Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10: Những Mảnh Vỡ Trong Tình Yêu

Thời gian trôi qua, cuộc sống của cả hai dường như đã quay về với quỹ đạo riêng biệt của nó. Nakroth tiếp tục công việc, vẫn giữ vững vẻ ngoài lạnh lùng và ít nói như trước. Nhưng trong sâu thẳm, trái tim anh như bị xé nát, không thể chấp nhận sự thật rằng Zephys đã rời xa mình. Mỗi ngày, anh đều ngồi một mình trong căn biệt thự rộng lớn, lặng lẽ nhớ về những kỷ niệm đã qua.

Zephys thì ngược lại. Cậu đã rời đi khỏi thành phố, tìm đến một ngôi làng xa xôi, nơi cậu hy vọng sẽ có thể quên đi mọi thứ, quên đi tình yêu với Nakroth, quên đi những cảm xúc đau đớn và sự giằng xé trong lòng. Nhưng sự thật là, cậu không thể. Cậu không thể quên Nakroth, không thể quên những khoảnh khắc ngọt ngào mà anh đã dành cho mình. Cậu vẫn luôn nghĩ về anh, dù đã cố gắng đẩy mọi thứ ra khỏi tâm trí.

Một ngày nọ, Zephys nhận được một bức thư không có tên người gửi. Mở ra, cậu thấy trong đó chỉ có một dòng chữ ngắn ngủi:
"Mất đi một người quan trọng, cậu sẽ hiểu thế nào là đau đớn. Chỉ có thể yêu nhau khi không còn vướng bận điều gì. Cậu đã hiểu chưa?"

Bức thư khiến cậu run rẩy. Zephys biết rõ ai là người gửi nó. Đó là Nakroth, người mà cậu không thể ngừng nghĩ đến, người mà cậu không thể quên được dù đã chia ly.

Cậu nắm chặt bức thư, đôi tay run lên vì nỗi đau thầm kín. Cảm giác tiếc nuối, hối hận lại dâng lên trong cậu. Cậu nhận ra, dù có cố gắng quên đi, trái tim cậu vẫn không thể ngừng yêu Nakroth. Nhưng liệu có còn cơ hội để quay lại?

Trong lúc đó, Nakroth không ngừng tìm kiếm Zephys. Anh đã đi khắp nơi, thậm chí hỏi thăm những người bạn cũ của cậu, nhưng mọi nỗ lực đều vô ích. Cậu như một bóng ma, biến mất khỏi cuộc sống của anh. Những đêm dài, Nakroth chỉ biết ngồi trong phòng, nhìn vào bức tranh của Zephys mà cậu vẽ tặng anh. Anh không thể nào quên được những nét vẽ tinh tế, những cảm xúc mà cậu đã gửi gắm trong đó.

Một buổi tối, Nakroth quyết định thực hiện một quyết định lớn: anh sẽ tìm lại Zephys, dù có phải đánh đổi tất cả. Anh không thể sống mãi trong nỗi đau này.

---

Zephys đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài với ánh mắt xa xăm. Cậu cảm nhận được một sự thay đổi trong không khí, một cảm giác như có điều gì đó đang đến gần. Nhưng cậu không muốn đối mặt với nó. Cậu không muốn đối mặt với Nakroth, với những gì đã xảy ra giữa hai người.

Bỗng, cậu nghe thấy tiếng gõ cửa. Tiếng gõ đều đặn, như thể ai đó đang chờ đợi sự cho phép từ bên trong. Zephys quay lại, nhưng rồi lại do dự. Cậu không muốn mở cửa. Nhưng rồi, một giọng quen thuộc vang lên qua khe cửa:

Zephys... là tôi, Nakroth.

Zephys không thể kìm lòng. Cậu mở cửa và nhìn thấy Nakroth đứng đó, đôi mắt đỏ ngầu, đầy sự kiên quyết và đau khổ.

Nakroth... – Zephys khẽ gọi, giọng yếu ớt.

Nakroth bước vào, không nói một lời. Anh chỉ nhìn vào đôi mắt tím của cậu, nơi vẫn còn đọng lại những giọt nước mắt.

Cậu có thể nhìn tôi và nói rằng chúng ta không còn gì nữa sao? – Nakroth cuối cùng cũng lên tiếng, giọng anh trầm thấp, đầy sự đứt đoạn.

Zephys im lặng, nhưng không thể ngừng rơi nước mắt. Cậu lắc đầu:

Tôi không muốn làm anh đau thêm. Tôi không thể ở bên anh, Nakroth. Chúng ta không thể tiếp tục nữa.

Nakroth nắm chặt tay cậu, ép cậu vào lòng. Cả hai đứng đó, trong một im lặng nghẹt thở, như thể không thể buông bỏ nhau.

Cậu không thể rời xa tôi, Zephys. Tôi yêu cậu. Tôi không thể sống thiếu cậu. – Nakroth nói trong hơi thở, như muốn cậu hiểu rằng tình yêu của anh dành cho cậu chưa bao giờ thay đổi.

Zephys quay đầu, giấu đi khuôn mặt đẫm lệ vào ngực anh, đôi tay run rẩy ôm lấy anh như thể đây là lần cuối cùng.

Nếu chúng ta yêu nhau, sao lại phải chia ly? – Nakroth khẽ nói, tay anh vuốt nhẹ mái tóc trắng của Zephys.

Zephys nghẹn ngào, nhưng rồi lại cố gắng cất lời:

Anh xứng đáng với một người không làm anh đau đớn như tôi. Anh xứng đáng với một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Nakroth cúi xuống, hôn lên trán Zephys, khẽ nói:

Nếu không có cậu, tôi không muốn có gì cả. Tình yêu của tôi dành cho cậu sẽ không bao giờ thay đổi.

Lần này, Zephys không phản kháng. Cậu ôm lấy Nakroth, không còn gì ngoài nỗi đau và sự mong muốn được ở lại bên anh.

---

Bầu trời phía ngoài cửa sổ đang dần chuyển sang tối, nhưng trong căn phòng nhỏ này, tình yêu giữa họ vẫn cháy sáng, dù có bao nhiêu giông tố vây quanh.

Hết chương 10

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro