Truyện ngắn 1: Chương 2
[ Đam Mỹ ] Trùng Sinh Về Làm Sủng Phi Của Tên Vương Gia Đáng Ghét!!!!
Phần 2
*Lưu ý: Không dành cho đàn ông đang mang thai hoặc cho con bú, không dành cho những con người trong sáng. Bất kể độ tuổi nào miễn đầu óc vỡ đèn hết là được rồi.
Mấy hôm sau.
Từ khi có Âm Phong bầu bạn, tâm trạng của Yên Nhiên nàng tốt lên rất nhiều.
Hôm nay, nàng và Âm Phong ra ngoại thành dạo chơi, hai người trên đường cười nói vui vẻ , giữa đường hai người lỡ đi nhầm vào một con hẻm vắng ít người qua lại và cả hai đã gặp chuyện bất trách.
" Chà.... Cô nương này đẹp đấy..... Mau giao những thứ quý giá trên người hai người các ngươi ra đây, ông đây có thể tha chết cho hai ngươi ! "
Tên côn đồ hung hăng từ đâu xuất hiện chặn đường hai người cướp của.
" Vị.... Vị đại ca này..... Trên người chúng tôi chỉ có ít bạc.... Có..... Có thể thả tôi và chủ nhân đi được rồi chứ..... "
Âm Phong rụt rè sợ hãi lấy ngân lượng trong người mình đưa cho kẻ côn đồ.
" Ha.... Có chút lượng bạc này mà cũng muốn ta tha cho hai người ?! Mơ đi ! "
Tên côn đồ hung hăng giật lấy bạc trên tay Âm Phong rồi đẩy y ngã xuống.
" Vị đại ca này, có chuyện gì từ từ nói, tại sao cứ phải động thủ như vậy ?! Coi chừng ta báo quan đấy ! "
Nàng không chút sợ hãi mà bước ra chắn cho y và đàm đạo với tên côn đồ một cách nghiêm túc.
" Báo quan ?! Ôi ta sợ quá ! Hai người nhìn có vẻ ngon ngon đấy, nếu không có tiền thì theo bản đại gia về đi ?! Hầu hạ bản đại gia, không chừng hai người có thể giữ được mạng sống đó ~ "
Tình thế có vẻ căng thẳng đây, tên côn đồ không chút sợ hãi mà lại huênh hoang, dùng cái ánh mắt dâm đãng và bàn tay giơ bẩn đó chạm vào người nàng, nàng liền vùng vẫy giựt ra nhưng không thành.
Ngay lúc đó, Âm Phong cố gượng dậy đẩy sấp tên kia, mặc cho bị hắn đánh đập te tua, y vẫn giữ vững ý chí cầm chân hắn cho nàng chạy.
" Chủ nhân ! Chạy đi !!!! "
" Không Âm Phong, ta không thể bỏ ngươi lại được ! "
" Đi đi ! Mạng này của Âm Phong là do người cứu về, bây giờ Âm Phong chết cũng không hối tiếc, đi điiii "
" Hức..... Âm Phong.... NGƯƠI PHẢI SỐNG SÓT ĐÓ !!! "
Nàng khó khăn đưa ra sự lựa chọn, khóc òa chạy đi, nhìn bóng y xa dần, Âm Phong nở nhẹ nụ cười và bị tên côn đồ đạp gãy xương và đứt đoạn kinh mạch, anh nôn máu rồi ngất đi.
Không biết y đã chết hay chưa, tên côn đồ bực dọc bỏ đi, sau khi tên đó đi rồi, một vị kiếm hiệp đi qua thấy y nằm trên đường, toàn thân đầy máu nên hắn đã lặng lẽ bế y về.
___________________
Sau khi đến nơi ở, hắn nhẹ nhàng đặt y xuống giường rồi cho gọi ngự y đến khám.
*
Một lúc sau.
*
" Nói đi, hắn ta thế nào rồi ?! "
Hắn nhàn hạ ngồi nhấp trà và hỏi ngự y về tình trạng của y.
" Bẩm Thập Vương Gia, vị công tử này bị thương khá nặng, vài chỗ xương lưng của y đã bị gãy, kinh mạch vỡ nát, e..... Lành ít dữ nhiều ! "
Vị ngự y bất lực trình tấu.
" Còn cứu được không ?! "
" Thưa Thập Vương Gia, vẫn còn một cách nhưng mà..... "
" Nhưng sao ?! "
" Cách này khá mạo hiểm ! "
" Nói đi, là cách gì ?! "
" Là..... "
[ Tua ]
*
Sau khi chữa trị xong cho y, ngự y rời khỏi, bây giờ trong phủ Thập Vương chỉ còn lại Thập Vương Gia và Âm Phong.
Tình trạng của y có vẻ khả quan lên rồi, y từ từ tỉnh lại.
Vừa mở con ngươi ra, trong mắt của y là một thân ảnh đang thúc trực bên cạnh mình, hình như là hắn đã thiếp đi.
" Đây..... Là đâu..... ? Không phải..... Ta đã chết rồi sao.... ?! "
" Hm.... Tên này là ai..... Đây là đâu..... ? "
" Ngươi đã tỉnh rồi sao ?! Mèo con ?! "
Hắn tỉnh dậy, trầm giọng hỏi.
" Mèo con ?! Ha..... Ngươi là ai ?! "
Âm Phong cảnh giác, sắc bén hỏi.
" Ta là Phách Khiểu, Thập Vương Gia ! "
" Ngươi..... Ngươi là Thập Vương ?! "
" Phải ? Thì sao ?! "
- Tương truyền, Khuynh Thành Quốc có một vị vương gia tên là Phách Khiểu, hắn chính là Thập Vương Gia và có thể gọi hắn là Thập Vương. Tuổi còn khá trẻ, hình như là trạc 20 mấy, tuy vậy nhưng hắn lại rất tàn độc, tính cách hắn lạnh lùng như băng, giết người dứt khoát và sử dụng những thủ đoạn tàn độc. Không biết trong tay hắn đã giết chết bao nhiêu mạng người, hắn đam mê mỹ sắc, hay vào thanh lâu mua vui và là một kẻ nghiện rượu. Hắn thích trêu đùa tình cảm của người khác, làm người khác đau khổ chính là điều mua vui cho hắn.
Tiếp tục.
" Tại sao ngươi lại cứu ta ?! "
" Đơn giản là vì..... Ta thấy ngươi thú vị mà thôi..... ! "
" Hơ..... "
" Ngươi có biết..... Bên cạnh Hạ Phi nương nương có một con Xà Tinh bảo hộ không ?! "
" Biết, hắn đã chết cách đây một năm rồi ! Thì sao nào ?! "
" Hắn đã trùng sinh rồi ! "
" Ồ ? Ngươi nói với ta điều này làm gì ?! Sao ngươi biết rõ về y ?! "
" Ta chỉ muốn cảnh cáo ngươi..... Chủ nhân của thân xác này chết rồi.... Hiện tại chính là ta, Thụy Du, là con Xà Tinh đó ! Ta đã trở lại, nếu muốn sống thì cút đi, đừng đụng vào ta ! "
Y trừng mắt cảnh cáo hắn.
" Ngươi nói với ta chuyện này làm gì chứ ~ Đừng quên..... Mạng của ngươi là do ta mang về..... Ta là ân nhân của ngươi đấy..... Chưa trả ơn cho ta đã hăm dọa ta..... Nói đi..... Ta nên phạt ngươi thế nào đây..... ?! "
Vừa dứt lời, hắn cười rồi đè y ra giường, nâng cằm y lên rồi hôn sâu, chiếm lấy khoan miệng y. Chiếc lưỡi hư hỏng tràn ngập mùi rượu của hắn không thể yên được mà xâm nhập vào khoan miệng bé nhỏ ấy, mân mê liếm láp chiếc lưỡi ngọt ngào đó của y. Mật ngọt trong miệng y gần như đã bị hắn liếm sạch, thấy y nhíu mày tỏ vẻ khó chịu và y không thở được nữa, hắn có chút tiếc rời môi y và tạo thành một sợi chỉ bạc kéo dài.
" Ngươi..... Ngươi dám.... ?! "
Y hốt hoảng đẩy tên vương gia ấy ra, dùng tay che miệng lại, tỏ vẻ ngại ngùng.
" Có gì mà bản vương không dám chứ ?! Công nhận, miệng của ngươi cũng ngọt thật đó..... ! "
Hắn nhếch môi liếm mép và thỏa mãn.
" Hơ..... Ngươi tính đoạn tụ à ?! "
" Đúng đấy ! Thông minh ! "
" ..... "
Y chết lặng không nói gì. Thấy y chưa hồi phục hẳn nên hắn cũng tha cho y và bảo y nghỉ ngơi. Mấy hôm sau y đã hồi phục hẳn nên Thập Vương đưa hắn về Diên Hy Cung gặp Hạ Phi nương nương.
*
Tại Diên Hy Cung
Nhìn thấy y trở về, nàng không thể nén lại sự kích động vui mừng của mình mà chạy lại ôm y.
" Âm Phong.... Cuối cùng ngươi cũng về ! Ngươi không sao là tốt rồi ta lo lắng cho ngươi lắm ! "
" Chủ nhân ! Ta không sao ! Nàng đợi ta lâu không..... Nhiên Nhi ?! "
Cũng đã lâu lắn rồi chàng chưa gặp lại nàng nên nước mắt trào ra, chàng rất vui khi có thể bên nàng lần nữa.
" Âm Phong, ngươi...... ? "
Nàng kinh ngạc mở tròn mắt nhìn chàng, rõ ràng nàng chưa từng nói tên của mình cho Âm Phong nhưng sao y lại biết được ?
" Ta là Đằng Xà..... Ta trùng sinh rồi..... "
" Cái..... Cái gì ?! "
Nàng nghe xong như sét đánh bên tai, nàng sốc đến bất động không nói gì, mở to mắt nhìn chàng, nàng nghĩ có lẽ mình đã nhầm nên hỏi lại y để xác nhận.
" Ngươi vừa nói..... Ngươi là gì ?! "
" Ta là Đằng Xà, là Tam Lang của nàng ! "
" Thật..... sao ?! Tam Lang.... Chàng trở về rồi...... Tam Lang...... Tam Lang !!!! "
Nàng òa khóc ôm chặt lấy chàng, lại một lần nữa, nàng lại cảm nhận được hơi ấm của chàng một lần nữa.....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro