Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12: Sự Quay Lại Và Những Nỗi Đau Không Thể Xóa Bỏ

Một tháng trôi qua, và Nakroth vẫn chưa thể quên được Zephys. Mặc dù đã cố gắng tiếp tục công việc, xử lý các vấn đề trong cuộc sống, nhưng mỗi đêm, khi màn đêm buông xuống, anh lại nhớ về cậu. Hình ảnh của Zephys, nụ cười ấy, đôi mắt tím oải hương ấy, tất cả đều hiện lên trong tâm trí anh, khiến anh không thể yên lòng.

Mỗi sáng thức dậy, anh cảm thấy thiếu vắng một thứ gì đó rất quan trọng. Cảm giác trống rỗng dâng lên trong lòng, giống như một khoảng trống không thể lấp đầy. Anh vẫn mong một ngày nào đó, Zephys sẽ quay lại.

Nhưng có lẽ, hy vọng đó chỉ là điều vô nghĩa. Vì anh biết, nếu Zephys không quay lại, anh sẽ không thể làm gì được.

---

Một ngày nọ, khi Nakroth đang đứng trong vườn biệt thự, nhìn về phía xa, bóng dáng một người lạ bất ngờ xuất hiện trước cửa. Đó là một cô gái, khuôn mặt cô ta mang một vẻ nghiêm túc, nhưng đôi mắt lại có điều gì đó khiến Nakroth không thể rời mắt.

Nakroth, tôi có chuyện cần nói. – Cô gái bước đến gần, giọng điệu chắc chắn.

Nakroth không đáp, chỉ nhìn cô ta một cách dò xét. Cô gái đó không phải ai xa lạ; cô chính là bạn thân của Zephys, Krixi. Nakroth đã gặp cô vài lần trước đây, nhưng lần này cô có vẻ không còn là một người bạn bình thường nữa.

Zephys... – Krixi bắt đầu, ánh mắt cô ta tối lại. – Cậu ấy đang gặp nguy hiểm.

Nakroth cảm thấy nhói lòng khi nghe tên Zephys. Anh không thể hiểu nổi tại sao cậu lại có thể rơi vào tình cảnh nguy hiểm, đặc biệt khi Zephys đang rất cố gắng để rời xa anh.

Cậu ấy đâu rồi? – Nakroth hỏi, giọng nói có chút căng thẳng.

Krixi không trả lời ngay lập tức, mà chỉ nhìn anh, rồi nói:

Cậu ấy không thể tự mình giải quyết được nữa. Cậu ấy đang cố gắng sống một cuộc sống bình thường, nhưng điều đó không dễ dàng như cậu nghĩ.

Nakroth im lặng, rồi đột nhiên một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu anh. Zephys đã rời đi không chỉ vì sợ hãi, mà còn vì những áp lực quá lớn trong cuộc sống của cậu. Nhưng giờ đây, anh không thể để cậu ấy chịu đựng thêm nữa.

Tôi sẽ đi tìm cậu ấy. – Nakroth nói, tay siết chặt lại.

---

Zephys, sau khi rời bỏ Nakroth, đã cố gắng sống một cuộc sống riêng biệt, nhưng nỗi cô đơn, sự trống rỗng và những ký ức về Nakroth vẫn đeo bám cậu không rời. Cậu vẫn nhớ những ngày tháng ngọt ngào bên Nakroth, nhớ cái cách mà anh bảo vệ cậu, yêu thương cậu, dù đôi lúc có thể hơi quá mức.

Nhưng giờ đây, cậu đã ra đi, quyết định bắt đầu lại từ đầu, dù cho trong lòng vẫn không ngừng đau đớn.

Tối hôm đó, khi Zephys đang đi bộ trên đường vắng, một nhóm người lạ xuất hiện. Cậu cảm nhận được một sự đe dọa rất rõ ràng từ họ, và ngay lập tức, cảm giác bất an dâng lên trong lòng.

Zephys quay người định bỏ chạy, nhưng không kịp. Một trong số họ đã chặn cậu lại, cười khẩy:

Chạy đi đâu hả? Cậu không thể trốn mãi được đâu.

Zephys hoảng hốt, cố gắng giải thoát mình khỏi sự kiềm chế của họ, nhưng sức lực không đủ. Cậu chỉ có thể nhìn vào ánh đèn đường mờ ảo, trong lòng nghĩ đến Nakroth, cầu mong anh có thể cứu mình một lần nữa.

---

Nakroth đến kịp thời, đứng trước mặt nhóm người lạ, ánh mắt anh lạnh lùng, tràn đầy sát khí.

Buông cậu ấy ra. – Giọng anh cứng rắn, không chút dao động.

Những người lạ nhìn anh, cười nhạt:

Anh là ai mà dám ra lệnh cho chúng tôi?

Nakroth không nói thêm lời nào, anh bước lên phía trước, tay nắm chặt lại thành quyền. Cả nhóm chưa kịp phản ứng, Nakroth đã lao vào, đánh bại từng người một với sự lạnh lùng và chính xác, như thể anh không hề cảm thấy sự mệt mỏi.

Cuối cùng, khi tất cả bọn chúng đã bị hạ gục, Nakroth quay lại nhìn Zephys. Cậu đứng đó, mắt vẫn chưa dám nhìn vào anh, nhưng có lẽ trong lòng cậu đã nhận ra một điều rất rõ ràng.

Cậu không thể sống một mình đâu, Zephys. – Nakroth nói, giọng anh đầy kiên quyết. – Tôi sẽ không để cậu đi đâu cả.

Zephys nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu của Nakroth, đôi mắt ấy chứa đầy sự kiên định và yêu thương. Và cuối cùng, cậu đã không thể chống lại. Cậu lao vào vòng tay Nakroth, ôm chặt lấy anh như thể không muốn buông tay lần nữa.

Tôi xin lỗi. – Zephys thì thầm, nước mắt lặng lẽ rơi.

Nakroth ôm cậu chặt hơn, không nói gì. Anh biết, dù thế nào đi nữa, họ sẽ cùng nhau bước tiếp.

Hết chương 12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro