươi nói rõ ràng cho ta?"

Y vẫn lại vừa khóc vừa nói, lời nói lại vẫn mơ mơ hồ hồ: "Tinh Dạ hắn ... đuổi bắt yêu hồ ngàn năm, kết quả ... Khụ, trở về khắp người đều có thương tích!"

Không phải Lãnh Vô Tuyệt! Ta biết làm vậy là không đúng nhưng vẫn không nhịn được mà thở phào nhẹ nhõm một hơi. Từ trước đến nay, ta cho tới giờ chỉ quan tâm đến sinh tử của một người.

"Tiểu Cùng! Ngươi mau cứu hắn, cứu hắn đi!"

"Được, chúng ta nhanh tới đó!" Dứt lời, liền lấy tay kéo Phàn Y ra ngoài.

Nhưng rốt cuộc lại là Phàn Y nắm ta kéo tới phòng của Tinh Dạ, y lao đi quá nhanh, hại ta thiếu chút nữa là thở không ra hơi.

Lúc ta đến, trong phòng sớm đã có rất nhiều người. Tinh Dạ cả người đều là máu nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt lại trắng bệch dọa người.

Ta đẩy đám người ra, cố hết sức chen vào, nắm lấy tay phải của hắn mà bắt mạch. Sau đó, trong lòng liền không ngừng lo lắng.

Thương thế trên người hắn thật ra không có gì trở ngại, điều đáng nói là, loại độc hắn trúng lại là Mê Diễm! Đó là loại kỳ độc ngay cả "Cực Dạ Băng Hàn" cũng không trị được.

"Tình huống của hắn thế nào?" Thanh lâm trong trẻo nhưng lạnh lùng, không mang theo chút tình cảm nào cất lên.

Ngẩng đầu, đối diện là gương mặt lạnh như băng của Lãnh Vô Tuyệt.

Ta thở dài, đau lòng nói: "Hắn đã trúng phải Mê Diễm."

"Mê Diễm! Không lẽ chính là ..." Trong mắt một kẻ xưa nay băng lãnh vô tình như hắn rốt cuộc cũng hiện lên một chút kinh ngạc.

"Phải." Ta gật đầu, đáp: "Giải dược chỉ có thể đến Tĩnh U Cốc mới có thể tìm được."

Tĩnh U Cốc, là một nơi tồn tại thoát li khỏi tam giới. Nơi đó nguy cơ trùng trùng, bất luận là tiên, người, yêu, hay quỷ đều không thể sinh sống ở nơi đó.

Lãnh Vô Tuyệt suy nghĩ sâu xa rồi nhíu mày: "Vậy nên làm sao mới được đây?"

"Ta đi! Ta đi tìm thuốc giải! Bất luận là núi đao hay biển lửa, ta nhất định phải cứu hắn trở về!" Phàn Y đột nhiên lên tiếng, gương mặt luôn hoạt bát đáng yêu thường ngày, giờ đây ngập tràn vẻ kiên quyết.

"Phàn Y ... " Ta thật sự không ngờ được y có thể nói những lời như thế, tiên pháp của y cũng không phải xuất sắc, đi đến chỗ đó đồng nghĩa với việc đi tìm đường chết.

Y lại chỉ nhìn chằm chằm vào Tinh Dạ đang hôn mê bất tỉnh, từng chữ từng chữ nói: "Làm ơn, cho, ta, đi!"

Ta cả người kinh hãi, loại khí thế kiên quyết kia thật sự là làm người khác quá đỗi kinh ngạc! Trong đầu chợt lóe lên, ta đương nhiên hiểu được nguyên nhân tại sao y lại kiên quyết như vậy. Cũng không muốn tiếp tục khuyên y, bởi vì trên đời này sẽ không có ai có thể khuyên được, chỉ khi lâm vào tình cảnh của người trong cuộc mới có thể thấu hiểu. Loại người này chính xác là một kẻ điên, bản thân ta chính là một minh chứng tốt nhất.

Lãnh Vô Tuyệt hiển nhiên cũng nhận thấy được điều này, chỉ nghe hắn thản nhiên nói một câu: "Ta đi cùng ngươi."

Ta lại một phen kinh hãi, đả kích ngày hôm nay nhận lấy cũng thật quá nhiều.

Tình cảnh như thế mà hắn dễ dàng nói sẽ theo y cùng đi, quả nhiên hắn đối với Phàn Y ...

Cơn ghen tị cất giữ sâu kín trong lòng lại một lần nữa nhen nhóm, hoàn toàn không để ý đến không gian và thời gian, đó là loại tình cảm đáng sợ nhất trên thế gian. Đủ để đốt cháy hết mọi mối tình cuồng si, yêu càng sâu đậm, lửa hận lại càng thêm điên cuồng.

Dù trong lòng đang dậy sóng không yên, trên mặt ta vẫn là một biểu tình bình tĩnh như trước. Nụ cười vĩnh viễn tươi tắn như hoa, dịu dàng như nước. "Có lời hứa của Thiên Đế cùng đi với y, mọi việc hẳn là sẽ không gặp phải nguy hiểm đâu."

Cho dù ngoài miệng nói như vậy, trong lòng lại nổi lên nỗi bất an, loại cảm giác này dần lan rộng, theo máu chảy tới mọi ngóc ngách trong cơ thể.

Điều ta lo lắng hiển nhiên không phải là không có lý. Bọn họ tuy rằng tìm được giải dược, nhưng Phàn Y lại trúng độc, hơn nữa lại là độc của cỏ Vong Ưu, y cứ như vậy mà quên đi hết mọi chuyện trước đây.

Nếu có như vậy thì cũng không sao, nhưng ... Lãnh Vô Tuyệt lại đúng lúc này mà tuyên bố muốn kết hôn cùng Phàn Y vào ngày mai, hơn nữa hắn lại bịa đặt ra một đoạn trí nhớ giả tạo cho y!

"Ngươi biết rõ người trong lòng của Phàn Y là Tinh Dạ, tại sao còn muốn làm việc này?" Ta lấy tay chống lên bàn, vô cùng gian nan hỏi.

"Bởi vì ta muốn y!" Đáp lại vô cùng đơn giản, lại đủ khiến ta tan nát cả cõi lòng.

Ta hết sức khôi phục hơi thở của mình, hỏi: "Lừa gạt một người mất đi trí nhớ như vậy, ngươi không biết cái gì gọi là vô sỉ sao?"

Hắn nắm chặt tay thành quyền, lạnh lùng liếc ta một cái: "Ta đã muốn thứ gì đó, không có chuyện không thể nào chiếm được."

"Đê tiện!" Trong giây lát, ta cơ hồ hoài nghi có phải là hắn cố ý hại Phàn Y mất đi trí nhớ hay không. Đáng hận! Sớm biết như vậy, lúc đó ta đã đi theo cùng.

"Có lẽ vậy. Ta chỉ biết thích một người, sẽ nghĩ ra được biện pháp có được y, bất luận là dùng thủ đoạn gì." Lãnh Vô Tuyệt nói xong liền đem tầm mắt hướng ra ngoài cửa sổ.

Ta phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn, nói: "Loại tình yêu này thật sự quá mức ích kỷ, ta hoàn toàn không thể nào hiểu được ngươi. Ngươi làm như thế chỉ khiến Phàn Y thêm thống khổ mà thôi!"

Không phải! Ta nói những lời này, tất cả bất quả chỉ là để lấy một cái cớ đường hoàng mà thôi. Điều ta thật sự muốn nói rõ, tại sao người hắn yêu lại là Phàn Y, mà không phải ta! Tại sao ... ta lại không thể?

Kỳ thật lý do ta sớm đã biết được. Bởi vì đối với Lãnh Vô Tuyệt mà nói, Phàn Y tựa như ánh dương rực rỡ, một người có thể cứu hắn khỏi hắc ám bao trùm, kéo hắn về phía ánh sáng, còn ta nếu cùng với hắn, chỉ có thể khiến cả hai cùng rơi vào trong bóng tối. Điều quan trọng hơn là, hắn hận ta! Bởi vì ta đã hại chết mẫu thân hắn, là ta cướp đi hạnh phúc của hắn, ta là đệ đệ mà hắn khinh thường nhất, một tên ... dã chủng! Cho dù ta có xuất hiện hay thu hút ánh mắt của hắn như thế nào, hắn vẫn luôn rất hận ta, vĩnh viễn không thể nào yêu ta.

"Ích kỷ sao?" Hắn hừ lạnh một tiếng, nói: "Tình yêu vốn là thứ ích kỷ, đây là điều duy nhất mà phụ hoàng đã dạy cho ta, hơn nữa trong từng 'lời nói và việc làm' đều lấy để làm gương."

"Nhưng mà ..." Ta còn muốn phản bác, lời nói đến miệng, lại không thể nào cất nên lời. Chuyện tới nước này, ta còn có thể nói gì nữa, khóc lóc van xin hắn đừng yêu người khác sao? Cho dù ta thật chẳng để ý đến tôn nghiêm mà làm thế, chỉ e hắn cũng chỉ thêm khinh thường mà ngoảnh mặt đi.

"Thư Tư Cùng." Hắn chợt liếc mắt ta một cái, thần sắc cực kỳ quái dị. "Ngươi đối với chuyện của người khác trước giờ đều rất thờ ơ, hiện giờ lại vì Phàn Y cùng với ta mà đối nghịch, chẳng lẽ ngươi ..." Ánh mắt hắn từng chút từng chút trở nên phẫn nộ.

Hắn phát hiện rồi?

Ta cả kinh, vội vàng bắt lấy khoảng không phía sau, liền bất chấp tất cả mà đẩy cửa xông ra, chạy vội về phòng mình.

Ta nhắm mắt dựa lưng vào cửa, không ngừng thở dốc, nhất thời chỉ cảm thấy tâm thần bất định. Trong đầu đều hiện lên hình ảnh hắn cùng Phàn Y sắp sửa kết hôn, ý niệm đáng ghét này cứ như thủy triều không ngừng dâng lên. Lời ước định này chứng tỏ rõ ràng chuyện hắn đã quên ta là sự thật, trong tim tựa như bị chém từng đao, thân thể giống như bị xé rách đau đớn, đau xót đến không thể thở được.

"Tại sao? Tại sao ở cùng với y? Tại sao lại phải cố tình thích y?" Ta vung tay, gạt hết mọi thứ trên bàn xuống đất. "Lãnh Vô Tuyệt! Tại sao phải làm chuyện này? Rõ ràng người mà ánh mắt ngươi vẫn luôn dõi theo là ta, tại sao lại quyết định làm việc này? Ngươi là đang sợ hãi, sợ bản thân mình sẽ yêu ta đúng không? Có phải không?"

Ta ngã ngồi dưới đất, nhất thời cảm thấy tức giận hoàn toàn không thể nào phát tiết. Khắp người dâng lên xúc cảm muốn hủy diệt tất cả!

"Ha ha ..." Ta bỗng nhiên lấy tay che mặt, nở nụ cười điên cuồng. "Lãnh Vô Tuyệt, ngươi nhớ kĩ đã đối xử với ta như vậy, đừng trách ta nhẫn tâm! Ta muốn khiến ngươi phải hối hận! Ta nhất định sẽ khiến ngươi phải hối hận không kịp, sống không bằng chết!"

Đúng, ta muốn lấy tính mạng của chính ta, tất cả của ta mà cược một ván, cược xem hắn có phải thật sự không nhớ ra ta, đến tột cùng trong lòng hắn có ta hay không!

Lãnh Vô Tuyệt, là ngươi đã bức điên ta! Nếu ta thật sự biến thành yêu ma, toàn bộ cũng đều lỗi của ngươi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: