Đoản OE~
Ta đậu thành phố rồi~~~~~
Có giải đó a~~~~~~~
-------------------------------------------------
Truy Lăng đoản~
<Tơ duyên>
Lam Tư Truy là nhân sĩ lam gia,Kim Lăng là gia chủ Kim gia.
Đôi lần gặp nhau,tưởng như duyên không lại.
Hóa ra sau sự kiện Quan Âm miếu kia,lại kết thành mối duyên trường,trải biết bao năm,bao kiếp người,vẫn không đứt đoạn.
Ngày hôm đó,Kim Lăng khóc,y đến dỗ hắn,an ủi hắn,vẫn là điệu bộ ôn nhu đó...
Kim Lăng luôn ghét sự yếu đuối,hắn không cần người khác che chở,thậm chí là an ủi.Cứ thế khoác lớp mặt nạ cao ngạo mà sống qua ngày,hắn cứ nghĩ mình không cần người khác bên cạnh,không cần người khác chở che,không cần bất cứ ai quan tâm,cố hết sức mà sống để người khác công nhận.Vậy nên,hắn có tâm ma sâu đậm,trong tâm hắn trống vắng,cô quạnh tột cùng,luôn muốn in sâu bóng dáng một người,để làm tan vỡ lớp băng lạnh lẽo bao bọc bên ngoài.Thế nhưng hôm nay Lam Tư Truy an ủi hắn,hắn lại cảm thấy một cảm xúc khó có thể nói lên thành lời,nó cứ như...cứ như...
Phải rồi,hắn thấy thật ấm lòng.
Khi ấy,hắn khóc,gạt bỏ vẻ cao ngạo thường ngày,đôi mắt xếch kiêu sa thấu đỏ,tràn đầy ngân lệ tuyệt mĩ,bờ vai gầy thêu kim tinh tuyết lãng run run,giọng nói khản đặc,cũng run nhè nhẹ,tựa như đang nén lòng,nén nỗi phẫn uất trào dâng.
Hắn đẩy y,y quay lại dỗ hắn,một cách tự nhiên như y đối với mọi người,không riêng mỗi hắn,thế mà khi chạm vào tay hắn,cầm đoạn khăn tay lau đi những giọt nước mắt tủi hờn kia,y thấy lòng mình xót xa lạ...
Phải chăng,đó là yêu?
Phải chăng tương tư người của y,luôn là hắn?
Phải chăng người hắn tâm duyệt,vẫn là y?
Thất tịch năm nay,ước sao lòng được tỏ...
Ừ,bổn tông chủ sẽ đợi,câu trả lời ngươi dành cho ta,Lam Tư Truy.
Ta cũng sẽ đợi,Kim Lăng...
- END -
Không liên quan nhưng Trừng đẹp quá>~<
Ôi,muốn SM ghê~~~
*Xách dép sẵn sàng chạy~*
Còn vụ Truyện Kiều xin khất a~
Con au này tuy não cá nhưng sẽ không quên đâu mà~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro