Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 3: Tổng tài xin đừng nói yêu tôi

'' Tình hình sao rồi. ''

'' Cô gái này chỉ bị tổn thương ở vùng trán, chỉ cần xử lý vết thương và bôi thuốc liền sẹo là có thể khỏi. ''

Vị bác sỹ đi ra nói với Kỷ Đình Dực vài câu rồi ra về.

Hắn bước vào, trong đầu đã hình dung sẵn hình ảnh cô yếu ớt nằm trên giường nên không lo lắng, quan tâm cho lắm.

Nhạc Thiên Vy to gan thật, dám lấy mạng sống đùa cợt. Cô chẳng biết lúc đó hắn sửng sốt, hấp tấp ra sao, xém tí nữa không để ý là xe đụng xe, xảy ra tai nạn rồi. Kỷ Đình Dực đành xé một mảnh áo mặc trên người bó quanh đầu cô, chạy thẳng một mạch về dinh thự còn cho gọi bác sỹ gấp.

Lần đầu tiên, Kỷ Đình Dực phản ứng vội vã như thế.

'' Nè, tỉnh dậy đi. Cô tưởng tôi không biết cô đang giả vờ ngủ sao? ''

Cô nằm im, hai mi mắt nhíu chặt tỏ vẻ khó chịu.

Cứ tưởng sẽ thành công doạ hắn sợ hãi mà quay đầu đem cô trả cho Nhạc Gia, ai ngờ cái tên Kỷ Đình Dực này lại đưa hẳn về nhà hắn cơ chứ.

Bây giờ tỉnh táo bật dậy thì cũng phải ba mặt một lời. Con người của Kỷ Đình Dực là cố chấp, ngang ngược tự cao tự đại. Thà tự thẩm với một hòn đá còn hơn nói chuyện với hắn.

'' Cô hay nhỉ? Dám cứng đầu sao. ''

'' Bộ điếc hay gì mà không nghe hả? ''

Đầu óc của hắn nóng giận đến mức muốn xì cả khói. Kỷ Đình Dực thiếu kiên nhẫn lại gần cạnh mép giường, ấn nhẹ vào vết thương.

Như có một luồn điện xẹt qua người, đau đớn nổ tung. Nhạc Thiên Vy lập tức né tránh, điên tiết chỉ vào mặt, muốn hé răng nửa lời mà chửi nhưng không thể được.

'' Tôi tưởng cô chết rồi. ''

Ở trước mặt người đàn ông này, mọi ngôn từ dần trở nên bất lực. Nhạc Thiên Vy thở dài, chỉ vào vùng cổ, ám chỉ cô đang khát nước.

''Muốn uống lắm sao? '' Hắn cầm chai nước lắc qua lắc lại.

Cô gật đầu, vươn tay lấy thì bị hụt, Kỷ Đình Dực thích thú chơi trò mèo vờn chuột với cô. Nhạc Thiên Vy cố lấy thì mất đà, thân người ập xuống đất cũng may hắn nhanh chóng đỡ kịp.

'' Cô điên à? ''

Cánh tay Kỷ Đình Dực mạnh mẽ rắn ôm trọn cô. Khoảng cách gần đến mức Nhạc Thiên Vy nghe rõ nhịp tim hắn đập, ngửi kỹ mùi hương trên áo hắn.

'' Không làm khó cô nữa.''

Kỷ Đình Dực gỡ nắp chai, đổ từ từ vào khoang miệng cô từng dòng nước mát lành. Nhạc Thiên Vy như được hồi sinh, uống xong cô tươi tỉnh, thoải mái hơn rất nhiều.

[Cảm ơn anh.] Cô làm ký hiệu.

Kỷ Đình Dực không hiểu cử chỉ đó là gì nên ậm ờ nói, xong rồi quay sang dọn đống đồ đang ngổn ngang trên bàn. Chuyện nãy như một phản xạ không điều kiện, nếu hắn không kịp đỡ lấy thì chắc cô đã về chầu diêm vương rồi. Kỷ Đình Dực còn nhận ra một điều: Cơ thể của cô quá yếu, lúc chạm vào còn tưởng da thịt sắp nát vụn đến nơi.

'' Cần gì ấn chuông trên đầu giường nghe chưa? ''

Dứt lời, hắn đi ra ngoài.

Đi đến một đoạn Kỷ Đình Dực khựng đột ngột, hoảng hốt nhìn xuống thứ mà mình đang cầm. Đáng lẽ chuyện này phải do người trong nhà làm chứ? Sao tự nhiên rảnh rỗi thế này? Đường đường là thiếu gia có bao người hầu kẻ hạ vậy mà phải đi phải phục vụ tận tình cho một cô gái xa lạ kia.

Thực sự quá khó hiểu.

Đây là thứ mà nguời ta gọi là sự quan tâm đặc biệt hay sao?

......

Hải Nhạc.

Nhạc Mẫn Nhi cuộn chắc tay thành đấm, phẫn nộ cực điểm liền đem ném đồ cá nhân trên bàn trang điểm xuống nền.

'' Con nhỏ khốn khiếp đó. Dám cả gan tày trời cướp chồng sắp cưới của tao. Thứ trà xanh đê tiện. ''

Nếu như buổi hôm ấy, cô ta khẩn trương bỏ thuốc vào rượu Kỷ Đình Dực rồi len lén đi sau, đưa hắn vào phòng, thì người mà hắn nên chịu trách nhiệm là Nhạc Mẫn Nhi. Chỉ vì lão già háo sắc Kính Lâm Minh ngán đường đòi trò chuyện nên thành ra mới chậm trễ.

'' Xem ra chỉ còn một cách để hắn quay đầu mà thôi. ''

Ánh mắt cô ta dời sang chiếc điện thoại, chộp lấy rồi ấn ấn vài dòng. Nhạc Mẫn Nhi gọi cho Lam Đình.

'' Mẹ, con là Mẫn Nhi đây. Con có chuyện muốn nói.''

......

Sau khi mách lẻo và thêm dầu vào lửa thành công, Nhạc Mẫn Nhi đã thuyết phục được người phụ nữ sắp là mẹ chồng mình qua biệt thự của Kỷ Đình Dực trực tiếp ba mặt một lời. Dù hắn có ương bướng ngang ngạnh thế nào đối với người mẹ của mình cũng nên tỏ thái độ kính trọng.

Kèo này thắng chắc!

Cô ta tự đắc trong lòng, đến nơi liền dìu Lam Đình xuống xe, cùng bà vào bên trong.

Quản gia báo tin với hắn, lập tức dặn người canh cửa phòng của Thiên Vy.

Vừa thấy mẹ mình hắn vui mừng rạng rỡ nhưng nhân vật đằng sau xuất hiện khiến tâm trạng tuột dốc không phanh.

'' Mẹ đến đây làm gì? Còn dẫn cô ta theo nữa. ''

Định bụng sẽ bàn bạc cho bà ấy việc chuyển đối tượng kết hôn từ người chị sang người em vậy mà Nhạc Mẫn Nhi tới đây, ắt có chuyện chẳng lành.

'' Qua thăm con trai cũng không được sao, Nhạc Mẫn Nhi là vợ sắp cưới của con, con nên tôn trọng con bé một chút. ''

Cô ta mỉm cười, một nụ cười giả tạo khiến hắn chán ghét.

'' Được rồi, mời mẹ vào trong. ''

Ly trà hoa cúc nhàn nhạt toả hương, Lam Đình uống một ngụm để giải toả căng thẳng. Bà đi thẳng vào vấn đề, nghiêm giọng hỏi.

'' Con nhỏ đó đâu? ''

'' Ai thưa mẹ? ''

'' Đứa con gái mà con đem về, nó đâu? Mẹ muốn gặp.''

'' Cô ấy nghỉ ngơi rồi. Mẹ có gì thì cứ nói với con. ''

Trời ơi, có tin được không? Lần đầu tiên, Kỷ Đình Dực quyết đoán dám đứng ra làm lá chắn che chở cho một người con gái. Theo bà được biết, quan hệ giữa Kỷ Đình Dực và Nhạc Mẫn Nhi chưa bao giờ đạt tới giới cảnh đó, cùng lắm là nói với nhau qua lại đôi ba câu. Xem ra con hồ ly tinh kia cũng chẳng là loại vừa.

'' Chính nó là kẻ lập mưu bắt con chịu trách nhiệm. Con là người như thế nào mẹ hiểu rõ. Ai dám hại con, con liền đem người đó lột xác thay da, giết không tha. Vậy chỉ vì qua có một đêm mà thay đổi, còn từ chối hôn ước của Nhạc Gia. '' Lam Đình nói một tràng dài, hai đầu mày nhíu chặt lộ rõ vết nhăn.

'' Ai kể cho mẹ nghe sự tình đó? Mẹ có chắc lời đó hoàn toàn đúng hay không? ''

Kỷ Đình Dực nhìn cô mà chất vấn nhưng ý tứ lời nói lại nhắm thẳng vào Nhạc Mẫn Nhi. Cô ta nghe xong liền quay sang bà cầu cứu, vẻ mặt vô hại đáng thương.

'' Chính em là người nói cho mẹ biết. Mục đích của cô ta là câu dẫn anh, lợi dụng lòng thương của anh giả vờ như người bị hại mà. Em cũng chỉ vì muốn cảnh báo cho anh mà thôi. ''

Cảnh báo sao? Cảnh báo mà đem theo mẹ hắn theo làm cái quái gì? Rõ ràng là muốn bài xích hắn.

'' Tốt nhất là con nên cho cô ta một số tiền, nếu vô ý xảy ra ngoài ý muốn thì sắp xếp phá đi. Từ nay, coi nhau như kẻ lạ. Ta không muốn một loại người xảo trá, rắn độc như thế bên cạnh con. Người mà con nên yêu chính là Nhạc Mẫn Nhi. ''

'' Chắc anh bị cô ta bỏ bùa rồi, cô ta là người xấu muốn chia rẽ hôn ước gia tộc và hôn nhân của hai ta đấy. ''

Hai người cùng nói một lúc khiến não bộ của Kỷ Đình Dực nhức đến muốn nổ tung.

Hắn day day hai bên thái dương, chợt nhận ra Nhạc Mẫn Nhi không nhắc trực tiếp tên của cô mà chỉ nói là cô ta. Chẳng lẽ Mẫn Nhi sợ Lam Đình biết đến cô sao? Nhắc mới nhớ trước giờ Nhạc Gia toàn bệ đỡ chiêu đãu ra mắt Mẫn Nhi đến mức không một ai biết sự tồn tại củ Thiên Vy.

Thì ra là vậy.

Kỷ Đình Dực dựa lưng vào ghế, vắt chéo chân ra giọng khiêu khích.

'' Mẫn Nhi, sao cô có thể cay nghiệt nói xấu đứa em của mình vậy? ''

Cô ta đứng hình, mặt tái mét sau khi nghe xong . Lam Đình bên cạnh ngạc nhiên, lắp bắp hỏi.

'' Nhạc Gia còn... một đứa con.. nữa sao, sao ta lại không biết? ''

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro